Cánh cửa dày nặng bị đẩy ra, ánh sáng từ hành lang lập tức tràn vào, soi sáng khoảng không gian vuông vức này.
Tần Phạn quay lưng về phía cửa, bỗng dưng đứng sững tại chỗ.
Bên tai thậm chí còn nghe rõ tiếng hô nhỏ đầy kinh ngạc của đám người bên ngoài:
Trong đầu vụt qua mấy chữ to: Xong rồi.
Sắp lên hot search rồi!
Chỉ cần họ muốn lên lầu hoặc xuống lầu, chắc chắn sẽ đi ngang qua chỗ mình.
Tạ Nghiên Lễ cởi áo khoác vest, trùm l*n đ*nh đầu Tần Phạn, thuận thế ấn đầu cô vào lồng ngực mình.
Mùi hương gỗ trầm cực nhạt bao bọc lấy toàn thân cô, dần dần che kín, thậm chí hòa quyện vào tâm hồn.
Tần Phạn không phản kháng.
Bởi vì giữa việc bị phát hiện mất mặt và linh hồn sắp bị xâm chiếm, cô chọn không thể mất mặt!
Tiên nữ cần thể diện.
Mấy người vừa vào có lẽ không ngờ thời buổi này còn có người hẹn hò bí mật trong lối thoát hiểm.
Đặc biệt là nghĩ đến khoảnh khắc cửa mở vừa rồi, hai người này dường như đang ở tư thế hôn nhau, hơn nữa ánh sáng từ hành lang chiếu vào, làm gương mặt người đàn ông cao lớn bên trong hiện lên rõ mồn một.
Mái tóc đen hơi rối, làn da trắng lạnh, ngũ quan sâu thẳm tuấn mỹ, lúc này đang rũ đôi mắt lười biếng lãnh đạm liếc qua, khí chất mạnh mẽ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhưng dấu răng nho nhỏ trên đôi môi mỏng đỏ thắm kia, lại làm giảm đi vài phần lạnh lẽo trong nháy mắt, trông có vẻ quá mức quyến rũ yêu kiều.
Sự xấu hổ bao trùm không gian.
Đối mặt trong giây lát, mấy người trẻ tuổi ăn ý lùi về sau. “Anh bạn, làm phiền rồi!”
“Chúng tôi đi ngay đây, hai người không tiếp tục à?”
Tạ Nghiên Lễ dù bị lộ mặt trước mọi người, vẫn không hề có chút căng thẳng nào. Như thể người bị bắt quả tang thân mật không phải là anh vậy.
Khoảnh khắc cửa đóng lại lần nữa, Tần Phạn thậm chí còn nghe thấy tiếng họ nói chuyện khe khẽ: “Môi dưới của anh chàng kia còn có dấu cắn, mẹ ơi, kịch liệt thật.”
Có một cô gái nói: “Mà đẹp trai quá đi mất, tư thế cởi vest che mặt cho bạn gái đúng là bá đạo!”
“Dấu cắn có chút gợi cảm…” “Ghen tị với bạn gái anh ấy quá.” “…”
Tần Phạn khẽ thở phào, may mắn không phải người quen ở phòng bên cạnh.
Nếu không, nhận ra chiếc váy của cô ——
Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, Tần Phạn giật chiếc áo khoác vest trên đầu xuống, mặt không biểu cảm ném vào lòng Tạ Nghiên Lễ, diễn tả bốn chữ ‘qua cầu rút ván’ một cách linh hoạt rõ ràng.
Ném xong, Tần Phạn đi giày cao gót, không nói một lời lướt thẳng qua anh, chuẩn bị rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Tạ Nghiên Lễ nhìn bóng lưng mảnh mai thướt tha của cô, vắt áo khoác lên cánh tay rắn chắc, đi theo bên cạnh cô, giọng điệu cực nhạt: “Về
nhà.”
Tần Phạn tự mình kéo cửa ra, không đáp lời.
Tạ Nghiên Lễ thong thả ung dung chỉnh lại cổ tay áo hơi xộc xệch: “Danh sách mua hộ lần trước em đưa cho tôi, cũng đã để hết vào phòng quần áo của em rồi, không về kiểm kê sao?”
Tần Phạn đột ngột kéo cánh cửa dày nặng ra.
Cười nhạo một tiếng: “Ai nói tôi không về.” Các bảo bối cô vất vả lắm mới “trồng cỏ”được, sao có thể để tiện nghi cho người phụ nữ khác!
Tạ Nghiên Lễ có lỗi, nhưng các bảo bối thì không có lỗi.
Hai người một trước một sau ra khỏi lối thoát hiểm, đã là nửa giờ trôi qua.
Tần Phạn làm bộ không quen biết Tạ Nghiên Lễ, nhìn cũng không thèm nhìn anh, sau khi về phòng riêng, đóng sập cửa lại.
Tạ Nghiên Lễ đứng ở cửa phòng riêng: “…”
“Sao cậu lại ở cửa thế?”
Bùi Phong từ nhà vệ sinh ra, đập vào mắt là thấy Tạ Nghiên Lễ đã biến mất gần một tiếng đồng hồ đang đứng bất động ở cửa, “Vừa rồi đi đâu vậy?”
“Khoan đã, miệng cậu sao thế này?”
Bùi Phong ở nước ngoài nhiều năm như vậy, lại quay không ít phim tình cảm, tuy bản thân chưa yêu đương nhiều, nhưng tuyệt đối có thể nhận ra, dấu răng mờ ám trên môi dưới anh, chắc chắn là bị phụ nữ cắn!!!
Tạ Nghiên Lễ không để ý, bị Bùi Phong đè vai, ấn lên tường. Lúc này, cửa phòng riêng đột nhiên mở ra.
Một đám người xuất hiện ở cửa.
Sau đó liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy ——
Mái tóc ngắn vốn luôn chỉnh tề của Tạ tổng, lúc này hơi có chút hỗn độn, người đàn ông vốn lãnh đạm vô tình, lại nhiễm vài phần phóng túng bất kham.
Đang lạnh lùng nhìn Bùi Phong đang ấn mình lên tường, giọng nói thấm đẫm hàn ý: “Buông tay.”
Bùi Phong đang cố gắng nhìn gần cái dấu cắn trên môi dưới Tạ Nghiên Lễ, cứ thế bị bắt gặp tại trận.
Mọi người không dám lên tiếng.
Cho đến khi một giọng nữ dễ nghe phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến cực điểm: “Đạo diễn Bùi, anh cắn Tạ tổng à?”
Bùi Phong: “???”
Đôi mắt Tạ Nghiên Lễ tối sầm lại: “…”
Lúc này mọi người mới nhìn thấy dấu răng trên môi dưới của Tạ Nghiên Lễ.
“Oaaa!”
Không nhìn ra nha,đạo diễn Bùi lại hoang dã như vậy, không hổ là người từ nước ngoài về!
Nói chứ lần đầu sếp Tạ đầu tư phim ảnh giới giải trí, không phải là đạo diễn Bùi bán thân đấy chứ?
Tần Phạn khi nhìn thấy Tạ Nghiên Lễ còn ở bên ngoài, tim chợt ngừng đập.
Sau đó phản ứng rất nhanh đổ tội cho Bùi Phong. Đạo diễn Bùi, xin lỗi nhé.
Coi như là trả thù cho lần trước anh không phân biệt trắng đen đổi nữ chính của tôi đi, thế là chúng ta huề nhau.
Bùi Phong dậm chân: “Khốn kiếp, không phải tôi!!!”
Nhưng lời này rơi vào mắt người khác, càng giống như phản bác yếu ớt.
Tần Phạn đi đầu nói: “Ừ ừ ừ, chúng tôi tin tưởng đạo diễn Bùi chắc chắn không phải loại người này.”
“Đúng đúng đúng, anh không phải loại người này, chúng tôi không nhìn thấy gì cả.”
“Chúng ta tản ra thôi, đừng làm phiền Tạ tổng và đạo diễn Bùi.” “Đi thôi.”
Mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khoác vai nhau rời đi.
Bùi Phong đuổi theo giải thích: “Mẹ nó, thật sự không phải tôi làm, lão tử thẳng tắp như cột điện đây này!”
“Dùng não các người nghĩ xem, lão tử có phải là người có thể giở trò được với Tạ Nghiên Lễ không!”
“Lão tử còn sống, đủ để chứng minh trong sạch.”
Đừng nói, điều này lại thuyết phục được đám người vừa hóng chuyện. Chẳng lẽ thật sự là họ hiểu lầm.
Tạ Nghiên Lễ không nói một lời, thấy Tần Phạn cũng định rời đi, mới không mặn không nhạt buông một câu: “Tần Phạn.”
“Đứng lại.”
Đám người đi được nửa đường đồng loạt quay đầu ——
Tạ tổng không phải là muốn trách tội Tần Phạn nói ra sự thật đấy chứ?
Thư ký Ôn vội vàng mở miệng cứu vãn hình tượng cho cấp trên: “Cô Tần, công ty chúng tôi nghiên cứu phát triển game mới sắp ra mắt, cô rất thích hợp làm người phát ngôn, Tạ tổng của chúng tôi muốn đích thân nói chuyện với cô.”
Mọi người bừng tỉnh ngộ.
Nam chính 《 Phong Hoa 》 Phương Du Trạch mỉm cười nói: “Đây là chuyện tốt, qua đó đi.”
Trước mặt mọi người, Tần Phạn không tiện từ chối.
Khóe môi nhếch lên một độ cong cực nhạt: “Được…” Trong lòng lại sắp mắng chết Tạ Nghiên Lễ rồi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt lo lắng sốt ruột của Tiểu Thỏ, Tần Phạn vẫn lên xe của Tạ Nghiên Lễ.
Trong xe, thư ký Ôn thông minh nâng tấm chắn giữa hàng ghế trước và sau lên.
“Bùi Phong cắn?”
Ngay khi Tần Phạn cho rằng Tạ Nghiên Lễ đang giả làm tượng điêu khắc, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của người đàn ông bỗng nhiên vang lên.
Tần Phạn lạnh lùng lướt mắt nhìn anh, hoàn toàn không giả bộ: “Nếu không thì sao, nói là vừa rồi Tạ tổng chặn tôi ở lối thoát hiểm, làm chuyện xấu không thành lại bị cắn à.”
Anh lặng lẽ nhìn cô một lát.
Tạ Nghiên Lễ day day đuôi mày, giọng nhàn nhạt hỏi: “Bà Tạ, em đang giận cái gì?”
Sáng nay không phải còn gửi WeChat nói em biết sai rồi sao, ngay sau đó lại chặn anh.
Tần Phạn từ chối nói chuyện với anh.
Trong không gian kín mít chật chội, bao trùm sự lãnh đạm và trầm mặc. Sự trầm mặc này, kéo dài thẳng đến khi xe về đến biệt thự ngoại ô.
10 giờ tối.
Tần Phạn khoác một chiếc áo choàng tắm, vẻ mặt lãnh đạm cầm danh sách kiểm kê đồ mua hộ trong phòng quần áo.
Ngoài những món trong danh sách của cô, Tần Phạn còn thấy không ít món ngoài danh sách, là mẫu mới hoặc phiên bản giới hạn của các thương hiệu.
Không cần nói cũng biết là Tạ Nghiên Lễ mua thêm cho cô.
Tần Phạn nhìn những món hàng xa xỉ vô cùng phù hợp với sở thích của phụ nữ này, bỗng nhiên nghi ngờ ——
Mấy thứ này có phải là Trình Hi đi mua cùng Tạ Nghiên Lễ không. Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn.
Lập tức mất hết hứng thú lười mở thùng, khoác một chiếc váy ngủ lụa, cô trở về giường lớn trong phòng ngủ chính.
Ngồi ngay ngắn, mở điện thoại lướt diễn đàn.
Cả một ngày, bài đăng kia vẫn đỏ rực nổi bật trên trang đầu.
Khi Tạ Nghiên Lễ từ phòng tắm ra, mang theo một luồng hơi nước lạnh lẽo.
Đôi môi mỏng nhạt màu bị nước thấm ướt, dấu răng càng thêm rõ ràng, thậm chí có thể nhìn ra, đã trầy da.
Thấy Tần Phạn lười nhác dựa ngồi trên sofa, lớp vải lụa mượt mà trên người hơi hé mở, để lộ một mảng da thịt trắng nõn mềm mại.
Nhận thấy cô liếc mắt nhìn về phía này. Dường như đang đợi anh.
Tạ Nghiên Lễ trầm tư vài giây, vừa định đi qua.
Lại thấy bà Tạ lạnh lùng liếc anh, môi đỏ hé mở, bắt đầu đọc nội dung trên màn hình điện thoại: “Trình Hi là tiên nữ hạ phàm để độ hóa Phật tử đúng không, tốt nghiệp khoa thiết kế thời trang Harvard, vừa tốt nghiệp đã sáng lập thương hiệu thiết kế gốc nổi tiếng nhất trong nước, thậm chí đã vươn ra quốc tế. Gia thế hoàn mỹ, lý lịch xuất sắc, lại còn da trắng xinh đẹp.”
“Chắc chỉ có người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, mới có thể làm Phật tử động lòng nhỉ.”
“A a a kswl (ngọt chết tôi rồi), cầu cho họ mau chóng kết hôn tại chỗ đi.” “…”
Tạ Nghiên Lễ nghe cô đọc một số từ ngữ kỳ quái bằng giọng điệu không cảm xúc.
Anh tùy ý lau khô tóc ngắn, không hứng thú với lý lịch của những người không liên quan.
Bước chân chuyển hướng về phía giường, lấy máy tính bảng từ tủ đầu giường xuống, tranh thủ nửa giờ trước khi ngủ, xử lý công việc đáng lẽ phải tăng ca xử lý tối nay.
Tần Phạn đọc nửa ngày, phát hiện đương sự lại chạy đi làm việc.
Môi đỏ mím chặt, sao lại giống như diễn kịch với cô vậy, coi cô là nhạc nền à?
Tần Phạn càng nghĩ càng thấy tức giận, ném điện thoại đi, cũng không đọc nữa.
“Tạ Nghiên Lễ!”
Cô không đi dép lê, chân trần nhảy xuống sofa, đi về phía giường lớn, dứt khoát gọi một tiếng.
Tạ Nghiên Lễ trả lời xong một email quốc tế, mới chậm rãi ngước mắt lên: “Ừm?”
Tần Phạn bất mãn với việc anh dù xảy ra chuyện gì cũng luôn giữ bộ dạng vô tình vô dục đó, như thể không ai có tư cách được anh đặt trong lòng vậy.
Ánh mắt như ghen tuông trong lối thoát hiểm kia, cứ như là cô nằm mơ.
Tần Phạn c*n m** d***, hít sâu một hơi cố ý hỏi: “Anh ký Hợp đồng đó chưa?”
Tạ Nghiên Lễ liếc cô một cái: “Tôi không cho là mối quan hệ của chúng ta cần dùng hợp đồng làm bằng chứng.”
Biết tối nay chắc không thể tăng ca ở nhà được rồi, vì thế Tạ Nghiên Lễ không nhanh không chậm đặt máy tính bảng lại tủ đầu giường, thân hình thon dài dựa ra sau ôm gối, thong thả nhìn cô.
Tần Phạn coi như không thấy mỹ nam trên giường này, lạnh lùng chế giễu: “Chúng ta quan hệ gì? Chẳng phải chỉ là quan hệ tiền bạc bình thường thôi sao.”
“Cho nên, không cần hợp đồng thì dùng cái gì?”
Tạ Nghiên Lễ thần sắc tự nhiên, giọng nói lộ ra vẻ bình tĩnh trước sau như một: “Chúng ta là vợ chồng.”
“Chúng ta tính là vợ chồng kiểu gì.” Tần Phạn đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống Tạ Nghiên Lễ, “Không biết còn tưởng tôi là nữ phụ độc ác cản trở anh và bạch nguyệt quang gương vỡ lại lành ấy chứ.”
“À, có lẽ nữ phụ độc ác còn không tính là, cùng lắm chỉ xem như nữ phụ bia đỡ đạn.”
Thấy cô giống như chú mèo con giả vờ trấn tĩnh nhưng lại không giấu được bộ lông dựng đứng sau lưng, đáy mắt Tạ Nghiên Lễ lướt qua một tia cười nhẹ, nhưng rất nhanh đã giấu đi.
Đột nhiên không kịp đề phòng vươn cánh tay ra, hai tay ôm lấy eo nhỏ của cô, vững vàng đặt người lên giường lớn.
Trời đất quay cuồng, tầm mắt Tần Phạn thoáng chốc hoảng hốt. Không ngờ tên khốn này lại giở trò này.
Giây tiếp theo, lưng cô đã chạm vào nệm giường mềm mại, đôi mắt hoa đào trợn tròn xoe, ánh mắt ngập nước nhiễm vài phần kinh ngạc.
Cơn tức giận Tần Phạn vốn tích tụ bị Tạ Nghiên Lễ đột nhiên ôm lấy, có chút phản ứng không kịp.
Dùng sức đạp anh một cái: “Anh ôm tôi làm gì, đi ôm bạch nguyệt quang của anh đi!”
Thấy bà Tạ tức giận đến mức đuôi mắt cũng phiếm đỏ.
Đầu ngón tay Tạ Nghiên Lễ thờ ơ chạm vào hàng mi cô, không động thanh sắc dỗ dành: “Người phát ngôn cho game mới do tôi đích thân tham gia phát triển, em thích không?”
Tần Phạn cảm thấy Tạ Nghiên Lễ đang sỉ nhục cô: “Tôi là loại người dễ dàng bị chút ơn huệ nhỏ này mua chuộc sao.”
Trầm ngâm một chút, Tạ Nghiên Lễ đối diện với đôi mắt của bà xã nhà mình, như có điều suy nghĩ, “Hai ngày nữa Bắc Thành có một buổi đấu giá offline, nếu gần đây không có trang sức vừa ý, có thể đến xem bộ
Lục Đế Vương làm át chủ bài kia.” Tần Phạn: “…”
Thật ra cẩn thận nghĩ lại, cô cũng không phải là không thể bị mua chuộc.
Tạ Nghiên Lễ đưa điện thoại của Tần Phạn qua, giọng nói thiên về lạnh lùng lúc này lại có chút ôn trầm: “Cho nên, tôi có thể ra khỏi danh sách đen được chưa?”
Cứ thế mà muốn ra khỏi danh sách đen sao?
Tần Phạn híp mắt, giật lấy điện thoại của mình, hừ lạnh nói: “Cái này phải xem tâm trạng của tôi.”
30 giây sau.
Điện thoại Tần Phạn không ngừng rung lên. Alipay nhận tiền: + 20 vạn
Alipay nhận tiền: + 50 vạn Alipay nhận tiền: + 100 vạn
…
…
Điện thoại vẫn không ngừng rung.
Tạ Nghiên Lễ thong thả ung dung đặt điện thoại xuống: “Bà Tạ bây giờ tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
Tần Phạn mở giao diện Alipay, nhìn một màn hình toàn tin nhắn chuyển khoản lướt mãi không hết, bỗng nhiên cười nhẹ không cảm xúc:
Ai quan tâm ATM có trái tim hay không, nó có thể nhả tiền là được.
Phòng ngủ chính yên tĩnh, tiếng cười của Tần Phạn nghe đặc biệt rõ ràng.
Tạ Nghiên Lễ có chút bất ngờ. Giây tiếp theo.
Anh nghe thấy bà Tạ nói đầy ẩn ý: “Tạm thời cho anh tại ngoại 1 ngày.”
**
Thứ hai, 6 giờ sáng sớm, trung tâm tài chính Bắc Thành đã xe cộ tấp nập, người đông như mắc cửi, một cảnh tượng huy hoàng thịnh thế.
Tầng cao nhất tòa nhà Tạ thị, phòng làm việc tổng tài.
Xương ngón tay thon dài của Tạ Nghiên Lễ gõ từng nhịp, cực kỳ có tiết tấu lên mặt bàn gỗ đặc, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Tạ Nghiên Lễ cho người điều tra về vị ‘bạch nguyệt quang’ mà bà Tạ nhắc đến: “Bài đăng lan truyền rộng rãi, tại sao không giải quyết kịp thời?”
Giám đốc Bộ phận Quan hệ Công chúng mồ hôi lạnh chảy ròng: “Ngài và bà chủ không phải muốn kết hôn bí mật sao, bài đăng này vừa hay có thể che đậy tốt nhất, cho nên chúng tôi không quản.” Hơn nữa còn đổ thêm dầu vào lửa…
“Kết hôn bí mật?”
Xương ngón tay Tạ Nghiên Lễ dừng lại, giọng nói càng lạnh hơn: “Cho nên,tôi nói kết hôn bí mật khi nào.”
Sao anh lại không biết nhỉ.
Giám đốc Bộ phận Quan hệ Công chúng lần này thật sự chỉ muốn quỳ xuống.
“…”
Phỏng đoán sai tâm tư của Đại Boss, đối với sự nghiệp là chí mạng. Ngay cả thư ký Ôn bên cạnh cũng trợn mắt há mồm: “…”
Tạ tổng lại không có ý định kết hôn bí mật?!
Tạ Nghiên Lễ lấy hộp nhẫn từ ngăn kéo bên cạnh ra.
Anh không quen đeo nhẫn cưới, vì vậy vẫn luôn để ở văn phòng, thành ra khiến người ta hiểu lầm anh chưa kết hôn.
Sau khi đeo nhẫn lên, Tạ Nghiên Lễ bỗng nhiên ra hiệu thư ký Ôn lại đây: “Lấy danh sách chi tiêu tháng trước của bà chủ ra đây.”
Sau khi thư ký Ôn lấy danh sách ra, không nhịn được cảm thán. Thì ra bà Tạ mới là thật sự —— máy nuốt vàng.
May mà Tạ tổng kiếm được tiền.
Tạ Nghiên Lễ dùng tài khoản WeChat vừa ra khỏi danh sách đen gửi danh sách đến điện thoại Tần Phạn, kèm theo lời nhắn:
“Bà Tạ, cậu em trai ngoan ngoãn nghe lời đó, có nuôi nổi em không?”
------oOo------
Comments