Văn phòng tổng tài được trang trí theo phong cách tối giản, tông màu chủ đạo là xám và trắng. Rõ ràng đang giữa mùa hè nắng gắt chói chang, Thư ký Ôn lại cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Anh ta lại thấy sếp nhà mình vẻ mặt thờ ơ nhìn bức ảnh chụp chung bữa trưa bị truyền thông tung ra. Như thể người bị nghi ngờ cắm sừng hoàn toàn không phải là anh
Trong ảnh, Tần Phạn và Phương Du Trạch ngồi đối diện nhau, mơ hồ có thể thấy khóe môi cô cong lên, người đàn ông anh tuấn đối diện cũng có ánh mắt dịu dàng.
Ánh mắt Tạ Nghiên Lễ lơ đãng dừng lại trên bình luận hàng đầu:
A a a, cặp đôi nữ minh tinh nhân gian vưu vật x đại ảnh đế vạn người chú ý này đẩy thuyền mạnh cho tôi!
Tuy rằng tôi thấy địa vị của Tần Phạn không xứng với ảnh đế Phương, nhưng chỉ nói về nhan sắc thôi thì thật sự là xứng đôi vừa lứa.
Rất nhiều cư dân mạng cảm thấy nhan sắc của họ rất xứng đôi, thậm chí đã có người bắt đầu tưởng tượng ra dung mạo con cái của hai người họ.
Có một bình luận không hợp thời rất đáng chú ý: Chỉ có tôi cảm thấy gương mặt này của Tần Phạn biến Phương Du Trạch thành người qua đường thôi sao.
Bình luận này nhanh chóng bị fan của Phương Du Trạch báo cáo xóa bỏ. Tạ Nghiên Lễ chỉ dừng lại vài giây, rồi bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Thư ký Ôn len lén liếc nhìn sếp nhà mình, ho nhẹ một tiếng, cầm lại máy tính bảng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mấy cư dân mạng này mắt nhìn không tốt, rõ ràng là tiên nữ như phu nhân với sếp mới xứng đôi nhất, mấy người đàn ông tùy tiện bên ngoài đều không xứng.”
“Chậc, còn có người mù hơn, lại dám nói tiên nữ không dính khói lửa trần gian như phu nhân, không có người đàn ông nào xứng đôi. Đó là do họ chưa gặp Tạ tổng thôi, nhất định sẽ kinh ngạc như gặp thiên nhân!”
“…”
Ngón tay thon dài đang cầm bút máy của Tạ Nghiên Lễ buông lỏng, anh cầm ly cà phê bên cạnh tập tài liệu đưa qua.
Thư ký Ôn, người đang ra sức tâng bốc sếp nhà mình và hạ bệ ảnh đế
nhà bên, trên tay bỗng nhiên nặng trĩu. Sau khi đối diện với đôi mắt lạnh như sao hàn của Tạ Nghiên Lễ, miệng anh ta lập tức ngậm chặt lại.
Thư ký Ôn vừa chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, cẩn thận hỏi một câu: “Vậy chuyến bay đến Châu Thành tối nay có cần đổi lịch không ạ?”
Không về nhà dạy vợ sao?
Ánh nắng mặt trời buổi chiều không còn gay gắt như vậy, chiếu qua lớp kính lên sườn mặt tuấn mỹ thanh tú của người đàn ông. Giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, vẻ mặt anh trông không rõ ràng.
Giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: “Giữ nguyên kế hoạch.”
**
Khi Tần Phạn biết mình và Phương Du Trạch lên hot search, cô đang nằm trên giường ở thẩm mỹ viện làm đẹp.
Lúc ăn trưa cô biết được ảnh đế Phương đã được Bùi Phong chỉ định là nam chính của 《 Phong Hoa 》. Anh ấy còn tiết lộ với Tần Phạn và Tưởng Dung rằng trong phim có một nhân vật mỹ nhân tuyệt sắc, trước
đó Bùi Phong đã xem qua các nữ diễn viên hạng A, B trong giới giải trí, nhưng không có ai phù hợp với yêu cầu “liếc mắt một cái kinh diễm”
của anh ta. Phương Du Trạch vừa hay muốn đề cử Tần Phạn.
Tưởng Dung vừa nghe xong, sau khi bữa tiệc kết thúc, lập tức đưa Tần Phạn đến thẩm mỹ viện. Cô ấy dám đảm bảo, giới giải trí tuyệt đối
không có nữ minh tinh nào đẹp hơn Tần Phạn. Tiến có thể là đại mỹ nhân rực rỡ, đầy tính công kích, lui có thể là tiểu tiên nữ hệ lạnh lùng không dính khói lửa trần gian, có thể mặn mà có thể ngọt ngào, có thể khí chất ngời ngời có thể tiên khí phiêu dật, độ biến hóa vô địch.
Bất luận đạo diễn Bùi muốn vẻ đẹp kinh diễm thế nào,tiên nữ Tần nhà họ luôn có thể đáp ứng!
Tần Phạn nhắm mắt nghe Tưởng Dung thao thao bất tuyệt khen ngợi. Bỗng nhiên âm thanh bên tai dừng lại, lại làm Tần Phạn không quen: “Sao không nói nữa?”
Dù sao những lời tâng bốc của Tưởng Dung cũng khá là thôi miên. Tưởng Dung: “Em bị bóc phốt tình cảm rồi!”
Tần Phạn đột ngột mở mắt, bảo nhân viên đang mát xa cổ cho mình rời đi, rồi mới quấn áo ngủ lụa tơ tằm ngồi dậy từ trên giường: “Sao vậy?”
Nhớ tới hình ảnh tối qua Tạ Nghiên Lễ đè cô lên cửa sổ sát đất tầng cao nhất, vẻ mặt lười biếng của Tần Phạn trở nên nặng nề vài phần.
“Là bữa trưa ăn với ảnh đế Phương bị chụp được rồi, có paparazzi theo dõi chúng ta suốt.” Còn để họ chụp được Phương Du Trạch.
Nhìn video ngắn mà truyền thông tung ra, trên Weibo còn rất đắc ý nói
—— Vốn dĩ chỉ định tiện tay chụp vài tấm ảnh đẹp của tiên nữ nhân gian dạo này không mấy khi xuất hiện, không ngờ lại chụp được tin tức lớn như vậy.
Tần Phạn tuy là người mới trong giới giải trí, nhưng năm đó ở giới múa cổ điển từng nổi danh khắp nơi nhờ một điệu múa, cũng tích lũy được
hàng chục triệu fan vũ đạo, fan nhan sắc. Tuy kín tiếng, nhưng độ hot lại không thấp.
Fan nào chủ nấy, Tần Phạn ngày thường trên Weibo chính là hình tượng tiên nữ thanh đạm như mây, các fan của cô cũng đều như vậy, không tham gia đua top hay gây chiến, rất là yên tĩnh.
Cho nên, dưới đề tài hot search nghi vấn tình cảm bị lộ, về cơ bản chia làm ba thế lực lớn: người qua đường đẩy thuyền khen nhan sắc họ xứng đôi, fan của Phương Du Trạch không tin, khắp nơi đính chính tin đồn nói bạn bè cũng có thể ăn cơm cùng nhau, truyền thông đưa tin sai sự thật, cùng với anti-fan thừa nước đục thả câu bôi nhọ hai người.
Chỉ có số ít fan của Tần Phạn bình luận không có người đàn ông nào xứng đôi với tiên nữ Phạn Phạn, đại bộ phận fan không lộ diện.
Sau khi xem xong, phản ứng đầu tiên của Tần Phạn là thở phào nhẹ nhõm. May mắn không phải video ngắn cô và Tạ Nghiên Lễ chơi trò cửa sổ sát đất bị lộ.
Nhưng mà… ảnh đế Phương tốt bụng giúp giới thiệu đạo diễn, cô lại kéo diễn viên kín tiếng như người ta lên hot search, Tần Phạn có chút áy náy.
Loại tin tức không có căn cứ, bắt gió bắt bóng này thực ra không cần quan tâm, càng thanh minh càng khiến người ta cảm thấy mình chột dạ. Chờ Tưởng Dung và quản lý của Phương Du Trạch thương lượng xong, nhất trí quyết định chờ độ hot tự nhiên giảm xuống. Tóm lại bọn họ thân chính không sợ bóng tà. (cây ngay không sợ chết đứng)
Tần Phạn nghi ngờ nhìn Tưởng Dung: “Không thanh minh thì có ảnh hưởng không tốt đến ảnh đế Phương không?” Đây chẳng phải là ké fame người ta sao.
“Không thể nói là ké fame, chỉ có thể coi là cùng thắng. Tuy em là người mới trong giới giải trí, nhưng độ thảo luận trên mạng vẫn luôn rất cao,
vừa hay ảnh đế Phương gần đây cũng có tác phẩm sắp ra mắt.”
Tưởng Dung: “Còn em lâu rồi không có tác phẩm mới, lần hot search này cũng có thể kéo theo một đợt nhiệt độ, tránh cho thời gian dài, khán giả không biết em là ai.”
Được rồi. Nghe lời quản lý chuyên nghiệp.
Tần Phạn lại nằm xuống giường làm đẹp, giọng nói lười biếng: “Phiền chị Tưởng gọi chuyên viên mát xa vào lại giúp em.”
Tưởng Dung thấy cô cứ thế nằm im mặc số phận, im lặng vài giây: “…” Tâm thái này, tuyệt đỉnh.
Tần Phạn mà không nổi tiếng, đúng là thiên lý khó dung.
—-
Hiệu suất của Phương Du Trạch rất cao, vừa mới nói muốn giúp Tần Phạn giới thiệu, chưa đầy hai ngày đã hẹn được thời gian.
Ngư Ca Hội Quán, nơi có tính bảo mật cao nhất Bắc Thành.
Bởi vì Bùi Phong tính cách cổ quái, nên chỉ cho phép một mình Tần Phạn đến.
Bị Tưởng Dung ấn vào phòng tạo hình làm cả một buổi chiều, quả không lãng phí công sức. Nơi nào Tần Phạn đi qua sẽ khiến người ta phải dùng ánh mắt kinh diễm để nhìn.
Tần Phạn trước đây hoạt động trong giới múa cổ điển, hôm nay lại hiếm khi trang điểm đậm. Những người có thể tiêu tiền ở Ngư Ca Hội Quán về cơ bản rất ít chú ý tin tức giải trí, dọc đường đi, vậy mà không có ai nhận ra đây là tiên nữ nhân gian Tần Phạn của giới múa cổ điển.
Tần Phạn đi đôi giày cao gót quai ngang đính ngọc trai, dáng người thướt tha yểu điệu đi về phía phòng riêng mà Phương Du Trạch đã nói với cô.
Ai ngờ, vừa rẽ lên tầng hai, mái tóc xoăn bồng bềnh lười biếng của Tần Phạn rũ xuống vai, cô tiện tay vén ra sau, lúc ngẩng mắt lên, đôi mắt đột nhiên nheo lại.
Hành lang ven tường ánh sáng mờ ảo. Cô nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc.
Dưới ánh đèn, dáng người Tạ Nghiên Lễ cao ráo, thanh tú. Đối diện anh là một cô gái trẻ mặc váy đỏ rực như lửa.
Có lẽ vì đường nét gương mặt anh sâu sắc, nên khi vẻ mặt không cố tình lạnh lùng, sẽ cho người ta ảo giác về sự thâm tình.
Tần Phạn đi giày cao gót không nhanh không chậm dừng lại. Cánh tay mảnh khảnh khoanh trước ngực, có thể nghe rõ cô gái kia dùng giọng điệu ngưỡng mộ nói: “Anh Tạ là người đàn ông giữ mình trong sạch nhất mà em từng thấy trong giới. Thật ngưỡng mộ chị Tạ, tuy là cuộc hôn nhân thương mại không tình cảm, nhưng có thể có được người chồng như anh, cũng là may mắn của chị ấy.”
“Hy vọng sau này em liên hôn cũng có thể gả cho người chồng giống như anh, dù là tu Phật niệm kinh, thanh tâm quả dục em cũng nguyện ý.”
Tần Phạn chậc một tiếng: Nghe xem, lại một cô gái ngây thơ bị vẻ ngoài của Tạ Nghiên Lễ che mắt.
Cái gì mà đoan chính chính trực, tu Phật niệm kinh, thanh tâm quả dục, gã đàn ông chó má này rõ ràng là cầm chuỗi Phật châu kia làm bộ làm tịch, người tin Phật nào lại giống anh, không hề có lòng từ bi chứ.
Còn về giữ mình trong sạch, đơn thuần là anh coi thường người khác thôi.
Trong mắt Tạ Nghiên Lễ, tất cả mọi người ngồi đây đều là con kiến.
Năm đó cô bị người nhà đẩy ra liên hôn với Tạ Nghiên Lễ, cũng bị vẻ ngoài kiêu hãnh ưu nhã của anh che mắt một thời gian, cho rằng sau hôn nhân dù không có tình cảm thì ít nhất cũng có thể làm vợ chồng tôn trọng nhau. Là cô đơn thuần rồi.
Không ưa nhìn Tạ Nghiên Lễ dùng vẻ ngoài đó lừa gạt cô gái nhỏ, Tần Phạn cuối cùng cũng hành động.
Gót giày cao gót nhọn hoắt đạp trên nền thảm, vẫn có thể phát ra tiếng vang rõ ràng, cô thong thả ung dung từng bước đi tới. Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng lại lộ ra vài phần quyến rũ mê người: “Anh Tạ thanh tâm quả dục?”
Giọng nói đột ngột xuất hiện làm Bùi Yên Yên mặc váy đỏ giật mình. Cô bé theo bản năng nhìn sang.
“Cô là…”
Chờ thấy rõ dung mạo Tần Phạn, ánh mắt Bùi Yên Yên kinh ngạc. Tần Phạn mặc một bộ sườn xám lụa mỏng màu xanh lục đậm. Dưới ánh đèn, làn da trông càng thêm non mịn trắng nõn, môi đỏ tóc đen, đẹp không tì
vết. Vừa nhìn đã biết là kiểu đại mỹ nữ có tính công kích rất mạnh, minh diễm tùy ý, thu hút rực rỡ.
Phụ nữ nhìn phụ nữ, liếc mắt một cái là có thể phân thắng bại. Trước vẻ đẹp cực hạn như vậy, ngay cả chiếc váy đỏ của Bùi Yên Yên cũng phảng phất trở nên ảm đạm đi rất nhiều.
Bùi Yên Yên nhìn Tần Phạn, c*n m** d***: “Cô là ai? Dựa vào cái gì nói anh Tạ như vậy.”
Khi nói chuyện, cô ta len lén liếc nhìn Tạ Nghiên Lễ, muốn biết anh đối với người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này có phản ứng gì.
Phát hiện ánh mắt Tạ Nghiên Lễ không hề thay đổi, Bùi Yên Yên lập tức thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Tạ Nghiên Lễ không quen biết cô gái này. Vì thế liền lớn mật hơn.
Ai ngờ, cô ta vừa chuẩn bị mời Tần Phạn rời đi, lại thấy người phụ nữ xinh đẹp này thân mật khoác tay Tạ Nghiên Lễ, cười với cô bé một cách lạnh lùng diễm lệ: “Bằng việc tôi là bạn giường của Tạ tổng nha.”
“Luôn có tư cách bình luận Tạ tổng có phải thanh tâm quả dục hay không.”
Khi nói chuyện, ngón tay thon dài sơn móng màu hồng nho của Tần Phạn chậm rãi leo lên ngực Tạ Nghiên Lễ, cách lớp áo sơ mi trắng mỏng manh, đến gần vị trí yết hầu nhô ra của anh.
Cô nhón chân thổi nhẹ khí vào tai Tạ Nghiên Lễ, hơi thở như lan, cố ý kéo dài giọng điệu: “Có phải không nha, anh… Tạ ~”
Tạ Nghiên Lễ nghe thấy cách xưng hô này của cô, ánh mắt hơi tối lại.
Hít ——
Nhìn Tần Phạn như một mỹ nhân rắn gần như quấn lấy vị Phật tử thanh lãnh tựa như không bị cám dỗ kia, Bùi Yên Yên hít một hơi lạnh.
Càng làm cô ta kinh ngạc hơn là, anh Tạ xưa nay không gần nữ sắc lại không hề đẩy mỹ nhân rắn này ra. Cho nên, đây thật sự là bạn giường của anh Tạ sao? Sao cô ta không biết?
Môi đỏ Tần Phạn nhếch lên, cười sâu xa: “Cô gái, sau này chọn đàn ông, phải lau mắt cho kỹ vào.”
“Anh Tạ, cô ấy thật sự là bạn giường của anh sao?” Bùi Yên Yên nghẹn ngào hỏi, anh Tạ trong sạch như vậy sao có thể có bạn giường chứ, cô bé không tin, trừ phi anh Tạ tự mình nói ra.
Tạ Nghiên Lễ, người từ đầu đến cuối chưa hề lên tiếng, đầu tiên là không có tình cảm gì liếc nhìn em gái của bạn thân, sau đó véo nhẹ bàn tay nhỏ đang nghịch ngợm ở yết hầu mình của Tần Phạn, giọng nói lạnh lẽo lại lộ ra vẻ thân quen: “Chơi đủ chưa?”
Lời này cư nhiên là nói với Tần Phạn.
Bùi Yên Yên vừa nghe giọng điệu này, lập tức hiểu ra quan hệ giữa người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần trước mặt và anh Tạ không bình thường. Lập tức cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Ngay cả anh Tạ cũng bắt đầu bao nuôi tình nhân rồi sao, cái giới này quả nhiên không có người đàn ông nào sạch sẽ.
Hu hu —— Sụp đổ hình tượng!
Bùi Yên Yên khóc lóc xoay người chạy đi.
Khóc? Đây là điều Tần Phạn không ngờ tới. Cô buông bàn tay nhỏ đang đặt trên người Tạ Nghiên Lễ ra, lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách an toàn. Hơn nữa còn dứt khoát đổ tội: “Anh làm cô gái khác khóc kìa!”
Ánh mắt Tạ Nghiên Lễ dừng trên bộ trang phục lộng lẫy của cô, đôi môi mỏng nhếch lên một độ cong cực nhạt, ánh mắt không hề dao động, phảng phất như đang nhìn một con robot. phu nhân Tạ quen thói trả đũa.
Tần Phạn không quên chuyện chính của mình, nhấc bước lướt qua Tạ Nghiên Lễ, định đi về phía phòng riêng đóng chặt cửa ở cuối hành lang.
Tần Phạn vừa chuẩn bị gõ cửa, phát hiện Tạ Nghiên Lễ cũng dừng lại phía sau cô.
Tần Phạn nhíu đôi mày thanh tú: “Anh đi theo tôi làm gì?” Tạ Nghiên Lễ trước mặt cô đẩy cửa bước vào.
Ngay sau đó, bên trong truyền đến một giọng nói: “Nghiên Lễ, bàn chơi thiếu một người, đang đợi cậu đấy.”
Tần Phạn ra vẻ thong dong thu lại bàn tay đang trong tư thế gõ cửa đầy xấu hổ: …
Tạ Nghiên Lễ, gã đàn ông chó má này, không nói sớm là cùng một buổi tụ tập với cô.
Trong phòng riêng người không nhiều lắm, chỉ bảy tám người, Tần Phạn một người cũng không quen. Nhưng có thể nghe người kia nói chuyện với Tạ Nghiên Lễ tùy ý như vậy thì biết quan hệ với anh không tồi.
Lần hôn lễ trước đó, cô chỉ tham dự nghi thức kết hôn, ngay cả phần mời rượu cũng không có, liền kết thúc một hôn lễ trông có vẻ long trọng.
Còn về những người bạn kia của Tạ Nghiên Lễ, một người cô cũng chưa chính thức gặp qua.
Chính là một cuộc hôn nhân giả dối và nhựa như vậy đấy.
Tạ Nghiên Lễ vào phòng riêng xong, tiện tay cầm lấy chiếc áo vest vắt trên sofa, giọng nói lạnh nhạt: “Không chơi, về đây.”
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ngoài cùng ngậm điếu thuốc, tư thái nhàn tản, hài hước trêu chọc: “Sao thế, bà xã ở nhà quản nghiêm vậy à, đặt giờ giới nghiêm cho cậu rồi?”
“Tiếc là hôm cậu kết hôn tôi đang quay phim ở nước ngoài, không thì thật muốn diện kiến phu nhân Tạ. Hay là cậu gọi cô ấy đến tụ tập đi?”
Nghe Bùi Phong nói, Tạ Nghiên Lễ nghiêng mắt nhìn về phía Tần Phạn đang đi sau anh nửa bước. Ý tứ rất rõ ràng: Không cần gọi.
Nhưng Bùi Phong lại không hiểu, theo ánh mắt anh nhìn sang, vẻ mặt tản mạn ban đầu trong nháy mắt biến mất, nghiêm túc trịnh trọng vẫy tay với Tần Phạn: “Cô lại đây.”
Anh ta vốn dĩ chỉ nể mặt Phương Du Trạch, tùy ý xem ảnh của Tần Phạn, cảm thấy nhan sắc cô đẹp thì đẹp thật, chỉ là quá thuần, không hợp với phim của anh ta. Lại không ngờ… lúc này nhìn thấy người thật, rõ ràng cùng ngũ quan, nhưng cảm giác người thật mang lại cho anh ta hoàn toàn khác với ảnh mà Phương Du Trạch đưa.
Chính là —— cảm giác kinh diễm mà anh ta muốn.
Đậm nhạt vừa phải, đẹp đến hồn nhiên thiên thành, hoạt sắc sinh hương. (sống động, tràn đầy sức sống)
Đặc biệt là nốt ruồi lệ nhàn nhạt nhỏ đến mức gần như không thấy rõ ở đuôi mắt người phụ nữ trước mặt, trong đầu Bùi Phong lập tức có linh cảm.
Chính là cô ấy.
**
Hai giờ sau, chiếc Maybach màu đen phiên bản cao cấp nhất lao vút trên con đường trống trải dưới màn đêm.
Trong xe.
Tần Phạn sau khi nói chuyện với đạo diễn Bùi xong, về cơ bản đã chốt được tư cách thử vai, tâm trạng vốn dĩ không tệ.
Cho đến khi lướt Weibo, ánh mắt không cẩn thận nhìn thấy người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi cạnh. Dường như việc tối nay bị cô ‘bắt gian tại trận’, cũng không hề khiến anh có chút dao động cảm xúc nào.
Tần Phạn rảnh rỗi nhàm chán, cố ý hỏi: “Anh không giải thích một chút sao? Một người đàn ông đã kết hôn lại hẹn hò bí mật với cô gái trẻ? Có chút tự giác nào của người đàn ông đã có vợ không vậy?”
Cô cố tình nhấn mạnh bốn chữ “người đàn ông đã có vợ”.
Đôi mắt nửa khép của Tạ Nghiên Lễ chậm rãi mở ra. Dưới ánh sáng tối tăm trong xe, lại không che giấu được gương mặt thanh lãnh như ngọc của người đàn ông.
Ánh mắt người đàn ông xưa nay ít khi có biểu cảm lướt qua gương mặt nhỏ nhắn đang kiếm chuyện của cô, bỗng nhiên từ đôi môi mỏng chậm rãi thốt ra mấy chữ: “Cô ta là em gái ruột của Bùi Phong.”
Sắc mặt Tần Phạn biến đổi: “!!!”
Chết tiệt, suất thử vai cô vất vả lắm mới có được chẳng lẽ sắp toi rồi sao!
Dường như cảm thấy biểu cảm của cô thú vị, Tạ Nghiên Lễ lại hờ hững nói: “Em làm cô ta khóc.”
Tần Phạn nghe thấy lời nói quen tai: “…”
Gã đàn ông chó má này lòng dạ trả thù sao lại nặng nề như vậy chứ!
Tay Tần Phạn đang cầm điện thoại khựng lại, cố gắng giữ thể diện cho mình: “Tôi nói sai sao, hai chúng ta chẳng lẽ không phải bạn giường?”
Bạn tốt trên giường, vợ chồng nhựa dưới giường.
Dù sao cô không thừa nhận là cô làm em gái của đùi vàng tương lai khóc, tuyệt đối không thừa nhận!
Tạ Nghiên Lễ ngồi thẳng người dậy, nghiêng mắt lặng lẽ nhìn cô.
Bị anh nhìn đến chột dạ, Tần Phạn không cam lòng yếu thế: “Nhìn cái gì mà nhìn, vất vả lắm mới nhờ phúc đức ngày thường tôi tích được, trời mới ban quý nhân giúp tôi giới thiệu với đạo diễn Bùi. Không giống người nào đó, chỉ biết kéo chân sau.”
“Quý nhân trời ban của em, đã kết hôn rồi.”
Ảnh đế Phương đã kết hôn?! Sao Tạ Nghiên Lễ lại biết? Không đợi Tần Phạn kịp hoàn hồn từ tin bát quái động trời này. Xe đã đến biệt thự ngoại ô, Maybach vững vàng dừng lại.
Tạ Nghiên Lễ tháo dây an toàn, cánh tay dài duỗi ra nắm lấy cổ tay cô.
Đầu ngón tay Tần Phạn đang siết chặt điện thoại theo bản năng buông ra, điện thoại đột nhiên rơi xuống đầu gối cô.
Màn hình sáng lên hiển thị bài báo đẩy tới 30 giây trước: Cảnh sát giao thông tình cờ bắt gặp cặp đôi ‘xe rung’ khi đang làm nhiệm vụ, nhắc nhở đông đảo người dân, vui vẻ tuy tốt, chú ý không nên cố tình tìm kiếm k*ch th*ch.
Tạ Nghiên Lễ liếc nhìn tiêu đề đẩy tới, không hề tỏ thái độ gì mà chuyển chủ đề: “Biết sự khác biệt giữa bạn giường và bà xã không?”
Tần Phạn vừa định nhìn anh, lại cảm giác được một ngón tay thon dài trắng nõn đang v**t v* dọc theo đường xẻ tà của chiếc sườn xám lụa mỏng của cô.
Tầm mắt và sự chú ý của cô hoàn toàn dừng lại ở vị trí đùi mình, cơ thể tràn ngập cảm xúc căng thẳng đã lâu, còn chưa kịp mở miệng…
Ngay sau đó.
Đầu ngón tay có cảm giác tồn tại cực mạnh kia bỗng nhiên thay đổi vị trí, nhẹ nhàng điểm vào một dòng chữ trên màn hình điện thoại.
Tần Phạn theo đầu ngón tay có cảm giác tồn tại cực mạnh của người đàn ông nhìn sang ——
Hai chữ “xe rung” đột nhiên đập vào mắt. Anh có ý gì?!
Tần Phạn ngẩng đầu đâm vào đôi mắt đen nhánh như mực của Tạ Nghiên Lễ.
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm của anh: “Bà Tạ, không bằng tự mình trải nghiệm để phân biệt đãi ngộ giữa bạn giường và bà Tạ là như thế nào.”
------oOo------
Comments