Đột nhiên Hứa Yên dừng bước.
“Điện thoại của tôi… rơi trong vườn rồi.”
Đoạn Tự Lý vẫn tiếp tục đi, không hề quay đầu lại.
Chuyện này vốn chẳng liên quan đến cậu, lúc nãy ra tay giúp đã là một ngoại lệ.
Cô gái nhỏ bước tới, kéo lấy tay áo cậu.
“Đoạn Tự Lý.”
Cô nhẹ nhàng gọi tên cậu, nói từng chữ một đầy nghiêm túc: “Tôi không dám quay lại. Tôi sợ… bọn họ vẫn chưa đi. Cậu đi cùng tôi… được không?”
Dưới ánh trăng trong vắt, làn da cô nhợt nhạt như dải lụa, không rõ vì sợ hãi hay vốn dĩ đã như vậy.
Chiếc áo khoác của cô đã bị xé rách, cô mặc tạm áo của cậu, hơi rộng, ôm lấy thân hình gầy gò mỏng manh, như một lớp vỏ bọc yếu ớt.
Đoạn Tự Lý rút tay áo ra một cách dè dặt, cười cợt: “Tôi không nhìn ra là cậu sợ đâu. Hay khóc luôn ở đây thử xem, biết đâu tôi mềm lòng thì sao.”
Hứa Yên cúi đầu, khẽ mím đôi môi hồng mềm.
Đoạn Tự Lý không nói gì thêm, quay người bước đi.
Sau khi cậu rời đi, vẻ yếu đuối thoáng qua trên khuôn mặt Hứa Yên cũng từ từ biến mất.
Thay vào đó là một sự bình thản khác thường, như mặt nước chết lặng không gợn sóng.
Khi Hứa Yên quay lại khu vườn, đám người Triệu Dật vẫn còn ở đó.
Có vài tên ngồi xổm trên tảng đá, vài tên tựa vào thân cây, cười cợt, đùa giỡn.
Khói thuốc bay lảng vảng trong không khí, khiến người ta khó chịu.
Hứa Yên bước đến, bọn họ lập tức thu lại nụ cười trên mặt.
Ai nấy đều có chút bất ngờ.
Không ngờ cô lại dám quay lại.
Triệu Dật từ từ đứng thẳng dậy, nhướng mày nhìn cô: “Sao? Còn chưa đủ, muốn chơi tiếp với tụi anh à?”
Hứa Yên ngước mắt.
Đôi mắt đen sâu thẳm như lớp sương mù chưa kịp tan, sự sợ hãi yếu đuối khi nãy hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là sự điềm tĩnh… như đè nén đến ngột ngạt.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm khiến Triệu Dật thấy bức bối khó hiểu, “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Ánh mắt Hứa Yên dời sang tên tóc đỏ bên cạnh: “Lúc nãy cậu ném điện thoại của tôi, bây giờ phiền cậu đi nhặt về giúp.”
Giọng nói nhẹ nhàng, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng.
Nhưng không hiểu sao… khiến người ta nổi da gà.
Tóc đỏ quay sang nhìn Triệu Dật.
Triệu Dật lầm bầm chửi: “Đồ thần kinh!”
“Phiền cậu,” Hứa Yên vẫn kiên nhẫn nhắc lại, “Đi nhặt về giúp.”
“…”
Triệu Dật nhìn quanh, không một bóng người, Đoạn Tự Lý cũng không có ở đây.
Nhưng cô vẫn đang mặc áo khoác của Đoạn Tự Lý… hắn không dám động vào cô nữa.
Hứa Yên biết rõ điều đó.
Cuối cùng, Triệu Dật mặt mày u ám, giơ tay ra lệnh: “Tìm điện thoại cho cô ta.”
Tên tóc đỏ nén giận, bước vào bụi hoa, bật đèn pin điện thoại, cặm cụi lục lọi trong đám cỏ một hồi lâu, mới tìm được chiếc điện thoại lấm đầy bùn đất của Hứa Yên, rồi thô lỗ đưa cho cô: “Cầm lấy! Đồ phiền phức.”
Hứa Yên nhận lấy, tiện tay lau vết bẩn bằng tay áo hắn.
Mặt tên tóc đỏ tím lại, nhưng không dám phản ứng gì.
Giữa con người với con người, thứ gọi là “khí chất” đôi khi chính là như vậy.
Giờ đây, hắn không còn dám tỏ chút bất kính nào với cô gái này nữa.
Hứa Yên cầm lại điện thoại, quay sang nhìn kẻ đã xé rách áo cô lúc nãy.
Tên đó lập tức chột dạ, ánh mắt lảng tránh: “Cô… cô muốn gì?”
“Tự tát mình hai cái.” Hứa Yên bình thản nói.
“Cái… cái gì? Cô bị điên à!” Tên đó trợn mắt mắng lớn, “Tha cho cô rồi còn muốn gì nữa? Đừng có được voi đòi tiên!”
Hứa Yên khẽ vuốt vạt áo khoác rộng thùng thình trên người, lắc nhẹ chiếc điện thoại trong tay: “Hay để tôi gọi Đoạn Tự Lý quay lại làm giúp?”
Tên kia liếc nhìn Triệu Dật.
Triệu Dật hoàn toàn không để ý đến hắn, cúi đầu hút thuốc, quay mặt đi như thể không hề liên quan.
Tên kia do dự mấy giây, cuối cùng vừa chửi vừa tự tát mình hai cái.
Tiếng bạt tai giòn tan vang khắp khu vườn. “Hài lòng chưa!”
Hứa Yên khẽ mỉm cười, sau cùng hướng ánh mắt về phía Triệu Dật.
Triệu Dật lùi lại hai bước, ánh mắt cảnh giác nhìn cô.
“Từ giờ… nếu tôi còn thấy cậu bắt nạt Lộ Kỳ, tôi sẽ bảo Đoạn Tự Lý xử cậu đấy~”
Một khuôn mặt xinh đẹp thanh tú đến thế… nhưng lúc này, chỉ cần nhìn thêm một giây, Triệu Dật cũng thấy lạnh sống lưng.
Sau khi Hứa Yên rời đi, tên tóc đỏ mới tiến lại gần, hỏi: “Bọn họ thân đến vậy à?”
Triệu Dật dập điếu thuốc, rầu rĩ nói: “Cmn mày từng thấy Đoạn Tự Lý ra tay giúp đỡ con gái bao giờ chưa…”
…
Hứa Yên trở lại ký túc xá, Thích Ấu Vy đang ngồi khoanh chân trên giường lướt điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu hỏi: “Sao giờ mới về? Muộn hơn cả giờ tự học buổi tối hơn tiếng rồi. Không sao chứ?”
“Không sao, tôi ngồi đọc thêm sách một chút.” Hứa Yên đặt cặp lên ghế, rồi bước thẳng ra ban công.
Cô đầy nghi hoặc, suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu nhắn tin WeChat cho anh trai mình.
Butterfly: “Nhà mình có hợp tác gì với nhà họ Đoạn không?”
Yan: “Gần đây nhà họ Đoạn muốn lấn sân sang ngành trang sức, đúng là đang bàn bạc hợp tác với bố. Sao tự dưng lại hỏi vậy?”
Butterfly: “Em quen một người bên nhà họ Đoạn. Hình như cậu ấy rất ghét em, nhưng vừa nãy lại bất ngờ giúp em.”
Yan: “Cậu hai nhà họ Đoạn?”
Butterfly: “Vâng.”
Yan: “Yên Yên, mai anh đến gặp em, cùng ăn một bữa, kể cho anh nghe tình hình trong trường dạo này.”
Butterfly: “Được. Em nhớ anh rồi~”
Yan: “[Xoa đầu]”
Hứa Yên quay trở lại phòng, Thích Ấu Vy bỗng nhìn thấy chiếc áo đồng phục rộng thùng thình trên người cô.
“Ơ? Cái áo cậu đang mặc… là đồng phục nam à? Là của Cao Minh Lãng sao? Hai người…”
Hứa Yên không đáp, chỉ lặng lẽ cởi áo khoác, lật phần ngực áo ra, tấm huy hiệu nền vàng ánh lên ba chữ “Đoạn Tự Lý.”
Thích Ấu Vy nhìn thấy tên trên áo, vội đưa tay che miệng, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hứa Yên.
Không dám tin, khó mà tin nổi.
“Cậu với Đoạn Tự Lý…”
“Tôi muốn theo đuổi cậu ấy.” Hứa Yên bình thản nói.
“Cậu thích cậu ấy?”
“Toàn bộ nữ sinh trong trường này, ai mà không thích cậu ấy chứ.”
“Nhưng… chuyện đó là không thể. Đoạn Tự Lý chưa từng đồng ý với bất kỳ cô gái nào.” Thích Ấu Vy vội vàng nói, “Hơn nữa nhà họ Tô và nhà họ Đoạn có hôn ước, Tô Vãn An luôn giữ rất chặt cậu ấy. Nếu cậu theo đuổi, chắc chắn sẽ bị Tô Vãn An bắt nạt chết mất!”
Hứa Yên khẽ cười: “Vậy thì…lại càng thú vị.”
Thích Ấu Vy bất giác lùi về sau một chút, nghi ngờ nhìn cô: “Hứa Yên, rốt cuộc cậu đang toan tính điều gì?”
“Tôi muốn vào lớp S, để ở gần cậu ấy hơn.”
Cô cúi đầu vuốt phẳng những nếp gấp trên áo khoác, ánh mắt lóe lên thứ cảm xúc giống như sự mê luyến đầy lệch lạc.
Thích Ấu Vy cau mày.
Thích Đoạn Tự Lý vốn dĩ là điều rất đỗi bình thường.
Nhưng không hiểu sao… cảm giác mà Hứa Yên mang đến lại chẳng bình thường chút nào.
Liệu… cô ấy thực sự thích cậu ấy ư?
…
“Hứa Yên thích Cao Minh Lãng.”
Ngoài ban công, Tô Vãn An đang tao nhã thưởng thức bữa trà sáng.
Trên vành tách sứ còn hằn lại vệt son màu hồng đất nhàn nhạt.
Thích Ấu Vy dõng dạc nói: “Hôm qua cô ấy vật lộn cả ngày để chọn quà sinh nhật cho Cao Minh Lãng.”
“Cao Minh Lãng mời cô ta đến tiệc sinh nhật?” Giọng Tô Vãn An thản nhiên.
“Ừm!”
“Tất nhiên là mời rồi. Con hồ ly nhỏ đó mê hoặc khiến Cao Minh Lãng mức mất hết lý trí.” Trì Hoan Ý khẽ hừ một tiếng, ánh mắt tràn đầy khinh thường, “Ngày nào cũng bám theo, khi thì mời ăn tối, khi lại mời uống trà sữa.”
Tô Vãn An không tiếp lời, chỉ khẽ khuấy thìa trong tách trà, ánh mắt đăm chiêu: “Chắc chắn là vì Cao Minh Lãng?”
“Dĩ nhiên.” Thích Ấu Vy quả quyết, “Cô ấy bảo mình thích kiểu người tỏa nắng như Cao Minh Lãng, khiến người khác cảm thấy ấm áp.”
Tô Vãn An khẽ thở phào: “Vậy cô ta định tặng quà gì cho cậu ta?”
“Nghe nói định tự tay vẽ một bức tranh làm quà. Cô ấy vẽ đẹp lắm, dạo này toàn đến xưởng vẽ để hoàn thành cho kịp.”
Đợi Thích Ấu Vy rời đi, Tô Vãn An đặt tách trà xuống, quay sang Trì Hoan Ý nói: “Nếu cô ta thực sự thân thiết với Cao Minh Lãng thì ta cũng không cần phải trở mặt. Dù sao thì Cao Minh Lãng cũng là người bên cạnh anh ấy, sau này vẫn phải gặp nhau, đừng khiến cậu ấy khó xử.”
Trì Hoan Ý bĩu môi, miễn cưỡng gật đầu: “Ừ, biết rồi.”
…
Ba giờ chiều, Cao Minh Lãng gửi định vị cho Hứa Yên, Nhà thi đấu bóng rổ Vỏ Sò, trận đấu giữa Bồ Tinh và Phổ Tư Lai.
Bồ Tinh và Phổ Tư Lai là hai trường trung học tư thục hàng đầu tại HongKong Macao.
Khoảng cách giữa hai trường chỉ vài con phố, thường xuyên có các trận thi đấu giao hữu.
Mối quan hệ giữa hai trường luôn ẩn chứa sự cạnh tranh ngầm.
Trong nhà thi đấu, thấy Hứa Yên cứ ngó nghiêng xung quanh, Thích Ấu Vy ghé tai cô thì thầm: “Anh ấy sẽ không đến sớm vậy đâu. Phổ Tư Lai năm ngoái thậm chí còn không lọt được vào top 8 bóng rổ của HongKong Macao. Cần gì đến lớp S của họ ra sân.”
Tay Hứa Yên vẫn cầm bình giữ nhiệt, không đáp, nhưng mắt vẫn chăm chú dõi theo lối vào.
Lộ Kỳ vắt áo khoác đồng phục trên vai đi ngang qua, miệng vẫn còn dán băng cá nhân từ hôm qua.
Hứa Yên hỏi cậu: “Cậu không thi đấu à?”
“Mấy trận bóng thế này không đến lượt tôi đâu, toàn lớp S với lớp A ra sân thôi.”
Đúng lúc đó, đội bóng của Phổ Tư Lai bước vào, đồng phục trắng đồng bộ, xếp hàng ngay ngắn.
Thích Ấu Vy bất ngờ reo lên: “Nhìn kìa nhìn kìa! Số 5! Đẹp trai quá!”
Giữa đội hình, chàng trai mặc áo số 5 đang cúi đầu điều chỉnh băng cổ tay.
Gương mặt thanh tú nho nhã, vóc dáng săn chắc. Khi tóc rủ xuống, ở đuôi mắt lộ ra nốt ruồi lệ đỏ nhạt đầy quyến rũ.
Một kiểu đẹp trai đầy khí chất.
Giữa đám đông, cậu ấy như ánh sáng nổi bật nhất.
Ngay khi vừa vào sân, không chỉ Thích Ấu Vy mà cả dãy khán đài phía nữ cũng bắt đầu xôn xao bàn tán.
Đẹp trai đến mức… quá nổi bật.
Lộ Kỳ cũng chú ý thấy, cậu trai mặc áo số 5 kia vừa vào sân đã liên tục ngó nghiêng xung quanh.
Đến khi ánh mắt nhìn về phía Thích Ấu Vy, còn nhìn về hướng cô mấy lần.
Lộ Kỳ lập tức cầm tạp chí bóng rổ che mặt Thích Ấu Vy lại.
Cô lập tức hậm hực đẩy ra: “Cậu làm gì vậy hả!”
“Số 5 hình như đang để ý cậu đấy.”
“Thật á? Trời ơi!” Thích Ấu Vy lập tức vẫy tay về phía cậu trai đẹp.
Lộ Kỳ vội vàng đè tay cô xuống: “Cậu định hồng hạnh vượt tường đấy à?”
“Hồng hạnh cái đầu cậu ấy!”
“Cậu là của tôi, ai cũng biết cả.”
“Ai mà biết, thử hỏi xem ai biết.”
Hứa Yên bỗng cất giọng: “Tôi biết.”
“Hứa Yên!” Mặt Thích Ấu Vy đỏ bừng, “Tôi mặc kệ cậu đấy!”
Hứa Yên khẽ cười.
Đúng lúc ấy, sân bóng rổ vốn đang ồn ào bỗng lặng đi.
Người duy nhất có thể khiến cả sân im phăng phắc chỉ trong một khoảnh khắc.
Không ngoài dự đoán, đội bóng của Bồ Tinh ra sân.
Khoảnh khắc Đoạn Tự Lý xuất hiện, tiếng hét chói tai gần như làm rung cả mái vòm.
Chỉ khi cậu ấy xuất hiện, đám nữ sinh mới gào đến như vậy.
Đoạn Tự Lý đi đầu đội hình, đồng phục bóng rổ đen càng tôn làn da trắng nổi bật.
Số 11 in trên lưng áo.
Cậu xoay quả bóng trong tay rất tùy hứng, cổ tay gầy nhưng rắn rỏi, đường nét rõ ràng, sạch sẽ.
Trên gương mặt là nét hờ hững, có phần lười biếng, hoàn toàn phớt lờ tiếng hò reo khắp sân.
Đã quá quen với việc đứng giữa ánh đèn sân khấu, những tràng cổ vũ kiểu này cũng chỉ là chuyện thường ngày.
Mọi người xung quanh cậu, đều chỉ là phông nền.
Hứa Yên từng nghe một câu, trên đời này chẳng có chàng trai đẹp nào mà lại không biết mình đẹp, nếu có thì chắc chắn là đang giả vờ.
Vì từ nhỏ họ đã là trung tâm của đám đông rồi.
Lúc ấy, Thích Ấu Vy bỗng kéo tay áo Hứa Yên, khẽ nói: “Này, lạ lắm.”
“Sao cơ?”
“Móc treo hình khủng long trên ba lô của Đoạn Tự Lý biến mất rồi.”
“Cái móc đó thì có gì đặc biệt?”
“Đoạn Tự Lý mê khủng long lắm, đặc biệt là sinh vật tiền sử ấy. Nghe nói cái móc khủng long đó là Tô Vãn An tặng, cậu ấy luôn treo trên balo suốt.” Thích Ấu Vy khó hiểu, “Lạ thật, lúc nào gỡ xuống nhỉ?”
“Hai người họ bình thường cũng không tương tác gì mấy.” Hứa Yên nói, “Không yêu đương gì đâu.”
“Ừ, hình như Đoạn Tự Lý cũng không mặn mà với mấy chuyện này. Nhưng dù sao Tô Vãn An cũng là người được gia đình định sẵn, chỉ cần móc đó còn treo ở balo, coi như là lời tuyên bố chủ quyền rồi.”
Hứa Yên thản nhiên đáp: “Nhưng bây giờ thì không còn nữa.”
Thích Ấu Vy nhún vai.
Trận đấu bắt đầu, nhưng Đoạn Tự Lý vẫn chưa vào sân.
Chàng trai áo số 5 của đội Phổ Tư Lai cũng chưa thi đấu, cả hai vẫn đang ở khu nghỉ.
Đoạn Tự Lý gác chân lên ghế, nghịch điện thoại.
Tỉ số trên sân dần bị kéo giãn.
Phổ Tư Lai bị Bồ Tinh đè ép, điểm số bị bỏ xa, tình hình rất tệ.
Cuối cùng, số 5 cũng ra sân.
Ngay khi cậu ấy bước vào, thế trận lập tức thay đổi.
Chỉ riêng mình cậu, đã gỡ lại hơn chục điểm.
Mỗi cú ném ba điểm, đều chuẩn xác đến khó tin.
“Trời ơi, như Mitsui Shou vậy!” Có người phấn khích hét lên.
Điểm số nhanh chóng rút ngắn, cả sân trở nên cuồng nhiệt.
Nhưng Đoạn Tự Lý vẫn ngồi ở khu nghỉ, lơ đãng xoay điện thoại, cho đến nửa sau trận, mới chậm rãi đứng dậy.
Cậu vừa vào sân, khí thế toàn sân lập tức thay đổi.
Như một mãnh thú dồn lực từ lâu, Đoạn Tự Lý lao vào sân đấu như thể nơi đây không người cản nổi.
Mỗi lần dẫn bóng đột phá, cầu thủ phòng thủ đều chưa kịp phản ứng đã bị cậu dọa lùi.
Khóe môi vẫn vương nụ cười, nhưng ánh mắt sắc như lưỡi dao. Mỗi cú động tác giả đều mượt mà liền mạch, dễ dàng vượt người lên rồi ném vào rổ ghi điểm.
Tiếng hò reo bùng nổ khắp khán đài, vang liên tiếp không ngừng.
Tên của Đoạn Tự Lý được hô vang điên cuồng…
Nhưng áo số 5 rõ ràng cũng không phải tay vừa, điểm số bám rất sát.
Hứa Yên nắm chặt dây quai balo.
Thích Ấu Vy nhìn vậy, tưởng cô đang lo cho Đoạn Tự Lý, liền nói: “Cậu ấy chưa từng thua trận nào đâu, lần này cũng không đâu.”
Phổ Tư Lai xin tạm dừng để điều chỉnh chiến thuật.
Thay đổi đội hình tấn công, giao cho số 5 trực tiếp kèm Đoạn Tự Lý.
Thật kỳ lạ, cậu ấy lại có thể dự đoán chính xác mọi động tác giả của Đoạn Tự Lý, khóa chặt đường tấn công.
Việc ghi điểm bắt đầu khó khăn, hai người giằng co quyết liệt.
Nụ cười trên mặt Đoạn Tự Lý dần biến mất, thay vào đó là một vẻ cạnh tranh đầy lạnh lùng.
Không khí giữa hai người căng như dây đàn.
Ai cũng nhận ra, Đoạn Tự Lý đã thực sự khó chịu với đối thủ.
Năm phút cuối, Đoạn Tự Lý bất ngờ tăng tốc, tấn công dồn dập, dẫn bóng xông thẳng về phía rổ.
Lúc đó, dưới rổ không còn ai phòng thủ nội tuyến của đội Phổ Tư Lai, số 5 nhanh chóng đuổi theo.
Ngay khoảnh khắc Đoạn Tự Lý bật lên úp rổ, cậu ta cũng phóng người lên cản phá.
“Ầm!”
Bóng rổ đập mạnh vào lưới, đồng thời cậu trai số 5 cũng ngã nặng xuống sàn.
Ôm lấy mắt cá chân, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Cậu bị thương rồi, mắt cá chân sưng vù.
Trọng tài lập tức thổi còi tạm dừng trận đấu.
Ngay giây tiếp theo, Hứa Yên bật dậy, vội vã chạy xuống khỏi khán đài.
Cô len qua đám đông, giữa ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, quỳ xuống bên cạnh cậu thiếu niên mang áo số 5, những ngón tay run rẩy đặt lên chỗ sưng đỏ nơi mắt cá chân cậu…
“Hứa Ngôn! Không sao chứ? Có đau không?”
“Không sao đâu, đừng sợ.” Giọng cậu tuy nhợt nhạt, nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi.
“Đã sưng thế này rồi cơ mà!” Giọng cô run run, cố gắng nâng tay cậu lên, đỡ lấy thân người cậu, “Em đưa anh đến phòng y tế.”
Trên khán đài, Thích Ấu Vy tròn mắt sững sờ.
Mới nhập học chưa đầy một tuần, hầu hết thời gian, Hứa Yên đều hoàn hảo như một cô búp bê Barbie được trưng bày trong tủ kính, tao nhã, đoan trang, bình thản và có vẻ xa cách.
Ngay cả một sợi tóc cũng chẳng bao giờ lộn xộn.
Đây là lần đầu tiên Thích Ấu Vy thấy cô ấy mất kiểm soát như vậy.
Chứng kiến cảnh đó, bóng rổ trong tay Cao Minh Lãng rơi xuống đất.
Không hiểu gì, cậu quay đầu nhìn về phía Đoạn Tự Lý.
Dưới rổ, Đoạn Tự Lý hơi ngẩng cằm.
Đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía cô.
Không rõ là đang nghĩ gì.
Comments