Chương 40

Chương 40

Lúc Lâm Sơ Thanh rời khỏi tòa nhà thì thấy thầy mình và Hình Mộ Bạch đang đứng ở ven đường, không biết đang nói gì nữa.

Cô đi tới, Dương Khải Hoa nhìn thấy cô, ông nói với Hình Mộ Bạch: “Ra rồi kìa.”

“Được rồi, mấy đứa đi đi.” Ánh mắt Dương Khải Hoa liếc qua Lâm Sơ Thanh, rồi nhìn về phía Hình Mộ Bạch: “Bác bảo tiểu Thanh dẫn con đến chỗ bác ăn cơm từ lâu rồi, mà vẫn chưa qua được, khi nào mấy đứa có thời gian rảnh thì nhớ qua chỗ bác.”

Hình Mộ Bạch cười, “Được ạ.”

Trước khi rời đi, Dương Khải Hoa lại liếc nhìn Lâm Sơ Thanh đang mỉm cười với mình, sau đó mới cất bước, người đàn ông gần 60 tuổi bước đi trong gió lạnh, tuy bước chân rất vững vàng nhưng bóng lưng lại hiện rõ sự cô đơn.

Lâm Sơ Thanh nhìn bóng lưng ấy, trong lòng đột nhiên muốn đuổi theo ông, cùng ông về nhà.

___

Hình Hàm Quân cố ý chờ Hinh Mộ Bạch và Lâm Sơ Thanh, còn cả Hình Tín Hàm có thời gian rảnh về nhà ăn cơm, tất cả các món ăn đều do Hình Hàm Quân đích thân xuống bếp làm, Lâm Sơ Thanh được người nhà họ Hình tiếp đón rất nhiệt tình.

Vốn dĩ Hình Tín Hàm có ấn tượng rất tốt với cô, trước đó hai người cũng đã gặp mặt, cho nên lần này gặp lại thì càng thân thuộc hơn, với lại Lâm Sơ Thanh và Hình Tín Hàm có rất nhiều chủ đề chung để nói, một khi đã nói thì không thể dừng lại được.

Mà thái độ của Hình Hàm Quân đối với Lâm Sơ Thanh cũng đã sớm thay đổi, bây giờ thấy tình cảm của cô và con trai mình tốt như vậy, thân là mẹ, trong lòng Hình Hàm Quân cảm thấy rất vui mừng.

Bữa cơm hôm nay cực kỳ phong phú, bầu không khí cũng rất hài hòa, hết thảy đều tốt đẹp.

Đã lâu lắm rồi Lâm Sơ Thanh không được cảm nhận hương vị của gia đỉnh, đêm này đến nhà Hình Mộ Bạch, cô lại cảm nhận được cảm giác ấm áp mà chỉ gia đình mới có thể mang lại.

___

Ăn tối xong, hai người quay về chỗ Hình Mộ Bạch ở, tắm rửa xong, Hình Mộ Bạch đè Lâm Sơ Thanh xuống, anh cúi đầu hôn môi cô, thì thầm: “Muốn nghe anh kiểm điểm không?”

Lâm Sơ Thanh trợn mắt, chậm rãi hỏi: “Trông anh bây giờ có giống đang kiểm điểm không?”

Anh cười, “Sao lại không chứ?”

Sau đó, anh bắt đầu “kiểm điểm” với cô…

“Bắt đầu từ tối hôm này, nếu tổ chức không xin tha hoặc tổ chức không hài lòng thì anh sẽ không dừng lại.”

Lâm Sơ Thanh: ?

“Nếu tổ chức xin tha hoặc hài lòng rồi, anh sẽ làm tổ chức vui vẻ hơn, sau đó làm thêm lần nữa.”

Lâm Sơ Thanh: ??

“Tổ chức luôn phải nhớ kỹ, nói muốn nghĩa là muốn, nói không muốn nhưng thật ra là muốn, cho nên, mặc kệ tổ chức nói muốn hay không muốn thì anh vẫn sẽ tiếp tục.”

Lâm Sơ Thanh: ???

Lâm Sơ Thanh bị lý do vô lý của anh làm cho tức cười: “Hình Mộ Bạch, anh không sợ lao lực quá mà chết à?”

Anh nhíu mày, cắn nhẹ lên môi cô một cái, cười đáp: “Vậy phải xem em có bản lĩnh này không?”

Lâm Sơ Thanh: “…” Vì sao người đàn ông này ăn mặn xong lại trở nên cợt nhả như vậy chứ?”

***

Trước khi hết năm, cuối cùng Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch cũng có thời gian đến nhà Dương Khải Hoa ăn cơm với ông.

Tối đó, Dương Khải Hoa đích thân xuống bếp, làm rất nhiều món Lâm Sơ Thanh thích ăn, lúc Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch đến, ông đã nấu xong hết, Lâm Sơ Thanh vừa vào nhà đã chạy đến bàn ăn, cô kinh ngạc kêu “wow”, chống hai tay lên bàn cúi đầu ngửi mùi thức ăn thơm phức, nói: “Cuối cùng con cũng được thưởng thức món ăn do thầy làm rồi!”

Đúng lúc Dương Khải Hoa bưng rau trong bếp đi ra, nghe thấy cô nói vậy, ông hừ nhẹ một cái, sau đó ông cầm đống đồ dinh dưỡng trong tay Hình Mộ Bạch để sang một bên, nói: “Mộ Bạch, qua đây ngồi đi.”

Hình Mộ Bạch cười, nói vâng.

Dương Khải Hoa vui vẻ bảo Lâm Sơ Thanh đi lấy rượu trắng, ông muốn uống vài chén với Hình Mộ Bạch.

Tuy Lâm Sơ Thanh ngoài miệng thì lẩm bẩm uống rượu không tốt cho sức khỏe nhưng vẫn đứng dậy lấy rượu cho hai người họ.

Dương Khải Hoa nhìn bóng lưng Lâm Sơ Thanh rời đi, ông cười, lắc đầu thở dài.

Hình Mộ Bạch hỏi: “Qua năm mới, bác thật sự định nghỉ việc ở khoa cấp cứu ạ?”

Dương Khải Hoa gật đầu, bất đắc dĩ cười: “Bác đã già rồi, cũng đến lúc phải nghỉ hưu thôi.”

“Vậy bác định khi nào nói cho cô ấy biết ạ?”

Dương Khải Hoa ăn một gắp rau, ông im lặng một lát rồi nói, “Trước hết cứ để qua Tết đã.” Ông để đũa xuống, nhìn về phía Hình Mộ Bạch, “Tên nhóc cậu còn nhớ lần trước ở bệnh viện đã đồng ý với bác chuyện gì không?”

Hình Mộ Bạch nghiêm túc trả lời: “Con nhớ ạ, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Dương Khải Hoa bật cười, “Trước khi rời khỏi tiền tuyến, cậu phải bảo đảm sự an toàn của bản thân trước, thế thì nửa đời sau mới chăm sóc tốt cho con bé được, hiểu ý của bác không?”

Hình Mộ Bạch còn chưa lên tiếng, Lâm Sơ Thanh đã cầm rượu trắng và hai cái ly quay lại, cuối cùng anh chỉ nhìn Dương Khải Hoa rồi gật đầu với ông.

Sau bữa tối, Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch rời khỏi nhà Dương Khải Hoa, vì Hình Mộ Bạch uông rượu nên Lâm Sơ Thanh cầm chìa khóa xe của anh rồi ngồi lên ghế lái.

Lên xe, cô hỏi anh: “Về đâu đây anh? Chỗ anh hay chỗ em?”

Hình Mộ Bạch xoa xoa mi tâm, nói: “Chỗ nào cũng được.”

Lâm Sơ Thanh nhướng mày, không nói gì nữa.

Xe đi được nửa đường thì trời bắt đầu có tuyết rơi, nhân lúc chờ đèn đỏ, Lâm Sơ Thanh hạ cửa sổ xe xuống, vươn tay ra ngoài hứng lấy bông tuyết, nháy mắt, không khí lạnh ùa vào trong xe, Lâm Sơ Thanh rùng mình, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Lâm Sơ Thanh lái xe đưa Hình Mộ Bạch về nhà mình.

Lúc xe đậu ở dưới lầu, mặt đất đã phủ một lớp mỏng màu trắng, hai người xuống xe, Lâm Sơ Thanh khóa xe lại, đi vòng qua bên Hình Mộ Bạch, cô tự nhiên nắm lấy cánh tay anh, cả người rúc vào vòng tay của anh.

Hình Mộ Bạch cùng cô đi vào tiểu khu, lúc đứng trong thang máy, Hình Mộ Bạch giúp cô vỗ vỗ bông tuyết rơi trên vai áo, Lâm Sơ Thanh ngửa đầu hỏi anh: “Anh đón giao thừa ở đâu thế? Trong đội hay ở nhà?”

“Trong đội.” Anh nói xong cũng nhìn về phía cô, vòng tay ôm cô, hỏi: “Sao thế?”

Lâm Sơ Thanh mỉm cười, “Có thể đưa người nhà tới không?”

Thang máy dừng ở tầng 13, anh nắm tay cô bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Có thế, đến lúc đó Ngụy Giai Địch cũng sẽ đưa vợ và con gái đến.”

Hình Mộ Bạch mở cửa, hai người đi vào huyền quan, lúc đổi giày, Lâm Sơ Thanh hỏi: “Vậy em cũng đến!”

Hình Mộ Bạch híp mắt, cười như không cười nhìn cô chăm chú, mấy giây sau, anh kéo cô vào lòng, “Được.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, “Cũng nên chính thức giới thiệu chị dâu cho đám nhóc thối kia rồi.”

Lâm Sơ Thanh không nhịn được bật cười, đẩy anh một cái: “Anh đi tắm trước đi, em đi nấu ít canh.”

“Ừm.” Trả lời xong, Hình Mộ Bạch cắn nhẹ lên môi cô một cái mới chịu buông cô ra.

Từ trước đến nay, Hình Mộ Bạch tắm rất nhanh, mới được một lúc đã đi ra, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo tắm, anh đi dép lê vào bếp, đúng lúc Lâm Sơ Thanh vừa nấu canh xong, đang cúi đầu nếm thử.

Hình Mộ Bạch ôm cô từ phía sau, thấy Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu lại, anh nhân cơ hội thơm trộm cô, Lâm Sơ Thanh không chút do dự thơm lại anh, sau đó cười rộ lên, cô xoay người, giơ chiếc bát trong tay lên, “Anh uống một ít nhé? Giải rượu.”

Hình Mộ Bạch cầm lấy, dùng thìa khuấy khuấy, sau đó bưng bát lên húp sạch, cũng chẳng sợ bị bỏng gì cả.

“Anh muốn uống nữa không?”

Hình Mộ Bạch đặt bát sang một bên, đẩy cô đến chiếc bàn đối diện, “Muốn em có được không?”

Lâm Sơ Thanh ngửa đầu đón nhận nụ hôn nồng nàn của anh, cô khép đôi mi run rẩy lại, vươn tay ôm lấy lớp áo sau lưng anh.

Hình Mộ Bạch nhấc cô ngồi lên bàn, bởi vì nụ hôn quá kịch liệt nên hơi thở bắt đầu rối loạn, lần thứ hai mở mắt ra thì đôi mắt cô đã đẫm nước.

Hai tay anh chống bên người cô, anh nghiêng người tới, nở nụ cười xấu xa, thanh âm trở nên khàn khàn: “Không phải em muốn làm trong phòng bếp à? Hôm nay anh sẽ làm em hài lòng.”

Lâm Sơ Thành hừ nhẹ, đưa tay tháo đai áo của anh ra, thoáng chốc, chiếc áo tắm trên người anh lỏng ra, Lâm Sơ Thanh ôm eo anh, đón nhận nụ hôn của anh, hờn dỗi nói: “Làm như anh không muốn ý.”

Hình Mộ Bạch cười, anh nắm lấy cằm cô, hôn thật sâu.

Vốn dĩ đêm giao thừa, Lâm Sơ Thanh phải trực ban, nhưng buổi tối cô muốn đến đội cứu hỏa, nên đã đổi ca cho Tô Nam.

Lâm Sơ Thanh ở nhà Dương Khải Hoa ăn sủi cảo với ông, còn Hình Mộ Bạch thì ở nhà ăn cơm với Hình Hàm Quân xong mới ra khỏi cửa.

Anh đến chỗ Dương Khải Hoa đón Lâm Sơ Thanh, đưa cô đến đội cứu hỏa.

Hình Mộ Bạch và Lâm Sơ Thành đến muốn nhất, lúc hai người đến căng tin đội cứu hỏa thì đám nhóc kia đang tụ tập làm vằn thắn.

Cả nhà Ngụy Giai Địch cũng ở đó.

Cô bé 4 tuổi vừa thấy anh đã tươi cười chạy tới, cô bé dang tay ra, giọng nói lanh lảnh: “Bác ơi!”

Ánh mắt Hình Mộ Bạch tràn đầy dịu dàng, anh khom người bế cô bé lên, chọc cho cô bé vui vẻ cười khanh khách.

Hình Mộ Bạch để cô bé ngồi lên cánh tay mình, cô bé ngoan ngoãn ôm cổ anh, hôn chụt lên má anh một cái, giọng nói vô cùng ngọt ngào: “Y Y rất nhớ bác, bác có nhớ Y Y không ạ?”

Hình Mộ Bạch cười, đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi của cô bé: “Nhớ chứ.”

Lâm Sơ Thanh đứng cạnh cười khẽ, cô bé nghe tiếng quay sang nhìn, đôi mắt to chớp chớp, Hình Mộ Bạch nói với cô bé: “Đây là bác gái của con.”

Lâm Sơ Thanh: “…” Đột nhiên cô cảm thấy bản thân già đi rất nhiều.

Cô bé cười với Lâm Sơ Thanh, giọng nói lanh lảnh: “Chào bác gái, còn là Ngụy Y ạ.”

Lâm Sơ Thanh vốn rất thích trẻ con, hơn nữa trông Ngụy Y cực kỳ xinh xắn, lại trẳng trẻo mềm mại, cô càng nhìn càng thấy thích, đáp lại cô bé: “Chào Y Y.”

Ba người nói chuyện một lúc, nhóm người bên cạnh liên túc liếc sang nhìn, có người không sợ lớn chuyện đùa: “Y Y ở chung với đội trưởng và chị dâu trông giống một nhà nhỉ.”

Mặt Ngụy Giai Địch đen lại, không vui nói: “Đó là con gái tôi đấy!”

Vợ Ngụy Giai Địch – Vu Viện là một phụ nữ hiền lành, cô ấy đang làm vằn thắn, nghe Ngụy Giai Địch nói vậy thì lắc đầu cười, có sợi tóc rơi xuống, Vu Viện đang định dùng tay hất ra, Ngụy Giai Địch đã giơ tay lên vén ra sau tai cho cô.

Sau đó anh nhìn về phía Hình Mộ Bạch, kêu: “Y Y, ba ở bên này này, qua đây đi, ba dạy con làm hình con thỏ nhỏ.”

Ngụy Y chơp mắt, không hề cho ba mình chút mặt mũi nào, nói: “Lát nữa được không ạ? Con muốn ngồi trên cao cơ.”

Ngụy Giai Địch vỗ vỗ bả vai của mình: “Ngồi lên ba này.”

Ngụy Y: “Nhưng con muốn ngồi trên vai bác cơ!”

Ngụy Giai Địch: “…”

Lâm Sơ Thanh không nhịn được trực tiếp cười ra tiếng, mấy chiến sĩ khác cũng cười theo, không chút thương tiếc vị chỉ đạo viên của mình bị con gái ghét bỏ.

Hình Mộ Bạch để cô bé ngồi trên vai mình, đưa Lâm Sơ Thanh gia nhập cùng mọi người, hai người vừa đi tới, mấy người họ đã hô lên: “Chào chị dâu.”

Mặc dù Lâm Sơ Thanh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị sự nhiệt tình của họ dọa sợ, may là cô vẫn có thể bình tĩnh được, gật đầu với bọn họ, cười: “Chào mọi người.”

Bữa cơm tất niên này là bữa cơm đặc biệt nhất từ trước đến nay Lâm Sơ Thanh được trải qua, với tư cách là bạn gái của Hình Mộ Mạch, việc ăn mừng năm mới cùng những người lính của anh trong đội thực sự rất mới lạ và là điều quý giá đối với cô.

Ăn xong, cả đám người đi đến khán phòng dành riêng cho đội cứu hỏa để tổ chức lễ hội đêm giao thừa.

Một đám nhóc hơn hai mươi tuổi thi nhau biểu diễn văn nghệ.

Lúc đến lượt Dương Nhạc, cậu chỉ đơn giản hát một bài 《Trái tim biết ơn》tất cả chiến sĩ có mặt đều cất tiếng hát, đôi mắt cũng đỏ hoe.

Chú Dương và dì Vương ngồi ở nhà ăn dưới sân khấu cũng rơi nước mắt vì cách thể hiện tình cảm vô cùng đặc biệt của con trai mình.

Càng lúc, đám người càng ầm ĩ hơn, bình thường không được thư giãn như vậy nên Hình Mộ Bạch cũng mặc kệ bọn họ chơi đùa.

Mãi đến khi đám nhóc đó kéo anh và Lâm Sơ Thanh lên đài, nói là muốn đặt câu hỏi để kiểm tra độ ăn ý của hai người.

Cũng không biết là tên nào thấy chưa đủ, còn lôi thêm vợ chồng Ngụy Giai Địch lên chỉnh cho một trận.

Nói là đội trưởng và chỉ đạo viên thi với nhau, ai sai sẽ phải chịu phạt.

Ngụy Giai Địch vui vẻ phất tay, “Đến lúc tôi rửa hận rồi!”

Buồn cười, anh và bà xã đã kết hôn 5 năm rồi, chẳng lẽ không bằng hai người mới yêu nhau nửa năm ư?

Hình Mộ Bạch: “…” Anh l**m môi, nheo mắt lại, khẽ “ồ” một tiếng.

Comments