Chương 7

Chương 7

Tiêu Dục đi tới trước mặt ta: “Nghe nói phương thuốc đó là ngươi đưa cho Tiêu Dực?”
Ta im lặng.

Nguyên Y nói: “Kỳ vương điện hạ.”

Nhưng Tiêu Dục bảo nàng đi ra ngoài, hắn muốn nói chuyện riêng với ta. Nguyên Y nhìn ta một cái, đành phải rời đi. Ta và hắn mặt đối mặt. Hắn nhìn ta, cười như không cười: 

“Có phải ngươi đã đoán ra rồi đúng không?”

Ta nín thở, không dám thở mạnh. Đoán ra cái gì… lẽ nào hắn đang thừa nhận chính hắn mới là kẻ thuê người giết Tiêu Dực sao?

“Ta không hiểu điện hạ đang nói đến điều gì.”

Tiêu Dục vươn tay, ta hoảng hốt liên tiếp lùi lại phía sau. Nhưng hắn chỉ giật lấy thẻ bài bên hông ta, lật xem một hồi.

“Đừng căng thẳng, ta chưa tra ra được thân phận của ngươi.” Hắn tùy tiện ném lại cho ta, “Cũng không muốn ép buộc. Đi theo Tiêu Dực thật đáng tiếc, chi bằng theo ta đi.”

Ta siết chặt thẻ bài.

“Điện hạ, thân phận của ta cùng những chuyện khác, ta đều sẽ giữ kín. Nhưng ta không muốn đổi chủ.”

Tiêu Dục bước từng bước lại gần: “Ngươi không muốn?”

Ta nghiêm túc gật đầu.

“Có ai quan tâm ngươi muốn hay không chứ?” Hắn bỗng bóp chặt cổ tay ta, kéo mạnh đến gần: “Ta chỉ muốn cho người ta thấy, ai mới là chủ nhân tương lai ở đây.”

Ta vùng vẫy dữ dội: “Buông ra…”

Đúng lúc này, cửa mở toang.

“Điện hạ, đã nói xong chưa? Có người tìm nàng.”

Nguyên Y đứng ở cửa. Là Tiểu Hà đang trốn sau lưng nàng. Tiêu Dục thấy thế, lập tức buông ta ra, khôi phục dáng vẻ bình thường vốn có.

“Về nói với hắn, ta muốn ngươi.”

Ta kéo Tiểu Hà, vội vã bỏ chạy.

10.

Xem ra kẻ năm xưa mua sát thủ giết hại A Kiều, hẳn là không thoát khỏi liên quan đến Kỳ Vương. Cho nên hắn biết ta lai lịch bất minh, muốn ta làm nữ nhân của hắn, kỳ thực cũng chỉ để nhắm vào Ngũ hoàng tử. Nếu ta đồng ý với hắn, Tiêu Dực sẽ mất hết thể diện; nếu ta không đồng ý, lại cầu cứu Tiêu Dực… Khó khăn lắm hắn mới khiến hoàng thượng nhìn mình bằng con mắt khác.

Ta vẫn còn đang do dự. Không ngờ tới lúc ăn tối, Tiểu Hà lại buột miệng hỏi:

“A Kiều tỷ tỷ, ‘ta muốn ngươi’ nghĩa là gì vậy ạ?”

Ta vội vàng lấy tay che miệng nó:

“Ăn cơm không được nói chuyện, muội quên rồi à?”

Ta len lén nhìn sang. Tiêu Dực phía đối diện mặt không biểu tình, tay nắm chặt đũa, giọng trầm tĩnh không nghe ra cảm xúc:

“Ngươi nghe được mấy lời đó ở đâu?”

Tiểu Hà chớp mắt tò mò:

“Giờ có thể nói chuyện sao ạ?”

“Ừ.”

“Là Kỳ Vương lôi kéo tay tỷ tỷ, nói với tỷ tỷ như vậy đó.”

Đôi đũa trong tay hắn rơi xuống đất. Tiêu Dực gắt gao nhìn ta:

“Sao ngươi lại nắm tay cùng hắn?”

“Không có nắm tay mà…” Ta thật sự cảm thấy bất lực, “Không phải như ngươi nghĩ đâu.”

“Vậy ‘ta muốn ngươi’, cũng không phải theo nghĩa mà ta đang nghĩ sao?” Hắn đứng bật dậy, tay chống bàn, giọng gắt cao: “Hắn muốn ngươi làm gì?”

“Này… trẻ con còn ở đây, ngươi có thể đừng nói bậy được không?” Ta vội vàng che tai Tiểu Hà lại.

Tiêu Dực kéo nhẹ khóe môi, cười lạnh:

“Đừng lấy đứa nhỏ ra làm cái cớ. Đều để nó nhìn thấy cả rồi mà đến nói ta cũng không thể nói, là như vậy à?”

“Ta… ta…” Ta tức đến mức không thốt nổi thành lời.

Tiểu Hà đứng chen ở giữa, lúng túng:

“Ờ… hai người đừng cãi nhau nữa được không?”

“Ngày nào ta cũng dậy sớm về muộn, còn nàng thì bỏ ngươi ở nhà, chạy đi hẹn hò với kẻ khác, là ta muốn cãi cọ sao?”

“Ngươi nói cái gì với trẻ con thế hả?” Ta kéo Tiểu Hà ra sau lưng.

“Đừng làm như nó là con của ta với ngươi vậy. Nếu ngươi đi theo Nhị hoàng huynh thì nhớ mang nó đi luôn.”

Nghe vậy, Tiểu Hà cúi đầu, ánh mắt thoáng buồn rầu. Ta để nó về phòng nghỉ trước. Chỉ còn lại ta và hắn, ta thẳng thắn nói:

“Đúng, Tiêu Dục bảo ta đi theo hắn, làm thị thiếp của hắn. Chỉ có thế thôi, được chưa?”

Vốn còn đang bức bách, nhưng nghe xong câu trả lời, hắn lại né tránh ánh mắt ta.

“Vậy… ngươi đồng ý rồi sao?”

“Không.” Ta đáp dứt khoát, “Ta đang nghĩ cách từ chối.”

Rõ ràng hắn ngây ra: “Ngươi không muốn… vậy tại sao phải giấu diếm ta?”

“Bởi vì không muốn ngươi thay ta ra mặt.”

Ta biết hắn sẽ giúp. Nhưng trong mắt đám người kia, ta chỉ là cung nữ giả có lai lịch mờ ám, Tiêu Dực hết lần này đến lần khác vì ta mà nảy sinh xung đột thì chỉ càng khiến ta gặp thêm họa. Trừ phi Tiêu Dực hoàn toàn không còn là mối đe dọa.

“Vì sao không cho ta giúp ngươi? Hắn là Vương gia, ngươi chỉ là cung nữ, ngươi có cách gì để từ chối hắn?”

Ta không thể trả lời. Bất chợt, đầu ngón tay ta bị bao lấy trong một bàn tay ấm áp.

“A Kiều, ta…”

Ta như bị bỏng, lập tức rút tay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Ta không thích hắn, cũng không thích ngươi. Xin lỗi.”

Ta bỏ chạy. Ta không thích Tiêu Dực. Ta không sao quên nổi những gì hắn đã làm với ta với tư cách là trượng phu. Hắn xem ta là thế thân. Dù hiện tại tình thế giống như ta đang thay thế chính mình nhưng cũng chẳng thể vì thế mà hóa giải hận thù.

À, thì ra người mà ngươi yêu chính là ta sao? Vậy ta thật sự phải nói cảm ơn ngươi rồi. Nhưng khi ấy, Tiêu Dực còn là thiếu niên chẳng giấu nổi ánh mắt tràn đầy tình ý, còn ta lại là người vợ đã bị hắn làm cho thương tổn gần như tuyệt vọng trong tương lai. Thiếu niên thì chẳng thể lay động nổi… một người vợ. À không, là một người vợ cũ. Nhất là khi nàng còn có người khác trong tim.

Đêm khuya, trằn trọc khó ngủ. Ta dùng trâm chấm vào màu son, vẽ cành đào trên giấy.
Đẩy cửa sổ ra, ánh trăng tràn xuống sáng vằng vặc, soi rọi đóa hoa thêm rực rỡ. Tạ Trường Ẩn, giờ khắc này, ngươi đang ở bên cạnh một “ta khác” phải không?

“Ta thề dưới ánh trăng, ta chỉ thích mình ngươi.”

Ta gấp tờ giấy lại, đặt ngay ngực.

Nửa tháng sau, mẫu thân của Kỳ Vương là Quý phi hạ chỉ, ban cung nữ A Kiều cho hắn. Tiêu Dực lập tức đi cầu xin Hoàng thượng, muốn giữ ta lại. Lúc ấy Hoàng thượng đồng ý, cho gọi mọi người đến, định phân xử rõ ràng.

“Bản cung cũng là có lòng tốt, thôi thì bỏ việc tứ hôn.” Quý phi phe phẩy quạt tròn, nâng cằm ta lên, “Chỉ là nha đầu này, rõ ràng ngươi là người của Ngũ hoàng tử, sao lại dính dáng tới Dục nhi? Để hai huynh đệ tranh giành một nữ nhân, trở thành trò cười rồi.”

Ta quỳ gối dưới đất, không biết nên trả lời thế nào. Quan hệ của ta với Kỳ Vương, thực chất là từ A Kiều thật sự lúc ban đầu, mà như thế sẽ bại lộ ta không phải là cung nữ thật. Hoàng thượng trầm ngâm hồi lâu, sau đó phán:

“Nàng nói có lý. Người này không thể giữ lại.”

Máu trong người ta như chảy ngược, tứ chi lạnh buốt. Tiêu Dực vội vàng quỳ xuống:

“Phụ hoàng, A Kiều không phải loại người đó. Nhi thần với nàng chỉ là quan hệ chủ tớ, chưa từng vượt lễ nghi nửa bước. Nàng tuyệt đối không có gì mờ ám với Kỳ Vương!”

Hoàng đế quan sát ta rồi nhìn Tiêu Dực, sau đó lại nhìn về phía Kỳ vương:

“Thật sao?”

Kỳ vương liếc mắt nhìn ta một cái rồi đáp:

“Phụ hoàng, nhi thần thực sự chưa từng làm gì.”

Lúc này ta mới thở phào.

“Chẳng phải các ngươi đều luyến tiếc người này sao.” Quý phi phe phẩy quạt, nhìn ta chằm chằm, “Nói suông cũng vô ích, vậy hãy để A Kiều kiểm chứng thân thể đi.”

Mặt ta lập tức tái nhợt, ngón tay siết chặt, đau nhói trong lòng bàn tay lập tức dâng lên.
Không, ta không thể để kiểm chứng…

“Quý phi nương nương, qua hôm nay, A Kiều chính là người của nhi thần, hà tất phải khiến nàng chịu nhục?”

“Ngũ hoàng tử, ngươi đã nói vậy, bản cung càng phải lo cho ngươi.” Quý phi chăm chú nhìn ta, “Nhỡ đâu ngươi bị kẻ khác lừa gạt thì có thể gây ra chuyện lớn rồi.”

Tiêu Dực ngoảnh đầu lại nhìn ta. Ánh mắt ta chạm vào hắn, vô cùng khó xử:

“Đừng.”

Tiêu Dực kiên quyết:

“Đa tạ ý tốt của Quý phi, nhi thần tin A Kiều, không cần…”

Nhưng đúng lúc này, hoàng đế chăm chú nhìn ta, ánh mắt khẽ nheo lại, hạ lệnh:

“Kiểm chứng.”

Comments