Chương 45

Chương 45

“Anh có mệt không? Có lạnh không?”

 

Tần Phạn hỏi rất nhiều lần trên đường xuống núi, nhưng Tạ Nghiên Lễ chỉ có một câu trả lời duy nhất: “Không mệt, không lạnh.”

 

Dáng người anh vẫn vững chãi cõng cô, bước chân thong thả, ngay cả cổ tay cũng không run rẩy chút nào.

 

Không giống như là cố gắng gồng mình.

 

Sau đó Tần Phạn mỗi lần nhận được đáp án tương tự, hơi mệt mỏi, nhịn không được áp mặt vào lưng Tạ Nghiên Lễ nhắm mắt lại, mặt úp vào cổ anh, khi nói chuyện, hơi thở ấm áp phả lên vành tai và làn da mỏng manh trên cổ người đàn ông.

 

Cô nói: “Tôi ngủ một lát thôi, nếu anh mệt, phải gọi tôi dậy đấy.”

 

“Ừm, ngủ đi.” Giọng Tạ Nghiên Lễ bình tĩnh, trong con đường nhỏ tối tăm, lại mang lại cho Tần Phạn cảm giác an toàn tột bậc.

 

Bỗng nhiên, trên vai bỗng bị ai đó từ phía sau vòng lấy, Tần Phạn túm lấy hai vạt áo khoác, kéo nửa thân trên Tạ Nghiên Lễ sát vào, còn bản thân thì kẹp giữa lưng anh và chiếc áo khoác, ôm thật chặt lấy anh một cách thân mật.

 

Đôi tay nhỏ nhắn của cô gái khó khăn lắm mới vòng qua được vai anh, như đang sưởi ấm cho anh.

 

Tạ Nghiên Lễ khựng lại nửa giây, ngay sau đó môi mỏng khẽ nhếch thành một đường cong, dường như đang mỉm cười.

 

Rồi sau đó vẫn giữ nguyên tốc độ ban đầu, tiếp tục xuống núi.

 

Tạ Nghiên Lễ thường xuyên rèn luyện, leo núi không thành vấn đề, huống chi là xuống núi. Mặc dù cõng một người cũng rất nhẹ nhàng, chỉ mất gần một tiếng đã đến chân núi.

 

Chiếc Maybach, tài xế và Tiêu sư đang đợi sẵn ở dưới.

 

Thấy Tạ Nghiên Lễ cõng ‘phu nhân’’ đi đến, Tiêu sư lập tức mở cửa xe, hạ thấp giọng nói: “Thư ký Ôn đã dẫn vài người đi tìm những phóng viên chụp ảnh đó rồi ạ.”

 

Tạ Nghiên Lễ trước tiên đặt Tần Phạn vào ghế xe đã được ngả xuống, nhẹ nhàng cài dây an toàn cho cô, hờ hững đáp lời: “Bảo Thư ký Ôn lái xe của ‘Phu nhân’’ về trước.”

 

Sau đó, anh cúi người lên xe, ngồi bên cạnh Tần Phạn, lấy chiếc áo khoác vest vẫn còn ấm áp đắp lên người cô.

 

Sau khi xe khởi động, Tạ Nghiên Lễ day day khóe mắt, nhớ đến trong điện Phật, câu nói của đại sư Ý Từ dành cho anh —

 

“Ông nội cậu mà nhìn thấy cậu bây giờ, chắc chắn sẽ rất vui.”

 

Tạ Nghiên Lễ từ nhỏ đã được dạy dỗ phải trở thành người thừa kế ưu tú, với đủ loại khóa học và rèn luyện, anh không có thời gian như những

đứa trẻ bình thường khác để chơi đùa, giao lưu, tình cảm với cha mẹ rất nhạt nhẽo, sau này hình thành tính cách vô bi vô hỉ với bất kỳ chuyện gì, không có sở thích, không có cảm xúc, chỉ có lý trí. Như một công cụ để chấp chưởng tập đoàn Tạ thị.

 

Lúc đó sau khi Tạ Nghiên Lễ ra đời, lão gia tử vì sức khỏe không tốt nên ở nước ngoài tĩnh dưỡng, chờ sau khi về nước, mới phát hiện đứa cháu bảo bối đã bị nuôi dưỡng thành tính cách lạnh nhạt, nhạt nhẽo như vậy, mặc dù đã cố gắng hết sức để thay đổi, thỉnh thoảng dẫn anh đến chùa Từ Bi ở vài ngày, cũng không thể khuấy động bất kỳ gợn sóng nào trong lòng anh.

 

Trước lúc lâm chung, ông vẫn hy vọng một ngày nào đó cháu trai có thể trở lại là một người bình thường, có thất tình lục dục, sống một cuộc đời phóng khoáng, tự do.

 

Thậm chí không tiếc cầu xin đại sư Ý Từ gieo cho anh một quẻ. Quẻ tượng hiển thị: Thượng thượng quẻ.

Trong chùa Từ Bi.

 

Nghĩ đến bát tự ‘duyên trời tác hợp’ đã tính cho Tạ Nghiên Lễ ba năm trước, đáy mắt đại sư Ý Từ ẩn hiện nụ cười nhạt.

 

Lần gặp mặt này, ông nhìn thấy tướng mạo Tạ Nghiên Lễ đã thay đổi.

 

**

 

“Ưm…”

 

Không biết qua bao lâu, Tần Phạn vươn vai, từ từ tỉnh lại.

 

Vừa mới tỉnh dậy đầu óc còn rất mơ màng, ngồi trên giường một lúc lâu mới hoàn hồn, khẽ chớp mắt cứng đờ, nhìn quanh bốn phía.

 

Là phòng ngủ chính của biệt thự ở ngoại ô.

 

Đôi mắt vốn đang mơ màng của Tần Phạn đột nhiên mở to: Trời ạ, vậy mà cô mà đã ngủ cho đến khi về nhà!

 

Tạ Nghiên Lễ cứ thế cõng cô xuống núi ư? Có mệt chết anh không?

Nhìn quanh bốn phía, lại không thấy bóng dáng người đàn ông đâu, cho đến khi bên tai nghe thấy tiếng nước rất nhỏ truyền ra từ phòng tắm, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm:

 

À, hóa ra đang tắm.

 

Khoan đã, anh còn sức để tắm sao?

 

Tần Phạn suy nghĩ vài giây, lật đật chạy xuống giường, đứng ở cửa phòng tắm gõ gõ cửa, khẽ ho hai tiếng: “Tạ tổng có cần giúp đỡ gì không?”

 

Rất nhanh, tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, giọng nói trầm thấp càng thêm từ tính của người đàn ông vọng ra: “Em giúp được cái gì?”

 

Tần Phạn hơi không phục, đứng ở cửa lớn tiếng nói: “Tôi giúp được nhiều việc lắm chứ, ví dụ như giúp anh xoa lưng, đỡ anh kẻo ngã, dù sao đi bộ nhiều như vậy, bây giờ chân anh chắc mềm nhũn rồi, đừng cố gắng gồng mình nữa.”

 

“Tắm xong rồi, không làm phiền bà Tạ.”

 

Theo giọng Tạ Nghiên Lễ truyền đến, tiếng nước trong phòng tắm hoàn toàn biến mất.

 

Tần Phạn sợ anh chân mềm ngã, nên đứng canh ở cửa, trông như thần gác cổng vậy.

 

Tạ Nghiên Lễ: “Còn có chuyện gì à?”

 

Tần Phạn cảm thấy nhàm chán, bèn hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy, lau người à, cúi lưng được không? Có cần giúp không, miễn phí đó nha!”

 

Nhìn xem, cô đúng là người vợ hiền lành, chu đáo nhất lịch sử mà, đôi khi thật ghen tị với Tạ Nghiên Lễ, có được người vợ như cô.

 

Tần Phạn hết lần này đến lần khác nghi ngờ thể lực của anh, Tạ Nghiên Lễ bỗng nhiên hờ hững nói: “Tôi chuẩn bị đi vệ sinh, em muốn giúp đỡ một chút không?”

 

Tần Phạn: “???!!!”

 

Sau khi phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ của Tần Phạn lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, mẹ nó cái tên ‘chó’ này!!!

 

Sau này cái miệng đó của anh tốt nhất đừng dùng để nói chuyện nữa, cứ để làm vật trang trí thôi.

 

“Đồ đáng ghét!”

 

Tần Phạn quay người chạy biến, không còn ý định vào phòng tắm giúp

đỡ nữa, “Ngã chết anh thì thôi! Chờ chân anh gãy, dù sao tôi cũng không thèm hầu hạ anh đâu!”

 

Lo lắng thừa thãi.

 

Trong phòng tắm.

 

Tạ Nghiên Lễ hoàn toàn không phải đi vệ sinh, mà là không nhanh không chậm mặc áo ngủ, mái tóc còn ẩm ướt rủ xuống vầng trán trắng nõn, trong vẻ rối bù lại thoáng mang nét lười nhác, bất cần. Không có bộ vest công sở tinh tế như ban ngày, anh càng thêm tự nhiên và tuấn mỹ.

 

Hơi sương ấm áp vẫn chưa tan hết, khi anh rũ mắt nhìn điện thoại, khuôn mặt nghiêng thanh tú như một bức họa.

 

Vài giọt nước theo ngọn tóc nhỏ xuống, lướt qua cằm, biến mất vào vạt áo ngủ lụa đen.

 

……

 

Tần Phạn ngồi trên ghế sofa, lơ đãng liếc nhìn bàn trà, điện thoại của cô nằm im lìm úp sấp xuống.

 

Nhàm chán nhặt lên.

 

Đập vào mắt là một đống cuộc gọi nhỡ, phần lớn là của chị Tưởng, còn có bạn bè, thậm chí cả mẹ chồng cũng gọi.

 

Tần Phạn mới nhớ ra khi cô lên núi đã để điện thoại ở chế độ im lặng, để tránh làm phiền chốn linh thiêng cửa Phật.

 

Nhưng mà —

 

Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên nhiều người gọi điện cho cô thế, WeChat cũng vậy, tin nhắn đầy hộp.

 

Tần Phạn tay còn nhanh hơn cả não, nhanh chóng mở khóa chiếc máy tính bảng của Tạ Nghiên Lễ để bên cạnh, mở Weibo lên.

 

Vừa mở Weibo, Tần Phạn vừa bắt máy chị Tưởng. Chị Tưởng Dung đã bắt máy ngay lập tức.

Tưởng Dung nói với tốc độ cực nhanh: “Cuối cùng em cũng bắt máy! Tần tiểu Phạn, em giỏi thật đấy, mới cho nghỉ có nửa ngày thôi mà em đã gây ra tin tức chấn động rồi!”

 

“Em với Tạ tổng hôm nay đi chùa bị chụp ảnh rồi!”

 

“Trời ạ, hai người vậy mà thật sự đến chùa Từ Bi cầu con á, có được không vậy hả? Trẻ tuổi khỏe mạnh, buổi tối chịu khó hợp tác vài lần chẳng phải có con rồi sao, đi cầu xin cái gì chứ!”

 

Lúc này, trang Weibo trước mặt Tần Phạn cũng đã tải xong.

 

Nhìn cái chữ ‘HOT’ ngay sau dòng đầu của hot search, Tần Phạn click mở mục từ, đầu tiên đập vào mắt là đoạn video ngắn được các trang truyền thông ghim ở top.

 

Click mở video.

 

Trong video, dưới màn đêm, cô áp mặt vào lưng Tạ Nghiên Lễ, được anh cõng từ trong chùa ra.

 

Vì cô khoác chiếc áo vest của Tạ Nghiên Lễ nên mặt anh bị che khuất, nhưng mặt cô thì lại rõ mồn một, bước đi dưới ánh trăng, bước chân người đàn ông vững vàng, như thể đang cõng người bước ra từ một sàn diễn thời trang cao cấp vậy.

 

Tần Phạn ngẩn ngơ nhìn đoạn video được phóng to, hóa ra trong mắt người ngoài, cảnh Tạ Nghiên Lễ cõng cô đêm nay lại là hình ảnh thế này.

 

Dường như ngay cả khi con đường núi kia có vô tận, anh vẫn sẽ cõng cô, mãi mãi đi tiếp như thế.

 

Mi mắt cô khẽ rung động hai cái, chậm rãi mở phần bình luận phía dưới ra xem —

 

“Trời ơi trời ơi, bảo là đang quay phim điện ảnh tôi cũng tin, quá có cảm giác! Bầu không khí đỉnh thật!”

 

“Bạn trai Tần Phạn dáng người đỉnh quá trời ạ, huhu, cái eo đó, cái chân đó, đỉnh của chóp!”

 

“Tiếc quá, lại không thấy được khuôn mặt chính diện, nhưng nghe truyền thông đồn, đằng trai siêu cấp đẹp trai siêu cấp đẹp trai, đẹp trai hơn cả nam minh tinh đỉnh lưu trong giới giải trí.”

 

“Chỉ riêng nhan sắc thôi, đã có thể thẳng tiến giới giải trí làm đỉnh lưu rồi.”

 

“Tình cảm tốt quá đi mất, chưa kết hôn đã chuẩn bị cầu con, đây là tính toán kết hôn xong là rút lui khỏi làng giải trí luôn sao?”

 

“Đừng mà huhu, tôi còn muốn ngắm nhan sắc ‘thịnh thế’ của tiên nữ, muốn xem tiểu tiên nữ đóng phim, muốn xem cô ấy nhảy thêm một lần vũ đạo cổ điển nữa, còn nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành lắm.”

 

“Quá xứng đôi rồi, hoàn toàn tin không phải là mối quan hệ tình nhân, ai lại đi cầu con với bồ nhí chứ, để chuẩn bị thêm mấy đứa con riêng phân chia tài sản à?”

 

“Haha haha, đây đích thị là chân ái rồi còn gì, thần thánh mẹ nó ‘kim

chủ’ với ‘chim hoàng yến’, trò cười lớn nhất năm ra lò rồi đây. Lần trước mấy account marketing đưa tin ‘nàng tiên’ bị nuôi làm ‘chim hoàng yến’, có đau mặt không hả?”

 

“Thay mặt họ thấy xấu hổ haha.”

 

“Mặc kệ họ đi, qua đây ‘đẩy thuyền’ không thơm hơn sao?”

 

“Lần này paparazzi cũng được đấy, ít nhất chụp được ảnh thân mật cùng khung hình, các trang truyền thông khác cũng cố lên nào, tranh thủ chụp được tấm ảnh ‘thịnh thế nhan sắc’ của đằng trai đi chứ.”

 

“@Tần Phạn, mau đăng ảnh ‘thịnh thế nhan sắc’ bạn trai em lên đi, cho đám paparazzi và truyền thông không còn đường sống, nghĩ xem có phải thấy rất vui sướng không?”

 

“Haha haha @Tần Phạn, mau vào mà ‘hãnh diện’ đi nè ~”

 

Tần Phạn lướt bình luận, khó trách chị Tưởng tuy sốt ruột nhưng không hề tức giận, hóa ra mọi người đều tập trung vào việc minh oan cho Tần

 

Phạn, đưa dư luận theo hướng tích cực rằng cô không phải là ‘chim hoàng yến’ hay ‘tiểu tam’.

 

“Bộ phận quan hệ công chúng của chúng ta lần này xử lý quá kịp thời, xứng đáng được thưởng thêm.”

 

Tưởng Dung ở đầu dây bên kia đáp: “Thêm gì chứ, chị cũng không biết gần đây em có vận khí gì, đây là các trang truyền thông bên kia tự động nhập cuộc dẫn dắt dư luận đấy.”

 

“Bộ phận quan hệ công chúng nhà mình còn chưa kịp ra tay, mà sức hút của em bây giờ đã có thể âm thầm chinh phục cả giới truyền thông rồi à? Không biết còn tưởng chị bỏ tiền ra mua đấy!”

 

Tần Phạn nhìn những bình luận đó, ánh mắt đầy nghi hoặc, hình như gần đây vận khí của cô thật sự không tồi.

 

Hôm nay vốn tưởng vụ chuỗi hạt Phật không thành, ai ngờ lại quanh co thế nào, đại sư Ý Từ lại tặng cô chuỗi hạt quý giá đến vậy.

 

Chẳng lẽ là nhờ sinh nhật của cô sao? Tranh thủ lúc sinh nhật còn chưa kết thúc.

Tần Phạn vứt điện thoại, máy tính bảng xuống, đi về phía cửa sổ kính sát đất, quỳ xuống cạnh tấm thảm, hai tay chắp lại nhắm mắt lẩm bẩm với ánh trăng treo cao giữa màn đêm: “Phù hộ con sự nghiệp thành công, sang năm mở studio mới thuận buồm xuôi gió, sau này ký hợp đồng

được nhiều ‘tiểu thịt tươi’ chất lượng cao giúp con kiếm tiền.”

 

Ngay khi Tần Phạn đang lẩm bẩm vài lần, Tạ Nghiên Lễ đã lặng lẽ bước ra từ phòng tắm, đôi dép đế mềm bước lên tấm thảm dày, không hề phát ra dù chỉ nửa điểm tiếng động.

 

Đi đến phía sau cô, bình tĩnh rũ mắt nhìn xuống.

 

Tần Phạn vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy trên lớp kính cửa sổ sát đất phản chiếu bóng dáng người đàn ông đầy áp lực.

 

Nhịn không được kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Á!”

 

Tức giận siết chặt tay đấm vào chân anh một cái, “Anh muốn ám sát vợ sao, đi đường không phát ra tiếng dọa chết người ta!”

 

Tạ Nghiên Lễ không hề nhúc nhích, môi mỏng khẽ hé: “Phát ra tiếng thì làm sao nghe được quá trình cầu nguyện xuất sắc như vậy của bà Tạ.”

 

Tần Phạn bị nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao thế, anh ghen à?”

 

Ánh đèn phòng ngủ dịu nhẹ, từ góc độ này của cô, nhìn xuyên qua lớp áo ngủ của Tạ Nghiên Lễ, nhìn thế nào cũng thấy mình giống như tiểu lưu manh vậy.

 

Đặc biệt là chiếc áo ngủ được buộc lỏng ở ngang hông, lờ mờ còn có thể thấy đường cong cơ bụng quyến rũ, cả cả cơ ‘nhân ngư tuyến’ nữa, cái này ai mà không thèm chứ.

 

Tần Phạn thuận tay giữ lấy cổ tay anh, “Ngồi xuống đi.” “Tôi nhường điều ước sinh nhật của tôi cho anh đấy.”

Sau đó cô nhìn thẳng vào ánh trăng nghiêm túc nói, “Vừa nãy tôi ước không tính, để anh ước, anh ước mới tính.”

 

Tạ Nghiên Lễ nghiêng đầu nhìn cô, một lúc lâu sau, từ môi mỏng thốt ra hai chữ ít lời nhiều ý: “Ấu trĩ.”

 

“……”

 

“Không có tình thú gì cả.” Tần Phạn trừng anh một cái, từ trên thảm đứng dậy vỗ vỗ mông chạy biến, đi ngang qua ghế sofa, phát hiện cuộc gọi của chị Tưởng vẫn còn mở.

 

“Chị Tưởng, chị còn đó không?”

 

Vài giây sau, giọng Tưởng Dung u oán truyền đến: “Bản kịch truyền thanh chuyện tình hào môn, chị nghe say sưa lắm, hai người cứ tiếp tục đi.”

 

Tần Phạn khựng lại một chút, hừ cười nói: “Trả tiền đi, phần sau là nội dung trả phí.”

 

Chuyển khoản cho Tần Phạn một phong bao lì xì 11.11, Tưởng Dung nói: “Chị chuyển tiền rồi, lần sau xem tiếp. Em nhớ trả lời Weibo một chút.”

 

Hiện tại dư luận đang nghiêng về phía họ, chỉ cần Tần Phạn đưa ra một thái độ là được.

 

“Em biết rồi.”

 

Tần Phạn đăng nhập Weibo, chọn một bài đăng để ‘chuyển phát’ (retweet) —

 

Tần Phạn V: Nhìn họ muốn chụp mà không chụp được càng thấy vui sướng hơn // (trả lời bình luận) Nước chanh không đường: Haha haha @Tần Phạn, mau vào mà ‘hãnh diện’ đi nè ~

 

------oOo------

Comments