Cả ngày hôm ấy, Hứa Yên đều như người mất hồn, không thể tập trung.
Không còn như hôm qua, tỉ mỉ chuẩn bị, gội đầu, trang điểm, chọn quần áo…
Hôm nay, cô chỉ đối phó qua loa, mặc một chiếc váy lanh kiểu Mori thường ngày, không trang điểm, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú mang vẻ nhợt nhạt tự nhiên.
Đoạn Tự Lý tất nhiên nhận ra sự hờ hững ấy.
Bởi gần như chẳng có cô gái nào dám tỏ ra hờ hững với cậu, dù là Tô Vãn An, người đã quá thân thiết, mỗi khi xuất hiện trước mặt cậu, hay thậm chí chỉ có thể chạm mặt thoáng qua, cũng đều chỉnh chu, chỉn chu từ đầu đến chân, đảm bảo bản thân luôn hiện diện trước mắt cậu với dáng vẻ hoàn hảo nhất.
Trước khi vào rạp chiếu phim, Đoạn Tự Lý đã thấy Hứa Yên ngẩn ngơ rất lâu, rồi dừng lại: “Nếu không có tâm trạng thì thôi. Tôi cũng không rảnh đến mức nhất định phải đi xem phim với cậu.”
Hứa Yên nhìn cậu, đôi mắt như hạnh nhân trong veo.
“Xem gì cơ?”
“Đoạn Tự Lý, cậu có phải là kiểu người luôn đòi hỏi những người xung quanh cậu lúc nào cũng phải ở trong trạng thái tốt nhất, tràn đầy năng lượng, không được phép có tâm sự gì đúng không?”
Hứa Yên nhạy cảm nhận ra nhu cầu của cậu. “Nói cách khác, mọi người đều phải xoay quanh cậu, lấy cậu làm trung tâm của thế giới?”
Câu hỏi ấy khiến Đoạn Tự Lý sững lại.
Cậu chưa từng nghĩ đến điều đó.
Nhưng… hình như đúng thật.
Ít nhất thì những người khác, Tô Vãn An, Đường Thận, Cao Minh Lãng và cả đám bạn của cậu, không ai chất vấn cậu như vậy.
Không ai, cũng chẳng ai dám.
Từ lâu bọn họ đã mặc nhiên coi cậu là trung tâm, ngay cả Đường Thận, người thẳng thắn, ăn nói sắc lẹm, nhưng khi đứng trước mặt Đoạn Tự Lý, cũng đều cung kính.
Bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào cũng sẽ không dễ dàng để lộ trước cậu.
Cậu quả thực là trung tâm của thế giới.
“Không ai có thể mãi tràn đầy năng lượng, mãi vui vẻ.” Hứa Yên nhìn cậu, giọng bình thản. “Ai rồi cũng sẽ có lúc mệt mỏi, chán nản. Cậu phải học cách chấp nhận rằng bạn bè của mình cũng có những thời điểm tụt dốc, trừ khi cậu vốn không xem họ là bạn, hoặc trong mắt cậu, họ chỉ là cấp dưới.”
Đoạn Tự Lý chống khuỷu tay lên lan can lạnh buốt, ánh mắt mang theo hứng thú nhìn cô: “Biết đâu, tôi cũng chỉ xem cậu là cấp dưới.”
Hứa Yên không né tránh ánh mắt ấy: “Vậy cuộc hẹn hôm nay của cậu là gì? Ban phát à?”
Đoạn Tự Lý không đáp.
Hứa Yên cũng đã quá mệt mỏi, những cảm xúc dồn nén suốt hai ngày nay như rơi nặng xuống đáy lòng, mãi không trút bỏ được.
Cô chỉ thấy kiệt sức, cảm giác mệt mỏi như muốn nhấn chìm cô hoàn toàn.
Nhìn thiếu niên trước mặt, người lúc nào cũng như đứng trên mây, kiêu ngạo nhìn xuống tất cả, Hứa Yên xoay người bỏ đi.
Không muốn nói thêm lời nào nữa.
Nhưng lần này, Đoạn Tự Lý không đứng yên dửng dưng như mọi khi, cũng không thờ ơ nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Ngay lúc cô sắp bước qua cánh cửa xoay của trung tâm thương mại, cậu đuổi theo, đưa tay nắm lấy cô.
Tay trượt, chỉ giữ lại được vạt áo.
Cậu nói: “Nếu không có tâm trạng xem phim, thì làm chuyện khác.”
…
Hứa Yên hiểu rằng nên dừng lại đúng lúc, màn trút giận không kiêng nể khi nãy, thực ra là đã vượt quá giới hạn.
Nói cho cùng, cô là người có việc cần nhờ Đoạn Tự Lý.
Có điều muốn nhờ vả, tự khắc đã ở thế yếu hơn.
Ở vị trí thấp hơn, lại còn mong đối phương cảm thông và tôn trọng, e rằng quá tham lam.
Hứa Yên tự thấy mình không phải kiểu người thiếu kiên nhẫn.
Vậy mà cứ mỗi khi đối diện với sự mập mờ khó đoán của Đoạn Tự Lý, sự bức bối trong lòng cô lại sinh sôi như dây leo hoang trên căn nhà cũ, không ngừng lan rộng, không cách nào kiểm soát.
Chỉ cần là cậu, cô luôn khó giữ được bình tĩnh.
Thật sự là không nên chút nào…
Cậu kéo cô vào một tiệm đồ uống, nói với nhân viên: “Hai cốc trà nho xanh thêm chanh.”
Chẳng mấy chốc, nhân viên pha xong đưa tới.
Đoạn Tự Lý tỏ ra rất kiên nhẫn, cẩn thận giúp cô cắm ống hút, rồi mới đưa chiếc cốc mát lạnh sang cho cô.
Hứa Yên đón lấy, nhắc nhở: “Phim bắt đầu rồi đấy.”
“Loại phim này, lúc nào xem cũng được.”
“Vậy…”
“Đợi lần sau, khi nào cậu thấy vui hơn rồi tính tiếp.”
Còn có… lần sau sao?
Hứa Yên cúi đầu uống một ngụm trà xanh nho chanh, vị chua thanh thấm lên đầu lưỡi.
Ban đầu cô không thích vị này, nhưng thói quen quả thực là thứ đáng sợ, uống nhiều rồi, lại thấy món đồ uống mà cậu yêu thích này… cũng không tệ lắm.
Vừa bước ra khỏi tiệm, Hứa Yên hỏi: “Giờ đi đâu?”
“Chưa nghĩ ra.” Đoạn Tự Lý ngậm ống hút, thong dong bước đi. “Cậu có muốn mua đồ không? Quần áo hay túi xách chẳng hạn.”
“Hả?”
“Nghe Cao Minh Lãng nói, mỗi khi bạn gái cũ của cậu ta buồn là lại kéo cậu ta đi mua sắm.”
Hứa Yên có chút ngạc nhiên, nhìn sang cậu.
Cậu không có biểu cảm gì đặc biệt, một tay đút túi, bước thẳng vào tầng một của trung tâm thương mại.
Tầng một của ins đều là cửa hàng của các thương hiệu lớn quốc tế, cậu đi dạo giữa chúng, nhưng vì không đoán ra sở thích của cô nên chưa dừng lại ở đâu cả.
“Cho tôi hỏi lại, cậu đang định đi dạo với tôi, hay là định thanh toán giúp tôi?”
Đoạn Tự Lý liếc cô một cái: “Không có gì khác nhau.”
“Khác xa nhau ấy chứ! Hai kiểu đó hoàn toàn không giống nhau!”
Đoạn Tự Lý suy nghĩ một lúc, rồi cũng gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, thời gian của tôi rất quý giá.”
Hứa Yên: “…”
Ý cô, là ngược lại hoàn toàn mà.
Chuyện trả tiền mới là quan trọng nhất chứ!
“Vậy tôi sẽ bắt đầu chọn đồ đấy, cậu trả nhé?”
“Ừm.”
“Nhớ nhé, bao nhiêu cũng không được nuốt lời đâu đấy!”
“Sao cậu nói nhiều thế.”
Đoạn Tự Lý quả nhiên không kiên nhẫn được quá ba giây, Hứa Yên sợ cậu đổi ý, không dám hỏi thêm gì.
Mà cô quả thật không khách sáo chút nào.
Gucci, Prada, Chanel… những cửa hiệu nổi tiếng quốc tế ấy, Hứa Yên bước vào một cách thuần thục, chọn lựa kỹ càng, thử từng mẫu mình thích.
Tại cửa hàng Gucci, cô chọn một chiếc khăn cashmere mềm mại, mịn màng, quay lại hỏi ý kiến Đoạn Tự Lý.
Cậu liếc qua một cái, nói: “Không được.”
Sau đó, cô lại chọn một chiếc khăn lụa họa tiết hoa mới ra mắt mùa này, với màu xanh hồ và trắng sữa đan xen, quay đầu lại hỏi cậu.
Đoạn Tự Lý nhìn làn da trắng mịn của cô gái, khẽ đáp: “Chiếc này được.”
Xem ra cũng không phải qua loa cho xong chuyện.
Dù không nói lý do, nhưng Hứa Yên tin vào con mắt thẩm mỹ của cậu, chọn luôn chiếc khăn với hoạ tiết ấy.
Tiếp đó họ sang Hermès, Hứa Yên chọn một chiếc túi phối giữa vải bố và da thật, kiểu dáng cổ điển, đeo thử lên vai rồi đứng trước gương ngắm nghía.
Đoạn Tự Lý đi sát phía sau cô từ đầu đến cuối, dáng vẻ lười biếng, thỉnh thoảng đưa ra vài lời góp ý.
Ánh mắt cậu vẫn luôn dõi theo cô, và chỉ khi cô quay lại nhìn, cậu mới vội rời mắt đi.
Dĩ nhiên, những cửa hàng Hứa Yên ghé qua đều là những thương hiệu đắt đỏ.
Còn lo lắng liệu có mua đồ đắt quá rồi hay không, nhưng Đoạn Tự Lý lại tỏ ra rất bình thản, như thể chỉ đang dạo siêu thị dưới nhà vậy.
Chỉ khi Hứa Yên quyết định mua, cậu mới quay đầu ra hiệu cho nhân viên thanh toán.
Có lẽ, đối với cậu, những cửa hàng thế này cũng chẳng khác siêu thị là bao.
Ra khỏi Hermès, Đoạn Tự Lý liếc nhìn hai túi đồ trên tay.
Dạo gần một tiếng đồng hồ, mà chỉ mua được chừng này, đúng là hiệu suất quá thấp.
“Cậu thích mặc váy,” Cậu chỉ vào một thương hiệu thời trang cao cấp gần đó, “Có muốn vào xem thử không?”
Hứa Yên lắc đầu, cảm giác hào hứng sau khi mua túi đã cạn sạch, uể oải nói: “Không muốn thử đâu, mệt lắm, quần áo nữ cứ phải thay đi thay lại, phiền lắm.”
Đoạn Tự Lý cũng không miễn cưỡng.
Thấy dáng vẻ cậu vẫn như chưa tiêu tiền đủ, Hứa Yên nghiêng đầu: “Tôi vẫn chưa chạm tới mức ngân sách của nhị thiếu gia Đoạn à?”
“Không có ngân sách.” Đoạn Tự Lý đáp tỉnh bơ.
Cũng phải.
Cô lấy danh nghĩa “Hứa tiểu thư”, cuộc sống khá tốt, nhưng mọi khoản chi tiêu, từ học phí đến thỏi son, đều quẹt thẻ đứng tên Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn chưa từng giới hạn hạn mức, nhưng mọi giao dịch, anh đều biết rõ.
Như thể anh luôn dõi theo cô vậy.
Huống hồ, bao nhiêu năm nay, cô rất rõ bản thân không phải con gái ruột của nhà họ Hứa, tất cả những gì có được, đều xây trên một lời nói dối.
Cô chưa từng có được bất kỳ “tài sản riêng” nào hoàn toàn thuộc về mình, có thể tiêu xài tự do, không cần báo cáo với ai.
Trừ khi cô hoàn toàn thoát khỏi thân phận “Hứa Yên” giả này.
“Giờ tâm trạng khá hơn chưa?” Đoạn Tự Lý xách giúp cô mấy túi đồ.
Dù bản chất có là tên khốn, thì ít nhất lúc này, cậu vẫn khoác lên mình lớp vỏ quý ông hoàn hảo.
Dẫn cô đi mua sắm mà không hề tỏ ra sốt ruột, còn đưa ra ý kiến, giúp cô cầm túi.
Nếu sau này Tô Vãn An thực sự lấy cậu, bị cuốn vào lớp vỏ hào nhoáng này, chắc sẽ tưởng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian mất.
Nhưng Hứa Yên hiểu hơn ai hết, chiếc mặt nạ ấy, một khi đeo lâu, sẽ khó mà gỡ xuống được.
“Hồi phục được năm mươi phần trăm rồi.” Giọng Hứa Yên mang theo chút lười biếng, thả lỏng.
“Tiêu hai trăm nghìn tệ, mới được năm mươi phần trăm. Vậy chắc phải tiêu thêm hai trăm nữa.” Đoạn Tự Lý nói.
Hứa Yên lắc đầu: “Năm mươi phần trăm còn lại không thể trông vào chuyện tiêu tiền được.”
“Vậy phải làm sao?”
Hứa Yên không đáp, chỉ dẫn cậu xuống tầng hầm B1 của trung tâm thương mại.
Trước mặt là khu trò chơi điện tử, ánh đèn neon nhấp nháy, âm nhạc dồn dập.
Hứa Yên không mấy hứng thú với đám máy ném xu, mà đi thẳng đến khu đua xe.
“Đoạn Tự Lý, chơi cái này với tôi.”
Đoạn Tự Lý không nói gì, rút điện thoại ra quét mã mua xu, đổ đầy một rổ.
Hứa Yên ngồi vào ghế lái, chỉnh lại vô lăng và bàn đạp ga, Đoạn Tự Lý cũng ngồi vào chiếc xe bên cạnh.
Trò chơi bắt đầu!
Hứa Yên nắm chặt vô lăng, tăng tốc, cua xe.
Trái với cô toàn thân căng thẳng, Đoạn Tự Lý lại hết sức thư thả, một tay hờ hững đặt trên vô lăng, tay còn lại thảnh thơi chống cằm.
Dù vậy, cậu không va vào đâu như cô, kỹ thuật cực kỳ ổn định, chỉ mấy phút đã bắt kịp rồi vượt qua.
Thế nhưng, cậu lại không bỏ xa cô hẳn, mỗi lần Hứa Yên vì lỗi mà tụt lại, cậu đều điều chỉnh nhịp độ, chờ cô đuổi kịp rồi mới lại vượt lên.
Kết thúc ván đầu tiên, hai xe gần như lao qua vạch đích cùng lúc.
Đoạn Tự Lý vẫn nhanh hơn cô hai giây.
“Á á á! Chỉ thiếu chút nữa thôi!” Hứa Yên giận dỗi vỗ lên vô lăng. “Chơi lại!”
Ván tiếp theo, Đoạn Tự Lý vẫn nhỉnh hơn cô vài giây, ván sau nữa cũng thế, luôn giữ khoảng cách một hai giây.
Không thắng áp đảo, cũng không để cô cách biệt quá xa, cứ “vừa đủ” để nhanh hơn một chút.
Hứa Yên càng thua càng không cam tâm, càng thua lại càng muốn thắng.
Đoạn Tự Lý lặng lẽ ngồi cạnh, kiên nhẫn chơi cùng cô từng ván một.
Đối với cậu, niềm vui không nằm ở thắng thua.
Chơi hơn một tiếng đồng hồ, Hứa Yên cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật: đua xe, cô không bằng Đoạn Tự Lý.
Hai người chuyển sang khu ném bóng rổ.
Hứa Yên ném hai quả, cả hai đều bật khỏi vành rổ.
Đoạn Tự Lý tiện tay cầm lấy một quả bóng, vỗ nhẹ mấy cái, rồi nâng tay, cổ tay khẽ hất một cái.
“Bộp” bóng gọn gàng rơi vào rổ.
Hứa Yên nhặt bóng, bắt chước động tác của cậu, mạnh tay ném đi, bóng đập vào cạnh rổ rồi văng xa.
Đoạn Tự Lý liếc nhìn cô: “Tư thế sai rồi.”
“Vậy cậu dạy tôi đi.”
Cậu thả bóng xuống, bước đến phía sau cô.
Một tay đỡ lấy khuỷu tay cô, tay kia chỉnh lại eo.
“Thả lỏng cánh tay, đừng gồng cứng thế.”
Ngực cậu áp sát lưng cô, hơi thở gần kề.
Tim Hứa Yên đập nhanh hơn, cảm giác nơi bị chạm vào hơi ngứa.
Cậu hướng dẫn xong động tác, Hứa Yên ném lại lần nữa, quả nhiên vào rổ, nhưng cô vẫn thấy phần nhiều là nhờ may mắn.
“Hồi anh tôi học cấp ba ở Thiện Bang chơi bóng rổ giỏi lắm, lần trước, cậu thắng được anh ấy.”
Đoạn Tự Lý khẽ hừ: “Tôi không thấy anh ta giỏi.”
Cả hai chơi bóng thêm một lúc, rồi sang khu gắp thú, cho đến khi loa phát thông báo sắp đóng cửa, Hứa Yên mới chịu rời đi trong tiếc nuối.
Xe của Đoạn Tự Lý đưa Hứa Yên về tới cổng trường, khép lại một ngày cuối tuần có hơi giày vò.
Trước khi xuống xe, Hứa Yên nói với cậu: “Đoạn Tự Lý, tôi thật sự bắt đầu thích cậu rồi đấy.”
Bên trong xe im phăng phắc. Vài giây sau, Đoạn Tự Lý mới chậm rãi nghiêng đầu: “Trước kia là giả à?”
“Hồi trước vì ai cũng thích cậu nhưng không ai có được, mà tôi thì từ nhỏ đã hiếu thắng, luôn muốn có được thứ người khác không thể.”
Nói xong, cô đưa tay mở cửa, nhưng cổ tay đột nhiên bị một bàn tay khô ấm giữ chặt.
Hứa Yên giật mình quay lại.
Đoạn Tự Lý siết nhẹ, kéo cô lại gần.
Trong không gian chật hẹp của xe, cậu nghiêng người, tiến lại gần cô.
Hứa Yên có thể cảm nhận rõ mùi hương lạnh mát trên người cậu.
Ánh mắt Đoạn Tự Lý dừng ở cổ áo cô một giây, sau đó đưa tay, cài lại chiếc cúc bị lệch.
Cài xong, đầu ngón tay cậu vẫn chưa rời đi, ngược lại còn nhẹ nhàng đặt lên xương quai xanh của cô.
Những ngón tay hơi sần, khẽ khàng cọ nhẹ lên da thịt.
Mỗi một lần chạm, như có luồng điện chạy qua.
Hứa Yên nhìn thẳng vào mắt cậu.
Trong ánh mắt ấy, không hề che giấu d*c v*ng, nhưng cũng có sự nghiêm túc đến gần như thuần khiết.
“Hứa Yên, ở bên tôi một đoạn thời gian đi.”
Comments