Chương 46

Chương 46

Những ngày tháng yên bình này kéo dài đến đầu tháng năm.

Ngày mùng 2 tháng 5 là sinh nhật Lâm Sơ Thanh, sáng hôm đó, Hình Mộ Bạch đưa Lâm Sơ Thanh đến bệnh viện trước rồi mới đến đội cứu hỏa, buổi sáng, anh có việc phải đến chi đội một chuyến, sau khi nói chuyện với Hứa Kiến Quốc xong, lúc anh chuẩn bị rời đi, Hứa Kiến Quốc đột nhiên gọi anh lại.

“Đêm nay cháu đưa tiểu Thanh tới nhà chú đi, chú sẽ bảo dì Tôn gọi mẹ cháu tới, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Hình Mộ Bạch không hiểu, cười, “Sao đột nhiên chú lại muốn tụ họp ăn cơm thế?”

Hứa Kiến Quốc thở dài, nói: “Chú vốn định gọi hai đứa đến nhà ăn cơm từ lâu rồi, nhưng cứ trì hoãn mãi, hôm nay đúng lúc là sinh nhật của cô nhóc kia, bây giờ lão Dương mất rồi, cô nhóc đó cũng không còn ba mẹ, mọi người cùng nhau tụ họp một chút, tránh để cô nhóc suy nghĩ lung tung.”

Hình Mộ Bạch nhướng mày, trêu ghẹo: “Không phải chú cố tình quấy rầy thế giới hai người của chúng cháu đấy chứ?”

Hứa Kiến Quốc cười, mắng anh một câu, lại nói: “Ăn một bữa cơm thôi mà, mất bao nhiêu thời gian của hai đứa đâu? Cơm nước xong xuôi, mấy đứa thích làm gì thì làm.”

Hình Mộ Bạch cúi đầu, cười, “Được ạ, để cháu nói với cô ấy, tối nay chúng cháu sẽ qua.”

“Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu đi trước đây.”

Hứa Kiến Quốc phất tay với anh, “Đi đi.”

Hình Mộ Bạch chào ông theo nghi thức quân đội rồi rời đi, sau khi lên xe, anh gọi điện thoại cho Lâm Sơ Thanh, nói với cô chuyện này, nhưng không biết cô có nhớ hôm nay là sinh nhật mình không nữa.

Lúc này Lâm Sơ Thanh đang ăn cơm trưa, nghe xong thì thuận miệng trêu chọc anh: “Đội trưởng định làm chuyện gì à?”

Vốn dĩ Hình Mộ Bạch cũng định làm gì đó, nhưng anh vẫn bình tĩnh trả lời: “Chú Hứa mời chúng ta qua đó ăn cơm thôi mà, có thể làm chuyện gì chứ?”

Lâm Sơ Thanh không nói nên lời, “Em biết rồi, tan làm gặp nhé.”

“Ừm, chờ anh qua đón em.”

____

Mặc dù Hứa Kiến Quốc có suy nghĩ của riêng mình, nhưng ông thật sự chỉ muốn mời hai người đến ăn một bữa cơm thôi, trong khoảng thời gian này, ông đã điều tra được thân phận của Lâm Sơ Thanh, khiến ông càng muốn từ từ đến gần với cô nhóc này.

Hứa Kiến Quốc cố ý bảo Tôn Thục Dung đặt bánh ngọt, vài người vui vẻ hòa thuận ăn chung bữa cơm, sau đó tổ chức sinh nhật cho Lâm Sơ Thanh. Ăn xong, Hứa Kiến Quốc rủ Hình Mộ Bạch vào phòng sách chơi cờ một lát, Hứa Kiến Quốc muốn đi vệ sinh nên bảo Hình Mộ Bạch vào phòng sách trước.

Lúc Hình Mộ Bạch bày bàn cờ, anh vô tình làm rơi túi hồ sơ trên bàn làm việc của Hứa Kiến Quốc, giấy tờ bên trong rơi hết ra ngoài, anh ngồi xổm xuống nhặt lên, sau đó vô tình nhìn thấy nội dung trên đó khiến anh sửng sốt một lúc lâu.

Hứa Kiến Quốc vừa vào phòng sách thì thấy Hình Mộ Bạch đang đứng bên bàn làm việc của mình, trong tay nắm chặt tập hồ sơ, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Hình Mộ Bạch ngước mắt lên, cố gắng bình tĩnh hỏi Hứa Kiến Quốc: “Chú Hứa, rốt cuộc chuyện này là sao vậy ạ?”

____

Lâm Sơ Thanh đang pha trà trong bếp, cô bưng hai cốc ra cho Tôn Thục Dung và Hình Hàm Quân trước, sau đó nói: “Con mang trà cho Mộ Bạch và chú Hứa ạ.”

“Ừm, con đi đi.”

“Con đi từ từ thôi, cẩn thận nóng đấy.”

Lâm Sơ Thanh đáp “vâng ạ”, sau đó bưng hai cốc lên lầu, lúc cô gần đến phòng sách, nghe thấy tiếng hai người họ nói chuyện cũng không để ý lắm, nhưng tiến thêm vài bước, nội dung cuộc trò chuyện khiến cô choáng váng.

“Bây giờ tiểu Thanh đang giữ chiếc vòng cổ mà năm đó chú tận mắt thấy anh trai chú dùng xác đạn làm ra, sau đó, anh trai chú đưa cho bạn gái anh ấy, chú chỉ biết bạn gái anh ấy họ Tần.”

“Mộ Bạch, cháu cũng nhìn thấy rồi đấy, kết quả xét nghiệm ADN cho thấy con bé có quan hệ huyết thống với chú, con bé là con cháu nhà họ Hứa, nhưng… chú thật sự không biết phải nói với con bé thế nào.”

Choang —

Tiếng cốc vỡ vang lên, Hình Mộ Bạch giật mình, lập tức đứng dậy đi mở cửa phòng, thấy sắc mặt Lâm Sơ Thanh tái nhợt, ngây ngốc nhìn anh, trên tay cô dính đầy nước và lá trà, làn da trắng nõn bị nước trà nóng bắn vào, đỏ bừng.

Hứa Kiến Quốc đứng sau Hình Mộ Bạch cũng không ngờ Lâm Sơ Thanh lại nghe thấy, ông vừa buồn bực vừa lo lắng gọi cô: “Tiểu Thanh…”

Hình Hàm Quân và Tôn Thục Dung nghe thấy tiếng vỡ cũng chạy lên, sau khi nhìn thấy những mảnh sứ vỡ dưới chân Lâm Sơ Thanh, Hình Hàm Quân vội vàng hỏi cô: “Con có bị bỏng không?”

Tôn Thục Dung nhìn Hứa Kiến Quốc, người đang lo lắng thở dài, bà chợt cảm thấy bất lực.

Hình Mộ Bạch kéo Lâm Sơ Thanh đang ngơ ngác xuống lầu rửa tay, cô như máy móc mặc anh điều khiển, hoàn toàn không suy nghĩ được gì cả, đầu óc trống rỗng.

Anh nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay cô, nhỏ giọng gọi: “Lâm Sơ Thanh.”

Cô sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, Hình Mộ Bạch không biết phải nói gì, chuyện này vô cùng bất ngờ, khiến anh cũng kinh hãi, hoàn toàn không biết phải làm gì chứ đừng nói đến việc chấp nhận.

Đến cuối cùng, anh đau lòng hỏi: “Em ổn chứ?”

Cô chớp mắt, rốt cuộc cũng mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại cực kỳ gượng gạo: “Em không sao.”

“Không bị bỏng.”

Hình Mộ Bạch mím môi, anh không hỏi vấn đề này.

“Muốn về không?”

Lâm Sơ Thanh im lặng một hồi lâu mới chậm rãi lắc đầu, cô phải tìm hiểu rõ mọi chuyện, xem có liên quan gì đến cái chết của ba mẹ cô không mới được.

Hình Mộ Bạch dắt Lâm Sơ Thanh ra khỏi phòng bếp, Hứa Kiến Quốc muốn bước tới hỏi han cô nhưng ông cố kìm lại, chỉ gọi cô.

Lâm Sơ Thanh nhìn kết quả xét nghiệm ADN thật lâu, tay cô nắm chặt tờ giấy, không kìm được khẽ run rẩy.

Đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô cực kỳ bình tĩnh, không chút gợn sóng, ngay cả giọng điệu cũng vậy, so với cô lúc nãy cứ như hai người khác nhau vậy.

Cô nhìn chằm chằm Hứa Kiến Quốc, hỏi: “Chú có thể nói cho cháu tất cả những gì chú biết không ạ?”

Hứa Kiến Quốc và Tôn Thục Dung liếc nhau một cái, ông thở dài, chuyện đã đến nước này, còn lý do gì gạt Lâm Sơ Thanh nữa đây? Cô bé có quyền biết sự thật.

“Được.”

Thật ra những gì Hứa Kiến Quốc biết rất ít.

Anh trai của Hứa Kiến Quốc – Hứa Kiến Quân là bộ đội đặc chủng, Hứa Kiến Quân và mẹ của Lâm Sơ Thanh quen nhau thế nào, yêu đương ra sao, Hứa Kiến Quốc cũng không rõ, năm ấy, thời gian trường quân đội nghỉ hè, thi thoảng ông hay thấy anh trai đang ở nhà dưỡng thương lấy xác đạn làm vòng cổ, lúc đó ông nhiều chuyện hỏi, Hứa Kiến Quân mới nói, viên đạn này được lấy ra từ trong người ông ấy, ông ấy muốn làm thành một chiếc vòng cổ để tặng.

Hứa Kiến Quốc tò mò hỏi có phải anh tặng bạn gái không, Hứa Kiến Quân cười, không phủ nhận.

Hơn một tháng sau, Hứa Kiến Quân đã khỏe hẳn, ông ấy nhận một nhiệm vụ đặc thù từ cấp trên, trước khi đi còn chạy ra ngoài một lúc, sau đó về nhà thu dọn đồ đạc, Hứa Kiến Quốc còn trêu ông ấy, nói chắc lại vừa đi tìm cô bạn gái họ Tần về, Hứa Kiến Quốc vĩnh viễn không quên được hai câu mà anh trai nói với ông lúc đó.

“Tạm biệt.”

“Anh không có ở đây, chú nhớ chăm sóc tốt cho ba mẹ đấy.”

Hứa Kiến Quốc không ngờ, lần tạm biệt đó lại trở thành vĩnh biệt.

Câu nói “Anh không có ở đây, chú nhớ chăm sóc tốt cho ba mẹ đấy” cũng là lời trăng trối mà anh trai ông để lại.

Lần đó, Hứa Kiến Quân hy sinh lúc chấp hành nhiệm vụ, lúc quay về chỉ còn lại thân xác, trên người toàn là vết thương do đạn bắn.

Nhiều năm như vậy, Hứa Kiến Quốc chưa từng nghĩ tới sẽ có như vậy một ngày, ông gặp được con gái của anh trai mình.

Ông thật sự không ngờ anh trai mình còn có một cô con gái, dù sao lúc đó Hứa Kiến Quân và cô bạn gái họ Tần kia đã chia tay rồi.

Ai cũng không biết đến sự tồn tại của Lâm Sơ Thanh.

____

Sau khi Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch về nhà, cô thẫn thờ ngồi trên sofa, chuyện tối nay xảy ra quá đột ngột, cô không thể tiếp nhận nổi.

Đến giờ, cô vẫn cảm thấy bản thân đang nằm mơ, thậm chí cảm thấy tất cả mọi chuyện này là do mọi người giỡn với cô thôi.

Cô và ba mẹ sống cùng nhau gần hai mươi năm, bây giờ đột nhiên lại có người đứng ra, cầm bằng chứng nói với cô, thật ra ba của cô là một người khác, cảm giác kinh ngạc và

hoang đường này gần như muốn hành hạ cô đến chết vậy.

Hình Mộ Bạch ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

Cả hai người đều không nói gì.

Đầu óc Lâm Sơ Thanh vô cùng rối bời.

Cô nhớ lại hôm nhà mình xảy ra hỏa hoạn, buổi sáng hôm đó, cô đi hiến máu, còn được trao giấy chứng nhận hiến máu, lúc về nhà đã gần trưa, ba cô thì ở nhà, còn mẹ ra ngoài mua thức ăn.

Có bạn học gọi điện cho cô nói ngày mai có buổi họp lớp, Lâm Sơ Thanh mải nghe điện thoại nên để giấy chứng nhận sang một bên, cô nhớ, hình như ba cô đã xem tờ giấy chứng nhận đó…

Nghĩ đến đây, Lâm Sơ Thanh chợt nhíu mày.

Cô tiếp tục nhớ lại, sau khi cúp máy, cô mang giấy chứng nhận về phòng ngủ, vì để chuẩn bị cho buổi họp lớp, cô đi chọn quần áo, tìm một ít trang sức, con gái 18 tuổi ấy mà, thích làm đẹp. Cô mở một chiếc hộp gỗ ra, lấy chiếc vòng cổ mà mẹ tặng, do nhà trường không cho đeo trang sức đi học, nên cô vẫn luôn cất nó trong hộp, hôm nay mới mang ra.

Buổi chiều, ba không có ở nhà, mẹ cô sắp xếp việc vặt trong nhà như thường lệ, sắc trời dần dần tối, ba cô về nhà trong tình trạng say khướt, lúc đó, Lâm Sơ Thanh đã chuẩn bị xong hết, đang định ra hỏi nhà, lại nghe thấy ba tức giận chửi bới lung tung.

Mẹ cô, Tần Cầm cũng nhận ra Lâm Dược Tấn đang cáu kỉnh, Lâm Sơ Thanh nghe thấy Tần Cầm nhẹ nhàng dỗ dành ông, nhưng lần này, thái độ của ông vô cùng gắt gỏng, khác hẳn so với mọi khi.

Đêm đó, trước khi cô ra khỏi nhà, mẹ cô ngồi trên sofa, còn ba nằm sấp trên ghế, nhắm mắt lại.

Cô nói với họ muốn ra ngoài đi liên hoan, chỉ có mẹ cô giả vờ không có chuyện gì cười với cô, để cô yên tâm đi chơi, còn Lâm Dược Tấn lại cúi đầu hừ một cái, có vẻ không kiên nhẫn lắm.

Sau khi Lâm Sơ Thanh ra ngoài, cô cảm thấy mình như trút được gánh nặng thở phào một hơi, rốt cuộc cũng có thể trốn ra ngoài mấy tiếng rồi, không phải chứng kiến hai người họ cãi nhau nữa.

Trẻ con luôn nghĩ như vậy, hy vọng mình không biết ba mẹ cãi vã, dù biết cũng không muốn phải đối mặt.

Bởi vì sẽ cảm thấy sợ hãi, bởi vì trong lòng sẽ khó chịu, bởi vì không muốn họ cãi nhau.

Cho nên mới phải trốn tránh, cảm thấy chỉ cần không nhìn thì có thể vờ như họ không cãi nhau.

Nhưng lúc về nhà, sẽ lại cảm thấy sợ hãi, sợ không khí căng thẳng giữa họ sẽ nổ tung giống một quả bom.

Đêm đó, lúc cô về, căn nhà đang bốc cháy, ba mẹ cô cũng đi mất.

Cũng từ ngày đó, Lâm Sơ Thanh luôn đeo chiếc vòng cổ này. Bởi vì đây là món đồ duy nhất liên quan đến mẹ cô.

Khoan đã, không đúng.

Lâm Sơ Thanh đột nhiên vùng dậy khỏi lòng Hình Mộ Bạch.

Trọng điểm nằm ở tờ giấy chứng nhận hiến máu?

Vậy… Chuyện nhà cô xảy ra hỏa hoạn…

Cả người cô không kìm được run rẩy, nhưng suy nghĩ trong đầu khiến cho Lâm Sơ Thanh hoàn toàn chết lặng, một lát sau, cô đột nhiên lấy tay che mặt, nước mắt chảy ra từ giữa các ngón tay cô.

Hình Mộ Bạch ôm cô, nhỏ giọng gọi: “Lâm Sơ Thanh…”

Cô khóc lóc không ngừng, thật ra từ sau khi Dương Khải Hoa qua đời, tình trạng của cô đã không tốt, nhưng không tệ đến vậy, ấy thế mà chuyện ngày hôm nay… Hình Mộ Bạch thật sự lo cô không chịu nổi.

Thật lâu sau, cô nghẹn ngào nói: “Nếu năm ngoái không gặp lại anh, em sẽ không bao giờ biết chuyện này.”

“Em thà không bao giờ biết chuyện này, thà cứ canh cánh trong lòng chuyện năm đó cả đời.”

Cô muốn trốn tránh tất cả những chuyện này, trốn tránh hiện thực, trốn tránh sự thật.

Cô đổ hết lỗi lên chuyện gặp lại anh.

Trong lòng cô biết rõ không phải như vậy, cô chỉ đang tìm cớ mà thôi, bởi vì chuyện này không liên quan gì đến anh hết.

Đôi môi Hình Mộ Bạch mím thành một đường thẳng, tay anh sờ vào túi quần, có một thứ anh muốn đưa cho cô.

Anh cuộn tay lại, siết chặt.

“Em cảm thấy hối hận ư?” Anh cúi đầu hỏi cô.

Lâm Sơ Thanh không trả lời, chỉ ôm chặt eo anh không ngừng khóc, Hình Mộ Bạch đưa tay nâng mặt cô lên, để cô nhìn mình, anh gằn từng chữ một, hỏi cô: “Lâm Sơ Thanh, có phải em hối hận không?”

Hai mắt cô đẫm lệ, Lâm Sơ Thanh nhìn anh, bất lực nói, “Em khó chịu lắm Hình Mộ Bạch, em thật sự thấy rất khó chịu, trong lòng em thật sự rất khó chịu…”

Anh hắng giọng, vẻ mặt dịu xuống, lo lắng thở dài, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nghiêng đầu hôn lên mái tóc cô.

Anh không biết phải an ủi cô thế nào, thấy cô khó chịu như vậy, anh cũng rất đau lòng.

“Ngoan, Thanh Thanh ngoan.” Anh như thể đang dỗ dành một đứa trẻ, dịu dàng nói với cô, “Mặc kệ mọi chuyện thế nào, em sẽ không phải cô độc, anh sẽ ở bên em.”

“Từ ngày chúng ta bắt đầu ở bên nhau, bên cạnh em đã có một Hình Mộ Bạch để em dựa vào.”

“Em đừng hối hận.” Hình Mộ Bạch không kìm được ôm cô thật chặt, nhỏ giọng nói: “Đừng hối hận, được không?”

____

Tác giả có lời muốn nói:  

Đội trưởng: Lâm Sơ Thanh, em đừng hối hận, được không?

Thanh Thanh trả lời là: _______

Chuyện của mười năm trước đại khái là vậy đó.

Không biết mọi người có phát hiện ra không QAQ, lúc Lâm Sơ Thanh vui vẻ hoặc là trêu chọc đội trưởng của chúng ta thì sẽ gọi anh là đội trưởng, nhưng một khi gặp chuyện gì đó thì lại thốt lên “Hình Mộ Bạch”.

Comments