Ta cười đắc ý: “Điện hạ ngoan quá.”
Tiêu Dực quay đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “b**n th**.”
“Ta không phải b**n th**. Ta chỉ thích ngài gọi ta là A Kiều tỷ tỷ thôi.” Ta nắm lấy tai hắn, “Lần đầu gặp ta, ngài còn chê ta lớn tuổi nữa.”
Hắn đau đến hít mạnh một hơi: “Giờ thì không dám nữa rồi, A Kiều tỷ tỷ.”
Ta ôm cổ hắn, hôn lên trán: “Ngài ngoan ngoãn gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ càng thương ngài hơn.”
Tiêu Dực nhìn ta, rốt cuộc cũng bật cười:
“Nàng vốn đã rất thương ta rồi.”
Sau đó, hắn ôm chặt lấy ta, mặt tựa trên đầu ta, giọng mang theo lưu luyến:
“Thuở nhỏ, mẫu phi ta không được sủng ái, sống trong căn nhà rách nát cùng ta, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không người hầu kẻ hạ, chỉ có một ma ma chăm sóc. Về sau, mẫu phi bệnh chết, ma na bảo ta đi đến trước mặt phụ hoàng tỏ ra ngoan ngoãn, ai ngờ ta vừa trở về thì bà cũng qua đời. Ta bị đưa vào cung của Hoàng hậu, chưa đầy nửa năm, Hoàng hậu cũng mất, ta lại bị bỏ rơi. Ai ai cũng chán ghét ta, ngay cả cung nữ cũng muốn giết ta. Chỉ có nàng, nàng xuất hiện bên ta, cùng ta vinh nhục có nhau, không bỏ không rời, sống chết nương tựa vào nhau. Nàng là người quan trọng nhất đời ta.”
Ta lặng người, không biết phải nói gì. Hắn đặt tay lên bụng ta:
“A Kiều tỷ tỷ, nàng nói chúng ta có con không?”
Ta khó khăn mở lời: “Thân thể ta…”
“Không sao. Bao năm nay ta đều cho người dùng dược thiện điều dưỡng cho nàng, đã tốt hơn nhiều rồi.” Hắn khẽ dụi vào tóc ta, thấp giọng nói:
“Là phu quân trước kia của nàng không được thôi. Chúng ta rồi sẽ nhanh chóng có con.”
Ta gượng cười cứng ngắc.
“Ta đã cầu được thánh chỉ, không cần cưới công chúa kia nữa. Chỉ cần nàng mang thai, phụ hoàng sẽ cho ta lập nàng làm Thái tử phi. Chuyện cũ, người cũng sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
Hoàng đế thật sự có thể đồng ý để hắn cưới ta làm thái tử phi sao? Ta nhìn hắn, trong lòng lập tức chấn động, nước mắt nhòa đi:
“Ngài, nhất định đã bỏ ra không ít tâm sức.”
Hắn mỉm cười, lau đi nước mắt cho ta:
“Ta vốn đã luôn nỗ lực. Chỉ là tin tức chưa chắc chắn, ta không muốn nàng hy vọng suông.” Ngón tay hắn khựng lại, hơi căng thẳng, “Ta còn chưa hỏi… nàng có bằng lòng gả cho ta không?”
Ta nhìn hắn, cổ họng nghẹn lại, giọng run rẩy: “Ta bằng lòng.”
Tiêu Dực siết chặt ta vào ngực: “Nàng đã trao trọn đời này cho ta, ta vĩnh viễn sẽ không phụ nàng.”
Ta gục vai hắn, cắn môi thật chặt, nước mắt rơi không tiếng động. “Được…”
Ta nghe thấy chính mình khẽ nói:
“Điện hạ, năm nay giao thừa, chúng ta trở lại Nhược Thanh điện đi, chỉ hai ta thôi, được không?”
Tiêu Dực mỉm cười đồng ý: “Được, ta cũng nhớ những ngày ở nơi đó cùng nàng.”
Gió tuyết thét gào cuốn qua hành lang. Tiếng pháo lẩn khuất từ nơi xa vọng lại.
“A Kiều tỷ tỷ, ta đích thân chọn được khoai lang, tỷ còn muốn nướng ăn không…”
Tiêu Dực xách lò than đỏ rực, khẽ đẩy cửa, lập tức khựng lại. Lúc này ta đang đè trên người Tạ Trường Ẩn, nửa thân tr*n tr**, mặt đỏ bừng. Vừa ngoảnh đầu lại đã thấy hắn, ta luống cuống chụp lấy y phục che chắn người.
“Điện hạ, sao ngài lại đến…”
Tiêu Dực nhìn ta trừng trừng, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ: “Tỷ hẹn ta, tỷ quên rồi sao?”
Ta cúi đầu, xấu hổ đáp: “Ta quên mất.”
Hắn cười lạnh, ném lò than, rút kiếm chém thẳng về phía giường.
“Đừng hại hắn!” Ta dang tay chắn phía trước.
Tạ Trường Ẩn vội xuống giường, ôm ta bảo vệ. Mũi kiếm xoẹt qua, xé rách màn trướng. Tiêu Dực kinh hãi nhìn ta, giọng run rẩy đầy nghi hoặc:
“Tại sao… chẳng phải chúng ta đã nói, đợi nàng mang thai, ta sẽ cưới nàng sao? Giờ nàng làm chuyện thế này, chẳng sợ mang thai con của hắn à?”
Hốc mắt hắn đỏ lên, ánh nhìn rối loạn:
“Nếu để phụ hoàng biết, ta còn cưới nàng thế nào…”
Trái tim ta đau như bị vạn kim châm xuyên thủng. Ta né tránh ánh mắt hắn:
“Không cần nữa, ta phát hiện người ta yêu… là hắn.”
Thanh kiếm rơi xuống đất, vang lên một tiếng keng chát chúa.
“Nàng nói gì?”
“Ta nói, ta không muốn gả cho ngài nữa.”
Tiêu Dực lao tới nhưng bị Tạ Trường Ẩn ngăn lại. Hắn tức giận trừng mắt với Tạ Trường Ẩn rồi lại nhìn về phía ta, giọng điệu dồn dập:
“Có phải vì nàng biết ta từng sai người giết hắn không? Ta sẽ không làm thế nữa! Hôm nay ta cũng có thể tha cho nàng, cũng tha cho hắn, chỉ cần từ nay nàng đoạn tuyệt với hắn…”
“Tiêu Dực, ta sẽ không đoạn tuyệt với hắn!”
Ta ngắt lời hắn, thẳng thắn hôn Tạ Trường Ẩn ngay trước mặt hắn.
“Ta với hắn mới là phu thê danh chính ngôn thuận, sao có thể đoạn tuyệt?”
Đồng tử Tiêu Dực co rút dữ dội. Ta dựa trong lòng Tạ Trường Ẩn, gượng cười, giọng giả vờ bình thản:
“Ngài đi cưới công chúa của ngàu đi. Ta cũng sẽ rời khỏi hoàng cung cùng phu quân của mình.”
Bước chân Tiêu Dực loạng choạng, lùi lại mấy bước. Nhưng hắn vẫn chưa chịu buông bỏ:
“Nếu nàng không yêu ta, vì sao còn cùng ta làm những chuyện ấy?”
Ta siết chặt tay, sắc mặt không đổi:
“Giáo dưỡng thái tử hiểu chuyện nam nữ, vốn dĩ là bổn phận của cung nữ.”
Hắn trừng mắt nhìn ta, sắc mặt trong khoảnh khắc trắng bệch.
“Giáo dưỡng… bổn phận?”
Nước mắt lưng tròng, ta vội ngẩng đầu, cưỡng ép thu lại những giọt lệ nơi khoé mắt.
“Điện hạ, phu nhân nhà ta vốn có dung mạo khuynh thành, chỉ là lấy ngài làm trò vui thôi.”
Tạ Trường Ẩn thay ta mở miệng. Sắc mặt Tiêu Dực u ám đầy sát khí:
“Chưa tới lượt ngươi nói! Đám vô dụng kia, vậy mà không giết được lão già nhà ngươi!”
Tạ Trường Ẩn bật cười khinh bạc:
“Là ngươi còn quá non nớt.”
Tiêu Dực lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn:
“Vậy ngươi đeo mặt nạ để gặp người khác, là bởi quá xấu xí sao?”
Dứt lời, hắn vươn tay định giật mặt nạ nhưng Tạ Trường Ẩn đã nhẹ nhàng né tránh.
“Cẩn thận!”
Ta lo sợ, vội chắn hắn ra phía sau, cùng Tiêu Dực bốn mắt giao nhau. Hắn khựng lại, nhẹ giọng gọi:
“A Kiều tỷ tỷ.”
Ta không nhìn hắn nữa.
“Điện hạ, xin ngài cho chúng ta rời đi.”
Tay áo khẽ bị kéo, hắn lại nhỏ giọng lặp lại: “A Kiều tỷ tỷ.”
Ta không còn chịu nổi, nắm lấy tay Tạ Trường Ẩn, bước nhanh về phía cửa.
“Đợi đã!”
Chúng ta quay người lại. Tiêu Dực vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong mắt ngấn lệ mông lung. Hắn chậm rãi kéo cổ áo xuống, để lộ ra đóa đào hoa đỏ rực chói mắt trước ngực.
“Nàng từng nói nàng thích, nàng từng nói bằng lòng, sao có thể không yêu ta được?”
Hắn gắt gao nhìn ta, giọng nghẹn ngào nhưng tràn đầy chờ mong: “Ta…”
Tim ta như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt. Đau đến mức nước mắt lại rơi, ta muốn không nhịn nổi mà bước tới. Nhưng vừa nhấc chân, cổ tay lập tức bị siết chặt, không thể tiến thêm. Tạ Trường Ẩn khẽ cười, cũng kéo y phục xuống.
“Ngươi có, ta cũng có.”
Trước ngực hắn, một đóa đào hoa giống hệt hiện ra ngay trước mắt. Tiêu Dực nhìn thấy cảnh tượng ấy, đôi mắt trợn to đến đỏ ngầu. Tạ Trường Ẩn thản nhiên chỉnh lại áo, nắm chặt tay ta, nhàn nhạt cười:
“Giờ thì, ta có thể đưa nàng đi được chưa?”
Sắc mặt Tiêu Dực bàng hoàng, bàn tay vô lực buông thõng, nhặt lấy thanh kiếm. Nghe được câu ấy, hắn mới bừng tỉnh mà ngẩng đầu lên nhìn ta. Trong đôi mắt từng chan chứa si tình, giờ chỉ còn căm hận cùng chán ghét.
“Đi đi. Ta cho các ngươi đi.”
Hắn nhìn ta, nở nụ cười lạnh lẽo, tay xoay nhẹ trường kiếm, cầm trong tay.
“Ngài muốn làm gì?” Tim ta thắt lại.
Không ngờ, hắn đột nhiên siết chặt cán kiếm, lưỡi thép rạch da thịt cắt bỏ những đóa hoa đào còn sống sờ sờ kia. Máu tươi ồ ạt trào ra, trong chốc lát trước ngực đã máu thịt be bét.
“Cả đời này, ta không muốn gặp lại nàng nữa.”
Ta giãy giụa khỏi tay Tạ Trường Ẩn, định lao tới thì một mũi kiếm lạnh lẽo đã chỉ ngay giữa chân mày ta. Thân thể ta lập tức cứng đờ. Tiêu Dực nắm chặt trường kiếm, giọng trầm đục, nén xuống bi thương:
“Cút.”
Comments