Ăn tối xong, cả nhà ngồi trò chuyện một lúc, trước khi rời đi, Hình Tín Hàm lên lầu, thắp một nén nhang cho người ba đã mất.
Cô nhìn bức ảnh của Bạch Hoài Tín, cười khổ: “Ba, anh con… hình như anh ấy bị ảnh hưởng quá lớn, đến giờ vẫn không chịu tìm bạn gái, mẹ con rất phiền lòng, ba ơi, phải làm thế nào bây giờ?”
____
Hình Mộ Bạch đèo Hình Tín Hàm đến sân bay, trên đường đi, Hình Tín Hàm hỏi anh: “Anh hai, sao anh lại nói với mẹ mình không có cảm giác gì với bác sĩ Lâm?”
“Anh tự lừa dối bản thân, còn làm mẹ không vui nữa, tội gì phải như thế?”
Hình Mộ Bạch bực bội đáp: “Anh chỉ nói thật mà thôi?”
“Nói thật ư?” Hình Tín Hàm nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, cô nàng hít sâu một hơi, hỏi: “Được thôi, vậy để em cũng nói thật nhé?”
“Nếu anh không có cảm giác với chị ấy, vậy tại sao lúc ở rạp chiếu phim, chị ấy đút bắp rang cho anh, anh tuy không thích như vẫn cô ăn? Anh quên mấy lần em đút cho anh thì anh phản ứng thế nào rồi à?”
“Nếu anh không có cảm giác với chị ấy, vậy tại sao hôm quán bar Diễm Sắc cháy, anh lại dặn chị ấy không được đến quán bar nữa? Người ta muốn đi đâu thì đi, liên quan gì đến anh?”
“Còn nữa, lúc anh Giai Địch gọi điện kể cho anh vụ nổ kia, giọng nói của anh lập tức thay đổi, anh dám nói anh không lo lắng cho chị ấy không? Anh dám nói anh không có suy nghĩ quay về thành phố Thẩm tìm chị ấy không? Dù suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua cũng không có?”
Sắc mặt Hình Mộ Bạch càng lúc càng lạnh lùng, đôi môi mím chặt.
“Anh hai, thích một người không phải là chuyện có thể che giấu được, trong lúc không để ý, anh vẫn luôn dung túng cho chị ấy, quan tâm đến chị ấy, lo lắng cho chị ấy, đáng sợ nhất là anh vốn không hề nhận ra, hoặc có thể là…” Hình Tín Hàm khẳng định: “Anh giả vờ không nhận ra.”
Hình Tín Hàm cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, to gan nói tiếp: “Được rồi, nếu anh có thể phản bác những điều đó, vẫn không thừa nhận, vậy tại sao lúc đối mặt với chị ấy, tim của anh lại đập những 120 lần/phút chứ? Điện tâm đồ không biết nói dối đâu nhỉ?”
Còn chưa dứt lời, xe jeep đã đột ngột dừng lại ở ven đường, tim Hình Tín Hàm đập thình thịch, nghĩ thầm mình sắp tiêu đời rồi, lần này cô đã hoàn toàn chọc giận anh hai rồi!
Hình Mộ Bạch tắt máy, khoanh tay lại, quay qua nhìn Hình Tín Hàm, bình tĩnh nói: “Em biết nhiều phết nhỉ? Tin tức nhanh nhạy đấy.”
Hình Tín Hàm lẩm bẩm: “Mọi người chỉ quan tâm anh thôi mà?”
“Em còn muốn nói gì thì nói luôn đi.”
Hình Tín Hàm cắn môi, dù gì cũng nói đến đây rồi, cô chẳng còn gì phải sợ nữa, nếu không tranh thủ lúc này nói hết, cô sẽ rất khó chịu.
“Chuyện của ba… em biết anh bị ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa những năm qua, vài đội viên trong đội cứu hỏa hy sinh, khiến anh càng không muốn tính đến chuyện kết hôn, nhưng anh không thể cứ vậy cả đời chứ?”
“Em biết anh nghĩ gì, nhưng em không đồng ý cách làm của anh.”
Hình Tín Hàm nói hết những điều trong lòng: “Đứng ở góc độ của người phụ nữ mà nói, đến một cơ hội anh cũng không cho người ta đã giáng một gậy chết tươi, cách làm này rất không công bằng, ít nhất anh phải lắng nghe suy nghĩ của người ta chứ không phải một mình quyết định tất cả, làm vậy là quá tàn nhẫn!”
____
Đến sân bay, Hình Mộ Bạch đưa Hình Tín Hàm đến sảnh gặp quản lý và trợ lý. Lúc sắp đi qua cửa kiểm tra an ninh, cô đột nhiên xoay người, đi tới ôm Hình Mộ Bạch một cái.
Cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, nhẹ giọng nói với anh: “Chắc chắn ba không muốn thấy anh như vậy đâu, em từng hỏi mẹ, mẹ nói, cả đời này, chuyện bà không hối hận nhất chính là lấy ba.”
Hình Mộ Bạch không nói gì, chỉ xoa đầu cô.
Từ sân bay trở về, Hình Mộ Bạch đậu xe ở chân cầu, anh mở cửa xuống xe, đứng bên bờ sông hút thuốc.
Ba Hình Mộ Bạch là cảnh sát ngầm, năm xảy ra chuyện, anh vẫn chưa tốt nghiệp trường quân đội, tin ba anh hy sinh chẳng khác nào tia sét đánh giữa trời quang, mẹ anh không thể chấp nhận nổi, lâm bệnh nằm liệt giường, lúc đó Hình Tín Hàm mới mười một tuổi, mọi chuyện đều đè lên vai chàng thiếu niên mới mười chín.
Bởi vì tính chất nghề nghiệp của ba anh nên khi mất, ông thậm chí còn không thể lập bia mộ, sau khi hỏa táng thì rải tro xuống sông.
Sau khi ba anh mất, ông nội Bạch Thụy Đình về quê an hưởng tuổi già, mẹ đưa hai anh em anh đến thành phố Thẩm sống.
Vì không để bọn buôn m* t** biết đến sự tồn tại của họ, nên mặc dù ba anh đã nói với bọn buôn m* t** mình chưa lập gia đình, nhưng hai anh em anh vẫn mang họ mẹ, tuy nhiên, cảnh sát vẫn cẩn thận bảo vệ ba người, sợ xảy ra điều gì bất trắc.
Một năm sau, toàn bộ nhóm người buôn m* t** sa lưới, cuối cùng ba anh cũng được truy tặng danh hiệu và được đặt bia mộ ở nghĩa trang liệt sĩ.
Vì chuyện đó mà sức khỏe của mẹ anh yếu đi rất nhiều, cảm xúc luôn nằm trong trạng thái không ổn định, đây cũng là lý do khi bị điều đến Lâm Dương, anh không dám cãi lại bà, chỉ im lặng chấp nhận.
Từ khi ba xảy ra chuyện, Hình Mộ Bạch không muốn nghĩ đến chuyện kết hôn nữa, mỗi lần tham gia cứu hộ, anh đều chuẩn bị tâm lý sẽ hy sinh bất cứ lúc nào, mười năm qua, anh đã đưa tiễn rất nhiều anh em của mình, tận mắt chứng kiến sinh ly tử biệt khiến anh ngày càng không muốn kết hôn.
Chính vì vậy, mỗi khi có cô gái nào muốn nói chuyện yêu đương với anh, anh sẽ chẳng nể mặt mà từ chối thẳng, nếu gặp ai đó đeo bám hơn, anh sẽ hỏi: “Cô có thể chấp nhận việc tôi sẽ hy sinh bất cứ lúc nào vì quốc gia không?”
Thường thường, khi nhắc tới chuyện này, những cô gái đó sẽ lùi bước, không làm phiền anh nữa.
Chuyện này lại vừa đúng ý anh.
Thậm chí có cô gái nghe anh hỏi vậy còn khinh thường cười nhạo: “Chỉ là một tên lính cứu hỏa mà tỏ vẻ hy sinh cho quốc gia gì chứ? Không biết xấu hổ là gì à? Bà đây chỉ muốn trêu đùa anh thôi, anh tưởng thật chắc? Mẹ nó, làm gì có ai muốn gả cho một tên lính cứu hỏa chẳng biết sẽ chết lúc nào chứ?”
Điều kì lạ là lần đó Hình Mộ Bạch không hề tức giận, anh chỉ bình tĩnh nhìn cô ta một lúc, lâu đến nỗi khiến cô ta thấy mất tự nhiên, định bỏ đi, lúc này anh mới trầm giọng nói: “Vậy cô hãy cầu nguyện để cả đời này không cần lính cứu hỏa đến cứu viện đi.”
Sau đó, vẫn có không ít cô gái chủ động tới gần anh, Hình Mộ Bạch ngày càng lạnh lùng, chỉ cần nói một, hai câu đã khiến người ta nhụt chí.
Cứ vậy cho đến khi anh gặp lại Lâm Sơ Thanh.
Cô cũng giống những cô gái đó, nhưng cũng có gì đó rất khác.
Cô cũng chủ động theo đuổi anh, thậm chí còn biết tán tỉnh hơn những cô gái trước đó, khiến anh không kịp trở tay, dù anh tức điên lên nhưng lại không biết phải xử lí cô thế nào.
Cô khác những cô gái khác ở chỗ biết rõ tính chất công việc của anh, biết rõ nguy hiểm như nào nhưng cô vẫn bướng bỉnh theo đuổi anh. Hơn nữa, cô rất tôn trọng anh, nhất là nghề nghiệp của anh.
Cô từng nói: Tôi không sợ anh làm lỡ thanh xuân của tôi, chỉ sợ anh không muốn làm lỡ tôi thôi.
Hút hết điếu thuốc, Hình Mộ Bạch xoay người lên xe, quay về đội cứu hỏa.
Những gì Hình Tín Hàm vừa nói vẫn văng vẳng bên tai anh. Hình Mộ Bạch nhớ lúc Hình Tín Hàm đút đồ ăn cho mình, dù đã đưa đến bên miệng anh rồi anh vẫn không chịu ăn, chỉ bảo em gái không được lãng phí thức ăn, cuối cùng nhìn Hình Tín Hàm tự mình ăn.
Cả lần Ngụy Giai Địch gọi điện nói cho anh biết về vụ nổ, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng, phản ứng đầu tiên là muốn lái xe đi tìm cô. Anh sợ cô xảy ra chuyện gì đó.
Thậm chí đến Nghiêm Hằng cũng mắng anh đần, nếu không có ý gì với người ta thì tại sao lại keo kiệt không chia cho anh ta một miếng bánh kem? Thật ra anh không đần, anh hiểu rất rõ lòng mình nên mới không dám ở bên cô.
Anh vốn không thích đồ ngọt, nhưng đêm đó lại giải quyết sạch chiếc bánh kem cô tặng.
Tiểu Hàm nói, trong lúc không để ý, anh vẫn luôn dung túng cho cô, Hình Mộ Bạch suy nghĩ cẩn thận một hồi, cảm thấy hình như đúng vậy thật.
Nếu không tại sao cô chọc giận anh nhiều lần như vậy mà anh vẫn có thể nhẫn nhịn được chứ?
Xem ra chuyện tình cảm không thể giải thích theo lẽ thường được.
Không phải anh không nhận ra mình đối xử với cô khác hẳn những người khác, chỉ là không muốn nghĩ tới vấn đề đó mà thôi.
Nói thẳng ra là anh sợ.
Hình Mộ Bạch không muốn giẫm lên vết xe đổ của ba mình.
Cho nên anh lựa chọn không kết hôn.
Nhưng chuyện tình cảm ấy mà, dù biết không nên lún sâu vào, song cuối cùng vẫn không kiềm chế được.
Anh vẫn luôn kiên định, nhưng lúc này lại bắt đầu dao động.
____
Về đến kí túc xá, Hình Mộ Bạch cầm quần áo đi tắm, tắm được một lúc thì chuông báo bỗng vang lên, giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng chuông ấy trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết.
Hình Mộ Bạch tắt nước, vội vàng mặc quần áo vào, tóc còn chưa kịp lau đã chạy nhanh ra ngoài.
Các đội viên đã tắt đèn đi ngủ cũng lập tức lao ra.
Xe cứu hỏa nhanh chóng xuất phát, lao như bay giữa đêm tối.
Theo tin tức nhận được, một đôi tình nhân chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến trong nhà, bất cẩn gây ra hỏa hoạn, hiện đang bị mắc kẹt trong đám cháy.
Đến hiện trường, Hình Mộ Bạch nhanh chóng phân công nhiệm vụ, sau đó dẫn đội viên vọt vào trong, nghĩ cách cứu người.
Lâm Sơ Thanh cũng đã đến hiện trường, Ngụy Giai Địch đang ở ngoài dùng bộ đàm chỉ huy, không cần nghĩ cũng biết người đàn ông kia đã lao vào trong rồi.
Buổi đêm yên tĩnh vì trận hỏa hoạn này mà trở nên náo động, mọi người xung quanh đều chạy ra xem, đa số đều mặc quần áo ngủ, Lâm Sơ Thanh đứng cạnh xe cứu thương, mím môi nhìn chằm chằm căn nhà đang bốc cháy, vẻ mặt cực kì lạnh lùng.
Lát sau, một người đàn ông mặc quần đùi chạy ra ngoài, ánh mắt Lâm Sơ Thanh bỗng lóe sáng, nhưng sau khi nhìn rõ người đàn ông đó không phải Hình Mộ Bạch, cô lại cảm thấy thất vọng, trái tim vẫn treo lơ lửng.
Rất nhanh sau đó, một bóng người khác lao ra khỏi đám cháy, cõng theo một người phụ nữ chỉ mặc một chiếc váy ren.
Hình Mộ Bạch nhanh chóng chạy tới, đặt cô ta lên cáng cứu thương, người phụ nữ kia đau đớn r*n r*, Hình Mộ Bạch nhìn cô ta, hiếm khi nở nụ cười: “Không phải tôi đã nói rồi sao, tốt nhất là cô hãy cầu nguyện để đời này không cần lính cứu hỏa đến cứu viện cơ mà.”
Nghe anh nói vậy, Lâm Sơ Thanh cảm thấy rất hiếu kì, cô vừa băng bó cho cô ta, vừa hỏi: “Anh quen à?”
Hình Mộ Bạch ừ một tiếng rồi xoay người rời đi, chỉ nghe thấy tiếng thút thít của người phụ nữ kia: “Tôi sẽ không bao giờ coi thường lính cứu hỏa nữa, các anh đều là anh hùng…”
Lâm Sơ Thanh tặc lưỡi, ra hiệu cho y tá đưa người phụ nữ đó lên xe, còn mình theo sát phía sau, lúc truyền nước biển cho cô ta, cô thuận miệng hỏi: “Cô khinh thường lính cứu hỏa ư?”
Người đàn bà đó sụt sịt đáp: “Đều do tầm nhìn của tôi hạn hẹp mới có thành kiến với họ. Bây giờ tôi sùng bái lính cứu hỏa nhất!”
“Ồ.” Lâm Sơ Thanh đoán, chắc hẳn trước đây Hình Mộ Bạch và người phụ nữ này có xích mích gì đó, nếu không thì Hình Mộ Bạch sẽ chẳng nói thế. Chắc chắn người phụ nữ này đã nói gì đó rất quá đáng.
Lâm Sơ Thanh cười, vỗ vỗ mu bàn tay cô ta, lấy bông sát trùng, dịu dàng nói: “Thả lỏng cơ thể một chút, nếu không sẽ đau đấy.”
Vừa nói vừa đâm kim vào, người phụ nữ kia đau đớn hét lên.
Lâm Sơ Thanh dùng miếng dán cố kim truyền dịch, cười nhạt.
Comments