Tô hoành thánh tôm trong bát vẫn còn bốc khói nghi ngút, nhưng Hứa Yên lại ăn một cách lơ đãng.
Vốn là món ăn yêu thích, bỗng dưng chẳng còn thấy mùi vị gì.
Có lẽ là vì người bên cạnh đang ngồi quá gần.
Hứa Yên đưa mắt nhìn quanh, quán hoành thánh nhỏ này chỉ có vài ba nữ khách, vậy mà ánh mắt ai nấy cũng đều không ngừng liếc về phía cậu ấy.
Thế nhưng Đoạn Tự Lý lại chẳng hề hay biết, hoặc là… chẳng mảy may bận tâm.
Bàn tay trắng lạnh cầm lấy thìa sứ, thong thả ăn hoành thánh tôm, vậy mà cả việc ăn thôi cũng toát lên một dáng vẻ tao nhã như đang thưởng thức món Âu cao cấp.
Hứa Yên chợt nhớ ra mấy thứ vừa mua để trong cốp sau, cát và thức ăn cho mèo, đều do cậu ấy trả tiền. Ăn được nửa bữa, cô đặt thìa xuống, đứng dậy ra quầy thanh toán.
Cô muốn coi như bữa này mình mời.
Trở lại bàn, cô vẫn ngồi vào chỗ cũ, đối diện cậu.
Đoạn Tự Lý ngẩng mắt liếc cô một cái.
Cô vẫn nở nụ cười với cậu, rồi vội vã tránh đi ánh nhìn, cúi đầu uống canh rong biển, trong lòng có chút chột dạ.
Điện thoại của Đoạn Tự Lý rung lên.
Nhưng cậu không bắt máy, chỉ nhìn màn hình một lát rồi tắt chuông, úp máy xuống bàn.
“Không nghe à?”
“Đang ăn, tôi không thích bị làm phiền.”
“Thói quen tốt đấy.”
Lời vừa dứt, đến lượt điện thoại của Hứa Yên đổ chuông, cô nhìn màn hình, dòng chữ “Anh trai” hiện lên rõ ràng.
Cô thì không ngại bị làm phiền khi ăn, chỉ khẽ cười xin lỗi cậu, rồi nghe máy:
“Anh.”
“Tối nay em ở đâu?”
“Chắc vẫn phải về nhà thôi, chuyện con mèo… vẫn chưa xong.”
“Anh đợi em ăn tối.”
“Không cần đâu, anh. Em… đang ăn bên ngoài, sẽ về muộn một chút, anh đừng chờ.”
“Ừ.” Hứa Ngôn dừng lại một chút. “Anh để dành ít đồ ăn khuya cho em.”
“Vâng.”
“Em đang ở với bạn học à?” Anh hỏi như chuyện thường.
Cô ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Đoạn Tự Lý, cậu cũng đang nhướn mày nhìn cô, ánh mắt đầy hàm ý.
“Vâng, bạn học.”
“Về sớm nhé.”
Cúp máy xong, Đoạn Tự Lý suýt nữa bật cười: “Sao nghe cậu nói chuyện với anh trai, sao tôi tự dưng lại thấy có mùi vị lén lút của ngoại tình thế nhỉ?”
“Anh trai tôi không thích tôi qua lại với cậu.” Hứa Yên đáp nửa đùa nửa thật.
“Nhìn ra rồi.”
“Anh ấy thấy cậu là người không tốt.”
“Cho dù tôi tốt hay không, anh cậu đều không muốn cậu lại gần tôi.” Đoạn Tự Lý kéo dài giọng, “Nhưng cậu thì, lại không nghe lời anh cậu.”
Hứa Yên không trả lời câu đó, đặt đũa xuống, lau khóe miệng: “Tôi ăn xong rồi, muốn về xem con mèo, cậu ăn nhanh lên đi.”
“Ba phút nhiệt tình.” Đoạn Tự Lý buông lời, “Hy vọng cậu giữ được, tôi thì không rảnh chăm nó hàng ngày đâu.”
“Tôi đi là được.”
Ăn tối xong, hai người cùng đi bộ về căn hộ ở Hồ Quang Tự, lúc này trời đã về đêm.
Thang máy lên thẳng tầng 29, cửa nhà vừa mở ra, đèn trong nhà cũng dịu dàng sáng lên.
Bóng dáng con mèo mập lướt qua bên rèm cửa, trong không gian xa lạ, nó trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết, dù chân vẫn còn đau sau phẫu thuật, vẫn cố gắng lê mình trốn dưới gầm sofa.
“Mi Mi.” Hứa Yên gọi khẽ, định bước tới, nhưng Đoạn Tự Lý bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo mạnh cô vào phòng ngủ của mình.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương lạnh mát, trùng với mùi hương trên người cậu.
Hứa Yên đưa chân chặn ở ngưỡng cửa, tay nắm chặt tay nắm cửa.
Trước mắt cô là chiếc giường lớn trông mềm mại, chăn ga màu xám đậm được gấp gọn gàng, ngay ngắn như chưa từng có ai nằm qua.
“Đoạn Tự Lý, cậu làm gì vậy!”
“Cậu muốn gì, tôi không rõ, cũng không hứng thú tìm hiểu.”
Cánh cửa bị cậu đóng lại, cắt đứt hoàn toàn ánh sáng từ phòng khách.
Rèm dày khép kín, ánh sáng trong phòng u ám, chỉ có đèn âm trần tỏa ra chút ánh sáng mờ mờ.
Hứa Yên bị Đoạn Tự Lý ép sát vào bức tường lạnh buốt.
Cảm giác tồn tại mạnh mẽ và áp đảo của cậu khiến cô như nghẹt thở.
“Nhưng khi cậu cố tình tiếp cận tôi, thì cũng phải biết rõ tôi muốn gì.”
Hứa Yên biết rõ, từng bước cô đi đến hôm nay, trôi chảy đến mức này… là nhờ sự ngầm cho phép của cậu.
“Cậu… muốn gì?”
Ngón tay thô ráp của Đoạn Tự Lý nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt cậu.
Dưới ánh đèn, gương mặt thanh tú đầy mê hoặc của cô hiện rõ, mang theo nét dè chừng như con thú nhỏ.
Ánh mắt cậu lướt qua từng đường nét khuôn mặt cô: “Mặt cậu đúng kiểu tôi thích, thân hình cũng khá hợp gu.”
Trái tim Hứa Yên bỗng chông chênh, nhịp đập không hiểu sao bỗng rối loạn…
“Những thứ tôi muốn, cậu lại chẳng có hứng thú.” Hứa Yên kiên quyết đẩy cậu ra, “Chỉ vì cậu muốn, là tôi phải cho sao?”
“Vì cậu chủ động tới gần tôi trước.”
Hứa Yên vẫn đưa tay ngăn trước ngực cậu, không cho cậu tiến thêm.
Đoạn Tự Lý bật cười khẽ, có vẻ như sự phản kháng của cô khiến cậu thấy thú vị, chẳng tiếp tục ép buộc nữa, ngược lại, còn giơ tay, đốt ngón tay khẽ vuốt trán cô, nhẹ nhàng gạt một lọn tóc rối ra sau tai.
Đầu ngón tay vô tình lướt qua vành tai nhạy cảm, khiến cô run lên một chút.
Như một sự thỏa hiệp, cậu hỏi: “Nói đi, cậu muốn gì? Để tôi xem có thể cho không.”
“Tôi muốn người giỏi nhất ở Bồ Tinh làm bạn trai của tôi.” Hứa Yên nhìn thẳng vào mắt cậu, “Tôi muốn cậu, Đoạn Tự Lý, người cậu, trái tim cậu, tôi đều muốn.”
“Người thì được.” Đoạn Tự Lý dứt khoát, “Còn trái tim thì không thể, cũng sẽ không.”
Hứa Yên cụp mắt xuống, dường như có chút hụt hẫng: “Tôi không muốn trở thành kiểu người mà ngoài việc lên giường ra thì còn bất kỳ giá trị nào với cậu.”
Lại nhìn cậu, trong ánh mắt cô ánh lên sự kiên định không lùi bước, “Thế nên không sao cả, Đoạn Tự Lý, tôi sẽ đợi đến khi cậu thích tôi.”
“Cậu sẽ không đợi được đâu.” Đoạn Tự Lý là kiểu người lý trí luôn chiếm thế thượng phong, giọng nói điềm tĩnh: “Tôi còn có việc của mình, mà một khi thích cậu, những việc đó sẽ không làm nổi.”
“Đáng tiếc thật đấy.”
Hứa Yên không nói gì thêm, xoay người rời khỏi phòng.
Cô bước đến cạnh ghế sofa, nhẹ nhàng bế con mèo mập màu quýt lên, má khẽ cọ vào bộ lông mềm mại của nó.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt cô lại trở về vẻ dịu dàng, ngọt ngào vốn có, cô ngoái lại nhìn Đoạn Tự Lý vừa ra tới cửa, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, chỉ cần được ở bên cạnh cậu là đủ rồi.”
Đoạn Tự Lý đứng tại chỗ một lúc, ánh mắt vẫn không thể kiểm soát mà dõi theo bóng cô.
…
Tối hôm đó, Thích Ấu Vy gọi điện ngay khi nghe Hứa Yên kể trên WeChat rằng mình vừa bị từ chối, lo cô sẽ buồn…
“Thật ra, con gái từng bị Đoạn Tự Lý từ chối nhiều vô kể, mà dù bị từ chối vẫn bám riết lấy cậu ấy thì lại càng không đếm xuể.”
“Nhưng mà, bị từ chối rồi mà vẫn có thể ở bên cậu ấy, cậu là người đầu tiên đấy.”
Hứa Yên nằm bò ra bàn, dùng tăm xiên những miếng dưa vàng Hứa Ngôn đã gọt sẵn, tay vẽ vài nét phác thảo hình chú mèo nhỏ: “Cậu ấy bảo cậu ấy thích gương mặt tôi.”
Câu sau cô không nói ra.
“Hiếm thật đấy, bên cạnh Đoạn Tự Lý xưa nay không thiếu con gái xinh đẹp theo đuổi, nhưng Yên Yên là đẹp nhất!” Thích Ấu Vy vẫn là người luôn bênh sắc đẹp của Hứa Yên vô điều kiện, “Tôi thấy còn xinh hơn cả Tô Vãn An, danh hiệu hoa khôi trường nên đổi người rồi!”
“Tôi sẽ khiến cậu ấy thật lòng thích tôi.” Hứa Yên cầm bút, dựa vào ký ức để vẽ từng đường nét, “Chỉ thích mình tôi thôi.”
“Thế còn cậu, có thật lòng không?” Thích Ấu Vy đang hào hứng bỗng hỏi ngược lại.
“Này!”
Bạn thân là để phá đám nhau, Thích Ấu Vy vội cười: “Được rồi được rồi, coi như tôi chưa hỏi.”
“Tất nhiên tôi thật lòng rồi, không có điều gì chân thành hơn việc thích cậu ấy. Nếu không thì tớ bám lấy Hội học sinh làm gì, bận muốn chết.”
“Cậu muốn cố gắng được điểm cộng để vào lớp S cũng là vì cậu ấy sao?”
“Ừ.”
Thích Ấu Vy ngạc nhiên: “Hứa Yên, cậu mới chuyển trường đến chưa lâu mà, sao lại thích cậu ấy đến vậy?”
“Tô…, Hứa Yên tôi đã muốn thì phải muốn người giỏi nhất, trong mắt tôi, cậu ấy là giỏi nhất.”
“Wow, ngay cả việc theo đuổi con trai cũng khí phách thế này, đúng là Yên Yên của tôi!”
Đang nói thì có tiếng gõ cửa khẽ vang lên, bên ngoài là giọng trầm ấm của Hứa Ngôn: “Ý Chi, ngủ chưa?”
“Chưa ạ.”
Hứa Yên vội nói lời tạm biệt với Thích Ấu Vy rồi đứng dậy mở cửa.
Hứa Ngôn đứng bên ngoài, trông như vừa vận động xong, chiếc áo ba lỗ bó sát cơ thể, trên cổ và vai vẫn còn lớp mồ hôi mỏng: “Anh đến lấy khay hoa quả.”
“Em ăn xong rồi, cảm ơn anh!” Hứa Yên đưa trả đĩa.
“Vẽ gì thế?”
“Mèo con.”
Hứa Yên nhanh tay lật mặt tờ giấy xuống, rút ra bản phác thảo Quýt béo đưa cho Hứa Ngôn xem: “Đây, là con mèo ảnh đế trong trường ấy, giả đáng thương siêu giỏi, lừa được bao nhiêu học sinh. Nhưng giờ thì ổn rồi, giải quyết xong cả rồi.”
“Đem đi tiêm trợ tử à?”
“Không… bọn em tìm được người nhận nuôi rồi.” Nói câu đó, Hứa Yên có hơi chút chột dạ.
Nhưng suy cho cùng, cô đâu có nói dối.
“Vậy thì tốt rồi.” Hứa Ngôn dặn dò, “Dù bận việc ở Hội học sinh thì cũng đừng lơ là việc học, còn phải luyện đàn nữa. Tuần sau bố sẽ về.”
Nụ cười của Hứa Yên tắt đi một chút: “Vâng, em biết rồi…”
“À đúng rồi, anh mượn tạm cuốn tiểu thuyết của Higashino Keigo trên giá sách hôm trước nhé.”
“Đợi em chút.”
Hứa Yên quay người, kiễng chân tìm sách ở giá bên cạnh.
Ánh mắt Hứa Ngôn hơi cúi xuống, tay nhẹ nhàng lật qua vài lớp bản phác thảo lộn xộn, rồi nhìn thấy một bức tranh bị cô giấu kỹ ở đáy.
Không giống mấy bức vẽ nguệch ngoạc khác, trong tranh là một thiếu niên mặc sơ mi, quỳ một gối xuống, đưa tay cho mèo ăn pate. Góc nghiêng sắc nét, đường nét gương mặt mạnh mẽ, điềm tĩnh.
Cậu ấy, dưới ngòi bút của cô, sống động và đầy sức sống.
“Tìm thấy rồi.” Hứa Yên quay lại.
Hứa Ngôn lập tức che bản vẽ kia đi, nhận lấy cuốn [Ác Ý[ cô đưa: “Chính là cuốn này, đọc lại lần nữa.”
“Em biết, anh thích truyện của Higashino Keigo nhất mà.”
“Mai còn đi học, ngủ sớm nhé.”
“Vâng, anh cũng thế.”
Hứa Yên tiễn anh ra cửa, Hứa Ngôn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đôi môi mím lại khẽ chạm lên trán cô.
Như đang kiềm chế bản thân… để lại một nụ hôn.
“Ý Chi, anh hay nghĩ nếu được học đại học cùng em thì sẽ thế nào. Mỗi lần nghĩ tới, đều thấy rất vui.”
“Em cũng muốn học đại học cùng với anh.”
“Đến khi đó, mình sẽ ở bên nhau một cách đường hoàng nhé.”
Hứa Yên nghiêng mặt đi, cố tránh ánh mắt rực cháy của anh: “Chờ đến khi… em tìm lại được chính mình, lúc đó mới có thể đường hoàng. Hứa Ngôn, anh phải giúp em…”
“Vẫn như mọi khi.”
Hứa Ngôn siết chặt vòng tay, tham lam ôm cô vào lòng: “Ý Chi, em vẫn chân thành với anh như trước chứ?”
Hứa Yên mím môi, khẽ hít hương hoa nhài nhè nhẹ trên người anh.
Từng ấy năm qua, đây là mùi hương cô quen thuộc nhất, cũng là thứ duy nhất khiến cô an tâm giữa những khoảng tối vô định.
“Vâng.” Hứa Yên khẽ gật đầu, nhắm mắt lại.
…
Đêm đã khuya.
Điện thoại của Đoạn Tự Lý không ngừng rung lên.
Cậu bước ra từ phòng tắm, tóc vẫn còn ướt, tiện tay vơ lấy khăn tắm lau qua loa.
Trên màn hình là những đoạn tin nhắn dài lê thê, u sầu lúc nửa đêm mà Tô Vãn An gửi tới.
Ngón tay khẽ vuốt, cậu thoát khỏi khung hội thoại, vứt điện thoại sang một bên, chuẩn bị đi ngủ.
Vừa mới nằm xuống, tiếng “tinh” lại vang lên.
Hầu hết các tài khoản đều bị cậu cài chế độ không làm phiền. Khi không muốn đọc tin nhắn, Đoạn Tự Lý cũng chẳng để ai hay việc gì chen vào thế giới của mình. Chỉ là, gần đây có một “con cá lọt lưới” vừa mới thêm bạn, vẫn chưa kịp cài đặt.
Không ngoài dự đoán, là butterfly gửi tới.
Một bức tranh màu nước nhỏ, cảnh cậu cho mèo ăn được cô ấy cài trong sổ tay.
butterfly: “Có giống cậu không?”
4: “Không giống.”
butterfly: “Lần sau làm người mẫu cho tôi nhé, để tôi vẽ giống hơn chút.”
Đoạn Tự Lý không trả lời nữa, vứt điện thoại xuống bên gối.
…
Từ sau lần đó, trừ buổi họp thường lệ chiều thứ tư, Hứa Yên rất ít khi gặp lại Đoạn Tự Lý, cậu cũng không giao thêm việc gì cho cô.
Chức trợ lý chủ tịch, bỗng dưng trở thành một chân nhàn rỗi.
Bên bộ phận đối ngoại, Thích Ấu Vy cũng rảnh rỗi chẳng kém, tháng chín không có nhiều hoạt động giao lưu giữa các trường. Ngược lại, bên thể thao thì Lộ Kỳ bận tối mắt tối mũi, sáng chạy, giữa tiết kiểm tra thể dục, ngày nào cũng bắt cậu đến sớm về muộn, kiểm tra điểm danh nghiêm ngặt.
Có vài lần, Hứa Yên thấy Đoạn Tự Lý từ xa ở cổng trường, cậu đi cùng Cao Minh Lãng và vài người bạn.
Khi ở bên bạn bè, cậu cười nhiều hơn, cũng phóng khoáng và tự do hơn.
Thỉnh thoảng, cô lại thấy Tô Vãn An đứng cạnh cậu.
Các cô gái khác chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng mộ, còn Tô Vãn An là người duy nhất có thể đến gần.
Dù Đoạn Tự Lý đối với cô ấy cũng chỉ là kiểu quan hệ bạn bè, nhưng đối với người ngoài, đó đã là một loại đặc quyền khó ai với tới.
Dẫu sao, hai nhà Đoạn và Tô cũng đã có giao ước hôn sự từ lâu.
Nếu không có gì bất ngờ, chuyện này là chắc chắn.
Hai ngày một lần ứa Yên tranh thủ quay về Hồ Quang Tự, dọn cát, thay nước, thêm đồ ăn cho mèo, lần nào đến cũng không gặp Đoạn Tự Lý.
Quýt béo thì ngày càng thân thiết với cô, coi cô là chủ. Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của cô ngoài hành lang là đã ngoan ngoãn ngồi chờ ở cửa. Vừa mở cửa vào, nó lập tức quấn lấy chân cô, thân thiết đến mức còn hơn cả một con mèo cưng thông thường.
Một tuần sau, Cao Minh Lãng đến tìm Hứa Yên, rủ cô và Thích Ấu Vy đi uống trà sữa. Trong lúc trò chuyện, cậu có vẻ hơi lo lắng, nói đến một chuyện khiến Hứa Yên để tâm.
“Chủ tịch dạo này không giao việc cho cậu nữa à?”
“Ừ.”
Cao Minh Lãng trông có vẻ bực bội: “Lớp A có một tên tên là Mạnh Phàm Nhất, bố cậu ta có chút thế lực, là ông trùm tài chính ở HongKong. Tên họ Mạnh này cùng một đám con ông cháu cha, làm ầm lên đến cả hiệu trưởng, gây sức ép với Đoạn Tự Lý, đòi loại hết những người không thuộc lớp S và A khỏi hội học sinh, rồi mở đợt tuyển mới.”
“Thế sao được!” Hứa Yên còn chưa kịp lên tiếng thì Thích Ấu Vy đã tức giận bùng nổ, “Bọn tôi vào đây là do thi tuyển, sao họ muốn đuổi là đuổi được chứ!”
“Cậu đừng vội, chuyện vẫn chưa ngã ngũ.” Cao Minh Lãng vội trấn an, “Phía ban giám hiệu đang chịu áp lực, chủ tịch là người gánh cả. Tôi chỉ đến để báo trước cho hai cậu.”
Cậu nhìn quanh, rồi hạ thấp giọng: “Hội học sinh có quy định, thực tập một tháng, ai làm không tốt thì bị loại. Mấy năm trước toàn chỉ làm lấy lệ, chứ không thực sự loại ai. Nhưng lần này khác, việc trong tay cậu nhất định không được làm sai.”
Hứa Yên hiểu rõ, vào được hội học sinh của Tư Thục Bồ Tinh không chỉ có nhiều lợi thế trong việc đề cử xuất sắc, mà điểm tích luỹ cũng cao hơn. Điều đó ảnh hưởng trực tiếp đến cơ hội được tiến cử vào các trường danh tiếng trong và ngoài nước.
Trước kia, hội học sinh chỉ là cái hồ nước vàng cho con cháu nhà quyền thế bơi lội, đã mục nát từ lâu…
Mạng lưới giữa trường và các gia tộc lớn ở Hồng Kông Ma Cao đan xen phức tạp, nước ở đây… sâu lắm.
Hứa Yên hỏi: “Gia thế nhà Mạnh Phàm Nhất so với nhà họ Đoạn thế nào?”
“Chắc chắn là kém một bậc.” Cao Minh Lãng uống một ngụm trà chanh lạnh, “Nhưng bọn họ đông người, rất phiền. Chủ tịch đã nói với nhà trường một câu, nguyên văn là: Bọn họ đến, tôi rút. Thế nên nhà trường cũng phải cân nhắc sức nặng của nhà họ Đoạn, không dám ép mạnh.”
“Wow!” Thích Ấu Vy vỗ tay, “Chủ tịch ngầu quá đi!”
Cao Minh Lãng nhìn đồng hồ: “Tôi còn việc, đi trước đây, chỉ đến báo một tiếng thôi.”
Hứa Yên cảm ơn cậu, trên đường về liền bảo Thích Ấu Vy về ký túc xá trước, còn mình thì rẽ sang khu hội học sinh.
Phòng làm việc cuối hành lang tầng ba vẫn còn sáng đèn. Hứa Yên bước tới, chợt nghe bên trong vọng ra giọng Tô Vãn An:
“Đá mấy học sinh hạng dưới đi thì có gì to tát đâu. Sau này hai nhà còn làm ăn qua lại, căng thẳng quá cũng không hay.”
Comments