Chương 39

Chương 39

Giọng Trình Hi ôn nhu, nhưng từng chữ rõ ràng, trong phòng tiệc yên tĩnh đã có chút trống trải, tất cả mọi người nghe rõ mồn một.

 

Tần Phạn tức đến mức véo vào hổ khẩu của Tạ Nghiên Lễ: “Cái mũ bất hiếu này chụp xuống, phụ nữ đẹp quả nhiên lòng dạ rắn rết!”

 

Cúi mắt nhìn bàn tay bị bà Tạ nhào nặn, Tạ Nghiên Lễ môi mỏng hé mở: “Cũng có ngoại lệ.”

 

Tần Phạn đang ngập tràn lửa giận, không kịp phản ứng lại lời Tạ Nghiên Lễ nói, không thể tin được mà mở to đôi mắt đào hoa lập lòe ánh lửa: “Anh còn bênh cô ta?”

 

Lòng bàn tay Tạ Nghiên Lễ đang đặt trên vai cô hơi dùng sức: “Tiên nữ xấu tính sao?”

 

Tần Phạn bị nghẹn một chút: “…”

 

“Tiên nữ không thể dùng từ đẹp để hình dung, đừng đem tiên nữ so sánh với đám phàm phu tục tử này.” Cô không cam lòng yếu thế.

 

Nhưng lại bị câu nói này của Tạ Nghiên Lễ dỗ dành, không còn níu chặt không buông, còn trả đũa: “Đừng nói chuyện với tôi, xem cho kỹ vào.”

 

Tạ Nghiên Lễ thuận thế dắt tay cô, đè lại bộ móng tay được làm tinh tế tỉ mỉ kia.

 

Dưới ánh sáng, vị trí hổ khẩu trên làn da trắng nõn của người đàn ông, dấu móng tay hình trăng non như ẩn như hiện.

 

Bùi Cảnh Khanh không vội mở miệng phản bác, đôi môi màu nhạt nhếch lên độ cong ôn hòa, đang véo nhẹ bàn tay nhỏ của Khương Dạng, ghé vào tai cô nói nhỏ, “Đừng sợ.”

 

Chuyện đến nước này, Khương Dạng sợ cái gì, lại không phải cô mất mặt

 

Hừ lạnh một tiếng, “Tùy anh.”

 

Chuyện này kết thúc, cô cũng sẽ không thừa nhận cái lễ đính hôn lung tung rối loạn gì hết, nghi thức đính hôn của đại tiểu thư nhà họ Khương sao có thể sơ sài như vậy.

 

Liếc mắt nhìn sảnh tiệc hoàn toàn không đủ xa hoa đối với cô, sự ghét bỏ trong mắt Khương Dạng không hề che giấu.

 

Bùi Cảnh Khanh ở bên Khương Dạng gần nửa năm, tự nhiên hiểu rõ tính tình nhỏ nhen của cô, sự bất mãn bày hết ra mặt.

 

Giọng nói không cao không thấp, lại đủ để những người khác nghe rõ: “Nghi thức đính hôn như vậy sao xứng với em, Dạng Dạng của anh đáng giá những thứ tốt hơn, đừng giận.”

 

Mọi người xôn xao: “…”

 

Thôi xong, nam chính đối mặt với chất vấn của vị hôn thê chính thức, hoàn toàn không bận tâm đã đành, còn có tâm tư dỗ dành bạn gái nhỏ.

 

Bùi Phong cảm thấy anh trai mình không hổ là anh trai mình, nhìn xem cái bản lĩnh Thái Sơn sập trước mặt vẫn có thể tán tỉnh bạn gái này đi.

 

Bùi Yên Yên vốn rất thích kiểu tiểu tỷ tỷ như Trình Hi, nhưng lần trước Tần Dư Chỉ để lại cho cô bóng ma quá lớn, đối với loại phụ nữ nhìn bề ngoài ôn nhu như nước, đoan trang ưu nhã này, thật sự là không thích nổi.

 

Thà rằng chị dâu là người tính tình bộc trực như Khương Dạng, ít nhất không cần lo lắng bị lợi dụng, bởi vì người ta căn bản khinh thường làm vậy.

 

Ông Trình thấy mặt mũi con gái nhà mình và nhà họ Trình gần như bị Bùi Cảnh Khanh đạp dưới chân, tức khắc sắc mặt không tốt nhìn về phía ông Bùi: “Trình Nhậm Trí tôi dù con gái có ế cũng tuyệt không cho phép các người vũ nhục như vậy.”

 

“Nhà họ Bùi các người phải cho nhà họ Trình một lời công đạo.”

 

Ông Bùi bà Bùi không ngờ được đứa con trai cả xưa nay hiếu thuận lại dám gây ra chuyện như vậy ngay tại tiệc đính hôn của mình. Trình Hi có điểm nào không tốt, có thể nói là đứng đầu trong giới danh viện. Dù so với phu nhân của Tạ Nghiên Lễ cũng ưu tú hơn vài phần, Bùi Cảnh Khanh rốt cuộc có điểm nào không hài lòng.

 

Nói cái gì mà không thích, hào môn liên hôn thì có cái gì thích hay không thích, không phải đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy sao.

 

Cha mẹ nhà họ Bùi vội vàng trấn an người nhà họ Trình: “Mọi người yên tâm, Trình Hi chính là con dâu cả nhà họ Bùi chúng tôi đã nhận định, Bùi Cảnh Khanh, còn không mau qua xin lỗi Hi Hi!”

 

Trình Nhậm Trí vẫn bất mãn, nhưng lại không muốn buông tha người con rể Bùi Cảnh Khanh này.

 

Nhìn khắp Bắc Thành, người trẻ tuổi trừ Tạ Nghiên Lễ ra chính là Bùi Cảnh Khanh, những người chưa kết hôn khác thật sự không có ai xứng với Hi Hi, cho nên nhà họ Trình tự nhiên cũng nguyện ý một điều nhịn chín điều lành.

 

Thấy Bùi Cảnh Khanh không động đậy, cha mẹ nhà họ Bùi sắp bị đứa con trai này làm tức chết rồi.

 

Bà Bùi ôm lấy trái tim: “Con có phải muốn làm mẹ tức chết mới cam tâm không?”

 

Bà có bệnh tim, Bùi Cảnh Khanh là không muốn thật sự làm bà tức giận tổn hại sức khỏe.

 

Ngoài câu nói đầu tiên, Trình Hi không hề mở miệng thêm lần nào, ôn nhu đoan trang đứng ở đó, nhìn các trưởng bối thay cô giành thắng lợi trong vở kịch hài này.

 

Đôi mắt lại lơ đãng liếc về phía Tạ Nghiên Lễ và Tần Phạn, mang theo nụ cười nhàn nhạt.

 

“Cô ta đang khiêu khích chúng ta sao?” Tần Phạn sau câu nói của Bùi Cảnh Khanh đã bình tĩnh lại. Lúc này nhận ra ánh mắt của Trình Hi, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

 

Bàn tay nhỏ nhắn tinh tế chủ động khoác lấy cánh tay Tạ Nghiên Lễ, nâng chiếc cằm xinh đẹp lên, lạnh lùng nhìn về phía cô ta.

 

Khí thế tuyệt đối không thể thua.

 

Vài giây sau, Tần Phạn nói với Tạ Nghiên Lễ: “Cởi áo khoác vest của anh ra cho tôi mặc.”

 

Cô biết rõ cách nào đâm tim nhất.

 

Tất cả mọi người cảm thấy Tạ Nghiên Lễ vô tình vô dục, là người đàn ông mà ai cũng không chiếm được, mới dám không kiêng nể gì mà mưu toan khiêu khích bà Tạ danh chính ngôn thuận là cô đây.

 

Tạ Nghiên Lễ cảm nhận được sự mềm mại đột nhiên xuất hiện trên cánh tay.

 

Anh cúi mắt nhìn cô:

 

Nhiệt độ trong sảnh tiệc được điều chỉnh ổn định, mặc lễ phục cũng sẽ không lạnh.

 

Môi đỏ Tần Phạn hé mở, đối mặt với ánh mắt của Trình Hi, vẫn không cam lòng yếu thế, dùng giọng mũi hơi mang vẻ nũng nịu nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau khoác áo cho tôi, muốn đông chết bà xã tiên nữ của anh à.”

 

Tạ Nghiên Lễ thuận theo buông tay cô ra, sau đó cởi chiếc áo vest vân chìm cao cấp, bình tĩnh khoác lên bờ vai mảnh mai của Tần Phạn, ngón tay thon dài còn vén những lọn tóc dài xoăn của cô ra, không cho áo vest đè lên.

 

Bỗng nhiên nhìn thấy vết đỏ trên vùng cổ trắng như tuyết bị tóc xoăn che khuất của cô, đầu ngón tay người đàn ông đột nhiên dừng lại, cúi người chuẩn bị nhìn kỹ.

 

Hơi thở ấm áp của Tạ Nghiên Lễ phả vào sau gáy.

 

Tần Phạn đầu tiên là cứng người trong chốc lát, sau đó nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai bảo anh tự thêm kịch bản.”

 

Có điều ‘thêm kịch bản’ này cũng không tệ, Tần Phạn tận mắt nhìn thấy sắc mặt vốn bình tĩnh ôn nhu của Trình Hi trầm xuống.

 

Ồ.

 

Cứ tưởng Trình Hi bình tĩnh đáng sợ đến mức thật sự có thể giấu hết mọi thứ trong lòng chứ.

 

Ngay lúc Tần Phạn đang cảm thán, đột nhiên cảm giác được làn da mỏng manh sau gáy bị đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào.

 

Tần Phạn cảnh giác rụt cổ lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh làm gì đấy?”

 

Trước mặt công chúng, thêm chút kịch bản thì được, động tay động chân cũng được, động đến dưới cổ thì quá đáng rồi đấy!

 

Ngón tay thon dài của Tạ Nghiên Lễ lướt qua chiếc nơ bướm lụa buộc sau lưng cô, tìm thấy nốt đỏ khác ẩn sau chiếc nơ,

 

“Ngứa không?”

 

“Tôi sờ anh thử xem anh có ngứa không.” Tần Phạn tức giận muốn hất tay anh bay đi, nhưng nghĩ đến Trình Hi có lẽ vẫn đang nhìn họ, đành phải dùng sức nắm chặt cổ tay người đàn ông, không cho anh tiếp tục lộn xộn.

 

“Bà Tạ, em không ý thức được mình…” Đôi mày thanh tú của Tạ Nghiên Lễ nhíu lại theo, ghé vào tai cô nói.

 

Thế nhưng lời tiếp theo còn chưa dứt, bên kia truyền đến tiếng ly vỡ loảng xoảng.

 

Khương Dạng suýt nữa bị mẹ Trình Hi tát một cái. May mà Bùi Cảnh Khanh kịp thời bảo vệ cô.

Tần Phạn lần này không nhịn được nữa, vội vàng nhấc váy tiến lên, căn bản không nghe rõ Tạ Nghiên Lễ nói gì.

 

Tạ Nghiên Lễ nghĩ đến những nốt đỏ trên lưng cô, xoa xoa đuôi mày

——

 

Hiệu suất của Bùi Cảnh Khanh quá chậm.

 

Thấy Tần Phạn không sao, anh gọi điện thoại trước cho thư ký Ôn đang đợi bên ngoài, mới không vội không chậm đi về phía trung tâm ‘chiến trường’.

 

Bà Trình liếc Khương Dạng: “Cô Khương, đừng ỷ mình xinh đẹp mà đi quyến rũ đàn ông, đặc biệt là đàn ông đã có vị hôn thê.”

 

“Cũng đúng, dù sao cô từ nhỏ không có mẹ dạy dỗ, không hiểu những điều này cũng bình thường.”

 

“Bây giờ biết sai vẫn còn kịp.”

 

Tần Phạn che trước mặt Khương Dạng, cười nhạo nói: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, giống như Trình phu nhân đây bôi nhọ người mẹ đã khuất của người khác, e rằng cũng không nuôi dạy được cô con gái có giáo dưỡng gì.”

 

“Cố sống cố chết gả cho người đàn ông không muốn cưới mình, đây thật đúng là giáo dưỡng tốt của nhà họ Trình.”

 

Bà Trình từng tham dự hôn lễ của Tạ Nghiên Lễ, nên nhận ra cô.

 

Ánh mắt đột nhiên thay đổi, hạ thấp giọng nói: “Bà Tạ, đây là chuyện của hai nhà Bùi Trình chúng tôi.”

 

“Tôi mặc kệ các người là nhà họ Trình hay nhà họ Bùi, không liên quan nửa xu đến Dạng Dạng nhà tôi.” Tần Phạn nắm lấy tay Khương Dạng, đứng trên bậc thang cao hơn một tầng, từ trên cao nhìn xuống mấy vị gọi là trưởng bối kia, cùng với Bùi Cảnh Khanh, “Các người thích làm loạn thế nào thì làm, muốn đính hôn thì đính hôn, không muốn đính hôn thì đừng đính hôn, tất cả đều không liên quan đến Khương Dạng.”

 

“Cho nên, chúng tôi đi đây.”

 

Sau đó Tần Phạn lạnh giọng nói với Bùi Cảnh Khanh: “Nếu thích Dạng Dạng, thì lôi thành ý của anh ra, đừng để cô ấy rơi vào tình huống này, nơi này không xứng.”

 

Thiếu nữ mặc lễ phục lụa màu xanh lục đậm, gương mặt thanh lãnh, khuôn mặt rạng ngời động lòng người tràn đầy vẻ thờ ơ, khiến người ta không khỏi chấn động trong lòng.

 

Thậm chí còn xem nhẹ cả nhân vật chính của buổi đính hôn. Khương Dạng cảm thấy cô bạn thân nhà mình thật sự quá ngầu.

Đặc biệt là lúc ‘cứu’ cô ra khỏi tay Bùi Cảnh Khanh, vừa A lại vừa ngầu. Muốn gả cho bạn cô quá!!!

 

Không chỉ Khương Dạng, mọi người ở đó ai cũng ngây ngẩn cả người. Hoàn toàn không ngờ sự việc lại phát triển như thế này.

Mãi đến khi Lâm Duyên bắt đầu vỗ tay, còn mở miệng nói: “Cô Tần nói hay quá!”

 

“Tôi ủng hộ cô!”

 

Cô nói gì mà đã được ủng hộ rồi? Tần Phạn có chút cạn lời.

Nhưng vì sự gián đoạn này của Lâm Duyên, Tần Phạn vừa hay nhân cơ hội nắm tay Khương Dạng bước xuống bậc thang, chuẩn bị rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

 

Nếu Bùi Cảnh Khanh không chống lại được cha mẹ, đồng ý đính hôn, vậy thì anh ta không xứng với Dạng Dạng. Nếu hủy bỏ đính hôn, vậy anh ta cũng phải danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại đến nhà họ Khương cầu hôn.

 

Không thể không nói, Tần Phạn và Khương Dạng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, suy nghĩ cũng cực kỳ nhất trí.

 

Bà Tạ ra oai vô cùng thành công, Tạ Nghiên Lễ đi ngang qua còn bị Tần Phạn trừng mắt một cái.

 

Tạ Nghiên Lễ giữ lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng ấn một cái, trước mặt mọi người mở miệng: “Ra xe đợi tôi.”

 

Mọi người tò mò về mối quan hệ của họ, nhưng không ai dám lên tiếng.

 

Dù đều là tầng lớp thượng lưu, cũng phải phân cao thấp sang hèn, ví dụ như tầng lớp thứ nhất là nhà họ Tạ, tầng lớp thứ hai mới là nhà họ Bùi, Trình, Tần, còn nhà họ Lâm đã thuộc tầng lớp thứ ba.

 

Mà đến tham dự tiệc đính hôn, cơ bản đều là các gia đình cử tiểu bối đi, các trưởng bối gần như không ai đến.

 

Có lẽ đã sớm nghe được phong thanh, tự nhiên sẽ không đến đây.

 

Những tiểu bối này từ nhỏ đã bị Tạ Nghiên Lễ chi phối lớn lên, đại bộ phận đều giống Lâm Duyên, ở trước mặt anh căn bản không dám nói lời nào.

 

Kẻo ảnh hưởng đến giao tình giữa các trưởng bối.

 

Tần Phạn trước mặt người ngoài không làm mất mặt Tạ Nghiên Lễ, thuận miệng qua loa đáp một tiếng, rồi cùng Khương Dạng rời khỏi sảnh tiệc.

 

Bùi Cảnh Khanh cũng không ngăn cản các cô, chỉ là trước khi các cô

bước ra khỏi sảnh tiệc, giọng nói thanh nhuận rõ ràng nói: “Dạng Dạng, đợi bác Khương trở về, anh sẽ chính thức đến cầu hôn.”

 

Khương Dạng không đáp, cùng Tần Phạn tay trong tay rời khỏi sảnh tiệc ánh đèn sáng lạn này.

 

Tạ Nghiên Lễ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, áo vest của anh khoác trên vai Tần Phạn, lúc này anh chỉ mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, không hề đột ngột, ngược lại toát lên khí chất kiêu bạc ưu nhã.

 

Đầu ngón tay thon dài nghịch chiếc bật lửa kim loại, không rõ lý do lại tăng thêm cảm giác cấm dục cao không thể với tới, tựa như hành động nắm tay nữ minh tinh vừa rồi không phải là anh.

 

“Đính hôn hủy bỏ, mọi người giải tán đi.”

 

Giọng nói thanh thanh đạm đạm của Tạ Nghiên Lễ vang lên, những người đang vây xem lập tức cáo từ với nhà họ Bùi.

 

Khi cha mẹ nhà họ Bùi còn chưa phản ứng lại, sảnh tiệc rộng lớn đã chỉ còn lại mấy người họ.

 

“Tạ tổng, thế này không ổn đâu?” Ông Bùi chau mày, nén giận. Hôm nay nhà họ Bùi bọn họ thật sự cũng trở thành trò cười theo.

Nhà họ Bùi từ trước đến nay thanh cao, nếu đã đồng ý hôn sự với nhà họ Trình, thì không có khả năng tùy ý hủy bỏ, cho nên Trình Hi căn bản không sợ.

 

Tạ Nghiên Lễ có thể ngăn cản được lần này, không ngăn cản được lần sau của cô ta.

 

Tạ Nghiên Lễ nhìn về phía Bùi Cảnh Khanh.

 

Bùi Cảnh Khanh nghĩ đến cái ý tưởng tồi tệ Tạ Nghiên Lễ bày cho mình, môi mỏng hơi nhếch lên, vân đạm phong khinh đẩy cậu em trai ruột của mình ra ngoài: “Ba, con không cưới cô Trình là có nguyên nhân, nếu nhà họ Trình nhất định phải liên hôn với nhà họ Bùi chúng ta, đổi thành Bùi Phong đi, con nguyện ý nhường vị trí người thừa kế cho Bùi Phong.”

 

Bùi Phong: “???”

 

Cái quái gì vậy?

 

Liên quan gì đến cậu ta, “Em cũng không…”

 

Lời còn chưa dứt, bị Bùi Cảnh Khanh liếc mắt nhẹ nhàng.

 

Lời đến miệng Bùi Phong nuốt xuống, ấm ức nhìn về phía Trình Hi, “Em, cưới là được chứ gì.”

 

Bùi Cảnh Khanh thần sắc bình tĩnh, sau đó nhìn về phía người nhà họ Trình: “Trình tổng, Trình phu nhân, ý của các vị thế nào, nhất định phải để cô Trình gả vào nhà họ Bùi chúng tôi sao?”

 

Ngay cả bác trai bác gái cũng không gọi.

 

“Anh anh anh các người coi nhà họ Trình chúng tôi là cái gì? Coi con gái nhà họ Trình là cái gì?” Trình Nhậm Trí tức giận đùng đùng chỉ vào Bùi Cảnh Khanh, “Tốt, tốt lắm, nhà họ Bùi các người…”

 

Lời còn chưa dứt.

 

Lại nghe thấy giọng nói ôn nhu của Trình Hi vang lên: “Con gả.”

 

Trình Nhậm Trí và bà Trình không thể tin được nhìn con gái nhà mình: “Con điên rồi?”

 

“Ta tuyệt đối không đồng ý!”

 

Trình Nhậm Trí có thể ngồi vào vị trí hôm nay, tuyệt đối không có khả năng tùy ý để con gái bị nhà họ Bùi đẩy qua đẩy lại như vậy.

 

Huống chi, ông căn bản xem thường người con rể Bùi Phong này, một kẻ làm đạo diễn trong giới giải trí, có thể có tương lai gì.

 

Trình Nhậm Trí hung hăng nói: “Nhà họ Bùi các người khinh người quá đáng!”

 

Xoay người phất tay áo rời đi.

 

“Ông Trình!” Bà Trình vội vàng kéo con gái đuổi theo.

 

Ngược lại cha mẹ nhà họ Bùi phản ứng lại, vốn cũng định đuổi theo, không thể vì chuyện của con cái mà để hai nhà trở mặt thành thù như vậy được.

 

Hơn nữa họ thật sự không hiểu nổi, Bùi Cảnh Khanh thà không kế thừa nhà họ Bùi cũng không cưới Trình Hi.

 

Bùi Phong kéo Bùi Yên Yên, rất có nhãn lực: “Ba mẹ, tụi con đi tiễn bác Trình, anh cả chắc còn có chuyện muốn nói với ba mẹ.”

 

Bùi Cảnh Khanh đỡ bà Bùi ngồi xuống ghế sofa trong sảnh tiệc trống rỗng.

 

Dưới chân còn có mảnh vỡ ly chưa được dọn sạch.

 

Anh nghĩ đến việc Khương Dạng suýt nữa va phải đống mảnh vỡ này, ánh mắt không nhịn được tối sầm lại.

 

Nhắm mắt lại, Bùi Cảnh Khanh trước mặt Tạ Nghiên Lễ nói với cha mẹ: “Con không thể cưới Trình Hi, chỉ có thể cưới Khương Dạng.”

 

“Bởi vì… con không thể c**ng c*ng với bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Khương Dạng.”

 

“Cái gì?” Ông Bùi bà Bùi đồng thanh nói.

 

Đặc biệt là bà Bùi, đau lòng cho con trai: “Sao lại thế này, con có phải vì không muốn cưới Trình Hi mà bịa ra lời nói dối không?”

 

“Rối loạn chức năng tâm lý, là thật.” Bùi Cảnh Khanh trầm gương mặt tuấn tú xuống, “Nếu không sao con lại nhiều năm như vậy chưa từng có bạn gái.”

 

“Ở nước ngoài gặp Khương Dạng, con mới phát hiện chỉ có thể có cảm giác với cô ấy.”

 

Biểu cảm của cha mẹ nhà họ Bùi hoảng hốt, chuyện lớn như vậy, họ tin tưởng con trai sẽ không lừa dối họ.

 

Dù sao chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, đàn ông bình thường sẽ không dùng loại lời nói dối này.

 

Hai vợ chồng già dìu nhau lên lầu, họ cần thời gian để bình tĩnh lại. Tạ Nghiên Lễ xem như chuyện đã giải quyết, xoay người đi ra ngoài.

Bùi Cảnh Khanh đi theo anh cùng đi tìm Khương Dạng, “Ba mẹ tôi thật sự tin loại lời nói đó à?” Rõ ràng là nói dối.

 

Tạ Nghiên Lễ nhìn như không nhanh không chậm, kỳ thực đi rất nhanh, “Trừ phi họ tìm phụ nữ thử cậu.”

 

Nhà họ Bùi nhiều đời là dòng dõi thư hương, đến đời ông nội anh mới bắt đầu kinh doanh, nhưng trong xương cốt vẫn kế thừa truyền thống gia tộc thư hương, ba mẹ anh tự nhiên không làm ra hành vi tìm phụ nữ thử con trai mình.

 

Nghĩ thông suốt rồi, Bùi Cảnh Khanh nghiêng mắt nhìn Tạ Nghiên Lễ sắc mặt lãnh đạm, chậc một tiếng, “Chuyện này đều nằm trong dự liệu của cậu cả à.”

 

Bao gồm cả việc đề xuất đổi Bùi Phong liên hôn, Trình Nhậm Trí sẽ từ chối.

 

“Cậu nói xem, trên đời này còn có chuyện gì là cậu không đoán trước được không?”

 

Tạ Nghiên Lễ nhìn cửa kính xe Maybach hạ xuống, Tần Phạn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lạnh lùng kia, thoáng dừng lại: “Có.”

 

Thế giới này cũng có những chuyện anh không đoán trước được. Bùi Cảnh Khanh không hiểu lời anh nói, “Hửm?”

Lại thấy Tạ Nghiên Lễ không ngoảnh đầu lại đi về phía chiếc Maybach màu đen khiêm tốn kia.

 

Lúc này trong khoang xe, Khương Dạng thấy Bùi Cảnh Khanh và Tạ Nghiên Lễ cùng ra, cô ấy muốn xuống xe: “Phạn Phạn, cậu và Tạ tổng về trước đi, tớ có lời muốn nói với Bùi Cảnh Khanh.”

 

Tần Phạn nhíu mày, không quá yên tâm nắm chặt tay Khương Dạng: “Có gì hay mà nói, đợi anh ta giải quyết xong người nhà rồi hẵng nói.”

 

Tạ Nghiên Lễ mở cửa xe, vừa hay nghe được lời này của Tần Phạn, ánh mắt dừng trên những ngón tay đang đan vào nhau của các cô, giọng nói lãnh đạm: “Cậu ta giải quyết xong rồi.”

 

“A?”

 

Tần Phạn kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng bên xe không vào.

 

Khương Dạng tiếp xúc với ánh mắt của Tạ tổng, ho nhẹ một tiếng, “Thôi tớ không làm bóng đèn nữa.”

 

“Để Bùi Cảnh Khanh đưa tớ về, vốn dĩ là anh ấy lừa tớ đến đây.”

 

Nói xong, Khương Dạng rút bàn tay nhỏ mềm mại của cô bạn thân ra, sợ chậm một bước là bị ánh mắt Tạ tổng lăng trì mất.

 

Giống như muốn chặt tay cô xuống vậy.

 

Trước khi đi, còn có chút lưu luyến sờ mu bàn tay Tần Phạn, “Bai~”

 

Tần Phạn thấy Khương Dạng đi giày cao gót, khí thế mười phần đi về phía Bùi Cảnh Khanh, mà Bùi Cảnh Khanh cười với cô ấy ôn nhuận lại mơ hồ mang theo vài phần sủng nịch, yên tâm rồi.

 

Tóm lại cô bạn thân sẽ không chịu thiệt là được.

 

Dù sao những người sẽ làm cô ấy chịu thiệt đã sớm đi rồi.

 

Tạ Nghiên Lễ lên xe, câu đầu tiên nói chính là: “Thư ký Ôn còn chưa tới?”

 

Tài xế lập tức trả lời: “Thư ký Ôn còn năm phút nữa sẽ đến ạ.” Tạ Nghiên Lễ đáp một tiếng.

Ngược lại Tần Phạn, hai tay khoanh trước ngực nhìn anh, “Đối mặt với bà xã xinh đẹp động lòng người như vậy của anh, lại hỏi thư ký của anh trước, Tạ Nghiên Lễ, anh có biết ba chữ ‘cẩu độc thân’ viết thế nào

không?”

 

Tạ Nghiên Lễ không đáp, ngược lại lấy một hộp khăn ướt từ phía trước, rút ra hai tờ, sau đó nắm lấy cổ tay Tần Phạn.

 

Vì tư thế khoanh tay của cô, cổ tay Tạ Nghiên Lễ vô tình chạm vào phần nửa vòng cung trắng nõn hơi nhô lên của cô.

 

“Hít…” Tần Phạn hít một hơi khí lạnh, che lấy ngực mình, “Anh mưu sát à!”

 

Không biết vị trí này rất yếu ớt sao, chuỗi ngọc Phật kia của anh thật sự quá mức dễ thấy, lỡ bị chụp được, chẳng phải là không đánh đã khai sao.

 

Cô dùng đầu ngón tay chưa hoàn toàn khô chọc chọc cổ tay Tạ Nghiên Lễ: “Chuỗi ngọc Phật kia, lát nữa trả lại cho anh nhé.”

 

Lần này hình như không thấy Trình Hi đeo chuỗi ngọc giống hệt kia nữa.

 

Tạ Nghiên Lễ ngước mắt liếc cô một cái: “Ngọc Phật dính hơi thở của em, trả lại cũng không phải chuỗi trước kia nữa.”

 

“…” Tần Phạn khẽ hừ một tiếng, “Chê tôi?”

 

“Em biết rõ không phải.” Tạ Nghiên Lễ nhìn qua cửa sổ xe hé mở thấy thư ký Ôn đang chạy về phía này, đỡ lấy vai cô.

 

Năm giây sau.

 

Thư ký Ôn đưa một túi nilon nhỏ màu trắng qua cửa sổ xe, lúc này mới lên ghế phụ.

 

“Thuốc mỡ dị ứng?”

 

Tần Phạn thấy Tạ Nghiên Lễ lấy một lọ thuốc mỡ từ trong túi ra, biểu tình kinh ngạc: “Anh bị dị ứng?”

 

Xem biểu tình này của cô, Tạ Nghiên Lễ xác định cô không biết mình bị dị ứng.

 

Anh đóng hết cửa sổ xe lại, hạ tấm chắn trước sau xuống.

 

Khoang xe vốn sáng sủa, nháy mắt hình thành một không gian kín mít. Chỉ có tiếng hít thở thanh thiển của nam và nữ như quyện vào nhau.

Khoang sau vốn rộng rãi, vì bị bịt kín, thế mà lại có vẻ hơi chật chội.

 

Tần Phạn theo bản năng ngả người ra sau, muốn rời khỏi phạm vi của người đàn ông.

 

Lại không ngờ rằng, cô vừa động một chút, áo khoác vest trên vai bị cởi xuống, để lộ chiếc váy dài lụa mỏng màu xanh lục đậm bên trong. Đầu ngón tay thon dài linh hoạt của Tạ Nghiên Lễ đặt lên vị trí xương sống lưng của cô.

 

Thong thả ung dung cởi chiếc nơ bướm tinh tế sau lưng ra.

 

Tức khắc cảm giác được lớp vải lụa mềm mại tuột xuống theo lồng ngực.

 

“Ahh.” Tần Phạn khẽ kêu lên, vội vàng giữ lấy lớp lụa gần như tuột đến eo bụng, “Tạ Nghiên Lễ!”

 

Anh có bệnh à!

 

Làm gì cởi váy cô ra.

 

Chẳng lẽ anh muốn chơi trò xe rung?

 

Tạ Nghiên Lễ đã xoay vai cô lại, t*m l*ng tr*ng n*n mảnh mai xâm nhập vào tầm mắt người đàn ông.

 

Vóc dáng Tần Phạn hoàn mỹ, bao gồm cả phong cảnh tấm lưng này, lúc này trong ánh sáng tối tăm, tấm lưng cong cong duyên dáng mỹ lệ kia, vẫn không giấu được vẻ óng ánh trong suốt, tựa như đang lặng lẽ tỏa ra hương thơm thanh u trong bóng tối.

 

Ngay cả mấy nốt đỏ linh hoạt từ sau gáy đến lưng kia, trở nên sinh động lạ thường, thậm chí… hoa lệ mà đau khổ.

 

Tần Phạn luống cuống tay chân vớt lấy lớp vải lụa trên người, ai ngờ, Tạ Nghiên Lễ căn bản không nhìn vào chỗ xuân quang đại lộ của cô, ngược lại bóp thuốc mỡ ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng bôi lên lưng cô.

 

Giọng nói thiên về tông lạnh có chút thờ ơ: “Em bị dị ứng.” “A?”

 

Thân hình vốn đang lộn xộn của Tần Phạn đột nhiên dừng lại, “Tôi dị ứng lúc nào?”

 

“Anh không phải là muốn chiếm tiện nghi của tôi đấy chứ.”

 

Cảm giác được thuốc mỡ hơi lạnh đang được đầu ngón tay người đàn ông xoa tan trên lưng mình, làn da trắng nõn mềm mại của Tần Phạn nhịn không được co rúm lại.

 

Toàn bộ nửa người trên gần như co thành một cục.

 

Tấm lưng cong thành một độ cong kiều diễm gợi cảm, đẹp không sao tả xiết.

 

Hõm eo tinh xảo ẩn hiện giữa lớp lụa màu xanh lục đậm chồng chất, khiến người ta muốn thử xem xúc cảm thế nào.

 

Lòng bàn tay Tạ Nghiên Lễ từ lưng từ từ rơi xuống vùng da mẫn cảm sau gáy cô.

 

Vị trí này.

 

Đôi mắt đen láy của Tần Phạn đột nhiên lóe lên, buột miệng thốt ra: “Đây không phải dấu hôn sao?”

 

“Dấu hôn?”

 

Tạ Nghiên Lễ, người vốn chưa từng nói chuyện, cuối cùng từ môi mỏng từng câu từng chữ lặp lại hai chữ này.

 

Tần Phạn: “…”

 

Lỡ lời rồi.

 

Tạ Nghiên Lễ cũng không vội, tiếng cười như thấm đẫm sự lạnh lẽo: “Bà Tạ, nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta đã một tuần chưa từng chung phòng, cho nên chỗ này tại sao lại là dấu hôn?”

 

Lòng bàn tay dính thuốc mỡ của người đàn ông qua lại ma sát ở vị trí kia, rõ ràng là sự ái muội lan tràn, Tần Phạn lại chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

 

Tựa như giây tiếp theo tay anh sẽ bẻ gãy chiếc cổ nhỏ mảnh mai của cô.

 

“Tôi nói bừa thôi, sao anh cái gì cũng tin vậy.” Tần Phạn ánh mắt né tránh, ngồi thẳng người quay lưng về phía Tạ Nghiên Lễ, “Bôi thuốc thì bôi thuốc, nói nhiều như vậy làm gì.”

 

Tư thế này, đôi hõm eo sâu kia càng thêm rõ ràng.

 

Lớp lụa màu xanh lục đậm linh hoạt tôn lên làn da càng thêm trắng như tuyết trong suốt.

 

Ngón tay thon dài còn dính thuốc mỡ của Tạ Nghiên Lễ, từ từ đi xuống, vừa dán đến vị trí hõm eo không hề che giấu kia, bỗng nhiên chuông điện thoại di động của Tần Phạn vang lên.

 

Cô nghiêng người muốn tránh bàn tay Tạ Nghiên Lễ, thuận tiện nhận điện thoại.

 

Tưởng Dung: “Em lên hot search rồi!” Tần Phạn ngơ ngác: “???”

 

“Em…”

 

Vừa chuẩn bị trả lời, bỗng nhiên cô c*n m** d***, cố nén tiếng nức nở gần như tràn ra khỏi môi đỏ.

 

Giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông phía sau: Đừng làm bậy.

 

Tưởng Dung nghe thấy giọng nói bên này không đúng: “Em đang làm gì đấy?”

------oOo------

Comments