Hắn ho nhẹ, nắm tay thành quyền, khẽ nói:
“Ta đâu biết ‘gian phu’ lại là chính ta?”
Ta không muốn chấp nhặt việc nhỏ ấy. Giờ đây việc quan trọng hơn cả chính là một năm sau, ta sẽ chết.
“Ta chết như thế nào?”
Lông mày Tạ Trường Ẩn nhíu chặt, như bị nỗi đau xé nát.
“…Y phục không chỉnh tề, trên ngực trúng một nhát dao. Ta đưa nàng trở về nhưng không cứu được.”
Ta siết chặt chén trà, thở dài: “Thật thảm hại.”
Bàn tay hắn phủ lên tay ta.
“Khương Vãn, lần này bất kể thế nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng.”
Ta nhìn hắn chăm chú. Vậy nếu năm xưa, hắn cũng ở đó thì sao? Dường như Tạ Trường Ẩn đọc được suy nghĩ tròng ánh mắt ta, nhấn mạnh từng chữ:
“Ta sẽ không rời khỏi nàng dù chỉ một khắc.”
Ta nắm chặt tay hắn.
“Hơn nữa, có lẽ năm xưa nàng chưa chết mà chỉ đi đến nơi nào đó…” Hắn trầm ngâm rồi ngẩng đầu, “Nàng có biết sau này Tạ Trường Ẩn đi đâu không?”
“Hôm đại hôn, suốt buổi ta đều ngồi trong kiệu, ta không hề hay biết ngoài kia thế nào. Nhưng từ sau khi gả cho ngươi, ta chẳng còn nghe tin tức gì về Tạ Trường Ẩn nữa.”
Bỗng như nhớ ra chuyện gì.
“Ta mơ hồ nhớ được, Tạ Trường Ẩn từng nói với một nữ tử rằng họ sẽ đến Giang Nam tiêu dao một thời gian.”
Hắn trầm ngâm rồi mỉm cười nhìn ta:
“Nàng nói xem, có phải thực ra nàng không chết mà đi cùng ta rồi không?”
Ta không hiểu. Tạ Trường Ẩn khẽ đưa tay, lướt qua tai và búi tóc ta, đặt xuống hai chiếc khuyên tai cùng một đôi trâm.
“Nàng nhìn đi, năm Lâm An thứ ba, Đế Hậu xuyên về năm Vĩnh Ninh thứ mười, nàng cứu Ngũ hoàng tử, ta cứu nàng. Trong dòng thời gian này đều tồn tại hai người chúng ta. Vậy thì chỉ cần mọi chuyện lặp lại, đến năm Lâm An thứ ba, bọn họ lại xuyên tiếp thì thế gian này chỉ còn lại nàng và ta thôi, tất cả sẽ trở lại như cũ.”
Mắt ta trợn to.
“Ý ngươi là, sau khi Khương Vãn và Tiêu Dực thành thân thì Tạ Trường Ẩn và A Kiều cũng lặng lẽ sống, chờ chúng ta xuyên về?”
Ánh mắt hắn nghiêm túc đến mức cực điểm:
“Nàng cảm thấy thế nào? Nếu ta chính là Tạ Trường Ẩn, năm đó vì lý do gì lại để nàng gả cho Tiêu Dực?”
“…Ta tưởng là vì huynh tự ti, thấy mình không xứng với công chúa.”
Hắn nhắm mắt, ra vẻ chán ghét cực độ:
“Khương Vãn, có phải đầu óc nàng có vấn đề không?”
Ta liếc mắt lạnh nhạt:
“Huynh có thể đối xử tử tế hơn với A Kiều tỷ tỷ của mình không?”
Hắn sững lại, giọng dịu hơn hẳn:
“Nếu như nàng chưa chết, chỉ cần chúng ta để lịch sử diễn ra đúng như cũ, đến năm Lâm An thứ năm, ta và nàng sẽ xuyên lại. Khi đó ta và nàng lại là Hoàng đế và Hoàng hậu xuất hiện trước mọi người.”
“Nhưng… sau khi xuyên qua, chúng ta có còn ở cùng một dòng thời gian như trước không? Hay đây chỉ là một nhánh mới? Cho dù ký ức giống nhau, liệu có chắc rằng chúng ta vẫn là cùng một người hay không?”
Tạ Trường Ẩn ngẫm nghĩ:
“Cũng có cách nghiệm chứng. Tỷ như giết Tiêu Dực ở hiện tại, xem ta có chết không?”
“Không được, ta không thể giết hắn!”
“Chỉ là ví dụ thôi…” Hắn đột nhiên nghẹn lại, ngẩn ngơ nhìn ta, “Sao nàng lại lo lắng thế? Nàng thích hắn rồi… đúng không?”
Ta nghẹn lời.
“Nàng… nàng thật sự thích hắn?” Trong mắt hắn vừa có vui mừng vừa có bi thương, nắm chặt hai tay ta, “Nàng, năm đó người nàng yêu là ta mà…”
Mặt ta nóng bừng, rút tay về:
“Chẳng lẽ huynh không biết sao?”
Hắn cúi đầu, che lại đôi mắt, giọng khàn khàn:
“Ừm, ta biết.”
Ta nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nảy ra một ý.
“Huynh cởi áo ra đi.”
Hắn ngẩn ra, đứng bật dậy, ánh mắt sáng rực:
“Tuy ta và nàng là phu thê lâu năm, nhưng giờ tình thế căng thẳng, không phải lúc làm chuyện đó chứ?”
Ta im lặng giây lát, mặt không biểu cảm nhìn hắn.
“Tiêu Dực, huynh cho rằng trong lúc sinh tử thế này, ta còn có tâm trạng lên giường với huynh sao?”
“Biết đâu được đấy?” Hắn ngơ ngác.
Nói alf thế nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn cởi áo. Trên ngực người đàn ông trưởng thành ấy hoàn toàn không có hình xăm hoa đào nào.
“Thấy chưa, các người vẫn khác nhau.” Ta bình thản nói.
Tạ Trường Ẩn cúi xuống nhìn:
“Ý nàng là, Tạ Trường Ẩn trong ký ức của nàng, có một hình xăm ở vị trí này sao?”
Ta gật đầu. Hắn lại chẳng mấy bận tâm, chỉ khẽ cười:
“Điều đó chẳng nói lên gì cả. Biết đâu mấy ngày nữa, ta sẽ xăm vào đây thì sao?”
Ta cười nhạt, tìm cớ rời đi. Trước khi hoàn toàn tin tưởng hắn, ta phải chứng minh được hắn là Ngũ hoàng tử Tiêu Dực hay là Tạ Trường Ẩn đã từng đồng hành cùng ta. Mà hiện tại, chứng cớ duy nhất chỉ cho thấy hắn là Hoàng đế Tiêu Dực.
16.
Sau khi trở về, ta chuẩn bị kim và thuốc màu, bảo Tiểu Hà đi gọi Thái tử điện hạ đến.
Chẳng bao lâu, Tiêu Dực tới.
“Hiếm khi nàng chủ động tìm ta, có chuyện gì vậy?”
Ta khép chặt cửa, chậm rãi ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm vào người đối diện.
“Cởi y phục, lại đây nằm xuống.”
Tiêu Dực trợn tròn mắt, bước chân khựng lại, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng, giọng run run:
“Nàng nói gì vậy?”
Ta vỗ vỗ lên giường, âm điệu cuối khẽ nâng cao:
“Không phải ngươi muốn ta thích ngươi sao? Sao không nghe lời ta?”
Hắn cúi đầu, hít sâu một hơi.
“…Quá đột ngột, ta còn chưa chuẩn bị…”
Do dự mãi, cuối cùng hắn vẫn ngồi xuống bên cạnh ta.
“Hay là… ta đi tắm trước?”
“Không cần!”
Ta đưa tay đẩy hắn ngã xuống, xé mở áo ngoài, nắm chặt kim châm, lập tức muốn đâm xuống. Tiêu Dực vội vàng chụp lấy tay ta, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Á…! Nàng định làm gì? Nàng điên rồi à?”
Hắn nhìn chằm chằm cây kim, lại ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt kinh hoàng.
“Nàng… nàng b**n th** thật đấy, ít ra cũng phải nói trước một tiếng chứ! Ta còn là lần đầu tiên đấy…”
Ta khẽ cau mày, trong mắt mang theo chút nghi hoặc:
“Xăm hình cho ngươi đó, la hét cái gì?”
“Xăm… xăm hình?” Tiêu Dực thở phào, nhìn kim châm trong tay ta, gương mặt vừa xấu hổ vừa khó xử.
“Ta là hoàng thất, sao có thể xăm mình chứ?”
Ta thở dài, ánh mắt lưu luyến nơi lồng ngực hắn.
“Nhưng ta thích. Dạ thịt của Điện hạ trắng như tuyết, nếu xăm lên đó vài đóa hoa daod, chắc chắn sẽ rất đẹp. Nhưng néu ngươi không muốn thì thôi vậy.”
Ta vừa định đứng dậy thì bị hắn nắm lấy tay.
“Vậy nàng làm đi.” Tiêu Dực kéo xuống cổ áo, nghiêng đầu qua một bên, dáng vẻ như chịu chết, “Hạ thấp một chút, kẻo bị người ta nhìn thấy.” Đôi tai hắn đỏ bừng, giọng nói lộ rõ vẻ ngượng ngập, “... Chỉ cho mình nàng nhìn thôi là được.”
Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng hiến thân ấy, tim ta đập loạn không ngừng. Thái tử điện hạ thật sự quá mê người. Ngón tay ta khẽ ấn xuống da hắn, từng mũi kim nối tiếp chạm vào làn da trắng nõn, để lại những vệt hồng.
Tiêu Dực cúi đầu nhìn ta, mày nhíu chặt: “Đau, đau…”
“Không được kêu đau.” Tay ta suýt chút nữa thì run lên.
Không phải chứ, hắn kêu lên thế này thì ta còn làm việc nghiêm túc thế nào được? May mà hắn ngoan ngoãn, không kêu đau nữa, chỉ thỉnh thoảng khẽ hít vào từng hơi thật sâu, trong cổ họng tràn ra tiếng “ưm” khe khẽ.
“...” Ta im lặng một thoáng rồi buông xuôi: “Thôi, ngươi cứ kêu đau đi.”
Khi xăm xong hoa đào, Tiêu Dực nằm dài trên giường, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, áo quần hỗn loạn chẳng khác nào vừa bị giày vò. Ta đầu cúi xuống, dùng ngón tay lau đi giọt máu đang rỉ ra.
“Điện hạ có còn đau không?”
Hắn rũ mắt nhìn ta, hơi thở yếu ớt: “Có một chút.”
Ta mỉm cười, ghé sát vào tai hắn thì thầm:
“Vậy để ta hôn một cái là không đau nữa, có được không?”
Hắn giật mình quay đầu nhìn ta, chạm phải ánh mắt ta thì lại vội vã xoay đi. Một lúc sau mới đáp lại thật khẽ: “Được.”
Ta bật cười. Khi hôn hắn, cả người hắn cứng đờ, bàn tay siết chặt, căng thẳng như cây cung giương hết cỡ. Chẳng bao lâu sau, hắn khẽ giãy giụa. Ta lập tức buông ra:
“Sao thế?”
Tiêu Dực dịch sang bên cạnh, mặt đỏ đến mức nhỏ máu: “Ta… ta cái đó…”
Ta ho khẽ, ngồi thẳng dậy:
“Được rồi, ngài có thể về.”
Tiêu Dực lại níu tay ta, dè dặt cầu khẩn:
“Ta đã thế này rồi, nàng không thể cho ta ở lại sao?”
Ta mềm lòng, đành gật đầu. Hắn mừng rỡ, lập tức ôm chầm lấy ta. Đêm đó hắn ngoan ngoãn, ngoài nắm tay ôm ấp ra thì cũng chẳng dám làm gì hơn. Ta ngủ đến tận trưa mới tỉnh, hắn cũng đã sớm vào triều. Sau đó ta đến trạm dịch trong rừng trúc nơi Tạ Trường Ẩn nghỉ chân. Vừa thấy ta, chưa kịp mở lời, hắn đã kéo cổ áo xuống.
“Nàng đến là để xem cái này phải không?”
Vài đóa hoa đào sống động nở rộ trên ngực hắn, y hệt từng mũi ta đã khắc trên da thịt Tiêu Dực. Ta không kìm được mà đưa ngón tay chạm vào:
“Cái này là qua một đêm mà hiện ra sao?”
Comments