Chương 45: Cá mập đen vây

Chương 45: Cá mập đen vây

Biệt thự nhà họ Đoạn nằm lưng chừng núi Minh Nguyệt, là một toà biệt thự kiểu Âu đã có từ nhiều năm trước.

Đoạn Tự Lý bước vào phòng.

Đoạn Minh Đài đang ngồi trên ghế sofa, cẩn thận lau chùi khẩu súng săn mới mua đến sáng bóng.

Trên gương mặt anh ta là nét từng trải của một người đàn ông trung niên, khóe miệng để lại một chòm râu nhỏ, đôi mắt bị cặp kính gọng vàng có độ cận khá cao làm cho trông càng thêm nhỏ.

Đoạn Tự Lý và Đoạn Minh Đài thực chất không giống nhau chút nào, mẹ của Đoạn Tự Lý là Nga Kiều, dù anh có mái tóc và đôi mắt đen, nhưng đường nét khuôn mặt lại sắc sảo và sâu hơn. Trong khi đó, nét mặt của Đoạn Minh Đài lại khá phẳng và thuần phương Đông.

Ngay khi Đoạn Tự Lý vừa bước vào, khẩu súng vừa được lau bóng loáng trong tay Đoạn Minh Đài đã âm thầm nhấc lên, chĩa thẳng vào anh.

Vẻ mặt Đoạn Tự Lý không hề thay đổi, bước chân cũng chẳng hề ngừng lại, anh tiến thẳng đến trước mặt Đoạn Minh Đài.

“Tô Ý Chi là do cậu sắp xếp đúng không?” Đoạn Minh Đài chỉ hỏi đúng một câu.

Đoạn Tự Lý không giấu giếm, thẳng thắn đáp: “Đúng vậy.”

Tiếng “đoàng” vang lên như sấm nổ bên tai.

Chiếc bình hoa cổ phía sau Đoạn Tự Lý vỡ tan tành theo tiếng súng.

Một vết đạn sượt qua má trái anh, để lại một đường máu mảnh.

Dòng máu tươi chảy dọc trên làn da trắng lạnh của anh.

Dù chỉ cách một bước là mất mạng, nhưng Đoạn Tự Lý vẫn bình tĩnh như không, hoặc cũng có thể là đã quen, chỉ đưa tay lên lau đi vết máu trên má.

Anh nhìn Đoạn Minh Đài, vẫn mỉm cười: “Anh bình tĩnh lại chưa?”

Tay cầm súng của Đoạn Minh Đài vững như đá, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh mà không trả lời.

Đoạn Tự Lý đi đến chiếc ghế đơn đối diện Đoạn Minh Đài, ung dung ngồi xuống, tay đặt hờ lên lưng ghế: “Nếu anh bình tĩnh rồi, chúng ta nói chuyện.”

Ánh mắt Đoạn Minh Đài nặng nề đổ lên người anh. Mãi đến lúc này, anh ta mới thực sự quan sát lại người đang ngồi trước mặt mình.

Không còn là cậu bé ở Moscow ngày nào, vừa khóc vừa đòi về nước, bị anh ta dí súng vào trán liền sợ đến quên cả khóc nữa.

Đoạn Tự Lý không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Tô Tuấn Thành đã tìm lại được cô cháu gái ruột tưởng đã chết hơn mười năm – Tô Ý Chi.”

“Không phải cậu ‘giúp’ ông ta tìm lại à?” Đoạn Minh Đài lạnh giọng. “Tính toán giỏi đấy, Tự Lý.”

“Anh không tự hỏi xem, tại sao lão già đó thà chia một nửa tài sản cho cô cháu gái ấy, chứ nhất định không chịu giao hết cho anh?” Giọng Đoạn Tự Lý mang chút giễu cợt, “Chẳng qua là muốn để lại đường lui cho con gái ruột Tô Vãn An mà thôi.”

“Tên ngốc đó muốn làm gì thì kệ ông ta, liên quan gì đến tôi.”

“Nhưng tôi thì không muốn mãi mãi chỉ làm quân cờ trong tay anh. Tập đoàn nhà họ Tô, tôi cũng muốn.”

“Cậu muốn quá nhiều rồi đấy.”

“Giữa hai anh em chúng ta, anh muốn sau này sẽ hợp tác, hay trở mặt?” Đoạn Tự Lý nhìn thẳng vào mắt anh ta, đưa ra lựa chọn.

Đoạn Minh Đài không đáp, để anh tiếp tục.

“Anh, nếu chúng ta bắt tay, nhà họ Đoạn có thể tiến thêm một bước lớn. Phía nhà họ Tô, chúng ta cùng chung một chiến tuyến. Bây giờ Tô Ý Chi đã quay lại, một nửa sản nghiệp bên đó đã nằm trong tay tôi. Trong mắt Tô Tuấn Thành, tôi và Tô Vãn An là một thể. Còn nửa kia…”

Anh ngừng lại một chút rồi tiếp, “… sẽ là của anh.”

“Cậu nghĩ tôi sẽ dung túng cho cậu tiếp tục như vậy?” Đoạn Minh Đài ánh mắt lạnh buốt, khí áp quanh người đè nén.

“Anh không muốn cũng phải muốn.” Đoạn Tự Lý không nhường bước, “Thân phận của Tô Ý Chi đã được công bố, Tô Tuấn Thành cũng đã nhận cô ta. Anh là người ngoài, lấy tư cách gì để can dự?”

Lồng ngực Đoạn Minh Đài phập phồng, cơn giận trong anh ta đã cuộn trào.

Nhưng anh ta vẫn nhẫn nhịn, nhìn Đoạn Tự Lý: “Xem ra tôi đã coi thường cậu rồi. Ẩn mình lâu như vậy, móng vuốt cũng mài sắc, đến cả lão già mê cờ bạc Tô Tuấn Thành cũng bị cậu dắt mũi.”

Đoạn Tự Lý khẽ cười: “Anh, nếu đổi lại là anh, anh cam tâm cả đời bị người khác cầm súng sai khiến sao?”

“Nói vào trọng tâm đi.”

Đoạn Tự Lý rất rõ, con bài trong tay mình đủ để đặt điều kiện.

Chỉ cần Đoạn Minh Đài còn khao khát miếng bánh béo bở mang tên nhà họ Tô, thì “món khai vị” anh đưa đến, dù có mùi thối đến đâu, anh ta cũng buộc phải nuốt trôi.

“Phần cổ phần đang đứng tên Tô Ý Chi giả mạo, tôi nhất định phải lấy, mà cũng đã lấy rồi.” Đoạn Tự Lý điềm nhiên nói. “Còn về sản nghiệp tương lai của nhà họ Đoạn, hai mảng công nghệ và giải trí sẽ do tôi nắm quyền thực tế.”

“Tham vọng lớn đấy.” Giọng Đoạn Minh Đài không lộ rõ cảm xúc.

“Dĩ nhiên rồi.” Đoạn Tự Lý mỉm cười, khéo léo nhường bước, “Nhưng mọi thứ vẫn lấy anh làm chủ.”

Đoạn Minh Đài lần nữa quan sát kỹ thiếu niên trước mặt.

Thân hình cao ráo, giữa hàng mày vẫn còn chút sắc bén non trẻ, nhưng trong ánh mắt kia lại ẩn chứa điều gì đó khiến anh ta cảm thấy xa lạ.

Không còn là đứa trẻ dễ bị nắm thóp, cảm xúc lộ ra hết trên mặt như xưa nữa.

Trước đây, anh ta thừa nhận Đoạn Tự Lý thông minh, thậm chí xuất sắc, nhưng chỉ dừng lại ở đó.

Anh ta chưa từng xem anh là một đối thủ cần đối đãi ngang hàng, lại càng không phải là người để hợp tác.

Với anh ta, Đoạn Tự Lý giống như một công cụ vừa thuận tay vừa dễ kiểm soát.

Nhưng lúc này, gác lại sự bực tức vì bị tính kế, Đoạn Minh Đài buộc phải thừa nhận rằng lần này, anh làm rất gọn gàng.

Tận dụng mưu đồ riêng của Tô Tuấn Thành, mượn thế đẩy lực, không những lay chuyển được cục diện lợi ích khổng lồ của nhà họ Tô, mà còn đặt bản thân vào vị trí buộc người khác phải nhìn nhận.

Sự táo bạo, khả năng bố trí và thực thi ấy, tuyệt đối không phải người tầm thường.

Khi đã bình tĩnh lại, Đoạn Minh Đài chậm rãi ngẩng đầu, vẫn giữ dáng vẻ trầm ổn của người làm chủ: “Cậu muốn có được những thứ đó cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là phải liên hôn với nhà họ Tô.”

Đoạn Tự Lý biết rõ, liên hôn là điều anh ta luôn âm thầm sắp xếp.

Cái cây nhà họ Tô đã mất gốc kia, sớm muộn cũng bị nhổ tận rễ.

Giờ anh đã kiểm soát được một nửa mạch máu nhà họ Tô, thì nửa còn lại… tất nhiên sẽ để cho Đoạn Minh Đài, người đứng đầu gia tộc, dùng mối ràng buộc vững chắc nhất là liên hôn, để đường đường chính chính thâu tóm nốt.

“Được.” Đoạn Tự Lý nâng chén trà sứ trắng bên tay, kính về phía Đoạn Minh Đài.

Từ núi Minh Nguyệt đi xuống, người tài xế liếc nhìn thiếu niên ngồi hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, anh đã không còn là đứa trẻ bị đón từ Moscow về nước, run rẩy lo sợ như ngày trước.

“Thiếu gia, đi Quận Nam hay…”

“Hồ Quang Tự.” Đoạn Tự Lý vừa dùng khăn tay lau vết máu trên mặt, vừa đáp theo bản năng.

“Hay ghé qua bệnh viện xử lý một chút đã.”

“Không cần.”

Tài xế lái xe đến khu căn hộ Hồ Quang Tự, Đoạn Tự Lý lên lầu. Không ngờ thang máy vừa lên tới tầng hai mươi tám, cửa liền từ từ mở ra.

Hứa Yên mặc váy ngủ cotton hoa nhỏ, dường như đã đợi từ lâu.

Ban đầu là nụ cười ngập tràn ý muốn tạo một bất ngờ nho nhỏ cho anh, nhưng khi thấy vết thương trên mặt anh, sắc mặt cô khẽ thay đổi, lập tức kéo anh ra khỏi thang máy, đi thẳng vào nhà, lấy hộp thuốc ra tìm miếng dán cá nhân.

“Sao lại thế này? Anh đi đứng không nhìn đường rồi bị ngã à?”

“Ngã mà mặt chạm đất trước thì hơi khó đấy.” Đoạn Tự Lý nhìn thấy cô, tâm trạng vốn u ám bỗng nhẹ bẫng, trong mắt thoáng qua một nét cười.

“Vậy là đánh nhau à?”

“Cũng gần như thế.”

“Là anh đơn phương bị đánh?”

Đoạn Tự Lý búng tay “tách” một tiếng: “Đúng vậy.”

Hứa Yên thở dài, biết có hỏi nữa cũng chẳng moi được sự thật từ miệng anh, bèn xé miếng dán cá nhân: “Nhà chỉ còn cái này thôi.”

Một miếng dán hình chú chó hoạt hình, cô cẩn thận dán lên má trái của anh.

Động tác dịu dàng, như thể sợ làm anh đau, ánh mắt đầy xót xa.

“Có phải anh trai anh ghen ghét quá độ không?”

“Tại sao lại nghĩ vậy?”

“Ghen vì anh trẻ trung đẹp trai, nên cố tình muốn phá hủy gương mặt này.”

Đoạn Tự Lý rất thích nghe cô nói chuyện, dù đôi khi chỉ là những lời linh tinh không đâu, nhưng giọng cô, anh luôn thấy hay.

“Trẻ tuổi thường đồng nghĩa với ngây thơ. Trong mắt Đoạn Minh Đài chỉ có tiền và quyền, mấy chuyện ghen ghét này, anh ta không bận tâm.” Đoạn Tự Lý ngồi xuống ghế sofa, tiện tay cầm lấy điều khiển.

Hứa Yên rúc vào lòng anh, nhìn bộ dạng anh với miếng dán đáng yêu kia, trông vừa hoang dã lại có phần trẻ con, bèn véo mũi anh: “Anh không biết tránh à? Còn để bị thương ở mặt.”

“Không tránh được.”

“Sao lại không tránh được?”

“Là đạn. Em thử tránh một phát xem.”

“…”

Sau một thoáng im lặng kỳ lạ, Đoạn Tự Lý đưa tay xoa đầu Hứa Yên: “Em sợ à?”

Sắc mặt Hứa Yên quả thực hơi tái đi: “Anh ta… sao dám…”

“Anh ta cái gì cũng dám làm.”

“Rốt cuộc anh đã chọc giận anh ta thế nào vậy?”

Hứa Yên vốn không dễ nóng giận, nhưng lần này rõ ràng là thật lòng lo cho anh, từ ánh mắt đến giọng nói đều nhuốm màu nôn nóng.

Thật ra, Đoạn Tự Lý hoàn toàn có thể không nói, tuỳ tiện bịa một cái cớ là xong chuyện.

Nhưng một khi đã thật lòng mở ra một kẽ hở, thì chẳng khác nào một túi nước rò rỉ, đã rò rồi thì không thể giấu được nữa.

“Anh đã khiến khối tài sản mà lẽ ra anh ta có thể không tốn công mà có, bị cắt mất một nửa.” Khóe môi Đoạn Tự Lý nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, “Anh ta hận anh đến nghiến răng, nhưng cũng chỉ có thể nuốt lại vào bụng, trừ khi anh ta không cần nửa còn lại nữa.”

Hứa Yên cau mày, không hiểu nhìn anh: “Anh… đã làm gì vậy?”

“Không phải em rất tò mò về cô gái tên Tô Ý Chi đó sao?”

“Ừ.”

“Là do anh sắp xếp.”

Hứa Yên giả vờ kinh ngạc: “Anh sắp xếp… là có ý gì?”

Đoạn Tự Lý kéo cô gái vào lòng, đùa nghịch mấy sợi tóc mềm rơi xuống bên má: “Tô Ý Chi thật đã chết từ lâu trong vụ chìm tàu đó rồi. Cô gái hiện giờ là người anh đưa từ Moscow về. Tô Tuấn Thành cũng không muốn toàn bộ tài sản rơi vào tay Đoạn Minh Đài, nếu phải chọn, ông ta thà giao cho anh, người sẽ cùng Tô Vãn An đi hết cuộc đời.”

“Ý anh là, giữa anh và Tô Tuấn Thành đã cùng chung lợi ích.” Sắc mặt Hứa Yên tối đi, giọng cũng lạnh hẳn.

Đoạn Tự Lý đọc được suy nghĩ trong lòng cô, ngón tay v**t v* những sợi tóc, ánh mắt lại nhìn ra màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ: “Đó chỉ là bước đầu tiên. Từ giờ đến lúc cuộc liên hôn thật sự được định, còn vài năm nữa. Đoạn Minh Đài không sạch sẽ, bàn tay dính máu đủ để chết vài lần. Trong mấy năm này, chưa biết chừng sẽ có bước ngoặt. Nói tóm lại, nhà họ Tô, anh muốn, nhà họ Đoạn, anh cũng muốn.”

Hứa Yên đã hiểu, ván cờ này, anh muốn là người duy nhất chiến thắng, thâu tóm tất cả!

Đây chính là lá bài cuối cùng anh, anh không hề giấu diếm cô.

Tấm chân tình mà Đoạn Tự Lý giấu rất lâu, giờ đây, cô có thể nhìn thấy qua ánh mắt anh.

Có cảm động, nhưng cũng có chút cảm giác bị đe dọa.

Cảm động vì anh sẵn sàng đối diện với cô bằng trái tim thật, hoàn toàn tin tưởng.

Lời ngọt ngào, những nụ hôn hay v**t v* không phải là tình yêu, chúng chỉ là khao khát.

Còn khi một người mang điều trân quý nhất, phần bí mật nhất, cẩn thận trao vào tay người kia, đó mới là yêu.

Với Đoạn Tự Lý, sự chân thành được bọc kín và chôn sâu trong lòng là tài sản quý giá nhất.

Nhưng chính sự chân thành đó lại khiến Hứa Yên dần nhận ra, tương lai có lẽ anh sẽ là đối thủ còn khó đối phó hơn cả Đoạn Minh Đài.

Đoạn Minh Đài tuy có quyền lực, đứng đầu nhà họ Đoạn, nhưng kiêu ngạo và khinh thường kẻ khác.

Đoạn Tự Lý thì ngược lại, tâm tư kín đáo, thủ đoạn sắc bén, biết nhẫn nhịn những điều không ai nhẫn nhịn được, biết tiến biết lùi, một khi ra tay thì không dễ đối phó.

Nhưng… Hứa Yên chợt nảy ra một ý.

Nếu thật sự có thể giúp anh nắm giữ cả hai nhà Đoạn – Tô, mà trái tim này, lại đang nằm gọn trong tay cô…

Thì đây có khi lại là con đường lui tốt nhất cô có thể dành cho chính mình.

Đoạn Tự Lý đã có khả năng đối phó với Đoạn Minh Đài, thì chưa chắc không giải quyết nổi tên b**n th** Hứa Ngự Đình.

Chỉ phiền là… còn có Hứa Ngôn.

Hứa Yên làm việc luôn biết chừa đường lui, nắm chắc thế chủ động.

Đoạn Tự Lý chăm chú nhìn cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Hứa Yên bất chợt siết lấy cánh tay anh, cánh tay rắn rỏi đầy sức mạnh: “Em có thể tin anh không?”

“Tin anh điều gì?”

Hứa Yên như đang bám vào cọng rơm cứu mạng, khẽ nói: “Em không muốn quay về Thiện Bang nữa… anh có thể… bảo vệ em không?”

Không một người đàn ông nào có thể từ chối việc trở thành chốn che chở cho người con gái mình yêu, khi cô ấy toàn tâm toàn ý dựa vào.

Hứa Yên vốn là người rất kiêu hãnh, Đoạn Tự Lý biết điều đó.

Nhưng cô lại biết cách chọn đúng thời điểm để yếu đuối.

Giống như loài cỏ dại mềm mại, khi bão lớn kéo đến, cô biết cách nép sát vào gốc cây to, tìm kiếm sự chở che.

Đoạn Tự Lý không hứa hẹn rõ ràng, vì những chuyện không chắc chắn, hứa rồi cũng chỉ là bánh vẽ ra vô nghĩa.

Nhưng có một điều anh chắc chắn, anh đã bắt đầu yêu cô.

Nếu tương lai là ngày cùng cô nắm tay đi về phía trước, thì đó có lẽ là điều đáng để mong chờ.

Quân bài cuối cùng cũng đã lật mở, vậy thì còn gì để lưỡng lự nữa.

“Nếu thật sự có một ngày như thế… thì được.” Đoạn Tự Lý nâng gương mặt trắng bệch mà dịu dàng của cô lên, ngón tay khẽ v**t v* phần cằm mảnh mai ấy, “Nếu thất bại, nhớ vì anh mà khóc thật to.”

Hứa Yên còn chưa kịp trả lời, anh đã nghiêng người lại gần hơn, bổ sung: “Với lại, anh hay ghen lắm. Nếu em dám ở bên người khác, dù có chết rồi, anh cũng sẽ về quấy phá giấc mơ của em mỗi đêm.”

“…”

Hứa Yên nhíu mày: “Bạn trai nhà người ta đến lúc này đều phải mạnh mẽ tuyên bố bảo vệ người mình yêu, còn anh thì ngược lại, mở miệng ra đã dọa người ta rồi…”

“Khí chất đàn ông không thể thể hiện bằng lời nói.” Đoạn Tự Lý là kiểu người luôn mang theo sự cẩn trọng trong bản tính, anh đã mất rất nhiều năm để đi được đến ngày hôm nay, tuyệt đối không cho phép bản thân đi sai dù chỉ một bước.

Còn Hứa Yên, là ván bài duy nhất cậu quyết định đặt cược sau bao năm thận trọng.

Cược vào tấm chân tình của cô, cũng là cược vào chính đôi mắt nhìn người của mình.

“Nói thế nào thì khả năng thành công cũng cực kỳ mong manh, nếu thất bại, kết cục chỉ có một – chết.”

“Vậy mà anh vẫn muốn đối đầu với anh ta?”

“Không tự do thì thà chết còn hơn.” Vẻ mặt Đoạn Tự Lý bình thản, nhưng trong đáy mắt lại rực cháy, “Anh nói rồi mà, anh không phải người giỏi nghe lời.”

Anh đã quá chán ngán với việc bị sắp đặt số phận.

Điều này, Hứa Yên và anh… thật ra chẳng khác nhau là mấy.

Không tự do thì thà chết…

Hứa Yên kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Trước đó anh nói sẽ cùng em nấu ăn, đúng lúc trong nhà còn ít nguyên liệu, cùng nhau nhé?”

“Ừ.”

Đoạn Tự Lý buông tay cô ra, uể oải đứng dậy, đi về phía tủ lạnh, cẩn thận kiểm tra từng món bên trong.

Hứa Yên cúi đầu nhìn điện thoại, anh quay đầu lại: “Không phải nói là nấu cùng nhau sao?”

“Anh nấu trước đi, lát nữa em đến giúp.”

Đoạn Tự Lý khẽ hừ một tiếng, lấy vài món thực phẩm ra, đặt lên bàn bếp: “Hoá ra là lừa anh đến làm đầu bếp cho em đấy à?”

“Không phải mà!”

Tuy có vẻ trách móc, nhưng Đoạn Tự Lý cũng không thực sự tính toán với cô, chỉ xắn tay áo, cầm dao lên, tiếng dao lạch cạch vang lên đều đặn trong căn bếp nhỏ.

Hứa Yên nhìn anh.

Có một thứ ấm áp và đời thường len vào trong tim, gọi là khói lửa nhân gian.

Liệu cô có thể giữ được con cá mập đen này ở lại bên mình không?

Trong điện thoại, vẫn còn tin nhắn Hứa Ngôn gửi cho cô hai tiếng trước:

Yan: “Đợi cậu ta về, cố moi tin cậu ta và anh trai đã nói gì.”

Hứa Yên nhìn bóng lưng Đoạn Tự Lý đang bận rộn, ngón tay dừng lại thật lâu trên màn hình, cuối cùng chỉ gửi đi mấy chữ:

“Cậu ấy đa nghi, cảnh giác với em, không nói gì cả.”

Comments