Chương 28

Chương 28

Khi Tạ Nghiên Lễ nhận được tấm ảnh kia của Bùi Phong, Bắc Thành đã vào đêm.

 

Cảnh quay này của Tần Phạn từ cuối hạ quay đến tận đầu đông, ngày ngắn đêm dài, vừa mới 6 giờ, trời đã hoàn toàn tối sầm lại.

 

Văn phòng tổng tài ở tầng cao nhất của Tập đoàn Tạ Thị, vẫn sáng như ban ngày. Tạ Nghiên Lễ kết thúc cuộc họp cuối cùng, dựa người vào ghế lưng da thật, lúc cầm lấy điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng mơ hồ mang theo vài phần lười biếng tản mạn.

 

Nhưng mà sau khi nhìn thấy tấm ảnh kia, đôi mắt đen như mực nhạt đi. Một lát sau, đôi môi mỏng hé ra một nụ cười lạnh.

Thư ký Ôn bưng cà phê đưa qua, thiếu chút nữa bị nụ cười này làm cho sợ đến trượt tay.

 

May mắn kịp thời giữ vững ly cà phê, đương nhiên cũng giữ vững vị trí thư ký trưởng của mình, khóe mắt không cẩn thận liếc tới hình ảnh trên điện thoại Tạ tổng.

 

“!!!”

 

Thư ký Ôn nghĩ đến khoản tiền tiêu vặt tháng này anh ta vừa chuyển cho phu nhân nửa giờ trước, rơi vào trầm mặc.

 

Khi cảm xúc Tạ Nghiên Lễ hơi có chút phập phồng, sẽ muốn chạm vào chuỗi ngọc Phật màu đen thường đeo trên cổ tay, lần này lại chạm vào khoảng không.

 

Anh mới nhớ ra, đến cả chuỗi phật cũng đã cho Tần Phạn, cái đồ không có lương tâm kia.

 

Thư ký Ôn đúng lúc đưa cà phê lên: “Tạ tổng, phu nhân còn cuối tuần sau là đóng máy, chắc chắn rất hy vọng anh đích thân đón cô ấy về nhà.”

 

Anh thờ ơ úp điện thoại xuống bàn, ngả người ra sau ghế, thần thái tự nhiên hỏi: “Mấy giờ?”

 

Địa điểm quay nửa sau của 《 Phong Hoa 》 đã chuyển đến phim trường Nam Thành, về Bắc Thành mất hơn ba tiếng bay.

 

“Buổi sáng 10 giờ.”

 

Hơi dừng lại một chút, thư ký Ôn lật xem lịch trình của Tạ Nghiên Lễ, “Buổi trưa ngày đó anh có hẹn.”

 

Tạ Nghiên Lễ thuận miệng đáp một tiếng, nhưng cũng không nói hủy hay không, đốt ngón tay gõ gõ mặt bàn, vài giây sau giọng nhàn nhạt phân phó: “Ngày đó chuẩn bị một bó hoa.”

 

Thư ký Ôn: “Hoa gì ạ?”

 

Tạ Nghiên Lễ lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta: “Cậu nói xem.”

 

Da đầu thư ký Ôn căng ra, lập tức cung cung kính kính đứng thẳng người: “Hiểu rồi ạ, hoa đắt nhất cửa hàng mới có thể xứng đôi với phu nhân của anh!”

 

Tạ Nghiên Lễ nghỉ ngơi một lát, thong dong đứng dậy, nhặt chiếc áo khoác vest đặt bên cạnh mặc vào, ngón tay dài cài khuy măng sét, nét mặt thanh tú nhàn nhạt.

 

Anh suy nghĩ thời kỳ dỗi hờn của bà Tạ cũng nên kết thúc rồi.

 

Vì thế, trước khi ra cửa, anh hơi dừng lại: “Ngoài hoa ra, lại chuẩn bị thêm mấy món quà khác nữa.”

 

Thư ký Ôn: “Vâng!”

 

Để chào đón bà Tạ về nhà, vì cuộc sống gia đình hòa thuận, Tạ Nghiên Lễ cảm thấy mình là đàn ông, là chồng, có thể kiên nhẫn với vợ anh thêm một chút.

 

Ừm…… Dỗ về nhà rồi từ từ xử lý sau. Nhưng mà.

Tạ tổng không ngờ rằng, chào đón anh không phải là cái ôm hôn thắm thiết cảm động của bà Tạ.

 

**

 

Thời gian trôi qua cực nhanh, trong chớp mắt, đã đến ngày Tần Phạn đóng máy về nhà.

 

Tần Phạn cùng mọi người ăn xong tiệc đóng máy, không khí lên cao, cũng uống nhiều thêm hai ly.

 

Lúc này lười biếng dựa vào vai Tiểu Thỏ, đang cầm chiếc gương nhỏ soi tới soi lui.

“Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?” “Có phải là tiểu tiên nữ Xán Xán không nha ~”

 

Tưởng Dung nghe thấy Tần Phạn lẩm bẩm lầu bầu, không nhịn được quay lại cảnh này của cô, chờ đến ngày mai đưa cho cô xem.

 

Xem còn dám uống rượu nữa không.

 

Tưởng Dung tức giận giật lấy gương của cô, rót ly nước ấm chuẩn bị đút cho cô uống, ra hiệu Tiểu Thỏ giữ chặt cô lại.

 

Thuận tay điểm điểm trán cô: “Em đúng là tửu lượng kém mà còn ham!”

 

“Em không đẹp sao?” Tần Phạn ấm ức, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp ngấn nước, như muốn hút người ta vào cùng trầm luân.

 

Dù sao cũng xem như là trường hợp hơi chính thức, còn phải chụp ảnh, cho nên Tần Phạn mặc một chiếc váy lễ nhỏ màu đen cúp ngực, phần cúp ngực là từng cụm bướm thêu, cực kỳ chân thật, phảng phất như sắp vỗ cánh bay đi.

 

Trên mái tóc đen nhánh cũng cài chiếc kẹp tóc hình bướm cùng kiểu, hai sợi dây xích trân châu tinh tế xen kẽ vào giữa mái tóc xoăn bồng bềnh đậm màu, lười biếng mà không mất đi sự tinh xảo, quả thật là tiên nữ đẹp nhất.

 

Tiểu Thỏ và Tưởng Dung không nói nên lời nào chê cô không đẹp.

 

Tưởng Dung mặt đầy chân thành qua loa đè cô lại đút nước: “Đẹp đẹp đẹp, em đẹp nhất!”

 

Tần Phạn cảm thấy chị đang qua loa với mình, mặc dù say, logic cũng rất rõ ràng: “Vậy chị tại chỗ làm một bài văn nhỏ 3000 chữ khen vẻ đẹp của em đi.”

 

Tưởng Dung: “……”

 

Tiểu Thỏ lặng lẽ thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, sợ Tần Phạn bắt cô bé cũng làm bài văn nhỏ, cô bé lại không phải tốt nghiệp khoa văn, chẳng thấy chị Tưởng sinh viên khoa văn cũng bị hỏi khó đó sao.

 

Không khí trong xe có chút nặng nề.

 

Tràn ngập bầu không khí căng thẳng vì bị giáo viên hỏi mà không trả lời được.

 

Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Tần Phạn vang lên, phá vỡ bầu không khí quỷ dị trong xe lúc này.

 

Tưởng Dung nhìn thấy hiển thị cuộc gọi video, lập tức mở điện thoại đưa cho cô: “Mau, bảo ông xã học bá của em viết cho em một bài văn nhỏ một vạn chữ tại chỗ đi!”

 

Video vừa kết nối, Tạ Nghiên Lễ liền nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của bà Tạ dí sát vào màn hình.

 

Đôi mắt đen láy thủy nhuận chớp a chớp: “Ông xã?”

 

Giọng nói hơi kéo dài ngữ điệu, giọng nói vốn đã ngọt ngào lúc này lại lộ ra ý vị triền miên.

 

Đừng nói là đàn ông, ngay cả Tiểu Thỏ và Tưởng Dung đang vây xem bên cạnh cũng cảm giác cơ thể mình tê rần.

 

Lặng lẽ bắt đầu đồng tình với Tạ tổng chỉ có thể xem không thể chạm.

 

Thậm chí càng đáng đồng tình hơn là, Tạ tổng không những không thể chạm vào, còn phải viết bài văn nhỏ.

 

Giọng Tạ Nghiên Lễ mát lạnh, bình tĩnh đáp lại, lời ít ý nhiều: “Ngày mai tôi đón em.”

 

Nhưng mà Tần Phạn lại không nghe thấy Tạ Nghiên Lễ nói gì, giơ điện thoại lên, toàn bộ khuôn mặt cuối cùng cũng lộ ra, cô ngây thơ nghiêng đầu hỏi: “Gương ơi, bà xã tiên nữ của anh có đẹp không?”

 

Tạ Nghiên Lễ bị cô hỏi bất ngờ không kịp phòng bị, nhưng mà gương là cái thứ gì.

 

Cũng nghiêm túc nhìn kỹ cô thêm hai mắt, không nói dối: “Ừm.” “Đẹp.”

Vẻ đẹp của bà Tạ, ngay cả tính tình khó chiều như mẹ anh cũng không chọn ra được bất kỳ khuyết điểm nào.

 

“Vậy anh viết một bài văn nhỏ một vạn chữ khen tôi đẹp đến nhường nào đi.” Tần Phạn ôm mặt, cười với Tạ Nghiên Lễ đến mắt cong cong,

 

đôi môi đỏ kiều diễm ướt át áp sát điện thoại, “Khen hay, tôi sẽ thơm thơm anh.”

 

Oa!

 

Tiểu yêu tinh này!

 

Tưởng Dung và Tiểu Thỏ xem náo nhiệt xem đến vui vẻ sung sướng.

 

Tiểu Thỏ kề tai nói nhỏ với Tưởng Dung: “Chị Tưởng, chị cảm thấy ngày mai Phạn Phạn về nhà thì mấy ngày không xuống giường được?”

 

Tưởng Dung sắc mặt trầm trọng lật xem lịch trình của Tần Phạn: “Nhiều nhất ba ngày, ngày thứ tư cô ấy còn có buổi chụp bìa tạp chí, cho dù bò cũng phải bò dậy cho tôi!”

 

Tiểu Thỏ mặt đỏ hồng: “Có bà xã tiểu yêu tinh như vậy, em mà là đàn ông, sẽ không thả cô ấy ra, mỗi ngày khóa trên giường.”

 

Tưởng Dung quay đầu xem Tiểu Thỏ: “Tiểu Thỏ – thật không nhìn ra dưới vẻ ngoài thanh tú của em lại chơi hoang dã như vậy nha.”

 

Tiểu Thỏ kinh hãi thất sắc: “Chị Tưởng, không phải em hoang dã, là tiên nữ Phạn quá quyến rũ được không!”

 

Bên này, Tạ tổng không hổ là Tạ tổng, đối mặt với một tiểu yêu tinh như vậy, vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, không nhanh không chậm trả giá: “Một vạn chữ đổi một cái hôn, chi phí lãi nặng lời thấp, xét theo thời gian của tôi mà nói, không có lời.”

 

Tần Phạn bị anh tính toán làm cho ngớ người, đôi môi ướt át hé mở: “A?”

 

“Bà Tạ, em muốn tay không bắt giặc, bắt tôi làm không công.” Tạ Nghiên Lễ biết cô lại say rồi, nghĩ đến câu thơm thơm cô vừa nói, ánh mắt nhìn về phía bức tranh sơn dầu hình người khổng lồ đối diện, đôi môi mỏng hơi nhếch lên một độ cong cực nhạt, không động thanh sắc dẫn dắt, “Ngoài hôn ra, em còn có thể mang lại cho tôi lợi ích gì?”

 

Tần Phạn nhíu đôi mày nhỏ nhắn tinh xảo, cô không muốn tay không bắt giặc a, cô cũng biết không thể để người ta làm việc không công.

 

Sau đó buồn rầu xoa xoa đầu, không nghĩ ra mình có thể cho anh cái gì.

 

“Anh muốn cái gì nha?” Cuối cùng Tần Phạn bị anh dẫn dắt lệch hướng, theo bản năng hỏi.

 

Tưởng Dung và Tiểu Thỏ hận không thể dựng thẳng tai lên nghe, loại chuyện thiếu nhi không nên nghe này, người trưởng thành như các chị có thể nghe sao?

 

Là có thể!

 

Tạ Nghiên Lễ tự nhiên biết bên cạnh cô có người quản lý, chỉ nói: “Tôi cân nhắc xem sao.”

 

Tần Phạn rất ngoan: “Ồ, vậy được rồi……”

 

Mãi cho đến khi cúp máy, cô cũng không còn nháo đòi Tạ Nghiên Lễ tại chỗ làm cho cô một bài văn nhỏ về vẻ đẹp của mình nữa.

 

Xem đến Tưởng Dung và Tiểu Thỏ ngẩn người. Thế là kết thúc rồi?

 

Không nháo nữa?

 

Tưởng Dung đắp tấm thảm lên cho Tần Phạn đang ngủ, cảm thán nói: “Tạ tổng không hổ là Tạ tổng, dăm ba câu dỗ người ta đi lệch hướng rồi.”

 

Tiểu Thỏ vô cùng đồng tình.

 

Lúc này ánh mắt từ ái nhìn về phía chị Phạn Phạn, vớ được người chồng như Tạ tổng, thật sự là bị ăn đến xương cốt cũng không còn.

 

Cũng may mắn, toàn thân chị Phạn Phạn ngoài khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng ra, cũng không có gì có thể để Tạ tổng ăn được.

 

Tưởng Dung xem rất rõ ràng: “Tạ tổng nhiều lắm cũng chỉ là chung phòng hợp pháp, Tần Phạn có thể tiêu sạch tiền Tạ tổng kiếm được, em tính xem ai thiệt.”

 

Tiểu Thỏ: “……”

 

Cuối cùng không thể từ ái nổi nữa.

 

……

 

Ngày hôm sau Tần Phạn đeo bịt mắt, định ngủ thẳng một mạch về Bắc Thành.

 

Cô mặc một chiếc áo hoodie màu đen dáng rộng thùng thình, chiếc mũ to che kín cả mặt, trên đường một câu cũng không nói.

 

Tưởng Dung ngồi bên cạnh cô sắp xếp lịch trình, cất máy tính xong phát hiện cô vẫn một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc không động đậy.

 

Không nhịn được vén cái mũ của người giả chết này lên: “Lạc quan lên đi, ít nhất chồng em tối qua không thật sự làm cho em bài diễn văn vạn chữ về sắc đẹp.”

 

Lộ ra khuôn mặt Tần Phạn đang đeo chiếc bịt mắt hình con ếch xanh.

 

Lúc này cô quay đầu lại, đôi mắt ếch xanh tử vong nhìn chằm chằm Tưởng Dung, đôi môi hồng nhuận xinh đẹp phía dưới phun ra lời nói ủ rũ: “Ồ, càng lạc quan hơn là em không điên đến mức cởi hết quần áo bắt anh ấy khen vạn chữ dáng người em quyến rũ thế nào.”

 

Tưởng Dung bị cô làm cho sặc đến ho khan vài tiếng: “Khụ khụ khụ……”

 

Tần Phạn thấy chị không nói lời nào, lại kéo mũ áo hoodie về: “Đừng làm phiền em suy ngẫm về cuộc đời.”

 

“Được rồi, đừng suy ngẫm nữa.” Tưởng Dung nhấp một ngụm nước trong bình giữ nhiệt, “Em nghĩ trước xem làm thế nào nói với chồng em về chuyện quay chương trình tạp kỹ quan sát cuộc sống một mình vào tuần sau đi.”

 

Tưởng Dung: “Bây giờ Em làm lại một căn nhà giả cũng không kịp nữa rồi.”

 

Tần Phạn yên lặng tháo bịt mắt xuống, sau đó mặt vô biểu cảm nhìn về phía Tưởng Dung, “Cho nên, ý của chị là……”

 

Hai người đối diện vài giây.

 

Tưởng Dung sờ sờ đầu chó của cô: “Không sai, chính là suy nghĩ như vậy đó.”

 

Tần Phạn: “……”

 

**

 

Tạ tổng trăm công ngàn việc tranh thủ thời gian ra đón bà Tạ, lại nhận được cái ôm nồng nhiệt khác thường của bà Tạ.

 

Ngoài sân bay, chiếc Maybach màu đen rất kín đáo đậu ven đường.

 

Tần Phạn liếc mắt một cái liền nhìn thấy biển số xe không hề kín đáo kia.

 

Kéo chiếc mũ che gần hết khuôn mặt xuống, Tần Phạn bước nhanh qua đó.

 

“Chào mừng phu nhân trở về.”

 

Chỉ có thư ký Ôn đứng bên xe, tự mình kéo cửa sau xe cho cô, “Tạ tổng đã chuẩn bị cho cô…” Hoa và quà.

 

Nhưng mà lời còn chưa dứt.

 

Giây tiếp theo, Tần Phạn liền trực tiếp nhào vào lòng người đàn ông đang ngồi ngay ngắn ở ghế sau, giọng nói dễ nghe cố tình kéo dài, vừa ngọt vừa mềm gọi một tiếng, “Ông xã, em nhớ anh lắm nha, nhớ đến tim nhỏ cũng đau!”

 

Phụt ——

 

Thư ký Ôn không dám nhìn biểu cảm của Tạ tổng.

 

Tạ Nghiên Lễ có lẽ cũng không ngờ sẽ là cảnh tượng thế này, vừa định nhoài người tới tắt chế độ giọng nói của chiếc máy tính bảng treo trên lưng ghế trước.

 

Tiểu yêu tinh này đã tay chân cùng dùng bò lên đùi anh, hơn nữa còn nhão nhão dính dính hôn mạnh mấy cái lên má anh: “Anh có nhớ bà xã tiên nữ tâm can bảo bối của anh không?”

 

Khuôn mặt thanh tú lãnh bạch kia của Tạ Nghiên Lễ lập tức dính màu son môi nhàn nhạt.

 

Tần Phạn còn vô cùng chu đáo mà tìm khăn ướt khắp nơi để lau mặt cho anh.

 

“Thư ký Ôn, khăn ướt đâu?”

 

Thư ký Ôn kinh ngạc nhìn cảnh tượng này không phản ứng kịp, nghe thấy phu nhân nói xong, vội vàng đáp: “Ở đây.”

 

Tạ Nghiên Lễ bị hai bàn tay nhỏ của Tần Phạn chống vai ấn vào lưng ghế, ngoài cánh tay có thể vòng qua eo nhỏ mảnh khảnh của tiểu yêu tinh ra, căn bản không ngăn được những hành vi và động tác liên tiếp sau đó của cô.

 

Thư ký trưởng Ôn chu đáo đưa khăn ướt tới, thuận tiện tay mắt lanh lẹ lấy máy tính bảng đi, hơn nữa còn tắt micro.

 

Ngón tay thon của Tần Phạn véo khăn ướt, lau sạch vết son môi một cách tỉ mỉ, kể công nói: “Lau xong rồi.”

 

“Ừm.”

 

Tạ Nghiên Lễ đối diện với đôi mắt hoa đào phảng phất như đang liếc mắt đưa tình kia của Tần Phạn, nghĩ đến bộ dạng say rượu tối qua của cô, đôi môi mỏng không nhịn được nhếch lên, thả lỏng ngả người ra sau, lòng bàn tay khấu vào sườn eo cô không buông ra.

 

Giọng nói thiên về lạnh của người đàn ông lúc này ẩn chứa nụ cười nhạt: “Nhớ tôi?”

 

“Nhớ nhớ nhớ.” Tần Phạn chuẩn bị hôn lên má anh đã được lau khô lần nữa, nghĩ đến vừa mới lau xong, liền đổi vị trí đến môi mỏng của anh, “Cảm nhận được nỗi nhớ nhung nồng cháy như lửa của em chưa?”

 

“Cảm nhận được.” Giữa môi Tạ Nghiên Lễ tràn ngập vị ngọt của hoa cam, anh vươn ngón trỏ thon dài, đầu ngón tay chống trán người phụ nữ đẩy ra xa mình, “Muốn cái gì?”

 

“Ông xã, sao anh có thể giẫm đạp lên nỗi nhớ nhung không hề tạp niệm của em dành cho anh như vậy!” Tần Phạn đã chuẩn bị rất nhiều lời thoại trên đường, vừa định bắt đầu diễn.

 

Cô nghe thấy giọng nói ôn hòa của người đàn ông: “Thấy bà Tạ nhớ chồng đến phát cuồng, hôm nay em đưa ra yêu cầu gì, dù có hơi quá đáng một chút, tôi đều có thể cân nhắc đáp ứng.”

 

Tần Phạn: “!!!”

 

Cô lập tức vui sướng nhào vào lòng Tạ Nghiên Lễ: “Một chút cũng không quá đáng, chỉ cần anh chuyển đến công ty ở……”

 

“Mấy ngày thôi mà.”

 

Chuyển đến công ty ở mấy ngày?

 

Độ cong trên môi Tạ Nghiên Lễ từ từ dừng lại, đôi mắt u ám sâu thẳm không chút tình cảm, nhìn người phụ nữ đang nói lời này.

 

Tần Phạn chột dạ giơ một bàn tay nhỏ lên: “Chỉ, chỉ năm ngày?” Tạ Nghiên Lễ thần sắc tự nhiên, động cũng chưa động.

Tần Phạn còn đang quỳ trên đùi anh, sau đó yên lặng buông hai ngón tay xuống: “Ba ngày!”

 

“Anh đồng ý rồi đó, không được nuốt lời.”

------oOo------

Comments