Hứa Yên nhận tờ đề thi, liếc qua một lượt.
Đề không khó, cô đã ôn lại toàn bộ tài liệu, các câu hỏi cơ bản thông thường đều nhớ rõ.
Chỉ có vài câu hỏi tự luận ở cuối chưa từng thấy trong tài liệu.
Nhưng cũng không quá khó, chỉ cần đứng trên lập trường của một người làm công tác quản lý, dùng tư duy biện chứng để trả lời là được.
Cô cúi đầu chăm chú viết bài. Trong khoảnh khắc ngẩng lên suy nghĩ, vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳm như đêm đen của Đoạn Tự Lý.
Tim cô chợt khựng lại một nhịp.
Trên bục giảng, cậu ngồi tựa vào ghế, đôi chân dài chẳng biết giấu vào đâu đành buông thõng tùy ý. Khuỷu tay đặt trên mép bàn giảng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía cô.
Mãi đến khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu mới lười biếng nhắc nhở: “Làm bài xong thì nộp rồi rời khỏi phòng, chưa làm xong thì đừng ngó đông ngó tây.”
Câu đó nói cho cả lớp nghe.
Vài cô gái đang liếc trộm anh vội vàng đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hứa Yên bĩu môi, tiếp tục làm bài.
Vài phút sau, cô lại liếc sang cậu, lần này ánh nhìn của cậu đã dời ra ngoài cửa sổ.
Không thể phủ nhận, khuôn mặt của cậu quả thực là một tác phẩm nghệ thuật.
Chẳng trách trong trường có biết bao nữ sinh vì cậu mà si mê ngẩn ngơ.
Thứ gì đẹp đẽ, ai mà chẳng muốn ngắm nhìn.
Hứa Yên lắc đầu, dẹp hết những suy nghĩ vẩn vơ, tập trung làm bài.
Bất chợt, một mẩu giấy nhỏ vo tròn bay từ phía sau tới đáp xuống bàn cô.
Cô cau mày, mở ra xem.
Trên giấy là nội dung được in bằng chữ in đậm, giống hệt trong tài liệu ôn tập.
Hứa Yên quay đầu nhìn về phía sau, là Lý Giai Dao. Nhưng Lý Giai Dao chẳng buồn nhìn lại, chỉ cúi đầu viết lia lịa, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt đầy đắc ý.
Tiếng bước chân vang lên phía sau lưng Hứa Yên.
“Đừng để tôi phải tự tay ra tay, giao ra đi.” Người giám thị ngồi cuối phòng – Trì Hoan Ý lên tiếng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hứa Yên.
“Đến cả bài kiểm tra thế này mà cũng phải quay cóp gian lận, tôi bắt đầu nghi ngờ thành tích đầu vào của cậu rồi đấy.” Trì Hoan Ý khinh thường nói, “Cậu không lạ gì quy chế của trường Bồ Tinh, dù là thi lớn hay thi nhỏ, gian lận là bị ghi lỗi, xử phạt như nhau. Mau nộp phao ra rồi tự đến chỗ Đoàn trường trình bày, đừng để tôi phải áp giải cậu đi.”
Cô ta nói với giọng chính nghĩa đầy phẫn nộ.
Hứa Yên buông bút xuống, bình tĩnh đáp: “Mẩu giấy là do người phía sau ném lên bàn tôi, tôi không biết gì cả.”
“Người ta tốt bụng đưa đáp án cho mà cậu cũng không biết là ai à? Câu này nói ra ai tin chứ.” Trì Hoan Ý vặn vẹo, cố ý gây khó dễ, “Hoặc là cậu nói xem ai đưa, có bằng chứng không? Tôi sẽ xử lý luôn một thể.”
Hứa Yên quay đầu nhìn Lý Giai Dao.
Lý Giai Dao ngẩng đầu, không khách khí nói thẳng: “Nhìn cái gì mà nhìn, không có bằng chứng thì đừng vu oan. Tôi quen biết gì cậu đâu!”
Thực ra Hứa Yên không có bằng chứng xác thực nào chứng minh đó là Lý Giai Dao ném giấy.
Cô liếc nhìn Lý Giai Dao, rồi lại nhìn sang Trì Hoan Ý.
Rõ ràng đây là một cái bẫy được sắp đặt sẵn, nếu không phải để ngăn cản cô gia nhập hội sinh viên, thì chính là vì chuyện lần trước làm đại diện môn tiếng Anh mà trả đũa.
Trên bục giảng, Đoạn Tự Lý nheo mắt, lạnh lùng quan sát, không có ý định can thiệp.
Trì Hoan Ý tiếp tục ép sát: “Hứa Yên, nộp phao ra đi, đừng để tôi phải lục người.”
Hứa Yên im lặng một lúc, cuối cùng cũng đưa ra mẩu giấy đã bị vò nát.
Khi Trì Hoan Ý đưa tay định giật lấy, Hứa Yên liền tránh đi, không để cô ta cầm được: “Chủ tịch, bằng chứng này, tôi chỉ giao cho cậu.”
Bị gọi tên, Đoạn Tự Lý cuối cùng cũng đứng dậy bước xuống.
Dù rất muốn tự tay “áp giải” Hứa Yên lên phòng giáo vụ để trừng phạt, nhưng có mặt Đoạn Tự Lý ở đây, Trì Hoan Ý cũng không dám l* m*ng thêm lời.
Đoạn Tự Lý nhận lấy mẩu giấy, liếc nhìn Hứa Yên.
Hứa Yên nét mặt điềm tĩnh, không chút hoảng loạn.
Anh mở giấy ra xem, rồi nhìn về phía Trì Hoan Ý.
Trì Hoan Ý không hiểu, ghé mắt liếc nhìn, lập tức sửng sốt khi thấy dòng chữ viết bằng bút đen trên mẩu giấy nhàu nát:
[Hứa Yên, đồ con đ*.]
“Cái gì cơ!” Trì Hoan Ý kinh ngạc tới mức suýt rơi cả cằm, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Lý Giai Dao.
Lý Giai Dao cũng tròn mắt kinh hãi khi nhìn thấy nội dung trên giấy.
Đoạn Tự Lý quay đầu lại, giọng nhẹ nhưng đầy uy nghiêm: “Ai ném đến?”
Dù không lớn tiếng, nhưng áp lực vẫn khiến người khác rùng mình.
Lý Giai Dao khẽ run.
Hứa Yên cũng không vừa, ánh mắt buồn rầu nhìn về phía Lý Giai Dao: “Giai Dao, nếu là vì chuyện làm đại diện môn tiếng Anh thì tôi thật sự không cố ý. Không ngờ cậu để bụng tới vậy, còn viết giấy chửi mắng tôi.”
“Cậu nói bậy!” Lý Giai Dao giận tím mặt, chỉ tay vào Hứa Yên, hét lên, “Tôi đâu có viết mấy lời đó! Cậu vu oan cho tôi! Chắc chắn tờ phao kia bị cậu giấu đi rồi! Cậu là đồ tiện nhân!”
“Ồ? Thế cậu viết là cái nào?”
Lý Giai Dao lập tức bịt miệng, chợt nhận ra mình vừa lỡ lời. Những ánh mắt xung quanh trở nên nghi hoặc và dò xét.
Trì Hoan Ý đảo mắt, lặng lẽ lùi về phía cuối lớp, tránh bị liên lụy.
Đoạn Tự Lý quay sang mấy cán bộ hội sinh viên đang đứng ngoài cửa: “Dẫn cô ấy tới phòng giáo vụ hội sinh viên, làm rõ sự việc. Ngoài ra, vì gây rối trật tự phòng thi, trừ 20 điểm tích luỹ.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Lý Giai Dao trắng bệch.
Trên đường bị dẫn đi, cô ta vẫn không ngừng ngoái đầu cầu cứu Trì Hoan Ý: “Hoan Ý! Cậu nói giúp tôi đi mà, chuyện này là do cậu nghĩ ra, cậu xin họ giúp tôi với!”
“Cậu nói linh tinh cái gì thế!” Trì Hoan Ý vội vàng phản bác, “Liên quan gì đến tôi? Làm sai thì phải chịu phạt, đừng có kéo người khác xuống nước!”
Phòng thi lập tức trở nên yên ắng, các bạn học vừa hóng chuyện no nê lại tiếp tục quay về làm bài.
Hứa Yên đưa tay muốn lấy lại mẩu giấy trong tay Đoạn Tự Lý, nhưng cậu lại khẽ nhấc tay tránh đi, không trả: “Sự việc hôm nay sẽ được ghi chép đầy đủ, đây là bằng chứng.”
Cô gật đầu, ngồi trở lại ghế, bình thản tiếp tục làm bài.
Bên tay còn lại, mẩu giấy chép phao đã được cô vò nát và nhét vào tay áo.
Đoạn Tự Lý trở lại ghế ngồi trên bục giảng, tay khẽ xoay xoay mẩu giấy nhăn nhúm vừa thu giữ, ánh mắt đầy ẩn ý.
Hứa Yên thừa hiểu, cậu chắc chắn đã nhìn ra điểm bất thường.
Nhưng cậu không vạch trần.
Khi làm xong bài, Hứa Yên nộp bài sớm và rời khỏi phòng thi. Đoạn Tự Lý nhận lấy bài thi của cô, nhìn nét chữ ngay ngắn, từng câu tự luận trả lời đâu ra đấy, logic mạch lạc, rõ ràng.
Cậu lại cúi nhìn dòng chữ nguệch ngoạc trên mẩu giấy, khẽ cười khẩy một tiếng.
…
Tại phòng giáo vụ, Lý Giai Dao sau khi cân nhắc giữa hai điều xấu, đành chọn điều ít nghiêm trọng hơn, chỉ thừa nhận việc mình “viết giấy chửi Hứa Yên”, tuyệt nhiên không nhắc gì đến lời lỡ miệng ban nãy.
Hứa Yên cũng không đưa ra tờ giấy in nội dung chép phao, vì dù sao đó cũng là đáp án, và cô thực sự đã nhìn qua.
Nếu lúc đó có bạn nào lên tiếng tố cáo, khiến điểm của cô bị hủy, Hứa Yên không tin hội sinh viên sẽ cho cô cơ hội thi lại.
Thành ra, cuối cùng người đứng sau giật dây là Trì Hoan Ý vẫn chưa bị lôi ra ánh sáng để chịu phạt. Dù tiếc nuối, nhưng với tình hình này thì đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Trong căng tin, Thích Ấu Vy hớt hải chạy tới tìm người trong cuộc là Hứa Yên để hóng chuyện.
“Cả trường đồn ầm lên rồi. Điểm tích luỹ của Lý Giai Dao vốn dĩ đã không cao, giờ bị trừ thêm 20 điểm, năm nay muốn được lên lớp A hay S chắc khó lắm. Vốn dĩ thành tích của cô ta cũng ổn mà, tính dựa vào tích lũy để vượt lên.”
Hứa Yên tò mò hỏi: “Hội sinh viên có quyền cộng trừ điểm à?”
“Đương nhiên.” Lộ Kỳ chen vào, “Như đợt tuyển thành viên mới này, chỉ có mười mấy suất mà gần một nghìn người nộp đơn, quyền lực của hội sinh viên lớn lắm.”
“Nhưng mà cộng điểm cũng không phải muốn là được đâu, không phải cứ làm cán bộ rồi là muốn cộng cho bạn bè thế nào cũng được.” Thích Ấu Vy giải thích, “Mỗi tháng danh sách cộng trừ điểm đều phải đưa lên cho Chủ tịch xem qua.”
“Nên quyền lực thực sự là ở Chủ tịch.”
“Chủ tịch nhiệm kỳ trước cũng… ghê lắm.” Thích Ấu Vy hạ thấp giọng nói với Hứa Yên, “Lúc tốt nghiệp còn tậu hẳn một con Ferrari, hôm đó chạy ba vòng quanh trường để khoe, nghe nói tiền kiếm được đều từ cái chức Chủ tịch đó.”
Hứa Yên ngạc nhiên nhìn cô: “Chức Chủ tịch béo bở vậy sao?”
“Đây là trường Bồ Tinh đấy!”
Lộ Kỳ ưỡn ngực, vỗ vào phù hiệu trước ngực, nghiêm túc nói: “Nhiệm kỳ trước làm cho hội sinh viên loạn hết cả lên, nên kỳ này mọi người mới đồng lòng bầu Đoạn Tự Lý làm Chủ tịch.”
“Cậu ấy được lòng người lắm à?”
“Ừ.” Thích Ấu Vy gật đầu, “Thứ nhất, nhà người ta có điều kiện, không cần dùng chức Chủ tịch để kiếm chác; thứ hai, tuy bình thường không thân thiện lắm, nhưng trong thời gian làm cán bộ hội sinh viên, cậu ấy xử lý công tư rất rạch ròi, ai cũng khen.”
“Cuối cùng…” Lộ Kỳ nói tiếp, “Cậu ấy chưa bao giờ bắt nạt kẻ yếu.”
“Nghe có vẻ… giống như đang so ai đỡ tệ hơn.” Hứa Yên nhấp một ngụm kem đá đậu xanh, “Không bắt nạt kẻ yếu mà cũng thành tiêu chuẩn để chọn Chủ tịch, chẳng phải quá nực cười à.”
Nói xong, cô thấy Thích Ấu Vy cứ ra hiệu bằng mắt không ngừng.
Đối diện, Lộ Kỳ ho khù khụ, mồ hôi đầm đìa, vội cúi đầu xuống…
Hứa Yên lúc đó mới nhận ra, một bóng người cao lớn phủ xuống phía sau lưng mình, là Đoạn Tự Lý.
“…”
Ngón tay thon dài của Đoạn Tự Lý đặt nhẹ lên lưng ghế cô, lộ ra làn da trắng lạnh nơi cổ tay.
Cậu hơi cúi người xuống, cà vạt khẽ nghiêng về phía trước chạm vào vai cô.
Cậu nghiêng người, áp sát tai cô, giọng trầm nhẹ: “Tôi không xứng ngồi vị trí này, hay là cậu lên làm?”
…
Cả trường đều đang rỉ tai nhau chuyện Hứa Yên nói xấu Chủ tịch Đoạn bị bắt gặp tại trận, ai cũng cho rằng chắc chắn cô không còn hy vọng được vào hội sinh viên nữa.
Không ngờ, ba ngày sau, bảng điểm thi viết được công bố, tên của Hứa Yên đứng chễm chệ ở vị trí đầu tiên.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn, là danh sách trúng tuyển lần này có gần một nửa đến từ lớp DE.
Những học sinh như Lộ Kỳ, Thích Ấu Vy có xuất thân bình thường cũng đều được chọn, điều này chưa từng có trước đó.
Bởi ai cũng mặc định hội sinh viên là nơi hội tụ của con cháu nhà giàu, học sinh thường dân không bao giờ chen chân nổi.
Nhưng lần này, cánh cửa hội sinh viên như thực sự mở ra với học sinh bình thường vậy.
Điều này khiến rất nhiều bạn không đăng ký cảm thấy tiếc nuối.
Thích Ấu Vy nhìn thấy bảng xếp hạng đăng trên tài khoản công khai, vui mừng đến mức nhảy cẫng.
Cô không ngờ mình có thể đỗ, liền ôm chầm lấy Hứa Yên hét toáng lên: “A a a a! Tôi đỗ rồi! Tuyệt quá đi mất!”
Lộ Kỳ đi tới, ánh mắt ghen tị nhìn Hứa Yên: “Cậu ôm tôi một cái đi, nếu không nhờ tôi kè kè giám sát cậu ôn thi, cái đồ bi quan chán đời như cậu liệu có đỗ được không.”
“Cậu cút đi. Nếu không phải vì Hứa Yên, tôi còn chẳng cả đăng ký nữa.”
“Hứa Yên giỏi thật đấy, thi được hẳn hạng nhất.” Lộ Kỳ ngồi xuống ghế phía trước, “Có phải giấu chúng tôi lén ôn thi không đấy?”
Hứa Yên: “Không cần phải giấu, xem một lần là nhớ thôi.”
Thích Ấu Vy ôm đầu: “E hèmm, làm tiểu thư thì cũng phải biết khiêm tốn chứ.”
“Tôi vốn không phải tiểu thư, cần gì phải khiêm tốn.”
Câu đó vừa dứt, Thích Ấu Vy nhìn nghiêng khuôn mặt của Hứa Yên, bỗng ngẩn người.
Như thể nhớ đến một ai đó.
“Đắc ý cái gì chứ.” Trì Hoan Ý ngang nhiên đi qua, cố tình làm rơi hộp bút của Thích Ấu Vy, “Còn vòng phỏng vấn nữa, ba người như mấy cậu mà cũng mơ lọt vào à?”
Thích Ấu Vy và Lộ Kỳ nhìn nhau, những lúc như thế này, không đáp lại là tốt nhất.
Giọng Hứa Yên không cao không thấp: “Trì Hoan Ý, nhặt lên đi.”
“Không nhặt đấy, thì sao?” Trì Hoan Ý khoanh tay, cười nhạt.
Ánh mắt Hứa Yên chuyển sang nhìn Lý Giai Dao đang buồn bã rũ rượi ngồi ở góc lớp mấy ngày nay: “Bạn cùng phòng của cậu đã vì cậu mà gánh một đống rắc rối, chắc chắn trong lòng cô ấy thấy rất bất công, tôi không ngại kéo nhau cùng chết đâu.”
Sắc mặt Trì Hoan Ý lập tức thay đổi, căm tức nhìn cô: “Cậu dám uy h**p tôi? Nếu dám làm thật, cậu cũng đừng mong vào được hội sinh viên!”
“Cùng lắm thì hủy kết quả thi viết, nhưng để cậu và bạn cùng phòng phải chia nhau gánh 20 điểm tích luỹ bị trừ, tôi thấy vẫn rất đáng.”
Không còn cách nào khác, Trì Hoan Ý giận dữ ngồi xuống, nhặt hộp bút lên, rồi ném mạnh lên bàn: “Hứa Yên, cứ đợi đấy!”
Hứa Yên giúp Thích Ấu Vy sắp xếp lại đồ dùng học tập, Thích Ấu Vy nhìn gương mặt nghiêng dịu dàng và ánh mắt kiên định của cô…
Tựa như hình ảnh của một người con gái khác từng in sâu trong ký ức cô, nay lại hiện lên rõ ràng.
…
Tối thứ Sáu, Cao Minh Lãng hẹn riêng Hứa Yên lên phòng tự học cá nhân ở tầng ba trung tâm hội sinh viên, ân cần nói: “Thứ jai tuần sau là phỏng vấn rồi, tôi dạy cậu vài thứ nhé.”
Hứa Yên nhìn quanh phòng học vắng vẻ: “Làm vậy có ổn không?”
“Yên tâm.” Cao Minh Lãng mỉm cười lật sổ ghi chép, “Không nói về đề thi đâu, chỉ là chia sẻ kinh nghiệm làm việc trong hội sinh viên, coi như tiền bối truyền đạt kinh nghiệm, không tính là thiên vị.”
“Thế thì tốt quá. Tôi có thể rủ bạn đến nghe cùng không?”
Cao Minh Lãng do dự một chút.
Thực ra, cậu muốn có thời gian riêng với Hứa Yên.
Nhưng nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi ấy, cậu lại không nỡ từ chối.
“Đương nhiên là được rồi.”
Chỉ vài phút sau, Lộ Kỳ và Thích Ấu Vy đã cười tươi bước vào cửa.
“Làm phiền nhé!”
“Cao Minh Lãng, cảm ơn cậu nhiều!”
“Không sao không sao, đông người càng vui. Bạn của Hứa Yên cũng là bạn của tôi.”
Cao Minh Lãng đứng cạnh bảng trắng, dùng hình ảnh minh họa để giới thiệu về cơ cấu hội sinh viên. Bao gồm ban Chủ tịch, văn phòng tổng hợp, ban học tập, ban tuyên truyền, ban thể thao, ban truyền thông mới,… tổng cộng khoảng hơn mười phòng ban.
“Vậy chắc chắn tôi sẽ vào ban thể thao rồi.” Lộ Kỳ nói với Thích Ấu Vy, “Cậu vào cùng tôi đi?”
Thích Ấu Vy bĩu môi, gạt tay cậu ta ra: “Không đời nào, tôi muốn ở cùng Hứa Yên. Hứa Yên, cậu chọn ban nào thế?”
“Tôi vẫn chưa quyết định.”
Cao Minh Lãng tranh thủ nói: “Tôi ở ban Chủ tịch. Ban Chủ tịch là nơi có khả năng lên làm Chủ tịch cao nhất. Hiện đang thiếu một vị trí thư ký. Hứa Yên, cậu có điểm thi viết cao nhất, thử xem sao?”
“Ban Chủ tịch à… nghe có vẻ rất thử thách.”
“Cậu làm được mà!”
Trong khi Cao Minh Lãng tiếp tục giảng giải về các kỹ năng phỏng vấn, Hứa Yên lặng lẽ đứng dậy đi ra nhà vệ sinh.
Ánh đèn hành lang vàng mờ, cả tầng gần như không một bóng người.
Chỉ có phòng Chủ tịch ở cuối hành lang vẫn còn ánh sáng trắng lạnh lọt ra từ khe cửa.
Cô bước chậm lại, đi về phía đó.
Qua cánh cửa khép hờ, cô thấy Đoạn Tự Lý đang ngồi sau bàn làm việc lớn, đầu hơi cúi, tay cầm bút máy viết gì đó.
Đường nét sườn mặt rõ ràng sắc sảo, dưới chân mày là một vùng bóng tối.
Hứa Yên gõ cửa nhẹ.
Đoạn Tự Lý không ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
“Chuyện ở căng tin hôm đó, tôi muốn giải thích với cậu.”
Đoạn Tự Lý khẽ cười lạnh: “Trước mặt tôi thì nói năng ngọt xớt như bôi mật, sau lưng thì thì thầm bàn tán, còn để tôi nghe thấy.”
Cậu đặt bút xuống, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh quét về phía cô: “Bạn học Hứa, bây giờ còn cần phải giả vờ thân thiết nữa à?”
“Tôi không đến vì chuyện đó. Mà dù là vì chuyện đó, thì tôi cũng không thấy mình nói sai.”
Hứa Yên bước tới gần, nhẹ nhàng nghiêng người.
Lọn tóc đen óng mượt rơi xuống tay cậu.
Mùi hoa nhài thoảng nhẹ, lạnh và thanh.
“Đoạn Tự Lý, cậu không giống bọn họ, cậu đúng là một Chủ tịch tốt, nên tôi muốn làm việc dưới quyền cậu.”
Không gian im lặng mấy giây.
Giờ thì lộ rõ âm mưu ra rồi.
Đoạn Tự Lý bất chợt bật cười, không phải kiểu cười ôn hoà, mà mang chút trêu đùa.
Cậu liếc nhìn cô, ngón trỏ khẽ chạm vào trán cô, đẩy ra xa…
“Mơ đẹp đấy.”
Comments