Đêm đó, Ôn Xuyên trằn trọc không ngủ được, lăn lộn trên giường, đủ loại cảm xúc chua, ngọt, mong chờ, do dự cùng lúc trỗi dậy trong lòng.
Trước mắt và trong đầu cậu tất cả đều là Thẩm Dật Thanh: khuôn mặt hắn, bàn tay hắn, nhiệt độ cơ thể khi chạm vào hắn, sự dịu dàng trong ánh mắt khi hắn cười... Ôn Xuyên biết mình đã lún sâu rồi. Trước đây chỉ là thích, ngày nào cũng muốn gặp hắn, nhưng giờ đây, cả thể xác và tinh thần đều đã hoàn toàn chìm đắm vào đó, khó lòng kìm chế.
Con người là vậy, một khi đã cảm nhận được hạnh phúc và niềm vui, một chút khổ sở cũng không tài nào chịu nổi. Ôn Xuyên không khỏi nghĩ, bao giờ mình mới có thể hoàn toàn cất đường vào túi.
Cứ suy đi tính lại đến nửa đêm, Ôn Xuyên ngồi dậy.
Cậu sờ vào ngăn kéo đầu tiên dưới bàn, lấy ra tờ giấy kế hoạch theo đuổi. Cậu trầm tư suy nghĩ, nghiêm túc hơn ngày thường, xem xét từng điều một, rồi lại gạch bỏ từng cái, cuối cùng chỉ còn một dòng. Cậu ngừng bút do dự một chút: "Nhờ bạn bè giúp đỡ, phối hợp thúc đẩy."
Trên mạng nói, chuyện yêu đương cũng có thể "phối hợp nhóm", nhiều cơ hội thường ẩn chứa ở những người bạn.
Ôn Xuyên nhớ lại cơ hội La Cảnh Trình và Tô Tần ở bên nhau, đó chính là buổi lễ hội bánh kem mà cậu và Thẩm Dật Thanh vô tình gặp. Mặc dù không có "nhờ giúp đỡ", nhưng hai chữ "phối hợp" thì lại có dính chút liên quan.
Suy nghĩ không bằng hành động, Ôn Xuyên mở danh sách bạn bè, dừng lại trên ảnh đại diện của La Cảnh Trình, ngay sau đó nhảy qua, để lại lời nhắn cho Tô Tần, muốn hẹn anh một buổi để trò chuyện tâm sự.
Nửa đêm khuya khoắt, không thể nhận được hồi âm, Ôn Xuyên gửi xong liền đặt điện thoại sang một bên. Không ngờ, chỉ khoảng hai giây sau, ảnh đại diện của Tô Tần liền sáng lên.
Ôn Xuyên vừa thấy, Tô Tần thế mà trực tiếp gọi video cho cậu. Trong lòng cậu hơi thấy lạ, liền bắt máy.
Nơi Tô Tần đang ở khiến Ôn Xuyên cảm thấy xa lạ, giọng nói của Tô Tần cũng không đúng, dường như mang theo tiếng nức nở, nhưng cố gắng kìm nén.
"Muốn nói chuyện gì?" Giọng Tô Tần khàn khàn, ánh mắt phân tán, ngay cả ngữ điệu cũng lộ ra sự bất ổn. Tô Tần nói, "Giờ tôi có cả đống thời gian để nói chuyện."
Những lời này cơ bản có thể xác nhận Tô Tần đã xảy ra chuyện. Ôn Xuyên lo lắng: "anh ổn không?"
Tô Tần luồn tay vào tóc, nói: "Cũng được, cũng được."
Ôn Xuyên không thể nhìn ra anh "cũng được" ở đâu, rõ ràng là "rất tệ", nhưng cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tìm một điểm để bắt đầu, thử nói: "Có liên quan đến La Cảnh Trình à?"
Trước màn hình, Tô Tần ngẩn người, rồi bỗng nhiên òa khóc. Ôn Xuyên hoảng hốt đến tay chân luống cuống.
Tô Tần nói: "Chúng tôi e là phải ly hôn."
Ôn Xuyên: "?"
Gần đây La Cảnh Trình rất bực bội. Cậu ta và Tô Tần sau một trận cãi vã kịch liệt, trong lúc cảm xúc dâng trào, đã kéo đối phương đi đăng ký kết hôn.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng lại hỏng bét ở chỗ "ông bố già cổ hủ" của La Cảnh Trình.
Người nhà họ La nhiều đời kinh doanh, chú trọng truyền thừa. Từ khi biết xu hướng tính dục của con trai, cha của La Cảnh Trình chưa bao giờ cho cậu ta sắc mặt tốt, hai cha con suýt nữa đường ai nấy đi, cắt đứt quan hệ.
Lần này không biết ông nghe tin hai người kết hôn từ đâu, liền trực tiếp tìm đến tận cửa, trước mặt Tô Tần, muốn hai người họ chia tay. La Cảnh Trình tức giận đến run rẩy, lập tức muốn trở mặt với cha mình, may mắn là Tô Tần đã kịp ngăn lại.
Cha của La Cảnh Trình cuối cùng không đạt được ý nguyện, nhưng cũng bị bộ dạng bất cần đời của cậu ta làm cho tức đến ngất xỉu. Vẫn là Tô Tần, với tư cách một bác sĩ, đã tiến hành hồi sức tim phổi cho ông.
Cha của La Cảnh Trình được đưa vào bệnh viện.
La Cảnh Trình quan sát vài ngày, biết được sức khỏe của cha không có vấn đề gì lớn, cậu ta yên tâm, chuẩn bị tiếp tục làm theo ý mình. Kết quả khi về đến nhà, không thấy Tô Tần đâu, La Cảnh Trình liền cảm thấy "có chuyện không hay rồi".
Tô Tần bề ngoài có vẻ tùy tiện, lúc yêu đương thì như tiêm thuốc k*ch th*ch, nói muốn cùng La Cảnh Trình cùng bước về phía trước. Nhưng đến thời khắc mấu chốt, anh vẫn không thể thoát khỏi gông xiềng đạo đức và sự dằn vặt của lương tâm, cứ tiến rồi lại lùi.
Còn về việc tại sao La Cảnh Trình biết được diễn biến tâm lý của anh, đó là vì Tô Tần đã để lại một tờ giấy nhỏ trước khi bỏ đi:
"Đừng vì anh mà làm loạn với cha em, ông ấy cũng không dễ dàng gì."
La Cảnh Trình nhìn thấy tờ giấy liền tối sầm mặt, chờ đầu óc bình tĩnh lại, cậu ta tức giận đến bật cười. Cha cậu ta không dễ dàng? Cậu ta dễ dàng sao?! Cha con tranh đấu mới là dễ vỡ đầu chảy máu đấy chứ!
Nhưng tức thì tức, truy vợ vẫn phải truy, nếu không bà xã mới cưới đã chạy mất, cả trong lẫn ngoài đều không giữ được chút thể diện nào, tỉnh dậy trong mộng cũng phải tự tát mình hai cái.
"cậu ấy gần đây xin nghỉ."
La Cảnh Trình biết địa chỉ nhà Tô Tần, cũng biết nơi làm việc của anh. Trong nhà không có một bóng người, cậu ta liền trực tiếp tìm đến phòng khám bệnh viện, nào ngờ nhận được câu trả lời như vậy.
Cậu ta còn sợ Thẩm Dật Thanh, con cáo già này, sẽ giúp Tô Tần che giấu, nên đã hỏi dò từ các đồng nghiệp khác để xác nhận Thẩm Dật Thanh không lừa mình.
Thẩm Dật Thanh thấy cậu ta cảm xúc không đúng, liền hỏi: "Hai người không phải đã đăng ký kết hôn rồi sao, xảy ra chuyện gì vậy?"
La Cảnh Trình nói: "Tô Tần bỏ nhà đi rồi."
Thẩm Dật Thanh nói: "Vì cha cậu?"
La Cảnh Trình: "..." Đoán chuẩn thật.
Đã bị đoán trúng, La Cảnh Trình cũng không giấu hắn, kể lại đầu đuôi câu chuyện. Thẩm Dật Thanh gật đầu, một lát sau, như mở một đơn thuốc, lấy ra một tờ giấy, viết lên đó một hàng chữ.
La Cảnh Trình nhận lấy, hỏi: "Cái gì đây?"
Thẩm Dật Thanh nói: "Vài nơi cậu ấy thường đi, có những chỗ cậu không biết, đều ở trên đó."
La Cảnh Trình nghe vậy, giây phút này thật là đủ loại cảm xúc, không biết nên bày tỏ lòng biết ơn, hay là nên bực bội vì những địa điểm này chỉ có Thẩm Dật Thanh biết...
"anh trực tiếp đưa cái này cho tôi, không sợ Tô Tần trách anh phản bội bạn bè sao?"
Thẩm Dật Thanh đưa ra lý do rất đơn giản, chỉ nói: "Có qua có lại."
La Cảnh Trình nhướng mày, hiểu ra, đây là muốn đáp lại chuyện mấy tháng trước cậu ta và Tô Tần đã thúc đẩy việc Thẩm Dật Thanh và Ôn Xuyên sống chung.
"Cảm ơn," La Cảnh Trình nói.
Tuy nhiên, suốt mấy ngày sau đó, La Cảnh Trình đều không tìm được Tô Tần. cậu ta tin tưởng địa chỉ Thẩm Dật Thanh cung cấp, suy đoán có hai khả năng:
Một là Tô Tần đã đến nhà bạn bè, thậm chí người bạn này không ở trong nước. Khả năng khác là Tô Tần tạm thời đi chơi đâu đó. Với trường hợp thứ nhất, như mò kim đáy biển. Với trường hợp sau, cậu ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được, vì Tô Tần nhất định sẽ về nhà.
La Cảnh Trình ngồi trong xe, hút một điếu thuốc.
Gần đây Thẩm Dật Thanh tan tầm sớm hơn, về đến nhà cũng không quá sáu giờ. Một ngày nọ, hắn như thường lệ, gửi tin nhắn cho Ôn Xuyên. Ôn Xuyên xưa nay đều trả lời rất nhanh, nhưng hôm nay lại không có tin tức. Thẩm Dật Thanh cho rằng cậu đang nấu cơm nên không để ý, liền trực tiếp về nhà.
Vừa vào cửa, Ôn Hựu Thanh đã nói: "Anh em bảo hôm nay anh ấy có việc, sẽ về trễ hơn."
Thẩm Dật Thanh hỏi: "Liên hoan với đồng nghiệp sao?"
Ôn Hựu Thanh lắc đầu: "Không phải đâu, anh em còn về nhà một chuyến, thay một bộ quần áo nữa."
Nếu là tăng ca ở tiệm bánh hoặc liên hoan với đồng nghiệp thì không cần về nhà.
Thẩm Dật Thanh gọi điện thoại cho Ôn Xuyên, đầu dây bên kia Ôn Xuyên không bắt máy. Ôn Hựu Thanh tò mò nhìn hắn, hỏi: "Anh em đi đâu vậy? Hay anh ấy nói có việc là đang nói dối em?"
Thẩm Dật Thanh nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lát, rồi đặt điện thoại xuống: "em ấy có hẹn với bạn, chúng ta cứ chờ xem sao."
Ôn Hựu Thanh ngây thơ gật đầu.
Thẩm Dật Thanh vẫn vào thư phòng xử lý công việc, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn kim đồng hồ. Hắn chờ mãi đến 10 giờ tối, thấy Ôn Xuyên vẫn không trả lời tin nhắn, hắn không thể ngồi yên được nữa.
Một cuộc điện thoại gọi cho La Cảnh Trình, không nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ nói: "Tô Tần và Ôn Xuyên đang ở cùng nhau."
La Cảnh Trình hơi giật mình, hỏi: "Bọn họ ở đâu?"
Thẩm Dật Thanh nói: "Không biết."
La Cảnh Trình: "..."
Thẩm Dật Thanh nói: "Ôn Xuyên hôm nay không về nhà đúng hẹn, giờ vẫn biệt tăm biệt tích, với sự hiểu biết của cậu về Tô Tần, cậu ấy sẽ đưa Ôn Xuyên đi đâu?"
Ngụ ý là Tô Tần đã "bắt cóc" Ôn Xuyên, chú thỏ trắng nhỏ bị "quải" đi mất tăm, và La Cảnh Trình phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. La Cảnh Trình hiểu ý, cũng tỏ vẻ cạn lời.
"Tô Tần tâm trạng không tốt, sẽ đi quán bar uống rượu, điều này chắc anh biết."
Thẩm Dật Thanh và Tô Tần quen biết đã lâu, dĩ nhiên là hiểu. Có lẽ mấy tháng nay Tô Tần đã hồi tâm, không còn đến quán bar nữa, khiến hắn suýt chút nữa quên mất lựa chọn này.
La Cảnh Trình và Thẩm Dật Thanh mỗi người kể ra hai ba địa điểm mà Tô Tần từng lui tới, quyết định sẽ đi tìm theo kiểu "rập khuôn máy móc".
Họ còn nhờ vài người bạn giúp đỡ tìm kiếm. Những người này đều là khách quen của quán bar, rất thân thuộc với chủ quán và nhân viên, có thể tìm thấy ở mọi ngóc ngách. Nhờ có họ, hai người đã nhận được tin tức về Ôn Xuyên và Tô Tần vào khoảng gần 12 giờ đêm.
Người bạn kia nói: "Tình hình hiện tại, các anh chắc chắn không thể liên lạc được với hai người họ đâu."
Thẩm Dật Thanh và La Cảnh Trình nhìn nhau sau đó hỏi: "Hai người họ đang làm gì?"
Người bạn kia nói: "Các anh qua đây xem đi."
Hai người vội vàng đến quán bar, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, quả thật không ổn chút nào.
Trên bàn của Ôn Xuyên và Tô Tần đầy chai lọ, tất cả đều là rượu, còn có cả rượu mạnh nồng độ cao. Đĩa trái cây vương vãi khắp sàn, thật sự là một đống hỗn độn. Nhìn lại hai người, họ đang ôm chặt lấy nhau, say đến mơ màng.
Cũng may quán bar này khá chính quy, lại có bạn bè ở đó, nên hai người mới được an toàn như vậy. Nếu đổi sang một nơi khác, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nói không chừng sẽ bị những kẻ có ý đồ xấu khiêng về nhà.
Tô Tần ôm lấy một cánh tay của Ôn Xuyên, khóc sụt sùi, nước mắt nước mũi tèm lem, miệng lẩm bẩm: "Ô ô ô, La Cảnh Trình là một tên đại ngốc X!"
Ôn Xuyên mắt say lờ đờ mông lung, nghe thấy gì cũng gật đầu: "Ừ ừ!"
La Cảnh Trình, Thẩm Dật Thanh: "..."
Tô Tần: "Không cần yêu đương, độc thân là tốt nhất!"
Ôn Xuyên: "Ừ ừ!"
La Cảnh Trình, Thẩm Dật Thanh: "..."
La Cảnh Trình không thể nghe thêm được nữa, cậu ta vòng tay ôm lấy eo Tô Tần, tách hai người ra. Bên kia Thẩm Dật Thanh cũng hành động, bế Ôn Xuyên lên.
Phải công nhận, dù say mèm nhưng sức lực của hai người không hề nhỏ. Hai tay họ nắm chặt, sống chết không chịu buông.
Thẩm Dật Thanh nhíu mày, suy nghĩ kế sách. Bên kia La Cảnh Trình đã có kinh nghiệm, cậu ta không nói hai lời, có vẻ rất thành thạo, trực tiếp nắm lấy tay Tô Tần và cắn lên đó.
Thẩm Dật Thanh: "..." Hắn hiểu tại sao vợ của ai đó lại bỏ trốn rồi.
Tuy nhiên, chiêu này thật hiệu quả, Tô Tần đau điếng, lập tức buông tay.
La Cảnh Trình nói với Thẩm Dật Thanh: "Tôi đưa anh ấy về trước."
Thẩm Dật Thanh gật đầu, thấy La Cảnh Trình sải bước rời đi, còn hắn ôm Ôn Xuyên, cũng theo sát phía sau.
Ôn Xuyên say rượu từ trước đến nay đều không yên tĩnh. Suốt đường về, Thẩm Dật Thanh đã dỗ dành cậu nhiều lần. Đến khi về nhà, cậu mới chịu yên. Thẩm Dật Thanh ôm cậu vào phòng, nói với Ôn Hựu Thanh đang canh giữ ngoài cửa:
"Em đi ngủ đi, anh sẽ chăm sóc anh em."
Ôn Hựu Thanh đã trải qua một lần rồi, nên cũng không còn ngạc nhiên nữa, ngáp một cái rồi đi ngủ.
Thẩm Dật Thanh lau mặt và thay quần áo cho Ôn Xuyên. Nút áo vừa cởi được một nửa, Ôn Xuyên trở mình, mặt cậu vừa hay vùi vào vùng eo của Thẩm Dật Thanh, hơi thở nóng rực xuyên qua lớp vải.
Cơ bắp của Thẩm Dật Thanh căng cứng, môi hắn mím thành một đường.
Hắn nửa quỳ, lùi thân mình về phía sau nửa tấc, thấy Ôn Xuyên đuổi theo hơi ấm, cọ sát lại gần. Hắn dùng một tay giữ cằm Ôn Xuyên, khẽ nâng lên.
Ôn Xuyên mặt đỏ bừng, để lộ xương quai xanh tinh xảo. Xuống chút nữa, cúc áo ở ngực đã cởi bỏ, thấp thoáng có thể thấy màu hồng nhạt, cả người không chỗ nào không toát ra vẻ hấp dẫn "ngon miệng".
Ánh mắt hắn khóa chặt người trước mặt, bỗng nhiên khẽ cười: "Mới uống say một chút, gan đã lớn hơn rồi sao?"
Ánh mắt Ôn Xuyên mê mang, một người say xỉn dĩ nhiên sẽ không trả lời.
Thẩm Dật Thanh nhớ rõ lần trước Ôn Xuyên hôn hắn, ánh mắt cũng tương tự như vậy, mang theo vẻ ngây thơ. Mặc dù hắn vô số lần tự nhắc nhở mình phải kiềm chế, phải từ từ, nhưng không có một con dã thú nào lại có thể làm ngơ trước con mồi ngon được dâng tận miệng.
Lần trước cậu hôn hắn, lần này thu chút "lợi", cũng coi như hợp lý.
Đôi mắt Thẩm Dật Thanh dần sâu thẳm. Hắn buông Ôn Xuyên ra, ngồi dậy, tháo kính, chậm rãi cúi người xuống. Ôn Xuyên rơi vào đệm chăn, bị vây trong lòng ngực của ai đó.
Ánh đèn trong phòng chuyển tối, truyền đến tiếng rên khẽ nghe thật yếu ớt.
*
Sáng sớm hôm sau, Ôn Xuyên khô khốc cả miệng và lưỡi, tỉnh giấc từ trong mơ. Cậu cầm cốc nước uống một ngụm, mò mẫm đi vào phòng tắm.
Đèn cảm ứng sáng lên, cậu nhìn gương, phát hiện môi mình dường như hơi sưng, ngay cả đường viền môi cũng mờ đi, đặc biệt giống bị dị ứng. Cậu giơ tay chạm thử, thấy hơi đau, cậu nghĩ nghĩ, tạm thời đổ lỗi cho việc uống quá nhiều rượu.
Tiếp theo, cậu nhìn thấy bàn tay mình đang giơ lên.
"Kỳ lạ thật..." Cậu dùng tay kia dụi dụi mắt, tỉnh táo hơn một chút, rồi nhìn lại lần nữa.
Mỗi ngón tay trên bàn tay đó, da đều nhăn nheo, giống như đã ngâm nước rất lâu, hơi tái đi. Đầu ngón tay còn hơi đau, như thể bị loài vật nào đó m*t cắn.
Chẳng lẽ cậu đã nhét ngón tay vào miệng bánh khoai tây?
Cậu rùng mình, vỗ trán một cái, nhanh chóng đi xong WC, rửa tay sạch sẽ.
Nhìn vào gương, cậu bực bội nghĩ: "Vừa uống rượu đã làm hỏng chuyện, thật là..."
Lần sau!
Lần sau cậu nhất định không thể say!
Comments