Hôm nay Tô Vãn An quyết tâm phải cho Hứa Yên biết thế nào là lợi hại.
Cô ta đã học bi-a suốt nửa năm nay, thậm chí thầy của cô ta là một tuyển thủ chuyên nghiệp vừa vô địch giải đấu ở khu vực HongKong Macao cũng từng khen cô ta có năng khiếu và đánh rất tốt.
Những người chơi nghiệp dư như Đường Thận hay Cao Minh Lãng thường chỉ là “bao cát” cho cô ta luyện tay.
Đối phó với Hứa Yên? Với cô ta, chỉ là chuyện nhỏ.
Huống hồ lần này còn có Đoạn Tự Lý đứng xem một bên, đây chính là sân khấu lý tưởng để cô ta tỏa sáng!
Tô Vãn An nhất quyết phải so tài với Hứa Yên một trận. Cao Minh Lãng lo lắng hỏi Hứa Yên: “Cậu ổn chứ?”
“Thử xem sao.” Hứa Yên khiêm tốn đáp, “Cũng lâu rồi tôi không chơi.”
“Thua cũng không sao đâu, đừng áp lực quá. Nếu không uống được thì để tôi uống thay, tửu lượng của tôi tốt lắm.” Cao Minh Lãng vỗ ngực cam đoan.
Trì Hoan Ý nghe thế thì không chịu: “Không được! Cá cược thì phải chịu, sao có chuyện uống thay?”
“Trì Hoan Ý, cậu đừng quá đáng thế chứ!” Cao Minh Lãng bắt đầu tức giận, “Đều là bạn học mà, có cần phải khắt khe vậy không!”
Tô Vãn An dùng khăn lau đầu gậy, giọng điệu điềm tĩnh: “Luật là luật, ai cũng như nhau. Nếu tôi thua, tôi cũng sẽ uống.”
Hứa Yên khẽ gật đầu: “Được thôi.”
Tô Vãn An tự tin bước lên, cú khai bóng rất mượt, những quả bóng đỏ và bóng màu lập tức văng ra khắp bàn*.
*Bi-a trong truyện nhắc đến là snooker.
Quả đúng là đã học qua bài bản, đường đi của bóng chính xác, lực đánh vừa phải.
Từng quả, từng quả, cô ta lần lượt đánh rơi bóng đỏ rồi bóng màu vào lỗ.
Ngay từ đầu đã ghi được kha khá điểm!
“Lợi hại thật đấy!”
“Vãn An xuất sắc quá!”
“Nữ thần bi-a!”
Nhóm bạn thân bên cạnh cô ta phấn khích reo hò.
Trong mắt Tô Vãn An ánh lên vẻ đắc ý, cô ta liếc nhìn Cao Minh Lãng và Hứa Yên một cái.
Cao Minh Lãng căng thẳng thay cho Hứa Yên, không ngừng an ủi: “Không sao đâu, đừng lo, cứ chơi thoải mái.”
“Ừ.”
Trên bàn bóng cũng không còn nhiều bóng, Tô Vãn An đã dễ dàng giành được mấy chục điểm, chiếm ưu thế rõ rệt.
Đến lượt Hứa Yên, tình thế chẳng mấy khả quan.
Những bóng đỏ mà Tô Vãn An để lại đều nằm ở vị trí rất khó, hoặc là dính sát mép bàn, hoặc bị các bóng màu vây quanh.
Hầu như không có đường tấn công tốt nào cả.
Cao Minh Lãng nín thở hồi hộp, còn Trì Hoan Ý thì hớn hở chờ xem trò vui.
Hứa Yên đi nửa vòng quanh bàn, ngón tay nhẹ lướt qua mặt bàn như đang đo góc đánh.
Sau vài giây suy nghĩ, cô cầm lấy gậy.
Thoạt nhìn, tư thế cúi người của cô không chuyên nghiệp như Tô Vãn An.
Hơn nữa, rõ ràng là cô đang phân vân.
Bóng ở vị trí khó, cô đo đi đo lại mấy lần.
Tô Vãn An cười lạnh.
Mấy nam sinh đứng gần cũng thì thầm: quả này chắc chắn không vào được.
Cuối cùng, Hứa Yên chọn một góc độ trông có vẻ bất khả thi, bóng cái gần như phải lướt sát mép bàn mới có thể chạm vào bóng đỏ mục tiêu.
Cô khẽ điều chỉnh tư thế, duỗi tay ra, cúi người.
Đoạn Tự Lý nghiêng người quan sát, mắt hơi nheo lại.
“Cạch!”
Tiếng va chạm giòn tan vang lên.
Bóng cái lao đi sát mép, không lệch chút nào, gạt văng bóng nâu chắn đường!
Bóng đỏ trúng đích rơi gọn vào lỗ!
“Giỏi thật!” Cao Minh Lãng suýt nữa thì nhảy lên vì phấn khích.
Mấy nam sinh xung quanh tròn mắt nhìn Hứa Yên, bàn tán xôn xao.
Một cú đánh tưởng chừng bất khả thi… mà cũng vào?
Tô Vãn An chống gậy nhíu mày, chỉ nghĩ chắc do cô gặp may.
Hứa Yên tiếp tục đánh, mục tiêu là một bóng xanh cũng ở góc rất khó.
Lần này, động tác của cô nhanh hơn hẳn, cúi người, ngắm, ra gậy, liền mạch không ngắt.
“Cạch!”
Bi xanh cũng lăn vào lỗ một cách gọn gàng!
Sắc mặt Tô Vãn An lập tức thay đổi, tay đang khoanh trước ngực cũng buông ra.
Ánh mắt của Đoạn Tự Lý lúc này đầy hứng thú, chăm chú dõi theo Hứa Yên.
Hứa Yên hoàn toàn nhập cuộc, ánh mắt sáng lên vẻ bình tĩnh mạnh mẽ, điều khiển đường đi của bóng cái theo đúng ý mình.
“Cô ấy là dân chơi bi-a chuyên nghiệp à?!”
“Cái này mà gọi là biết chút thôi á?!”
Mấy nam sinh phấn khích bàn tán.
Nụ cười trên mặt Cao Minh Lãng mỗi lúc một rộng, trong ánh mắt không chỉ có ngưỡng mộ mà còn cả tán thưởng.
Còn gương mặt Trì Hoan Ý thì tối sầm lại, giậm chân đầy bực tức.
Nụ cười trên môi Tô Vãn An không biết đã biến mất từ lúc nào, cô ta cắn răng không cam lòng.
Kỹ thuật mà cô luôn tự hào, khổ luyện suốt nửa năm, nhưng đứng trước Hứa Yên lại như chẳng đáng là gì.
Bóng mà Hứa Yên để lại, chỉ hơi khó một chút là cô ta không thể đánh vào.
Còn Hứa Yên, dù bóng khó đến mấy, vẫn có thể điều chỉnh góc độ mà đưa vào lỗ chuẩn xác.
Hiển nhiên, điểm số của Hứa Yên đang đuổi sát và sắp vượt lên.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên ngột ngạt.
Tô Vãn An, học trò của một nhà vô địch chuyên nghiệp, nóng lòng thể hiện trước mặt Đoạn Tự Lý, lại không ngờ mình vừa đâm đầu vào tảng đá.
Hứa Yên chơi bi-a tốt hơn Tô Vãn An vài bậc, hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Đúng lúc ấy, Đoạn Tự Lý đứng dậy, bước đến bên cạnh Tô Vãn An.
Cô ta đang vì thua liên tiếp mà nản lòng, vành mắt hoe đỏ, bỗng cảm nhận được hơi thở quen thuộc sát bên mình.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ta vô tình chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Đoạn Tự Lý.
Trái tim cô ta khẽ run lên.
Đoạn Tự Lý chống hai tay lên mặt bàn, đảo mắt qua thế bóng còn lại trên bàn, cuối cùng dừng ánh nhìn ở quả bóng đỏ ấy.
Đường đánh gần như bị một quả bóng màu khác chắn mất hoàn toàn, chỉ còn một cơ hội rất nhỏ, phải đánh sượt cạnh thì mới có thể đánh vào.
Đó chính là thế cờ “chết” mà Hứa Yên cố tình để lại cho Tô Vãn An.
Đoạn Tự Lý bất ngờ rút gậy ra khỏi tay Tô Vãn An, nhưng không tự mình cúi người đánh bóng, mà chỉ thử góc độ rồi nhanh chóng trả gậy lại cho cô.
“Đánh từ góc này.” Cậu đã chọn sẵn vị trí cho cô ta.
Tô Vãn An sững người vì bất ngờ, cẩn thận nhận lấy gậy, bước đến đúng vị trí cậu chỉ.
Một tay Đoạn Tự Lý đặt lên mu bàn tay đang cầm gậy của cô ta, tay còn lại khẽ đặt sau eo cô, điều chỉnh và cố định toàn bộ tư thế đánh.
Trái tim cô ta như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Chưa từng có, chưa từng… gần gũi với cậu như vậy.
Làm sao cô ta còn tâm trí đánh bóng nữa chứ! Toàn bộ sự chú ý đều đặt vào người con trai đang ở bên cạnh.
Cả cơ thể căng cứng, nhịp tim loạn nhịp như nai chạy trong rừng.
“Đừng nhìn tôi, nhìn bóng của cậu đi.” Giọng Đoạn Tự Lý trầm thấp vang lên. “Dùng gậy cao, xoáy phải, đánh thật mạnh vào nửa dưới của bóng đỏ.”
Hứa Yên siết chặt cây gậy trong tay, người khác có thể không hiểu, nhưng cô thì nhìn rõ.
Tô Vãn An sẽ thắng.
Quả nhiên, Tô Vãn An vung gậy.
“Cạch!”
Quả bóng đỏ đập vào thành bàn, rồi lăn vào lỗ một cách gọn gàng!
“Vào rồi!!!”
Tô Vãn An phấn khích nhảy cẫng lên, quay người lại, nhào vào lòng cậu thiếu niên phía sau: “Anh Tự Lý! Em…em đánh vào rồi! Anh giỏi quá!”
Đoạn Tự Lý không tránh, để mặc cô ta ôm.
Thế nhưng, ánh mắt cậu lại xuyên qua vẻ mặt hân hoan của Tô Vãn An, lạnh lùng khóa chặt vào Hứa Yên đang đứng ở phía bên kia bàn bi-a, ánh nhìn đầy giễu cợt.
“Xem ra, trình độ của anh trai cô… cũng chỉ đến thế thôi.”
Hứa Yên đặt gậy xuống, nhìn vào mặt bàn trống trơn, cố gắng giữ cho nét mặt bình thản.
Những thất bại liên tiếp khiến cô thực sự thấy chán nản.
Giống như năm đó nơi đất khách, mỗi lần đêm xuống lại hướng mắt về phía ánh trăng xa.
Từng bước, từng bước… dù có giẫm lên gai nhọn, lội qua bùn lầy, dù có dẫm nát máu thịt của chính mình, cô cũng phải trở về.
Nhất định phải trở về…
Người cô yêu, đã không còn nữa.
Những kẻ cô hận, cô muốn tất cả phải chôn cùng!
Hứa Yên không nói gì thêm, giữ đúng lời cá cược. Cô đi đến bàn trà, cầm lấy chai vang đỏ, ngửa đầu uống thẳng từ miệng chai.
Cao Minh Lãng còn định ngăn lại, nhưng bị cô đẩy mạnh ra.
Chưa từng thấy ánh mắt cô quyết liệt đến vậy.
Cao Minh Lãng bỗng chốc nhận ra, thì ra từ trước đến nay, cậu chưa từng thực sự bước vào thế giới của cô, chưa từng hiểu được nỗi buồn sâu trong đáy mắt ấy từ đâu mà đến.
Nhưng cậu cảm nhận được.
Rất nhanh, Hứa Yên đã uống hết một chai.
Tô Vãn An liếc mắt ra hiệu cho Trì Hoan Ý, cô ta liền hiểu ý, cười toe toét khui tiếp một chai nữa, nhét vào tay Hứa Yên: “Nào, uống tiếp đi, mấy chai còn lại phải uống hết đấy nhé.”
Hứa Yên không nói lời nào, nhận lấy rồi tiếp tục uống.
Ngay cả Đường Thận, người luôn trầm tĩnh, lạnh lùng cũng không thể đứng yên nhìn nữa, uống thế này thì chẳng khác nào tự hại mình.
Cậu đưa mắt nhìn sang Đoạn Tự Lý.
Cậu vẫn ngồi im lặng ở mép sofa, gương mặt không biểu cảm, ánh mắt tối sẫm dừng lại nơi thiếu nữ ở đối diện.
Chưa bao giờ… thấy cậu như vậy.
Nhớ đến tấm ảnh tối qua, Đường Thận dường như hiểu ra điều gì.
Mẹ nó… chẳng lẽ cậu ấy thực sự để bụng rồi?!
Ma ám thật rồi!
Hứa Yên vừa uống xong chai thứ hai, cơ thể đã loạng choạng, nhìn qua là biết sắp ngã.
Thế nhưng Trì Hoan Ý vẫn chưa buông tha, lại khui thêm chai thứ ba đưa tới.
Cao Minh Lãng sắp khóc đến nơi, vội chạy đến cầu xin Đoạn Tự Lý, bảo cậu đừng để cô uống nữa, uống nữa là chết người thật đấy!
Đoạn Tự Lý nhếch môi cười lạnh: “Uống không nổi thì tự cô ấy sẽ lên tiếng xin tha.”
“Đúng vậy.” Trì Hoan Ý hét lên với Cao Minh Lãng. “Cao thiếu gia, đến lượt cậu xót ruột chắc? Cô ấy có nhờ cậu giúp đâu!”
Tim Cao Minh Lãng thắt lại, nghẹn ngào nói với Hứa Yên: “Yên Yên, cậu nói một câu thôi, nói là cậu không uống nổi nữa, anh Tự Lý sẽ không ép cậu đâu, anh ấy… đã chịu nhượng bộ rồi.”
Hứa Yên đưa mắt lơ mơ, cố gắng nhìn về phía xa, nơi có Đoạn Tự Lý.
Một Đoạn Tự Lý… lại hóa thành hai người, bóng dáng chồng lên nhau.
Cô cố chấp không nói lời nào, cầm lấy chai rượu thứ ba, ngửa đầu tiếp tục uống.
Sắc mặt Đoạn Tự Lý trầm xuống.
Chỉ cần nói một lời mềm mỏng với cậu thôi.
Mà khó đến vậy sao…
Ngọn lửa vô danh trong lòng bùng lên, cậu chán ghét cảnh tượng trước mặt, đứng phắt dậy rời khỏi phòng bi-a.
Tô Vãn An thấy Đoạn Tự Lý rời đi, vội vã đuổi theo.
Hai người vừa đi khỏi, Hứa Yên đã mềm nhũn ngã xuống ghế sofa, hoàn toàn bất tỉnh.
Cao Minh Lãng vội vàng đỡ lấy Hứa Yên, nửa dìu nửa bế đưa cô rời khỏi đó.
Chiếc Maybach màu đen đã đỗ sẵn bên đường.
Tô Vãn An định mở cửa xe, nhưng Cao Minh Lãng nhanh chân hơn, đỡ Hứa Yên chen vào ghế sau: “Anh Tự, cô ấy say đến mức này rồi, tiện đường cho em gửi cô ấy về cùng luôn nhé.”
Đoạn Tự Lý ngồi ở ghế trước, không nói một lời.
Cũng không từ chối.
Tô Vãn An đứng bên ngoài, tức tối lườm Cao Minh Lãng một cái.
Trong lòng Cao Minh Lãng cũng đang đầy ấm ức, chẳng buồn đáp lại ánh mắt ấy, cố tình phá hỏng chuyện của cô ta.
Chiếc Maybach lăn bánh rời đi.
Ban đầu, Cao Minh Lãng chỉ định đưa Hứa Yên về nhà. Không ngờ, xe lại rẽ vào con đường khác, dừng ngay trước cổng nhà của chính cậu.
“Thiếu gia, đã đến nơi.”
“Hả? Nhưng mà…”
“Xuống xe đi.”
Cao Minh Lãng liếc nhìn Hứa Yên vẫn đang mê man bên cạnh, lại đưa mắt nhìn sang Đoạn Tự Lý.
Dù trong lòng không yên tâm, nhưng cũng chỉ có thể xuống xe: “Vậy phiền anh Tự, đưa cô ấy về giúp tôi.”
Đoạn Tự Lý không lên tiếng.
Cao Minh Lãng xuống xe, đứng nhìn theo bóng chiếc Maybach dần khuất trong màn đêm âm u.
Chẳng mấy chốc, xe chạy thẳng vào tầng hầm của khu Hồ Quang Tự.
Tài xế vừa định xuống xe để đỡ người, nhưng không ngờ Đoạn Tự Lý đã mở cửa, cúi người, cẩn thận bế ngang cô gái say mềm lên.
Cô gái nhỏ như vũng nước, ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay cậu.
“Thiếu gia…”
“Không cần anh.”
Người tài xế lập tức im bặt.
Đoạn Tự Lý bế cô bước vào thang máy.
Comments