Rời khỏi UV Mall, mới hơn hai giờ chiều, là thời khắc ánh mặt trời chói chang nhất.
Tần Phạn nghĩ đến cảnh tượng mẹ chồng con trai đối đầu căng thẳng vừa rồi, không nhịn được nghiêng mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, anh như không có chuyện gì nhìn lại cô.
Xuyên qua ánh sáng hơi tối của cửa sổ xe, nhưng khổ nỗi xương cốt của Tạ Nghiên Lễ quá mức thanh tú thoát tục, ánh mắt trước sau như một lạnh lùng nhàn nhạt, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.
“Bà Tạ, tôi đẹp trai không?”
Tần Phạn hoàn hồn lại, không còn lời nào để nói.
Quả nhiên, diện mạo dù có mỹ lệ tuấn mỹ thế nào, mở miệng ra vẫn là cẩu nam nhân.
“Chỗ nào của anh mà tôi không thể nhìn chứ.” Tần Phạn khoanh hai tay trước ngực, ngạo kiều hừ một tiếng, “Còn chọc tôi không vui nữa, cẩn thận tôi khởi kiện anh.”
Tạ Nghiên Lễ khả năng bắt trọng điểm cực mạnh, lập tức hiểu rõ: “Hóa ra bà Tạ nhìn tôi là……”
Giọng nói mát lạnh từ tính của người đàn ông chậm rãi vang lên bên tai cô,
“Đang cầu hoan.”
“Tôi cầu anh cái……” Tai Tần Phạn tê rần trong chốc lát, mãi đến khi cô nghe rõ ý tứ trong lời nói của người đàn ông, đôi mắt đen láy lập tức chuyển thành không thể tin tưởng, nhìn Tạ Nghiên Lễ thiếu chút nữa mắng thành tiếng.
May mắn kịp thời kiềm chế, làm mình giữ vững nụ cười thục nữ, “Kết luận này của anh rốt cuộc là làm thế nào mà ra vậy.”
Trên khuôn mặt thanh thuần tiên nữ này của cô rốt cuộc chỗ nào viết chữ dục, cầu, bất, mãn, làm anh sinh ra loại hiểu lầm này.
Tạ Nghiên Lễ một lần nữa dựa vào lưng ghế, khi không cười, nét mặt thoáng lạnh lùng, tựa như thần phật cúi nhìn chúng sinh, hoàn toàn nhìn không ra anh có thể nói ra lời ‘cầu hoan’ như vậy.
Anh cứ đội cái khuôn mặt vô tình vô dục này không nhanh không chậm nói: “Chẳng lẽ không phải trong khoảng thời gian này tôi không thực
hiện nghĩa vụ làm chồng mang lại niềm vui thể xác và tinh thần cho em, mới có thể làm bà Tạ bất mãn dẫn đến ý đồ khởi kiện tôi.”
“Ừm, là khuyết điểm của tôi.”
Tần Phạn tâm mệt mỏi ngả về phía cửa sổ xe, gương mặt áp vào kính, mặt vô biểu cảm nói: “Không, là khuyết điểm của tôi.”
Tiên nữ vốn không nên hạ phàm.
Tần Phạn ngồi không yên, không vài phút thìchủ động bắt chuyện với thư ký Ôn đang căng thẳng ngồi ghế trước: “Cấp trên của anh ở công ty cũng như vậy à?”
Thư ký Ôn: “……” “A?”
Phu nhân à, tôi nghe không hiểu, cầu tha mạng a!
“A cái gì mà a, Tạ tổng ở công ty nói cũng nhiều như vậy?” Tần Phạn cố ý liếc mắt nhìn Tạ Nghiên Lễ.
Thư ký Ôn nơm nớp lo sợ, do dự hồi lâu, mới từ kẽ môi bật ra một câu: “Có lẽ Tạ tổng thích nói chuyện với phu nhân thôi.”
Có lẽ câu đầu tiên nói ra được, phía sau cũng không khó khăn như vậy nữa, để tránh phu nhân cứ nhìn chằm chằm mình, thư ký Ôn nhanh chóng chuyển chủ đề, “Phu nhân, để chào đón cô về nhà, Tạ tổng đã chuẩn bị hoa tươi và rất nhiều quà cho cô, ở ngay ghế sau đó, hay là cô qua xem thử?”
“Quà?”
“Hoa?”
Tần Phạn nhân lúc đèn đỏ, quay đầu nhìn về phía hàng ghế sau, không ngờ thật sự nhìn thấy túi giấy màu cam và hoa tươi trong góc.
Trước đó cô không hề chú ý tới.
Thu hồi tầm mắt nhìn về phía người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần không nói một lời bên cạnh, vươn ngón trỏ chọc chọc khuy măng sét kim cương của anh: “Thật sự là anh tặng tôi à?”
Tuy giọng bà Tạ dễ nghe, nhưng cứ líu ríu nói không ngừng, Tạ Nghiên Lễ không nhịn được xoa xoa giữa mày, ừ một tiếng, “Cho em.”
Oa, thế mà thật sự là cho cô. Còn có hoa nữa.
Cẩu nam nhân khi nào lại lãng mạn như vậy!
Tần Phạn bảo tài xế tấp vào lề dừng một lát, cô đổi sang hàng ghế sau ngồi.
Tạ Nghiên Lễ cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Trong túi giấy đặt năm sáu hộp quà lớn bằng bàn tay, Tần Phạn mở từng cái ra, tất cả đều là mẫu mới nhất của thương hiệu xa xỉ này, trước đó cô từng nhìn thấy trên tạp chí, nhưng vì đang ở đoàn phim nên chưa kịp mua.
Vì lý do quà nhỏ và hoa tươi, nên khi chiếc Maybach trực tiếp chạy về phía trung tâm tài chính Bắc Thành – Tập đoàn Tạ Thị, Tần Phạn cũng
không làm nũng giận dỗi, ngược lại ngoan ngoãn đeo khẩu trang, đi theo Tạ Nghiên Lễ từ bãi đỗ xe ngầm trực tiếp lên văn phòng tầng cao nhất
của anh.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Phạn đến văn phòng của anh.
Trên người vẫn mặc chiếc váy lễ nhỏ lộ ra đôi chân dài tinh tế, đi giày cao gót, đi đi lại lại trong văn phòng được trang hoàng thanh lãnh giản lược.
Văn phòng phong cách tối giản lạnh lùng ban đầu, lập tức có thêm một mảng phong cảnh kiều diễm.
Tạ Nghiên Lễ ngồi trên ghế làm việc màu đen, nghe tiếng giày cao gót của cô, hơi ngước mắt: “Bên phải là phòng nghỉ, đi ngủ một lát đi.”
Tần Phạn ngồi xuống sofa, hai chân bắt chéo, mắt hoa đào nhướng lên một độ cong đẹp mắt, cố ý kéo dài ngữ điệu: “Tạ tổng, anh có phải đang có ý đồ xấu không nha.”
“Không muốn ngủ?” Tạ Nghiên Lễ không đáp, hỏi ngược lại cô. “Không ngủ!” Tần Phạn đối nghịch với anh.
“Vậy hôm nay cũng đừng ngủ.” Tạ Nghiên Lễ không ép cô, gật đầu tán đồng.
Thấy anh vặn nắp bút máy ra, dường như chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Đồng tử sáng ngời của Tần Phạn mang theo bất mãn, “Bà xã xinh đẹp gợi cảm như vậy ở dưới mí mắt, anh còn có tâm tư làm việc?”
Đây không phải là vũ nhục mị lực của cô sao.
Lúc Tần Phạn nhàm chán luôn muốn gây chuyện.
Cũng không ngồi trên sofa nữa, nhấc cánh tay Tạ Nghiên Lễ đang đặt trên bàn lên, sau đó ngồi vào lòng anh.
Thân hình mềm mại thơm ngát lập tức rơi vào lòng.
Một tay khác đang cầm bút của Tạ Nghiên Lễ dừng lại, cúi mắt liếc nhìn người phụ nữ đang ăn vạ trong lòng anh.
“Làm việc đi anh.” Tần Phạn ý cười rạng rỡ, một chút cũng không sợ anh.
“Tạ tổng không phải là Phật tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn sao, cho dù là nữ yêu tinh ở trong lòng anh, anh cũng không nên có phản ứng chứ?”
Vải vóc trên người Tần Phạn lụa là trơn tuột, lại là váy lễ nhỏ, viền váy quá ngắn, vốn dĩ khi ngồi, viền váy đã tuột đến sườn đùi, cố tình cô lại không thành thật, cố ý cọ xát anh.
Tạ Nghiên Lễ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên một độ cong: “Bà Tạ, cẩn thận, chơi với lửa có ngày chết cháy.”
Tần Phạn không sợ anh đâu.
Cô cũng không tin Tạ Nghiên Lễ, cái đồ giả đứng đắn này còn có thể làm ra chuyện gì không đứng đắn trong văn phòng, lập tức không chút sợ hãi nháy mắt với anh, “Tôi sợ sự uy h**p của Tạ tổng quá nha.”
Rồi lại chậm rãi cử động hai cái trong lòng anh.
Cách lớp vải mỏng manh, phảng phất có thể cảm nhận được cơ bắp rắn rỏi hữu lực trên chân người đàn ông, nhiệt độ tự nhiên cũng không phải là nhỏ.
Tạ Nghiên Lễ không động đậy, đối diện với đôi môi đỏ đang khiêu khích nhướng lên của cô, ánh mắt khó lường.
Tần Phạn chơi đủ rồi, có chút mơ màng sắp ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Nghiên Lễ.” Bùi Cảnh Khanh xưa nay quen gõ xong vào. Thư ký Ôn ngăn cản một chút: “Tạ tổng, Bùi tổng đến!”
Bùi Cảnh Khanh ngoài ý muốn liếc nhìn thư ký Ôn: “Tôi không thể vào?”
Thư ký Ôn nào dám nói không thể: “Mời anh vào.”
Nghĩ thời gian dài như vậy, cho dù Tạ tổng và phu nhân có tình tứ thì cũng nên kết thúc rồi.
Lại nói, tính tình Tạ tổng như vậy, chắc cũng sẽ không làm gì trong công ty, vì thế yên tâm mở cửa cho Bùi Cảnh Khanh.
Khuôn mặt thanh tú văn nhã của Bùi Cảnh Khanh nhuốm vài phần hồ nghi, nhưng khi nhìn thấy Tạ Nghiên Lễ vẫn thần sắc đạm mạc ngồi
trước bàn làm việc, khôi phục bình thường.
“Thư ký trưởng của cậu, hôm nay có phải không thoải mái không, không sao thì cho người ta nghỉ một ngày đi.”
“Cậu là người máy, người ta vẫn là người bình thường.”
Bùi Cảnh Khanh nói xong, nhấc chân đi về phía bàn làm việc.
Biểu tượng của Tạ Nghiên Lễ vẫn trấn định như cũ, chỉ cần hơi cúi mắt, là có thể nhìn thấy thân hình phụ nữ trắng nõn uyển chuyển đang chui dưới gầm bàn làm việc của anh.
Hai phút trước.
Tần Phạn vốn đang ngồi trên đùi anh, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cổ tay chống vào mép bàn chuẩn bị đứng dậy.
Ai ngờ, mới đi được hai bước, gót giày mảnh khảnh đột nhiên vướng vào thảm,
Tần Phạn bất ngờ không kịp phòng bị, khẽ kêu lên một tiếng kinh hãi, cả người bổ nhào vào sườn đầu gối người đàn ông.
Nếu bị người nhìn thấy, thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Đối diện với đôi mắt cười như không cười của người đàn ông, Tần Phạn cắn răng một cái, trực tiếp đá rơi giày cao gót, dáng người linh hoạt cúi người chui vào khoảng không rộng rãi dưới gầm bàn làm việc.
Lúc này sửa sang lại viền váy một chút, ngẩng đầu ngây thơ nhìn người đàn ông ngồi trên ghế làm việc, chỉ chỉ chiếc giày cao gót bị kẹt bên chân anh, môi đỏ khẽ mấp máy, dùng khẩu hình nói: Giày chưa giấu kỹ.
Gót giày màu bạc tinh xảo mảnh khảnh bên cạnh chiếc bàn làm việc màu đen trông đặc biệt chói mắt, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy.
Tạ Nghiên Lễ thong thả ung dung thu hồi ánh mắt, cũng không làm theo ý bảo của Tần Phạn đi lấy giày cao gót, ngược lại nhìn về phía thư ký Ôn đi theo sau Bùi Cảnh Khanh vào: “Pha hai ly cà phê vào đây.”
Tần Phạn vẻ mặt tức giận túm túm ống quần anh:
Cô đang trốn ở đây mà, tên cẩu nam nhân Tạ Nghiên Lễ này lại định cùng người ta nói chuyện lâu, còn uống cà phê nữa, sao không làm hai ly rượu nhỏ luôn đi!
Tạ Nghiên Lễ thờ ơ liếc cô một cái, đôi môi mỏng cong lên nụ cười không chút để ý.
Lại làm Bùi Cảnh Khanh nhìn anh thêm hai mắt: “Cậu cười cái gì?” Tạ Nghiên Lễ không đáp: “Có việc?”
Bùi Cảnh Khanh là anh ruột của Bùi Phong, thay vì nói Tạ Nghiên Lễ và Bùi Phong quan hệ tốt, không bằng nói Bùi Phong từ nhỏ là theo sau anh và Bùi Cảnh Khanh.
Tạ Nghiên Lễ và Bùi Cảnh Khanh mới thật sự là anh em thân thiết từ nhà trẻ đến đại học cùng trường nhiều năm.
Mấy năm nay Bùi Cảnh Khanh vẫn luôn ở nước ngoài công tác, khai
thác thị trường nước ngoài, vốn định mấy ngày nữa hẹn một bữa tiệc đón
gió tẩy trần cho anh ta, lại không ngờ anh ta lại chủ động đến.
Bùi Cảnh Khanh biết tính tình anh, lười cùng anh hàn huyên, “Tôi về nước mới biết ba mẹ sắp đặt hôn sự cho tôi.”
“Tháng sau tôi sẽ cùng Trình Hi đính hôn.”
“Chúc mừng.” Tạ Nghiên Lễ cảm giác ống quần lại bị kéo xuống, một lòng hai việc qua loa nói.
“Chúc mừng? Sao cậu không nói chia buồn.” Bùi Cảnh Khanh nhíu mày, “Trình Hi nhắm vào cậu thôi, tôi là chắn đạn thay cậu đó.
Tuy anh ta ở nước ngoài, nhưng chuyện trong nước lại rõ ràng, anh ta ta ngả người ra sau ghế: “Tôi mặc kệ, chuyện này cậu nhất định phải giúp tôi.”
“Người ta thầm thương cậu mười năm, bây giờ gả cho anh em tốt của cậu, đây là trả thù trắng trợn.”
Cố tình hai năm anh ta không ở nhà, không biết Trình Hi rốt cuộc làm thế nào thuyết phục được hai vị phụ huynh tốt của anh ta.
Thầm thương mười năm?
Đôi mắt đen láy xinh đẹp của Tần Phạn mở to thành mắt mèo tròn xoe, kinh ngạc dùng sức túm quần Tạ Nghiên Lễ.
Khó trách tên cẩu nam nhân này không giải thích chuyện bạch nguyệt quang, thì ra đây thật sự là bạch nguyệt quang !
Lại còn là mười năm!
Tạ Nghiên Lễ cuối cùng cũng cho Tần Phạn một ánh mắt, đương nhiên là ánh mắt cảnh cáo.
Đôi mày thanh tú nhẹ nhíu lại, ánh mắt mang theo cảnh cáo nhàn nhạt. Điều này làm Tần Phạn tức điên lên.
Anh còn dám trừng cô.
Tần Phạn tức đến ngực phập phồng không ngừng, con bướm thêu bên cạnh xương quai xanh trên phần cúp ngực phập phồng theo hơi thở của cô, như sắp rung cánh bay đi, linh động mê người.
Mỹ nhân tức giận càng thêm đẹp.
Hai má Tần Phạn ửng đỏ, đuôi mắt cũng phiếm hồng nhàn nhạt, đôi mắt sóng nước quyến rũ, nốt ruồi lệ màu đỏ nhỏ kia cũng càng ngày càng rõ ràng, toàn thân đều như mang theo móc câu nhỏ.
Cô cố tình đối với vẻ đẹp của mình không hề hay biết, chỉ muốn véo Tạ Nghiên Lễ một cái.
Nhưng mà s* s**ng trên quần anh hồi lâu, không tìm được chỗ nào có thể véo nên cô khá tức giận.
Đáy mắt Tạ Nghiên Lễ bất động thanh sắc hiện lên ý cười nhạt nhẽo, ánh mắt lướt qua con bướm thêu bên cạnh cúp ngực kia của cô.
Tần Phạn không phục, cô trốn kỹ như vậy rốt cuộc là vì cái gì, chẳng phải vì mặt mũi của tên cẩu nam nhân này sao?
Hối hận.
Sớm biết nên để anh em tốt của anh ta nhìn xem, Tạ Phật tử ở bên ngoài ra vẻ đạo mạo trang nghiêm rốt cuộc bên trong là cầm thú đội lốt văn
nhã thế nào.
Tần Phạn rõ ràng nghe thấy giọng nói mát lạnh không chút dao động của Tạ Nghiên Lễ: “Liên quan đến tôi à?”
Máu lạnh vô tình.
Tần Phạn nhỏ giọng phàn nàn một câu, ngẩng đầu nhìn đường cằm ưu việt của người đàn ông kia, tư thái bình tĩnh lại ung dung, hoàn toàn không bị cô ảnh hưởng, nét mặt thanh lãnh, phảng phất như sẽ không vì bất kỳ ai mà động lòng.
Trong đầu hiện ra cảnh tượng ban đêm anh đè trên người cô, ánh mắt và biến hóa cơ thể ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt, dù chỉ là khoảnh khắc không kiểm soát được, cũng đủ rồi.
Không hiểu sao, Tần Phạn bây giờ lại muốn nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của Tạ Nghiên Lễ, muốn hủy diệt sự bình tĩnh thong dong mọi lúc mọi nơi của anh.
Chậm rãi ——
Một đôi tay nhỏ mềm mại không xương men theo cẳng chân người đàn ông, như con rắn nhỏ linh hoạt, uốn lượn bò lên đầu gối anh, hơn nữa càng ngày càng tiến về phía trước, động tác cũng ngày càng lớn mật.
Giọng nói vốn vững vàng của Tạ Nghiên Lễ đột nhiên dừng lại. Giây tiếp theo.
Anh nhoài người về phía trước bàn, hoàn toàn chắn Tần Phạn vào trong không gian chật hẹp giữa đầu gối và gầm bàn.
Bùi Cảnh Khanh vốn đang chống mu bàn tay lên mắt, dựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt mệt mỏi.
Lúc này nghe thấy động tĩnh, theo bản năng buông tay ra, đập vào mắt là Tạ Nghiên Lễ cả người gần như dán vào mép bàn: “Cậu làm sao vậy?”
Tạ Nghiên Lễ hơi lùi về sau: “Cậu không có việc gì thì về đi, tôi còn có văn kiện cần xử lý.”
“Cậu xử lý việc của cậu, tôi nói việc của tôi.” Bùi Cảnh Khanh không coi mình là người ngoài, “Tôi ra sofa bên kia nằm một lát.”
Tạ Nghiên Lễ: “……”
Lúc này, anh đang một tay nắm lấy cổ tay trắng nõn tinh tế kia, chỉ còn cách một tấc đầu ngón tay là chạm đến vị trí eo bụng của mình.
Cố tình nữ yêu tinh dưới gầm bàn còn cười với anh vừa ngây thơ vừa khiêu khích.
Lòng bàn tay tràn đầy làn da cổ tay trơn tuột như ngọc.
Đặc biệt theo tư thế nửa quỳ di chuyển về phía trước của cô, những sợi tóc dài xoăn bồng bềnh rũ xuống mu bàn tay và cổ tay người đàn ông, hương thơm như có như không thoang thoảng.
Thấy Bùi Cảnh Khanh thật sự định đi ngủ, Tạ Nghiên Lễ khẽ thở ra: “Cậu về đi, tôi giúp cậu.”
Bùi Cảnh Khanh còn chưa đi đến khu vực sofa, bỗng dưng dừng lại.
Vừa lúc giọng Tạ Nghiên Lễ vang lên, anh ta lập tức xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, xua xua tay, “Nhớ kỹ lời cậu nói.”
Không nhìn về phía bàn làm việc nữa. Rầm một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Tần Phạn bị cánh tay thon dài hữu lực của người đàn ông trực tiếp vớt từ dưới gầm bàn lên.
Tần Phạn trả đũa trước, lý lẽ hùng hồn nói: “Anh làm sưng cổ tay tôi rồi!”
Giơ bàn tay nhỏ đã làm chuyện xấu kia lên, trên cổ tay trắng nõn non nớt, quả thật hiện lên một tầng màu hồng nhạt.
Tạ Nghiên Lễ đối diện với đôi mắt quyến rũ tận xương kia của cô, bỗng nhiên cười.
Khi người đàn ông cười lên, nét mặt vốn sơ sài lạnh lùng thanh tú, đột nhiên như nước xuân mới sinh, rừng xuân chớm nở, điệt lệ kiều diễm.
Khiến người ta không rời mắt được.
Tần Phạn gian nan dời mắt đi, “Anh đừng quyến rũ tôi, tiên nữ không chấp nhận quyến rũ!”
Tạ Nghiên Lễ biết nghe lời phải dời tầm mắt đi, cũng không trừng phạt cô, còn bảo thư ký chuẩn bị tạp chí giải khuây, đồ ăn vặt cho cô.
Không biết tại sao.
Tần Phạn nhìn đồ ăn vặt đồ ngọt đầy bàn, có cảm giác như đang ăn bữa cơm cuối trước khi bị chém đầu.
Tạ Nghiên Lễ thấy cô cuối cùng cũng ngoan ngoãn.
Liếc nhìn tin nhắn WeChat trên điện thoại, là của Bùi Cảnh Khanh.
Bùi Cảnh Khanh: “Tạ Nghiên Lễ, tôi mới đi có hai năm, cậu thay đổi còn lớn hơn 25 năm chúng ta quen biết cộng lại đó.”
“Office play quả thật phù hợp với cậu.”
Nếu không phải anh ta nhìn thấy chiếc giày cao gót không ăn nhập với
chiếc bàn làm việc màu đen kia, thật đúng là không nghĩ đến hướng này.
Khó trách Tạ Nghiên Lễ không có tâm tư cùng anh ta nói chuyện phiếm, còn đáp ứng giúp anh ta giải quyết sự tình nhanh gọn như vậy.
Đầu ngón tay Tạ Nghiên Lễ nhẹ gõ mấy chữ: “Liên hôn Bùi Trình không tệ.”
Bùi Cảnh Khanh trả lời: “ Hôm nay tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy.” Tạ Nghiên Lễ: “Ừm”
Bùi Cảnh Khanh: “Hôm nào cho tôi gặp mặt?”
Tạ Nghiên Lễ liếc nhìn người phụ nữ đang nằm ườn trên sofa cách đó không xa, Tần Phạn đang vắt chéo hai cẳng chân thon dài cân đối đung đưa, móng chân nhỏ nhắn trắng như tuyết sơn màu đỏ Burgundy tươi đẹp, càng thêm vài phần quyến rũ lay động.
Anh rất nhanh thu hồi tầm mắt, thờ ơ gõ hai chữ qua: “Có thể”
……
Vốn dĩ Tần Phạn cho rằng hôm nay cứ như vậy bình bình tĩnh tĩnh trôi qua.
Mãi cho đến 10 giờ tối, cô khoác chiếc áo ngủ chất liệu tơ lụa màu vàng nhạt từ phòng tắm ra thì vừa lúc đụng phải người đàn ông từ thư phòng trở về.
Trên sống mũi người đàn ông còn đeo cặp kính gọng vàng tơ kia, cách lớp kính mỏng manh, có thể trông thấy đôi mắt sâu thẳm như biển sâu của anh.
“Tạ……”
Lời Tần Phạn còn chưa nói ra được một câu, vòng eo mảnh khảnh đã bị hai bàn tay lớn nhấc lên.
Ngay sau đó.
Cả người lơ lửng trên không, lộn ngược trên bờ vai cứng rắn của người đàn ông.
Tần Phạn: “!”
Vải vóc trên người bằng tơ lụa, Tần Phạn thiếu chút nữa liền theo cánh tay anh trượt xuống đất đầu chạm đất, cảm giác không an toàn này, cùng với cảm giác nguy hiểm đại não sung huyết, sợ đến mức cô hét thất
thanh: “A ~~”
Giọng nói nhỏ bé mang theo âm rung.
Tạ Nghiên Lễ ung dung thong dong nhấc thân hình uyển chuyển lả lướt đang treo một nửa trên vai mình lên, như đang trêu chọc búp bê Tây Dương vậy, từ tư thế lộn ngược chuyển thành bế ngang cô vào lòng.
Tần Phạn lòng còn sợ hãi ôm lấy cổ anh, giận dữ nói: “Anh muốn hù chết tôi à!”
“Anh có phải muốn giết ch.ê.t tôi, sau đó cưới bạch nguyệt quang về nhà không!”
“A, nhất định là vậy.”
Tạ Nghiên Lễ bình tĩnh: “Yên tâm, ‘làm’ không chết đâu.”
Trong lúc nói chuyện, anh một tay đẩy cửa lớn thư phòng ra, để Tần Phạn đối diện với bức tranh sơn dầu hình người kia, sau đó thuận tay ném chiếc áo ngủ tơ lụa đã tuột xuống cánh tay cô lên thảm.
Ngón tay dài phảng phất như tùy ý, khóa trái cửa thư phòng.
Thư phòng không bật đèn, ánh sáng tối tăm, thị giác biến mất, khứu giác lại đặc biệt nhạy bén.
Tần Phạn cảm thấy mình có phải hôn mê rồi không, lại có thể ngửi thấy mùi thuốc màu của tranh sơn dầu.
Tần Phạn xoay người, lưng dựa vào bức tranh sơn dầu, lông mi run rẩy: “Anh làm gì vậy?”
“Bang.”
Ánh đèn thư phòng đột ngột sáng lên, ánh sáng không chói, nhưng lại chiếu rõ mọi thứ.
Đập vào mắt là giá vẽ cực lớn cùng với thuốc màu đã pha sẵn bên cạnh giá vẽ.
Mà chính giữa phía trước giá vẽ, một chiếc giường không lớn được kết bằng cánh hoa hồng màu đỏ diễm lệ nở rộ, bên cạnh còn có ánh đèn trắng rọi xuống, chiếu sáng nửa bên giường cánh hoa, tạo dựng hiệu quả ánh sáng và bóng tối.
Tần Phạn dụi dụi mắt, cho rằng mình có phải hoa mắt rồi không, hoặc là xuất hiện ảo giác: “???”
Thứ đồ vật mang sắc thái mỹ diễm này, lại có thể xuất hiện trong thư phòng vô cùng nghiêm túc của Tạ Nghiên Lễ.
Chỉ vào thứ đồ kia, Tần Phạn hé mở cánh môi: “Đây là cái gì?”
Tạ Nghiên Lễ sau khi buông cô ra, thong thả ung dung ngồi xuống bên cạnh giá vẽ: “Bà Tạ nằm xuống đi.”
Tần Phạn nhìn nhìn Tạ Nghiên Lễ, lại nhìn nhìn chiếc giường cánh hoa màu đỏ hoa lệ kia, không động đậy: “……”
Tạ Nghiên Lễ cởi hai nút khuy măng sét áo sơ mi, xắn ống tay áo lên, lộ ra đôi cánh tay thon dài trắng nõn, ngay sau đó tư thế thản nhiên cầm lấy bút vẽ, nhìn về phía Tần Phạn nói: “Không phải em nói sẽ đáp ứng tôi một điều kiện trao đổi “không quá đáng” sao?”
“Để tôi vẽ một bức tranh, không quá đáng chứ?”
------oOo------
Comments