Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng ngủ chính. Tần Phạn vẻ mặt nặng nề ngồi dậy.
Chuyện xấu hổ nhất trên đời này không phải là sáng sớm tỉnh dậy bên cạnh có một người đàn ông đang ngủ, mà là… người đàn ông trông như vừa bị giày vò xong.
Ánh mắt Tần Phạn không kiểm soát được liếc về phía người đàn ông. Anh nhắm hờ mắt, hơi thở đều đặn, khuôn mặt thanh tú cũng vì đang
ngủ mà trông yên tĩnh, dịu dàng hơn.
Chỉ có điều, lúc này trên chiếc cổ trắng nõn của người đàn ông chi chít vết răng bị gặm, bằng chứng phạm tội chất chồng tố cáo hành vi xấu xa tối qua của Tần Phạn.
Tần Phạn có cơ sở suy đoán: Thư luật sư do đội ngũ luật sư nhà họ Tạ soạn thảo, lại sắp phải thêm một bản nữa rồi.
Có lẽ ánh mắt Tần Phạn quá trắng trợn, Tạ Nghiên Lễ hơi nhíu mày. Sau khi mở mắt, đập vào tầm mắt là Tần Phạn đang khoanh tay, vẻ mặt trầm trọng nghiêm nghị nhìn mình.
Giọng nói thanh lãnh của người đàn ông mang theo sự khàn khàn mới tỉnh: “Bà Tạ, tôi còn chưa chết.”
Tần Phạn ngây người hai giây, không phản ứng kịp: “Hả?”
Tạ Nghiên Lễ xoa trán: “Cho nên, em không cần lộ ra bộ mặt đưa đám như đang chịu tang chồng đâu.”
Tần Phạn: “…”
Cuối cùng vẫn chột dạ, tuy trong lòng muốn chửi, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng hiền thục của người vợ: “Anh tỉnh rồi à, xin lỗi tối qua tôi uống nhiều quá…”
Nhìn cô lúc này giả bộ ngây thơ, trong đầu Tạ Nghiên Lễ lại hiện lên cảnh tượng trước khi ngủ tối qua, cô nắm chặt tay mình, đôi mắt đẫm lệ, yếu ớt như đồ sứ trắng.
Thấy Tạ Nghiên Lễ im lặng không nói, Tần Phạn len lén mím môi, nghi ngờ tối qua mình có phải đã bắt nạt người ta đến mức hoài nghi nhân
sinh rồi không.
Nhất thời không ai nói chuyện, phòng ngủ trong khoảnh khắc yên tĩnh lạ thường.
Tần Phạn nhịn không được, ảo não nhắm mắt lại: “Tối qua rốt cuộc tôi đã làm gì anh vậy?”
“Anh nói đi, tôi chịu được!”
Nghe giọng nói trầm trọng và sống không còn gì luyến tiếc của cô, Tạ Nghiên Lễ chậm rãi ngồi dậy, suy tư rồi nói: “Ý em là lúc em vừa cắn tôi l**m tôi vừa nói em là một con mèo?”
“Hay là lúc vừa gọi tôi là ba ba vừa…”
Giọng nói người đàn ông chậm rãi, thong thả ung dung như đang nói về một chủ đề rất bình thường.
Nhưng mà —— Đầu óc Tần Phạn đột nhiên nổ tung! A a a! Điên rồi!
Tối qua cô thế mà lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, thảo nào cổ Tạ Nghiên Lễ lại thành ra thế kia.
Thân mình Tần Phạn cứng đờ, không đợi Tạ Nghiên Lễ nói xong, mặt không biểu cảm dùng chăn quấn chặt lấy mình, giọng nói nghèn nghẹn: “Chúc Tạ tổng đi làm vui vẻ, tạm biệt.”
Tạ Nghiên Lễ cúi mắt, trước khi cô trốn vào trong chăn, nhìn thấy đôi tai nhỏ đỏ bừng dưới mái tóc đen nhánh.
Tần Phạn trốn một hồi lâu, lại lặng lẽ ló ra hai mắt, nhìn theo Tạ Nghiên Lễ xuống giường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh đừng hiểu lầm, đó là trò chơi mà giới trẻ bọn tôi thích nhất, gọi là mèo cọ cọ.”
“Thể hiện, ừm, thể hiện…”
Tần Phạn không bịa nổi nữa, tự bỏ cuộc: “Dù sao uống say nói gì làm gì cũng không tính, anh mau quên đi!”
Tạ Nghiên Lễ nhàn nhạt liếc cô một cái, như không có chuyện gì mở cửa đi ra ngoài.
“Anh từ từ, anh cứ thế ra cửa à?”
Tần Phạn khoác chăn, nhanh chóng ngăn anh lại.
Tạ Nghiên Lễ ra hiệu cho cô nhìn đồng hồ treo tường: “Bà Tạ, 6 giờ rưỡi rồi.”
Ý tứ vô cùng rõ ràng, đến giờ anh đi làm rồi.
Tần Phạn không cho: “Anh cứ thế này đi làm, không sợ bị cấp dưới hoặc đối tác cười nhạo sao?”
Tạ Nghiên Lễ buông tay nắm cửa ra, bình tĩnh nhìn cô —— Vậy thì tại ai?
Tần Phạn hoàn toàn đọc hiểu ánh mắt Tạ Nghiên Lễ, nắm lấy cổ tay anh kéo ngược lại: “Anh đi theo tôi.”
Hai phút sau, trước gương trang điểm.
Đầu ngón tay trắng nõn của Tần Phạn cầm một tuýp kem che khuyết điểm, mặc kệ ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nguy hiểm của Tạ Nghiên Lễ, dùng lòng bàn tay cẩn thận tán đều lớp kem che khuyết điểm đã chấm trên cổ anh.
Tạ Nghiên Lễ hơi cúi đầu, có thể nhìn rõ hàng mi dài rậm của Tần Phạn không hề động đậy, miệng nhỏ cũng mím chặt, bộ dạng nín thở nghiêm túc. Phảng phất như cô gái yếu ớt mơ màng rơi lệ tối qua là ảo giác. Anh im lặng vài giây rồi bỗng nhiên mở miệng: “Tối qua vì sao lại uống
rượu?”
Đầu ngón tay Tần Phạn khựng lại, thuận miệng đáp: “Tôi là phụ nữ trưởng thành, uống chút rượu còn cần lý do à.”
Tạ Nghiên Lễ như có điều suy nghĩ: “Ở bên ngoài chịu ấm ức?” “Cũng không có.”
Nhìn chiếc cổ thon dài của người đàn ông đã xử lý xong, ở khoảng cách giao tiếp bình thường chắc là không nhìn ra được, Tần Phạn thở phào
nhẹ nhõm: Trang điểm cho mình cũng chưa từng dụng tâm như vậy!
Tần Phạn không muốn thảo luận với Tạ Nghiên Lễ chuyện mình có chịu ấm ức hay không. Vợ chồng nhựa, không cần thiết phải để tâm.
“Được rồi, anh có thể đi làm.” Tần Phạn đẩy Tạ Nghiên Lễ đã thay quần áo xong ra khỏi phòng.
Trước khi anh đi, Tần Phạn nghiêm túc dặn dò: “Hôm nay anh đừng chạm vào cổ, kẻo làm trôi lớp trang điểm.”
Tạ Nghiên Lễ: “…”
Trang điểm?
Tạ Nghiên Lễ chân trước vừa rời đi, ý cười trên mặt Tần Phạn lập tức biến mất, lạnh lùng nhìn điện thoại. Tối qua cô uống rượu, là lần cuối cùng cho phép bản thân buông thả cảm xúc. Cô còn có sự nghiệp phải làm, không thể sa sút quá lâu. Qua chuyện này, cô lại là tiểu tiên nữ không sợ trời không sợ đất! Sự kiêu ngạo trong xương cốt không cho phép cô yếu đuối.
Vừa đúng lúc Tiểu Thỏ gửi tin nhắn nhắc cô:
“Chị ơi, sự kiện 2 ngày trước chị hứa với fan sẽ tự tay ra video hướng dẫn làm đồ ngọt, có cần em qua giúp không ạ?”
Tần Phạn đương nhiên không cần Tiểu Thỏ, cô mang theo thiết bị tự mình đi đến phòng bếp. Còn làm các đầu bếp kinh ngạc: “Phu nhân, có gì căn dặn ạ?”
Tần Phạn tự mình chuẩn bị thiết bị quay chụp: “Không có gì, tôi muốn tự tay làm đồ ngọt. Hôm nay phòng bếp có trái cây tươi gì mới không?”
Đầu bếp đáp: “Hôm nay vừa hay có đào mật vừa mới vận chuyển bằng đường hàng không đến, ngài có muốn dùng không ạ?”
Trong đầu Tần Phạn hiện ra một loạt công thức làm đồ ngọt từ đào mật, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể.”
“Vậy làm bánh mochi gạo nếp đào đi.”
Chờ đồ vật đều chuẩn bị xong, Tần Phạn cho các đầu bếp nghỉ. Phòng bếp rộng lớn chỉ còn lại một mình cô.
Động tác của cô rất thành thạo, theo các bước gọt vỏ đào, cắt hạt lựu. Đang chuẩn bị cho vào nồi nấu vỏ đào thành nước sốt đào, điện thoại đặt trên mặt bàn bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chuông video call. Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vang lên, đặc biệt rõ ràng.
Tần Phạn nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại bên cạnh. Ba chữ “Tiểu phú bà” kiêu ngạo chiếm đầy màn hình.
Là cô bạn thân từ nhỏ đến lớn của cô, Khương Dạng. Khác với hoàn cảnh gia đình phức tạp của cô, Khương Dạng mất mẹ từ sớm, nhưng cha là đại gia có tài sản hàng chục tỷ, hận không thể nâng niu cô con gái duy nhất này trong lòng bàn tay, nuôi cô con gái này vừa kiêu kỳ vừa tùy hứng.
Tần Phạn vừa nhận máy, liền nghe thấy tiếng ồn ào bên kia: “Cậu đang ở đâu thế? Ồn quá vậy.”
Màn hình lắc lư, rất nhanh xuất hiện một gương mặt vừa xinh đẹp vừa diễm lệ. Khương Dạng dùng điện thoại quay một vòng, cười rất tùy ý: “Tớ đang ở hậu trường tuần lễ thời trang, có thể chọn trước mẫu mới mùa sau đấy.”
“Tớ cũng chọn cho cậu mấy món rồi, chờ về nước sẽ gửi cho cậu.”
Không hổ là tiểu phú bà, cuộc sống hàng ngày không phải là đang mua mua mua, thì cũng là trên đường đi mua mua mua.
Tần Phạn bình tĩnh khuấy nước sốt màu hồng nhạt trong nồi: “Cảm ơn phú bà bao nuôi.”
Khương Dạng lúc này mới nhìn thấy tạp dề và nồi niêu xoong chảo trên người Tần Phạn, hít một hơi lạnh: “Chết tiệt, cậu đang nấu cơm trong bếp à?”
“Nhà họ Tạ nghèo đến mức đầu bếp cũng thuê không nổi sao?” “Thảo nào nhà họ Tần cứ nhất quyết bắt cậu liên hôn!”
Tần Phạn đã lâu không nghe tin tức nhà họ Tần, mi mắt run rẩy một chút, ngay sau đó như không có chuyện gì mà cầm điện thoại nhắm vào thiết bị quay chụp, nói: “Công việc yêu cầu làm đồ ngọt, làm tư liệu cho vlog.”
“May quá.” Khương Dạng vỗ ngực, rồi sau đó chuyển chủ đề, “Tần Dư Chỉ gần đây có phải lại đầy bụng ý đồ xấu nhắm vào cậu không?”
“Hửm?”
Tần Phạn hiểu Khương Dạng, cô ấy không hứng thú với chuyện trong giới giải trí.
Khương Dạng hừ nhẹ một tiếng: “Tớ xem show gặp cô ta, cô ta cười với tớ!”
“Lần nào cô ta cười với tớ mà không phải là đang khiêu khích rồi bắt nạt cậu chứ.”
Bàn tay Tần Phạn đang nhào khối bột nếp hơi khựng lại, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng nói: “Dạng Dạng, lát nữa nếu cậu lại gặp cô ta, giúp tớ nhắn một câu.”
Khương Dạng: “Câu gì?”
Môi đỏ Tần Phạn nhẹ nhàng nhếch lên: “Cứ nói, Tần Phạn nhờ tớ chuyển lời cho cậu: Cô cho rằng như vậy là bắt nạt được tôi sao?”
Khương Dạng có chút mơ hồ.
Tần Phạn không giải thích: “Tóm lại cậu cứ nói như vậy, chờ về nước tớ sẽ nói cho cậu biết tại sao.”
“Được thôi…”
Bên kia có người gọi Khương Dạng, nên rất nhanh liền cúp máy.
Tần Phạn không chạm vào chiếc điện thoại tự động ngắt kết nối, không nhanh không chậm, rất có trật tự làm xong từng bước món đồ ngọt. Cuối cùng gửi video cho Tiểu Thỏ, bảo cô bé biên tập xong rồi đăng lên.
…
Ba ngày sau, Tần Phạn phải tham gia một buổi lễ thời trang long trọng. Rất có khả năng phải có một trận chiến khó khăn, nên Tần Phạn tự mình lựa chọn chiến bào.
Trong phòng thay đồ riêng của cô ở biệt thự ngoại ô, Tần Phạn đi thẳng vào một khu vực riêng biệt ở phía trong cùng, đầu ngón tay lướt qua tủ quần áo bằng kính, bên trong là những bộ lễ phục cao cấp đặt riêng theo mùa mới nhất mà quản gia vừa cho người đưa tới.
Cuối cùng chọn một chiếc váy dài hai dây màu champagne cao cấp nhưng không kém phần kín đáo. Thiết kế đơn giản, điểm nhấn là dây đai xích kim cương, dù không đeo bất kỳ phụ kiện nào, cũng có thể át đi các nữ minh tinh khác đeo đầy trang sức lấp lánh. Bước lên thảm đỏ đẹp không gì sánh bằng.
Không ngoài dự đoán của cô, Tần Dư Chỉ cũng xuất hiện tại sự kiện này. Trong hành lang hậu trường sau khi đi thảm đỏ xong, hai người oan gia ngõ hẹp.
Đôi mắt Tần Phạn hơi nheo lại, tầm mắt từ từ dừng lại trên Tần Dư Chỉ đang mặc bộ váy dài nhung tơ cổ vuông màu đen, đi theo phong cách nữ minh tinh khí chất.
Tần Dư Chỉ làm nhiều chuyện sau lưng như vậy, chính là vì muốn dẫm lên cô, cô ta là mây trời cao cao tại thượng, còn cô là bùn đất bị người ta hung hăng giẫm đạp.
Khi tự mình nghe được từ miệng Khương Dạng rằng cô hoàn toàn không bị bắt nạt, thậm chí còn có ý xem kịch, Tần Dư Chỉ tự nhiên ngồi không yên. Hiện giờ đối đầu, là điều Tần Phạn đã liệu trước như thần.
So với Tần Dư Chỉ được đông đảo trợ lý vây quanh, khí thế đại minh tinh kinh người, Tần Phạn bên cạnh chỉ có một trợ lý là Tiểu Thỏ, trông yếu thế hơn rất nhiều.
Tần Phạn nhìn như tư thái lười biếng tản mạn, chiếc váy dài màu
champagne rũ xuống đất, khi di chuyển tà váy lay động, đẹp không sao tả xiết, nhưng về khí thế lại không hề thua kém Tần Dư Chỉ đông người mạnh thế.
Không hiểu sao, cảm nhận được bầu không khí quanh quẩn giữa hai nữ minh tinh, mọi người xung quanh đều không dám nói lời nào. Không khí lập tức đình trệ. Nhạy bén như Tiểu Thỏ, ngửi thấy mùi thuốc súng vô hình tràn ngập giữa các nữ minh tinh.
Cho đến khi Tần Phạn nhướng mắt, môi đỏ hé mở, giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên: “Là cô làm đúng không.”
Ý tứ trong lời nói của cô, Tần Dư Chỉ rõ ràng hơn ai hết. Đối diện với ánh mắt Tần Phạn, Tần Dư Chỉ chắc chắn cô đang cố tình giả vờ bình tĩnh.
Vì thế cô ta đi đôi giày cao gót siêu cao hơn mười phân, chậm rãi đi về
phía Tần Phạn. Đến gần, cũng chẳng hề để ý bên cạnh còn có trợ lý đang nghe, cứ thế dùng giọng điệu dịu dàng ưu nhã nói: “Là tôi làm thì sao nào, Phạn Phạn, cô hiểu mà, chỉ cần tôi còn ở giới giải trí một ngày, thì phải thành công cản trở cô.”
Tần Phạn nhìn cô ta, khóe môi cong lên một độ cong không cảm xúc: “Tần Dư Chỉ, cô có thể đừng giống như chó điên, cả ngày đuổi theo người qua đường cắn loạn không.”
Tần Dư Chỉ cho rằng mình đã chọc giận cô, nở nụ cười của người chiến thắng: “Vai diễn này của đạo diễn Bùi, tôi cướp chắc rồi. Không những vai này, sau này tất cả vai diễn của cô, tôi phải…”
Vẻ mặt Tần Phạn nhàn nhạt: “Phải không.”
“Tần Dư Chỉ, cô ở giới giải trí mấy năm rồi, tôi còn tưởng cô có thể có chút não chứ.”
Vừa dứt lời, giữa lúc mọi người còn chưa kịp phòng bị, Tần Phạn bỗng nhiên duỗi tay, dùng sức đẩy mạnh Tần Dư Chỉ đang ở ngay gần vào bức tường hành lang. Phát ra tiếng “Rầm” một tiếng.
Tần Dư Chỉ trăm triệu lần không ngờ Tần Phạn lại dám động thủ với mình, đột nhiên trợn to hai mắt.
Thừa dịp đám trợ lý của cô ta còn chưa phản ứng lại. Tay phải Tần Phạn hướng lên trên, mặt không đổi sắc siết chặt cổ cô ta, tay trái ấn mặt cô ta vào tường, trong đôi mắt đào hoa như thấm đẫm sương lạnh, từng câu từng chữ chậm rãi mà chắc chắn từ đôi môi đỏ thốt ra bảy chữ: “Vai này, tôi sẽ diễn.”
------oOo------
Comments