“Người từ chỗ như Tam Giác Vàng đi ra mà còn giữ được vẻ thuần khiết như thế”
–
Trên đường về ký túc xá, Thích Ấu Vy tò mò hỏi Hứa Yên: “Cậu quen người lớp S à? Tôi không biết đấy. Cậu thân với Cao Minh Lãng lắm à?”
“Không thân.” Hứa Yên khẽ lướt đầu ngón tay quanh viền thẻ sinh viên, “Hôm nay mới là lần thứ hai gặp.”
“Vậy mà cậu ấy lại mời cậu đi uống trà sữa.” Thích Ấu Vy làm ra vẻ ngạc nhiên, “Bạn gái trước của cậu ta là hoa khôi trường tư bên cạnh đấy.”
“Sau đó thì chia tay à?”
Thấy Hứa Yên thực sự có vẻ hứng thú, Thích Ấu Vy hơi ngỡ ngàng, nhưng vẫn giải thích: “Hình như nghe nói là cô hoa khôi kia có ý đồ ngầm, là vì… người bên cạnh cậu ta, hiểu chứ?”
“Vì Đoạn Tự Lý?”
“Ừ, không phải cậu ấy thì còn ai vào đây.” Thích Ấu Vy xuýt xoa, “Cao Minh Lãng dù đứng riêng cũng đã đẹp trai rồi, nhưng so với người kia… vẫn còn cách một trời một vực. Bởi vậy, những người bạn xung quanh cậu ta, muốn tìm người yêu cũng khó lắm.”
“Thế mà vẫn cứ theo sát suốt ngày.”
“Đoạn Tự Lý thì lạnh nhạt với con gái, nhưng nghe nói rất tốt với bạn bè. Năm ngoái Cao Minh Lãng đắc tội với em trai của ông chủ sòng bạc Austin, suýt nữa thì bị chặt một cánh tay. Cũng là Đoạn Tự Lý đứng ra dàn xếp, đích thân đến nơi, mang cậu ta ra khỏi sòng bạc ngầm mà vẫn còn nguyên vẹn. Từ sau vụ đó, Cao Minh Lãng trở thành fan trung thành của cậu ấy. Với mấy công tử nhà giàu như bọn họ, con gái thì chẳng bao giờ thiếu, nhưng một người bạn có bản lĩnh như Đoạn Tự Lý, đúng là có đốt đuốc cũng khó tìm.”
Hứa Yên gật đầu: “Thì ra là vậy.”
“Thế rốt cuộc là cậu để mắt đến Cao Minh Lãng, hay là…” Thích Ấu Vy nheo mắt nhìn cô, “Là người đứng sau cậu ta kia?”
Qua lớp túi áo, Hứa Yên khẽ xoa nhẹ hình khủng long nhỏ gồ lên, không trả lời.
…
Tối hôm đó, sau khi thu dọn xong tài liệu học thêm, Hứa Yên rời Tĩnh Thù Lâu để lên thư viện học bài.
Cô vừa bước khỏi cửa, thì phía sau Thích Ấu Vy đã bị Lưu Hội và Trì Hoan Ý kéo đi.
“Đi nào, tụi tôi có chuyện muốn nói.”
Cô bị hai người đẩy vào phòng ký túc xá 308.
Tô Vãn An đang ngồi trước gương trang điểm thoa son.
Nghe thấy tiếng động, cô ta không buồn ngẩng đầu, chỉ có mái tóc đen lượn sóng phản chiếu trong gương, óng mượt như lụa.
Dưới chiếc váy đồng phục xếp ly, hai chân vắt chéo, đầu mũi giày da đen khẽ chạm xuống nền sàn theo nhịp.
Nhìn thấy cô ta, Thích Ấu Vy không khỏi run lên.
Từng ấy năm qua, cô ta đã trở thành… cơn ác mộng đáng sợ nhất của cô.
“Muốn chết à! Cậu dám để xảy ra sơ suất!” Trì Hoan Ý đẩy Thích Ấu Vy một cái.
Cô lảo đảo vài bước, đầu gối va vào mép giường đau điếng.
Lưu Hội túm tóc Thích Ấu Vy kéo ngược lại: “Nào, nói cho Vãn An nghe đi, rốt cuộc cô ta có uống hay không!”
“Thực sự tôi đã bỏ thuốc rồi…” Giọng Thích Ấu Vy nhỏ như muỗi kêu, “Nhưng mà cô ấy… cô ấy rất cẩn thận, nước mà rời mắt ra là không bao giờ uống đâu.”
“Không phải do cậu ngu à, cô ta không uống thì cậu phải lừa cho uống chứ?”
“Cô ấy thông minh lắm, sao tôi có thể lừa nổi.”
“Còn dám cãi!” Trì Hoan Ý nổi cáu, đẩy mạnh một cái, “Ngu như heo vậy!”
Tô Vãn An vặn nắp son lại, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Dừng tay.”
Lời của cô ta như lệnh ban, hai người kia lập tức dừng lại, Lưu Hội còn trừng mắt đe dọa Thích Ấu Vy.
Tô Vãn An bước đến trước mặt Thích Ấu Vy, cô vội vàng quay đi, không dám nhìn, như thể ánh mắt ấy có thể thiêu đốt mình.
Cô ta nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối cho cô, ánh mắt thoáng nét cười, giọng dịu dàng: “Nói thật đi, cô ta và Cao Minh Lãng có quan hệ gì?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng cảm giác cô ấy… có ấn tượng tốt với Cao Minh Lãng.”
“Thật không?”
Nghe ra niềm vui phảng phất trong giọng nói đó, Thích Ấu Vy vội vàng phụ họa: “Chính miệng cô ấy nói là rất có thiện cảm với Cao Minh Lãng, chắc chắn là sẽ có tiến triển…”
Lưu Hội buông lời mắng: “Đồ không biết xấu hổ.”
Tô Vãn An thì như trút được gánh nặng, rất nhẹ, rất kín đáo, nhưng Thích Ấu Vy vẫn nhận ra được.
“Hai người họ đã kết bạn WeChat rồi, Cao Minh Lãng là nam sinh duy nhất mà cô ấy từng chủ động kết bạn.”
“Tốt lắm.” Tô Vãn An bước tới, chỉnh lại bảng tên trước ngực Thích Ấu Vy, giọng dịu dàng nói: “Thời gian tới, hãy giúp tôi để mắt đến cô ta. Chỉ cần có gì bất thường, lập tức báo lại cho tôi, hiểu chưa?”
Thích Ấu Vy ngửi thấy hương trà trắng dịu nhẹ từ người cô ta, run rẩy, nhìn sang Lưu Hội và Trì Hoan Ý.
“Yên tâm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ sẽ không làm khó cậu đâu.”
Cô khẽ mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
…
Ngày nào tan học, Cao Minh Lãng cũng hẹn Hứa Yên đi uống đồ lạnh. Hai người sóng bước trong sân trường, chẳng hề tránh né ánh mắt xung quanh, vì thế tin đồn họ đang quen nhau cũng râm ran khắp nơi.
Chiều buông, cả khuôn viên trường nhuộm trong sắc cam hồng của hoàng hôn.
Hứa Yên bước ra khỏi tiệm giải khát, “bụp” một tiếng, cô mở chiếc ô hoa nhỏ có viền ren đen.
Cao Minh Lãng nheo mắt nhìn ánh chiều dần tắt nơi xa: “Sắp lặn rồi mà còn sợ nắng đen à?”
Dưới vành ô, giọng cô nhỏ nhẹ vang lên: “Tôi không thích nắng, nắng lâu da sẽ rát.”
Nếu là trước kia, cậu đã nghĩ con gái như vậy thật là làm quá.
Nhưng lúc này đây, nhìn gương mặt trắng ngần của Hứa Yên, cậu chỉ cảm thấy xót xa.
Ôi~
Cậu thật sự là mê đắm mất rồi.
“Để tôi cầm cho.” Cậu giơ tay định lấy cán ô, nhưng cô nghiêng người tránh đi.
“Chẳng phải cậu nói bạn cậu đến đón sao?”
Cao Minh Lãng liếc đồng hồ: “Sắp đến rồi, phải chờ chút. Bạn tôi ấy mà, cũng kiểu có khí chất như cậu, thường là người ta đợi cậu ấy, chứ cậu ấy thì không chờ ai. Đúng giờ mà không thấy người là đi luôn.”
“Đừng nhắc lại chuyện đó nữa.” Hứa Yên có phần ngượng, “Đấy là do bố tôi thôi, chứ không phải tôi.”
Cao Minh Lãng bật cười thoải mái: “Sau này không nói nữa.”
“Vậy tôi đợi cùng cậu nhé.”
“Ừ.”
Cả hai đứng bên lề đường, chờ khoảng năm phút thì một chiếc Maybach đen dừng lại ở đầu ngõ.
Kính sau xe chậm rãi hạ xuống một nửa, để lộ đường nét nghiêng lạnh lùng của một chàng trai.
Lông mày như núi tuyết xa xa, toát lên vẻ xa cách khó gần.
Cao Minh Lãng quay sang Hứa Yên: “Tôi đi trước nhé.”
“Ừ, tạm biệt.”
Cao Minh Lãng không dám để Đoạn Tự Lý chờ lâu, tuy quyến luyến nhưng vẫn tạm biệt cô rồi bước lên xe.
Chỉ đến khi cửa xe đóng lại, Đoạn Tự Lý mới uể oải nhấc mí mắt, liếc ra ngoài.
Chiếc ô hoa viền ren khẽ đung đưa trong gió, che đi nửa gương mặt cô gái. Ánh sáng hoàng hôn hắt qua lớp ren mỏng, chỉ thấp thoáng đường nét lờ mờ, chẳng rõ ràng.
Ngay khoảnh khắc anh định rời mắt đi, vành ô khẽ nhấc lên.
Qua lớp ren lay động, ánh mắt hai người thoáng giao nhau.
Gương mặt cô dịu dàng, ánh mắt trong trẻo, môi nhạt sắc.
Chỉ trong tích tắc, vành ô lại nhanh chóng hạ xuống.
Cùng lúc ấy, đôi môi anh đào khẽ ngậm lấy ống hút, uống một ngụm nước chanh nho xanh.
…
Chiếc Maybach lướt đi trên đường, suốt cả quãng, Cao Minh Lãng cứ thấp thỏm không yên.
“Cô ấy đồng ý tuần sau đến dự sinh nhật tôi rồi!”
“Lần này tôi phải tổ chức hoành tráng thật, ha ha ha, anh Tự, cho tôi mượn căn biệt thự ở Quận Nam đi!”
“Dịp này tôi phải lên kế hoạch tử tế, tổ chức bắn pháo hoa này… rồi mời vài đầu bếp Michelin…”
Đợi cậu nói một tràng dài, Đoạn Tự Lý mới thản nhiên cất lời: “Cô gái đó không đơn giản, cậu không giữ nổi đâu.”
“Cô ấy khác lắm! So với mấy người tôi từng gặp, đơn thuần hơn nhiều! Tôi thực sự rất thích! Ngày mai muốn tỏ tình luôn ấy! Cậu xem, có phải là tôi có cơ hội không, dạo này hẹn lần nào cô ấy cũng đồng ý hết!”
Cậu ta đắm chìm trong niềm vui tràn đầy dopamine.
Đoạn Tự Lý lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
“Người từ chỗ như Tam Giác Vàng đi ra mà còn giữ được vẻ thuần khiết như thế, có khả thi không.”
“Cậu đang phân biệt vùng miền đấy à! Cậu không hiểu cô ấy đâu, thực sự là người con gái tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp. Gặp được cô ấy, tôi chết cũng mãn nguyện rồi. Nếu cô ấy đồng ý đi cùng tớ, ngày mai tôi cưới luôn!”
“Đồ điên.”
Đoạn Tự Lý khẽ hừ mũi, không muốn dây dưa thêm về chủ đề này: “Trận bóng với bên Phổ Tư Lai, mấy giờ?”
“Chiều tối ngày kia, tôi định rủ bạn gái tương lai của mình đi xem, hehe, anh Tự, hôm đó nhớ tạo điều kiện cho tôi thể hiện nha!”
“Còn nhắc đến cô ta, thì cậu xuống xe ngay.”
…
Chiều hôm sau, trong tiết hoạt động, Hứa Yên đứng ngoài cửa phòng giáo viên, khẽ gõ: “Thưa cô, cô gọi em ạ.”
Cô Riley đang vội vàng ra ngoài, vừa đeo túi Hermes vừa đưa cho cô một tập hồ sơ màu gỗ: “Cô có việc gấp phải đi, em giúp cô chuyển tập này cho cán sự môn tiếng Anh của lớp S, nhờ em ấy ký tên rồi mang lại cho cô trước tối nay nhé.”
“Vâng ạ.” Hứa Yên nhận lấy hồ sơ, “Em đi ngay bây giờ.”
“Làm phiền em rồi.”
“Không có gì ạ.”
Hứa Yên quay bước, đi lên tầng ba của toà Minh Đức, nơi lớp S ở đó.
Tầng ba khu Minh Đức là nơi có tầm nhìn đẹp nhất toàn trường Bồ Tinh. Xa thì thấy núi, gần thì trông ra hồ. Mặt hồ thỉnh thoảng có hải âu lướt qua…
Khác hoàn toàn với lớp E, nơi nhìn ra sân bóng rổ náo nhiệt…
Với phần lớn học sinh Bồ Tinh, lớp S là một ước mơ xa vời.
Chỉ top 30 toàn khối mới được vào lớp S, mà trong một ngôi trường hội tụ tinh anh hàng đầu khắp HongKong Macao, thì điều đó chẳng khác nào cá chép hóa rồng.
Vì vậy, dù là học sinh có hoàn cảnh bình thường, chỉ cần vào được lớp S, sẽ không ai dám bắt nạt.
Không ai dám động vào học sinh lớp S.
Hứa Yên đứng trên hành lang tầng ba, chụp một tấm hình hồ tuyệt đẹp, gửi cho Thích Ấu Vy .
Butterfly: “Kỳ sau, cùng vào S nhé? \[Hình ảnh]”
Thích Ấu Vy gửi lại một bức ảnh bàn học lộn xộn trong thư viện, sách vở bày bừa khắp nơi.
Vy: “Lộ Kỳ vừa rủ tớ đi đánh tennis, lại bị cậu dập tắt rồi. \[cười chết]”
Butterfly: “Chờ lát nữa tớ đến tìm cậu, đi cùng nhau nhé. \[che miệng cười]”
Vy: “Tớ đợi!”
Hứa Yên bước tới cửa lớp S, liền chạm mặt một nam sinh cao ráo đang đi tới.
Cậu ta nhìn thấy cô thì không tỏ vẻ ngạc nhiên, còn cười trêu chọc: “Tìm Cao Minh Lãng à? Hôm nay cậu ấy xin nghỉ rồi.”
“Không phải, tôi tìm cán sự môn tiếng Anh lớp cậu.”
Nam sinh hơi sửng sốt: “Cậu tìm cậu ấy?”
“Ừ.”
Sắc mặt cậu ta bỗng trở nên khó đoán, khóe môi càng nhếch cao hơn: “Giờ này, Đoạn Tự Lý chắc đang ở bể bơi nước ấm. Cậu qua đó tìm đi.”
Comments