Chương 36

Chương 36

Bàn tay rộng lớn của Hình Mộ Bạch luồn vào mái tóc còn ẩm ướt của cô, Lâm Sơ Thanh nằm trong lòng anh, tay ôm vai anh, nghiêng đầu cùng dây dưa cùng anh.

Cơ thể Lâm Sơ Thanh thật mềm mại, tựa như không xương, được anh bao bọc trong lòng. Mùi sữa tắm vẫn còn thoang thoảng trên người Lâm Sơ Thanh, cả người chỗ nào cũng thơm phức.

Mùi hương ấy khiến Hình Mộ Bạch cảm thấy rất thoải mái, anh không nhịn được mà muốn gần cô hơn nữa, gần hơn chút nữa.

Âm thanh của nụ hôn cuồng nhiệt ấy vang lên giữa phòng khách tĩnh lặng, bên tai là tiếng th* d*c của cô, ngọn sóng khổng khồ này như phá vỡ tất cả lý trí của anh.

Mãi đến khi Lâm Sơ Thanh không thở nổi, hai người mới tách nhau ra một chút, cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt óng ánh nước.

Hơi thở Lâm Sơ Thanh dồn dập, cô nhếch môi cười, đôi môi sưng tấy vì nụ hôn vừa rồi, trông như trái anh đào chín mọng. Cô để lộ hàm răng trắng tinh, nũng nịu với anh: “Đội trưởng, sao lần nào anh hôn người ta cũng hung dữ thế?”

Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu, đôi môi lướt nhẹ qua tai anh, thấp giọng dụ dỗ: “Anh như thế làm em có cảm giác anh muốn ăn em luôn đó.”

Hình Mộ Bạch: “…”

Anh nheo mắt lại, hừ cười, bàn tay đang ôm eo cô chợt dùng sức, giống như dây leo quấn chặt lấy cô, cả cơ thể cô dường như không thể động đậy.

Một giây sau, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên bên tai cô, vô cùng bá đạo: “Em tưởng anh không dám hả?”

Cô bật cười ôm cổ anh, ngoan ngoan nằm trong lòng anh, không trêu anh nữa.

Lát sau, Lâm Sơ Thanh đổi tư thế, nghiêng đầu tựa vào vai anh, hai chân bắt chéo, trông khá lười biếng, cô cầm điều khiển TV lên, chọn đại một chương trình nào đó. Một tay Hình Mộ Bạch nắm lấy tay cô, một tay khoác lên lưng ghế sô pha, miệng ngậm một điếu thuốc, nhưng không châm lửa.

“Hình Mộ Bạch.” Lâm Sơ Thanh gọi anh.

“Hả?”

“Bác nói với em, chuyện nhà em đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn với anh.”

Hình Mộ Bạch bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, đôi mắt hơi nheo lại, không nói gì, anh đang chờ cô nói tiếp, cũng đoán được cô sẽ nói gì, chắc là sẽ nói câu gì đó an ủi anh.

Lâm Sơ Thanh nói tiếp: “Nếu tạo thành ảnh hướng lớn với anh như thế thì sao anh lại không nhớ được tên em chứ?”

Hình Mộ Bạch: “…?” Mẹ kiếp! Cô đang suy nghĩ cái gì thế?!

Hơn nữa, chuyện đã trôi qua chín năm rồi, tuy kí ức về vụ hỏa hoạn đó đối với anh vẫn rất sâu sắc, nhưng đâu phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó đâu? Ngày nào anh cũng bận huấn luyện, rồi bị điều đi chỗ này chỗ kia đến mức mệt lả, làm gì có thời gian nghĩ này nghĩ nọ?

Gần mười năm rồi, cô ở trong trí nhớ của anh cũng đã nhạt nhòa đi nhiều, việc không nhận ra cô, không nhớ tên cô cũng bình thường mà.

Nhưng đúng là chuyện này anh đã chôn sâu tận đáy lòng, nếu cô không xuất hiện trước mặt anh, có lẽ kí ức ấy đã bị niêm phong rồi.

“Sao em cứ để bụng chuyện này mãi thế?” Hình Môn Bạch dở khóc dở cười.

Chỉ là lần đầu gặp lại không nhớ được họ tên đầy đủ của cô thôi mà, chuyện đã qua bao lâu rồi, cứ một khoảng thời gian là cô lại nhắc lại, rõ ràng vẫn canh cánh trong lòng.

Lâm Sơ Thanh liếc mắt nhìn anh, hừ một tiếng: “Trong lòng em thấy không thoải mái.”

Hình Mộ Bạch: “Chậc.” Hẹp hòi!

“À, đúng rồi!” Lâm Sơ Thanh đột nhiên ngồi thẳng người dậy, bỏ điều khiển xuống, xoay người ôm lấy mặt anh, để anh đối mặt với cô.

“Hình Mộ Bạch, bác còn nói cho em biết một chuyện nữa.”

Hình Mộ Bạch nhíu mày: “Chuyện gì thế?”

Lâm Sơ Thanh nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Anh có chuyện gì giấu em không?”

Hình Mộ Bạch vẫn không hiểu: “Làm gì có chuyện gì giấu em đâu?”

Lâm Sơ Thanh đổi tư thế, quỳ trên sô pha, một tay vòng qua ôm cổ anh, tay khác v**t v* gò má của anh, cuối cùng nâng cằm anh lên.

Hình Mộ Bạch nheo mắt, cười như không cười.

Lâm Sơ Thanh tiến tới: “Chẳng phải năm đó em vì tìm chỗ ở cho em mà bôn ba khắp nơi à?”

Vẻ mặt Hình Mộ Bạch sững lại, anh không ngờ cô lại biết chuyện này.

Khóe miệng Lâm Sơ Thanh cong lên, m*t nhẹ môi anh một cái, sau đó ngồi xuống, chìa hai tay ra, mỉm cười dịu dàng hỏi: “Vậy đội trưởng, chìa khóa đâu rồi? Cũng chín năm rồi, anh nên đưa cho em rồi chứ?”

Hình Mộ Bạch vừa tức vừa buồn cười, đánh nhẹ vào lòng bàn tay cô: “Không có.”

Lâm Sơ Thanh bĩu môi, định hạ tay xuống thì anh lại đặt cái gì đó vào tay cô.

Lâm Sơ Thanh cúi đầu nhìn, ngón tay v**t v* chùm chìa khóa anh đưa, vui vẻ nở nụ cười.

Hình Mộ Bạch lại cầm điếu thuốc lên cho vào miệng, lần này anh châm lửa, hít một hơi rồi nhả khói ra, lạnh nhạt nói: “Em cất đi.”

Lâm Sơ Thanh nắm chặt chùm chìa khóa, hừ nhẹ: “Em có biết địa chỉ đâu?”

Hình Mộ Bạch búng tàn thuốc, sau đó dựa lưng vào ghế sô pha, đôi chân dài bắt chéo, dáng vẻ rất tùy ý, anh đưa tay xoa loạn tóc cô, mỉm cười: “Cách đội cứu hỏa không xa lắm, lâu rồi anh không về đó, mấy ngày nữa rảnh sẽ dẫn em qua.”

Lâm Sơ Thanh khẽ chậc: “Được rồi, để qua xem thử nhà đội trưởng chọn cho em như thế nào.”

“À, đến lúc đó anh đừng quên nấu cơm cho em đấy.”

Hình Mộ Bạch: “…” Anh bất đắc dĩ xoa đầu cô đầy cưng chiều: “Không cần em nhắc!”

Lâm Sơ Thanh cười: “Phải nhắc chứ, trí nhớ của đội trưởng không tốt, phải thường xuyên nhắc nhở chút.”

“Lâm Sơ Thanh…” Anh nổi đóa, ấn điếu thuốc vào gạt tàn, nắm lấy cằm cô uy h**p: “Em ngứa da đúng không?”

Lâm Sơ Thanh chẳng sợ chút nào, cô cười xán lạn, nghênh đón ánh mắt của anh: “Đội trưởng, anh gọi tên em đi.”

Hình Mộ Bạch suy nghĩ một lát, cuối cùng thở dài, buông cằm cô ra, vòng tay ra sau gáy cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, thấp giọng gọi tên cô: “Lâm Sơ Thanh.”

Anh dùng lực, kéo Lâm Sơ Thanh vào trong lòng: “Anh sẽ không quên nữa đâu.”

_____

Lúc hai người ăn cơm tối có đề cập đến chuyện Hình Hàm Quân phản đối việc họ ở bên nhau.

“Cho anh chút thời gian, anh sẽ thuyết phục mẹ!”

Lâm Sơ Thanh cười, khẽ gật đầu, sau đó thản nhiên và cơm, bữa tối hôm nay là Hình Mộ Bạch nấu, đây là lần đầu tiên cô thưởng thức tay nghề của anh, không ngờ cũng ngon phết.

Cô thỏa mãn híp mắt lại, giơ ngón tay cái lên với anh: “Tài nấu ăn của đội trưởng đúng là không chê được!”

Hình Mộ Bạch hài lòng mỉm cười, gắp một miếng sườn vào bát cô: “Em ăn nhanh lên!”

Lâm Sơ Thanh vừa gặm sườn vừa hỏi anh: “Lát nữa anh phải về đội ạ?”

“Ừm.”

Cô giả vờ rầu rĩ thở dài, vừa mở miệng định nói gì đó thì lại bị anh nhét một miếng thịt vào miệng, Hình Mộ Bạch dùng đũa gõ đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Em ăn đi, đừng nói gì hết.”

Lâm Sơ Thanh liếc anh, vừa nhai thịt vừa hừ lạnh, cuối cùng vẫn không chịu nghe lời anh, nói: “Đút cho em miếng nữa đi.”

“A~” Cô há to miệng chờ anh đút.

Hình Mộ Bạch để đũa xuống, khoanh tay lại, ung dung nhìn cô.

Lâm Sơ Thanh chống cằm, vẫn há miệng đợi anh đút.

Hình Mộ Bạch khẽ chậc, đột nhiên đưa tay giữ ót cô, nghiêng người tới cắn lên môi cô một cái, đầu lưỡi còn cố ý càn quét trong miệng cô một vòng, cuối cùng l**m khóe môi cô, thấp giọng cười: “Em đúng là ngứa đòn mà.”

Lâm Sơ Thanh cười khúc khích: “Vậy thì anh xử lý em đi.”

Hình Mộ Bạch bị cô chọc tức, anh chọc chọc trán cô: “Em cứ chờ đó cho anh, chờ anh rảnh rỗi sẽ xử lý em.”

Lâm Sơ Thanh không thèm để ý, tiếp tục ăn cơm.

____

Thời gian sau đó, Hình Hàm Quân không đến tìm Lâm Sơ Thanh nữa. Thế nhưng gần như cả khoa cấp cứu đều biết chuyện bà tới bệnh viện tìm cô, hơn nữa, quán cà phê hai người ngồi hôm đó lại ngay cạnh bệnh viện, lúc ấy nội dung cuộc trò chuyện của Lâm Sơ Thanh và Hình Hàm Quân bị một đồng nghiệp nghe thấy, mọi người đều biết rõ câu chuyện, ai cũng tò mò bàn tán, nhưng vừa thấy Lâm Sơ Thanh là lại im lặng, cười nói với cô như chưa có gì xảy ra.

Lâm Sơ Thanh cũng biết chuyện này, nhưng cô không để ý, cần làm việc gì thì làm việc đó, không bị ảnh hưởng chút nào.

Lúc Tô Nam và Lâm Sơ Thanh ăn trưa cùng nhau, cậu lo lắng hỏi cô: “Này, cậu không sao thật đấy à?”

Lâm Sơ Thanh cười: “Mình thì có chuyện gì được chứ?”

“Được rồi, cậu mau ăn đi.”

Tô Nam thấy cô không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi thêm nữa.

Lâm Sơ Thanh bận bịu đến hơn ba giờ chiều, lúc này Dương Khải Hoa tới tìm cô: “Tối nay qua chỗ thầy ăn cơm đi, thầy có chút chuyện muốn nói với con.”

Lâm Sơ Thanh cười: “Thầy làm cho con món gì ngon ạ?”

Dương Khải Hoa lườm cô, hắng giọng: “Chỉ biết ăn thôi.”

“Thầy, con muốn ăn sườn xào chua ngọt!”

Dương Khải Hoa: “Đúng là ham ăn.”

Vừa dứt lời, có một bệnh nhân được đẩy tới, y tá lập tức gọi cô: “Bác sĩ Lâm.”

Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu, lập tức chạy tới xem, không quên nói với Dương Khải Hoa: “Lát nữa con làm phẫu thuật xong sẽ tới nhà tìm thầy ạ.”

____

Thực hiện xong ca phẫu thuật đã là 7h tối, cô mệt mỏi vươn vai một cái, đi về phòng nghỉ thay đồ, lúc lấy điện thoại ra xem thì thấy loạt cuộc gọi nhỡ của Hình Mộ Bạch, cô vừa cầm túi xách đi ra ngoài vừa gọi lại cho anh.

Vài giây sau, có tiếng chuông điện thoại vang lên gần đó.

Như cảm nhận được điều gì, Lâm Sơ Thanh ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Hình Mộ Bạch xuất hiện ở khúc cua rồi tiến về phía cô.

Lâm Sơ Thanh ấn kết thúc cuộc gọi, vui vẻ đi tới chỗ anh: “Anh tìm em à?”

“Ừm.” Anh ôm chầm lấy cô: “Anh tới đón em, hôm nay anh dẫn em đi xem nhà.”

Lâm Sơ Thanh theo Hình Mộ Bạch lên xe. Lúc anh lái xe vào đường chính, cô đột nhiên nhớ ra… Hình như cô quên mất tối nay đã đồng ý sẽ sang chỗ thầy ăn tối rồi.

Nhớ tới cuộc hẹn với Dương Khải Hoa, Lâm Sơ Thanh đột nhiên lo lắng thở dài, cô tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn Hình Mộ Bạch: “Đội trưởng, em chợt nhớ ra là phải qua chỗ thầy.”

Hình Mộ Bạch hơi nhíu máy, anh liếc qua cô một cái rồi lại nhìn đường xá phía trước: “Hả?”

“Thầy em kêu em qua nhà ăn tối.” Cô dừng lại một chút, bất đắc dĩ thở dài: “Chắc là nói về tình hình và phương án trị liệu của bệnh nhân mới.”

“Haiz, Hình Mộ Bạch, anh đi cùng em không?” Lâm Sơ Thanh đột nhiên nghiêng người, vô cùng mong đợi nhìn anh.

Hình Mộ Bạch giảm tốc độ xe, dừng lại chờ đèn đỏ, anh nói: “Đưa em qua đó ăn cơm cũng được, nhưng để hôm khác anh chuẩn bị kĩ càng hơn sẽ cùng em đi gặp bác Dương.”

Lâm Sơ Thanh hỏi: “Chuẩn bị gì cơ? Anh sợ bị thầy em hỏi chuyện à?”

Hình Mộ Bạch bị cô chọc cười, cũng hùa theo: “Đúng là sợ thật.”

Lâm Sơ Thanh: “Hừ.”

Comments