Chương 19: Bạn trai

Chương 19: Bạn trai

Hứa Yên không ngờ Đoạn Tự Lý lại đến nhanh như vậy.

Vừa gọi điện hỏi cô đang ở đâu, chưa đầy hai phút sau đã xuất hiện ngay trước mặt.

Chẳng những thế, còn có cả chiếc mô tô màu đen họa tiết đỏ cực ngầu, ầm ầm dừng lại bên đường.

Đoạn Tự Lý bước về phía cô.

Con mèo quýt to xác gây chuyện từ nãy giờ đã chẳng biết chạy đi đâu, Hứa Yên vẫn còn đủ ý thức giữ gìn vệ sinh công cộng, gom hết đống lon rỗng vào thùng rác.

Cô định bụng về nhà xử lý vết thương.

Vừa thấy Đoạn Tự Lý, Hứa Yên bỗng thấy hơi chột dạ, định lên tiếng giải thích.

Nhưng cậu không để cô nói gì, liền xách cổ áo cô như xách mèo con, nhấc bổng đưa vào sảnh tòa nhà.

Vào thang máy, cậu quẹt thẻ lên tầng 29, nơi cửa thang mở ra dẫn thẳng vào căn hộ của cậu.

Không nói một lời, Đoạn Tự Lý đẩy cô vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh.

Dòng nước ào ào tuôn ra, cậu đặt cổ tay phải bị thương của cô dưới vòi nước.

Cảm giác đau buốt khiến Hứa Yên theo phản xạ muốn rụt tay lại, nhưng động tác của Đoạn Tự Lý cứng rắn vô cùng, giữ chặt tay cô khiến cô không thể cử động.

“Đau!”

Đoạn Tự Lý khẽ “chậc” một tiếng, tắt vòi nước, lấy bánh xà phòng từ tủ gương ra.

Vừa nhìn thấy, Hứa Yên liền có linh cảm không lành, như con mèo nhỏ tìm đường trốn chạy.

Nhưng Đoạn Tự Lý đâu để cô kịp phản ứng, cả người cậu áp sát lại, hai chân kẹp cô trong góc chật trước bồn rửa, một tay cầm xà phòng, tay còn lại giữ chặt cánh tay cô đang cố rút về…

“Đoạn Tự Lý! Đau! Đau thật đấy!”

“Tôi còn chưa chạm vào mà.”

Hứa Yên vốn sợ đau nhất, mồ hôi lạnh chảy đầy trán: “Rửa sơ qua là được rồi mà…”

“Cho chừa cái tật tay chân linh tinh.”

“Tôi…tôi bị khi bắt con mèo… là tai nạn lao động!” Cô ấp úng nói.

“Hôm qua cậu còn gửi ảnh bắt nó cho tôi mà. Vết thương này cùng lắm chưa đến một tiếng.”

Ngoài việc nghịch dại, đúng là chẳng có lý do nào hợp lý hơn.

Trong tiếng kêu thảm thiết của Hứa Yên, Đoạn Tự Lý dùng xà phòng chà kỹ vết xước do móng mèo cào ở cổ tay cô, lại xối nước thêm hơn mười phút mới chịu dừng tay.

Cô đau đến mức suýt ngất, mà cậu thì không thèm chớp  mắt lấy một cái.

Xuống nhà, Đoạn Tự Lý khởi động xe mô tô, đưa chiếc mũ bảo hiểm đen cho cô.

Hứa Yên loay hoay một hồi không tìm được chốt khóa, cậu có phần mất kiên nhẫn, lấy lại mũ đội lên đầu cô, tự tay cài dây mũ.

Đội cái thứ to tướng ấy lên, Hứa Yên cảm thấy đầu nặng trịch, loạng choạng. Đôi mắt hạnh nhân to tròn nhìn cậu qua lớp kính đen: “To quá, không vừa lắm.”

“Phiền phức.” Đoạn Tự Lý cũng đội chiếc mũ xám lên đầu. “Lên xe.”

Hứa Yên ngồi lên yên sau mô tô, hơi ngại: “Tôi bám vào đâu bây giờ?”

Chưa kịp dứt lời, “vèo” một cái, mô tô đã rít ga lao vút lên đường, tiếng thét của cô vang lên chói tai.

Trong cơn hoảng loạn, cô chỉ còn biết ôm chặt lấy vòng eo thon săn chắc của Đoạn Tự Lý.

Qua lớp áo mỏng, cô cảm nhận rõ cơ bụng rắn chắc cùng hơi ấm từ người cậu…

Nhưng giờ Hứa Yên chẳng rảnh để mơ mộng, vì Đoạn Tự Lý đang lượn như bay giữa dòng xe, khiến cô sợ đến chết khiếp.

Bình thường ngồi trong ô tô mà thấy ai chạy mô tô kiểu này là tài xế cũng né xa, còn phải chửi thêm vài câu.

Cho cô chín cái mạng, cô cũng không dám ngồi loại mô tô thế này.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại leo lên xe cậu, giờ thì hối không kịp.

“Đoạn Tự Lý, chậm chút… chậm thôi…”

“Em sợ…”

“Thật sự rất sợ…”

Đoạn Tự Lý vốn chẳng định để ý, vì buổi chiều cậu còn việc phải làm, chuyện “tai nạn lao động” của cô đã làm lỡ cả buổi sáng.

Nhưng giọng nói mềm nhũn của cô gái, từng tiếng vang ngay bên tai.

Không hiểu sao, cậu lại nhớ tới dáng vẻ hôm đó, khi cô nép trong lòng cậu trên xe.

Thật phiền phức.

Cậu… giảm tốc độ.

Hứa Yên bắt đầu quen dần, gan lớn hơn chút, bỗng thấy hành động hoảng loạn khi nãy có phần mất mặt, bàn tay đang ôm eo cậu cũng dần buông lỏng.

Đoạn Tự Lý nghiêng nhẹ đầu, đôi mắt dài khẽ nheo lại, chờ đèn xanh vừa sáng liền bất ngờ tăng tốc.

“Á!”

Không kịp phản ứng, Hứa Yên chỉ có thể lại ôm chặt lấy cậu.

Tại trạm phòng dịch, bác sĩ bảo vết thương của cô ở cấp độ ba, phải tiêm phòng dại lẫn uốn ván, riêng mũi uốn ván còn phải thử phản ứng.

Hứa Yên vốn sợ đau, vừa thử phản ứng đã đau đến rớm nước mắt.

Tiêm xong, cô y tá mỉm cười nói với Đoạn Tự Lý: “Xong rồi, cậu đưa bạn gái ra ngoài đợi hai mươi phút để xem có phản ứng gì không nhé.”

Đoạn Tự Lý không giải thích, chỉ khẽ gật đầu.

Trong hành lang bệnh viện, lông mi Hứa Yên còn vương vài giọt nước, nghiêng đầu nhìn cậu: “Chị ấy bảo tôi là bạn gái cậu đấy.”

“Không đau nữa lại bắt đầu thích gây chuyện?” Đoạn Tự Lý lấy từ ba lô ra một cuốn tạp chí cổ sinh vật học.

“Cậu cũng không đính chính gì cả.”

“Với người lạ, cần gì phải giải thích.”

Hứa Yên ngẫm lại, thấy cũng đúng với tính cách thường ngày của cậu.

Ánh mắt cô dừng lại trên cuốn sách trong tay Đoạn Tự Lý: “Tôi để ý thấy cậu rất thích đọc thể loại này.”

“Cần cậu để ý à?”

“Cậu nói tử tế chút thì chết à, Đoạn Tự Lý.”

“Với cậu thì không cần nói tử tế làm gì.”

“Thế mà vẫn bắt tôi làm trợ lý riêng đấy.” Cô cố tình kéo dài giọng, “Bị cậu ghét hình như cũng không tệ nhỉ? Ít nhất còn được cộng điểm thành tích.”

“Cứ tiếp tục làm kẻ phiền phức đi, đợi tôi chịu hết nổi thì sẽ đá cậu ra ngoài.”

Hứa Yên biết Đoạn Tự Lý khó chịu với cô vì chuyện gì, bèn bĩu môi: “Tôi chưa từng làm gì có lỗi với Cao Minh Lãng cả.”

“Cậu đang làm đấy, và còn muốn đẩy tôi vào tình thế khó xử.”

“…”

Cái tên này…

Hứa Yên vốn không phải kiểu người tự giày vò bản thân. Cô chưa từng hứa hẹn gì với Cao Minh Lãng, ngược lại, là Cao Minh Lãng theo đuổi cô.

Cô rất vững vàng, không chút do dự.

Hai người im lặng một lúc, không khí cũng dịu xuống phần nào.

Hứa Yên liếc mắt nhìn sang cậu, muốn hòa hoãn bầu không khí: “Con vịt này trông dễ thương thật, là con gì vậy?”

Đoạn Tự Lý không lên tiếng, phớt lờ cô.

Thấy cậu thật sự không định đáp lại, Hứa Yên đành cụp mắt, ngồi thẫn thờ trên ghế, dõi theo những bóng người ra vào phòng tiêm…

Qua hơn chục giây, mới nghe thấy cậu khẽ nói: “Không phải vịt, là chim dodo.”

“Ồ!”

Hai mươi phút sau, y tá kiểm tra mu bàn tay hơi đỏ của Hứa Yên: “Có phản ứng dị ứng, không khuyến nghị tiêm uốn ván nhé.”

“May quá!”

Đoạn Tự Lý cau mày: “Dị ứng thì làm sao?”

“Loại uốn ván 10 tệ của bệnh viện nếu dị ứng thì không tiêm được, có thể sang bệnh viện khác, tiêm của hãng khác hoặc loại khác, giá cao hơn một chút nhưng không cần thử phản ứng, cũng không gây dị ứng.”

Đoạn Tự Lý tỏ rõ vẻ khó chịu: “Thế sao cô không nói sớm?”

“À, vì đa số bệnh nhân đều chọn loại rẻ nên tôi không để ý.”

“Được rồi, tiêm loại đắt hơn đi.”

Hứa Yên nghe xong chỉ muốn ngất xỉu tại chỗ.

Cô sợ chết khiếp, bông sát trùng lạnh buốt mới vừa chạm vào da đã giật tay lại theo bản năng.

“Đừng sợ, không đau lắm đâu.” Cô y tá dịu giọng, dỗ dành như với trẻ nhỏ.

Nhưng Hứa Yên vẫn run lẩy bẩy.

Cô y tá liếc nhìn “bạn trai” bên cạnh, người vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, rồi đề nghị: “Hay là, cậu ôm em ấy một cái? Cho em ấy cảm giác an toàn.”

Đoạn Tự Lý lạnh lùng từ chối: “Không có chuyện đó đâu.”

Nhìn hai mũi kim bên cạnh, Hứa Yên sợ đến run cầm cập.

Cô biết bản thân đã lớn thế này mà còn sợ tiêm thì thật mất mặt, nhưng nỗi sợ đó đã ăn sâu từ bé.

Hồi nhỏ mỗi lần ốm đau phải tiêm đều là Hứa Ngôn đi cùng, nói hết lời ngon ngọt cô mới chịu chìa tay ra, run lẩy bẩy.

Khi cô sắp bật khóc vì sợ, một bàn tay mang theo nhiệt độ ấm áp bỗng nhẹ nhàng che lên mắt cô.

Trước mắt bỗng chốc chìm vào một mảng tối dịu dàng.

Không phải tay của Hứa Ngôn, tay anh mềm, còn bàn tay này lại có vết chai nhẹ ở lòng bàn.

Rồi một bàn tay khác đặt lên vai cô, giữ thật vững.

Cả người bị cố định, không thể cử động.

Hương thơm mát lạnh từ bông băng sạch sẽ len vào hơi thở.

“Ưm…”

Cảm xúc bất ngờ… lấn át cả hồi hộp.

Hứa Yên ngẩng đầu nhìn cậu, cổ áo cậu mở khuy, để lộ đường nét nơi cổ rõ ràng.

Ánh mắt cậu không né tránh, ngược lại, nhìn thẳng, dứt khoát, điềm nhiên.

Bất ngờ, một luồng nóng bừng lan khắp người.

Hứa Yên vội vàng né ánh mắt, lảng sang chỗ khác.

Chắc là cậu thấy cô quá phiền, quá nhõng nhẽo, sợ làm chậm thời gian nên mới phải ra tay.

Chị y tá rất nhanh, đã hoàn thành hai mũi tiêm.

Chị y tá nhìn người “bạn trai” chẳng mấy kiên nhẫn này, cười nhẹ: “Xong rồi, ba ngày nữa quay lại tiêm mũi thứ hai nhé.”

“Hả? Còn mũi thứ hai ạ?” Mắt Hứa Yên lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

“Vắc xin dại tổng cộng phải tiêm ba mũi.”

Cô lập tức choáng váng.

Đoạn Tự Lý buông tay cô ra, cười như trút được gánh nặng: “Đáng đời.”

“Hoàn toàn là tai nạn lao động.” Hứa Yên ngoan cố phản bác.

Đoạn Tự Lý không thèm tranh luận việc này có phải “tai nạn lao động” hay không, chỉ lẳng lặng trả tiền tiêm.

Hứa Yên cầm hóa đơn thuốc, đưa cho cậu: “Này, nộp lên ban tài chính Hội Sinh viên để hoàn tiền.”

Đoạn Tự Lý không buồn cầm lấy: “Không cần.”

Trên đường ra khỏi bệnh viện, không khó để cảm nhận những ánh nhìn kín đáo từ các cô y tá và bệnh nhân nữ xung quanh đổ dồn về phía cậu.

Hứa Yên đã quen rồi, dù cậu đi đến đâu, cũng đều nổi bật và thu hút như vậy.

Cứ tưởng chuyện con mèo quýt đã khép lại, nào ngờ mấy hôm sau, lại có học sinh bị nó cào trong khu vườn, diễn đàn trường lại dậy sóng.

Mười giờ tối, Đoạn Tự Lý gửi bài đăng đó cho Hứa Yên.

Lúc ấy, Hứa Yên đang đắp mặt nạ, nằm giường giãn cơ chân, thấy ảnh liền nhấn vào.

Quả nhiên vẫn là “Ảnh đế mèo quýt” đó, đang nằm dài trên ghế đá trong vườn, vẻ mặt cực kỳ điềm tĩnh, thư thái.

Mặt nạ cũng vì thế mà rơi mất.

Không thể tin được… lại để nó quay về!

butterfly: “6.”

4: “Đội bảo vệ trường đã ra tay rồi.”

butterfly: “Tốt, để các chú bảo vệ dạy dỗ con mèo đầu gấu kia một trận.[khoanh tay trước ngực]”

4: “Đánh chết luôn cho đỡ tốn tiền tiêm thuốc trợ tử.”

butterfly: “…”

Hứa Yên bật dậy khỏi giường, vội khoác chiếc áo gió, ra ban công xách lồng vận chuyển, hấp tấp chạy ra ngoài.

“Gần đến giờ nghiêm rồi, cậu định đi đâu đấy?” Thích Ấu Vy vừa giặt đồ xong quay lại, liền hỏi.

“Con mèo quýt gian xảo ấy lại quay về rồi, phải bắt nó thôi.”

“Tôi nghi nó là người đầu thai ấy chứ!” Thích Ấu Vy cũng cạn lời. “Thế mà cũng tìm được đường quay lại!”

Vừa nói, cô vừa định thay đồ để đi cùng Hứa Yên.

“Tôi tự đi là được rồi. Nếu bắt được thì chắc chắn không kịp quay về đâu, tôi về thẳng Hồ Quang Tự luôn.”

“Cậu đi một mình liệu có ổn không?”

“Tôi quen mặt nó rồi, chắc không sao đâu.”

Hứa Yên xách lồng rời khỏi ký túc xá, băng qua khu giảng đường vắng người, đến khu vườn phía nam.

Phía xa trong rừng có ánh đèn pin loang loáng, chắc là đội bảo vệ đang đi tìm. Suốt ba ngày qua Hứa Yên và Thích Ấu Vy đấu trí với con mèo này, cũng nắm rõ được vài chỗ nó hay lui tới.

Không ngờ, ngay bên lối đi lát đá trong vườn, cô lại bắt gặp Đoạn Tự Lý.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cậu trông đẹp đến mức khó tin.

Cậu chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi trắng bên trong đồng phục, lỏng lẻo buông hờ, cứ như thần tiên bị ánh trăng trêu ghẹo.

Trong tay cậu cầm một hộp đồ ăn cho mèo, cũng đang lặng lẽ tìm kiếm xung quanh.

“Chủ tịch, sao cậu lại ở đây?”

Giọng Đoạn Tự Lý lộ rõ vẻ không hài lòng: “Đến dọn hậu quả giúp ai đó.”

Hứa Yên hơi chột dạ.

Đúng là cô không hoàn thành tốt công việc của mình, mất bao nhiêu ngày rồi, cuối cùng… vẫn để con mèo ấy quay lại làm người khác bị thương.

Tất cả các thành viên mới của hội học sinh đều có kỳ thực tập một tháng, nếu không qua được đánh giá năng lực thì vẫn sẽ bị loại.

Hứa Yên không giải thích gì thêm, bắt đầu gọi khẽ: “Mi Mi, Mi Mi…” Đêm nay, dù thế nào cô cũng phải bắt được nó trước đội bảo vệ.

May thay, giữa cô và con mèo quýt này thật sự có chút “giao tình”, vừa cất tiếng gọi, từ phía bụi cỏ đối diện liền vang lên một tiếng “meo” đáp lại.

Hứa Yên và Đoạn Tự Lý nhìn nhau, cậu bật đèn pin, cùng cô đi về phía bụi cỏ.

Quả nhiên, trong lùm cây rậm rạp, con mèo quýt đang ẩn nấp.

Nhưng nó bị thương rồi.

Chân sau bên phải như bị đánh gãy, buông thõng, người đầy vết máu.

Thấy Hứa Yên lại gần, nó cố lê từng bước, khập khiễng tiến tới, lưng cong lại, dụi dụi vào chân cô, miệng kêu meo meo hướng về phía hộp đồ ăn trong tay Đoạn Tự Lý…

“Bị người ta đánh à?” Hứa Yên nhìn thấy vết thương be bét trên chân nó, lòng như thắt lại.

“Vết mới.” Đoạn Tự Lý mở hộp đồ ăn đưa ra. “Chắc là vừa thoát khỏi tay đội bảo vệ.”

“Trời ơi!”

Hứa Yên bất lực nhìn con mèo quýt đang đói lả đang ăn như hổ đói: “Đáng đời, tha cho em rồi, còn quay về làm gì.”

“Nó coi đây là nhà rồi.” Đoạn Tự Lý cũng thấy đau đầu. “Đã đuổi đi mấy lần, vẫn quay lại.”

Nghe vậy, tim Hứa Yên chợt nhói lên.

Cô lại nhìn con mèo quýt đáng thương ấy, chẳng hiểu sao… trong lòng có chút rung động.

Dù thế nào… cũng phải quay về nhà.

Dù có chết… cũng phải về.

Sau khi ăn no, mèo quýt lười biếng nằm xuống đất không chịu động đậy, Hứa Yên mở lồng vận chuyển ra, định ôm nó vào.

Đoạn Tự Lý giữ tay cô lại.

“Vắc xin mấy trăm cũng tiêm rồi.” Hứa Yên cười cười. “Bị cào thêm vài lần, càng lời.”

“…”

Tư duy kiểu gì thế này.

Đoạn Tự Lý không để cô làm tiếp, đưa tay bế con mèo quýt, nhanh chóng nhét vào lồng.

“Ơ? Sao nó không cào cậu?”

“Người quen cũ.” Đoạn Tự Lý thản nhiên nói. “Học kỳ trước bắt nó vài lần rồi.”

“Hóa ra cậu từng bắt nó, thế sao lại để tôi làm?”

“Đã nói là người quen cũ. Tự tay đưa nó đi tiêm thuốc trợ tử thì tôi không nỡ.”

Hứa Yên bực mình đấm cậu một cái: “Vậy cậu để tôi làm kẻ ác à!”

Đoạn Tự Lý liếc cô một cái: “Lòng cậu, còn ác hơn tôi.”

“…”

Hứa Yên lại thấy hơi chột dạ.

Đúng lúc ấy, ánh đèn pin quét tới từ xa: “Ai ở đó!”

Hứa Yên theo phản xạ núp ngay sau lưng Đoạn Tự Lý, giấu cả lồng mèo đi.

Đoạn Tự Lý bước lên một bước, chắn ánh sáng: “Lớp 11S, tôi là Đoạn Tự Lý.”

Tên cậu, ai mà chẳng biết. Đội trưởng đội bảo vệ lập tức nở nụ cười lịch sự: “Chúng tôi đang tuần tra bên này, tìm con mèo đã gây thương tích cho học sinh. Nhà trường yêu cầu xử lý ngay lập tức, không được để học sinh bị mèo cào thêm nữa.”

“Đã bắt được mèo, chúng tôi sẽ đưa nó đi tiêm thuốc trợ tử ngay.” Nói xong, anh quay người rời đi, Hứa Yên vội vã theo sau.

Tuy nhiên, đội trưởng lại tỏ ra khó xử: “Không phải tôi không tin Chủ tịch Đoạn, nhưng con mèo này từng cào rất nhiều học sinh, tôi nhớ học kỳ trước hội sinh viên cũng từng cố bắt nó. Nó thật sự quá xảo quyệt, lần này nhà trường ra lệnh rồi, yêu cầu chính tôi phải xử lý. Chủ tịch Đoạn, nếu có thể… hay là giao nó cho tôi mang đi.”

Nói rồi, ông ta định lấy lồng mèo từ tay Hứa Yên.

Có vẻ như con mèo quýt trong lồng đã nhận ra người đánh nó lúc nãy, lông dựng đứng, gầm gừ đầy đe dọa.

“Hung dữ thật đấy! Con này nhất định phải xử lý!”

Hứa Yên lùi lại vài bước, không chịu đưa lồng ra.

“Chủ tịch Đoạn, cậu xem…”

“Tôi đã nói rồi.” Giọng Đoạn Tự Lý trầm hẳn xuống. “Sẽ lập tức đưa đi tiêm thuốc trợ tử. Nếu các anh đánh chết nó ngay trong khuôn viên trường, tiếng kêu khiến học sinh kéo đến, rồi chụp ảnh đăng mạng, dư luận bùng nổ thì ai chịu trách nhiệm?”

Lời này vừa dứt, đội trưởng cũng do dự.

Ông liếc nhìn Đoạn Tự Lý một cái, rồi rút điện thoại ra, chụp mấy bức ảnh chiếc lồng trong tay Hứa Yên: “Vậy… được thôi, việc này giao cho Chủ tịch Đoạn xử lý. Nếu sau này còn có học sinh bị cào, tôi sẽ báo cáo đầy đủ sự việc với nhà trường.”

“Được.”

Trách nhiệm, Đoạn Tự Lý nhận lấy toàn bộ.

Dưới màn đêm tĩnh lặng, Hứa Yên lặng lẽ bước theo sau cậu rời khỏi cổng trường.

Đoạn Tự Lý trèo lên chiếc mô tô.

Ban đầu, Hứa Yên vẫn còn muốn tìm cách cứu nó. Nhưng sau khi nghe những gì đội trưởng đội bảo vệ và cả Đoạn Tự Lý nói, cô hiểu rằng… tuyệt đối không thể để con mèo ấy quay lại nữa.

Ngoài việc tiêm thuốc trợ tử, không còn lựa chọn nào khác.

“Ngây ra đó làm gì, lên xe đi.”

Hứa Yên không nhúc nhích.

Đoạn Tự Lý nhấc kính chắn gió lên, nhìn thẳng vào cô.

Dưới ánh trăng, ánh mắt cô gái trầm lặng lạ thường, nét ngẩn ngơ ấy khiến cô như biến thành một người hoàn toàn khác với thường ngày.

“Đoạn Tự Lý, nhất định phải để nó chết sao?”

Comments