Hồ bơi nước ấm vắng lặng, yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng nước khẽ gợn vang vọng. Dưới mái vòm kính rộng lớn, ánh nắng chiếu xuống mặt nước, phản chiếu những gợn sóng lấp lánh.
Hứa Yên cứ ngỡ mình bước nhầm vào một câu lạc bộ tư nhân nào đó.
Lúc nãy, nhân viên quầy lễ tân còn định ngăn cô vào.
Cô ấy nói, đây là bể bơi do nhà họ Đoạn đầu tư, mỗi khi Đoạn Tự Lý sử dụng thì không mở cửa cho bất kỳ ai.
Nếu cậu ta đến, cả nước trong hồ cũng phải được thay mới từ trước.
Hứa Yên đưa ra tập tài liệu do cô giáo tiếng Anh giao, mới được cho phép vào tìm người.
Cô bước vào trong nhà bơi, vừa đi vừa nhìn, rồi bắt gặp hình ảnh cậu thiếu niên đang bơi lướt nhẹ dưới làn nước như một con cá mập con.
Tấm lưng rắn chắc lướt đi uyển chuyển.
Ánh nắng từ mái kính chiếu xuống làn da trắng lạnh của cậu, từng khối cơ như căng lên theo từng động tác.
Hứa Yên kiên nhẫn đứng bên hồ đợi. Hơn mười phút sau, Đoạn Tự Lý cuối cùng cũng bơi vào bờ.
Cậu cầm lấy chiếc khăn tắm trắng, khoác hờ lên vai, vầng trán cao, từng giọt nước lăn từ xương mày xuống.
Bụng nổi rõ tám múi gọn gàng, đẹp như tranh khắc.
“Đoạn Tự Lý.” Hứa Yên gọi tên cậu, tiến lại gần. “Cô Riley nhờ cậu ký vào tập tài liệu này, chiều nay tôi phải đem nộp lại cho cô ấy.”
Cô lấy tài liệu ra, ngoan ngoãn đưa thêm chiếc bút trung tính đã chuẩn bị sẵn.
Đoạn Tự Lý không nói gì thêm, cầm bút, ký nhanh gọn vào chỗ cuối mỗi trang.
Ba chữ rõ ràng mạnh mẽ:
Đoạn Tự Lý.
Nét chữ đúng như con người cậu: dứt khoát, đầy nội lực.
Hứa Yên cất lại tập tài liệu vào túi, nhưng không rời đi.
Đoạn Tự Lý ngước mắt lên: “Còn việc gì nữa?”
“Cao Minh Lãng mời tôi tuần sau tới dự tiệc sinh nhật, tôi đang không biết nên tặng gì. Cậu thân với cậu ấy, có thể gợi ý giúp tôi không?”
“Với mức độ mê cậu ấy dành cho cậu thì…” Đoạn Tự Lý cầm ly nước, ngửa cổ uống một ngụm. “Dù cậu có nhặt đại viên đá bên đường tặng cậu ta, thì cậu ta cũng mang về đặt lên bàn thờ.”
Đường nét cổ và cằm của cậu, sắc nét và thanh tú.
“Nhưng tôi không thể thật sự tặng đá được.” Cô cười dịu dàng, ánh mắt sáng trong.
Đoạn Tự Lý đặt ly xuống: “Nếu thật sự có ý với cậu ấy, nghe câu này phải thấy vui mới phải.”
“Tôi vui mà.”
“Không nhìn ra.”
Hứa Yên dời mắt, liếc nhanh đồng hồ trên điện thoại: “Tôi đi đây.”
“Đứng lại.” Hai từ ngắn gọn, dứt khoát, đầy áp lực.
Cô khựng lại, không quay đầu.
Đoạn Tự Lý bước vòng ra trước, ngón tay nhẹ đặt dưới cằm cô, hơi nâng lên, chăm chú nhìn: “Đúng là, trông còn xinh hơn mấy người yêu cũ của Cao Minh Lãng.”
“Cảm ơn.” Cô bình thản đối diện với ánh mắt cậu.
Thế nhưng, chỉ một cái liếc mắt ấy thôi, Đoạn Tự Lý đã nhìn thấu dã tâm trong đôi mắt ấy.
Cậu thờ ơ buông tay khỏi mặt cô.
“Người muốn theo đuổi tôi, chơi bài ngửa thì tôi thấy nhiều rồi, chơi kiểu vòng vo cũng chẳng thiếu. Cậu…không có gì đặc biệt.”
“Tôi không hiểu.”
Đoạn Tự Lý mặc lại áo sơ mi, cài từng chiếc cúc áo, khẽ cười khẩy: “Tốt nhất là cậu không hiểu thật.”
Khoảnh khắc cậu bước lướt qua người cô, cảm giác áp lực ấy rốt cuộc cũng tan biến.
Hứa Yên nhẹ nhàng thở ra.
…
Tại sân tennis, Hứa Yên chơi mà tâm trí chẳng đâu vào đâu.
Bên cạnh, Thích Ấu Vy đặt vợt xuống, thở hổn hển hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Hứa Yên chạm nhẹ vào cằm mình.
Nơi đó… vẫn còn vương lại cảm giác thô ráp từ đầu ngón tay của Đoạn Tự Lý…
“Tôi đang nghĩ, nên tặng gì cho Cao Minh Lãng vào sinh nhật cậu ấy.”
“Cậu ấm của tập đoàn bất động sản hàng đầu tại Macau HongKong, thiếu gì thứ?” Thích Ấu Vy vung vợt, đánh bay quả bóng tennis. “Sinh nhật năm nào cũng tổ chức linh đình, quà nhận được chất cao như núi, đồ thường chắc chẳng lọt vào mắt đâu.”
“Ừ, tôi cũng đang đau đầu vì thế.”
“Nói mới nhớ…” Thích Ấu Vy liếc qua, thần bí nói nhỏ: “Cậu có biết Đoạn Tự Lý và Cao Minh Lãng sinh cùng một ngày không?”
Hứa Yên khựng lại khi đang đánh bóng, ngơ ngác lắc đầu.
“Đoạn Tự Lý chưa từng tổ chức sinh nhật, vì ngày sinh cậu ấy cũng chính là ngày giỗ của mẹ cậu.” Thích Ấu Vy tỏ vẻ am hiểu chuyện đời. “Cho nên dù có cùng ngày với Cao Minh Lãng, ai biết cũng không nhắc đến sinh nhật cậu ấy. Trước kia từng có bạn nữ tặng quà đúng ngày đó, cậu ấy chẳng thèm mở, trực tiếp ném vào thùng rác ngay trước mặt người ta.”
Bên kia lưới, Lộ Kỳ mồ hôi nhễ nhại, tỏ rõ sự bất mãn: “Hai người có thể nghiêm túc chút không? Một mình tôi đánh mà điểm vẫn vượt xa hai người hàng chục điểm rồi!”
“Bọn tôi có phải dân chuyên thể thao đâu.” Thích Ấu Vy bĩu môi. “Vận động cho vui thôi, chỉ có cậu là nghiêm túc muốn thắng tụi tôi.”
Hứa Yên cười: “Thôi được rồi, chơi nghiêm túc nào.”
Ba người đang chơi tennis nhiệt tình thì có vài nam sinh huyênh hoang bước vào, một người mặc áo ba lỗ đen.
Tại trường tư Bồ Tinh, tất cả học sinh đều phải mặc đồng phục hằng ngày, chiếc áo ba lỗ đen kia vô cùng gây chú ý và ngang nhiên.
“Lộ Kỳ, đang chơi trò gia đình với mấy cô này à?” Cậu áo đen lấy vợt chọc vào lưng Lộ Kỳ, cười nửa miệng, giọng trêu chọc: “Ra đây chơi với anh đi.”
Lộ Kỳ lập tức thu vợt: “Bọn tôi sắp về rồi.”
“Về? Bọn anh vừa tới mà mấy cậu đã định chuồn là sao?” Cậu ta nghiêng đầu, khuyên tai là hình đầu lâu.
Mấy nam sinh kia đẩy đẩy kéo kéo, chặn đường Lộ Kỳ, trông rõ ràng là đang kiếm chuyện.
Hứa Yên toan bước lên, nhưng Thích Ấu Vy kéo tay cô lại, giọng run run: “Là Triệu Dật đấy, tên đầu gấu bên khoa Thể thao, nhà có thế lực, ở trường này thì khỏi phải nói, là dạng không ai muốn dây vào.”
“Nhưng mà Lộ Kỳ…”
“Không sao đâu, cậu ấy đối phó được.”
Lộ Kỳ cười gượng, nịnh nọt: “Anh ơi, tha cho em đi. Coi như em chỉ là con sâu cái kiến dưới chân anh, anh không cần phải ra tay bẩn mình.”
“Xem cái bộ dạng nhếch nhác của mày kìa.” Triệu Dật liếc cậu một cái đầy khinh miệt.
“Em vốn dĩ cũng chẳng có mặt mũi gì trước mặt anh mà.”
“Mau cút đi, nhìn thấy là ngứa mắt. Làm xấu mặt dân thể thao bọn tao.”
Lộ Kỳ cười gượng thêm lần nữa rồi quay người muốn rút lui. Hai cô gái cũng vội đi theo sau.
“Ê, khoan đã.” Triệu Dật gọi giật lại.
Hứa Yên quay đầu, chạm phải ánh mắt đen láy của hắn.
Hắn nhìn cô chằm chằm, rồi đột nhiên nở nụ cười: “Hóa ra là học sinh chuyển trường mới?”
Hắn sải bước lại gần, khoác tay lên vai Lộ Kỳ như thân quen lắm: “Lộ Kỳ, cậu cũng được phết nhỉ? Gái xinh thế này mà cũng tán được? Thế này là định làm con rể nhà Thiện Bang đấy hả?”
Lộ Kỳ cuống quýt giải thích: “Không phải đâu, chỉ là bạn cùng lớp thôi…”
“Bạn học à? Không định giới thiệu à?”
Lộ Kỳ lén liếc sang Hứa Yên, cười trừ, giọng vừa nhỏ vừa khẩn khoản: “Bỏ qua đi anh Dật, đừng làm khó bạn ấy. Anh muốn làm gì em cũng được, chơi kiểu gì em cũng chịu.”
“Kiểu gì cũng được, hả?”
Triệu Dật đón lấy cây vợt tennis, đúng lúc có đứa bạn ném quả bóng sang.
Hắn vung vợt, đánh mạnh một cú, quả bóng bay thẳng vào mặt Lộ Kỳ.
Lộ Kỳ đau đến mức loạng choạng lùi lại, khóe miệng lập tức tím bầm.
Cậu quay đầu nhìn Hứa Yên và Thích Ấu Vy, mấp máy môi không thành tiếng: “Còn không mau chạy đi!”
Thích Ấu Vy kéo tay áo Hứa Yên, định bỏ chạy, nhưng lại phát hiện Hứa Yên vẫn đứng yên tại chỗ.
“Đi thôi!”
Nhưng Hứa Yên vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dán vào Triệu Dật đang túm cổ áo Lộ Kỳ: “Thả cậu ấy ra.”
“Ồ, cũng biết giận cơ đấy.” Triệu Dật vác vợt lên vai, lững thững bước lại, “Không thả đấy, thì sao?”
Hứa Yên đưa tay vào cặp, lấy điện thoại: “Vậy tôi gọi cho Đoạn Tự Lý, để cậu ấy nói chuyện với cậu.”
Nghe đến cái tên đó, sắc mặt Triệu Dật lập tức biến đổi, rõ ràng là có chút dè chừng.
Hắn bán tín bán nghi: “Cô quen Đoạn Tự Lý á?”
“Vừa mới gặp thôi.” Hứa Yên bình tĩnh mở khóa màn hình, lướt tìm danh bạ, “Cậu ấy đang ở bể bơi bên cạnh, đi sang đây mất chưa đến ba phút.”
Lúc này, một tên đứng cạnh ghé tai Triệu Dật thì thầm: “Đoạn Tự Lý đúng là đang bơi ở đó thật… con nhỏ này chắc cũng quen cậu ta thật rồi.”
Triệu Dật nhìn chằm chằm vào Lộ Kỳ vài giây, mặt mũi bực bội: “Xem như hôm nay mày gặp may. Cút đi!”
…
Trong phòng thiết bị thể thao, Thích Ấu Vy vặn nắp bình thuốc xịt Bạch Dược Vân Nam mới mua, nhắm ngay bên má trái sưng đỏ của Lộ Kỳ, ấn xuống.
“Á á á, xịt vào miệng rồi!”
“Đừng nhúc nhích!” Thích Ấu Vy giữ chặt lấy cậu, dứt khoát xịt xong cho bằng được.
Hứa Yên ngồi trên bao cát xanh quân đội bên cạnh, nhìn Lộ Kỳ hỏi: “Bọn họ thường xuyên bắt nạt cậu à?”
“Cũng không hẳn. Bình thường tránh được thì tránh.” Lộ Kỳ xua tay, giọng dửng dưng, “Trường tư Bồ Tinh là thế mà, không có chỗ dựa thì một là chịu đựng, hai là cuốn gói.”
Thích Ấu Vy thở dài: “Chỉ cần vào được lớp S là đỡ hơn nhiều.”
“Thành tích thể thao của tôi, với điểm của cậu, cộng lại cũng không đủ đâu.” Lộ Kỳ dội gáo nước lạnh, “Lớp S ấy à, chỉ có thể mơ thôi.”
“Cũng đúng. Còn hai năm nữa, chịu đựng qua là ổn.”
Hứa Yên hỏi: “Trường kỷ luật không tốt thế này, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện chuyển đi à?”
“Trường tư Bồ Tinh là trường cấp ba tốt nhất khu này, phải cố gắng lắm mới vào được. Dù có phải xếp chót ở đây, thì sau này vẫn có cửa vào trường 211.” Thích Ấu Vy nói rồi lại thở dài, “Tôi không nỡ bỏ.”
“Tôi cũng không nỡ.” Khi Lộ Kỳ nói câu này, ánh mắt vẫn nhìn Thích Ấu Vy, không rời lấy một giây.
Hứa Yên đề nghị: “Nếu điểm tích luỹ quan trọng thế, thì cùng nhau đăng ký vào hội học sinh đi.”
Vừa dứt lời, cả Thích Ấu Vy và Lộ Kỳ đồng loạt quay sang nhìn cô.
“Thôi đi, hội học sinh tuy được cộng điểm cao thật, nhưng bị người ta giành hết rồi, làm gì có chỗ cho bọn mình chen vào.” Thích Ấu Vy như thể nghe chuyện hoang đường.
Lộ Kỳ cũng gật đầu: “Học sinh bình thường, đến chức vụ nhỏ còn không mơ nổi.”
“Tôi thấy bảng thông báo có dán tin chiêu mộ thành viên hội học sinh, viết rõ toàn bộ học sinh đều có thể tham gia ứng tuyển.”
“Đó chỉ là quy định ngoài mặt thôi, bên trong phức tạp ngầm thế nào ai biết được.”
Hứa Yên nhún vai: “Thử cũng đâu mất gì.”
Hai người liếc nhìn nhau, im lặng vài giây. Cuối cùng, Thích Ấu Vy khẽ nói: “Vậy… thử xem?”
…
Tối hôm đó, Hứa Yên ôm sách từ thư viện về, đi đường tắt băng qua vườn hoa trở lại ký túc xá.
Khu này rất ít người qua lại, bóng cây lắc lư, phía xa chỉ loáng thoáng tiếng cười nói của học sinh, gần bên chỉ nghe tiếng lá khô lạo xạo dưới chân.
Ánh đèn đường vàng vọt yếu ớt hắt lên lối đi lát đá cuội.
Không ngờ, vừa rẽ qua khúc quanh nhỏ, Hứa Yên đã đối mặt với nhóm người hồi sáng ở sân tennis, dẫn đầu vẫn là Triệu Dật, ánh mắt không có thiện ý chút nào.
Hứa Yên lập tức khựng lại, theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng sau lưng đã có hai nam sinh khác chặn lại.
“Tao điều tra rồi.” Triệu Dật tiến lại gần, ép sát cô, “Đoạn Tự Lý căn bản chẳng thèm để ý đến mày.”
Hứa Yên liên tục lùi bước, mấy nam sinh vây kín quanh cô, không có ý định buông tha dễ dàng.
“Mày nghĩ mày là ai? Còn dám giả danh người của hắn?” Triệu Dật thấy mình bị một con nhóc qua mặt, mất mặt đến cực độ. “Tưởng tao ngu lắm hả, dễ bị lừa thế cơ à?”
“Tôi không lừa anh.” Hứa Yên vừa lùi về phía sau, vừa lấy điện thoại trong cặp ra.
“Muốn gọi cho Đoạn Tự Lý à? Gọi đi, để xem cậu ta có thèm để mắt đến không.”
Trong danh bạ, số điện thoại anh trai được ghim lên đầu.
Ngay khoảnh khắc cô sắp ấn gọi, thì một giọng nói lười nhác vang lên từ phía sau…
“Gọi tôi à?”
Hứa Yên quay đầu lại, thấy Đoạn Tự Lý đang tựa người vào gốc cây hợp hoan, tay cầm điếu thuốc.
Làn khói trắng mờ bay lên.
Cả người cậu chìm trong ánh sáng mờ của đèn đường, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn mình trong hốc mắt lạnh lùng…
Bọn Triệu Dật liếc nhìn nhau, không ai dám hành động bốc đồng.
“Anh… anh Tự, con nhỏ này ăn nói bậy bạ, bảo là người của anh, bọn tôi chỉ định dạy cho nó một bài học.”
“Tôi chưa từng nói vậy.” Hứa Yên bình tĩnh đáp lời.
Đoạn Tự Lý ngước mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái.
Hứa Yên cúi đầu, né tránh ánh nhìn của cậu.
Đoạn Tự Lý dụi tắt điếu thuốc trong tay, xoay người rời đi: “Không quen.”
Thấy cậu không có ý can thiệp, nét mặt Triệu Dật lập tức hiện lên vẻ đắc ý và độc ác. Hắn vung tay, mấy tên con trai lập tức vây lấy Hứa Yên: “Giả vờ ngây thơ thế, l*t s*ch ra xem có thật ngây thơ không!”
Hứa Yên định gọi cho anh trai cầu cứu, nhưng điện thoại đã bị một tên cướp lấy, ném vào bụi cây bên cạnh.
Triệu Dật bước lên túm lấy cổ áo cô. Hứa Yên không chút do dự, tung một cú đấm thẳng vào sống mũi hắn!
“Đm! Còn dám đánh lại? Mấy đứa, giữ chặt nó cho tao!”
Bọn con trai đồng loạt lao vào. Hứa Yên vùng vẫy, nhưng sức lực yếu hơn, cuối cùng bị kéo ngã xuống bãi cỏ.
Suốt từ đầu đến cuối, cô không kêu một tiếng nào.
Không cầu xin, không than khóc.
Cũng đúng lúc ấy, điện thoại của Đoạn Tự Lý vang lên.
Cậu nghe máy, giọng điệu thong dong…
“Anh.”
“Đang làm gì?”
“Đương nhiên là học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ rồi.”
“Trường em mới có một nữ sinh chuyển đến từ Thiện Bang. Em gặp chưa?” Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm thấp.
Cậu bật cười khẽ: “Anh bận rộn cả ngày, sao tự nhiên lại quan tâm chuyện trong trường thế?”
“Gần đây anh có tiếp xúc với bố cô bé ấy, khả năng sẽ hợp tác. Cô bé là báu vật trong lòng ông ta, đang học ở trường em, em để ý giúp một chút.”
“…”
Cuộc gọi kết thúc. Đoạn Tự Lý vê vê mẩu thuốc trong tay, khẽ rủa một tiếng: “Đm.”
Quay đầu lại, cổ áo sơ mi của cô gái nhỏ đã bị kéo bung, để lộ xương quai xanh trắng ngần…
Cậu lập tức sải bước quay lại, mạnh tay túm lấy vai Triệu Dật, kéo mạnh hắn ra.
Hứa Yên còn chưa kịp phản ứng, một chiếc áo khoác đồng phục còn vương hơi ấm đã được ném vào lòng cô.
Mùi vải sạch sẽ, mát lạnh và dịu nhẹ.
Cô ngẩng đầu, nhìn bóng lưng cậu trong chiếc áo sơ mi trắng, đứng thẳng tắp phía trước.
“Anh Tự… anh vừa bảo không quen cô ta mà?” Triệu Dật ôm vai, run rẩy hỏi.
“Giờ thì quen rồi.”
Đoạn Tự Lý đút một tay vào túi, tay còn lại kéo Hứa Yên khỏi đám con trai đang rình rập ra.
Hứa Yên khép chặt áo khoác, lặng lẽ bước theo sau.
Ánh trăng, sáng dịu như nhung.
Comments