“Dám đụng vào người bên cạnh Đoạn Tự Lý”
–
Lúc này, Hứa Yên thực sự cảm nhận được cảm giác như có gai sau lưng là thế nào…
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Đoạn Tự Lý đã khiến toàn bộ sự chú ý, ánh nhìn, thậm chí là cả sự đố kỵ của nữ sinh toàn trường, dồn cả lên người cô.
Phía dưới, tiếng xì xào nổi lên không ngớt.
Tại sao lại là cô ta? Dựa vào cái gì chứ?
Từ trước đến nay, Đoạn Tự Lý chưa bao giờ nhìn ai là con gái quá quá ba giây.
Hôm nay lên sân khấu, thậm chí đến cả Tô Vãn An… cậu cũng không buồn liếc lấy một cái!
Vậy mà câu đầu tiên mở miệng lại là nói với Hứa Yên!
Hứa Yên đang phải hứng chịu ánh mắt phức tạp, pha chút ghen tị của bạn học khắp hội trường, nhưng cô không hề tỏ ra bối rối. Ngược lại, cô ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Vãn An.
Cũng đúng lúc đó, Tô Vãn An quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Trước đó, Tô Vãn An chưa từng nhìn cô trực diện một lần. Nhưng lần này, khi bắt gặp đôi mắt trong veo như nước mùa thu của cô, trong đầu Tô Vãn An bất giác hiện lên một bóng hình mơ hồ…
Một người mà cô ta không muốn nhớ đến. Một cơn ác mộng, luôn xuất hiện trong những đêm khuya giật mình tỉnh giấc…
Kẻ khiến cô ta đau khổ, khiến cô ta ghen tị, khiến cô ta căm ghét!
Chết tiệt, đã chết bao nhiêu năm rồi!
Vậy mà vẫn cứ hiện về trong đầu như thể chẳng thể xóa nhòa. Thật phiền phức!
Tô Vãn An nhanh chóng đè nén sự tức giận trong lòng, nở một nụ cười lạnh lùng với Hứa Yên, ánh mắt sắc như dao lướt qua, như đang nhắc nhở cô: “Xuống đi thôi.”
Hứa Yên không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu với Đoạn Tự Lý, thậm chí còn không buồn liếc nhìn cậu.
Cúi đầu, bước xuống sân khấu theo sau Tô Vãn An.
Vừa về đến chỗ ngồi, Thích Ấu Vy đã thở phào nhẹ nhõm, quay sang cô nói nhỏ: “Vừa nãy căng thẳng thật đấy! Không ngờ Đoạn Tự Lý lại chủ động bắt chuyện với cậu! Biết bao nhiêu cô gái chủ động nói chuyện với cậu ấy mà đều bị phớt lờ, người được cậu ấy để tâm đếm trên đầu ngón tay!”
“…Tôi không quen cậu ấy.”
Thấy Hứa Yên bình tĩnh đến vậy, Thích Ấu Vy không khỏi tò mò: “Cậu ấy nói chuyện với cậu, cậu không thấy vui sao?”
Hứa Yên nhìn lên sân khấu.
Cậu thiếu niên đang đứng dưới ánh đèn rọi, làn da trắng như phát sáng.
“Cậu ấy cũng chỉ là một người bình thường, đâu phải thần thánh gì.” Đôi mắt đen láy của Hứa Yên dừng lại trên gương mặt Thích Ấu Vy. “Sao phải vui?”
“Ừm…” Thích Ấu Vy lo lắng thở dài. “Chắc chắn Tô Vãn An đang điên lên vì ghen tị rồi! Mà không chỉ cô ta đâu, mấy cô khác cũng đang nhìn cậu chằm chằm kia kìa!”
“Thích Ấu Vy.” Hứa Yên bất ngờ gọi tên cô.
“…Hả?”
“Cậu có điều gì muốn nói với tôi không?”
Nghe đến đây, Thích Ấu Vy bỗng chốc cứng người, lắp bắp: “A, tôi… tôi…”
“Tôi muốn làm bạn với cậu.” Hứa Yên nhìn thẳng vào cô. “Nên nếu có chuyện gì, cậu đều có thể nói với tôi.”
Nếu như không có chuyện tiết Anh hôm ấy, khi Hứa Yên chủ động giải vây giúp cô, thì có lẽ Thích Ấu Vy cũng sẽ không có nhiều thiện cảm với cô đến thế. Nhưng bây giờ…
Cô cắn răng, kể lại chuyện Trì Hoan Ý và Lưu Hội ép cô bỏ thuốc vào nước của Hứa Yên.
“Xin lỗi cậu… tôi thật sự rất sợ họ, không dám làm trái lời… Thật sự xin lỗi. Cậu… cậu có sao không? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Không sao.”
“Nhưng… rõ ràng tôi thấy nước trong bình của cậu đã hết sạch rồi mà…”
“…Tôi không uống.” Hứa Yên nhẹ nhàng giải thích. “Tam giác vàng không phải nơi tốt đẹp gì. Từ nhỏ tôi đã hình thành thói quen: nước, đồ ăn, đồ uống một khi đã rời khỏi tầm mắt, tớ sẽ không đụng vào nữa. Chỉ một lần sơ sẩy, có thể mất mạng như chơi.”
Thích Ấu Vy từng đọc báo về những vùng đất không luật lệ như thế, biết rõ nơi ấy sinh ra vô số tội phạm.
“Nhưng… cậu là con gái của đại ca Thiện Bang mà…”
Hứa Yên cười khẽ: “Thì cũng như nhau cả thôi.”
Chẳng mấy chốc, Lộ Kỳ vừa đánh bóng xong, lén lút lẻn vào, ngồi vào chỗ mà Thích Ấu Vy đã giữ sẵn cho cậu ta.
Ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cậu, Thích Ấu Vy lập tức nhăn mặt, né tránh, dịch sát về phía Hứa Yên.
Lộ Kỳ ghé sát, hạ giọng nói: “Vừa nãy tớ đánh bóng ở nhà thi đấu, đoán xem tớ gặp ai? Là Đoạn Tự Lý đấy! Cậu ấy cũng chơi bóng! Tớ chỉ rời đi sau khi thấy cậu ấy đi trước.”
“Thì ra là cậu ấy đến muộn.” Hứa Yên nói, “Mọi người đều đang đợi cậu ấy.”
“Chuyện thường ngày ở huyện ấy mà.” Thích Ấu Vy nghiêng đầu nói nhỏ, “Cậu ấy vốn không thích những thủ tục rườm rà, nên những màn phát biểu của lãnh đạo, trưởng ban… đều được cắt giảm tối đa, đơn giản hóa hết mức có thể.”
Quả thật là thế.
Dù đến trễ, nhưng Đoạn Tự Lý lên phát biểu chưa đầy vài phút đã gọn ghẽ kết thúc buổi lễ bàn giao, nên chẳng ai tỏ ra bất mãn cả.
Hứa Yên lại nhìn về phía cậu.
Một người ghét bị gò bó như vậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ được nụ cười lễ phép đúng mực, xa cách vừa phải…
Chỉ cần nhìn từ xa thôi cũng cảm thấy cậu ấy thật lạnh lùng, xa vời, không dễ tiếp cận.
Xung quanh, các nữ sinh đều chăm chú nhìn cậu, điện thoại “tách tách” chụp lia lịa.
“Chỉ có những lúc như thế này, mọi người mới có cơ hội ngắm cậu ấy lâu như vậy. Bình thường muốn gặp đã là chuyện khó, vì cậu ấy không hay ở trường.”
“Giáo viên không quản à?” Hứa Yên hỏi.
“Giáo viên nào dám quản, mà cũng chẳng cần quản. Cậu ấy luôn nằm trong top đầu toàn khối, điểm tích luỹ cũng cao nhất trường. Phần lớn thời gian đều bận rộn ôn luyện thi đấu, nhà trường còn mong cậu ấy mang cúp về để làm đẹp thành tích! Mọi thứ đều mở đường cho cậu ấy, cậu nhìn xem, lễ bàn giao hôm nay, nếu là chủ tịch hội học sinh khoá trước thì đã chẳng có nhiều lãnh đạo tới vậy đâu, chỉ có cậu ấy mới được đãi ngộ thế này.”
Hứa Yên khẽ gật đầu: “Đúng là rất giỏi.”
Buổi lễ bàn giao kết thúc chưa đến nửa tiếng, mọi người đã lục tục rời khỏi hội trường lớn.
Giữa dòng người đông đúc, bỗng có tiếng gọi vang lên: “Hứa Yên! Hứa Yên!”
Cô quay đầu lại, bắt gặp một cậu thiếu niên mặc áo thun đen đang vẫy tay liên tục với mình, len qua đám đông tiến lại gần.
Thích Ấu Vy nín thở, kéo tay áo Hứa Yên không ngừng: “Trời ơi! Hình như là Cao Minh Lãng đang gọi cậu đấy! Cậu biết cậu ấy à? Cậu ấy là người thân cận của Đoạn Tự Lý đấy!”
Hứa Yên nhận ra cậu ta, chính là người đã cho cô mượn tiền mua tài liệu hôm nọ.
“À, là cậu.”
Cao Minh Lãng bước đến, cười tươi: “Quả nhiên là người có vị trí cao dễ quên chuyện nhỏ, tôi đợi cậu cả sáng đấy.”
“Xin lỗi!” Hứa Yên vội vàng lấy ví trong túi ra, “Tôi không biết lớp cậu ở đâu, chưa kịp tìm cậu để trả tiền.”
Vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy chiếc bảng tên lớp S màu vàng trên ngực cậu.
Cao Minh Lãng chỉnh lại cổ áo, nói: “Tôi làm ở hội học sinh, điểm số cao, năm nay vừa vào lớp S.”
Hứa Yên nhiệt tình vừa đủ để đáp lại kỳ vọng về sự quan tâm của cậu ta: “Giỏi thật đấy!”
Nghe vậy, Cao Minh Lãng thấy trong lòng ngọt lịm. Thấy cô lấy ra năm tờ tiền đỏ, cậu vội nói: “Tôi không mang theo tiền mặt đâu, hay là mình kết bạn Wechat nhé? Đừng nói là cậu chưa đăng ký đấy nhé?”
Hứa Yên lấy điện thoại ra, tải app WeChat trước mặt cậu, vừa mở máy vừa nói:
“Thật sự chưa kịp tạo, cậu đợi một lát nhé?”
“Cậu mất bao lâu tôi cũng đợi được.”
Cao Minh Lãng nhìn cô chăm chú cúi đầu đăng ký, hàng mi dài và dày như cánh bướm khẽ run lên.
Càng nhìn, lại càng thấy thích.
Chỉ trong ba phút cô đăng ký tài khoản, tim cậu đã như đang chạy marathon tám trăm mét vậy.
Cảm giác này, thật sự quá mãnh liệt.
Sau khi Hứa Yên thêm WeChat của cậu, cô chuyển khoản trả lại số tiền hôm trước.
Cao Minh Lãng nhìn trang cá nhân trống trơn của cô, tên tài khoản như đặt tạm
Butterfly.
Bướm nhỏ.
Ảnh đại diện là nửa cánh bướm màu đen…
“Vậy tôi là người bạn đầu tiên trong nước của cậu à?”
“Ừm, đúng thế.”
“Vậy có nên đặt ghim lên đầu không nhỉ?” Cậu dò hỏi.
Hứa Yên rất dễ tính, lập tức ghim tin nhắn của Cao Minh Lãng lên đầu.
Cậu cảm giác như mình đang lơ lửng giữa mây trời, lâng lâng không thực…
Có hy vọng rồi đây!
Cao Minh Lãng nhân cơ hội nói luôn: “Hôm nay nóng quá, hay là để tôi mời cậu đi uống gì mát nhé?”
“Được thôi.” Hứa Yên không từ chối, “Chỉ mời mình tôi thôi à?”
“Tất nhiên là đi cả nhóm rồi!” Cao Minh Lãng đáp ngay không suy nghĩ, “Bạn cậu, ai đi cùng được thì cứ đi hết!”
Hứa Yên quay sang nhìn Thích Ấu Vy bên cạnh: “Đi không?”
Thích Ấu Vy thấy hai người họ… có chút “mờ ám”, vội vàng đáp lời: “Đi chứ, đang khát chết đây này.”
Lộ Kỳ nghe thấy Thích Ấu Vy cũng đi, lập tức chen lời: “Tớ cũng đi!”
Cao Minh Lãng vui vẻ vung tay: “Đi thôi!”
Lúc này, Trì Hoan Ý và Lưu Hội cùng mấy người khác vây quanh Tô Vãn An bước ra, từ xa trông thấy Hứa Yên đang nói chuyện với Cao Minh Lãng. Lưu Hội khẽ mắng một câu: “Đúng là lẳng lơ, vừa đến đã quyến rũ người ta, lại còn là người của lớp S.”
“Thật không biết lượng sức, dám đụng vào người bên cạnh Đoạn Tự Lý.”
“Chắc là được Đoạn Tự Lý nói một câu mà lên mặt rồi.”
Tô Vãn An vốn định phớt lờ mấy lời lẩm bẩm của nhóm bạn, nhưng nghe nhắc đến Đoạn Tự Lý, cô ta liền liếc mắt nhìn về phía Hứa Yên đang đứng xa xa.
Không hiểu sao… càng nhìn gương mặt cô ấy, lại càng thấy chướng mắt.
Dường như từ tận xương tủy đã ghét cái kiểu ngây thơ trong sáng ấy.
Giả vờ gì chứ.
…
Cả nhóm đến một quán giải khát gần cổng trường. Cao Minh Lãng đứng gọi đồ uống, vừa gọi vừa trò chuyện cùng Hứa Yên ở quầy.
Lộ Kỳ thì canh chừng Thích Ấu Vy rất sát, kéo cô ngồi sát cửa sổ, ánh mắt không rời Hứa Yên và Cao Minh Lãng: “Hình như… cô ấy có chút cảm tình với Cao Minh Lãng thì phải?”
“Cậu nhìn bằng mắt nào thế? Tớ chỉ thấy là tim Cao Minh Lãng sắp dán hẳn lên người Hứa Yên rồi.” Thích Ấu Vy vừa nói vừa ngậm ống hút.
“Nhưng mà cô ấy không từ chối gì cả, cậu có thấy không?” Lộ Kỳ cảm thấy mình thuộc kiểu nhạy cảm, “Tớ nghĩ, cô ấy… chính là kiểu ngoài mặt thì nhiệt tình, dễ gần, nhưng bên trong nghĩ gì thì không ai biết được. Người như thế, nếu không có ý gì thì cùng lắm là thêm WeChat cho xong, đằng này còn đồng ý đi uống trà sữa! Thế chẳng phải là ngầm đồng ý tìm hiểu à?”
Thích Ấu Vy đập ngay một phát vào đầu cậu ta: “Con gái đồng ý đi chơi, đi xem phim thì có nghĩa là đồng ý ngủ với cậu chắc? Ý cậu là thế đúng không?”
“Cứu với, tớ đâu có nói thế! Cậu đừng đổ oan cho tớ!”
Cô quay mặt đi, không thèm để ý đến cậu nữa.
“Nhưng mà… Cao Minh Lãng đúng là đẹp trai thật.” Lộ Kỳ ôm đầu nói, “Chỉ có điều cứ ở bên cạnh Đoạn Tự Lý mãi nên bị lu mờ, chứ nếu đứng một mình, chắc chắn là cấp độ hot boy top 2 trong trường, bảo sao tiểu thư của Thiện Bang lại xiêu lòng.”
Thích Ấu Vy vẫn nhìn về phía hai người kia, khẽ lắc đầu: “Tớ không nghĩ vậy.”
“Tất nhiên rồi, vì trong mắt cậu thì tớ là đẹp trai nhất.”
Cô liếc mắt cảnh cáo: “Tớ không nghĩ là cô ấy thích cậu ta.”
Từ tối hôm qua đến tận bây giờ, những gì Hứa Yên thể hiện khiến Thích Ấu Vy hoàn toàn không đoán nổi cô ấy đang nghĩ gì trong đầu.
Chỉ có một điều chắc chắn là cô ấy rất thông minh! Có thể nói là thông minh sắc sảo.
Người như thế, Thích Ấu Vy không tin cô sẽ dễ dàng bị cuốn hút bởi kiểu con trai như Cao Minh Lãng.
Cô định bước qua rủ Hứa Yên về cùng, vừa mới đến gần đã nghe thấy Cao Minh Lãng vỗ ngực cam đoan với Hứa Yên rằng:
“Tôi là người của hội học sinh, mấy chuyện nhỏ nhặt ấy, cứ để tôi lo. Có chuyện gì thì tìm tôi là đúng người rồi!”
“Vậy sau này có chuyện, chắc chắn sẽ làm phiền cậu rồi.”
Thích Ấu Vy lặng lẽ quan sát Hứa Yên, thậm chí cảm thấy nụ cười của cô… có chút bao dung.
Đúng lúc ấy, tiếng ồn ào trong quán nước bất chợt ngưng lại, không gian như chững lại trong thoáng chốc.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía cánh cửa kính, nơi một người vừa đẩy cửa bước vào.
Đoạn Tự Lý… xuất hiện.
Chỉ có cậu mới sở hữu loại khí chất khiến cả căn phòng như ngưng thở chỉ trong một giây.
Cậu bước ngang qua chỗ Hứa Yên và Cao Minh Lãng, ánh mắt không hề dao động.
Hứa Yên dõi theo bóng lưng ấy, vô thức nhìn thấy trên chiếc túi đeo vai màu đen của cậu, treo một chiếc móc khóa hình khủng long đỏ nhỏ xíu.
Thứ đồ trang trí có vẻ đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách của cậu.
Đoạn Tự Lý ngồi xuống cạnh cửa sổ, một nam sinh đi cùng lập tức tiến tới quầy gọi đồ cho cậu.
Cao Minh Lãng nhìn thấy Đoạn Tự Lý liền vẫy tay: “Anh Tự!”
Đoạn Tự Lý liếc qua, ánh mắt thản nhiên, rồi rút từ ba lô ra một quyển sách bìa cứng dày cộp.
Lúc này, Cao Minh Lãng như một chú chó săn vàng nhiệt tình đang cố gắng thể hiện trước “bạn gái tương lai”, liền quay sang Hứa Yên giới thiệu: “Cậu nghe đến tên Đoạn Tự Lý rồi chứ? Là nhân vật chính trong lễ bàn giao hôm nay đấy.”
“Ừ, Chủ tịch hội học sinh.”
“Anh em thân thiết của tôi!” Cao Minh Lãng lập tức nói, “Muốn làm quen không? Tôi giới thiệu cho!”
“Cũng được, chỉ nghe nói là cậu ấy không hay để ý người khác.”
“Thế nên mới cần tôi giới thiệu chứ!”
Cao Minh Lãng kéo Hứa Yên đến trước mặt Đoạn Tự Lý: “Anh Tự, đây là Hứa Yên, hôm trước tụi em tình cờ gặp ở hiệu sách ấy. Học sinh mới chuyển từ Thiện Bang đến, lúc nãy trong buổi lễ, chính cô ấy là người mang huy hiệu cho anh đó.”
Hứa Yên vươn tay về phía Đoạn Tự Lý, giọng nói nhẹ nhàng: “Chào cậu, tôi là Hứa Yên.”
Đoạn Tự Lý chậm rãi nâng mi mắt.
Đôi mắt đen sâu như vực thẳm liếc nhìn cô một cái…
Sau đó, cậu chìa tay ra, nhưng trong khoảnh khắc gần chạm vào tay cô, liền chuyển hướng, nhận lấy ly nước chanh nho xanh từ người bạn bên cạnh.
“Đi thôi.” Giọng cậu nhàn nhạt. “Tối năm người, đừng quên.”
Câu đó là nói với Cao Minh Lãng.
Từ đầu đến cuối, cậu không hề để tâm đến Hứa Yên.
Cao Minh Lãng cười gượng với cô, rồi vội đuổi theo bước chân Đoạn Tự Lý, vừa đi vừa ngoái đầu lại: “Xin lỗi nhé, mình nhắn tin sau!”
Hứa Yên gật đầu.
Thích Ấu Vy bước tới, khẽ thở dài: “Đoạn Tự Lý là vậy đấy, quen rồi thì không sao.”
Ánh mắt xung quanh nhìn về phía Hứa Yên đều phảng phất nét đồng cảm, như thể cô vừa tự chuốc lấy sự bối rối.
Chẳng ai nhận ra, ngay nơi Đoạn Tự Lý vừa để ba lô xuống, một chiếc móc khóa hình khủng long đỏ nhỏ nằm cô độc bị bỏ quên.
Hứa Yên cúi người nhặt nó lên.
Không nói một lời, lặng lẽ cho vào túi.
Comments