Chương 8

Chương 8

Bên ngoài hội trường, không biết mưa bắt đầu nặng hạt từ lúc nào, tia chớp xé toạc màn đêm, nước mưa xối xả táp vào bậc thang cao, bắn lên từng lớp bọt trắng xóa.

 

Mãi cho đến khi một bóng dáng che ô xuất hiện giữa màn mưa.

 

Dưới tán ô đen rộng, Tần Phạn kéo theo vạt váy dài thướt tha, chậm rãi bước đến, dáng người mảnh mai yêu kiều, ung dung đi giữa cơn mưa,

tựa như bức tranh vẽ mỹ nữ đang từ từ mở ra dưới nét bút tài hoa của bậc thánh thủ.

 

Tiểu Thỏ cố gắng hết sức giơ ô che phía trên Tần Phạn, cẩn thận đi sát bên cạnh.

 

Ngay sau đó, Tần Phạn dừng bước, ngón tay thon dài, mát lạnh đẩy nhẹ cán ô về phía cô bé, giọng nói êm tai vẫn thanh đạm như cũ: “Đừng để bị ướt.”

 

Len lén liếc nhìn tiên nữ bên cạnh qua khóe mắt, Tiểu Thỏ đến giờ vẫn cảm thấy mình như đang mơ.

 

Rõ ràng vị tiên nữ xinh đẹp lương thiện này, vừa rồi lại bá đạo mạnh mẽ đến thế, trực tiếp véo cổ nữ thần trong mộng của giới giải trí có hậu thuẫn hùng mạnh kia ấn vào tường.

 

Giờ nghĩ lại, trái tim nhỏ bé vẫn còn đập thình thịch vì sợ hãi.

 

Tiểu Thỏ đương nhiên không quên chuyện chính: “Chị Phạn Phạn, lỡ như nữ thần Tần… À không, ý em là Tần Dư Chỉ, lỡ như Tần Dư Chỉ lấy được video giám sát ở hành lang rồi tung lên mạng bôi nhọ chị thì sao ạ?”

 

Những người ở đó đều biết là Tần Dư Chỉ gây sự trước. Nhưng cư dân mạng không biết.

Hơn nữa, người đứng về phía chị Phạn Phạn ở đây chỉ có mình cô bé! Đối phương lại có nhiều trợ lý như vậy, quá bất lợi.

 

Chiếc xe bảo mẫu màu trắng dừng lại bên đường.

 

Vì trời mưa, lại thêm họ rời đi muộn, nên bên ngoài hội trường vốn náo nhiệt giờ đây ngoài chiếc xe này ra, chỉ còn lác đác vài chiếc xe đi ngang qua.

 

Tần Phạn khom lưng lên xe, thờ ơ nói: “Cô ta sẽ không làm vậy đâu.”

 

Tần Dư Chỉ cực kỳ phù phiếm, chẳng dễ dàng gì mới xây dựng được hình tượng nữ thần cao cao tại thượng, làm chủ mọi thứ, sao có thể để lộ bộ mặt bị mình nghiền ép chứ. Trong mắt cô ta, việc bị ấn mặt sỉ nhục tối nay chính là vết nhơ đen tối, chắc chắn hận không thể xóa bỏ vĩnh viễn.

 

Nhưng Tần Dư Chỉ sẽ dùng những thủ đoạn còn ghê tởm hơn cả việc bạo lực mạng…

 

Từ nhỏ đến lớn, Tần Phạn chưa bao giờ xem nhẹ trình độ làm người khác buồn nôn của cô ta.

 

Tiểu Thỏ nhìn nghệ sĩ nhà mình với vẻ mặt sùng bái:

 

“Tần Dư Chỉ mà là nữ thần cái gì, Phạn tiên nữ nhà chúng ta mới là nữ thần thực sự!”

 

Bất kể là nhan sắc hay IQ luôn nghiền ép Tần Dư Chỉ, ngay cả đánh người tại trận cũng có thể khiến đối phương không dám hó hé, quá đỉnh.

 

Tần Phạn hơi bất ngờ trước phản ứng của Tiểu Thỏ: “Em không phải fan của cô ta sao?”

 

Tiểu Thỏ lập tức bày tỏ thái độ: “Đương nhiên không phải!”

 

“Em chỉ là một người dân bình thường chưa trải sự đời, lần trước ở trung tâm thương mại nhìn thấy minh tinh lớn nên hơi kích động thôi.”

 

Sợ Tần Phạn hiểu lầm lập trường của mình, cô bé còn giơ tay thề, “Em, Tiểu Thỏ, xin thề, mãi mãi đứng về phía tiên nữ Phạn nhà mình!”

 

Tần Phạn bị hình ảnh cô bé giơ ô đứng dưới mưa thề thốt làm cho bật cười, đôi môi đỏ khẽ cong lên.

 

Lúc này, một cái đầu ló ra từ ghế phụ: “Thề thốt gì đấy, còn không mau lên xe.”

 

Là Tưởng Dung đích thân đến đón Tần Phạn và Tiểu Thỏ.

 

Xe khởi động, Tưởng Dung nhắc trước một câu: “Em lên hot search rồi đấy, biểu hiện trên thảm đỏ hôm nay không tệ.”

 

Nghĩ đến lúc nãy hai người họ ở bên ngoài, cô nhíu mày nghi ngờ: “Nhưng mà… vừa rồi nghe hai đứa nói, có phải đã xảy ra chuyện gì mà

 

chị không biết không?”

 

Tiểu Thỏ hào hứng kể lại tường tận màn kịch ở hành lang. Tần Phạn muốn ngăn cũng không kịp.

Đành trơ mắt nhìn Tưởng Dung, người sắp-khó-thở đến nơi mà vẫn muốn nghe Tiểu Thỏ kể chi tiết.

 

Tần Phạn giả vờ không thấy, dùng khăn lông khô lau mái tóc hơi ẩm, sau đó chuyển vào không gian riêng tư phía sau thùng xe, thay bộ lễ phục có vạt váy bị ướt, mặc vào áo phông trắng và quần short đơn giản dự phòng trên xe.

 

Ngay sau đó, cô ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, lấy điện thoại ra lướt Weibo.

 

Ảnh cô bước trên thảm đỏ hôm nay đã nổi bật giữa một dàn nữ minh tinh đua nhau khoe sắc trên cùng sân khấu.

 

Chiếm một vị trí trên hot search:

 

#Tạo hình thảm đỏ của tiên nữ nhân gian Tần Phạn# Bình luận hot nhất phía dưới ——

“Nhan sắc này, vóc dáng này, khen một câu thần tiên tỷ tỷ không quá đáng chứ?”

 

“Có thể tin tưởng Tần Phạn – tiên nữ nhân gian mãi mãi.”

 

“Ánh mắt này, tiên khí ngập tràn!”

 

“Muốn say trong đôi mắt hoa đào của chị gái, hu hu hu”

 

“Chị đẹp thế này phải chăm chỉ hoạt động nhé, đừng lãng phí vẻ đẹp trời sinh này”

 

“Mặt đỏ tim đập jpg. Tại sao chỉ một chiếc váy hai dây bình thường mà mình cũng xem đến tim đập nhanh thế này”

 

Tần Phạn dùng ngón tay thon dài chống nhẹ đuôi mày, lơ đãng lướt tiếp xuống dưới.

 

Cơ bản là khen ngợi vẻ đẹp của cô, hơn nữa nhiệt độ tăng cực nhanh, cuối cùng trực tiếp vượt qua hot search vốn đứng đầu #Tần Dư Chỉ lần đầu thể hiện quan điểm tại lễ trao giải thời trang#

 

Hội trường cách khách sạn khá xa, dựa vào cửa sổ xe, nước mưa bên ngoài tí tách rơi, không có dấu hiệu ngớt.

 

Tần Phạn lướt xem tấm ảnh thảm đỏ của Tần Dư Chỉ trên điện thoại, có chút thất thần.

 

Nhớ lại những lời tàn nhẫn đã nói với Tần Dư Chỉ hai giờ trước. Nói thì dễ, làm mới khó.

Tình trạng của cô và Tần Dư Chỉ hiện tại giống như:

 

Một người mặc trang bị tân thủ cấp thấp, lại ngạo mạn thách thức một người chơi đại gia full đồ hoàng kim còn bật chế độ xem ai nhiều tiền hơn.

 

Ngay lúc Tần Phạn đang đau đầu, Tưởng Dung ngồi bên cạnh sau khi

nghe Tiểu Thỏ kể xong toàn bộ quá trình, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được.

 

Cô quay đầu nhìn Tần Phạn, đề nghị cực kỳ nghiêm túc: “Hay là, em vẫn nên cầu xin sếp Tạ nhà em đi.”

 

Còn đưa ra dẫn chứng rõ ràng: “Trương Ái Linh chẳng phải đã nói rồi sao, đàn ông chinh phục thiên hạ để chinh phục phụ nữ, phụ nữ chinh

phục đàn ông để chinh phục thiên hạ. Em ngẫm kỹ mà xem, đây là lá bài tẩy tốt nhất mà ông trời tạo ra nam nữ đã ban cho phụ nữ.”

 

Tần Phạn khẽ mím môi, như đang suy nghĩ gì đó ——

 

Coi Tạ Nghiên Lễ như công cụ để xử lý Tần Dư Chỉ, hình như cũng không phải là không thể chấp nhận?

 

Nhưng Tần Phạn không đáp lời, đầu ngón tay nghịch chiếc điện thoại mỏng, giọng điệu có chút thờ ơ: “Chị Tưởng, em thích dựa vào việc chinh phục thế giới để chinh phục đàn ông hơn.”

 

Tưởng Dung: “…”

 

Chị ấy im lặng hai giây, sau đó uể oải nói: “Em có nghĩ tới việc, có lẽ chinh phục một người đàn ông như sếp Tạ còn khó hơn cả chinh phục thế giới không?”

 

Ý cười trên mặt Tần Phạn tắt ngấm, cô kéo chiếc chăn mỏng trùm lên đầu: “Chị đừng nói nữa!”

 

Cự tuyệt giao tiếp.

 

Tầm mắt trước mặt tối sầm lại, trong đầu Tần Phạn hiện lên khuôn mặt vô tình vô dục của Tạ Nghiên Lễ, ngay cả khi đang làm chuyện thân mật nhất, anh vẫn có thể giữ được lý trí hoàn toàn.

 

Một người đàn ông như vậy, dụ anh sa ngã, dụ anh mất đi lý trí, quả thực còn k*ch th*ch hơn cả chinh phục thế giới.

 

Nghĩ đến cảnh một Phật tử trầm luân tình kiếp, chủ động bước xuống thần đàn.

 

Không biết tự lúc nào, chiếc chăn mỏng trùm trên mặt Tần Phạn đã tuột xuống, cô cứ thế mà ngủ thiếp đi.

 

Tưởng Dung nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tần Phạn, đưa tay điều chỉnh góc độ ghế cho cô, nói nhỏ với tài xế: “Lái chậm một chút.”

 

Vốn còn định hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì với Tần Dư Chỉ, thấy cô mệt như vậy, Tưởng Dung đành nén lại mọi câu hỏi, tạm thời không nhắc đến nữa.

 

 

Địa điểm tổ chức lễ trao giải thời trang ở Phỉ Thành, giáp ranh với Bắc Thành. Vì trời mưa, nhóm Tần Phạn trực tiếp ở lại khách sạn, không lái xe lên cao tốc trong mưa.

 

Mưa lớn tạnh vào lúc nửa đêm. “Reng…”

Tiếng chuông điện thoại rung lên trong phòng khách sạn tối đen.

 

Trên chiếc giường lớn trắng như tuyết, đột nhiên một bàn tay nhỏ trắng sứ gần như hòa vào màu ga giường vươn ra, mò mẫm tìm điện thoại, giọng nói hơi khàn: “Alo?”

 

“Là chị đây, mau mở cửa!” Giọng Tưởng Dung gấp gáp.

Mười phút sau, trong phòng khách của căn suite.

 

Tưởng Dung không giấu được vẻ tức giận, đưa chiếc máy tính bảng đang mở cho Tần Phạn, “Phòng làm việc của Tần Dư Chỉ một tiếng

trước đã like bài của fan khen tạo hình thảm đỏ của cô ta rất có phong tình vạn chủng của nữ chính ‘Phong Hoa’, ngầm ám chỉ Tần Dư Chỉ đã ký hợp đồng đóng ‘Phong Hoa’.”

 

“Nguyên nhân là do có một V lớn là fan nguyên tác trên Weibo nói tạo hình thảm đỏ lần này của em rất có cảm giác của Ninh Phong Hoa, đề nghị đạo diễn Bùi cân nhắc chọn em.”

 

“Bây giờ trên mạng đang dìm em để nâng Tần Dư Chỉ, thế còn chưa đủ, đoạn livestream Hoa Dao nói em nhận được vai thử kính trước đó cũng bị đào lại, chế giễu em từ tiên nữ sa xuống vũng bùn.”

 

Bây giờ không chỉ đơn giản là vấn đề tranh giành tài nguyên, nghiêm trọng hơn là danh tiếng bị tổn hại.

 

Trong giới giải trí, danh tiếng của diễn viên thậm chí còn quan trọng ngang với kỹ năng diễn xuất.

 

Tần Phạn ngồi trên sofa, dưới ánh đèn sáng rực, hàng mi cô khẽ rũ xuống, gò má nghiêng được ánh đèn chiếu vào trắng lạnh như ngọc

 

thượng hạng, vẻ mặt không cảm xúc nhìn giao diện Weibo trên màn hình.

 

Độ hot của hot search cá nhân của cô và Tần Dư Chỉ đã rơi khỏi top 5.

 

Thay vào đó leo lên hạng nhất là #Tần Dư Chỉ Tần Phạn ai hợp với Ninh Phong Hoa hơn#

Dưới chủ đề này toàn là ảnh so sánh thảm đỏ của cô và Tần Dư Chỉ. Nhưng bình luận hot từ chỗ toàn l**m láp nhan sắc của cô đã biến thành

——

 

“Mặt Tần Phạn đẹp thì đẹp thật, nhưng mọi người không thấy cô ấy… Ừm, tạo hình này hơi rẻ tiền sao? Cả người không có một món trang sức nào.”

 

“Tiên nữ cũng thiếu tiền à?”

 

“Xem thảm đỏ của nữ thần Tần kìa, môi đỏ rực lửa với váy đen nhung, cao quý mà không mất đi vẻ tao nhã, phong cách cổ điển đúng là Ninh Phong Hoa bản gốc.”

 

“Trên cổ Tần Dư Chỉ là mẫu trang sức quý hiếm của thương hiệu hàng đầu T đúng không? Không so sánh thì thôi, vừa so Tần Phạn trông kém sang hẳn.”

 

“May mà đạo diễn Bùi tinh mắt, nhìn ra ngay Tần Dư Chỉ hợp với Ninh Phong Hoa hơn, sớm định đoạt, đỡ bị người qua đường nào đó làm

phiền!”

 

“Nói Tần Phạn là người qua đường thì hơi quá rồi đấy? Dù sao năm đó người ta cũng là tiểu tiên nữ giới múa cổ điển, nữ thần thật sự, danh

 

tiếng vang xa.”

 

“Thế thì liên quan gì đến giới giải trí, tại sao cứ phải bám víu vào tác phẩm điện ảnh?”

 

 

Tiểu Thỏ lẩm bẩm bên cạnh: “Sao mình không nghĩ ra nhỉ, còn có thể tấn công từ góc độ chị Phạn Phạn không đeo nổi trang sức?”

 

Trọng điểm là góc độ này, cư dân mạng thật sự rất dễ bị kích động!

 

Nữ thần bảo vật cấp của giới múa cổ điển năm nào, tiên nữ Tần Phạn không vướng bụi trần, lớn lên bằng sương sớm, giờ đây lại sống đến

mức trang sức cũng không mua nổi, đây quả là một cốt truyện đảo ngược đầy kịch tính nối tiếp nhau.

 

Tưởng Dung thấy Tần Phạn xem rất chăm chú, hỏi: “Em có cảm nghĩ gì?”

 

Tưởng Dung biết sơ qua về bối cảnh của Tần Dư Chỉ, nhưng không biết tại sao cô ta lại nhắm vào Tần Phạn, nghĩ đến họ của hai người, bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ: “Hai đứa không phải thật sự là kịch bản chị em nhà giàu yêu hận tình thù đấy chứ?”

 

Có thể liên hôn thương mại với Tạ Nghiên Lễ, bối cảnh của Tần Phạn tuyệt đối không thể xem thường.

 

Như vậy ——

 

Từ đó có thể thấy, Tần Dư Chỉ và Tần Phạn rất có khả năng là cùng một chữ ‘Tần’!

 

Tần Phạn ngước mắt lên, đôi con ngươi đen láy tĩnh lặng: “Ồ, cảm nghĩ của em là giá trị làm ra bộ lễ phục của em có thể mua được hai bộ trang sức trên cổ cô ta.”

 

Vẫn không trả lời câu hỏi thứ hai của cô.

 

Tưởng Dung tức giận trợn trắng mắt: “Đây là trọng điểm sao!”

 

Rồi sau đó ảo não đập bàn một cái, “Đúng là âm hồn không tan! Giờ chúng ta phải làm sao? Mặc kệ cô ta à?”

 

Biết cô vẫn chưa từ bỏ ý định với «Phong Hoa», Tần Dư Chỉ tự nhiên muốn hoàn toàn xác nhận, tránh đêm dài lắm mộng.

 

Khóe môi Tần Phạn bỗng cong lên một đường nhẹ nhàng, cuối cùng cũng trấn an người đại diện nhà mình: “Chị Tưởng, chị không phát hiện ra sao? Weibo chính thức của «Phong Hoa» cũng đâu có đăng bài tuyên bố chính thức.”

 

Tưởng Dung phản ứng cực nhanh, liên tục gật đầu: “Điều này cho thấy

«Phong Hoa» không chấp nhận việc phe Tần Dư Chỉ gây áp lực đòi tuyên bố trước, nói cách khác…”

 

“Chúng ta vẫn còn thời gian để giành lại vai diễn này!” Nhưng, giành lại thế nào?

Tần Phạn và Tưởng Dung nhìn nhau.

 

Tưởng Dung hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay: “Em yên tâm, chị dù có phải huy động hết mọi mối quan hệ, cũng phải tìm hiểu rõ ràng tại sao

 

đạo diễn Bùi lại bỏ em chọn Tần Dư Chỉ, tìm được nguyên nhân mới dễ giải quyết.”

 

Tần Phạn lắc đầu, giọng nói pha chút lạnh lẽo: “Ngoài chuyện này ra, căn nguyên chủ yếu vẫn là Tần Dư Chỉ. Dù lần này có tìm hiểu rõ ràng, vẫn sẽ có lần sau, cô ta sẽ giống như miếng cao dán chó, bám dính lấy em không tha.”

 

Trước đó cô đã sớm đoán được là Tần Dư Chỉ giở trò sau lưng, nhưng không có bằng chứng. Vốn định dỗ dành Tạ Nghiên Lễ giúp điều tra nguyên nhân, chính là để lấy bằng chứng.

 

Mà bây giờ ——

 

Tần Phạn vươn ngón tay chạm vào điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng: Bằng chứng mới ra lò, đang nằm trong tay cô.

 

Bên này, Tưởng Dung á khẩu: “…”

 

Thật không ngờ nữ thần thanh cao thoát tục Tần Dư Chỉ trong lời đồn, thực tế lại là loại người này…

 

“Đi thôi.” Tần Phạn cầm điện thoại, không để Tưởng Dung bận tâm những chuyện trên mạng nữa, cất bước đi ra ngoài.

 

Tưởng Dung vội đứng dậy theo sau: “Ơ, nửa đêm nửa hôm em đi đâu đấy?”

 

Bây giờ mới bốn giờ sáng, bên ngoài màn đêm vẫn đặc quánh như mực tàu.

 

Tần Phạn nghiêng người, bình tĩnh đáp một câu: “Về nhà.”

 

Hả?

 

Về nhà?

 

Tưởng Dung nghi ngờ nhìn cô, đây là nghĩ thông suốt, muốn về nhà tìm chồng giúp đỡ rồi sao?

 

Đêm sau cơn mưa đặc biệt yên tĩnh, chiếc xe bảo mẫu màu trắng lao nhanh trong bóng tối, trên đường loáng thoáng còn nghe được tiếng ếch nhái côn trùng kêu râm ran.

 

Đúng bảy giờ sáng.

 

Xe bảo mẫu dừng lại bên ngoài một căn biệt thự song lập với hai tông màu xanh lam và trắng chủ đạo, kiểu dáng độc đáo, mang đậm cảm giác cổ tích.

 

Tần Phạn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn căn biệt thự từ xa, ánh mắt vốn lười biếng tản mạn thường ngày, lúc này lại lộ rõ vẻ hoài niệm.

 

“Đây là đâu?” Tưởng Dung hiếm khi thấy cô lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy, “Kiểu dáng biệt thự này khá đẹp đấy.”

 

Biệt thự nằm ở lưng chừng núi, phong cảnh tuyệt đẹp, môi trường trang nhã, là khu nhà giàu đời đầu nổi tiếng ở Bắc Thành. Một số gia tộc thượng lưu thực sự có gốc gác, năm đó không ít người đã chọn nơi này để an cư.

 

Chỉ là so với những căn biệt thự kiểu cổ điển bên cạnh, căn này có vẻ độc đáo hơn một chút.

 

Giọng Tần Phạn rất nhẹ: “Đương nhiên là đẹp rồi, đây là do ba em tự tay thiết kế lại ngoại thất trước khi em ra đời. Em đã ở đây 18 năm.”

 

Bởi vì ba nói, cô là công chúa nhỏ của ông, công chúa nhỏ thì phải sống trong lâu đài cổ tích.

 

Bắc Thành đương nhiên không thể tùy tiện xây lâu đài, nên ba cô đành lùi một bước, thiết kế ra căn biệt thự như thế này.

 

Tưởng Dung hiểu ra, chỉ cần nhìn tòa biệt thự này thôi cũng có thể cảm nhận được sự mong chờ và yêu thương của người cha dành cho cô công chúa nhỏ.

 

“Thì ra em nói về nhà là về nhà mẹ đẻ.” Nhà mẹ đẻ?

Độ cong hoài niệm trên khóe môi Tần Phạn dần ngưng lại thành ý cười mỉa mai lạnh lẽo: “Đây là nhà mẹ đẻ của Tần Dư Chỉ.”

 

Tưởng Dung cảm thấy não mình không đủ dùng, đầu óc đầy dấu chấm hỏi: “…”

 

“Khoan đã, đây không phải ba em xây sao, sao lại thành nhà Tần Dư Chỉ? Em đến đây làm gì?”

 

“Còn nữa, em với Tần Dư Chỉ rốt cuộc có quan hệ gì?” “Em đừng xuống xe vội, nói rõ ràng cho chị rồi hẵng đi!” Tiểu Thỏ đã mở cửa xe từ bên ngoài.

 

Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Tần Phạn tràn đầy vẻ thờ ơ, cô xuống xe rồi đứng thẳng dậy, nhìn căn biệt thự từ xa, giọng nói thanh đạm như từ nơi chân trời vọng lại: “Đến đây tìm người giám hộ của Tần Dư Chỉ, bảo họ quản cho kỹ con chó điên này, đừng thả ra ngoài cắn người.”

 

“Còn về quan hệ…”

 

Tần Phạn chậm rãi quay người lại, qua cửa sổ xe, nở một nụ cười như không cười với Tưởng Dung: “Tần Dư Chỉ là con gái của chú hai em, chú hai em là chồng hiện tại của mẹ em.”

 

Ngón trỏ thon dài chỉ về phía căn biệt thự màu lam trắng được non xanh nước biếc bao quanh, giọng nói nhàn nhạt: “Mà cả nhà ba người họ đang sống trong căn biệt thự do ba em xây.”

------oOo------

Comments