Chương 47

Chương 47

Dường như năng lực tự chữa lành của Lâm Sơ Thanh rất tốt, hoặc là cô đã che giấu quá kỹ, không để người khác phát hiện ra.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, trông cô có vẻ đã tiêu hóa tất cả sự thật.

Cô vẫn đi làm ở khoa cấp cứu như thường lệ, hôm nay, lúc ăn trưa, Lâm Sơ Thanh nhận được một cuộc điện thoại xong thì vội vàng ra khỏi văn phòng, Tô Nam ở phía sau gọi cô đi ăn cùng nhưng Lâm Sơ Thanh không quay đầu lại: “Mình có chút việc, cậu tìm người khác ăn chung đi nha.”

Buổi sáng, sau khi đến bệnh viện, cô đã nhắn tin cho Lý Hi Trạch, hỏi anh ta có thời gian ra ngoài gặp mặt không.

Vừa rồi Lý Hi Trạch gọi điện thoại cho cô, nói anh ta đang ở gần bệnh viện.

Lâm Sơ Thanh tranh thủ giờ nghỉ trưa đi ra ngoài gặp anh ta, hỏi anh ta một số chuyện.

Lúc Lâm Sơ Thanh đến, Lý Hi Trạch đang ngồi chờ cô, cô không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nói mục đích mình đến, Lý Hi Trạch nghe cô nói xong thì sững sờ.

Lâm Sơ Thanh ôm một tia hy vọng hỏi anh ta: “Lý Hy Trạch, cậu nhớ kỹ lại xem, đêm hôm đó, cậu có nghe thấy tiếng động nào khác thường không, hay là có nghe thấy ba mẹ tôi cãi nhau không?”

Lý Hi Trạch im lặng vài giây, lắc đầu, ánh mắt hơi lóe lên, “Lúc ấy tôi không có nhà.”

Ánh sáng trong mắt Lâm Sơ Thanh mờ đi, cô nhỏ giọng hỏi: “Thật sao?”

Lý Hi Trạch khuyên giải, an ủi cô: “Lâm Sơ Thanh, mười năm rồi, chuyện đã qua lâu như vậy, cậu đừng suy nghĩ mấy việc đó nữa.”

Cô cười khổ, “Tôi cũng không muốn suy nghĩ, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ không suy nghĩ.”

“Bây giờ tôi rất muốn biết, rốt cuộc có phải đêm đó ba mẹ tôi cãi nhau hay không, có phải ba tôi, ông ấy… có phải ông ấy nhìn thấy tờ giấy chứng nhận hiến máu đó nên mới uống rượu đến nỗi say bí tỉ mà gây ra hỏa hoạn hay không.”

Sau khi Lý Hi Trạch ngồi đối diện nghe cô nói xong, tay anh ta không tự chủ được run lên, chất lỏng trong ly tràn ra ngoài, làm bẩn quần áo của anh ta.

Lâm Sơ Thanh ngẩng đầu, yên lặng nhìn Lý Hi Trạch, anh ta hơi luống cuống, cố tỏ ra bình tĩnh lau vệt nước trên áo, nhưng vẫn không thoát được sự nhạy cảm của Lâm Sơ Thanh.

“Có phải cậu biết chuyện gì không?” Lâm Sơ Thanh nhìn anh ta chằm chằm, tuy là một câu hỏi, nhưng lại rất chắc chắn, “Cậu biết chuyện gì có thể nói cho tôi biết không?”

“Chuyện này đối với tôi thật sự rất quan trọng.”

“Lý Hi Trạch…”

Cuối cùng, lúc Lâm Sơ Thanh sắp khóc, Lý Hi Trạch không còn cách nào nữa, anh ta mím môi, nắm chặt tay lại.

“Tôi có một đoạn ghi âm. Lúc đó, ba mẹ tôi trực đêm nên không có nhà, tôi đang ở trong phòng chuẩn bị ghi âm thì một người bạn thân của tôi xảy ra chuyện, gọi tôi ra giúp, có lẽ lúc đó vội qua nên tôi đụng vào nút ghi, sau khi cảnh sát thẩm vấn xong, về đến nhà rồi tôi mới biết.”

“Nhưng mà cách một bức tường, không thể ghi rõ lắm, nhưng nếu nghe kỹ… thì có lẽ vẫn biết được họ cãi nhau chuyện gì.”

Khi đó, phòng Lí Hi Trạch chỉ cách phòng ba mẹ cô một bức tường.

Nước mắt Lâm Sơ Thanh tràn đầy khóe mắt, “Đoạn ghi âm đấy ở đâu?”

“Ở nhà tôi.”

____

Lâm Sơ Thanh lập tức đi theo Lý Hi Trạch đến nhà anh ta để lấy đoạn ghi âm anh ta đã cất giấu nhiều năm, Lý Hi Trạch lại giải thích lần nữa: “Lúc tôi về đến nhà, nhà cậu đã được dập lửa, cảnh sát đang tìm hiểu tình hình, mà lúc đó tôi cũng thật sự không biết đến đoạn ghi âm này, hơn nữa cũng không ở nhà, vì vậy tôi ăn ngay nói thật rằng bản thân không biết gì.”

“Trở về nhà rồi, tôi mới bất ngờ phát hiện ra, tôi…” Anh ta thở dài, “Tôi cảm thấy lúc đó cậu đang chịu một cú sốc lớn, hơn nữa chú dì đều đã qua đời, chỉ cần tôi không nói thì sẽ không ai biết, cho nên lúc chuyển nhà, tôi mới không nói cho cậu biết về đoạn ghi âm này, để cậu không đau khổ thêm, nhưng mà bây giờ… dường như cậu đã biết hết rồi.”

Thật ra những năm gần đây, chuyện này đối với Lý Hi Trạch thật sự là một chướng ngại vật, rất nhiều lần anh ta tự hỏi lừa cô là đúng hay sai, cô có quyền biết sự thật, nhưng, cô vừa chịu cú sốc mất đi ba mẹ, giờ lại để cô biết rốt cuộc vì sao ba mẹ mình qua đời thì đúng là quá tàn nhẫn với cô.

Vì vậy, Lý Hi Trạch lựa chọn che giấu, anh ta sợ cô biết sẽ hoàn toàn sụp đổ, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Lâm Sơ Thanh không mở ra nghe luôn, sau khi nhận được bút ghi âm, cô lập tức quay về bệnh viện, đi vào phòng nghỉ của mình, đóng chặt cửa lại rồi mới ngồi xuống mép giường mở ra nghe.

Trong phòng nghỉ yên tĩnh, có tiếng ồn ào phát ra từ bút ghi âm, âm thanh không rõ lắm, rất hỗn loạn, nhưng nếu cố gắng nghe kỹ thì vẫn nghe được.

Là tiếng hai người họ cãi nhau.

Nghe xong, cả người Lâm Sơ Thanh run rẩy, sau đó, cô trực tiếp tắt bút ghi âm đi, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Bây giờ, chuyện cô canh cánh suốt mười năm trời, cuối cùng cũng có lời giải rồi, nhưng sự thật quá phũ phàng khiến cô thương tích đầy mình.

Từ những gì Tần Cầm nói trong đoạn ghi âm, Lâm Sơ Thanh biết được, tối đó, mạch điện nhà cô bị hỏng dẫn đến mắt điện, mẹ cô tìm một cây nến để thắp trong phòng ngủ, Lâm Dược Tiến thấy bà cứ đi đi lại lại trong phòng, khó chịu quát bà. Tần Cầm không hiểu sao bị ông đối xử như vậy nên cũng tức giận, hỏi Lâm Dược Tiến gào ầm gào ĩ cái gì, sau đó, người đàn ông lên giọng, hỏi rốt cuộc ba của con gái cô là ai? Con mẹ nó tôi nhóm máu B, bà nhóm máu A, vậy mà tại sao lại sinh ra một con nhóc nhóm máu A?

Lâm Sơ Thanh không biết nhóm máu của ba mẹ mình.

Tần Cầm cũng không biết chuyện Lâm Sơ Thanh đi hiến máu, thấy Lâm Dược Tiến hỏi vậy thì sửng sốt.

Sau đó, Lâm Dược Tiến chạy vào phòng ngủ của Lâm Sơ Thanh lấy tờ giấy chứng nhận hiến máu, sau khi nhìn thấy giấy chứng nhận, bà đã kể hết tất cả mọi chuyện cho Lâm Dược Tiến.

Năm đó, sau khi Hứa Kiến Quân và Tần Cầm quan hệ, ông đã đưa tặng bà chiếc vòng cổ, vài ngày sau, trước khi Hứa Kiến Quân đi làm nhiệm vụ, ông chạy tới tìm bà, Tần Cầm nghe ông nói muốn đi làm nhiệm vụ, bà nhớ thời gian trước đó, ông bị bắn trọng thương, may mắn lắm mới sống sót, ích kỷ không đồng ý để ông đi làm nhiệm vụ, bà hy vọng Hứa Kiến Quân đổi sang một công việc khác an toàn hơn, ba mẹ Tần Cầm cũng nói, nếu ông không bỏ nghề bộ đội đặc chủng được thì đừng mong ở bên con gái họ nữa.

Hứa Kiến Quân nói, nếu không thể chọn cả nhà cả nước, vậy thì ông sẽ chọn nước.

Lúc đó, ông đã nhận nhiệm vụ, chỉ là trước khi đi muốn đến gặp bà, nhưng không ngờ chuyện này lại khiến hai người họ chia tay.

Trái tim Tần Cầm trở nên nguội lạnh, mà thời điểm đó, Lâm Dược Tiến vẫn luôn theo đuổi bà, vì vậy, dưới cơn tức giận, bà đã quyết định kết hôn với Lâm Dược Tiến.

____

Lâm Dược Tiến không thể nào chấp nhận chuyện này, người phụ nữ mà ông ấy yêu đã có con với người khác, mà ông ấy lại thay người khác nuôi dưỡng đứa con này suốt 18 năm trời.

Vì mạch điện hỏng dẫn đến cháy nổ, lúc Tần Cầm đang cãi nhau với Lâm Dược Tiến nhận ra thì phòng khách đã nghi ngút khói, Tần Cầm muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị Lâm Dược Tiến mất hết ý thức kéo lại, người đàn ông khóa cửa phòng ngủ lại, ôm chặt bà, cười như điên, nói sao bà có thể đối xử với tôi thế, tôi thích bà đến vậy cơ mà, sao bà lại gạt tôi.

Lâm Sơ Thanh nghe thấy tiếng mẹ mình khóc, cô ấn tua đi tua lại mới nghe rõ mẹ nói gì: “Không phải… lúc kết hôn tôi không biết mình đã mang thai…”

“Vậy sao sau khi bà biết là con của ông ta lại không nói cho tôi biết?”

Tần Cầm khóc dữ dội, nói bà giấu ông vì không muốn phá vỡ cuộc sống yên bình của họ, Lâm Dược Tiến không nghe những gì bà nói, rượu đã làm tê liệt tâm trí ông ấy, Lâm Dược Tiến nói Tần Cầm vốn dĩ không yêu ông ấy, nếu vậy thì chết chung với tên đàn ông kia đi.

Lâm Sơ Thanh nghe thấy Tần Cầm khóc lóc kêu sợ, nói Lâm Dược Tiến, có phải ông điên rồi không, sao lại vứt ngọn nến lên giường, nhưng người đàn ông chỉ cười, mặc kệ Tần Cầm nói gì, ông ấy cũng không chịu buông tay.

Cuối cùng, Tần Cầm không chống cự nữa, bà hoàn toàn tuyệt vọng, từ bỏ việc vùng vẫy, sau khi bình tĩnh lại, bà nói với người đàn ông, không phải tôi không có tình cảm với ông, sống chung với nhau nhiều năm như vậy, tình cảm đã được vun đắp từ lâu.

Nhưng mà lại đến quá muộn.

Hai người dựa vào mép giường, cứ vậy cùng nhau bị ngọn lửa nuốt chửng.

____

Lâm Sơ Thanh ngồi trong phòng nghỉ khóc hết giờ nghỉ trưa, cô thật sự không thể nào chấp nhận sự thật vô lý này, cô thà rằng đó là một vụ hỏa hoạn do không phòng cháy đúng cách chứ không phải một vụ mưu sát.

Hơn nữa, sự thật về thân thế của mình vẫn đang là nút thắt trong lòng cô, đầu óc Lâm Sơ Thanh rối bời, cô cảm thấy cả người đều khó chịu, bí bách không thở nổi.

Tới giờ làm việc buổi chiều, Lâm Sơ Thanh vẫn ngồi trong phòng nghỉ, Trương Dang chạy đến gõ cửa phòng cô, lúc này Lâm Sơ Thanh mới lau sạch nước mắt, đi mở cửa, Trương Dạng thấy hai mắt cô sưng đỏ, lo lắng hỏi: “Bác sĩ Lâm, chị không thoải mái sao? Có cần xin nghỉ không ạ?”

Lâm Sơ Thanh khịt mũi, nói không sao, sau đó đóng cửa phòng nghỉ lại, rời đi cùng Trương Dạng.

Nhưng đi được mấy bước, trời đất trước mặt Lâm Sơ Thanh bỗng quay cuồng, cô nghe thấy tiếng Trương Dạng hoảng hốt gọi mình, sau đó thì không còn biết gì nữa.

Lúc tỉnh lại, cô đang nằm trên giường bệnh, xung quanh không có một ai, Lâm Sơ Thanh từ từ ngồi dậy, lúc vừa định xuống giường, thì Tô Nam lại đẩy cửa ra.

“Này… đừng có xuống giường, cậu mau nằm nghỉ đi!” Tô Nam vội vàng đi tới ấn cô lại.

Lâm Sơ Thanh đẩy tay cậu ra, mệt mỏi nói không sao, Tô Nam cười nhạo, “Không sao? Ngất xỉu rồi mà còn nói không sao?”

“Lâm Sơ Thanh, cậu có biết mắt cậu sưng đến như nào rồi không?”

Lâm Sơ Thanh cúi đầu, không nói gì.

Tô Nam kéo ghế ra ngồi xuống cạnh giường cô, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì ư? Nói cho mình biết đi, nếu có thể mình nhất định sẽ giúp cậu.”

Mắt Lâm Sơ Thanh nóng lên, cô lắc đầu.

Tô Nam đành bó tay, cậu biết quá rõ con người Lâm Sơ Thanh, cô đã không muốn nói thì dù cậu có cạy miệng cô ra, cô cũng sẽ không nói một chữ, lúc trước, cậu còn trêu cô, nếu cô sinh trước vài chúc năm, thì chắc chắn cô sẽ là một đảng viên tốt, thà chết chứ không chịu đầu hàng.

Tô Nam thở dài, không ép cô nữa, chỉ nói: “Mình vừa gọi cho đội trưởng Hình, nhưng anh ấy không nghe máy, chắc là đang làm nhiệm vụ, nên mình nhắn tin cho anh ấy rồi.”

“Cậu nói cho anh ấy biết làm gì?”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của một người đàn ông, “Sao nào? Anh không cần được biết à?”

Lâm Sơ Thanh ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn sang, Hình Mộ Bạch vẫn đang mặc đồ huấn luyện, thậm chí trên mặt anh còn đang bôi đầy tro đen, anh lạnh lùng sải bước về phía cô.

Tô Nam biết điều đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hình Mộ Bạch dừng bước, nhìn cô từ trên cao xuống, Lâm Sơ Thanh ngẩng đầu lên, lát sau, cô cười với anh, dang hai tay ra, “Hình Mộ Bạch, ôm em một cái đi.”

Ánh mắt anh âm u, không rõ đang nghĩ gì, giây tiếp theo, người đàn ông khom người, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Anh đau lòng hỏi: “Sao lại ngất xỉu thế?”

Lâm Sơ Thanh cười, “Có lẽ làm việc mệt quá.”

“Lâm Sơ Thanh,”

“Dạ?”

“Em có thể đừng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh không?”

Lâm Sơ Thanh mím môi.

Hình Mộ Bạch hơi buông cô ra, tay anh nhẹ nhàng xoa xoa gáy cô, “Nếu em khó chịu thì cứ nói đi, đừng cố gượng cười với anh.”

Ngón tay Lâm Sơ Thanh đang lau vết tro đen trên mặt anh dừng lại, cô hạ tay xuống, đan hai tay vào nhau, ý cười trên môi dần dần biến mất.

“Hình Mộ Bạch.” Giọng cô nghẹn ngào, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Em đã biết sự thật về vụ hỏa hoạn năm đó rồi.” Cô vừa nói vừa khóc: “Em biết hết tất cả rồi.”

____

Từ sau khi nghe đoạn ghi âm kia xong, trạng thái của Lâm Sơ Thanh không được tốt lắm, Hình Mộ Bạch khuyên cô đến bệnh viện xin nghỉ một thời gian, Lâm Sơ Thanh cũng nhận ra vấn đề của mình, cô không muốn tiếp tục làm việc trong khoa cấp cứu nữa, vì cô sợ tình trạng của mình sẽ làm ảnh hưởng đến việc cứu chữa bệnh nhân.

Cô không thể lấy mạng người ra đùa được.

Một ngày nọ giữa tháng 5, Lâm Sơ Thanh đến khoa tâm lý của bệnh viện, sau khi trao đổi với bác sĩ tâm lý, Lâm Sơ Thanh cầm giấy chuẩn đoán bệnh đứng ở hành lang của bệnh viện, cô do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cất bước, đi về phía văn phòng của viện trưởng.

Viện trưởng nhìn tờ giấy chẩn đoán bệnh Lâm Sơ Thanh đưa cho mình, sau khi nghe Lâm Sơ Thanh muốn xin nghỉ, ông thở dài, “Tiểu Lâm à, chú biết, việc thầy cháu đột nhiên qua đời là một cú sốc lớn đối với cháu, nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt, tranh thủ đi giải sầu, thả lỏng tâm trạng.”

“Lúc còn sống, chủ nhiệm Dương rất coi trọng cháu, bệnh viện cũng vậy, cháu là một nhân tài mới, tuy rằng chú không muốn cháu rời khỏi khoa cấp cứu chút nào, nhưng tình hình của cháu bây giờ thật sự không thể tiếp tục ở lại được, hơn nữa, sức khỏe quan trọng hơn.”

Lâm Sơ Thanh cười, “Chờ cháu điều trị xong sẽ quay lại ạ.”

Viện trưởng cười rộ lên, nói được, “Chú thay mặt mọi người trong bệnh viện, hy vọng cháu mau chóng điều chỉnh tâm trạng, rồi sau đó quay lại khoa cấp cứu. Mọi người đều ở đây chờ cháu.”

Hai mắt Lâm Sơ Thanh nóng lên, cô mỉm cười gật đầu, sau đó đứng dậy, nói với viện trưởng: “Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu đi trước đây ạ, viện trưởng, tạm biệt chú.”

Sau khi ra khỏi văn phòng của viện trưởng, Lâm Sơ Thanh quay về phòng nghỉ của mình, mang một vài thứ đi, lúc ra khỏi bệnh viện thì gặp Tô Nam, Tô Nam thấy cô không mặc áo blouse, lại xách theo một cái túi, cậu khó hiểu giữ cô lại, hỏi: “Cậu không đi làm ở đây nữa à?”

Lâm Sơ Thanh cười, nhẹ nhàng nói, “Mình nghỉ phép rồi.”

“Nghỉ phép?”

Cô nói đùa: “Mình chuẩn bị kết hôn, cậu tin không?”

Tô Nam kinh ngạc trợn mắt: “Cái gì???”

Lâm Sơ Thanh cười, “Được rồi, cậu ở lại khoa cấp cứu làm việc cho tốt vào, chờ mình nghỉ phép về, hai chúng ta lại cùng nhau làm việc.”

Nói xong, cô lập tức quay người, rời đi thật nhanh, mặc kệ Tô Nam ở phía sau gọi thế nào, cô cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Sau khi ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, Lâm Sơ Thanh mới có can đảm quay đầu lại nhìn nơi mà cô đã làm việc suốt nhiều năm, ở nơi này, cô đã từng khóc từng cười, từng buồn từng vui, đã cứu chữa thành công cho vô số bệnh nhân, cũng đã từng bất lực khi thất bại.

Còn bây giờ, tuy rằng cô vẫn yêu thích vị trí đó, nhưng tạm thời cô không đủ tư cách ở lại.

Cho nên…

Tạm biệt, những người đồng nghiệp đã kề vai chiến đấu với tôi.

Tạm biệt, khoa cấp cứu mà tôi yêu thích nhất.

Tạm biệt, bác sĩ Lâm.

Hãy chờ tôi quay lại.

____

Tác giả có lời muốn nói: Thanh Thanh rời khỏi vị trí không chỉ vì sức khỏe của mình, mà còn vì thái độ nghiêm túc và trách nhiệm lớn lao của cô ấy đối với công việc này, bởi vì hiện tại, trạng thái của cô ấy vốn không thể đảm nhận công việc này nữa, cho nên, dù cho có nhiệt tình như nào, có thích như nào cũng phải rời đi.

Cô ấy sẽ quay trở lại.

Comments