Chương 20: Cười giả

Chương 20: Cười giả

Đoạn Tự Lý không trả lời câu hỏi của Hứa Yên, gần đó có một phòng khám thú y 24h.

Vào đến nơi, Hứa Yên vẫn ôm chặt chiếc lồng vận chuyển, không chịu buông tay.

Đoạn Tự Lý cũng không ép, chỉ quay sang nói với y tá trực: “Làm phiền bác sĩ xem giúp chân sau của con mèo này.”

Y tá đang gục trên bàn ngủ gật, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cậu thiếu niên rất điển trai đẩy cửa bước vào, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cô vội nhấc điện thoại nội bộ gọi bác sĩ đến.

Hứa Yên ngập ngừng đưa chiếc lồng cho nhân viên y tế, sau khi xác nhận nhiều lần, mới đồng ý làm phẫu thuật cắt chân sau.

Mọi việc xong xuôi, khi hai người bước ra khỏi phòng khám, đã gần nửa đêm.

Hứa Yên đuổi theo Đoạn Tự Lý: “Chủ tịch, nếu sau khi chữa xong nó lại bỏ chạy thì sao?”

“Giờ mới nghĩ đến chuyện đó.” Đoạn Tự Lý không dừng bước, giọng nhàn nhạt, “Muộn rồi.”

“Không thể để nó chạy về đó nữa, tối nay cậu đã đứng ra bảo đảm, nếu lại có học bị mèo cào, uy tín của Hội học sinh và cả cậu đều sẽ bị ảnh hưởng.”

Đoạn Tự Lý nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.

Cô gái nhỏ cau mày, đang vắt óc suy nghĩ: “Con mèo như thế này chắc cũng không có ai muốn nhận nuôi đâu, nếu thật sự không còn cách nào khác, thì gửi nó đi xa một chút, mấy trăm, mấy nghìn cây số cũng được, tôi không tin nó vẫn quay lại được.”

“Để sau hãy nói.” Đoạn Tự Lý sải chân ngồi lên yên xe mô tô, quay đầu nhìn cô, “Đi không?”

“À, đi chứ.”

Hứa Yên leo lên ghế sau một cách rất thuần thục, không còn lúng túng như lần đầu tiên nữa.

Đêm tối như mực, đường phố vắng lặng, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua.

Xe chạy không nhanh, Hứa Yên vẫn lặng lẽ nắm lấy vạt áo bên hông cậu.

Cơ thể thiếu niên nóng rực, cô ngẩng đầu nhìn sống lưng thẳng tắp và chiếc cổ thon dài của cậu.

Cho đến khi, vầng trăng sáng mờ ảo nơi xa dần nhô lên, treo lơ lửng nơi cuối con đường.

Ánh sáng lờ mờ làm mờ đi những đường nét sắc sảo của cậu.

Hứa Yên lập tức thoát ra khỏi khoảnh khắc mơ hồ ấy.

Ánh mắt trở nên điềm tĩnh.

Âm u, nhưng kiên định.

Về đến căn hộ Hồ Quang Tự, cứ nghĩ Hứa Ngôn đang ở ký túc xá, nào ngờ anh lại ở nhà.

Một vài chiếc đèn trong phòng khách vẫn sáng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Hứa Yên thay dép, đi tới trước cửa phòng Hứa Ngôn.

Cửa khép hờ, trong phòng tối om.

Nhưng trong bóng tối ấy, lại vọng ra tiếng thở dồn dập, như đang cố kìm nén điều gì đó.

Là… của một người.

Hứa Yên chưa kịp hiểu chuyện gì, nhẹ nhàng gõ cửa:

“Hứa Ngôn?”

“Ý Chi, đừng vào.”

Trong khoảnh khắc đó, cô chợt hiểu ra.

Hứa Yên lùi lại vài bước, lặng lẽ quay về phòng mình.

Tắm xong, cô thay chiếc váy ngủ màu vàng nhạt mà mình thích nhất, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã thấy Hứa Ngôn đi vào.

Anh mặc áo phông trắng, quần dài mặc ở nhà, đường nét gương mặt thanh tú, dù cánh tay lộ rõ cơ bắp, nhưng vẫn toát lên khí chất nhã nhặn.

Cơ thể vừa tắm xong mang theo mùi hương nhẹ nhàng của hoa nhài.

Họ vẫn luôn dùng chung một loại sữa tắm.

“Em tưởng anh không ở nhà.”

Sự ngượng ngùng ban nãy, giữa hai người dường như chưa từng tồn tại.

Hứa Ngôn bước đến cạnh bàn trang điểm, đón lấy chiếc máy sấy trong tay cô, thay cô sấy từng lọn tóc vẫn còn ẩm.

“Anh cũng không ngờ, em lại về.”

Giọng anh dịu dàng lạ thường.

“Trong trường xuất hiện một con mèo hoang rất ranh mãnh, vừa mới bắt được nó, đưa đến phòng khám thú y.” Hứa Yên giải thích ngắn gọn, “Em không kịp về ký túc xá, nên về nhà trước.”

“Dạo này công việc nhiều quá.”

“Ừ, bắt đầu bận rồi.”

“Làm với Đoạn Tự Lý à?”

“Không hẳn, phần lớn là cậu ấy giao việc cho em. Còn chuyện con mèo chỉ là sự cố ngoài ý muốn.”

Hứa Ngôn để ý đến vết xước nhỏ trên cổ tay trắng trẻo của cô, anh nắm tay cô lên xem kỹ: “Sao lại thế này?”

“Bị cào thôi, em đã tiêm phòng dại rồi.”

Tối nay, Hứa Ngôn có vẻ khác thường, anh nắm lấy tay cô, đưa cổ tay mảnh mai áp lên đôi môi mỏng, khẽ chạm vào.

Trong mắt anh ngoài sự yêu thương còn xen lẫn khát vọng mãnh liệt.

Nhưng Hứa Yên đã quá quen với “con người ấy” của anh.

“Anh…”

“Đã nói rồi, khi không có ai, em phải gọi anh là gì?”

“Hứa Ngôn.” Hứa Yên đổi cách xưng hô.

“Ý Chi, anh không vui khi thấy em tiếp xúc với Đoạn Tự Lý.” Giọng Hứa Ngôn vẫn nhẹ nhàng như nước, “Anh không thích cách cậu ta nói chuyện với em, cũng không thích ánh mắt cậu ta nhìn em…”

“Nhưng trước khi về nước, chúng ta đã nói rõ…”

Hứa Ngôn biết, mọi chuyện đều đã lên kế hoạch từ trước, nhưng đến lúc thật sự đối mặt, anh vẫn cảm thấy khó chịu.

“Em sẽ không lừa anh chứ?” Hứa Ngôn khẽ nắm lấy cằm cô, nghiêng đầu cô một chút, để cô dựa vào vùng bụng săn chắc của mình, ánh mắt hai người chạm nhau, “Tô Ý Chi, có lúc anh sợ, em sẽ lừa anh như cách em lừa người khác…”

Ánh mắt anh chạm đến cô.

Dịu dàng, nhưng sâu thăm thẳm…

Hứa Yên nắm lấy tay anh, đầu nghiêng nghiêng tựa vào lòng anh như một kẻ bệnh: “Không có Hứa Ngôn, em đã chết rồi. Anh là tất cả của em, chúng ta sẽ mãi bên nhau.”

Hứa Ngôn siết chặt đôi vai gầy của cô, siết đến mức cả cơ bắp cũng bắt đầu run lên.

Hứa Yên nhận ra sự thay đổi nơi cơ thể anh, nhẹ nhàng nói: “Hứa Ngôn, anh nên về phòng nghỉ ngơi, em cũng muốn đi ngủ rồi.”

“Đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta.” Hứa Ngôn dùng ánh mắt khát khao lướt qua từng tấc da thịt của cô, “Khi tiếp xúc với Đoạn Tự Lý, phải biết giữ chừng mực.”

“Em biết.”

Sau khi Hứa Ngôn rời đi, Hứa Yên đứng lặng bên cửa một lúc, rồi ấn nút khóa cửa.

Vài ngày sau, bệnh viện thú y gọi đến, nói rằng con mèo quýt lớn đã hồi phục hoàn toàn, tiện thể đã làm luôn phẫu thuật triệt sản.

Sau tai nạn đó, nó như lột xác thành một con mèo hoàn toàn khác.

Với Hứa Yên và Đoạn Tự Lý, nó trở nên ngoan ngoãn vô cùng. Không chỉ để cho cả hai v**t v* thoải mái, mà những móng vuốt từng sắc nhọn cũng rút lại gọn gàng. Thậm chí, khi họ lại gần, nó sẽ không chút đề phòng mà lật bụng lên, phát ra tiếng “grừ grừ” đầy thoải mái.

Thế nhưng với người khác, nó lại hung dữ chẳng nể ai, nhóc mèo dựng lông, nhe răng, gầm gừ chẳng thiếu một hành động nào.

Đặc biệt là bác sĩ từng phẫu thuật cho nó, cứ hễ ông bước vào, nó liền cong lưng lên, gầm gừ dọa nạt, không cho lại gần.

Ngay cả cô y tá dịu dàng nhất ở phòng khám cũng không thể chạm tay vào nó.

Lúc đầu Hứa Yên thấy nó chịu để mình và Đoạn Tự Lý chạm vào còn vui mừng, nghĩ rằng có thể tìm được người nhận nuôi. Ai ngờ, ngoài hai người bọn họ ra, nó vẫn cào người khác.

Cô có chút lúng túng, không biết nên xử lý ra sao, đành nhìn sang Đoạn Tự Lý.

Đoạn Tự Lý dùng ngón tay thon dài gãi nhẹ dưới cằm con mèo quýt, khiến nó nheo mắt lại hưởng thụ.

Thế nhưng giọng cậu lại lười biếng, lạnh nhạt: “Mèo cào người thì không thể giữ lại được.”

“Thế cậu cứu nó làm gì chứ?” Hứa Yên không nhịn được phản bác, “Cứu rồi lại để nó chết thì khác gì đâu.”

Đoạn Tự Lý nhướng mắt nhìn cô, nhắc nhở: “Tối hôm đó là ai mắt đỏ hoe, sống chết giữ lấy tôi, không cho ký vào giấy tiêm trợ tử?”

“Cậu với nó có duyên đấy, Chủ tịch à.” Hứa Yên lập tức dịu giọng, rướn người lại gần, lấy lòng nói, “Tất cả đều là nhờ tấm lòng nhân hậu của Chủ tịch, mới tạo nên cái duyên này~”

“Muốn nuôi thì tự nuôi đi.”

“Anh trai tôi dị ứng với lông mèo, hơn nữa anh ấy ghét mèo lắm.”

“Trùng hợp thật, tôi cũng ghét.”

Hứa Yên khẽ thở dài, ánh mắt rơi xuống con mèo quýt đang nằm bên chân.

Nó đang dùng cái đầu lông xù dụi vào ống quần cô, phát ra tiếng “grừ grừ” đầy mãn nguyện.

Cử chỉ thân thiết không hề che giấu, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nó hung dữ với người khác, đưa vuốt ra cào ngay không nể nang ai, Hứa Yên lại thấy bất lực.

Con mèo này, rốt cuộc nên để ở đâu cho phải?

“Để tôi chỉ cho cậu thêm một con đường nữa.” Đoạn Tự Lý đưa ra một ý kiến chẳng mấy tốt đẹp, “Chỉ cần cậu mở miệng, Cao Minh Lãng sẽ nhận nuôi.”

“Nó cào người đấy.”

“Với mức độ si mê của cậu ta dành cho cậu, cho dù bị cào đến da tróc thịt lòi, máu me đầy mình, cậu ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”

“Nhưng như vậy tôi thấy lương tâm cắn rứt.”

Đoạn Tự Lý ra vẻ kinh ngạc: “Cậu có lương tâm à?”

“…”

Bất giác đồng cảm với một con mèo, chính Hứa Yên cũng thấy ngạc nhiên với bản thân.

Nhưng chặng đường vừa qua, chẳng phải cô cũng giống như nó sao?

Vì muốn sống tiếp, phải gắng gượng mà ngụy trang, đến mức không còn nhân ra chính mình…

Lặng lẽ đi trên ranh giới của bóng đêm, dùng vẻ ngoài ngoan ngoãn để che giấu những chiếc vuốt sắc nhọn đang giấu kín.

Chỉ cần ngửi thấy mùi nguy hiểm, toàn thân lập tức dựng lên phòng bị.

Ánh trăng quê hương là niềm tin duy nhất níu cô lại cuộc sống này, là hình bóng cuối cùng về một “ngôi nhà” trong lòng.

Nhưng người thân đã ly tán, quê hương cũng úa tàn, còn đâu là nhà nữa?

Cô, cũng giống nó, đều không còn nhà.

Hứa Yên gọi một chuyến xe công nghệ, quyết đoán nói: “Tôi đưa nó đến thành phố Macao, cách đây mấy trăm cây số, chắc không thể quay lại được.”

“Tùy cậu.”

Từ đây đến thành phố Macao khá xa, nên mãi hơn mười phút sau mới có tài xế nhận chuyến.

Khi Hứa Yên xách lồng vận chuyển bước ra khỏi cổng bệnh viện, Đoạn Tự Lý lười biếng cất tiếng gọi: “Chân nó bị què, dù có đưa đi thì cũng chẳng sống được bao lâu.”

“Tôi cũng không thể giúp gì được hơn.” Hứa Yên bất lực đáp lại.

Ra đến đường lớn, xe vẫn chưa tới, Đoạn Tự Lý thong thả bước ra, đứng bên cạnh cô.

Bóng dáng cao lớn tạo nên một áp lực vô hình.

“Hủy chuyến xe đi.” Cậu nói.

Hứa Yên ngạc nhiên quay đầu nhìn.

Đoạn Tự Lý một tay đút túi quần, ánh mắt hướng về dòng người qua lại bên đường. Ánh hoàng hôn chiếu vào mắt cậu, ánh lên màu nâu nhạt mơ hồ…

“Mèo cậu nuôi, tôi chỉ lo chỗ ở.”

Mọi chuyện sau đó đều diễn ra rất thuận lợi.

Tài xế của Đoạn Tự Lý được gọi đến, chở hai người đi thẳng đến cửa hàng thú cưng gần nhất.

Cát vệ sinh, đồ ăn cho mèo, ổ nằm, cây leo, toilet… Hứa Yên gần như hành động theo bản năng, nhanh chóng chọn đầy đủ những món thiết yếu, miệng cười suốt vì vui sướng.

Còn Đoạn Tự Lý thì đứng bên lặng lẽ quẹt thẻ trả tiền, khoang sau xe chật kín.

Tài xế đi trước, mang theo cả đống “gia sản” ấy, cùng với con mèo quýt chưa biết tương lai thế nào trong lồng, đưa về căn hộ Hồ Quang Tự của Đoạn Tự Lý.

Sau khi giải quyết ổn thoả “rắc rối nhỏ” này xong, Đoạn Tự Lý và Hứa Yên mới tìm một quán hoành thánh trông sạch sẽ gần đó để ăn tối.

Trời đã khá muộn, khách trong quán thưa thớt, không gian vô cùng yên tĩnh.

Cô vô cùng chăm sóc cậu, tách đũa dùng một lần, múc sẵn bát canh tôm rong biển rồi đưa sang để cậu ấm bụng.

Cậu vừa nhìn sang, cô đã lập tức nở nụ cười niềm nở.

Khóe môi long lên, lúm đồng tiền ngọt ngào như tẩm mật, tựa rượu vang ủ lâu năm.

Giá trị cảm xúc lúc này như chạm đỉnh.

“Đoạn Tự Lý, có phải cậu lại đẹp trai hơn rồi không, hôm nay trông bảnh bao thế.”

“Ngày nào chẳng vậy?”

“…”

Cậu thật biết cách làm người khác nghẹn lời, ngay cả khi khen cậu cũng chẳng dễ dàng gì.

“Nói chung là… cảm ơn cậu, vì đã đồng ý cho Quýt béo một mái nhà.”

“Nếu muốn cảm ơn, thì để nó tự nói, không cần cậu phải thay mặt.”

“Đợi nó biết nói à? Thế chắc phải đợi đến khi nó tu thành tinh, không biết đến năm nào tháng nào mới đợi được.”

“Ngay trước mặt tôi chẳng phải có một người đã tu thành tinh đang ngồi đây sao? Có lẽ, cũng không phải đợi lâu đâu.”

“…”

Bình tĩnh, bình tĩnh lại.

Hứa Yên gọi phục vụ đến, chọn cho mình một phần hoành thánh tôm: “Đoạn Tự Lý, cậu ăn gì?”

“Giống cậu.”

“Cho tôi hai phần hoành thánh tôm, cảm ơn ạ.” Hứa Yên mỉm cười, ánh mắt cong cong hướng về phía nhân viên phục vụ.

“Sao cậu có thể cười với ai cũng tự nhiên như vậy, hơn nữa còn giống thật đến mức khó phân biệt?” Đoạn Tự Lý hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lười nhác nhìn cô, xen lẫn vài phần hứng thú nhàn nhạt.

“Muốn học không?”

“Ừ.”

“Vậy tôi dạy cậu nhé.”

Hứa Yên nghiêng người, ngồi sát lại gần cậu, đưa hai ngón tay lên, nhẹ nhàng kéo khóe môi cậu cong lên thành một nụ cười.

Tà váy của cô vừa vặn chạm vào bên cạnh chân cậu.

Nhưng trong đáy mắt cậu lại không có một chút nhiệt độ nào, chỉ phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn của cô.

Cậu không ngăn cô chạm vào, cứ thế lặng lẽ để mặc.

Ánh mắt ấy dần sâu thẳm, như hồ nước lạnh không thấy đáy.

Một lúc sau, bị ánh nhìn của cậu dõi theo quá mức, Hứa Yên bắt đầu thấy hơi ngượng, bèn rút tay lại: “Thực ra, từ đầu đến cuối, cậu luôn rất giỏi giả vờ cười, thậm chí còn khó bị phát hiện hơn tôi.”

Đúng lúc đó, hoành thánh được bưng ra, hơi nóng nghi ngút bốc lên.

Hứa Yên đứng dậy, định đi sang ngồi phía đối diện.

Nhưng Đoạn Tự Lý bất ngờ giữ lấy cổ tay cô, kéo cô trở về chỗ ngồi ban đầu…

“Cậu có thể ngồi ở đây.”

Qua lớp áo, lòng bàn tay cậu nóng rực.

Comments