Nửa đêm, con phố vắng lặng.
Thật ra Hứa Yên không muốn ra ngoài, nhưng Cao Minh Lãng gửi cô một định vị, giống tên một nhà hàng: Tĩnh Kỳ – Xiên gà nướng kiểu nhật.
Hứa Yên đang rất đói.
“Bọn tôi vừa ra khỏi phòng bi-a, chuẩn bị đi ăn chút gì đó. Cậu có rảnh qua không? Tôi thực sự không yên tâm về cậu.”
Hứa Yên xoa bụng đã lép kẹp, nhắn lại: “Cậu và bạn bè của cậu… tôi đến thì có hơi kỳ.”
“Không có gì kỳ cả!” Thấy cô đã mềm lòng, cậu lập tức đáp ngay, “Toàn người cậu quen cả đấy, Tô Vãn An, Đoạn Tự Lý, còn vài người nữa đều ở bên hội sinh viên, mà… sắp phỏng vấn rồi, cậu quen thêm vài người trong hội cũng tốt mà.”
“Cậu nói vậy… thì hình như tôi chẳng còn lý do gì để từ chối.”
“Mau đến nhé! Tụi tôi chờ cậu!”
Hứa Yên đợi đến khi Hứa Ngự Đình ngủ say mới đi dép lê xuống tầng, bắt xe đến nhà hàng Nhật ấy.
Khu vườn kiểu Nhật lặng lẽ nép mình trong lòng thành phố phồn hoa.
Mái ngói xám thấp thoáng, bên dưới là chiếc đèn lồng treo bằng nan trúc, ánh sáng đung đưa theo gió khiến cả cửa hàng như chìm trong làn sương mờ mịt.
Hứa Yên vén rèm bước vào, liền trông thấy bóng lưng Đoạn Tự Lý.
Cùng lúc đó ở bên cạnh cậu, nơi quầy bar, có hai cô gái trang điểm kỹ càng đang chăm chú nhìn cậu, ánh mắt không rời. Nhưng cả hai lập tức bị Tô Vãn An đang ngồi cạnh Đoạn Tự Lý liếc cho một cái đầy cảnh cáo.
Tô Vãn An ngồi sát cạnh Đoạn Tự Lý nhất có thể, nhưng lại hơi dè dặt…
Đoạn Tự Lý cầm máy tính bảng chọn món, Tô Vãn An ngọt ngào nói: “Em chỉ ăn salad rau, anh Tự chọn giúp em nhé.”
Cao Minh Lãng thấy Hứa Yên đến thì vội vẫy tay gọi.
Mấy nam sinh cũng quay lại nhìn, chỉ riêng Đoạn Tự Lý vẫn chăm chú chọn món, đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng.
Điều đó khiến Tô Vãn An trong lòng có phần xao động, bèn nhiệt tình mời Hứa Yên: “Cậu muốn ăn gì, để tôi gọi cho.”
“Không sao, tôi không kén ăn, mọi người gọi gì thì tôi ăn nấy.”
Hứa Yên ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Cao Minh Lãng, rõ ràng là đã được để dành ra trước.
Tô Vãn An rất hào hứng, quay sang Đoạn Tự Lý nói: “Gọi cho Hứa Yên một phần cơm thịt chiên xù, thêm tiramisu nhé. Nước thì một lon coca, thế đủ chưa nhỉ? À đúng rồi, món cá viên ở đây siêu đỉnh, bắt buộc phải gọi! Gọi thêm một phần cho Yên Yên nữa nhé!”
“Ai ăn thì người đó gọi.” Đoạn Tự Lý đặt máy tính bảng xuống.
Tô Vãn An làm bộ phụng phịu: “Ngay cả em cũng không nhờ nổi anh Tự nữa rồi.”
Cao Minh Lãng cười hì hì tiếp lời: “Cậu muốn sai khiến chủ tịch của chúng tôi thì phải làm vợ chủ tịch trước đã.”
Hai nam sinh khác cũng hùa theo: “Sớm muộn gì cũng thế thôi!”
Tô Vãn An đỏ mặt, nhưng vẫn cười tươi, tâm trạng khá tốt.
Hứa Yên tự tay cầm lấy máy tính bảng, gọi một phần bò bít tết áp chảo.
Trong lúc ăn, cô không nói gì, chỉ ngồi nghe mọi người trò chuyện, chủ đề là những câu trả lời kỳ lạ trong đề thi sơ tuyển của hội sinh viên.
Bầu không khí giữa họ rất tự nhiên, có thể thấy là bạn lâu năm.
Đoạn Tự Lý thỉnh thoảng chen vào vài câu, cười nhẹ đôi tiếng. Dù không phải người nói nhiều, nhưng mỗi khi cậu lên tiếng, ánh mắt cả bàn, cả nam lẫn nữ, đều đổ dồn về phía cậu.
Ngoại trừ Cao Minh Lãng.
Hiện giờ, cậu chỉ tập trung vào cô gái bên cạnh mình: “Yên Yên à, lúc nãy tôi gọi cho cậu, nghe giọng cậu là lạ… có phải vừa khóc không?”
Đoạn Tự Lý đặt chén trà xuống, đưa mắt nhìn sang.
Tô Vãn An cũng căng tai lắng nghe.
Hứa Yên thản nhiên nói: “Bố tôi đến kiểm tra piano, lâu rồi tôi không luyện nên chơi có hơi dở, bị mắng mấy câu.”
Bị bố mắng vài câu thì cũng không phải chuyện to tát, Tô Vãn An lập tức mất hứng, chỉ lẩm bẩm: “Bố tôi chẳng bao giờ vì mấy chuyện đó mà mắng tôi cả.”
“Vì bố cậu chẳng thèm quản cậu ấy.” Một nam sinh bên cạnh đùa, “Ông ấy chỉ bận nghĩ xem làm sao để ném tiền vào sòng bài Macau thôi…”
Ai mà không biết bố Tô Vãn An là kẻ nghiện cờ bạc.
“Đường Thận, cậu bị điên à!” Tô Vãn An cau mày, “Tôi chọc gì cậu à?”
“Đùa thôi mà, tiểu thư.” Đường Thận cũng là con nhà khá giả, chẳng ngán ai, “Gì mà căng thế.”
“Cái trò đùa đó không vui chút nào. Cậu còn dám nói bố tôi, còn bố cậu ở ngoài nuôi hết cô này đến cô khác, chẳng phải cũng là sâu bọ thôi sao?”
“Bố tôi có nuôi phụ nữ thì cũng là tiền ông ấy kiếm được, có khả năng lo được. Còn bố cậu, mỗi đồng thua vào bài đều là ăn trên máu thịt người khác…”
“Cậu ăn nói bậy bạ gì đấy!” Tô Vãn An đập bàn đứng dậy.
“Cả cái HongKong Macao, ai mà không biết bố cậu giẫm đạp lên anh ruột để leo lên cái vị trí đó…”
“Đủ rồi.” Đoạn Tự Lý lạnh lùng cắt ngang.
Chỉ hai từ, nhưng cả hai lập tức im bặt. Dù trong lòng vẫn còn bực bội, nhưng không ai dám hé răng thêm câu nào.
Hứa Yên hiểu rất rõ, dù họ có móc mỉa nhau thế nào, thì vẫn là cùng một giới.
Còn cô, là người ngoài.
Rõ ràng, điều mà Đoạn Tự Lý muốn giữ lại là thể diện cho cái giới ấy, bất kể bên trong có mục nát ra sao.
Hứa Yên vẫn không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn, rất ngoan.
Cao Minh Lãng thì lại sốt ruột thay, kiểu người cứ thấy người khác im lặng là không chịu được, phải nói gì đó: “Yên Yên, tối thứ ba tuần sau phỏng vấn hội sinh viên, cậu nghĩ xong muốn vào ban nào chưa?”
Hứa Yên đặt đũa xuống, cảm nhận cảm giác no bụng dễ chịu: “Nghĩ rồi, tôi đăng ký vào ban Chủ tịch.”
Không khí trong bàn ăn đột nhiên ngưng trệ.
“Thật á?!”
“Gì cơ?!”
Cao Minh Lãng và Tô Vãn An đồng thanh.
Hứa Yên không có biểu cảm gì nhiều, chỉ hơi liếc qua Đoạn Tự Lý.
Đoạn Tự Lý vẫn bình thản, rút khăn giấy lau miệng.
“Cậu… cậu thật sự định vào ban Chủ tịch hả?” Cao Minh Lãng gần như không tin vào tai mình.
Hứa Yên cười: “Không phải cậu giới thiệu sao?”
“Đúng đúng.” Cậu vừa mừng vừa ngạc nhiên, “Tôi còn tưởng cậu sẽ chọn ban Tuyên truyền, cậu biết vẽ mà. Ngoài ra, ban Đối ngoại cũng được, hợp với cậu.”
“Ban Đối ngoại toàn việc cực, đừng vào, ban Chủ tịch thì tốt hơn, vào thẳng nhóm lãnh đạo cốt lõi.” Một thiếu niên trông có vẻ lạnh lùng xen vào.
Nghe cuộc đối thoại giữa Hứa Yên và Cao Minh Lãng, sắc mặt Tô Vãn An cũng dịu đi đôi chút.
Chỉ cần không phải vì muốn đến gần Đoạn Tự Lý là được.
“Cao Minh Lãng này, cậu định điều Hứa Yên về làm việc dưới quyền à?” Cô kéo dài giọng, trêu ghẹo hỏi.
Cao Minh Lãng có chút ngại ngùng kiểu con trai mới lớn: “Nếu được thì càng tốt chứ sao.”
“Chậc, phỏng vấn đâu có dễ như thi viết, đâu phải chỉ cần học thuộc là được điểm cao. Đợi cô ấy thật sự đỗ rồi, cậu vui mừng cũng chưa muộn.”
Dù biết Hứa Yên muốn vào ban Chủ tịch phần nhiều là vì Cao Minh Lãng, nhưng Tô Vãn An vẫn thấy khó chịu.
Bởi vì, ban Chủ tịch… là nơi gần với Đoạn Tự Lý nhất.
Cao Minh Lãng giới thiệu cho Hứa Yên các thành viên trong ban Chủ tịch, không nói cũng biết có Đoạn Tự Lý, Đường Thận cũng ở trong ban, ngoài ra còn hai nam sinh khác.
“Thêm WeChat hết đi nhé.” Vì muốn Hứa Yên vào được ban Chủ tịch, Cao Minh Lãng thực sự rất nhiệt tình, còn chủ động thu xếp giúp cô, “Có chuyện gì thì cứ hỏi trực tiếp luôn.”
Mấy nam sinh lần lượt giơ mã QR của mình ra trước mặt Hứa Yên.
Mỹ nhân muốn kết bạn, hiếm ai lại từ chối.
Hứa Yên đang mở WeChat để thêm bạn thì Đoạn Tự Lý bất chợt cất tiếng, giọng hờ hững: “Ngay trước mặt tôi mà công khai kết bạn, đi cửa sau, mấy cậu thấy mình vững đến mức đó rồi sao?”
Lời vừa dứt, Đường Thận lập tức rút lại điện thoại, một nam sinh khác cũng nhanh chóng làm theo, không dám gửi kết bạn nữa.
Dù giọng điệu của Đoạn Tự Lý có vẻ đùa cợt, nhưng rõ ràng là đang nhắc nhở họ.
Cao Minh Lãng cố gắng xoa dịu không khí: “Không phải đi cửa sau, chỉ là làm quen một chút thôi mà.”
Đoạn Tự Lý liếc cậu một cái, ánh mắt ấy… đầy chán ghét.
Người mình thích, vậy mà lại vội vàng đẩy sang cho người khác kết bạn trước.
Không ngốc thì là gì?
Chính vì câu nói phũ phàng ấy của Đoạn Tự Lý mà trong lòng Tô Vãn An lại cảm thấy dễ chịu hẳn, cô lên tiếng hòa giải: “Đợi vượt qua được vòng phỏng vấn rồi thêm bạn cũng chưa muộn mà. Mọi người đều biết anh Tự đang chấn chỉnh hội học sinh, trong mắt cậu ấy không thể có hạt cát nào cả, cứ đi đúng quy trình là được. Yên Yên, cố lên nhé, tôi tin là cậu làm được!”
Hứa Yên gật đầu, nhưng lại đặt điện thoại xuống dưới gầm bàn, gửi tin nhắn cho Đoạn Tự Lý, người vừa chấp nhận kết bạn mà chưa kịp nói gì:
“Cậu yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt cho buổi phỏng vấn, sẽ không làm điều gì khiến cậu ghét đâu.”
“Tinh”, trên màn hình điện thoại của Đoạn Tự Lý xuất hiện một tin nhắn màu xanh, Tô Vãn An theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang.
Nhưng chỉ một giây trước đó, cậu đã điềm tĩnh úp màn hình xuống bàn.
…
Bữa ăn kết thúc lúc đã hơn một giờ sáng, mấy “cú đêm” vẫn muốn kéo nhau đi bar thêm một chầu, nhưng Đoạn Tự Lý ngáp một cái: “Về thôi.”
Cậu chẳng còn hứng thú, thế là cuộc vui của người khác cũng không thể tiếp tục, ai về nhà nấy.
Chiếc Maybach đen đỗ sẵn ven đường, chờ đón Đoạn Tự Lý.
Tô Vãn An định đi nhờ xe của Đoạn Tự Lý. Cao Minh Lãng thấy thế, vội kéo Hứa Yên cùng lên xe: “Hâyy, đưa đại tiểu thư Tô về xong, tiện thể cho tôi quá giang luôn nhé. Anh Tự, cậu về đâu đấy? Quận Nam hay là…?”
“Hồ Quang Tự.” Đoạn Tự Lý nói xong liền ngồi vào ghế sau.
“Vậy thì tiện rồi, Yên Yên cũng cùng đường.”
Hứa Yên là người lên xe trước, chọn ngồi ghế phụ phía trước.
Thực ra Cao Minh Lãng rất muốn được ngồi cạnh Hứa Yên, nhưng Tô Vãn An chắc chắn sẽ không chịu ngồi ghế phụ, và Hứa Yên đã nghĩ đến điều đó trước rồi.
Cuối cùng, Tô Vãn An ngồi giữa Cao Minh Lãng và Đoạn Tự Lý.
Cô biết Đoạn Tự Lý đã uống chút rượu, nên suốt đường đi cứ nhắc tài xế chạy chậm lại, rồi lại chậm hơn chút nữa.
Nhưng dù xe có chậm đến đâu, cô vẫn là người xuống đầu tiên. Cô lưu luyến vẫy tay chào, ánh mắt dõi theo chiếc xe khuất dần.
Còn Hứa Yên thì đang nhìn về phía ngôi biệt thự kiểu Âu dần lùi xa sau lưng.
Trên trời, trăng lạnh lơ lửng.
“Yên Yên, cậu thì thầm gì vậy?” Cao Minh Lãng nhận ra tiếng nói khẽ của cô, tò mò hỏi.
“Một bài thơ thôi, nhìn trăng đột nhiên có cảm xúc.”
“Hả? Không ngờ cậu còn là thi sĩ nữa đấy.”
“Là câu mà một cô giáo dạy Văn cũ từng dạy tôi khi còn ở Thiện Bang, tôi rất thích câu thơ ấy của Vương An Thạch.”
“Câu gì thế? Đọc thử cho tôi nghe xem.”
“Gió xuân lại xanh bờ Nam, trăng sáng khi nào… chiếu rọi lối xưa.”
Cao Minh Lãng bất ngờ, chẳng biết nên tiếp lời ra sao, chỉ cười tán thưởng: “Hay thật hay thật, tôi cũng thích bài đó nhất.”
Còn Đoạn Tự Lý vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại, lúc này mới ngẩng lên, ánh mắt ngà ngà men rượu khẽ quét qua cô.
Dưới ánh trăng, làn da trắng ngần của cô gái như được phủ lên một lớp sương lạnh, vẻ đẹp thanh khiết mà xa vời, tựa như vầng trăng chẳng nhiễm bụi trần.
Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được, xuyên qua lớp vỏ bọc của cô, trong đôi mắt ấy ẩn hiện một nỗi buồn rất nhẹ… rất mơ hồ.
Nhà của Cao Minh Lãng cách nhà họ Tô không xa, chỉ mất mười phút đi xe.
Khi cậu bước xuống, Hứa Yên cũng mở cửa xuống tiễn, khiến cậu có chút bất ngờ, lại càng cảm động.
Cao Minh Lãng không ngừng dặn đi dặn lại Hứa Yên, về đến nhà nhất định phải nhắn tin cho cậu biết.
“Đi hay không?” Đoạn Tự Lý mất kiên nhẫn, “Không đi thì tôi đi đây.”
Hứa Yên vội vẫy tay chào Cao Minh Lãng, rồi lên xe ngồi ở hàng ghế sau, bên cạnh Đoạn Tự Lý, giữa hai người còn chừa lại một khoảng trống.
Đoạn Tự Lý liếc cô một cái.
Cô thì lại rất tự nhiên, chẳng hề ngại ngần, như thể không sợ bị cậu phát hiện ra chút toan tính nhỏ nào.
Cửa xe đóng lại, âm thanh bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách, Hứa Yên cũng thả lỏng hơn nhiều, đầu tựa vào gối đệm êm ái ở ghế tựa: “Bình thường giờ này là tôi ngủ rồi.”
“Không phải nhà quản nghiêm sao? Sao bố cậu lại cho cậu ra ngoài?”
“Tôi lén ra đấy.” Hứa Yên nghiêng đầu cười với cậu, nụ cười mang theo chút tinh ranh của loài hồ ly nhỏ, “Anh trai sẽ giúp tôi canh chừng.”
“Cô gái ngoan mà nửa đêm trốn ra ngoài, coi chừng sụp đổ hình tượng đấy.” Cậu kéo dài giọng nói.
“Vì… cô gái ngoan cũng có người mình muốn gặp.”
Đoạn Tự Lý liếc cô một cái, ánh mắt cô lại trong veo nhìn thẳng vào cậu. Vài giây sau, cô mới từ tốn nói thêm: “Cao Minh Lãng là người rất tốt, cũng rất quan tâm tôi.”
Thiếu niên khẽ bật cười khẩy qua hơi thở, nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Ánh mắt lạnh lùng, tựa tuyết đọng nơi đỉnh núi cao, xa vời không thể với tới.
“Đoạn Tự Lý, tôi nhận ra… ban Chủ tịch toàn là người của cậu. Tôi cũng muốn gia nhập ban ấy.”
Câu tiếp theo lẽ ra là: Muốn trở thành “người của cậu”.
Đoạn Tự Lý hiểu rõ ẩn ý trong lời cô, chỉ nhếch môi hỏi lại một cách khinh thường: “Dựa vào Cao Minh Lãng à?”
“Dựa vào chính nỗ lực của tôi.”
“Tôi không giữ kẻ vô dụng bên cạnh.” Đoạn Tự Lý không từ chối thẳng thừng, cũng giống như không từ chối lời kết bạn của cô, “Cố gắng cho tôi thấy.”
Chiếc xe rẽ vào đường ven hồ, xa xa là tòa nhà Hồ Quang Tự hiện lên trong ánh trăng.
Ngay khi băng qua ngã tư, đèn giao thông vừa chuyển xanh, tài xế vừa đạp ga thì bất ngờ một chiếc Ferrari lao tới với tốc độ điên cuồng, vượt đèn đỏ, lao thẳng về phía họ.
Tài xế lập tức đạp phanh gấp, tránh được cú va chạm.
Lực quán tính mạnh khiến Hứa Yên ngã nhào về phía trước ghế trước, cô quên thắt dây an toàn ở hàng ghế sau!
Trong tích tắc, một bàn tay rắn chắc bất ngờ túm lấy cô, kéo mạnh trở lại.
Lưng cô đập mạnh vào một vòng tay vững chãi.
Sự cố bất ngờ ấy đã khiến những ký ức đầy kinh hoàng từng bị chôn vùi trong sâu thẳm tâm trí Hứa Yên vụt sống dậy.
Biển trào ngược, tiếng gào thét hỗn loạn, thế giới đảo lộn, tiếng khóc tuyệt vọng, cảm giác nghẹt thở khi bị nhấn chìm…
Những mảnh ký ức ác mộng thời thơ ấu, vụn vỡ, bỗng hiện về rõ mồn một.
Cơ thể Hứa Yên run rẩy dữ dội trong vòng tay của Đoạn Tự Lý. Không phải vì khóc, mà là sự hoảng loạn cuồng loạn bật lên từ tận cùng linh hồn.
Nỗi đau mất đi người thân yêu nhất.
Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, giống hệt người bị đuối nước đang tuyệt vọng kêu cứu theo bản năng.
Nhưng cô không thể phát ra âm thanh nào.
Hai tay vô thức bấu chặt lấy bất cứ thứ gì gần đó, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt Đoạn Tự Lý.
Cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn và sụp đổ hoàn toàn.
“Bố ơi… mẹ ơi…”
“Cứu con… cứu con với…”
Giọng nói nhỏ xíu, yếu ớt, run rẩy, cô đang gọi những người thân yêu nhất, nhưng họ đã không còn… không thể che chở cho cô nữa…
Ngoài xe, chủ nhân của chiếc Ferrari vượt đèn đỏ, một thanh niên tóc nhuộm vàng, nồng nặc mùi rượu bước xuống xe, miệng chửi bới om sòm:
“Mẹ kiếp! Mù hả? Dám chắn đường ông à?!”
Tài xế lập tức mở cửa xuống xe, xử lý tình huống va chạm vốn không quá nghiêm trọng.
Đoạn Tự Lý nhíu mày, cúi đầu nhìn cô gái đang run lẩy bẩy trong lòng mình.
Bỗng chốc, tất cả lớp phòng vệ của cô đều sụp đổ. Đây mới là cô của… phiên bản chân thật nhất?
Mong manh đến vậy.
Gần như… không chịu nổi bất kỳ sự đả kích nào.
Rõ ràng định buông lời mỉa mai, nhưng cô lại co mình lại như một chú mèo con, rúc vào lòng cậu mà run rẩy.
Một lát sau, Đoạn Tự Lý ấn nút bên hông.
Cửa kính xe chầm chậm kéo lên, khép lại hoàn toàn, cách biệt với mọi ồn ào hỗn loạn ngoài kia.
Comments