Chương 36: Loài hoang dã

Chương 36: Loài hoang dã

Không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.

Tim Hứa Yên đập thình thịch, đứng chen giữa họ, thận trọng đề phòng cả hai lao vào nhau động tay động chân.

Cô đang định lên tiếng để xoa dịu tình hình, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt ấy.

Bất ngờ, Hứa Ngôn ngẩng cằm lên, nhìn Đoạn Tự Lý, lạnh lùng cười nhạt:

“Tuần trước, tại dạ tiệc Tinh Quang trên du thuyền Costan, những gia tộc có máu mặt ở toàn bộ HongKong Macao đều có mặt, đến cả bố của Cao Minh Lãng cũng dẫn cậu ta đến xuất hiện. Nhưng từ đầu đến cuối, chẳng thấy bóng dáng cậu đâu, Nhị thiếu nhà họ Đoạn. Cậu hống hách cái gì ở đây?”

Ánh mắt anh sắc như dao, từng lời tuôn ra như lưỡi dao cứa vào chỗ yếu nhất trong lòng người: “Nhị thiếu nhà họ Đoạn, nghe thì có vẻ oai phong thật đấy, nhưng thực chất cũng chỉ là một con chó ngoan ngoãn dưới trướng anh trai mình. Đến ngày không còn giá trị lợi dụng, chẳng phải cũng sẽ bị đá bay đi thôi sao?”

Đoạn Tự Lý im lặng, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, không rõ cảm xúc.

Chỉ có đôi mắt đen sâu hun hút ấy, tĩnh lặng như vực thẳm.

“Anh!” Hứa Yên vội vã ngăn lại, cắt ngang những lời sắp vượt quá giới hạn của anh trai.

Hứa Ngôn liếc nhìn em gái, cổ họng khẽ lăn lên xuống, cuối cùng miễn cưỡng ngậm miệng lại.

Hứa Yên âm thầm thở phào, rồi xoay người bước đến trước mặt Đoạn Tự Lý.

Cô định nói vài câu hòa giải, xua tan bầu không khí căng như dây đàn ấy.

Thế nhưng không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước…

Đoạn Tự Lý đột ngột đưa tay nắm chặt cổ tay cô, dùng lực mạnh mẽ kéo cả người cô vào lòng mình.

Hứa Yên còn chưa kịp nhìn rõ sắc mặt anh, cằm đã bị một bàn tay thô bạo giữ chặt và nâng lên.

Một nụ hôn đầy tính xâm lược bất ngờ ập tới.

Mạnh mẽ cạy mở răng cô, xâm nhập, cuốn lấy từng hơi thở trong khoang miệng.

Quấn lấy, m*t lấy.

Hứa Yên đầu óc trống rỗng, mọi giác quan đều bị sự càn quét đột ngột ấy chiếm cứ.

Cô cố gắng đẩy ra, nhưng cổ tay bị giữ chặt, eo cũng bị ghì lấy không thể động đậy.

Nụ hôn ấy mãnh liệt và ướt át, đến khi môi lưỡi tách ra, môi cô đã đỏ ửng lên rõ rệt.

Rồi đột nhiên, Đoạn Tự Lý ngẩng đầu, liếc nhìn Hứa Ngôn.

Trong đáy mắt là sự khiêu khích ngạo mạn đến cực điểm, khi nhìn thấy Hứa Ngôn đang nổi gân xanh đầy giận dữ:

“Tôi làm được như vậy, còn anh thì sao?”

Hứa Ngôn không chịu nổi nữa, xông lên, dồn hết sức lực, tung một cú đấm mạnh vào mặt Đoạn Tự Lý!

Đoạn Tự Lý bị đánh lệch đầu, cả người loạng choạng, lùi mấy bước mới đứng vững được.

Anh chậm rãi lau đi vết máu tràn nơi khóe miệng.

Rồi đối diện với Hứa Ngôn đang tức đến phát điên, anh nở một nụ cười.

Một nụ cười lạnh lẽo, không chút ấm áp, như thể đến từ quỷ dữ.

Đoạn Tự Lý cười, rồi quay người bỏ đi.

Hứa Ngôn định lao theo đánh tiếp, Hứa Yên dùng hết sức ngăn lại.

Hứa Ngôn kéo Hứa Yên về căn hộ, hai tay siết chặt vai cô, trong lòng đầy lửa giận: “Tại sao em không đẩy cậu ta ra? Ngay cả anh còn chưa từng hôn em, tại sao cậu ta lại được phép!”

Rất hiếm khi Hứa Yên thấy anh giận đến mức ấy.

Hầu hết thời gian, anh luôn là người ôn tồn điềm đạm, dịu dàng với cô, hiếm khi mất kiểm soát.

“Em sững người rồi… lúc đó trong đầu em không nghĩ được gì cả.”

Anh kéo Hứa Yên vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh, ép cô cúi đầu súc miệng.

Cằm cô bị anh bóp chặt, đau nhói.

Vết thương nơi khóe môi do Mạnh Phàm Nhất gây ra vẫn chưa lành, giờ lại bị kéo rách, xót buốt.

Nước chảy ào ào, cô giãy giụa, bị sặc đến mức ho dữ dội.

Sự nhục nhã và giận dữ trào lên trong lòng.

Hứa Yên giằng ra khỏi tay anh, mạnh mẽ đẩy anh ra, hét lớn: “Đừng động vào em!”

Hứa Ngôn nhìn cô gái nhỏ bé trước mắt, yếu ớt nhưng bướng bỉnh như cây xương rồng.

Cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chưa từng có lúc nào thật sự là của riêng anh, toàn tâm toàn ý yêu một mình anh.

Ánh mắt Hứa Ngôn dần trở nên tổn thương.

“Hắn chạm vào em thì được, còn anh lại không thể.” Giọng anh khàn đi. “Yên Yên, em yêu hắn rồi phải không? Hai người đã hôn bao nhiêu lần? Hắn… đã lên giường với em chưa?”

“Không có!” Hứa Yên gần như gào lên.

“Tô Ý Chi, em không được yêu cậu ta! Em quên lời em đã hứa với anh rồi sao!”

Hứa Ngôn bước tới, nắm lấy vai cô, ánh mắt vừa tha thiết vừa tuyệt vọng: “Em quên giao ước giữa chúng ta rồi à? Anh giúp em quay về nhà họ Tô, em sẽ lấy anh.”

“Em không quên, Hứa Ngôn!” Hứa Yên bị anh bóp đến mức như muốn rã cả xương, cố sức vùng vẫy. “Nhưng anh có thể bình tĩnh một chút được không? Em sẽ không nuốt lời!”

Đúng lúc đó, từ cửa chính vang lên âm thanh “cạch” của khóa mật mã được mở.

Cả hai người đều khựng lại.

Cánh cửa mở ra, Hứa Ngự Đình bước vào với chiếc vali kéo theo sau.

Cả hai người trong phòng đều sững lại, quên cả hô hấp.

Hứa Ngự Đình đảo mắt một vòng khắp phòng khách, cuối cùng dừng ánh nhìn ở phòng vệ sinh dành cho khách, cánh cửa vẫn đang mở toang.

Tóc tai hai anh em rối bời, cả hai đang giằng co, tay chân rối loạn. Khóe mắt Hứa Yên đỏ hoe, còn đọng lại vệt nước mắt…

Tay Hứa Ngôn vẫn đang siết chặt lấy cô.

Dù vậy, anh lập tức buông tay, lùi nhanh hai bước để tạo khoảng cách.

Hứa Yên cũng vội đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt.

Hứa Ngự Đình cau mày, liếc nhìn Hứa Yên rồi lại nhìn sang Hứa Ngôn.

“Cả hai… đang làm gì vậy?”

“Không… không có gì đâu ạ.” Hứa Ngôn vội vã lên tiếng giải thích, “Con với em chơi bóng rổ, chẳng may bóng văng trúng mặt em ấy thôi, không sao cả.”

Hứa Ngự Đình không để tâm đến lời giải thích đó, đi tới bên Hứa Yên, kiểm tra vết rách nhỏ nơi khóe môi cô, dịu dàng nói: “Bôi thuốc vào nhé.”

“Vâng, con biết rồi, bố.”

Hứa Ngự Đình đột nhiên xoay người, không báo trước, tung chân đá mạnh vào bụng Hứa Ngôn.

Động tác quá nhanh!

Hứa Ngôn không kịp tránh, rên lên một tiếng, đau đến mức gập cả người, khuỵu gối xuống nền.

Hứa Yên theo phản xạ định lao tới, nhưng bị ánh mắt Hứa Ngôn ngăn lại.

Anh gắng gượng chịu đựng, khẽ lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng làm gì cả.

Cô rất hiểu, khi Hứa Ngự Đình ra tay thì không hề nương nhẹ.

Trước đây, Hứa Ngôn từng bị đánh đến mức phải nhập viện.

“Anh ấy…là vô tình thôi.” Hứa Yên cố gắng lên tiếng, nhưng giọng đã trở nên yếu ớt.

Hứa Ngự Đình cũng chẳng muốn truy cứu chuyện nhỏ nhặt, chỉ lạnh lùng nói với Hứa Ngôn: “Từ nay trở đi, bảo vệ em gái cho tốt, đừng để em bị thương.”

“Con biết rồi, bố.” Hứa Ngôn chống tay vào tường đứng dậy, sắc mặt trắng bệch. “Sao hôm nay bố về mà không báo trước?”

“Chỉ ở tạm một đêm, sáng mai bay sớm.” Hứa Ngự Đình nói gọn lỏn, rồi mở vali, lấy ra một hộp quà nhung đen, đưa cho Hứa Yên. “Cái này, mang cho Nhị thiếu gia nhà họ Đoạn. Quà tặng cậu ấy.”

Hứa Yên nhận lấy, cảm nhận được sự nặng tay.

Hộp quà nhung đen in rõ chữ “Cartier”.

Bên trong có lẽ là một chiếc đồng hồ nam cao cấp, trị giá không nhỏ.

“Lần trước dự tiệc Tinh Quang, bố chuẩn bị quà cho cả Đoạn Minh Đài và cậu ta, nhưng cậu ta không có mặt, con đưa giúp bố.”

“Vâng ạ, cậu ấy đang ở trên tầng, con mang lên ngay.” Hứa Yên nhanh chóng đồng ý, chỉ mong rời khỏi không khí ngột ngạt này càng sớm càng tốt.

Nhưng Hứa Ngôn lại kéo tay cô lại.

Anh quay đầu nói với bố: “Bố, giờ cũng muộn rồi, để con mang lên.”

Hứa Yên khựng lại vài giây, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt, không ngừng nhìn sang Hứa Ngôn, như cầu xin anh đừng để cô ở lại với ông một mình.

Thế nhưng Hứa Ngôn làm như không thấy ánh nhìn ấy, như thể cố tình trừng phạt cô, anh nhận lấy hộp quà từ tay cô.

Bỗng nhiên, Hứa Ngự Đình lên tiếng: “Con theo bố vào thư phòng, có việc cần dặn.”

Nói rồi ông quay người đi thẳng vào phòng.

Hứa Ngôn và Hứa Yên nhìn nhau. Cô ôm chặt hộp quà, còn anh thì bất đắc dĩ buông tay, lặng lẽ đi theo ông.

Hứa Yên dùng thẻ thang máy và thẻ từ mở cửa căn hộ, cả hai đều do Đoạn Tự Lý đưa cho cô.

Ánh sáng trong phòng mờ mịt, chỉ có chiếc đèn tường nơi cửa ra vào tỏa ra ánh sáng vàng ấm, không gian u tịch.

Bóng dáng cao lớn của Đoạn Tự Lý ngồi xổm trước cửa sổ sát sàn nơi ban công, mặc áo thun đen rộng thùng thình, quay lưng về phía cửa, kiên nhẫn cho con mèo quýt lớn ăn thanh thức ăn cho mèo.

Con mèo kêu gừ gừ, tỏ vẻ hài lòng vô cùng.

Đó là âm thanh duy nhất vang lên trong căn phòng.

Hứa Yên bước vào, đặt hộp quà lên bàn.

Đoạn Tự Lý biết là cô, nhưng không quay đầu lại.

“Anh không sao chứ?” Cô dịu giọng hỏi.

“Anh ta để em lên đây sao?” Đoạn Tự Lý vẫn không nhìn cô, giọng mang theo ý giễu cợt.

“Anh nghĩ gì vậy, bọn em chỉ là anh em bình thường.” Hứa Yên mệt mỏi giải thích.

Hoặc là… đang che giấu.

Anh cười khẽ, rõ ràng không tin, nhưng cũng chẳng buồn truy hỏi thêm.

Không khí lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mèo l**m nhẹ từng miếng thức ăn.

Hứa Yên đẩy hộp quà đen trên bàn: “Đây là quà bố em gửi anh.”

“Cứ để đấy.”

Sau lưng vẫn im ắng, không hề có tiếng bước chân rời đi.

Đoạn Tự Lý cho mèo ăn xong, chậm rãi đứng dậy. “Sao chưa đi? Đừng để người anh tốt của em đợi lâu quá.”

Ba chữ “người anh tốt” được anh nhấn mạnh.

“Đoạn Tự Lý, nụ hôn lúc nãy dưới nhà, là sao?”

Cuối cùng, Đoạn Tự Lý cũng quay lại: “Sao, nụ hôn đó khiến em bận tâm đến vậy à?”

“Có.” Hứa Yên không né tránh, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào cậu, “Anh nói rõ đi, nếu không, tối nay em sẽ mất ngủ.”

Trên đời này, điều khó phân biệt nhất chính là chút chân thành ẩn trong lớp vỏ giả dối.

Và Đoạn Tự Lý chính vì chút chân tình ấy mà từng sa ngã.

Năm xưa ở Moscow, người giúp việc đã chăm sóc anh suốt mười năm trời.

Chăm lo từng li từng tí, chu đáo tận tình.

Nhưng sự chăm sóc đó, cũng chính là giám sát, là theo dõi, là ghi chép lại tất cả hành tung, suy nghĩ, lời nói của cậu, báo cáo đầy đủ cho Đoạn Minh Đài.

Chính từ bà ta, Đoạn Tự Lý học được cách che giấu cảm xúc.

Trước khi về nước, chính tay anh đã đưa bà ta đến một vùng đất đáng sợ nhất trên thế giới, nơi ngập tràn chiến tr.a.n.h, ma t.ú.y, hỗn loạn và tu.yệt vọ.ng…

Đã từng bị phản bội một lần, thì không thể cho phép mình tin tưởng lần thứ hai.

Đây là quy tắc mà từ nhỏ anh đã sớm hiểu rõ.

Anh khẽ bật cười, giọng nhẹ bẫng mà lơ đễnh: “Không nhận ra à? Chỉ là muốn chọc giận anh trai em một chút thôi.”

Gương mặt Hứa Yên hiện lên nét thất vọng vừa phải, cô biết mình diễn rất giống.

Rất giống… giống đến mức trái tim thực sự thấy se thắt lại.

Chỉ cần thêm một giây thôi, cô cũng không thể ở lại nữa.

Hứa Yên quay người bước đi, lúc rời đi, vô tình đánh rơi một lọ thuốc tan máu bầm mà trước đó cô từng dùng dở.

Món quà đặt trên bàn, anh cầm lên, ném thẳng vào thùng rác không chút do dự, sắc mặt không đổi.

Nhưng lọ thuốc ấy thì vẫn được giữ lại, nằm lặng lẽ trên bàn, đơn độc.

Chú mèo nhỏ cọ vào chân anh, anh cúi xuống ôm lấy nó.

Thế nhưng, rất nhanh sau đó, Hứa Yên lại quay trở lại, quẹt thẻ mở cửa, đi vào, chất vấn: “Anh vẫn còn giận em à, Đoạn Tự Lý? Cho dù anh đồng ý cho em cơ hội quay về Hội sinh viên, nhưng thật ra anh đâu có thực sự tha thứ cho em.”

Cánh tay đang ôm mèo của Đoạn Tự Lý bất giác siết lại.

Chú mèo con dường như bị siết đau, cào anh một phát rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng, trốn tọt xuống gầm ghế sofa, ánh mắt cảnh giác nhìn anh.

Đoạn Tự Lý xoay người, hoàn toàn đối mặt với cô:

“Hứa Yên, em dựa vào đâu mà cho rằng mình đáng được tha thứ? Cả đời này, anh chưa từng mất mặt đến mức ấy, anh tin em. Chuyện Mạnh Phàm Nhất, anh không nói với bất kỳ ai, ngay cả Đường Thận cũng không biết. Khi ấy, anh chỉ tin mỗi mình em…”

Anh tiến lại gần cô một bước:

“Em tính kế anh, khiến anh đứng đó như một kẻ ngốc, đối mặt với thứ mà anh căm ghét nhất: sự hỗn loạn, mất kiểm soát.”

“Nếu anh ghét em như vậy, tại sao còn giúp em báo thù? Tại sao còn đồng ý để em quay lại Hội sinh viên? Tại sao lại để em có hy vọng?”

“Dù có nổi loạn đến đâu, nuôi rồi chẳng lẽ lại đem vứt đi?”

Đoạn Tự Lý lau vết máu trên tay bị móng mèo cào rách, ánh mắt dừng lại ở chú mèo đang trốn dưới ghế, giọng bình thản hẳn:

“Đó là lý do vì sao anh không thích mèo. Loài hoang dã như thế, dù có đối xử tốt đến đâu, cũng không thuần hóa được.”

Comments