Chương 12

Chương 12

Giọng anh trầm thấp, nghiêm túc nói với cô: “Lâm Sơ Thanh, sau này gặp trường hợp như tối qua, nếu không giúp được thì cô đừng tỏ ra anh hùng nữa.”

Lâm Sơ Thanh: “…”

Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh đèn vàng bên đường hắt vào trong xe, gương mặt anh trông rất nghiêm khắc nhưng cũng rất dịu dàng.

Thấy cô không đáp lời, anh nheo mắt lại, thấp giọng giễu cợt: “Sao nào? Không phục à? Tôi nói không đúng sao?”

“Chín năm trước nhà cô bị cháy, cô liều mạng chạy vào trong, suýt nữa chết trong biển lửa, hôm qua quán bar bị cháy, mọi người đều chạy đến lối thoát hiểm, nhưng cô thì lại đi phá khóa.”

“Cô có năng lực hơn những người khác à?”

“Cô làm vậy chỉ tạo thêm gánh nặng cho chúng tôi thôi, chứ chẳng có tác dụng gì cả.”

Lâm Sơ Thanh im lặng nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chăm chú, giống như một học sinh đang ngoan ngoãn nghe giảng.

Nghe anh nói xong, cô mỉm cười trả lời: “Tôi nhớ rồi, tôi sẽ ghi tá trong lòng, sau này không tỏ vẻ anh hùng để gây phiền phức cho các anh nữa. Đội trưởng Hình, anh còn gì muốn khuyên răn không?”

Hình Mộ Bạch bị cô làm nghẹn lời, tức giận trợn mắt với cô.

Lâm Sơ Thanh lại cười: “Nếu không còn gì thì tôi về nhé?”

Hình Mộ Bạch hất cằm, lạnh lùng nói: “Xuống xe.”

Lâm Sơ Thanh rất nghe lời, nhanh nhẹn mở cửa xuống xe.

Đi được vài bước, cô đột nhiên quay người, lúc này cửa xe đã đóng lại, Hình Mộ Bạch đang định rời đi.

Cô gõ gõ cửa xe, cửa sổ từ từ hạ xuống, Lâm Sơ Thanh thò đầu vào, vui vẻ cười: “Lúc nãy tôi quên mất, tối mai của đội trưởng Hình thuộc về tôi nha. Chúng ta đã hẹn nhau ăn cơm rồi.”

Nói xong cô đứng thẳng dậy, vẫy tay với anh: “Chúc đội trưởng Hình ngủ ngon, đừng như hôm qua nữa.”

Hình Mộ Bạch bị cô chọc tức, đạp ga phóng xe đi. Gió tạt qua làm tóc cô bay loạn xạ. Nhìn chiếc xe hòa vào màn đêm, Lâm Sơ Thanh cười bĩu môi. Đội trưởng Hình nóng tính thật đấy.

Lát sau, ý cười trên môi Lâm Sơ Thanh nhạt dần rồi biến mất.

Cô mím môi, thở dài, xoay người đi về nhà.

____

Buổi tối ngày hôm sau, Lâm Sơ Thanh tỉ mỉ trang điểm, ăn mặc thật xinh đẹp.

Cô mặc váy dài đến đầu gối, khoe xương quai xanh quyến rũ, để lộ bắp chân trắng nõn, vòng eo thon gọn, nhỏ nhắn.

Dám nói không hài lòng với đối tượng xem mắt hả? Thích phụ nữ xinh đẹp, ngực nở mông cong chứ gì?

Vậy được, bổn cô nương sẽ thỏa mãn anh!

Bình thường đi làm ở bệnh viện không có cơ hội ăn diện, chỉ có thể treo váy xinh áo đẹp trong tủ, đến giờ mới có đất dụng võ.

Lâm Sơ Thanh cố ý đến muộn hơn mười phút.

Lúc đến nhà hàng thì anh đã ngồi đó đợi rồi, đôi chân dài bắt chéo lên nhau, đầu hơi cúi xuống, tay nghịch điện thoại, trông vừa lười biếng vừa quyến rũ, không như lúc ở quân đội.

Lâm Sơ Thanh thấy anh đẹp trai không đỡ nổi!

Cô đi đôi giày cao gọt màu đến, bước tới bên cạnh anh một cách thùy mị.

Hình Mộ Bạch nghe thấy tiếng giày cao gót nhưng không để ý, mãi đến khi một đôi chân trắng nõn xuất hiện trong tâm mắt anh, móng chân sơn màu đỏ diễm lệ, trông rất quyến rũ, bắp chân trắng nõn thon dài.

Hình Mộ Bạch nheo mắt lại, ngẩng đầu lên nhìn.

Mãi đến khi chạm phải ánh mắt đầy ý cười của người đối diện, anh hơi giật mình.

Người phụ nữ trước mặt trang điểm xinh đẹp nhưng không quá đậm, nhìn rất tự nhiên, lông mày đậm hơn bình thường một chút, đuôi mắt kẻ eyeliner trông thật quyến rũ, sống mũi cao cao, môi tô son màu đỏ gạch.

Lớp trang điểm này kết hợp với ánh mắt biết nói kia, đôi môi nở nụ cười nhạt, tựa như hồ ly tinh đang quyến rũ người khác.

Hình Mộ Bạch bỗng nhớ lại cuộc đối thoại của hai người vào tối qua.

“Tôi là người nông cạn, không thích phụ nữ có dáng người xấu.”

Lúc ấy cô chỉ bình tĩnh mỉm cười, thậm chí anh còn cảm thấy cô vui vẻ.

Hóa ra là đã chuẩn bị hết thảy!

Ánh mắt đen như mực của Hình Mộ Bạch cứ nhìn chằm chằm Lâm Sơ Thanh, cô hơi cúi xuống, nhìn anh với vẻ vô tội, mặt dây chuyển khảm kim cương cũng lắc lư theo động tác của cô.

Bình thường cô không ăn mặc gợi cảm như hôm nay nên Hình Mộ Bạch không để ý đến sợi dây chuyền của cô.

“Sao thế? Không nhận ra tôi à? Hình Mộ Bạch, anh nói đi, tôi tên là gì nào?”

Hình Mộ Bạch cảm thấy cạn lời, có thể cho qua chuyện này được không? Anh nghiêng đầu ý bảo cô ngồi xuống.

Lâm Sơ Thanh cười, ngoan ngoãn ngồi xuống, để túi xách sang ghế bên cạnh, hai tay chống má, trong mắt toàn là hình bóng của người đối diện, cô chớp mắt, nhẹ nhàng trêu chọc anh: “Đội trưởng? Anh không quên tên tôi thật chứ?”

Hình Mộ Bạch: “…” Bị bệnh tâm thần sao???

“Tôi đi vệ sinh một lát, cô cứ gọi món ăn đi.” Hình Mộ Bạch nói xong liền đứng dậy.

Sau khi hút một điếu thuốc, Hình Mộ Bạch đã bình tĩnh hơn, anh ra khỏi nhà vệ sinh, thấy có người đang khom lưng đứng cạnh Lâm Sơ Thanh. Đến khi ra tới chuyển tầm mắt đã thấy có người khom lưng đứng bên cạnh Lâm Sơ Thanh, trên môi nở một nụ cười tươi, ánh mắt cứ dán lên ngực cô, hình như đang xin số điện thoại.

Thấy Hình Mộ Bạch sải bước tới, Lâm Sơ Thanh đang mất kiên nhẫn từ chối người đàn ông kia bống mỉm cười, giả vờ đưa tay ra nhập số điện thoại của mình, nhưng lại bị Hình Mộ Bạch nhanh tay cướp mất điện thoại.

Người phụ nữ này bị ngốc sao??? Không biết phân biệt ai tốt ai xấu à???

Anh nhét điện thoại vào tay người đàn ông kia, từ chối một cách ngắn gọn: “Xin lỗi, mời anh đi cho!”

Khí thế của Hình Mộ Bạch quá lớn, sắc mặt lại không có ý tốt, người đàn ông rất biết điều rời đi, trước khi đi còn lưu luyến quay lại nhìn Lâm Sơ Thanh, cảm thấy tiếc nuối không thôi.

Chờ người đàn ông kia đi rồi, Hình Mộ Bạch ngồi về chỗ, lại phát hiện ánh mắt của người đàn ông kia không ngừng liếc về phía này, nhìn Lâm Sơ Thanh mãi không thôi. Anh cởi áo khoác đen trên người ra, ném qua cho cô, ra lệnh: “Mặc vào!”

Lâm Sơ Thanh không tin nổi trợn tròn mắt, bây giờ đang là mùa hè đấy!

Cô cầm lấy áo khoác, không bằng lòng lắm, quay sang cò kè mặc cả với anh: “Nóng lắm!”

“Có muốn ăn cơm nữa không?” Hình Mộ Bạch lạnh lùng uy h**p.

Lâm Sơ Thanh bĩu môi, không thể không mặc vào. Hình Mộ Bạch dựa vào lưng ghế, nói: “Kéo khóa lên.”

Lâm Sơ Thanh bực mình, trợn mắt với anh: “Hình Mộ Bạch, anh muốn tôi nóng chết đấy à?”

“Kéo lên, tôi không muốn nói đến lần thứ ba đâu.” Anh trầm giọng nói.

Lâm Sơ Thanh không nói gì, nhưng lại thầm nghĩ mùa hè mặc váy là chuyện rất bình thường mà, nhất là đang ngồi hẹn hò với người mình thích nữa.

Tên trai thẳng này!!! Tôi mặc đẹp thế cho anh xem mà chẳng biết thưởng thức gì cả.

“Tôi không kéo!” Cô từ chối: “Mặc áo khoác đã nóng chết rồi, kéo khóa lên thì còn nóng hơn.”

Hình Mộ Bạch bị cô làm phát cáu, anh lạnh lùng cười một cái, đứng lên xoay người định đi ra cửa.

Lâm Sơ Thanh vội vàng đứng dậy đi theo, nhanh chóng kéo tay anh lại.

“Được rồi, được rồi, tôi nghe lời anh mà, được chưa?”

Vừa nói, cô vừa bất đắc dĩ kéo khóa áo lên tận cổ, sau đó lắc lắc cánh tay anh: “Kéo lên rồi nè! Hình Mộ Bạch, tôi đói!”

Chờ Hình Mộ Bạch ngồi xuống rồi, Lâm Sơ Thanh mới khó hiểu hỏi: “Anh cũng nghiêm khắc với em gái mình như vậy sao? Em ấy là minh tinh mà, nhiều lúc không tránh được phải lộ ngực lộ eo, anh cũng không đồng ý sao?”

“…”

Hình Mộ Bạch chưa bao giờ quan tâm Hình Tín Hàm ăn mặc như thế nào cả.

Tính chất hai việc này đâu có giống nhau!

Anh không trả lời cô, chỉ tức giận hỏi lại: “Cô bị ngốc à? Không nhìn ra được mục đích của tên kia sao? Còn định cho người ta số điện thoại? Bị điên rồi phải không?”

Lâm Sơ Thanh nghe anh nói vậy thì cười rộ lên, nghiêng người về phía trước ngoắc ngoắc ngón tay với anh.

Hình Mộ Bạch không nhúc nhích, lạnh lẽo trừng mắt với cô, thật sự trong lòng vẫn còn thấy bực mình.

Sao người phụ nữ này có thể sống vô sự đến bây giờ vậy?

Cô nói: “Nhanh lên!”

Hình Mộ Bạch giằng co với cô một lát, cuối cùng vẫn hơi nhích người lại gần.

Lâm Sơ Thanh nói nhỏ bên tai anh: “Tôi chỉ muốn xem anh có phản ứng thế nào thôi!”

Lâm Sơ Thanh chỉ thử đánh cược mà thôi, nếu anh ngăn cản thì có thể xác minh suy đoán của cô, nếu anh không ngăn cản thì cô tùy tiện cho một dãy số là được, dù sao cũng không ngốc đến nỗi đưa số của mình.

“Sự thật chứng minh, anh để ý tôi phết nha!!!”

Hình Mộ Bạch: “…” Mẹ nó chứ!!!!

Comments