“Đêm qua đúng giờ Tý, ta tận mắt nhìn nó dần dần hiện lên.” Tạ Trường Ẩn mím môi, ánh mắt dán chặt vào ta, “A Kiều tỷ tỷ, năm đó nàng từng xăm cho ta, đáng tiếc màu sắc không giữ được lâu, trước đại hôn đã hoàn toàn phai màu. Lần trước nàng nhắc đến chuyện xăm, ta lập tức đoán ra được… có lẽ năm đó nàng làm vậy, không phải chỉ là hứng khởi nhất thời.”
Hắn khẽ nắm lấy ngón tay ta, đặt lên ngực mình.
“Ta biết, trong lòng nàng, ta không phải người tốt. Nhưng xin nàng hãy tin ta, người vẫn luôn ở bên cạnh nàng… vốn dĩ đều là ta.”
Lần này, ta hoàn toàn tin hắn rồi.
“Nếu huynh đã biết từ lần trước, sao không nói thẳng với ta, lại để tiểu Thái tử chịu một trận đau đớn như vậy?”
Hắn cúi đầu cười: “Sao mà nàng biết được, có khi hắn lại hưởng thụ ấy chứ?”
“Tiêu Dực khác huynh. Đừng nói xấu hắn.”
Tạ Trường Ẩn ngẩn ra một lúc, giọng điệu mang theo chút ấm ức:
“Rõ ràng là cùng một người, sao nàng lại thiên vị như thế?”
Ta chẳng muốn chấp nhặt hắn, dù sao hắn cũng ba mươi tuổi rồi. Đành dứt khoát đổi sang chuyện khác.
“Vậy nên kế hoạch tiếp theo là để bọn họ tiếp tục hòa thân sao?”
“Chúng ta chia nhau hành động. Ta phụ trách an ủi Khương Vãn, còn nàng đi thuyết phục Tiêu Dực.”
Lúc chia tay, ta nhắc nhở hắn:
“Đúng rồi, khi ta còn là Khương Vãn, ta thực sự rất để tâm đến huynh. Huynh nhớ giữ khoảng cách với nàng ấy.”
Nhắc đến Khương Vãn, ánh mắt Tạ Trường Ẩn thoáng hiện lên chút u tối.
“A Vãn… gần đây nàng một lòng chữa trị mắt, ta biết là vì muốn được nhìn thấy ta.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi. Ta nhìn bóng lưng hắn dần xa, chân không kìm được mà bước lên một bước.
“Tạ Trường Ẩn.”
“Hửm? Sao vậy?” Hắn quay đầu.
Ta nhìn hắn, từ xa gọi với, giọng nói bị gió thổi tan:
“Ta muốn hỏi huynh, bây giờ huynh có thích A Vãn không?”
Tạ Trường Ẩn sững lại rồi bật cười, giọng thản nhiên:
“Ta nói thích hay không thích, nàng đều sẽ chẳng vui.”
Ta cũng bật cười. Dáng vẻ này mới thật sự là Tạ Trường Ẩn. Thế nhưng mãi mà ta vẫn không hiểu nổi, tiểu Thái tử ngoan ngoãn đáng yêu, Tạ Trường Ẩn phong lưu phóng túng, làm sao giữa chừng lại biến thành một vị cẩu Hoàng đế mê muội luyện dược như vậy chứ?
Những ngày sau đó, hoặc là ta khuyên nhủ Tiêu Dực nghênh cưới công chúa, hoặc là chạy đi tìm Tạ Trường Ẩn trao đổi tin tức, xác nhận tiến độ. Khương Vãn vẫn còn tốt, tuy không muốn gả đi nhưng vẫn an phận thủ thường. Còn Thái tử Tiêu Dực thì không ổn chút nào. Hắn chẳng muốn cưới ai, chỉ muốn bám lấy ta không buông.
“Trước kia rốt cuộc tại sao nàng lại đồng ý gả cho ta? Nàng không thể nói cho ta biết sao?”
Tạ Trường Ẩn ngồi trên tảng đá, áo trắng tung bay, tay cầm bầu rượu ngửa đầu uống một hơi.
“Kẻ nàng cần đối phó là ta của trước kia, hay là chính nàng tự tìm cách đi.”
“Rõ ràng huynh biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không thể chỉ cho ta một con đường sao?”
Ta giành lấy bầu rượu, cũng uống một ngụm, mùi vị cay nồng khiến ta ho sặc sụa. Tạ Trường Ẩn bất ngờ đưa tay kéo ta vào lòng, đặt ta ngồi trên đùi hắn.
“Khương Vãn, nàng có thích ta không?”
Ta ngẩn ra: “Huynh phát điên gì thế?”
Một tay hắn ôm eo ta, một tay v**t v* gương mặt ta.
“A Vãn, nàng nhìn ta cho rõ, ta có phải là người nàng từng thầm thích thuở thiếu thời hay không? Ta có phải là phu quân của nàng không? Chúng ta xa cách nhiều năm, nay cuối cùng trùng phùng, ngoài việc bàn chính sự, nàng chẳng hề nhớ ta chút nào sao?”
Ta nhìn hắn, trong thoáng chốc như trở lại những ngày làm Hoàng hậu, khí thế quanh người dần tan biến.
“Sao tự dưng lại nói ra chuyện này?”
“Bởi vì ta nhớ ra, trước khi xuyên không, chúng ta từng vì Tạ Trường Ẩn mà cãi cọ nhau. Giờ hiểu lầm đã hóa giải, trẫm muốn hòa hảo lại cùng nàng. Cho dù là những năm qua, trẫm cũng chưa từng đụng đến ngươi khác…”
Hắn cúi đầu hôn lên mặt ta, ngón tay quen thuộc trượt vào trong vạt áo.
Ta kinh hãi, giữ chặt tay hắn: “Đây là đang ở bên ngoài…”
“Thì sao? Ở trong quá khứ này, có ao quen biết chúng ta chứ?”
Tạ Trường Ẩn ghé sát tai ta, giọng điệu khe khẽ mang ý cười mập mờ:
“Hơn nữa, Hoàng hậu, sau này cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu.”
Ta cảm thấy hắn điên rồi. Nhưng chẳng hiểu vì sao, ta lại muốn thử. Dù gì cũng có Khương Vãn và Tiêu Dực ở đây, ta và Tạ Trường Ẩn không danh không phận trong thế giới này, không cha không mẹ, tựa như cỏ dại nơi núi rừng hoang vu. Huống chi, hắn vừa là người ta yêu, vừa có danh phận phu thê cùng ta, cũng chẳng coi là quá đáng…
“Vậy thì… thử một chút xem?”
Tạ Trường Ẩn khẽ nhếch môi cười. Khi ta đưa tay vòng qua cổ hắn, đúng lúc lại chạm phải ánh mắt của Tiêu Dực ở phía xa xa. Hắn đứng đó, không biết đã nhìn về phía này bao lâu, mặt mày trắng bệch, thần hồn thất lạc.
“Điện hạ…”
Ta hoảng loạn, lập tức nhảy xuống. Sao ta lại có thể quên mất hắn chứ?!
17.
Tiêu Dực loạng choạng bỏ chạy.
“Huynh biết rõ hắn đang theo dõi ta… tại sao lại làm như vậy?!”
Ta tức giận muốn đuổi theo nhưng lại bị Tạ Trường Ẩn kéo lại.
“Không phải nàng muốn ta chỉ đường cho nàng sao?”
Bước chân ta khựng lại, kinh ngạc quay đầu: “Nàng cứ như thế mà đi tới ư?”
Giọng Tạ Trường Ẩn thản nhiên tựa như đang kể chuyện của người khác:
“Những ngày ấy rất khó khăn, nhưng ta vẫn tin rằng… là nàng yêu ta.”
Ta nhìn bóng dáng Tiêu Dực chạy về phía xa, cổ họng nghẹn lại, ánh mắt mờ đi.
“Không… sao có thể… đối xử với hắn như vậy chứ?”
Người bên cạnh đứng thẳng tắp, đưa tay vén lại mái tóc bị gió thổi rối bời của ta.
“Nếu hắn không chết tâm thì sẽ không cưới Khương Vãn. Nàng muốn quay về thì không thể tiếp tục đối xử tốt với hắn nữa.”
“Nhưng ta không muốn đối xử với hắn như vậy.” Ta quay đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, “Ta cũng không muốn đối xử thế này với ngài, Điện hạ.”
Tạ Trường Ẩn sững người, ánh mắt mê mang, một giọt lệ lập tức rơi xuống.
“A Kiều tỷ tỷ, ngày đó với ta đã là mười ba năm trước, sớm đã qua rồi.”
Ta đưa ngón tay lau giọt nước mắt ấy.
“Không, cho dù đã qua lâu như thế, ta vẫn muốn giải thích với Thái tử điện hạ khi còn chưa biết gì cả. Nếu không phải vì Tạ Trường Ẩn cũng là chàng, nếu không phải vì Hoàng đế cũng là chàng, ta sẽ không nghĩ tới việc gật đầu với chàng.”
Người ta không muốn khước từ, chỉ có hắn là duy nhất. Khoảnh khắc ấy, hắn rơi lệ, môi run rẩy:
“Vậy, cho dù đều là ta thì người nàng thích nhất vẫn là ta khi còn niên thiếu, đúng không?”
Ta nhìn chằm chằm vào hắn.
“Đúng, người A Kiều yêu là Ngũ hoàng tử.”
Năm Lâm An thứ năm, ta uống thuốc để gặp lại Tạ Trường Ẩn. Nhưng sau bảy năm rồi sáu năm xa cách, trái tim ta dần bị thiếu niên Tiêu Dực ấy chiếm lấy. Tạ Trường Ẩn ôm chặt lấy ta, cúi đầu cọ vào cổ ta, không ngừng gọi “A Kiều tỷ tỷ.” Ta vỗ nhẹ lên lưng hắn, cuối cùng vẫn phải đẩy ra.
“Chuyện đó… ta còn phải đi dỗ đứa nhỏ.”
Hắn ngẩn ngơ gật đầu. Ta xoay người bước đi. Sau lưng, đột nhiên hắn gọi với theo, giọng điệu chần chừ:
“À… trước kia ta có chút tùy hứng, nàng nhớ kỹ phải từ chối ta.”
Ta không hiểu nguyên do nhưng vẫn thuận miệng đồng ý.
Khi trở lại Đông cung thì trời cũng đã tối. Tiểu Hà cùng đám cung nữ đều chẳng thấy đâu. Ta vừa bước vào điện, trong phòng tối mờ, còn chưa kịp châm đèn thì đã bị một người ôm chặt từ phía sau. Mũi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
“Điện hạ?”
Giọng người kia mơ hồ: “Là ta.”
Comments