Chương 3: Nguy hiểm

Chương 3: Nguy hiểm

“Da cậu rất trắng, kiểu trắng lạnh mang dáng dấp châu Âu”

[Ổn thỏa rồi chứ?]

[Ừm.]

[Cô ta không nghi ngờ gì à?]

[Tôi thấy cô ấy đã uống rồi.]

[Được.]

Cô giáo dạy tiếng Anh, cô Riley, đeo kính gọng trong, mái tóc ngang vai uốn nhẹ, phong cách ăn mặc rất thời thượng.

Cô nghiêm khắc liếc nhìn Thích Ấu Vy, thành viên trung thành của “hội cúi đầu”.

Ngay bên cạnh, Hứa Yên đã đưa khuỷu tay ra định nhắc nhở, nhưng không kịp nữa rồi.

“Thích Ấu Vy, em đang nhắn tin cho ai vậy?”

“Dạ!” Thích Ấu Vy giật mình, vội vàng nhét điện thoại xuống ngăn bàn, ấp úng che đậy: “Không… không có ạ.”

Cô Riley bước thẳng tới, chìa tay ra: “Đưa điện thoại đây.”

Thích Ấu Vy nắm chặt lấy điện thoại, mặt đỏ bừng, không ngừng lặp lại: “Không… không có gì ạ…”

Một nam sinh tóc húi cua ngồi bàn đầu quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng.

Còn Trì Hoan Ý, người đang nhắn tin với cô, thì lườm nguýt, lẩm bẩm chửi thầm: “Đồ ngu!”

Ngay lúc cô Riley chuẩn bị cúi người kiểm tra ngăn bàn thì bất ngờ, Hứa Yên bên cạnh lên tiếng bằng tiếng Nga, nói với cô mấy câu liền.

Ngữ điệu líu lo, có cả âm rung lưỡi, chẳng ai trong lớp hiểu gì cả.

Ngoại trừ cô Riley.

Sắc mặt cô thay đổi thấy rõ, vội vàng quay người rời khỏi lớp, trước khi đi còn dặn cả lớp tự học.

Ngay lập tức, cả lớp đồng loạt quay sang nhìn Hứa Yên đầy kinh ngạc.

Quá đỉnh!

Làm phép gì mà đuổi được cả “sát thần” Riley, cô giáo tiếng Anh nghiêm khắc bậc nhất trường ra khỏi lớp vậy chứ!

Thích Ấu Vy liền tranh thủ xóa hết đoạn trò chuyện với Trì Hoan Ý, rồi len lén liếc nhìn Hứa Yên.

Cô gái lặng lẽ cúi đầu viết từ vựng, ánh nắng ban mai nghiêng nghiêng hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng, sống mũi nhỏ xinh tựa như phát sáng.

“Vừa rồi… cậu nói gì với cô Riley thế?” Thích Ấu Vy tò mò hỏi.

“Tiếng Nga. Ở toà nhà dạy tổng hợp có treo bảng thông tin về cô Riley, cô ấy học chuyên ngành tiếng Nga.”

“Cậu biết nói tiếng Nga á? Giỏi thật đấy!”

“Trước đây giáo viên tiếng Anh của tớ là người Nga.”

“Thế cậu nói gì mà cô ấy bỏ ra ngoài luôn vậy?”

Hứa Yên hạ giọng giải thích: “Tôi nói với cô ấy là sau quần có vết mực đỏ.”

“Hả? Mực… mực đỏ á.”

“Có thể là… trong kỳ kinh nguyệt nên dính vào.” Hứa Yên nhẹ giọng, “Dù là tiếng Nga thì cũng không tiện nói thẳng ra. Giữ thể diện cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ nể mặt mình.”

Ánh mắt Thích Ấu Vy nhìn cô… dần thay đổi.

“Cậu biết không… cậu khiến tôi nhớ đến một người quen trước đây.”

“Thật sao?”

“Cô ấy cũng thông minh như cậu, rất được người lớn quý mến. Cô ấy giống như một nàng công chúa thực thụ. So với cô ấy, Tô Vãn An chẳng là gì cả, chỉ là…”

“Bạn cậu à?” Hứa Yên ngắt lời, thản nhiên lật sang trang sách mới.

“Ừ, bạn thân nhất hồi bé của tôi.”

“Giờ thì xa nhau rồi?”

“Hồi nhỏ, cô ấy đi du lịch với gia đình… xảy ra tai nạn. Lúc đó chắc còn chưa tới mười tuổi.” Giọng Thích Ấu Vy nhỏ dần, “Tôi… chưa từng gặp lại cô ấy.”

Hứa Yên dịu dàng mỉm cười với cô.

Khoảnh khắc đó, tim Thích Ấu Vy chợt khẽ rung lên.

Dường như…

Cô ấy thật sự đã trở về.

Chưa đầy năm phút sau, cô Riley quay trở lại lớp với chiếc quần khác, khẽ liếc nhìn Hứa Yên bằng ánh mắt cảm kích:

“Hứa Yên, lớp mình vẫn chưa chọn lớp phó môn tiếng Anh, em có hứng thú không? Bình thường giúp cô vài việc nhỏ thôi.”

Hứa Yên đứng lên, lễ phép đáp: “Vâng ạ, em đồng ý.”

Thế là cô Riley công bố với cả lớp, lớp phó môn tiếng Anh học kỳ này là Hứa Yên.

Trì Hoan Ý quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt đầy oán thán.

Hận đến mức chỉ muốn dùng mắt mà đâm chết đối phương.

Tan học, Thích Ấu Vy ghé sát, nói nhỏ với Hứa Yên: “Làm lớp phó môn ở trường Bồ Tinh là công việc béo bở đấy, chẳng phải làm gì nhiều mà thành tích lại cao ngang với cán sự lớp. Ban đầu bạn cùng phòng của Trì Hoan Ý là Lý Giai Dao định tranh vị trí này, dạo gần đây bám lấy cô Riley không rời, làm đủ việc lấy lòng, tiếc là chẳng ăn thua. Giờ cậu vừa vào đã giành được luôn, chắc họ không để yên đâu.”

“Chẳng phải họ đã bắt đầu ra tay rồi sao?” Hứa Yên vừa thu dọn sách vở vừa đáp, không buồn ngẩng đầu. “Người đến thì mình ứng phó thôi.”

“Cũng đành vậy.”

“À mà, điểm tích luỹ đó dùng làm gì thế? Thấy ai cũng ham, trường cũ của tôi, không ai muốn làm cán sự lớp cả.”

“Ở Bồ Tinh, điểm tích luỹ rất có ích, quyết định cậu có thể lên lớp A, thậm chí là lớp S hay không.”

“Chúng ta đang ở lớp E à?”

“Ừ, A là tốt nhất, S là xuất sắc nhất. Sau đó mới đến B, C, D, E. Các lớp có cấp bậc khác nhau thì đãi ngộ trong trường cũng khác nhau. Ví dụ như căng tin, lớp S và A được lên tầng ba, ăn buffet Nhật và Âu thỏa thích, còn bọn mình chỉ được ăn ở tầng một, tầng hai. Lớp S và A còn có giáo viên giỏi nhất, được đi du học hè, tham gia hoạt động ngoại khóa cao cấp… Các lớp bình thường thì đừng mơ.”

“Nghe có vẻ hấp dẫn thật.”

“Tất nhiên rồi! Ngay cả suất giới thiệu vào các trường Ivy League cũng ưu tiên học sinh xuất sắc lớp S.”

“Nhưng không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học quốc gia.” Hứa Yên nói, “Đó vẫn là kỳ tuyển chọn công bằng nhất.”

“Đúng, không ảnh hưởng. Nhưng học sinh trường Bồ Tinh phần lớn là định đi du học.” Thích Ấu Vy tò mò hỏi, “Cậu cũng sẽ đi du học chứ?”

Hứa Yên khẽ lắc đầu: “Tôi đã trở về rồi, sẽ không rời đi nữa.”

“Nếu theo hướng thi đại học thì học sinh lớp S cũng chắc suất vào các trường 985 đấy.” Ánh mắt Thích Ấu Vy ánh lên sự khao khát. “Hơn nữa, lớp S là nơi duy nhất ở Bồ Tinh không xét đến gia thế, chỉ căn cứ vào điểm tích lũy. Những lớp khác, như lớp A chẳng hạn, hoàn toàn có thể dựa quan hệ để chen chân vào.”

“Tôi đoán Tô Vãn An ở lớp A.”

“Ừ, bố cô ta tài trợ xây cả một tòa nhà thí nghiệm cho trường.” Thích Ấu Vy bĩu môi, rồi hạ giọng, giọng đầy ngưỡng mộ, “Cuối mỗi kỳ đều xét lại điểm để phân lớp, con gái trong trường có đến tám mươi phần trăm chen chúc muốn vào lớp S, chỉ vì trong đó có Đoạn Tự Lý… À đúng rồi, tôi chưa nói à, cậu ấy đứng đầu toàn trường về điểm tích lũy đấy.”

Hứa Yên lắc đầu.

“Cậu ấy học cực giỏi, lại là thành viên ban chủ tịch Hội học sinh, giờ đã lên làm Chủ tịch rồi, chắc điểm tích lũy còn cao hơn nữa.” Trong ánh mắt Thích Ấu Vy là sự sùng bái rõ rệt. “Các giải quốc tế về Toán Lý cậu ấy cũng gom được không ít.”

Hứa Yên nhìn cô, chợt hỏi: “Cậu cũng muốn vào lớp S à? Thích cậu ấy sao?”

Câu hỏi vừa buông, sắc mặt Thích Ấu Vy lập tức thay đổi, lắc đầu lia lịa: “Không không không, tôi… tôi không thích!”

“Là không thích, hay không dám thích?”

“Cậu ấy không thể nào để mắt đến tôi đâu.” Thích Ấu Vy rất biết thân biết phận. “Ngay cả Tô Vãn An, xinh đẹp, giỏi giang như vậy mà cậu ấy còn chẳng để tâm, thì sao lại để ý người khác được chứ.”

“Biết thế thì tốt. Đồ ngốc.”

Trì Hoan Ý bước ngang qua, mang theo mùi nước hoa ngọt gắt: “Nếu cậu dám có ý định vượt giới hạn, thì đừng trách tôi không khách khí.”

Nói rồi ngẩng đầu bước đi đầy kiêu ngạo, còn tiện tay hất tung sách vở trên bàn Thích Ấu Vy, rơi lả tả đầy đất.

Thích Ấu Vy không dám phản kháng, chỉ lặng lẽ cúi xuống nhặt sách, phủi bụi: “Tôi muốn vào lớp S… Vì học sinh lớp S được thầy cô che chở, có thể ít phải chịu ấm ức hơn.”

Một nam sinh ngồi bàn trên quay đầu lại, nói với cô: “Tôi thi cùng cậu.”

“Ai cần cậu thi cùng. Cậu là học sinh thể thao, thi vào nổi không đấy?”

“Học sinh thể thao thì sao? Tôi có điểm tích lũy cao lắm đấy.” Cậu thiếu niên nhoẻn cười, khóe môi có lúm đồng tiền dịu dàng, lông mi dài, gương mặt thanh tú nhưng vóc dáng lại rắn rỏi, có cơ bắp rõ ràng.

Cậu quay sang Hứa Yên: “Chào cậu, tôi là Lộ Kỳ, bạn trai cũ…”

Chưa kịp nói hết câu, Thích Ấu Vy đã vung quyển sách đập vào đầu cậu: “Miệng cậu mọc mụn rồi à?”

“Là bạn cùng bàn cũ.” Lộ Kỳ xoa đầu, cười hì hì nói nốt.

Hứa Yên nhìn cậu, lại liếc sang Thích Ấu Vy, khẽ cười: “Chào cậu.”

“Tôi bên ký túc nam mà còn nghe tin cậu đấy, hôm qua cậu đến trường hoành tráng quá… Quả nhiên là tiểu thư nhà họ Hứa của tập đoàn kim cương Thiện Bang!”

“Cứ gọi tôi là Hứa Yên được rồi.”

“Được thôi, Hứa Yên này, sau này nếu tôi cầu hôn Thích Ấu Vy, cậu bán cho tôi một viên kim cương được không? Loại đỉnh cao, tự nhiên, không tì vết ấy.”

Hứa Yên mỉm cười: “Được chứ. Tặng luôn cũng được, trong tủ tôi còn nhiều lắm.”

“Trời đất! Quá hào phóng!”

“Lộ Kỳ!” Thích Ấu Vy tức tối giậm chân, “Cậu còn luyên thuyên nữa, tôi sẽ nói cho cả thế giới biết chuyện tháng trước cậu rủ tôi đi cắt bao q** đ**!”

“…”

Lộ Kỳ thẫn thờ: “Trời má, cậu vừa mới nói ra rồi đấy thôi…”

Thích Ấu Vy trừng mắt: “Ai bảo cậu đáng đời!”

Đúng lúc ấy, loa phát thanh vang lên một giai điệu du dương, thông báo học sinh tập trung tại hội trường trung tâm.

Lộ Kỳ vứt sách, ôm quả bóng rổ nhảy chân sáo chạy đi: “Lễ bàn giao bắt đầu rồi! Tiểu Thích, nếu lát nữa lớp trưởng điểm danh thì bảo tôi đang đi vệ sinh nhé!”

“Tôi không nói đâu! Cậu tự đi mà giải thích.”

Thích Ấu Vy không buồn đáp, quay sang nhìn Hứa Yên đầy lo lắng: “Cậu… sẽ đi chứ?”

“Ừ, tôi đã nhận lời bên Hội học sinh, sẽ lên giúp một tay.”

“Nhưng mà… cậu…”

Thích Ấu Vy lắp bắp, lời nghẹn trong cổ họng, chẳng thể nói ra: “Nếu bụng khó chịu, hay chỗ nào không khỏe, cậu… cậu có thể xin nghỉ mà.”

Hứa Yên liếc nhìn theo bóng Lộ Kỳ: “Tôi không chơi bóng rổ, không cần lấy lý do như vậy.”

“…”

Các học sinh lần lượt tiến vào hội trường trung tâm.

Dọc đường đi, những cuộc trò chuyện xung quanh Hứa Yên đều xoay quanh một cái tên…

“Đoạn Tự Lý làm Chủ tịch rồi, có kiểm tra ký túc không nhỉ?”

“Trời ơi, cậu ấy mà đến ký túc nữ thì sao? Tường cạnh giường tôi toàn dán ảnh lén chụp của cậu ấy!”

“Mơ gì thế! Việc cỏn con thế cần gì Chủ tịch ra mặt? Đã có người bên dưới lo rồi.”

“Lâu rồi chưa gặp, nhớ cậu ấy quá, hai tháng đi Đức nghiên cứu học tập mà!”

“Tôi trang điểm có bị lem không? Tô kỹ lắm đấy!”

“Làm gì dữ thế, cậu ấy không thích kiểu son phấn lòe loẹt đâu. Giống tôi nè, kiểu trang điểm như không trang điểm mới là gu.”

“Hừ, nói như thể cậu ấy sẽ liếc nhìn cậu một cái vậy. Mơ giữa ban ngày chưa tỉnh à.”

“Ghen tị với Tô Vãn An thật, được lên sân khấu đeo huy hiệu cho cậu ấy.”

“Nếu cậu là tiểu thư nhà họ Tô thì cậu cũng có thể, còn có thể kết thông gia nữa kìa!”

Thích Ấu Vy kéo tay Hứa Yên đến bên cửa phụ hội trường, chỉ về phía trước: “Nhà vệ sinh ở kia, nếu cậu cần thì đi từ cửa này là gần nhất.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

Thế nhưng khi đến trước cửa nhà vệ sinh, cả hai cùng sững lại, một biển cảnh báo màu vàng đặt ngay lối vào: “Tạm thời ngừng sử dụng.”

“Sao lại thế này?” Thích Ấu Vy sững người.

Nhân viên trực ban giải thích: “Bạn học, đang sửa chữa, nhà vệ sinh nữ tạm thời không dùng được.”

“Trời ơi! Sao lại đúng lúc này chứ!”

Thích Ấu Vy bắt đầu cuống lên, Hứa Yên nhìn cô: “Vy Vy, cậu có cần gấp lắm không?”

“Tôi… tôi vẫn chịu được.” Thích Ấu Vy ngập ngừng hỏi lại, “Còn cậu thật sự không cần đi à?”

“Tôi cũng không vội. Chúng ta vào thôi.”

Trong lòng Thích Ấu Vy rối như tơ vò, bởi hội trường trung tâm chỉ có duy nhất một nhà vệ sinh. Muốn đi cái khác, phải băng qua sân thể dục để tới khu giảng đường.

Cô đảo mắt nhìn quanh, bỗng bắt gặp gương mặt đầy giễu cợt của Trì Hoan Ý đang đứng cách đó không xa.

Là cô ta giở trò!

Dĩ nhiên chỉ có thể là bọn họ… chỉ có họ mới có bản lĩnh khiến nhà vệ sinh “tình cờ” sửa chữa đúng lúc này.

Cả lớp lần lượt bước vào hội trường lớn, ngồi vào vị trí theo sắp xếp của từng lớp.

Lòng Thích Ấu Vy như lửa đốt, cứ một lúc lại quay sang quan tâm đến tình trạng của Hứa Yên: “Nếu cậu thấy không khỏe ở đâu, nhớ nói trước với tôi nhé, tôi… tôi sẽ dẫn cậu đi tìm nhà vệ sinh.”

“Ừ, được.”

Từ cửa chính phía Bắc hội trường, một nhóm học sinh bước vào. Nam sinh mặc đồng phục vest xám chỉn chu, nữ sinh thì diện váy xếp ly màu xanh lam mang phong cách học viện.

Ngay khi họ xuất hiện, cả hội trường dường như lập tức yên lặng, ánh mắt tất cả học sinh đều đổ dồn về phía họ, giống như đang chào đón những ngôi sao bước lên sân khấu.

Thích Ấu Vy nhỏ giọng giải thích với Hứa Yên: “Bọn họ là lớp S đấy, khí chất đúng là khác biệt thật.”

“Làm sao nhận ra được ai là lớp S?”

“Đây này.” Thích Ấu Vy chỉ vào bảng tên trên ngực áo mình, bên trên có chữ cái E, nền trắng.

Hứa Yên ngẩng đầu nhìn sang, thấy bảng tên của nhóm học sinh kia khắc chữ S, nền vàng kim.

Quả nhiên, ánh lên rực rỡ, chói mắt vô cùng.

Sau khi lớp S ngồi xuống, nhóm học sinh lớp A cũng tiến vào.

Dẫn đầu là Tô Vãn An.

Cô ta bước đi chậm rãi, cằm hơi nâng cao, đuôi mắt cong nhẹ, kiêu kỳ như một chú mèo cao ngạo.

Mái tóc đen nhánh được điểm một lọn xanh lam nổi bật, bảng tên mang nền bạc.

Đi ngang qua Hứa Yên, ánh mắt cô ta không hề dừng lại một giây nào.

Còn ánh mắt của Hứa Yên lại dõi theo cô ta suốt đến khi cô ngồi vào hàng ghế đầu.

“Cậu thấy cô ta đẹp không?” Thích Ấu Vy hỏi.

“Ừ.” Hứa Yên gật đầu. “Không hổ danh hoa khôi trường.”

Chưa ngồi được bao lâu, một chị khóa trên thuộc Hội học sinh đã đến gọi Hứa Yên ra hậu trường.

“Đây là huy hiệu của Chủ tịch,” Giọng chị ấy dồn dập, đưa cho cô một chiếc khay nhỏ, “Lát nữa em cầm khay này đi theo Tô Vãn An lên sân khấu, đi ngay phía sau cô ấy là được.”

Trên khay đặt một chiếc huy hiệu hình khiên, được chế tác bằng bạc nguyên chất, phía dưới có họa tiết cành ô liu.

Ở giữa là ba chữ được khắc tinh xảo.

Đoạn Tự Lý.

Nét chữ cứng cáp, sắc bén, ánh lên khí thế bức người.

Hứa Yên vừa cầm lấy khay, chị khóa trên đã sốt ruột nhắc thêm: “Nhớ nhé, đợi Tô Vãn An cài huy hiệu xong, em đi xuống cùng cô ấy là xong nhiệm vụ.”

Hứa Yên khẽ gật đầu.

Máy lạnh ở hậu trường mở mạnh, làn da lấm tấm nổi da gà.

Hứa Yên vừa rời đi, Trì Hoan Ý liền gọi cho Thích Ấu Vy, giọng nhỏ nhưng rất gấp gáp:

“Chuyện gì vậy? Cậu đã bỏ thuốc chưa?”

“Rồi! Thật mà, tôi bỏ vào cốc của cô ấy rồi!”

“Sao trông cô ta vẫn như không có chuyện gì vậy? Đáng lẽ phải phát tác từ lâu rồi chứ.”

“Tôi… tôi không biết…”

Đúng lúc này, cô chủ nhiệm tiến lại, ngồi vào ghế đầu lớp E, ngay cạnh Trì Hoan Ý.

Trì Hoan Ý đành cúp máy, ánh mắt lườm Thích Ấu Vy một cái sắc lẹm.

Buổi lễ lẽ ra đã bắt đầu đúng giờ, lại bị trì hoãn hơn nửa tiếng, mà vẫn chưa có động tĩnh gì.

Rõ ràng, nhân vật quan trọng nhất…vẫn chưa tới.

Ở hậu trường, các thành viên Hội học sinh bắt đầu hoảng hốt thấy rõ.

Lãnh đạo trường đã đến đầy đủ, vậy mà Chủ tịch vẫn chưa xuất hiện.

Chị khóa trên dẫn Hứa Yên đứng ngồi không yên: “Người đâu rồi… Mau, mau đi tìm Chủ tịch đi!”

“Ban tuyên truyền! Nhanh lên sân khấu nói gì đó đi! Giữ sân khấu lại, đừng để thầy cô nghi ngờ!”

“Nói cái gì bây giờ?” Cậu nam sinh được gọi tên mờ mịt hỏi.

“Nói gì cũng được! Câu giờ thôi, nhanh lên!”

Nam sinh lẩm bẩm: “Không lẽ để tôi lên biểu diễn đập đá lên ngực thật à?”

“Cậu thích làm gì thì làm! Nhanh lên!”

Hứa Yên cầm khay, đứng nép trong một góc, đợi mãi không thấy người.

Bầu không khí ở hậu trường căng như dây đàn, ai nấy đều thấp thỏm chờ đợi.

Vài phút sau, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp vang vọng hành lang. Có giọng nữ hưng phấn reo lên: “Chủ tịch tới rồi!”

Lập tức, một nhóm nữ sinh ùa ra chờ sẵn ở lối vào hậu trường.

Hứa Yên nhìn theo hướng phát ra tiếng động.

Đoạn Tự Lý xuất hiện ở cuối hành lang.

Ánh nắng chiếu lên gò má sắc nét của cậu, phủ một vầng sáng nhè nhẹ.

Trong tay cậu là quả bóng rổ, xoay nhẹ vài vòng rồi vung tay ném ngược ra sau, không buồn liếc nhìn, một nam sinh phía sau vội vàng bắt lấy trong tình trạng lúng túng.

Vẫn là đồng phục xám trắng ấy, nhưng khi mặc lên người Đoạn Tự Lý lại toát lên sự cao quý khác biệt hẳn mọi người xung quanh.

Làn da cậu rất trắng, kiểu trắng lạnh mang dáng dấp châu Âu.

Nhưng dưới hàng mày rậm thanh tú, là đôi mắt đen sâu thẳm tựa đáy vực tĩnh mịch mang nét Đông Á.

Cậu bước vào hậu trường, các thành viên Hội học sinh lập tức vây quanh, nhiệt tình mà kính trọng.

Đoạn Tự Lý không nói một lời, ánh mắt không hề dao động.

Khi lướt qua bên Hứa Yên, một làn hương nhẹ thoảng qua, mùi hương lạnh thanh mát.

Hương thơm rất nhẹ, rất sạch.

Nhưng với người nhạy cảm như Hứa Yên, chỉ cảm nhận được một điều duy nhất…

Nguy hiểm.

Các thành viên Hội học sinh không dám chậm trễ, lập tức dẫn Đoạn Tự Lý tiến về phía sân khấu.

Hứa Yên thầm nghĩ, người này ra sân khấu mà còn khiến lãnh đạo trường lu mờ.

Huống chi, Đoạn gia, tập đoàn Đoạn thị ở HongKong Macao, danh tiếng của cái tên ấy, cô còn chưa quay về đã nghe qua.

Danh tiếng ấy không hề nhỏ. Mười năm qua nổi lên như vũ bão, đến cả người bố “ngang trời dọc đất” của cô ở Tam Giác Vàng, mỗi lần giao thiệp với Đoạn thị cũng phải dè chừng vài phần.

“Ngẩn ra làm gì đấy, đến lượt em lên rồi.” Chị khóa trên nhắc nhở, giọng mất kiên nhẫn. “Chủ tịch không thích bị trì hoãn. Ngay cả bài phát biểu của lãnh đạo trường cậu ấy cũng bỏ qua. Làm cho nhanh đi, cậu ấy không có thời gian đâu.”

Hứa Yên nâng khay, nhanh chóng bước đến chỗ Tô Vãn An đang chờ bên cánh gà.

Hai người, một trước một sau, bước lên sân khấu rực rỡ ánh đèn.

Dưới sân khấu, từng tiếng xì xào rì rầm vang lên…

“Tiểu thư nhà họ Hứa ở Thiện Bang, hôm qua vào trường hoành tráng như thế, tưởng ghê gớm lắm cơ.”

“Cuối cùng chẳng phải cũng chỉ là người mang giày cho đại tiểu thư nhà họ Tô thôi sao?”

“Chứ còn gì nữa.”

“Nhưng mà cô ấy đẹp thật đấy, đứng cạnh hoa khôi cũng không hề lép vế.”

“Không chỉ không lép vế đâu, tớ còn thấy cô ấy… còn xinh hơn cơ, nói thế có bị đánh không?”

Hứa Yên ngẩng mắt nhìn Tô Vãn An.

Cô ta ngẩng cao cằm, khóe môi điểm nụ cười vừa đủ, bước từng bước đoan trang về phía Đoạn Tự Lý.

Vừa định vươn tay lấy huy hiệu.

Nhưng đúng lúc đó, Đoạn Tự Lý bất ngờ đưa tay ra, nhanh hơn cô ta một bước… trực tiếp cầm lấy chiếc huy hiệu bạc từ chỗ Hứa Yên.

Ý tứ quá rõ ràng.

Tự mình đeo.

Tô Vãn An khẽ khựng lại, nhưng vốn đã quen với tính cách của cậu ấy, chút bối rối chỉ thoáng qua, gương mặt lại nhanh chóng trở về nụ cười đoan trang như cũ.

Hứa Yên chỉ mong nhanh chóng hoàn thành nghi thức để xuống sân khấu. Đôi giày cao gót bắt đầu khiến chân cô nhức mỏi.

May mà Tô Vãn An cũng không bày thêm trò gì, quay người bước xuống sân khấu với những bước đi chuẩn mực.

Hứa Yên lập tức bước theo.

Không ngờ, khi lướt qua bên cạnh Đoạn Tự Lý, cô lại nghe cậu cất giọng hỏi:

“Người mới à?”

Giọng không lớn, nhưng… tất cả đều nghe thấy.

Tô Vãn An khựng bước.

Toàn thể học sinh trong hội trường, ánh nhìn như bị dẫn dắt, đồng loạt hướng về ba người đang đứng giữa sân khấu.

Comments