Chương 38

Chương 38

Gió lạnh lẽo như muốn xuyên thấu vào tận xương tủy.

 

Tần Phạn không hề run rẩy, thong thả ung dung vươn một bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng nhấc tà váy, chậm rãi bước vào.

 

Chẳng qua chỉ là mặc lễ phục mỏng manh giữa ngày đông mà thôi, chuyện nhỏ.

 

Đây là bài học bắt buộc của các nữ minh tinh, chỉ là tu dưỡng cơ bản thôi.

 

Vì thời gian gấp gáp nên tóc cũng không làm kiểu quá phức tạp, chỉ đơn giản uốn nhẹ một chút, mái tóc dài xoăn đen nhánh buông xõa đến ngang vòng eo thon gọn có thể ôm trọn bằng một tay. Khi cô di chuyển, đuôi

 

tóc khẽ đung đưa, như đóa hồng lay động mời gọi, tùy ý phóng thích sức quyến rũ của nó.

 

Tần Phạn vừa bước vào sảnh tiệc, bị ánh đèn sáng rực chiếu vào mắt, cô hơi nheo lại, đôi mắt đào hoa tức khắc gợn lên những lăn tăn nhỏ bé.

 

Người đẹp quá mức mỹ lệ, vừa bước vào đã thu hút vô số ánh nhìn.

 

Thế nhưng Tần Phạn bề ngoài ưu nhã cao quý, rạng ngời động lòng người, trong lòng thì đã chửi tên đàn ông khốn nạn nào đó một trận thậm tệ.

 

Người đâu rồi?

 

Thư ký Chu không phải nói anh đến từ sớm rồi sao?

 

Không biết bà xã tiên nữ của anh đến rồi à, không thể ra đón một chút sao?

 

Tên đàn ông khốn nạn đó sợ không phải đang ở trong phòng tối vui vẻ quá, vui đến quên trời quên đất không muốn ra ngoài rồi chứ.

 

Tạ Nghiên Lễ đứng trước cửa sổ sát đất, cũng không hề động đậy.

 

Dáng người thon dài lười biếng tản mạn dựa vào lan can, ngón tay thon dài thờ ơ búng chiếc bật lửa kim loại màu bạc trên đầu ngón tay.

 

“Cạch…”

 

Vẫn chưa châm thuốc, ngược lại nhìn ngọn lửa màu xanh lam u tối, ánh mắt đen tối không rõ.

 

Mãi đến khi Tần Phạn tiến vào sảnh tiệc, Tạ Nghiên Lễ mới ngước mắt nhìn qua, thấy cô rõ ràng đã mất kiên nhẫn, lại còn phải mỉm cười, đang xoay người khắp nơi tìm anh.

 

Đôi môi mỏng của người đàn ông không rõ lý do nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.

 

Thấy cô đi đến bên cửa sổ cách đó không xa, lấy điện thoại ra.

 

Quả nhiên, vài giây sau, tiếng chuông điện thoại của Tạ Nghiên Lễ vang lên.

 

Anh không vội không chậm nhận điện thoại: “Bà Tạ.”

 

Nghe thấy giọng nói từ tính hơi khàn khàn của người đàn ông, Tần Phạn xoa xoa tai, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh đâu rồi?”

 

Giọng Tạ Nghiên Lễ từ tốn: “Quay đầu lại.”

 

Nói xong, anh đứng thẳng người dậy, cây xanh cao lớn bên cạnh cửa sổ sát đất cuối cùng cũng không che được thân ảnh anh nữa.

 

Tần Phạn một tay nhấc tà váy, vừa quay đầu lại.

 

Đôi mắt xinh đẹp khi nhìn thấy Tạ Nghiên Lễ đang đứng cách cô chưa đến mười bước chân, suýt nữa không nhịn được trợn trắng mắt.

 

Tên đàn ông khốn nạn này cố tình mà!

 

Đôi mắt đào hoa của Tần Phạn tức khắc nhuốm lửa giận rực cháy, đi đôi giày cao gót mảnh mai thẳng tiến về phía Tạ Nghiên Lễ.

 

Ở đây không ít người không biết mối quan hệ giữa Tạ Nghiên Lễ và Tần Phạn, lúc này thấy Tần Phạn lại dám đi thẳng đến chỗ Tạ Phật sống mà người khác không dám làm phiền.

 

Có người thương hoa tiếc ngọc chặn Tần Phạn lại: “Cô Tần, cô định đến gần Tạ tổng sao?”

 

“Khuyên cô đừng nên, Tạ tổng sẽ không để ý đến cô đâu.”

 

Tần Phạn nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang chặn mình, hơi nhướng mày, xác định mình không quen biết anh ta.

 

Người đàn ông trẻ tuổi nhiệt tình tự giới thiệu: “Tôi tên Lâm Duyên, là bạn của Bùi Phong, đã thấy cô trên Weibo của Bùi Phong, hơn nữa Weibo cũng đã theo dõi cô.”

 

Bạn của Bùi Phong, lại không biết quan hệ của cô và Tạ Nghiên Lễ, Tần Phạn xác định chỉ là bạn bè xã giao thôi.

 

Sau đó tùy ý chỉ chỉ Tạ Nghiên Lễ: “Sao anh biết anh ấy sẽ không để ý đến tôi?”

 

Thấy Tần Phạn lại còn dám chỉ vào Tạ tổng, Lâm Duyên suýt nữa muốn trực tiếp ấn tay cô xuống.

 

Cô có biết mình đang chỉ ai không!

 

Đại lão giới kinh doanh Tạ Nghiên Lễ đấy, vị Phật sống vô tình vô dục với phụ nữ.

 

Tần Phạn dùng sự kiên nhẫn còn sót lại mỉm cười nói: “Cho nên, xin nhường đường.”

 

Lâm Duyên chặn cô lại không cho đi: “Tạ tổng trong giới chúng tôi có một biệt danh, gọi là ‘Phật sống’.”

 

“Ý là cao không thể với tới, vô tình vô dục, vô bi vô hỉ, cô không bằng…” Đến làm quen với tôi đi.

 

Nhìn thấy Lâm Duyên gần như viết cả dòng chữ “tự đề cử” lên mặt, Tần Phạn bỗng nhiên lùi lại hai bước, đôi môi đỏ kiều diễm ướt át vẽ lên một đường cong: “Nếu anh ấy để ý đến tôi, anh tính làm thế nào?”

 

Thấy đôi mắt đào hoa của Tần Phạn hơi nhướng lên, quả thực là lạnh lùng quyến rũ động lòng người, lòng Lâm Duyên càng thêm ngứa ngáy, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Nếu Tạ tổng để ý đến cô, tôi xin lỗi cô thì thế nào, hửm?”

 

Tần Phạn bị cái tiếng ‘hửm’ cố tình ra vẻ này làm cho ngấy ngược.

 

Ngày thường Tạ Nghiên Lễ nói như vậy, cô chỉ cảm thấy khêu gợi lại tê dại cả người, còn người đàn ông chỉ có thể xem là ngũ quan đoan chính, ánh mắt lại hơi vẩn đục này nói ra, ngũ quan vốn coi như thanh tú, nháy mắt trở nên bóng nhẫy.

 

Tần Phạn không định để ý đến anh ta, đang chuẩn bị đi vòng qua.

 

Dù sao mục tiêu hôm nay cũng không phải người qua đường Giáp này.

 

Bỗng nhiên người đàn ông đứng cách đó không xa với vẻ vân đạm phong khinh, đang nghịch chiếc bật lửa kim loại đi tới.

 

Đốt ngón tay tinh xảo trắng nõn đặt trên thân kim loại màu bạc, phát ra tiếng ‘cạch cạch’ rõ ràng, ngọn lửa màu xanh lam u tối cực kỳ giống ngọn lửa đòi mạng.

 

Theo sau đó là giọng nói mỏng lạnh sâu thẳm của Tạ Nghiên Lễ: “Cậu không bằng, quỳ xuống xin lỗi đi.”

 

 

Sảnh tiệc trong nháy mắt ngưng trệ.

 

“Tạ, Tạ tổng…” Nụ cười trên mặt Lâm Duyên tức khắc biến mất không còn tăm hơi, mặt trắng bệch như tờ giấy.

 

Tựa như nhìn thấy ác quỷ nào đó.

 

Tần Phạn nhìn tên đàn ông khốn nạn khoan thai đến muộn, khẽ hừ một tiếng.

 

Không thừa nhận rằng cô có chút hả hê khi được anh bênh vực. Đặc biệt câu ‘quỳ xuống xin lỗi’ lại rất hả giận.

Lâm Duyên thấy Tạ Nghiên Lễ bình tĩnh đứng bên cạnh Tần Phạn, tư thế bảo vệ vô thức, trong lòng vừa kinh hãi vừa hoảng loạn.

 

Cô Tần này rốt cuộc có quan hệ gì với Tạ tổng, lại có thể được Tạ tổng bênh vực như vậy.

 

Tần Phạn thấy Lâm Duyên này đối mặt với Tạ Nghiên Lễ, sợ đến mức như giây tiếp theo sắp tè ra quần, mày nhíu lại, “Nói không cần xin lỗi, không xin lỗi tôi đi đây.”

 

Đang vội mà.

 

Đầu ngón tay trắng nõn thuận tay nắm lấy khuy áo của Tạ Nghiên Lễ, kéo tay áo vest chỉnh tề của anh hơi nhăn lại.

 

Lâm Duyên thấy Tạ tổng mắc bệnh sạch sẽ nặng lại không hề tức giận, trong lòng càng thêm bất an, anh ta lại dám đùa giỡn người phụ nữ của Tạ tổng.

 

“Cô Tần xin lỗi, tôi không biết cô và Tạ tổng…” Lâm Duyên vội vàng thề thốt, “Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”

 

Thấy anh ta nhận lỗi vô cùng thành khẩn, Tần Phạn đáp một tiếng.

 

Lâm Duyên tiếp tục: “Để xin lỗi, bên này tôi vừa hay có một hợp đồng đại ngôn mỹ phẩm, cô Tần vô cùng phù hợp, không biết cô Tần có hứng thú không.”

 

Tạ Nghiên Lễ lúc này mới mở miệng, giọng điệu không nhanh không chậm: “Người phát ngôn toàn cầu?”

 

Lâm Duyên: “…”

 

Anh cũng thật dám hét giá.

 

Thôi xong, càng xác định người này và Tần Phạn quan hệ không tầm thường.

 

Lâm Duyên nguyện ý dùng một suất người phát ngôn toàn cầu đổi lấy sự tha thứ của Tạ tổng, thuận tiện kết cái duyên lành, ai biết cô Tần xinh đẹp tuyệt trần này có thể lên làm bà Tạ hay không.

 

Tạ Nghiên Lễ nghiêng mắt nhìn về phía Tần Phạn: “Món quà xin lỗi này, em hài lòng chứ?”

 

Tựa như chỉ cần cô không hài lòng, sẽ lập tức bắt người ta quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người.

 

Tần Phạn không phải loại người có lý không tha người, huống hồ trước mắt bao người, có thể nhận được thiệp mời của nhà họ Bùi đến tham dự tiệc đính hôn, về cơ bản là tầng lớp thượng lưu trong giới thượng lưu, Tần Phạn tự nhiên sẽ không ngốc đến mức vì chút chuyện nhỏ mà thật sự kết thù.

 

Tuy không biết dòng mỹ phẩm nhà họ Lâm là gì, nhưng nếu có thể có hạng mục người phát ngôn toàn cầu này, chứng tỏ ít nhất cũng nổi tiếng quốc tế.

 

Thế là cô kín đáo gật đầu: “Cũng được.”

 

Ngay sau đó Tạ Nghiên Lễ dẫn Tần Phạn rời đi trước mặt mọi người.

 

Lâm Duyên nhìn bóng lưng họ sánh đôi rời đi, nhịn không được lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

 

Tạ tổng quả nhiên như lời ba anh ta nói, khí thế thật đáng sợ.

 

Nếu thật sự quỳ xuống trước mặt mọi người, nhà họ Lâm bọn họ không cần làm người nữa, nhưng nếu không quỳ, có lẽ không mấy ngày nữa, nhà họ Lâm có thể sẽ bị giới thượng lưu xóa tên.

 

May mà anh ta kịp thời cứu vãn.

 

Cũng may Tần Phạn không phải loại tình nhân nhỏ cậy sủng mà kiêu.

 

Không rõ vì sao, Lâm Duyên nhìn Tần Phạn lại càng thấy thuận mắt hơn. Đương nhiên lần thuận mắt này là không dám mơ tưởng đến nhan sắc của cô nữa.

 

 

Tần Phạn nghiêng mắt nhìn người đàn ông đang đi cùng mình đến khu nghỉ ngơi yên tĩnh: “Tạ Nghiên Lễ, anh ngày thường làm người rốt cuộc đáng sợ đến mức nào, anh nhìn xem dọa người ta thành cái dạng gì kìa.”

 

“Tôi lo anh ta sợ tè ra tại chỗ mất.”

 

Nhìn bà Tạ mặc lễ phục hoa lệ mà kinh diễm, lại nói với anh những lời không chút che đậy như vậy, Tạ Nghiên Lễ giơ ngón tay đặt lên môi cô: “Bà Tạ, nói năng cẩn thận.”

 

Vì chiếc bật lửa màu bạc vẫn còn trong lòng bàn tay, nên với tư thế này, cằm Tần Phạn vô tình chạm phải kim loại lạnh lẽo, cô hơi ngửa ra sau: “Nói chuyện thì nói chuyện, làm gì động tay động chân với tiên nữ.”

 

Tần Phạn thấy thời gian sắp chỉ đến 11 giờ, nắm chặt tay áo Tạ Nghiên Lễ kéo mạnh: “Bùi Cảnh Khanh và Trình Hi thật sự muốn đính hôn?”

 

“Đây thật sự là lễ đính hôn của họ?”

 

“A a tôi sắp sốt ruột chết rồi, điện thoại Dạng Dạng cũng không gọi được.”

 

Tạ Nghiên Lễ cúi mắt nhìn bà Tạ luôn rạng ngời, lại như cô bé con, sốt ruột nắm tay áo anh ngẩng đầu nhìn mình.

 

Đôi mắt ướt át, tựa như giây tiếp theo liền muốn rưng rưng lệ trong suốt.

 

Giọng nói mát lạnh nhuốm ý cười nhàn nhạt, bỗng nhiên ý vị sâu xa nói: “Em khóc hai tiếng đi, tôi sẽ nói cho em biết.”

 

Tần Phạn: “???”

 

Nước mắt tức thì thu trở về.

 

Đối diện với đôi mắt đen tối cười như không cười của người đàn ông, Tần Phạn men theo cổ tay áo anh, đầu ngón tay thon dài hung hăng véo lên lớp da mỏng trên cổ tay anh.

 

Đôi môi đỏ xinh đẹp mím chặt, nghiến răng nghiến lợi từ kẽ môi bật ra mấy chữ: “Tạ Nghiên Lễ. Ngày nào đó anh không ác thì có chết không!”

 

Thấy cô khôi phục vẻ ngang tàng bắt mắt, đốt ngón tay Tạ Nghiên Lễ cong lại, nhẹ nhàng búng lên trán Tần Phạn một cái: “Đến rồi.”

 

Tần Phạn còn chưa kịp cảm nhận độ ấm từ đốt ngón tay người đàn ông, lại nghe thấy tiếng giày cao gót từ phía cầu thang xoắn ốc truyền đến.

 

Người bên cạnh Bùi Cảnh Khanh mặc chiếc váy đuôi cá thêu hoa màu trắng tinh xảo, mặt mày đầy vẻ không tình nguyện, vị hôn thê cao quý lạnh lùng kia, không phải Khương Dạng thì là ai.

 

Đồng tử đen láy đột nhiên phóng đại, tim Tần Phạn cũng theo đó nhảy dựng lên: “Ngoài cửa rõ ràng dán tên Bùi Cảnh Khanh và Trình Hi, sao Bùi Cảnh Khanh lại dắt Dạng Dạng ra?”

 

“Hai người đó xem các khách mời đều là người mù hết sao?!”

 

Tạ Nghiên Lễ thấy Tần Phạn nhấc váy muốn tiến lên, lòng bàn tay không đổi sắc ấn lên vai cô: “Đừng vội, vở kịch mới bắt đầu thôi.”

 

Lại không phải bạn thân của anh, anh đương nhiên không vội.

 

Tần Phạn toàn bộ tâm trí đều đặt lên người Khương Dạng, chỉ cần nhìn ra cô ấy bị ép buộc, dù có bại lộ bản thân cũng phải cứu cô ấy đi.

 

Dưới ánh đèn hoa lệ bắt mắt, tay Khương Dạng bị Bùi Cảnh Khanh dắt chặt cứng,như sợ cô ấy tùy thời tùy chỗ muốn chạy trốn.

 

Khương Dạng đứng trên bậc thang thu hết ánh mắt mọi người phía dưới vào đáy mắt, khóe môi nhếch lên một độ cong trào phúng: “Anh xem, họ đang chúc mừng tiệc đính hôn của anh và Trình Hi đấy.”

 

Bùi Cảnh Khanh hoàn toàn không để ý đến sự châm chọc của cô, giọng nói trước sau như một trầm ấm trơn tru: “Dạng Dạng, đây là tiệc đính hôn của chúng ta.”

 

Khương Dạng cười lạnh: “Anh cầu hôn chưa, ba tôi không nỡ để tôi cứ thế đính hôn đâu.”

 

Bùi Cảnh Khanh binh tới tướng đỡ, nước lên đất nổi: “Lát nữa anh sẽ đích thân đến chỗ bố vợ chịu đòn nhận tội.”

 

“Thăm mẹ anh ấy! Ba tôi ở nước ngoài!” Khương Dạng muốn giằng tay anh ta ra, bị nắm đến mức tay sắp tê rần rồi.

 

“Đến rồi.” Lời Bùi Cảnh Khanh nói cắt ngang động tác của Khương Dạng.

 

Từ một lối vào khác, Trình Hi cũng mặc lễ phục đính hôn màu hồng anh đào, bên cạnh có cha mẹ hai nhà đi theo, đang thướt tha yểu điệu đi tới.

 

So với Bùi Cảnh Khanh và Khương Dạng đơn độc chiến đấu, phía Trình Hi mới là khí thế áp đảo mọi người thực sự.

 

Thế nhưng không bao lâu, Bùi Phong và Bùi Yên Yên cũng mặc lễ phục chính thức đi tới, lặng lẽ đứng sau lưng anh cả của họ.

 

Không khí giằng co hai bên, căng như dây đàn.

 

Mọi người trong sảnh tiệc trăm triệu lần không ngờ, họ hôm nay chỉ tham dự một tiệc đính hôn thôi, mở màn gặp Tạ tổng không gần nữ sắc mạnh mẽ anh hùng cứu mỹ nhân đã đành, đến màn chính này, còn có thể gặp được cảnh tượng xuất hiện hai vị hôn thê thế này.

 

Rất hiển nhiên, một người là do đại công tử nhà họ Bùi tự mình lựa chọn, không thấy tay dắt chặt thế kia sao, một người là do cha mẹ nhà họ Bùi chọn, đứng sau lưng con dâu cả họ đã chọn.

 

Tần Phạn không biết có phải Tạ Nghiên Lễ cố tình chọn địa điểm hay không.

 

Chỗ bọn họ bên này, mới là vị trí xem kịch tốt nhất.

 

Tần Phạn vốn định đến phá đám, nhưng Tạ Nghiên Lễ ấn cô lại, hoàn toàn không động đậy.

 

Lúc này, trong phòng tiệc yên tĩnh, Trình Hi làm như không thấy Bùi Cảnh Khanh còn đang nắm tay một người phụ nữ khác, nói cười duyên dáng: “Cảnh Khanh, giờ lành đến rồi, đừng làm các trưởng bối không vui.”

 

------oOo------

Comments