“Ngay sau nhà họ Đoạn, là nhà họ Tô”
–
Cửa phòng trong Tĩnh Thù Lâu đều lắp khóa vân tay. Khi đẩy cửa bước vào, căn phòng chìm trong bóng tối.
Khác với các khu ký túc xá nữ khác là phòng bốn người, riêng Tĩnh Thù Lâu và khu ký túc xá nam – Quân Tử Lâu, đều là phòng hai người.
Tuy nhiên, trong phòng của Hứa Yên lại không có ai. Giường bên kia được xếp gọn gàng, không có dấu hiệu có người ở.
Người giúp việc đã sắp xếp sẵn mọi thứ cho Hứa Yên. Vì đã đến giờ tắt đèn, cô bật đèn pin điện thoại, rửa mặt chải đầu rồi lên giường đi ngủ sớm.
Cho đến khi cô nằm xuống, vẫn chưa thấy bóng dáng bạn cùng phòng đâu.
Ngoài cửa sổ, bóng cây lay động theo gió in lên tường trắng, chập chờn mờ ảo, ánh sáng đung đưa.
Ngay lúc Hứa Yên đang lim dim muốn ngủ, chợt nghe thấy bên cửa có tiếng động khe khẽ.
Cửa phòng được ai đó đẩy nhẹ ra, bước chân tiến vào trong rất khẽ.
Tựa như không đi giày, lại như rón rén từng bước một, tiến đến sát bên giường Hứa Yên rồi đứng yên…
Không cử động, người đó cứ đứng im như thế.
Dù đã nhắm mắt, Hứa Yên vẫn cảm nhận được có người đang ở rất gần, rất gần… và đang nhìn chằm chằm vào mình.
Chợt nhớ đến lời cô gái ban nãy nói về ma ám.
Hứa Yên càng muốn biết, rốt cuộc cái ký túc xá này có bí mật gì, là thứ “ma” nào đang dọa người.
Một giây sau, cô mở mắt ra.
Trước mặt cô là một cô gái mặc áo choàng trắng, tóc dài xõa xượi, một “Sadako*” chính hiệu đang áp sát mặt cô, mặt đối mặt…
*Mọi người tự search nhá, em sợ ma không dám để ảnh.
Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt to đen thẫm như quầng thâm được tô đậm đến mấy lần, khiến cả khuôn mặt trở nên quái dị, rợn người.
Cô ta đứng sát bên giường Hứa Yên, ghé sát mặt cô và phát ra những tiếng kêu quái đản “ca… ca… ca…”.
Hứa Yên không hề hoảng loạn, chỉ bình thản nhìn cô ta một lúc, phát hiện ra đối phương có vẻ… không định dừng lại.
Vậy là cô rút điện thoại ra, bật chế độ quay video, ống kính nhắm thẳng vào mặt “Sadako”.
Nhấn quay.
“Sadako” cứng đờ, không diễn nổi nữa, lúng túng nhìn Hứa Yên.
“Đừng dừng, diễn tiếp đi.” Hứa Yên bình luận, “Hóa trang hiệu ứng đặc biệt của cậu cũng khá đấy.”
“Sadako” đứng cứng ngắc tại chỗ, bối rối không biết nên làm gì tiếp.
Ngoài cửa có tiếng xào xạc.
Dường như có người đang nghe lén.
Hứa Yên bước xuống giường, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu “suỵt”.
“Sadako” lập tức phối hợp bịt miệng, im lặng nhìn cô.
Hứa Yên tiến tới gần cửa, tăng âm lượng điện thoại lên mức tối đa, tìm đoạn video kinh dị được xem nhiều nhất trên mạng.
Cô đưa điện thoại sát vào mắt mèo trên cửa, nơi thường được cô quản lý dùng để kiểm tra phòng.
Ấn nút phát. Một cái đầu ma quỷ bất ngờ hiện lên trước mắt mèo, tiếng gào rú chói tai xé toang màng nhĩ.
“Á á á á á á á!!!!”
Tiếng hét thất thanh của mấy cô gái vang dội cả tầng.
Hứa Yên mở cửa, nhìn thấy vài bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy, trong đó có cả cô gái ban nãy cảnh báo cô là “phòng có ma”.
Chẳng mấy chốc, cô quản lý ký túc nghe động liền chạy đến hỏi chuyện.
Hứa Yên bình tĩnh đáp: “Dạ, xin lỗi cô, cháu nằm mơ gặp ác mộng, nên mới làm ồn một chút.”
Cô quản lý nghi ngờ nhìn cô, rồi lại nhìn sang “Sadako” đang cúi gằm, không dám hé răng trong phòng.
Trong lòng bà đã đoán ra được đại khái chuyện gì đang xảy ra.
Có điều, làm quản lý Tĩnh Thù Lâu bao năm nay, bà hiểu rõ cái nơi này… vốn dĩ không yên bình gì cho cam.
Toàn là những người mà bà không chọc nổi.
Thường thì mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu làm ầm lên đến trường thì người chịu thiệt… e rằng lại là bà.
Cô quản lý chỉ nhắc nhở một câu: “Ban đêm đừng gây tiếng động, ảnh hưởng đến bạn khác nghỉ ngơi.”
“Vâng ạ, em nhớ rồi, cảm ơn cô ạ.”
Cô quản lý vô thức liếc nhìn Hứa Yên thêm một cái. Khuôn mặt ngoan ngoãn điềm đạm, ánh mắt lại sáng và lanh lợi…
Thật hiếm thấy sinh viên nào sau khi bị bắt nạt vẫn có thể giữ được sự điềm tĩnh và giải quyết nhẹ nhàng như vậy.
Cô gái này… không hề đơn giản.
Sau khi cô quản lý rời đi, Hứa Yên quay trở vào phòng, nhìn cô “Sadako” vẫn đang đứng cúi đầu, không biết phải làm gì.
“Xin..xin lỗi… là họ ép tôi phải làm như vậy.”
Có lẽ cảm nhận được khí thế không bình thường của Hứa Yên, cô gái “Sadako” lập tức quỳ gối, “Tôi không cố ý dọa cậu đâu, nếu tôi không làm vậy… thì bọn họ sẽ…”
“Đi rửa mặt đi, trông cậu thế này, đúng là có hơi đáng sợ.” Hứa Yên nói, “Có gì nói sau.”
Cô gái giống như người máy, ngơ ngác đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, ào ào dội lên mặt.
Hứa Yên lấy một lọ dầu tẩy trang, dựa vào khung cửa nhà tắm, nhìn cô gái kia đang ra sức kỳ cọ khuôn mặt: “Hóa trang hiệu ứng của cậu khó tẩy đấy, nếu không có dầu tẩy, dùng của tôi cũng được.”
Cô gái ngây ra một chút, ngạc nhiên quay đầu nhìn cô.
Nước chảy tí tách theo lọn tóc rủ xuống…
Hứa Yên thuần thục làm ướt khăn tẩy trang bằng dầu tẩy trang, giúp cô gái lau đi lớp phấn nền và lớp mắt đen dày đặc trên khuôn mặt.
Chẳng mấy chốc, một gương mặt thanh tú sạch sẽ hiện ra.
Cô gái mở to mắt, nhìn gần khuôn mặt của Hứa Yên đang nhẹ nhàng giúp mình tẩy trang.
“Thích Ấu Vy, nếu lần sau họ còn bắt cậu làm chuyện này, nhớ nói với tớ.”
“Cậu… sao cậu biết tên tớ?”
“Lúc nhận phòng được phân vào đây, đúng lúc chỗ cậu trống giường, tớ có nhìn thấy tên cậu.”
“À… ra là vậy…”
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt hắt từ ngoài cửa sổ vào, Thích Ấu Vy nhìn gương mặt của Hứa Yên, ánh mắt có phần mơ hồ: “Tớ có phải… đã gặp cậu ở đâu rồi không?”
Hứa Yên mỉm cười: “Không thể đâu, tớ lớn lên ở Thiện Bang.”
“Thiện Bang… xa lắm à?”
“Ừ, cách nơi này rất xa, nằm ở khu vực Tam giác Vàng.”
“Tiếng Trung của cậu nói hay thật đấy.”
“Tớ có giáo viên dạy tiếng Trung rất chuyên nghiệp.”
“Ồ, nghe như người bản xứ vậy, còn pha chút giọng của HongKong Macao nữa.”
“Thế à.”
Thích Ấu Vy nhún vai, cũng không nghi ngờ gì thêm.
Hai người trò chuyện vài câu rồi Hứa Yên quay lại giường. Không lâu sau, Thích Ấu Vy cũng rửa mặt xong, leo lên giường bên cạnh.
“Vừa nãy mấy cô gái đó… là ai vậy?” Hứa Yên tò mò hỏi.
“Người cầm đầu tên là Trì Hoan Ý, mấy người kia… đều là chị em thân thiết của Tô Vãn An.”
Nhắc đến cái tên “Tô Vãn An”, Thích Ấu Vy khẽ run lên: “Chắc là do lúc cậu chuyển đến, có người tới giúp cậu khuân đồ, trông có vẻ rình rang quá… Khi Tô Vãn An nhập học còn chẳng được như thế, nên có lẽ cô ta… thấy cậu chướng mắt.”
“Họ đã từng bắt nạt cậu à?” Hứa Yên hỏi.
Trong bóng tối, Thích Ấu Vy im lặng rất lâu, rồi khẽ gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
“Không vì lý do gì sao?”
Phải rất lâu sau đó, Thích Ấu Vy mới cắn răng nói khẽ ba chữ: “Có… lý do.”
“Lý do gì?”
“Tô Vãn An… ghét tớ.”
Thích Ấu Vy run rẩy, cắn chặt mu bàn tay, không chịu nói thêm lời nào. Hứa Yên cũng không gặng hỏi nữa.
Sáng hôm sau, cô như thường lệ xuống sân chạy bộ, một thói quen được rèn từ nhiều năm nay.
Mỗi ngày sáu giờ sáng dậy, bất kể cuối tuần hay ngày thường.
Kỷ luật đến mức đáng nể.
Không bao lâu sau khi cô rời đi, vài cô gái đã kéo Thích Ấu Vy ra ngoài, trong đó có cả người cầm đầu tối qua, Trì Hoan Ý.
Vừa thấy họ, Thích Ấu Vy theo phản xạ cúi đầu, liên tục xin lỗi: “Cô ấy không sợ ma… tôi… tôi không dọa được cô ấy.”
“Chẳng phải tại mày quá ngu à?” Lưu Hội vỗ mạnh vào đầu cô, “Đồ heo ngu! Chuyện đơn giản vậy cũng làm hỏng!”
“Xin lỗi… tôi xin lỗi…” Thích Ấu Vy không dám nhìn bọn họ, chỉ biết cúi đầu lùi lại, né tránh.
“Thôi được rồi, xử nó cũng chẳng ích gì.” Trì Hoan Ý bước đến kéo Lưu Hội ra, “Con nhỏ đó vừa nhìn là biết không dễ chọc vào.”
“Đêm qua mất mặt như thế, chẳng lẽ cứ để yên à!” Lưu Hội vẫn tức giận, túm lấy tóc Thích Ấu Vy kéo mạnh, “Không trị được nó, chẳng lẽ không trị được con ngu này?”
Thích Ấu Vy vội vàng ôm đầu, né tránh trong hoảng loạn.
“Phải hiểu rằng, việc mày được ở lại Bồ Tinh, được ở trong Tĩnh Thù Lâu, đều là nhờ Tô Vãn An. Nếu biết điều thì làm tốt việc của mày đi.”
Nghe đến đây, ánh mắt Thích Ấu Vy tràn đầy tủi nhục…
Trì Hoan Ý kéo Lưu Hội ra, lấy từ trong túi một chiếc túi nilon nhỏ, bên trong là một viên thuốc trắng nhỏ: “Cho mày cơ hội cuối cùng, bỏ cái này vào cốc nước của cô ta.”
Thích Ấu Vy hoảng hốt: “Cái… cái này là gì?!”
“Yên tâm, không chết được đâu, chỉ là thuốc xổ thôi.” Trì Hoan Ý nửa cười nửa như chế giễu, “Hôm nay có sự kiện lớn, không phải nên để cô ta… ‘gặp mặt’ toàn thể học sinh trong trường một phen sao?”
…
Bảy giờ, Hứa Yên chạy bộ trở về, Thích Ấu Vy quay đầu nhìn cô.
Cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, hai má trắng hồng vì vận động. Tối qua trong bóng tối không nhìn rõ, không ngờ cô ấy lại xinh đến vậy!
Bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của Thích Ấu Vy, Hứa Yên mỉm cười: “Không nhận ra tôi à?”
“Cậu… xinh thật đấy!”
Dù trong trường Bồ Tinh thiếu gì những cô gái xinh đẹp, nhưng cô ấy… vẫn khiến người ta phải sững người vì vẻ nổi bật.
Hơn nữa, Thích Ấu Vy cảm thấy, cô ấy và Tô Vãn An… có vài phần giống nhau ở ánh mắt.
Tô Vãn An vốn đã được coi là hoa khôi của trường Bồ Tinh, nhưng so ra… dường như vẫn kém một chút.
Khi Thích Ấu Vy còn đang miên man suy nghĩ, Hứa Yên đã đi vào phòng tắm tắm rửa.
Ánh mắt của Thích Ấu Vy vô thức dừng lại nơi chiếc cốc nước đặt trên bàn của Hứa Yên…
Hai mươi phút sau, Hứa Yên bước ra khỏi phòng tắm, nói với cô: “Vừa rồi bên Hội học sinh gọi cho tớ.”
“Họ… họ nói gì vậy?” Thích Ấu Vy rõ ràng trông thấy căng thẳng.
“Họ bảo chiều nay có một buổi lễ bàn giao chủ tịch quan trọng.” Hứa Yên vừa sấy tóc, vừa thản nhiên nói, “Bảo tớ lên sân khấu làm lễ tân, bê khay huy hiệu.”
“Gì cơ? Họ… họ bảo cậu đi á?”
“Ừ.”
“Nhưng mà… Lưu Hội là người trong đội lễ tân mà, những dịp trọng đại thế này, bình thường đều là cô ấy đi.” Thích Ấu Vy lo lắng hỏi, “Cậu đồng ý rồi à?”
“Ừ.” Hứa Yên đứng trước gương, thoa kem dưỡng, quay sang hỏi Thích Ấu Vy: “Vừa nãy trong điện thoại họ không nói rõ, lễ bàn giao là gì vậy?”
“Là buổi lễ Hội học sinh chuyển giao chủ tịch mới.” Thích Ấu Vy đi đến bên cô, giải thích, “Khối lớp 12 năm ngoái đã tốt nghiệp, giờ đến lượt cán sự lớp 11 tiếp nhận. Mỗi buổi lễ như vậy đều có nghi thức trao huy hiệu chủ tịch, toàn trường sẽ tham dự, thậm chí có cả lãnh đạo nhà trường, rất trang trọng.”
“Vậy là tớ phải đeo huy hiệu cho tân chủ tịch à?”
“Nghĩ gì vậy, sao có thể!” Thích Ấu Vy liên tục xua tay, “Người được chọn đeo huy hiệu cho tân chủ tịch đã định sẵn rồi, là Tô Vãn An. Cậu chỉ bê khay lên sân khấu, đưa huy hiệu cho cô ấy thôi.”
Hứa Yên đã hiểu.
Thì ra là được sắp đặt để làm người hầu cho tiểu thư Tô Vãn An.
“Nghe nói hôm qua tớ đắc tội với cô ta rồi?” Hứa Yên cười nhạt nói.
Thích Ấu Vy khẽ run lên, không dám nói thật..
“Thật, thật ra cũng không đến mức đó đâu, cô ấy là tiểu thư nhà danh giá, gia giáo nề nếp, thường thì… sẽ không chủ động gây chuyện đâu.”
Thích Ấu Vy chân thành nhắc nhở cô: “Chỉ cần… cậu tránh xa người đó một chút là được.”
“Người đó?”
“Chính là tân Chủ tịch Hội học sinh – Đoạn Tự Lý.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Yên nghe thấy cái tên này, khi thầm đọc trong miệng, âm tiết ấy mang một cảm giác trôi chảy, dịu dàng nơi đầu lưỡi.
“Vậy… cậu ấy là bạn trai của Tô Vãn An à?”
“Chưa phải, nhưng hai nhà đã có ý định đính hôn rồi.”
Có lẽ vì trong lòng vẫn còn áy náy, Thích Ấu Vy tốt bụng nói với cô: “Đoạn Tự Lý là nam sinh đẹp trai nhất trường mình. Bà nội anh ấy là người Nga, nên anh ấy có một phần tư dòng máu Nga. Đẹp trai lắm, mà nhà họ Đoạn ở Macau HongKong… quyền thế ngút trời.”
Cô ấy nuốt nước bọt, nói tiếp: “Con gái trong trường ai cũng thích cậu ấy, nhưng hình như cậu ấy chẳng để mắt đến ai, kể cả với Tô Vãn An, cũng chẳng mặn mà gì mấy, khó gần lắm. Hầu hết thời gian, cậu ấy và đám bạn trai của mình cứ chơi với nhau. Nhưng nếu cậu lại gần anh ấy quá, Tô Vãn An nhất định sẽ ra tay. Còn Đoạn Tự Lý sẽ không can thiệp vào chuyện của con gái đâu, chẳng ai giúp được cậu cả, nên nhất định, nhất định, nhất định… phải tránh xa cậu ấy.”
“Nếu tôi phải đi làm lễ tân trong buổi lễ bàn giao chiều nay, chẳng phải sẽ gặp cậu ta sao?”
“Lời khuyên của tôi là… hủy đi! Đừng tham gia! Đừng đi!”
Ánh mắt của Thích Ấu Vy một lần nữa dừng lại ở chiếc bình giữ nhiệt chuyển sắc hồng tím đặt cạnh tay Hứa Yên: “Nếu chọc giận Tô Vãn An rồi, thì cậu đừng mong được tốt nghiệp yên ổn!”
“Cô ta… lợi hại đến thế sao?”
“Cậu còn chưa biết, cả HongKong Macao này, chỉ đứng sau nhà họ Đoạn về quyền lực… là nhà họ Tô đấy.”
“Chuyện đó tôi biết.” Đầu ngón tay Hứa Yên mơn man theo những đường vân nổi trên chiếc bình, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, “Tôi còn biết, mười năm trước, nhà họ Tô mới là gia tộc giàu nhất HongKong Macao. Nhưng rồi dần dần xuống dốc, đến mức bây giờ lại phải đi theo hầu nhà họ Đoạn…”
Nhắc đến chuyện này, gương mặt Thích Ấu Vy hiện lên nét buồn khó tả: “Đúng thế, bố của Tô Vãn An vốn không có tư cách kế thừa. Nhà họ Tô lúc đó còn có người khác làm gia chủ. Nếu không phải vì tai nạn năm ấy, thì cô ta cũng không thể ngồi vững vị trí bây giờ. Phải biết rằng, mười năm trước, trước mặt cô gái ấy, Tô Vãn An… chẳng là gì cả…”
Lời vừa dứt, dường như đã vô tình chạm đến điều gì đó không nên nói.
Thích Ấu Vy vội vã ngừng lại, quay sang nhìn Hứa Yên bằng ánh mắt nghi ngờ: “Không phải cậu đến từ Thiện Bang sao? Sao lại biết chuyện của nhà họ Tô từ mười năm trước?”
Hứa Yên mỉm cười bình thản: “Bố tôi cũng làm kinh doanh, nghe ông ấy kể lại thôi.”
“Dù sao đi nữa, cậu chỉ cần tránh xa Tô Vãn An… à không, là tránh xa Đoạn Tự Lý là được!”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện với cậu ta đâu.”
Hứa Yên thản nhiên cầm lấy chiếc bình, mở nắp, ngửa đầu định uống.
Thích Ấu Vy chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hô hấp cũng gần như nghẹt lại.
Comments