Tết nguyên tiêu, sau khi tan làm, Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch đến trung tâm thương mại mua đồ, lúc Lâm Sơ Thanh đi toilet, Hình Mộ Bạch đứng cạnh một cửa hàng quần áo đợi cô, đột nhiên áo của anh bị ai đó ở phía sau kéo kéo, anh quay đầu nhìn, thấy một cậu nhóc đang ngửa đầu chớp mắt với anh.
Cậu nhóc cười, lộ ra cái răng sữa nhỏ: “Ba nuôi!”
Trần Dực đang chạy tới thì thấy thằng con phiền toái của mình túm lấy góc áo của một người đàn ông xa lạ gọi ba nuôi, anh ta vội vàng kéo con trai lại, nói với Hình Mộ Bạch: “Ngại quá…”
Hình Mộ Bạch cười, nhìn chằm chằm cậu nhóc kia: “Mộc Mộc đúng không?”
Ánh mắt cậu nhóc lập tức sáng lên, cười khánh khách giơ tay ra đòi bế. Người ta thường nói, trẻ con rất nhanh quên, một thời gian dài không gặp sẽ không nhớ ai với ai cả, nhưng trí nhớ của tên nhóc này rất tốt, rõ ràng mới gặp một lần mà vẫn nhận ra anh.
Hình Mộ Bạch xoay người ôm cậu nhóc vào lòng, lúc Trần Dực định lên tiếng hỏi, Lâm Sơ Thanh bỗng đi tới, nhìn thấy Trần Dực và Mộc Mộc, cô ngạc nhiên mở to mắt: “Đàn anh? Mọi người về lúc nào vậy ạ?”
Trần Dực cười, đáp lời: “Mới hai ngày nay thôi.”
Vừa thấy Lâm Sơ Thanh đến, Mộc Mộc đang ở trong lòng Hình Mộ Bạch lập tức giãy dụa, muốn Lâm Sơ Thanh bế: “Mẹ bế cơ!”
Lâm Sơ Thanh cưng chiều nhéo chóp mũi cậu nhóc, ôm cậu vào lòng, từ nhỏ, cậu nhóc đã rất gần gũi với cô, hai tay cậu ôm cổ cô không chịu buông.
Lâm Sơ Thanh giới thiệu với Trần Dực: “Đây là bạn trai em, Hình Mộ Bạch.” Sau đó lại nói với Hình Mộ Bạch: “Đây là đàn anh của em, cũng là ba của Mộc Mộc, Trần Dực.”
Hai người khẽ gật đầu chào hỏi nhau, Lâm Sơ Thanh trêu Trần Dực: “Vũ Nhu đâu rồi ạ? Sao lần nào cũng không thấy cô ấy thế?”
Người đàn ông nở nụ cười, quay đầu nhìn về hướng hành lang, bĩu môi, “Đang nghe điện thoại.”
Lát sau, Lâm Vũ Nhu nghe điện thoại xong quay lại, thấy Lâm Sơ Thanh, cô ấy hơi bất ngờ, hai người phụ nữ trò chuyện một lát rồi tạm biệt nhau.
Lâm Vũ Nhu bị Mộc Mộc kéo đi mua đồ ăn vặt nói với chồng đi bên cạnh: “Trạng thái của Sơ Thanh tốt hơn trước rất nhiều.”
Trần Dực cười, nói đùa: “Có lẽ là do yêu rồi.”
____
Hôm sau, lúc đi làm, Lâm Sơ Thanh vừa mới khám gấp cho một bệnh nhân xong thì Dương Khải Hoa đi tới nói với cô: “Trưa nay tới tìm thầy ăn cơm nhé, thầy có chút chuyện nói với con.”
Lâm Sơ Thanh gật đầu, nói vâng.
Sau khi Dương Khải Hoa nói với Lâm Sơ Thanh xong, ông lập tức vào phòng bệnh thực hiện phẫu thuật, Lâm Sơ Thanh cũng chuẩn bị tiến hành phẫu thuật cho những bệnh nhân khác.
Lúc Lâm Sơ Thanh ra khỏi phòng phẫu thuật đã là hai giờ chiều.
Cô vừa xoa gáy, vừa đi về phòng, lúc rẽ sang phải thì thấy Dương Khải Hoa cũng vừa làm phẫu thuật xong, Lâm Sơ Thanh nhớ lúc sáng Dương Khải Hoa bảo có việc muốn nói với cô, vì thế đứng phía sau gọi: “Thầy ơi!”
Nhưng có lẽ Dương Khải Hoa không nghe thấy, vẫn chậm rãi đi về phía trước.
Lâm Sơ Thanh bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa gọi, nhưng dường như Dương Khải Hoa không nghe thấy tiếng cô, đột nhiên ông lấy tay che ngực và ngã xuống.
Lâm Sơ Thanh đang cười đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô chạy tới, cùng vài y tá đặt Dương Khải Hoa nằm ngang ra, Lâm Sơ Thanh mím môi thực hiện hồi sức tim phổi cho ông, thế nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Mấy y tá đẩy Dương Khải Hoa đến phòng cấp cứu, Lâm Sơ Thanh kêu y tá tiêm nhắc cho ông, sau đó vội vàng sắp xếp dụng cụ, nhanh chóng nói: “200J khử dung tim!”
Nhưng không có tác dụng, cô tiếp tục lạnh lùng nói: “300J khử rung tim!”
Vẫn không được!
Lâm Sơ Thanh bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Dương Khải Hoa, cô thầm đếm số lần, mắt chăm chú nhìn màn hình điện tâm đồ, đường sóng đã chuyển thành đường thẳng, âm thanh “bíp–” chói tai không ngừng vang lên.
Trên mặt Lâm Sơ Thanh toàn là mồ hôi, động tác của cô vẫn không hề dừng lại.
“Thầy ơi… thầy ơi.” Lâm Sơ Thanh cứ gọi ông mãi, cứ ép ngực mãi, nhưng cuối cùng, Dương Khải Hoa vẫn không thể tỉnh lại.
Nhịp tim ngừng đập, tuyên bố tử vong.
14 giờ 7 phút ngày 11 tháng 3, chủ nhiệm Dương Khải Hoa, người đứng đầu khoa cấp cứu, người cống hiến cả đời mình cho sự nghiệp y học đã ra đi vì nhồi máu cơ tim sau khi thực hiện một ca phẫu thuật.
Lúc Tô Nam và các bác sĩ khác của khoa cấp cứu chạy tới, Lâm Sơ Thanh đang đứng cạnh giường bệnh như một cây gỗ, cô nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên giường không chớp mắt, như thể hồn lìa khỏi xác, ai gọi cô cũng không trả lời.
Mấy y tá bên cạnh đã không kìm nổi lặng lẽ rơi nước mắt, vài y tá khác mắt đỏ hoe, Tô Nam đi đến bên cạnh Lâm Sơ Thanh, muốn nói với cô điều gì đó, nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai cô.
Sau khi Dương Khải Hoa qua đời, Lâm Sơ Thanh mới biết ông đã đăng ký hiến tạng.
____
Tô Nam nhờ Hình Tín Hàm liên hệ với Hình Mộ Bạch, sau khi nghe Hình Tín Hàm nói xong, Hình Mộ Bạch đang ở sân giám sát các đội viên huấn luyện vội vã nói với Ngụy Giai Địch một câu rồi lái xe rời khỏi đội.
Lúc anh đến bệnh viện, Tô Nam đang kiểm tra tình hình của bệnh nhân.
“Tô Nam, cô ấy đâu?”
Tô Nam quay đầu nhìn, nói với anh: “Ở phòng nghỉ của cậu ấy.”
Hình Mộ Bạch lập tức đến phòng nghỉ của Lâm Sơ Thanh, nhưng không thấy cô đâu.
Anh đi dọc hết hành lang tìm cô, thậm chí đến cả nhà xác nhưng cũng không thấy.
Hình Mộ Bạch nhíu mày, trên đường từ nhà xác quay về, anh bỗng nghĩ đến một nơi.
Chỗ cô thích nhất là cầu thang.
Hình Mộ Bạch lập tức nhấc chân chạy tới lối thoát hiểm của bệnh viện, anh vừa đẩy cửa ra đã thấy một cô gái đang ôm đầu gối ngồi trên cầu thang, quay lưng về phía anh, không có phản ứng gì.
Hình Mộ Bạch đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, đèn ở lối thoát hiểm là đèn cảm ứng âm thanh, chỉ cần có tiếng động sẽ tự sáng lên, lúc này, đèn đang bật sáng, anh nhìn thấy cả khuôn mặt cô nước mắt giàn giụa.
Hình Mộ Bạch đưa tay xoa đầu cô, nước mắt Lâm Sơ Thanh không ngừng rơi xuống, cô cắn mu bàn tay mình, cố gắng kiềm chế tiếng khóc.
Hình Mộ Bạch hơi nghiêng người, ôm cô vào lòng, thân thể cứng nhắc của cô dần dần thả lỏng, Lâm Sơ Thanh buông hai tay đang ôm đầu gối ra, nắm chặt lấy áo anh.
Anh đặt cằm l*n đ*nh đầu cô, bàn tay từ từ v**t v* lưng cô, một lát sau, anh nhỏ giọng nói: “Em cứ khóc đi.”
Anh không nói hãy nén bi thương, mà lại nói “em cứ khóc đi”, so với những lời an ủi khác, câu nói này của anh khiến cô hoàn toàn dỡ bỏ sự kiên cường cuối cùng của mình.
Ở trước mặt anh, cô thật sự không cần phải kiên cường chịu đựng.
Lâm Sơ Thanh nghiêng người, vùi đầu vào lòng anh, tay cô nắm chặt áo anh, cuối cùng không kìm được mà bật khóc nức nở.
Mười năm trước, cô mất đi ba mẹ, rồi mất đi ông ngoại, không còn một người thân nào, cô một thân một mình ở trường, ngày nghỉ, các bạn khác đều về nhà, chỉ có cô là không về.
Bởi vì cô không có nhà.
Sau này gặp được Dương Khải Hoa, ông đánh giá cô rất cao, nhận cô làm học trò, đích thân dẫn dắt cô, vài năm nay, cô và Dương Khải Hoa nương tựa nhau, tình cảm thầy trò rất sâu đậm, Dương Khải Hoa nói, ông đối xử với cô như con gái ruột của mình, cô cũng coi Dương Khải Hoa như người thân.
Nhưng bây giờ, người thân cuối cùng của cô cũng qua đời rồi.
Năm ấy gặp được Dương Khải Hoa, Lâm Sơ Thanh cảm thấy bản thân lại có nhà, tuy rằng những ngày lễ Tết chỉ có hai người họ, nhưng cảm giác có người ở bên đồng hành khác hẳn khi ở một mình.
Dù là trong công việc hay cuộc sống hằng ngày, Dương Khải Hoa đều chỉ dạy cho Lâm Sơ Thanh rất nhiều điều, ông lấy thân phận của bề trên nói với cô, phải bước đi như thế nào để con đường đời của mình trở nên có ý nghĩa, bước đi như thế nào để không lạc lối.
Ông chính là người dẫn dắt cuộc đời cô.
Lâm Sơ Thanh khóc lóc thảm thiết trong vòng tay của Hình Mộ Bạch, nước mắt giàn giụa như mưa, thoáng chốc, chiếc áo của anh đã ướt sũng.
Hình Mộ Bạch ôm cô, cúi đầu hôn lên mái tóc cô, bàn tay nhẹ nhàng v**t v* phía sau lưng cô, để cô trút hết tất cả ra ngoài.
“Ông ấy mới 57 tuổi… thậm chí năm nay em còn chưa tổ chức sinh nhật cho ông ấy.” Lâm Sơ Thanh khóc thút thít: “Sáng nay ông ấy còn bảo… còn bảo trưa nay có chuyện muốn nói với em, ông ấy có chuyện muốn nói với em.”
“Ông ấy định nói với em chuyện gì chứ?” Nước mắt cô tuôn rơi như mưa, “Ông ấy còn chưa nói cho em biết ông ấy định nói gì…”
Hình Mộ Bạch thở dài, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan.”
Hình Mộ Bạch biết, chắc hẳn Dương Khải Hoa muốn nói với Lâm Sơ Thanh chuyện ông về hưu, nhưng mà chưa kịp nói cho cô biết thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Lâm Sơ Thanh vẫn cứ khóc mãi, khóc đến nỗi hai mắt đều sưng đau, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, Hình Mộ Bạch cứ ôm cô như vậy, không biết hai người ngồi trên bậc thang bao lâu, anh chỉ biết, lúc đưa cô ra bệnh viện đã là đêm khuya.
Tôi đó là lần đầu tiên Hình Mộ Bạch thấy Lâm Sơ Thanh ngủ không ngon giấc, anh đưa cô về chỗ của mình, nấu cơm cho cô, nhưng Lâm Sơ Thanh chỉ ăn được mấy miếng, cả người hồn bay phách lạc, cô lên giường ngủ rất sớm, nhưng không được bao lâu, cô bắt đầu gặp ác mộng. Hình Mộ Bạch nằm cạnh cô, thấy Lâm Sơ Thanh khóc lóc thương tâm, anh nhẹ nhàng gọi tên cô, nhưng cô không nghe thấy, vẫn chìm sâu trong giấc mộng, cuối cùng cô bừng tỉnh, trong mắt chứa đầy nước.
Lâm Sơ Thanh ngồi trên giường, kinh ngạc nhìn Hình Mộ Bạch, ánh mắt trống rỗng, không có tiêu điểm.
Anh đau lòng ôm chặt cô, giọng nói cực kỳ dịu dàng, “Mơ thấy ác mộng à?”
Cô áp mặt vào ngực anh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
____
Hôm sau, Lâm Sơ Thanh đến bệnh viện thì nghe nói nội tạng do Dương Khải Hoa hiến tặng đã cứu sống được 4 người, và mang lại ánh sáng cho 2 người khác.
Một người trong số đó chính là Lý Miêu Miêu mà Lâm Sơ Thanh vẫn luôn giúp đỡ.
Lúc nghe được tin tức này, Hình Mộ Bạch đang đứng bên cạnh Lâm Sơ Thanh, giọng cô khàn khàn, rất nhỏ, “Ông ấy trở thành bác sĩ khoa cấp cứu năm 27 tuổi, đến năm 57 tuổi thì rời khỏi thế giới này, không kết hôn, không sinh con, tròn ba mươi năm, hiến dâng tất cả thời gian và sức lực của mình cho sự nghiệp y học, đến sau khi qua đời, ông ấy vẫn cống hiến cho xã hội.”
Nước mắt lưng tròng, Lâm Sơ Thanh khẽ mỉm cười, “Ông ấy thật sự là một vị bác sĩ vĩ đại.”
____
Tác giả có lời muốn nói: Bốn chữ “bác sĩ vĩ đại” trong câu nói cuối cùng đến từ cuốn《Đại Y Tinh Thành》của Tôn Tư Mạc.
Dương Khải Hoa thật sự là một vị bác sĩ rất giỏi, kết cục của ông cũng được quyết định từ đầu rồi hu hu hu QAQ
Mọi người đừng đánh tôi, bộ truyện này viết về đề tài hiện thực… nên tôi muốn nó thực tế hơn một chút. Về một số tình tiết tôi viết, ví dụ như lính cứu hỏa không được người dân hiểu cho, ngược lại còn bị kinh thường, sỉ nhục, hoặc là hy sinh khi làm nhiệm vụ, còn có tình tiết các vụ gây rối bệnh viện hay các bác sĩ vì làm việc quá mệt nhóc dẫn đến đột tử, tất cả đều phản ánh hiện thực xã hội, những tình huống như vậy cũng không hiếm thấy.
Dù là Dương Nhạc, Dương Khải Hoa, hay lính cứu hỏa, các y, bác sĩ, hoặc mỗi một làm việc chăm chỉ và cống hiến hết mình cho công việc đều đáng được ngưỡng mộ.
Hu hu, chuyện Dương Nhạc và Dương Khải Hoa qua đời cũng khiến tôi rất buồn T^T
Comments