Lâm Sơ Thanh không chút do dự kêu Hình Mộ Bạch lái xe về đội:
“Tôi không uống rượu, lúc nãy chỉ đùa anh thôi, anh mau về trước đi, lát nữa tôi tự lái xe về được.” Cô nói thật nhanh.
Hình Mộ Bạch không nói lời nào, dẫm chân ga, tăng tốc.
Anh biết cô không uống rượu.
Chỉ là lúc nãy không vạch trần cô thôi.
Đến đội cứu hỏa, Hình Mộ Bạch và Lâm Sơ Thanh cùng xuống xe, anh nói cảm ơn cô rồi chạy vào trong, Lâm Sơ Thanh nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, bóng dáng anh ngày càng xa, cuối cùng biến mất trong màn đêm.
Lâm Sơ Thanh lên xe, quay xe rời đi.
Đêm đó về đến nhà, Lâm Sơ Thanh mở TV lên, gần như tất cả các kênh đều đang đưa tin về trận động đất ở Nghi An.
Dư chấn vẫn diễn ra liên tục, Nghi An chỉ còn cảnh tan hoang, trên màn hình, các chiến sĩ không ngừng khiêng cáng ra vào.
Lâm Sơ Thanh nhìn cảnh hoang tan trên TV không chớp mắt, nghe phóng viên tường thuật lại tình hình bên kia mà trong lòng cực kì khó chịu, không biết từ lúc nào, mặt cô toàn là nước mắt.
Cả đêm Lâm Sơ Thanh không ngủ ngon giấc, cứ lăn qua lộn lại.
Không biết anh đã xuất phát đi cứu viện chưa?
Cảm xúc bất an kéo dài đến khi trời sáng, Lâm Sơ Thanh bật dậy rửa mặt thay đồ, nhìn chiếc áo khoác đen treo trong tủ, cô đưa tay vuốt vuốt.
Vốn dĩ cô định tối nay hai người đi ăn sẽ trả lại cho anh.
Trước khi đến bệnh viện, Lâm Sơ Thanh không nhịn được nhắn tin cho anh: “Hình Mộ Bạch, anh nhất định phải bình an.”
Lâm Sơ Thanh vốn không hy vọng anh có thể đọc được, sau khi nhắn xong thì tắt máy, khởi động xe. Nhưng còn chưa lái đi thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Thấy tên người gọi đến, Lâm Sơ Thanh vội nghe máy, cô gấp gáp gọi tên anh: “Hình Mộ Bạch!”
Có vẻ Hình Mộ Bạch không ngờ cô lại lo lắng như vậy, anh sửng sốt một lát rồi đáp: “Tôi đây.”
“Anh đang ở đâu?”
“Vẫn đang ở thành phố Thẩm.” Anh dừng lại một chút, nói tiếp: “Lát nữa sẽ lên đường đến Nghi An.”
Cả đêm qua anh không ngủ, vì chuyện cứu viện mà chạy tới chạy lui, gọi hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, mẹ anh bất lực khóc trong điện thoại, anh cũng rất bất an nhưng chỉ có thể cố gắng an ủi mẹ, anh không về nhà mà nói với bà qua điện thoại: “Mẹ, con sẽ đến khu vực thiên tai để cứu viện.”
Không phải xin phép bà, mà là thông báo cho bà biết.
Lần này Hình Hàm Quân cũng không nói gì, chỉ nhẹ giọng đồng ý rồi dặn dò anh chú ý an toàn.
Lâm Sơ Thanh cắn môi không nói gì, hai người im lặng một lúc lâu, Hình Mộ Bạch mới nói: “Lâm Sơ Thanh!”
“Hả?”
“Có một chuyện… bây giờ không kịp nói. Chờ tôi từ Nghi An trở về sẽ tìm cô!”
Lâm Sơ Thanh chỉ nhẹ nhàng “ừm” với anh.
“Tôi phải đi rồi, tạm biệt.”
Lâm Sơ Thanh đột nhiên gọi anh: “Chờ chút.”
“Anh nhất định phải bình an, Hình Mộ Bạch, xin anh nhất định phải bình an.”
Hình Mộ Bạch như thở dài một cái. Nói “được” rồi cúp máy.
8h00 sáng ngày 16 tháng 9, đội đặc nhiệm được lãnh đạo thành phố Thẩm cử đi chi viện vùng thiên tai.
Cùng lúc đó, Lâm Sơ Thanh vừa đến bệnh viện thì thấy Tô Nam đang gấp gáp đi về phía phòng làm việc của viện trưởng. Lâm Sơ Thanh ngăn Tô Nam lại, khó hiểu hỏi: “Cậu định làm gì thế?”
Tô Nam đang rất nôn nóng, hai mắt đen như gấu trúc, nhìn là biết cả đêm không ngủ.
“Cậu sao thế? Đêm qua làm gì mà hai quầng mắt thâm đen thế này?”
Tô Nam không có thời gian giải thích, hấp tấp nói: “Mình phải đi tìm viện trưởng.”
Dứt lời, cậu bước nhanh về phía trước, Lâm Sơ Thanh chạy theo hỏi: “Mới sáng sớm mà, cậu tìm ông ấy làm gì?”
“Mình phải đi chi viện khu thiên tai, mình phải đến khu thiên tai!” Tô Nam gần như gầm lên.
Lâm Sơ Thanh sửng sốt, trước giờ cô chừa từng thấy cậu vì chuyện gì mà lo lắng, tức giận như vậy cả, trong mắt cậu hiện rõ vẻ bất lực, lo lắng, khác hẳn dáng vẻ mọi khi.
“Tại sao?”
Tô Nam quay lại nhìn Lâm Sơ Thanh, không biết phải làm sao: “Hàm Hàm đang quay phim ở gần Nghi An, từ tối qua đến giờ mình không liên lạc được với cô ấy, mình sợ, Sơ Thanh, mình sợ…”
Lâm Sơ Thanh nhíu chặt mày.
“Mình phải đi chi viện khu thiên tai, như vậy vừa có thể cứu người vừa tranh thủ tìm cô ấy, mình phải tìm được cô ấy.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến phòng viện trưởng, Tô Nam lập tức lao vào trong, Lâm Sơ Thanh đang thất thần nên không kịp kéo cậu lại.
Cả ngày hôm đó, ngoại trừ khi ở trong phòng cấp cứu thì lúc nào Lâm Sơ Thanh cũng nghe thấy mọi người đều bàn tán về trận động đất.
“Haiz, nghe nói bộ đội cả đều được phái đến khu thiên tai để chi viện, tình cảnh ở Nghi An đúng là thảm không nỡ nhìn mà, tối qua xem TV, mấy hình ảnh đó…”
“TV ở sảnh bệnh viện vẫn đang chiếu tin tức động đất kìa, tối qua đến giờ dư chấn cứ tiếp diễn mãi, nhìn cảnh tượng đấy mà lòng tôi khó chịu dã man.”
“Những người đang khiêng ra không cụt tay thì cũng cụt chân, có người thì máu me be bét, thậm chí còn có người không thở nữa… Thật là, nhìn mà đau cả lòng.”
Lúc ăn trưa, mấy y tá không nhịn được lại nhắc đến vụ động đất, Lâm Sơ Thanh và Tô Nam ngồi phía sau nghe thấy rất rõ.
Bình thường hai người thường đùa giỡn ầm ĩ với nhau, bây giờ lại chẳng có tâm trạng gì.
Lâm Sơ Thanh ép bản thân cố ăn một ít, Tô Nam thì buông đũa xuống, tay nắm chặt điện thoại, lâu lâu lại mở lên xem.
Lâm Sơ Thanh khuyên cậu: “Cậu cố ăn một chút đi, không ăn thì sao mà chịu được.”
“Mình không ăn nổi.”
Lâm Sơ Thanh để đũa xuống, bình tĩnh nói: “Tô Nam, cậu đừng quên bản thân cậu là bác sĩ, nếu đến sức khỏe cậu cũng không lo được thì sao có thể lo cho người khác chứ? Mỗi ngày có biết bao bệnh nhân cần chữa trị, cậu làm vậy không chỉ vô trách nhiệm với bản thân mà còn vô trách nhiệm với người khác nữa.”
Cô đẩy khay thức ăn về phía cậu: “Dù thế nào thì cũng ăn một chút vào, sức khỏe là tiền đề của cách mạng, cậu mà muốn đi chi viện thì phải có sức khỏe tốt mới được, còn chưa đi được đã ngã bệnh thì mất nhiều hơn được đấy.”
Tô Nam nghe lời Lâm Sơ Thanh ăn một ít.
Một ngày dài trôi qua, lúc gần đến giờ tan làm thì bệnh viện đột nhiên mở một cuộc họp liên quan đến việc chi viện khu thiên tai.
Lúc viện trưởng ai muốn tự nguyện đến khu thiên tai, Lâm Sơ Thanh và Tô Nam cùng đứng lên đầu tiên, sau đó có thêm mấy bác sĩ giơ tay nói muốn đi.
Lâm Sơ Thanh nhìn mọi người, sau đó nói với bác sĩ Lý khoa mình: “Bác sĩ Lý, khoa cấp cứu có em với Tô Nam đi rồi, anh có gia đình, con thì vẫn còn nhỏ, đừng đi mạo hiểm, hơn nữa, công việc của khoa cấp cứu rất nhiều, bọn em không có ở đây, mọi người sẽ bận bịu hơn, anh ở lại đi.”
Viện trưởng cũng gật đầu, nói với bác sĩ Lý: “Tiểu Lâm nói đúng đấy, tiểu Lý à, cậu ở lại đi.”
Bác sĩ Lý không nói thêm gì, nghe theo sự sắp xếp của mọi người.
Cuối cùng, bệnh viện số 1 thành phố Thẩm và các bệnh viện khác trong thành phố thành lập một đội y tế hơn trăm người đi đến khu thiên tai cứu trợ.
Thời gian xuất phát là sáng hôm sau.
Buổi tối trước ngày xuất phát, các bệnh viện lớn đã huy động rất nhiều vật dụng y tế và vận chuyển đến sân bay.
Trước khi về nhà, Lâm Sơ Thanh và Dương Khải Hoa ngồi trong phòng làm việc của ông nói chuyện một lúc, Dương Khải Hoa bất đắc dĩ xua tay: “Thầy không quản nổi con, con đó, trước giờ vẫn luôn có chính kiến của riêng mình, ai khuyên cũng không được, mười con trâu kéo cũng không nổi.”
Lâm Sơ Thanh cười: “Thầy à, ở bệnh viện cũng là cứu người, đi khu thiên tai cũng là cứu người, đâu có gì khác nhau chứ?”
Dương Khải Hoa lườm cô, dù gì cũng là học trò mình đich thân đào tạo, ông coi cô như con gái ruột của mình, ông tức giận hỏi: “Sao lại không khác nhau?”
“Con làm việc ở bệnh viện mà thấy mệt thì còn có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng ra đến tiền tuyến rồi thì lúc nào tính mạng cũng đối diện với nguy hiểm, con không xem tin tức à? Không nghe họ nói dư chấn vẫn liên tục tiếp diễn, số người thương vong càng lúc càng tăng cao à?”
Lâm Sơ Thanh nghiêm túc nói: “Chính vì thế con mới phải đi cứu viện.”
Dương Khải Hoa bực cả mình, thôi bỏ đi, ông cũng biết mình không khuyên được cô, chuyện đã được quyết định rồi, nói thêm cũng vô ích.
Ông đuổi cô đi: “Con đi đi, đi đi. Về chuẩn bị đồ đạc đi, sáng mai phải lên đường rồi!”
Lâm Sơ Thanh ngồi đó không nhúc nhích, Dương Khải Hoa chẳng thèm để ý cô nữa, cầm bệnh án lên xem, coi như cô không tồn tại.
Một lát sau, ông không nhịn được ngẩng đầu lên: “Thầy bảo con về đi con không nghe thấy à?”
Lâm Sơ Thanh vẫn mỉm cười như cũ: Thầy à, trước khi con đi, hai thầy trò ta ăn tối cùng nhau nhé?”
____
Lâm Sơ Thanh và Dương Khải Hoa cùng nhau ăn tối trong căng tin của bệnh viện.
Ăn xong, Lâm Sơ Thanh nói với ông: “Thầy ơi, con biết thầy lo lắng cho con, nhưng mà không sao đâu, con đi cứu người chứ không phải đi chịu chết, thầy cứ yên tâm đi.”
Lâm Sơ Thanh dừng lại một lát, nói tiếp: “Thật ra nhiều năm trước, có một người đã cho con động lực sống tiếp đến ngày hôm nay. Con từng kể cho thầy nghe rồi, năm đó, nhà con bị cháy, có một anh chàng lính cứu hỏa đã cứu con những hai lần. Sau khi ba mẹ mất, con định tự tử, nhưng lúc ngã xuống cầu thang, anh ấy đã giữ con lại, bảo vệ con cẩn thận, con thì không sao hết, nhưng anh ấy vì cứu con mà bị thương.”
“Lúc ấy con nghĩ, mình phải làm gì đó, làm gì đó để báo đáp anh ấy, có thể đi cứu người giống anh ấy, vì vậy mà con quyết định học y.”
Lâm Sơ Thanh mỉm cười, bình tĩnh nhìn Dương Khải Hoa: “Hình như còn chưa nói với thầy, anh chàng lính cứu hỏa cứu con năm đó chính là Hình Mộ Bạch.”
Dương Khải Hoa rất ngạc nhiên, ông không ngờ lại trùng hợp như vậy, tất cả đều đã được vận mệnh an bài từ lâu.
“Anh ấy là một người rất có trách nhiệm, luôn mang trong mình một tình yêu cực kỳ vĩ đại, anh ấy xứng đáng là một vị anh hùng, con chỉ muốn giống anh ấy, có thể làm gì đó cho xã hội này.”
“Bây giờ anh ấy đang ở tiền tuyến, con muốn kề vai chiến đấu cùng anh ấy.”
Lời tác giả: Vì một người mà thay đổi để trở nên tốt hơn, tình yêu này thật sự rất đẹp!
Comments