Chương 31: Lặng lẽ

Chương 31: Lặng lẽ

Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, Hứa Yên như thể bị rút cạn sức lực cuối cùng, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, khuỵu xuống đất.

Cô vòng tay ôm lấy cơ thể mình, tấm lưng gầy guộc run lên từng đợt.

“Đinh” Tầng 28, cửa thang máy mở ra.

Trong khu vực sảnh vào có ánh sáng ấm áp dịu dàng, chú mèo quýt gầy dài đang ngồi bên cánh cửa, l**m chân, tò mò nhìn ra bên ngoài.

Đoạn Tự Lý không hề do dự, cúi người bế ngang cô lên, sải bước nhanh chóng đi vào nhà.

Cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc sofa mềm mại, cẩn thận kiểm tra vết sưng đỏ trên trán cô.

Trước đó đã bị va chạm đến rách da, giờ lại chồng thêm vết thương mới.

May mắn là chưa đến mức nghiêm trọng.

Đoạn Tự Lý lập tức đi lấy hộp thuốc từ trong tủ, ngồi xuống cạnh cô, dùng đầu ngón tay chấm thuốc mỡ trị sưng, chậm rãi thoa lên vết thương nơi thái dương.

Ngón tay cậu thô ráp, nhưng từng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.

Cuối cùng, thân thể Hứa Yên ngừng run rẩy, cảm xúc cũng dần bình ổn lại.

Cậu chăm chú nhìn vết thương của cô, trong ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày, mà thay vào đó là sự dịu dàng và tập trung không thể diễn tả thành lời.

Khi thuốc mỡ chạm vào vết thương, cô đau đến rụt người lại.

Đoạn Tự Lý ghé sát lại, nhẹ nhàng thổi vào vết thương giúp cô giảm đau.

Tựa như cánh hoa hợp hoan khẽ lướt qua, mang đến một cảm giác tê dại mơ hồ, thấm đẫm sự xoa dịu kỳ lạ.

Hứa Yên ngẩng lên nhìn cậu.

Ánh đèn vàng ấm trong phòng tô lên đường nét chiếc cằm cương nghị của cậu.

Có lẽ, không một cô gái nào có thể chống lại sự dịu dàng thế này.

Huống chi, cậu lại là một người khó gần đến thế.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Hứa Yên lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí mập mờ và có phần đặc quánh ấy.

“Cậu đoán xem, tôi đang nghĩ gì?” Đoạn Tự Lý không ngừng tay, vẫn chăm chú bôi thuốc cho cô.

Hứa Yên khẽ cười giễu: “Thiên kim ở Thiện Bang, nhìn bên ngoài thì tưởng rực rỡ lắm, ăn sung mặc sướng, ai mà ngờ sau lưng lại bị chính bố ruột đánh đến tím tái, thật buồn cười, đúng không?”

Đoạn Tự Lý từ tốn vặn nắp lọ thuốc lại, ngồi dựa vào sofa, vắt chân lên bàn trà, mở tivi.

“Cậu thấy mình đáng thương lắm à?” Giọng cậu hòa lẫn trong âm thanh của tivi, không mang theo cảm xúc.

“Chẳng phải thế sao?” Khóe mắt Hứa Yên hơi đỏ lên.

“Nếu cậu không nghe lời, ông ta có dí súng vào đầu cậu không?”

Hứa Yên ngẩn ra, lắc đầu: “Chắc không đến mức ấy.”

Đoạn Tự Lý khẽ cười khinh: “Tôi từng bị Đoạn Minh Đài dí súng vào trán, ở Moskva, vì hồi nhỏ không hiểu chuyện, cứ nằng nặc đòi về nước.”

Hứa Yên ngạc nhiên quay đầu nhìn cậu, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

“Không nghe lời thì sẽ chết.” Đoạn Tự Lý chuyển kênh, giọng đều đều, “Nếu chưa đến mức ấy thì đừng tự thương hại mình nữa.”

“Đoạn Tự Lý, ôm tôi đi.” Giọng Hứa Yên nhỏ, trầm xuống, mang theo chút mong manh.

Im lặng vài giây, Đoạn Tự Lý vòng tay ôm cô từ phía sau.

Cánh tay rắn chắc siết lại, ôm chặt lấy cô vào lòng, lồng ngực nóng rực áp sát lưng cô.

Tư thế ấy vừa như muốn chiếm giữ, vừa như đang bảo vệ.

Vòng tay ấy rộng lớn và ấm áp, mang theo hương lạnh nhàn nhạt đặc trưng của cậu, bao trọn lấy cô.

Như thể đang chìm vào mây.

Trong vòng tay cậu, thực sự có một cảm giác an toàn lạ lùng.

Dây thần kinh căng cứng trong cô dần thả lỏng.

Cô cúi đầu, gò má gần như áp vào cánh tay cậu đang để ngang trước ngực mình.

Bàn tay cô chạm vào bắp tay rắn rỏi ấy, cảm nhận rõ sức mạnh ẩn dưới lớp da.

Trong đáy mắt, lại là một khoảng hồ sâu tĩnh lặng.

“Đoạn Tự Lý, chuyện hôm đó cậu đề xuất, tôi đã nghĩ xong rồi, được.”

“Chúng ta hãy giữ kín, đừng… để ai biết cả.”

Trong phòng khách chỉ còn một chiếc đèn tường sáng, ánh sáng vàng dịu bao phủ góc sofa, khiến không gian mang một cảm giác riêng tư mờ ảo.

Hứa Yên cuộn tròn như một chú mèo trong lòng Đoạn Tự Lý, lưng tựa vào ngực cậu, đầu gối lên hõm vai cậu.

Một tay cậu vẫn vòng trước ngực cô, tay kia thì đặt hờ trên tay vịn sofa.

Đoạn Tự Lý thích xem các phim tài liệu về cổ sinh vật học.

Vừa xem vừa kể cho Hứa Yên nghe về quá trình tiến hóa của sinh vật biển.

Từ loài cá cổ vụng về lần đầu bò lên cạn, đến việc dần dần tiến hóa thành tứ chi nguyên thủy, rồi đến kỷ Trung Sinh, loài cá rồng cổ đại trở thành bá chủ đại dương, và hậu duệ của chúng là loài thằn lằn biển khổng lồ từng thống trị biển cả vào thời Kỷ Phấn Trắng…

Hứa Yên lặng lẽ lắng nghe, không biết từ lúc nào cũng bị cuốn vào, rồi bắt đầu thấy buồn ngủ.

“Sao cậu lại thích mấy thứ này?” Cô tò mò hỏi.

“Không có lý do gì đặc biệt.” Đoạn Tự Lý bình thản đáp, “Chỉ là cảm thấy chúng rất đẹp và rất thanh nhã. Vì để sinh tồn, chúng phải thích nghi với đủ loại môi trường, suốt hàng trăm triệu năm tiến hóa thành vô số hình dạng khác nhau. Kẻ thích nghi thì sống sót, quy luật của Trái Đất chưa từng thay đổi, bây giờ cũng vậy.”

Hứa Yên trầm ngâm một lát, rồi nói: “Chắc cậu sống lâu hơn tôi.”

“Sao lại thế?”

“Biết thích nghi thì mới sống lâu được.” Hứa Yên nhìn chằm chằm bộ xương hóa thạch khổng lồ của con thằn lằn biển trên màn hình. “Còn tôi, lúc nào cũng cố chống lại mọi thứ, dù biết là không nên, nhưng cuối cùng vẫn luôn nghe theo trái tim mình.”

“Tôi thì ngược lại.”

“Cho nên tôi mới nói, cậu sống lâu hơn tôi, cũng sống tốt hơn tôi.”

Đoạn Tự Lý tắt tivi, ánh sáng trong phòng như cũng trầm xuống.

Cậu nhẹ nhàng xoay người cô lại, để cô đối diện với mình.

Đôi mắt đẹp ấy, dưới ánh đèn mờ, sâu thẳm đến lạ thường.

Không nói thêm gì, cậu cúi người xuống, một nụ hôn nồng cháy áp xuống.

Nhưng ngay lúc môi chạm nhau, Hứa Yên lại nghiêng đầu đi, khiến cậu chỉ kịp hôn lên má cô.

Một cái chạm nhẹ, ấm áp.

“Bây giờ, vẫn chưa được.” Hứa Yên thở gấp.

Đoạn Tự Lý không hỏi lý do, chỉ hơi tiếc nuối rút tay lại.

Cậu vốn không bao giờ ép buộc ai cả.

Thấy cậu im lặng, cô lại hơi chột dạ, hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế?”

Ánh mắt cậu thoáng hiện ý cười: “Đang nghĩ… nếu cậu chủ động trèo lên người tôi, đòi hôn, đòi tôi ôm, sẽ thế nào nhỉ?”

“…”

“Chắc còn lâu lắm mới tới ngày đó.” Hứa Yên bướng bỉnh đáp.

“Miễn là xứng đáng, chờ bao lâu tôi cũng sẵn lòng.”

Đoạn Tự Lý bóc cam, đưa đến miệng cô.

Nhưng Hứa Yên chê chua, chỉ ăn một miếng nhỏ rồi thôi. Đoạn Tự Lý chẳng nói gì, ăn nửa quả còn lại, phần còn lại thì để lên bàn.

“Bình thường cậu thích ăn gì?”

“Đồ nướng, món Nhật.” Hứa Yên nghĩ một lúc, “Còn trái cây thì là vải thiều, phải là loại Phi tử tiếu*, rồi dưa hấu, mía… nói chung là mấy loại nhiều nước.”

*Phi Tử Tiếu (妃子笑) là một giống vải thiều (荔枝) nổi tiếng của Trung Quốc, đặc biệt được ưa chuộng vì hương vị ngọt thanh, ít chua, vỏ mỏng, hạt nhỏ hoặc gần như không có hạt.

“Tôi cũng thích mấy loại nhiều nước.”

Hứa Yên quay sang nhìn cậu, thấy cậu hơi ngẩng cằm, trong mắt vừa có vẻ khiêu khích, vừa như đang trêu đùa.

Cô lập tức đẩy cậu ra, quay lưng lại.

Đoạn Tự Lý vẫn vòng tay ôm lấy cô: “Lên đại học rồi, định làm gì?”

“Hỏi bây giờ…” Hứa Yên nghiêng đầu, nhìn gương mặt góc cạnh điển trai của cậu, “Có phải hơi sớm không?”

“Cũng đúng. Có khi vài tuần nữa là chán rồi.”

“Cậu nói cậu, hay tôi?”

“Có thể là cả hai.” Đoạn Tự Lý thản nhiên.

Hứa Yên không đáp.

Lúc này, con mèo quýt nhảy lên sofa, móng vuốt nghịch ngợm cào lên mặt đệm.

Hứa Yên vội vàng đẩy nó ra: “Đừng để nó làm xước, sofa của cậu nhìn có vẻ đắt tiền đấy.”

Đoạn Tự Lý chẳng mấy bận tâm: “Từ khi mang về nhà, nó ngoan hơn nhiều rồi, không còn cào người nữa, cào lên sofa một chút cũng không sao.”

“Cậu chiều nó thật.”

“Tôi thích những thứ biết nghe lời.” Đoạn Tự Lý đưa tay quấn lấy sợi tóc đen mềm mại của cô, giọng điệu có phần ám chỉ.

“Tôi không giỏi chuyện nghe lời cho lắm.” Hứa Yên rút tóc mình về, “Có khi sẽ làm cậu thất vọng.”

“Ở lại trong nước, hay ra nước ngoài?” Đoạn Tự Lý không có ý định bỏ qua chủ đề này.

“Không đi.” Giọng Hứa Yên trầm xuống, “Tôi sẽ thi đại học.”

Cô đã khó khăn lắm mới quay trở về, nhất định không muốn phải rời xa quê hương một lần nữa.

“Còn cậu thì sao?” Hứa Yên ngẩng đầu nhìn cậu, “Chắc sẽ đi, đúng không?”

“Chưa nghĩ xong.” Đoạn Tự Lý không cho cô câu trả lời rõ ràng, “Để sau rồi nói.”

Đúng lúc đó, điện thoại của Hứa Yên reo lên, trên màn hình hiện hai chữ “Hứa Ngôn”.

Đoạn Tự Lý nhanh tay chộp lấy, lướt một cái liền nghe máy.

Hứa Yên lập tức lao tới giành lại điện thoại, hai người giằng co trên sofa.

Cuối cùng, Đoạn Tự Lý dễ dàng khóa cô lại trong vòng tay, ghì sát vào ngực, rồi nói vào điện thoại: “Anh Hứa Ngôn.”

Giọng cậu mang theo ý cười, xen chút trêu chọc: “Bây giờ tôi đưa cô ấy về nhà.”

Cúp máy xong, Hứa Yên trừng mắt lườm cậu một cái, giật lại điện thoại.

Bước vào thang máy, tâm trạng vốn đang nhẹ nhõm lại chùng xuống.

Nghĩ đến việc Hứa Ngự Đình vẫn còn ở lại HongKong Macao vài ngày nữa, cô thấy khó chịu.

“Bố tôi đến HongKong Macao là để bàn chuyện làm ăn với anh trai cậu.” Cô quay sang nhìn người bên cạnh, “Tôi mong ông ấy… đi càng sớm càng tốt.”

Đoạn Tự Lý trầm ngâm giây lát, rồi đáp: “Tôi hiểu.”

Quả nhiên, chuyện làm ăn tiến triển rất suôn sẻ.

Chỉ ba ngày sau, Hứa Ngự Đình rời khỏi HongKong Macao, quay về Thiện Bang để chuẩn bị bước tiếp theo trong hợp tác với nhà họ Đoạn.

Đầu tháng mười, công việc của Hội học sinh bắt đầu bận rộn trở lại.

Buổi trưa, Đoạn Tự Lý gọi Hứa Yên đến văn phòng Chủ tịch.

“Giữa tháng mười có lễ trao học bổng doanh nhân, phần trình chiếu powerpoint giao cho cậu. Tài liệu tôi đã gửi vào email, thứ tư gửi lại cho tôi.”

Hứa Yên cúi đầu kiểm tra hòm thư trên điện thoại, đúng là thời gian hơi gấp, cô lập tức nói: “Hiểu rồi, tôi làm luôn đây.”

Nói xong liền xoay người rời khỏi văn phòng.

Đoạn Tự Lý nhìn theo bóng lưng cô.

Dù trong văn phòng chỉ có hai người, cô cũng tuyệt đối không vượt giới hạn.

Đúng là học sinh gương mẫu.

“Cậu có thể dùng văn phòng.” Đoạn Tự Lý đứng dậy thu dọn tài liệu trên bàn, “Tôi đi họp, khi nào đi thì nhớ khóa cửa lại.”

“Ừ, được.”

Hứa Yên lập tức lấy laptop từ trong balo ra, ngồi vào chiếc ghế công thái học của cậu, rồi chìm đắm hoàn toàn vào công việc.

Đầu ngón tay gõ lách cách trên bàn phím, chỉnh sửa slide trình chiếu.

Tâm trí hoàn toàn tập trung, chẳng có chút tâm tư nào khác, đôi mắt hạnh nhân nhìn vào màn hình máy tính

Vậy nên, chưa đến một tuần đã chán rồi, đúng không.

Cô không chủ động, còn Đoạn Tự Lý cũng không tiến thêm bước nào. Cậu chỉ nhắc nhở: “Slide rất quan trọng, đừng để xảy ra lỗi.”

“Được.” Cô chẳng buồn ngẩng đầu.

Đoạn Tự Lý khẽ nhếch môi, liếc nhìn cô một cái.

Cô sở hữu đôi mắt long lanh, khí chất tinh khôi như cánh hoa nhài vừa hé, ánh mắt trong veo, thuần khiết.

Chăm chú nhìn màn hình, không một chút sao nhãng.

Đoạn Tự Lý đẩy cửa đi ra ngoài.

Hứa Yên đúng là kiểu người làm việc cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, công tư rạch ròi.

Cô không hiểu những chuyện mờ ám hay mập mờ tình cảm, đầu óc cũng chẳng bao giờ nảy ra mấy chuyện kiểu đó. Tuy có hơi ngờ ngợ lúc thấy Đoạn Tự Lý ra khỏi phòng với vẻ khác lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Giữa chừng, cô đứng dậy đi vệ sinh.

Khi quay lại, văn phòng vẫn yên tĩnh như trước, trống trải và lặng lẽ.

Nhưng… có điều gì đó không đúng.

Từ nhỏ, Hứa Yên thuận tay trái, dù sau này để về nước, cô đã tập viết và ăn bằng tay phải một cách thuần thục, nhìn bề ngoài không khác gì người bình thường.

Thế nhưng khi vẽ hay dùng chuột máy tính, những việc đòi hỏi sự tinh tế, lúc chỉ có một mình, cô vẫn quen dùng tay trái.

Nhưng giờ đây, con chuột mà cô đặt bên trái, đã bị ai đó chuyển sang bên phải.

Chiếc máy tính… đã bị ai đó động vào.

Comments