Chương 9

Chương 9

Trái ngược với phong cách cổ tích sạch sẽ bên ngoài biệt thự, Tần Phạn vừa bước vào phòng khách đã suýt bị phong cách trang hoàng hoa lệ, xa hoa, phô trương bên trong làm cho chói mắt.

 

Giấy dán tường được đổi thành màu vàng kim nhạt, chiếc đèn chùm khổng lồ lộng lẫy kia bật sáng, có thể nhìn rõ hai người đang dùng bữa trong phòng ăn kiểu mở bên cạnh.

 

Tần Phạn đứng ở cửa, đôi mắt bị ánh đèn làm cho hơi nheo lại.

 

“Phạn Phạn?”

 

Bên bàn ăn, một người phụ nữ mặc váy lụa dài màu trắng tinh xảo đột nhiên đứng dậy, không thể tin nổi nhìn cô con gái đột ngột xuất hiện ở cửa.

 

Trên gương mặt xinh đẹp tương tự Tần Phạn ẩn chứa nét u sầu không thể xóa nhòa, lúc này đáy mắt lại tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.

 

Tầm mắt Tần Phạn khôi phục lại bình thường, bình tĩnh gọi một tiếng: “Mẹ.”

 

Một người đàn ông trung niên ngồi đối diện bà, chính là chú hai Tần Lâm của Tần Phạn, cũng là chồng hiện tại của mẹ cô.

 

Tần Lâm ôn hòa vẫy tay với Tần Phạn: “Phạn Phạn về rồi đấy à, lại đây ăn thêm chút bữa sáng với mẹ con đi.”

 

“Bà ấy nhớ con lắm.”

 

Tần Phạn không đáp, ánh mắt dừng trên người người đàn ông vừa nói.

 

Dù đã ngoài trung niên, Tần Lâm vẫn giữ được vóc dáng rất tốt, nho nhã ôn hòa, ra dáng một doanh nhân thành đạt.

 

Lúc này, tiếng dép lê vang lên từ cầu thang, giọng điệu mang theo chút nũng nịu: “Ba mẹ, sao hai người ăn sáng mà không gọi con—”

 

Tần Dư Chỉ mặc bộ đồ ngủ ở nhà đi từ tầng hai xuống, đập vào mắt chính là bóng dáng Tần Phạn.

 

Cô ta đột ngột dừng lại, ngay sau đó mỉm cười nói: “Chào mừng em về nhà.”

 

Tần Dư Chỉ ngồi xuống bên cạnh Tần phu nhân, thân mật kéo tay bà: “Mẹ, hôm nay mẹ tự tay làm món bánh bí đỏ con thích ăn đó nha.”

 

Tần phu nhân bị con gái riêng ôm thân mật như vậy ngay trước mặt con gái ruột, cơ thể hơi cứng đờ.

 

Tần Dư Chỉ cố ý nhướng mày nhìn về phía Tần Phạn: “Phạn Phạn, em thấy chị với mẹ quan hệ tốt như vậy, sẽ không giống hồi nhỏ mà ghen tuông ném đũa đi chứ?”

 

Sắc mặt Tần Phạn không đổi, cứ thế nhìn gia đình ba người họ.

 

Cô biết từ nhỏ, sau khi ba qua đời, mẹ gả cho chú hai, cô không chỉ mất đi ba, mà còn mất cả mẹ.

 

Tần phu nhân theo bản năng muốn kéo tay Tần Phạn: “Phạn Phạn, ngồi…”

 

Tần Phạn tránh tay bà, lời nói rất lễ phép: “Không ngồi đâu ạ, con nói xong sẽ đi ngay.”

 

“Con đến đây để mời chú hai quản cho kỹ cô con gái quý hóa nhà mình.”

 

“Quản” và “quý hóa”, hai chữ này Tần Phạn cố tình nhấn mạnh, sợ vị chú hai thích ba phải này của cô nghe không hiểu.

 

Cả nhà đồng loạt nhìn về phía Tần Phạn.

 

Tần Dư Chỉ tỏ vẻ vô tội nhìn Tần Phạn: “Phạn Phạn, có phải em có hiểu lầm gì với chị không?”

 

“Cũng phải, từ nhỏ em đã hiểu lầm chị rất nhiều rồi.”

 

Tần Phạn lười xem cô ta giả tạo, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình điện thoại.

 

Một đoạn đối thoại rè rè phát ra từ điện thoại:

 

“Là cô làm đúng không?”

 

“Là tôi làm thì sao nào, Phạn Phạn, cô nên hiểu, chỉ cần tôi còn ở trong giới giải trí một ngày, thì sẽ còn ngáng đường cô…”

 

Đoạn ghi âm vừa bắt đầu phát, Tần Dư Chỉ đã phản ứng lại, ánh mắt tối sầm lại, ngay sau đó thở dài một tiếng, “Phạn Phạn, chị không ngờ em lại hận chị đến vậy.”

 

“Vốn còn định giúp em che giấu, em lại cắt câu lấy nghĩa…”

 

Nói rồi, Tần Dư Chỉ kéo cổ áo ngủ cao xuống, để lộ vết véo tím xanh trên cổ.

 

“Hít…”

 

Tần phu nhân hít một hơi khí lạnh, hoảng hốt nhìn về phía Tần Phạn, “Phạn Phạn, sao con có thể bắt nạt chị con như vậy?”

 

Lúc đó Tần Phạn véo cổ cô ta căn bản không dùng sức, không thể nào qua một đêm mà vết bầm lại thành ra thế này.

 

Vậy mà mẹ ruột của cô không phân biệt trắng đen đã nghi ngờ chính mình, Tần Phạn khẽ run hàng mi, cảm thấy có chút buồn cười.

 

Hồi nhỏ cô từng bị Tần Dư Chỉ hãm hại, bất lực không thể biện minh cho mình, bởi vì tất cả mọi người luôn tin tưởng Tần Dư Chỉ ngoan ngoãn hiểu chuyện, mà cho rằng cô được ba nuông chiều từ nhỏ, tính tình quái đản khó ưa.

 

Dưới bóng ma đó, Tần Phạn đã hình thành thói quen phải nắm được bằng chứng trước khi đối đầu với người khác.

 

Cho nên Tần Phạn biết rõ Tần Dư Chỉ vẫn luôn giở trò sau lưng mình, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng, lúc này mới kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.

 

Tối qua ở hành lang lễ trao giải thời trang, Tần Dư Chỉ đã mắc câu, để cô nhân cơ hội ghi âm lại đoạn bằng chứng này——

 

Tần Lâm không lên tiếng, ngầm đồng ý để Tần phu nhân chỉ trích Tần Phạn.

 

Tần Phạn lơ đãng gõ ngón tay lên mặt bàn: “Đầu tiên, cô tố cáo tôi véo cổ cô, có thể mang theo bằng chứng đến Cục Cảnh sát, dựa theo vết thương này của cô, tôi có thể bị cấu thành tội cố ý gây thương tích.

Nhưng mà, Tần Dư Chỉ, cô có dám đi báo án không?” Tần Dư Chỉ cắn chặt môi dưới không nói.

Cô ta đương nhiên không dám.

 

Tần Phạn không thèm để ý đến cô ta nữa, chuyển ánh mắt sang Tần Lâm đang im lặng bên cạnh: “Chú hai nếu không quản được Tần Dư Chỉ, vậy thì mời bà nội về chủ trì đi ạ.”

 

“Đoạn ghi âm này trong tay con, đủ để chứng minh Tần Dư Chỉ lợi dụng quyền lực gia tộc để hãm hại người thân.”

 

Bà nội Tần hiện giờ là người nắm quyền Tần gia, còn Tần Lâm chỉ là người thay mặt điều hành, cho nên khi Tần Phạn nhắc đến bà nội, Tần Lâm cuối cùng cũng lên tiếng: “Con muốn thế nào?”

 

Tần Phạn đứng đó với tư thế kẻ cả, rành mạch nói: “Yêu cầu của con rất đơn giản, quản tốt Tần Dư Chỉ, đừng để cô ta dựa vào thân phận Tần gia mà tùy tiện ra ngoài cắn người, chú hai làm được không?”

 

“Tần Phạn cô…!”

 

Tần Dư Chỉ vừa định mở miệng.

 

Tần Lâm liền quát lớn: “Tiểu Chỉ, từ nay về sau không được bắt nạt Phạn Phạn nữa, hai chị em có hiểu lầm gì không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế à.”

 

“Còn nữa Phạn Phạn, tuy con đã gả vào Tạ gia, nhưng cũng cần người nhà mẹ đẻ chống lưng, hai chị em đóng cửa lại gây sự thế nào cũng được, đừng để người ngoài nhìn vào chê cười.”

 

Nói xong, Tần Lâm đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

 

Bà Tần mặt đầy căng thẳng nhìn theo bóng Tần Lâm rời đi, sau đó muốn nắm tay Tần Phạn: “Phạn Phạn, con vào phòng với mẹ một lát…”

 

Tần Dư Chỉ bên cạnh hừ lạnh một tiếng, tay bà khựng lại giữa không trung.

 

Ngay sau đó.

 

Tần Dư Chỉ ném đũa xuống, không nói lời nào, xoay người lên lầu.

 

Tần Phạn nhìn người mẹ hoảng loạn của mình: “Không có việc gì thì con đi đây.”

 

“Có chứ, mẹ con mình đã một năm không gặp mặt rồi, Phạn Phạn, mẹ nhớ con lắm.”

 

Nhìn đôi mắt đẹp ẩn chứa nỗi u sầu và nhớ nhung kia, đó hoàn toàn không phải là diễn kịch.

 

Tần Phạn vốn không định đồng ý… Nhìn đồng hồ.

Tần Phạn lạnh nhạt nói một câu: “Con chỉ có mười lăm phút.”

 

“Được được được.” Bà Tần vội vàng kéo Tần Phạn vào phòng mình.

 

Trong phòng, Tần phu nhân đầu tiên là sờ sờ mặt con gái: “Phạn Phạn, con sống có tốt không.”

 

“Còn mười bốn phút, mẹ muốn nói gì thì nói đi, đừng lãng phí thời

gian.” Tần Phạn đối với thứ tình mẹ muộn màng này của bà chẳng hề để tâm, nếu thật sự yêu thương đứa con gái này, thì sớm đã làm gì rồi.

 

Bà Tần nghẹn lời, sau đó nói: “Phạn Phạn, mẹ biết con không thích mẹ gả cho chú hai con, nhưng mẹ biết làm sao bây giờ, ba con mất sớm, mẹ góa con côi không sống nổi.”

 

“Vì mẹ, con nhịn một chút được không, sau này đừng l* m*ng như hôm nay nữa, lỡ như, lỡ như…”

 

“Lỡ như chú hai vì chuyện này mà tức giận không cần mẹ nữa, mẹ sợ điều này đúng không.” Khóe môi Tần Phạn cong lên một đường lạnh lẽo, “Cho nên sao, bắt con một điều nhịn chín điều lành, giống như trước kia, không so đo với Tần Dư Chỉ, mặc kệ cô ta bắt nạt con, bôi nhọ con

sao.”

 

Người mẹ này của cô, giống như dây tơ hồng vậy, rời xa đàn ông là không thể tồn tại được.

 

“Không nghiêm trọng đến thế đâu, con hiểu lầm tiểu Chỉ rồi, con bé là cô gái rất lương thiện, ngày thường ở nhà luôn nói tốt cho con.” bà Tần cảm thấy Tần Phạn quá cực đoan, nghĩ người khác quá xấu xa.

 

Tần Phạn không muốn nói chuyện với người mẹ ngốc bạch ngọt này của mình nữa, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

 

“Phạn Phạn, nếu tiểu Chỉ không thích con làm diễn viên, con rút khỏi giới giải trí đi.”

 

Nghe thấy lời này, ngón tay Tần Phạn đặt trên nắm cửa hơi siết lại, vài giây sau, cô quay lưng về phía mẹ cô, để lại một câu không chút cảm xúc: “Mẹ đúng là mẹ ruột của con mà.”

 

Hoàn toàn không quan tâm đến sự nghiệp, ước mơ của con gái ruột, chỉ vì con gái riêng không vui thì có thể nhẹ nhàng nói ra lời bắt cô từ bỏ sự nghiệp như vậy.

 

Tần Phạn cười tự giễu, may mắn là từ khi còn nhỏ, cô đã không còn bất kỳ mong đợi nào đối với vai trò người mẹ này nữa.

 

Ở cửa cầu thang, người làm đột nhiên ngăn cô lại: “Cô hai, cô cả đang đợi cô ở chỗ xích đu ngoài vườn hoa.”

 

Xích đu?

 

Tần Phạn vốn định rời đi ngay lập tức, như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lạnh đi.

 

Không cần người làm dẫn đường, Tần Phạn xoay người đi về phía vườn hoa.

 

Cô quen thuộc nơi đó hơn bất kỳ ai.

 

Bởi vì chiếc xích đu đó, là do ba tự tay mài giũa làm cho cô, ngồi trên xích đu, dường như cảm giác ba vẫn còn ở bên cạnh bầu bạn với cô.

 

Đi qua từng lớp bụi hoa, dưới gốc cây anh đào to lớn, chiếc xích đu nhỏ nhắn tinh xảo vốn đứng lặng ở đó đã biến mất không thấy.

 

Con ngươi đen nhánh của Tần Phạn đột nhiên co rút lại——

 

Tần Dư Chỉ đã thay một bộ quần áo gọn gàng, tay đang nghịch một cây kéo lớn, dưới chân xuất hiện một đống mảnh gỗ và dây thừng đứt đoạn.

 

Thấy Tần Phạn đến, cô ta cười nói với cô: “Chiếc xích đu rách nát kia của cô sắp mục rồi, tôi giúp cô xử lý nó.”

 

Rồi sau đó vặn vặn cổ tay, “Sợi dây thừng đó chắc thật, suýt nữa cắt không đứt, may mà…”

 

Hàng mi Tần Phạn rũ xuống, từng bước một đi về phía Tần Dư Chỉ.

 

Biết rõ ý nghĩa của chiếc xích đu này đối với Tần Phạn, lúc này thấy cô như vậy, ánh mắt Tần Dư Chỉ càng thêm ác liệt.

 

“Tránh ra.”

 

Tần Phạn đột nhiên mở miệng.

 

Nhìn những mảnh gỗ bị Tần Dư Chỉ giẫm dưới chân.

 

Tần Dư Chỉ nghĩ đến mục đích của mình, ra hiệu bằng mắt cho người làm bên cạnh.

 

Tối qua Tần Phạn sỉ nhục cô ta như vậy, không làm nhục lại, sao cô ta có thể nhịn được.

 

Tần Phạn nhìn chằm chằm những mảnh gỗ vỡ vụn và sợi dây thừng đứt đoạn, vươn đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào một mảnh.

 

Như thể sợ làm đau chúng vậy.

 

Đây là món quà cuối cùng ba tặng cô. Bây giờ cũng không còn nữa.

Đầu ngón tay Tần Phạn đột nhiên thu lại, ngước mắt lên, lạnh lẽo u ám nhìn Tần Dư Chỉ đang hả hê.

 

Tần Dư Chỉ bị ánh mắt của cô làm cho giật mình.

 

Rồi sau đó hoàn hồn, Tần gia chính là địa bàn của cô ta, có gì phải sợ chứ.

 

Hất cằm lên, ra lệnh cho người làm:: “Giữ chặt nó lại cho tôi!”

 

Ánh mắt dừng trên chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh của Tần Phạn, tưởng tượng xem, nếu chiếc cổ này bị mình bóp chặt, liệu cô còn có thể dùng đôi mắt xinh đẹp mà kiêu ngạo kia hung dữ trừng mắt nhìn mình không.

Môi đỏ của Tần Phạn mím chặt, nhìn bảy tám người làm xông tới. Thấy đám người làm sắp tóm được mình, Tần Dư Chỉ cười sung sướng

——

 

Đột nhiên, giọng quản gia gấp gáp truyền đến: “Cô cả, ngài Tạ đến đón cô hai!”

 

Bàn tay nắm chặt của Tần Phạn đột nhiên buông lỏng.

 

Lần đầu tiên cô cảm thấy ba chữ ‘ngài Tạ’ lại êm tai đến vậy.

 

Cô lạnh lùng liếc nhìn Tần Dư Chỉ có vẻ mặt khó coi, châm chọc nói: “Muốn tiếp tục không?”

 

Sắc mặt Tần Dư Chỉ u ám.

 

Những người hầu kia không dám cản, mặc cho Tần Phạn đi thẳng ra khỏi vườn hoa.

 

Tần Phạn đứng ở cửa phòng khách, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng thon dài thẳng tắp ngồi trên sofa.

 

Lúc này có lẽ đã nghe thấy tiếng động, Tạ Nghiên Lễ đang nghiêng mắt nhìn qua.

 

Ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Phạn, ánh mắt người đàn ông tối sầm lại một cách vi diệu trong nháy mắt, giọng nói

trước sau như một lạnh lẽo trầm thấp: “Lại đây.” Tần Phạn do dự hai giây.

Như thể không nhìn thấy Tần Lâm đang ngồi đối diện Tạ Nghiên Lễ.

 

Nước mắt đột nhiên rơi xuống từ đôi mắt hoa đào xinh đẹp quyến rũ kia. Rồi sau đó vài ba bước nhào vào lòng Tạ Nghiên Lễ: “Chồng ơi, hu hu hu.”

 

Tạ Nghiên Lễ là lần đầu tiên nhìn thấy cô thực sự rơi nước mắt, ngón tay dài đặt trên eo cô hơi khựng lại, ngay sau đó ôm lấy vai cô: “Ai bắt nạt

em?”

 

Ánh mắt bình thản lướt qua Tần Dư Chỉ vừa theo sau Tần Phạn đi vào, lại khiến người ta không rét mà run.

 

Tần Dư Chỉ đối diện với đôi mắt vô tình vô dục, như đang nhìn người chết của Tạ Nghiên Lễ, sợ đến co rúm người lại.

 

Lại là ánh mắt đó.

 

Một người đàn ông không chút tình cảm, như được tạc từ băng ngọc thật sự, dựa vào cái gì mà lại dịu dàng ôm Tần Phạn như vậy.

 

Tần Dư Chỉ vừa kinh hãi vừa không thể tin nổi.

 

Tần Phạn vốn chỉ định thử một chút, không ngờ Tạ Nghiên Lễ lại phối hợp như vậy.

 

Trong lòng vững vàng, biết gã đàn ông chó má này không muốn nhìn thấy bà Tạ bị bắt nạt, làm mất mặt Tạ gia bọn họ.

 

“Cô ta làm hỏng chiếc xích đu ba em làm cho em rồi.” Tần Phạn nghĩ đến chiếc xích đu đó, đưa tay che mắt, giọng nói có chút run rẩy, “Đó là món quà cuối cùng ba tặng em.”

 

Tần Phạn nhân cơ hội trút bỏ những cảm xúc vốn đang kìm nén, nước mắt chảy dài theo kẽ tay.

 

Cô không muốn tỏ ra yếu thế trước bất kỳ ai, từ nhỏ đến lớn đều biết,

khóc không giải quyết được bất cứ chuyện gì, chỉ khiến những kẻ muốn bắt nạt bạn càng thêm không kiêng nể, làm trầm trọng thêm tình hình.

 

Tạ Nghiên Lễ không đẩy Tần Phạn ra, nữ chủ nhân Tạ gia không phải là mèo hoang chó dại ven đường nào cũng có thể bắt nạt được.

 

Anh một tay ôm lấy Tần Phạn, đôi môi mỏng bật ra tiếng cười lạnh rõ ràng: “Tổng giám đốc Tần, ông dạy dỗ con gái mình như vậy đấy à?”

 

Tần Lâm vốn còn định nói chuyện hợp tác giữa hai nhà với Tạ Nghiên Lễ.

 

Bây giờ đều bị đứa con gái ngu ngốc này làm hỏng bét.

 

Ông đau đầu mắng Tần Dư Chỉ: “Hỗn xược, còn không mau xin lỗi em gái con và Tạ tổng đi!”

 

Rồi sau đó an ủi Tần Phạn: “Phạn Phạn, chú hai làm cho con một chiếc xích đu khác tốt hơn, đừng khóc nữa.”

 

Tần Phạn giọng khàn khàn, nói với Tạ Nghiên Lễ: “Chúng ta về thôi.”

 

Ba không còn, xích đu của ba cũng không còn, nơi này cũng chẳng có gì đáng để cô lưu luyến.

 

Nhưng mà, Tần Dư Chỉ, cô sẽ không bỏ qua.

 

Trước khi đi, Tần Phạn ngẩng đầu, mở to đôi mắt đỏ hoe đáng thương vô cùng nói: “Tôi thích nhà kính trồng hoa của chị ấy, có thể chuyển nó sang nhà chúng ta được không?”

 

Tần Dư Chỉ cuối cùng cũng phản ứng lại, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ: “Không được!”

 

Nhà kính trồng hoa đó chứa đựng tất cả những bông hoa mà chàng trai cô thầm yêu suốt thời niên thiếu đã tặng, cô ta bảo quản rất cẩn thận.

 

Tần Phạn, Tần Phạn làm sao mà biết được.

 

Tạ Nghiên Lễ căn bản không để ý đến sự từ chối của Tần Dư Chỉ, lơ đãng nghịch chuỗi ngọc Phật màu đen trên đầu ngón tay, giọng nói chậm rãi: “Tần tổng, được chứ nhỉ.”

 

Đó hoàn toàn không phải là câu hỏi. Mà là—— uy h**p.

 

Nửa giờ sau, trong khoang sau chiếc Maybach màu đen.

 

“Ngầu quá Tạ tổng, hôm nay trong lòng tôi anh cao hai mét tám!”

 

Tần Phạn với khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ không giống vừa mới khóc xong, lúc này đang tâng bốc Tạ tổng vừa anh hùng cứu mỹ nhân.

 

Nghĩ đến việc nhổ sạch sẽ nhà kính trồng hoa yêu quý của Tần Dư Chỉ, Tần Phạn liền thấy hả hê.

 

Cô lại không phải thánh mẫu, dựa vào cái gì Tần Dư Chỉ bắt nạt cô mà cô phải nhịn.

 

Ăn miếng trả miếng!

 

Tạ Nghiên Lễ đã đến rồi, sức uy h**p của anh không dùng thì phí.

 

Tạ Nghiên Lễ đặt laptop trên đùi, ngón tay dài nhẹ nhàng gõ vài cái, sau đó nhàn nhạt liếc Tần Phạn một cái: “Bắt nạt người nhà.”

 

Tần Phạn nghẹn họng: “…” Lời này của anh có ý gì?

“Có gan chặn số tôi, lại bị người khác bắt nạt đến khóc?”

 

Tần Phạn cứng miệng: “Ai khóc chứ, đó là do kịch bản yêu cầu, tôi mới không khóc thật!”

 

Tạ Nghiên Lễ nhìn màn hình, dường như rất bận rộn, không nhìn ra là tin hay không tin.

 

Tần Phạn đột nhiên dừng lại, hỏi một câu: “Sao anh lại đến đây?”

 

Còn đến kịp thời như vậy.

 

Tạ Nghiên Lễ không đáp, ngược lại thư ký Ôn ngồi ở ghế phụ lên tiếng: “Phu nhân, là người đại diện Tưởng, cô ấy nói có thể cô gặp rắc rối ở Tần gia, Tạ tổng đã hủy cuộc họp quốc tế quan trọng để đích thân đến đón cô.”

 

Anh ta bổ sung một câu: “Gần đây Tạ tổng bận rộn vì dự án hợp tác quốc tế này, đã tăng ca rất nhiều ngày.”

 

Tần Phạn hiểu ra.

 

Chẳng trách cô không thấy xe bảo mẫu đâu, thì ra là Tưởng Dung đi mời cứu viện.

 

Đầu ngón tay trắng nõn của Tần Phạn chọc chọc vào chuỗi ngọc Phật màu đen tùy ý rũ xuống trên cổ tay anh, lẩm bẩm: “Bận như vậy, sao còn phải đến đây làm gì.”

 

Tạ Nghiên Lễ tranh thủ liếc nhìn ngón tay không yên phận của cô, không ngăn cản.

 

Thư ký Ôn lặng lẽ gõ một dòng chữ trên điện thoại đưa đến trước mắt Tần Phạn——

 

Tạ tổng đau lòng đó!

 

Tần Phạn đột nhiên nhìn về phía người đàn ông có vẻ mặt lạnh nhạt bên cạnh: Anh mà đau lòng á? Đùa kiểu gì thế!

 

Trong khoang xe yên tĩnh.

 

Mùi hương gỗ trầm thanh đạm trên người đàn ông lượn lờ trong hơi thở, trái tim Tần Phạn lại yên ổn lạ thường trong giây lát.

 

Không bao lâu sau.

 

Vai Tạ Nghiên Lễ trĩu xuống, nghiêng đầu nhìn thấy Tần Phạn đã dựa vào vai mình ngủ thiếp đi, đôi mày thanh tú nhíu chặt, hàng mi bất an run rẩy, ngủ cũng không yên ổn.

 

Anh thu lại bàn tay định đẩy cô về chỗ cũ, đưa chiếc laptop trên đùi cho thư ký Ôn.

 

Tần Phạn cảm giác mùi gỗ trầm trong hơi thở càng thêm nồng đậm, cô rúc vào trong, khiến người ta muốn chìm sâu vào giấc ngủ, luyến tiếc không muốn tỉnh lại.

------oOo------

Comments