Chương 31

Chương 31

Quá đáng sao?

 

Trong thư phòng nhiệt độ ổn định, Tần Phạn nhìn về phía chiếc áo ngủ màu vàng nhạt bị ném trên tấm thảm màu xám, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thu lại.

 

Trong đầu tràn ngập ——

 

“Quá đáng hay không chính anh trong lòng không biết à?!”

 

Tần Phạn mới không muốn làm chuyện xấu hổ như vậy, xoay người định mở cửa bỏ chạy.

 

Bức tranh sơn dầu hình người còn treo trong thư phòng hiện tại, cũng không phải cô thật sự nằm trên sofa để họa sĩ vẽ, mà là họa sĩ vẽ dựa theo ảnh chụp.

 

Ai ngờ lại làm thế nào cũng không mở được cửa.

 

Khóa mật mã cộng thêm vân tay, hoàn toàn không mở được.

 

Tần Phạn cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân tên cẩu nam nhân này ôm cô vào còn khóa trái cửa.

 

Bỗng nhiên xoay người, Tần Phạn tức giận nhìn anh: “Tôi không làm!”

 

Tạ Nghiên Lễ đã chuẩn bị đặt bút, ánh mắt sâu kín dừng trên thân hình uyển chuyển lả lướt gần như không mảnh vải che thân kia của cô, “Không sao cả, nếu em chuẩn bị tư thế này, cũng có thể.”

 

Tần Phạn: “……”

 

Thấy anh thế mà thật sự chuẩn bị đặt bút, Tần Phạn nhặt chiếc áo ngủ bên cạnh che trước ngực hai ba bước đi về phía giá vẽ, khuôn mặt nhỏ có chút suy sụp: “Tạ Nghiên Lễ, không được vẽ, anh không được vẽ!”

 

Tạ Nghiên Lễ một tay vây cô vào đầu gối mình, lòng bàn tay lạnh như ngọc cầm bút vẽ trượt vào giữa lớp tơ lụa hỗn độn trên người cô.

 

Xúc cảm mềm mại của đầu bút lông thiếu chút nữa làm Tần Phạn mềm nhũn trong lòng Tạ Nghiên Lễ.

 

Khóc không ra nước mắt bắt lấy cán bút: “Đừng……”

 

Tạ Nghiên Lễ không động thanh sắc rút đầu bút ra, đổi thành ngón tay dài không biết tự lúc nào đã trở nên ấm nóng kia, đôi môi mỏng lướt qua vành tai nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại gần trong gang tấc, động tác rất

 

chậm rơi xuống một nụ hôn hơi lạnh: “Không muốn xem thử kỹ năng vẽ của tôi sao?”

 

“Có muốn không?”

 

Lòng bàn tay hơi thô ráp lướt qua làn da mỏng manh trong suốt, che kín đôi mắt hoa đào vốn đã quyến rũ của Tần Phạn, cô cắn c*n m** d***, “Không, muốn.”

 

Kiên trì không bị người đàn ông này mê hoặc.

 

Tạ Nghiên Lễ cũng không vội, thấy khuôn mặt trắng nõn của cô phủ kín sắc hồng làm người động lòng, như vậy nếu cô dừng lại trên vải vẽ, chẳng phải càng động lòng người hơn bức tranh sơn dầu hình người không có linh hồn kia sao.

 

Nhàn nhạt liếc nhìn bức tranh sơn dầu hình người màu sắc nồng đậm diễm lệ trên tường thư phòng, đã sớm muốn đổi đi rồi.

 

“Bức tranh này trong thư phòng, không đủ đẹp, em không muốn treo bức đẹp hơn sao?” Tạ Nghiên Lễ chậm rãi nói bên tai cô, “Mỗi lần tôi làm việc, sẽ luôn nhìn em.”

 

Thấy Tần Phạn hơi ngẩn người, Tạ Nghiên Lễ khoanh lấy tay nhỏ của cô, đặt lên vị trí đã sớm không kiềm chế được phản ứng của mình, giọng nói mát lạnh nhuốm màu khàn khàn, đôi môi mỏng phủ bên tai cô, từng chữ từng chữ tràn ra ba chữ cuối cùng:

 

“Tôi nhớ em.”

 

Trái tim Tần Phạn đột nhiên rung động.

 

Theo bản năng nhìn người đàn ông đeo kính gọng vàng mũi cao thẳng, vô tình cấm dục, đôi môi mỏng lúc này mím lại một độ cong bình tĩnh, cùng phản ứng cơ thể hình thành sự đối lập rõ rệt.

 

Tưởng tượng đến cảnh anh làm việc, lại thất thần nhìn thấy bức tranh sơn dầu hình người của mình mà suy nghĩ lung tung.

 

Trái tim nhỏ vốn đã không mấy yên phận của Tần Phạn dần dần đập nhanh lên.

 

Năm phút sau, Tần Phạn lười biếng nằm trên giường cánh hoa, hoa hồng đỏ tươi nồng đậm cùng làn da trắng như tuyết của cô hình thành sự đối lập màu sắc mãnh liệt, không phải loại nồng đậm minh ám cố tình tạo ra của tranh sơn dầu, mà là sự lãnh diễm phóng túng thẩm thấu từ trong xương cốt ra.

 

Không chút kiêng dè duỗi ra dáng người vốn đã xinh đẹp.

 

Ngón tay Tần Phạn chạm chạm cánh hoa mềm mại, không ngờ chiếc giường cánh hoa này lại rất thoải mái, không quên cùng Tạ Nghiên Lễ cò kè mặc cả: “Tôi đã hy sinh lớn như vậy, đóng phim cũng chưa có quy mô lớn thế này, anh phải bồi thường cho tôi.”

 

“Tôi bảo anh làm cái gì, anh phải làm cái đó.”

 

“Tuần sau anh chuyển đến công ty ở, không được phản bác.”

 

Thật ra một ít tình thú nhỏ giữa vợ chồng, Tần Phạn cũng không phản đối.

 

Hơn nữa vốn dĩ cô cũng muốn xem dáng vẻ mất kiểm soát của Tạ Nghiên Lễ, lúc này thấy khuôn mặt thanh tú của anh tràn đầy vẻ thong dong, đặt bút rất ổn, dường như hoàn toàn không bị cô mê hoặc.

 

Chậc ——

 

Tần Phạn rất hoài nghi, cô hiện tại ở trước mặt Tạ Nghiên Lễ, rốt cuộc là một đại mỹ nhân tuyệt thế, hay là một công cụ điêu khắc không hề tình cảm.

 

Tạ Nghiên Lễ không trả lời lời cô nói, chỉ chuyên tâm vẽ tranh.

 

Hơn nữa tốc độ vẽ tranh ngày càng nhanh, xem đến mí mắt Tần Phạn cũng nặng trĩu.

 

Không biết tự lúc nào, nằm trên cánh hoa, hô hấp đều đặn, cô đã ngủ thiếp đi.

 

Ngoài bức màn dày nặng hai lớp, màu đen càng thêm sâu thẳm, trăng sáng sao trời cũng ẩn mình trong tầng mây dày đặc.

 

Cổ tay chua xót của Tạ Nghiên Lễ không biết tự lúc nào đã dừng lại.

 

Đôi mắt u ám sâu thẳm như bầu trời đêm đen bên ngoài dừng ở vị trí cổ trắng nõn yếu ớt kia, dần dần đi xuống.

 

Thiếu nữ nằm trên cánh hoa hơi nghiêng người, đường cong trước ngực đẹp đến kiều diễm ướt át, sợi tóc hơi xoăn lướt qua làn da nửa hình cung trắng như tuyết, phảng phất như giữa sắc tuyết se lạnh, bông tuyết run rẩy trên cành bị gió thổi đến, run rẩy, muốn rơi không rơi, rung động lòng người.

 

Mãi cho đến khi có người nâng niu bông tuyết run rẩy trên cành kia, sự ấm áp non mịn như ngọc rơi vào lòng bàn tay, là xúc cảm hoàn toàn

khác biệt với bông tuyết lạnh lẽo.

 

Khi Tần Phạn mở đôi mắt mờ mịt tỉnh lại, mới phát hiện đầu gối cô dính đầy chất lỏng hoa hồng, lan tràn đến những vị trí khác trên làn da sạch sẽ.

 

Ngay cả giữa hơi thở cũng tràn ngập hương vị hoa hồng. “um?”

Thân thể mềm mại không xương phảng phất không có sức lực, toàn bộ trọng tâm đều đè lên cánh tay rắn rỏi hữu lực đang ôm eo mình kia.

 

Tần Phạn vừa mở mắt, tinh thần còn ngây thơ, chưa phản ứng kịp hiện tại là tình huống gì.

 

Mãi cho đến khi phía sau truyền đến một luồng hơi thở xâm lược cực mạnh, người đàn ông trong bóng đêm đan mười ngón tay vào bàn tay dính đầy nước hoa hồng của cô, “Nâng eo lên.”

 

Tần Phạn ngủ mơ mơ màng màng, không phản ứng kịp là cảnh trong mơ hay hiện thực.

 

Có lẽ là mấy tháng chưa trải sự đời, cô có chút căng thẳng không chịu nổi, theo bản năng cắn môi kiềm chế tiếng nức nở gần như muốn tràn ra khỏi cánh môi.

 

Mùi hoa càng thêm nồng đậm, hoa hồng bị nghiền nát, nước hoa đem tấm thảm màu xám cao cấp nhuộm thành từng mảng từng mảng màu hoa hồng.

 

Khi tia nắng đầu tiên ngoài cửa sổ chiếu vào biệt thự, Tần Phạn vẫn không thể ngủ lại được nữa.

 

**

 

“Trời ạ, Phạn Phạn tiểu tiên nữ, đầu gối của cậu, bị bạo hành gia đình à?”

 

Trong khu suối nước nóng tư nhân VIP cao cấp mới khai trương rất khó đặt trước của Bắc Thành, một đại mỹ nhân da băng xương ngọc, mày ngài mắt phượng dựa vào tảng đá trông như hỗn độn lại có phong cách riêng, lúc này một đôi mắt hạnh to tròn kinh ngạc nhìn đầu gối Tần Phạn.

 

Tần Phạn đang khoác khăn tắm màu hồng sương mù chậm rãi bước xuống bậc thang vào suối nước nóng, nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Khương Dạng, sau khi cô xuống nước thì đặt khăn tắm bên bờ, giọng điệu lười biếng tản mạn: “Đúng vậy, bạo hành gia đình.”

 

Dưới khăn tắm, không chỉ đơn giản là đầu gối trắng như tuyết tràn đầy vết tích màu hồng nhạt, ngay cả từ cổ trở xuống, lan tràn đến mép bikini màu đen tất cả đều là vết tích vụn vặt.

 

Khương Dạng hé mở đôi môi đỏ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì: “……”

 

Cuối cùng chỉ có thể yên lặng bật ra một câu, “Sinh hoạt t*nh d*c sau hôn nhân của cậu cũng thật là, ừm, ph*ng đ*ng không kiềm chế được?”

 

Tần Phạn vốn đang úp mặt vào suối nước nóng định bình tĩnh lại, ai ngờ, bị lời này của cô bạn làm cho sặc đến thiếu chút nữa phun bong bóng.

 

Thần mẹ nó ph*ng đ*ng không kiềm chế được. Đây là cái từ hình dung tuyệt không thể tả gì vậy!

 

Khương Dạng che trái tim nhỏ bé thuần khiết của mình lại hồi lâu:

“Chậc chậc chậc, thật không ngờ Tạ Phật tử ngày thường nhìn im hơi lặng tiếng, vô tình vô dục, tớ còn tưởng anh ấy chỉ biết từ chính diện thôi chứ, chậc chậc chậc chậc.”

 

Nhìn đầu gối kia của Tần Phạn, đây tuyệt đối đòi hỏi kỹ thuật cao độ.

 

“Phương diện kia của Tạ Phật tử thế nào, thiết bị phần cứng ra sao, tư thế từ phía sau này anh ta có thể kiên trì được bao lâu?”

 

Nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua kia, Tần Phạn bỗng dưng từ suối nước nóng nhô ra một khuôn mặt, tóc ướt rũ trên bờ vai trắng nõn mơ hồ mang theo vết đỏ, như thủy yêu xinh đẹp, lời nói ra lại vô tình cực kỳ: “Khương Dạng, cậu là tiểu lưu manh sao!”

 

“Tiểu lưu manh cái gì, tớ là tha thiết quan tâm đến sinh hoạt vợ chồng của tiểu tiên nữ nhà chúng ta!”

 

Khương Dạng nhìn vòng eo nhỏ nhắn một tay có thể ôm hết và hõm eo gợi cảm kia của Tần Phạn, không nhịn được duỗi tay chọc lên bikini một cái: “Ngực cậu hình như phát triển lần thứ hai rồi.”

 

Tần Phạn: “……”

 

Còn nói không phải tiểu lưu manh.

 

Tần Phạn nắm chặt móng vuốt sói của cô ấy: “Khoảng thời gian này cậu bận cái gì, sao vừa mới về nước thế?”

 

“Đi tham gia tuần lễ thời trang mất nửa năm à?”

 

Khương Dạng có chút chột dạ rụt ngón tay về, như không có chuyện gì xảy ra: “Tớ đương nhiên cũng có sự nghiệp phải bận.”

 

“Bận?” Tần Phạn mới không tin, “Cậu có phải giấu tớ cặp kè bạn trai không?”

 

Khương Dạng nhanh chóng lảng đi: “Bạn trai gì chứ, tớ mới không treo cổ chết trên một cái cây, nhiều anh trai em trai đẹp trai như vậy đang chờ bản tiểu thư sủng hạnh.”

 

“Chột dạ!” Tần Phạn thấy cô ấy như con cá nhỏ, trốn cực nhanh, cả người đau nhức cũng lười đuổi theo, trực tiếp trưng dụng vị trí Khương Dạng vừa dựa vào, nét mặt lười biếng duỗi thẳng người.

 

Giữa làn sương mù bốc lên, đặc biệt yên tĩnh.

 

Mãi cho đến khi giọng nói xa xa của Khương Dạng truyền đến: “Nhìn cậu mệt mỏi thế kia, Tạ tổng nhà cậu thật biết chơi đó.”

 

Tần Phạn nghĩ đến chiếc giường cánh hoa hồng Tạ Nghiên Lễ chuẩn bị tối qua, ý vị sâu xa nâng hàng mi ướt sũng lên: “Tạ tổng nhà tớ biết chơi đến mức nào cậu tưởng tượng không nổi đâu.”

 

Đáng tiếc, không nhìn thấy bức tranh Tạ Nghiên Lễ vẽ kia.

 

Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, Tần Phạn phát hiện mình đã nằm trên chiếc giường lớn sạch sẽ trong phòng ngủ, còn người đàn ông nào đó, đã sớm đi làm rồi.

 

Mà cửa thư phòng bị anh khóa chặt mít, đây là đề phòng ai chứ! Khương Dạng lại cảm thấy cô bị nhét một miệng cẩu lương:

“Tớ mới không hâm mộ.”

 

“‘Chó con’ mới của tớ gần đây cũng rất biết chơi!”

 

“Cậu quả nhiên là có bạn trai rồi.” Tần Phạn bắt được lời của cô ấy, khẽ hừ một tiếng, “Còn không nói với tớ.”

 

“Là bạn nam, cũng có thể gọi là bạn giường, không phải bạn trai được không.” Khương Dạng vô cùng không phục, “Tớ có bạn trai chắc chắn sẽ nói cho cậu biết.”

 

Tần Phạn hoài nghi lại có ai đó bị vị đại tiểu thư này lừa gạt trái tim thiếu nam thuần khiết rồi.

 

Nhưng mà triệu lần không ngờ, người đàn ông có trái tim thiếu nam bị lừa gạt này, lại là anh ta.

 

Một giờ sau.

 

Tần Phạn và Khương Dạng mặc xong áo choàng tắm, song song như không xương kéo nhau rời khỏi suối nước nóng, đi về phía khu nghỉ ngơi.

 

Hội quán suối nước nóng này nổi tiếng khắp giới thượng lưu trong thời gian ngắn nhờ thiết kế xuất sắc, dọc theo hành lang đến cuối là khu vực nghỉ ngơi, hai bên treo những chiếc đèn lồng gỗ tinh xảo mà cổ kính, bên trong hương trầm nhàn nhạt lan tỏa, mùi hương vô cùng thoải mái sạch sẽ.

 

Lối vào tầng hai là điểm đăng ký.

 

Lúc này, một đôi nam nữ dung mạo đặc biệt xuất sắc cùng đi lên.

 

Bước chân Tần Phạn hơi dừng lại, ánh mắt dừng trên người cô gái kia, gần đây sao thế này, quay phim kết thúc về nhà đến giờ, đã đụng phải hai lần.

 

Đây chẳng lẽ chính là nghiệt duyên giữa tình địch? Từ từ, tình địch gì chứ.

Tần Phạn nhíu mày, cảm thấy cái từ này cô dùng không nghiêm cẩn lắm Nói rồi, định kéo Khương Dạng xoay người rời đi.

Lại không ngờ rằng, bước chân Khương Dạng lại như đóng đinh tại chỗ, Tần Phạn kéo không nổi cô ấy.

 

Theo ánh mắt cô ấy nhìn qua, cũng là hướng của Trình Hi kia, “Cậu quen à?”

Nghĩ đến Khương Dạng cũng là người trong giới danh viện, quen biết Trình Hi hình như cũng không kỳ lạ.

 

Khương Dạng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Quen chứ.” Tần Phạn cảm thấy tiếng cười này ít nhiều có chút cổ quái ——

Ngay sau đó, Tần Phạn nhìn thấy Khương Dạng kéo lại chiếc áo choàng tắm màu hồng sương mù sắp tuột xuống vai, đi dép lê mà như đi giày cao gót, khí thế lẫm liệt.

 

Bên kia, Trình Hi còn đang ôn tồn nhỏ nhẹ nói chuyện với Bùi Cảnh Khanh: “Vừa rồi dì Bùi hỏi tôi lễ đính hôn tháng sau làm kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây, còn anh thì sao, thích kiểu nào?”

 

Bùi Cảnh Khanh bề ngoài tỏ ra ôn hòa đoan trang tao nhã, cũng không làm khó phụ nữ, lúc này lại không có chút kiên nhẫn nào: “Tùy cô.” Dù sao lễ đính hôn cũng sẽ không thật sự làm được.

 

Đôi môi mỏng của Bùi Cảnh Khanh nhếch lên một độ cong chế giễu, cúi mắt nhìn Trình Hi: “Nếu cô muốn dùng lễ đính hôn làm Nghiên Lễ hối hận thì không thể nào đâu.”

 

Trình Hi rất bình tĩnh, khóe mắt thờ ơ liếc về phía hành lang, bỗng nhiên nhón chân, mỉm cười nói nhỏ bên tai Bùi Cảnh Khanh, “Vậy thì sao chứ, chỉ cần tôi không hủy bỏ hôn ước, chỉ cần các anh không trở mặt thành thù, anh ấy vĩnh viễn không thoát khỏi tôi được.”

 

“Không làm bà Tạ được, làm bBùi cũng không tệ, như vậy thỉnh thoảng cũng có thể gặp mặt anh ấy.”

 

Bùi Cảnh Khanh có bị cô ta làm cho ghê tởm.

 

Giữa mày vừa nhăn lại, bỗng nhiên một luồng gió tát về phía mình: “Tra nam!”

 

Bùi Cảnh Khanh nghe thấy giọng nói quen thuộc, bàn tay vừa định giơ lên liền dừng lại.

 

Tùy ý để bàn tay kia tát lên mặt mình, sau đó làm trước mặt vị hôn thê bế ngang Khương Dạng lên, cất bước đi về phía phòng bao tầng 3.

 

Tần Phạn: “!!!”

 

Nhìn khuôn mặt anh tuấn sâu sắc kia của Bùi Cảnh Khanh. Đây là ‘chó con’ trong miệng Khương Dạng?

Vừa định cản người, giọng nói trầm thấp của Bùi Cảnh Khanh vang lên: “Chị dâu, tôi là Bùi Cảnh Khanh.”

 

Giọng nói này ——

 

Ngày hôm qua ở văn phòng Tạ Nghiên Lễ nghe được chính là anh ta! Bước chân Tần Phạn đột nhiên dừng lại.

Bùi Cảnh Khanh tiếp tục nói: “Tôi và Khương Dạng có chút hiểu lầm, ngày hôm qua cô chắc cũng nghe được một ít.”

 

Mí mắt Tần Phạn giật một cái, Bùi Cảnh Khanh quả nhiên biết cô cũng ở trong văn phòng Tạ Nghiên Lễ.

 

“Cục cưng Phạn Phạn, cứu tớ……” Khương Dạng giãy giụa trong lòng Bùi Cảnh Khanh, “Bùi Cảnh Khanh, mau buông tôi ra.”

 

Tần Phạn hít sâu, vẫn lựa chọn bảo vệ Khương tiểu Dạng nhà mình, “Vị hôn thê của anh còn ở đây.”

 

Ánh mắt Bùi Cảnh Khanh lạnh lùng nhìn về phía Trình Hi, “Cũng có thể là vị hôn thê của người khác, nói không chừng.”

 

Mặc dù bị Bùi Cảnh Khanh nói như vậy, Trình Hi lại như không có chuyện gì chào hỏi Tần Phạn: “Cô Tần, tôi là Trình Hi.”

 

“Đúng rồi, Nghiên Lễ cũng ở đây, cô biết không?”

------oOo------

Comments