Chương 9

Chương 9

Khi mũi kiếm chém xuống, đầu óc ta trống rỗng, liều mình nhào vào lòng hắn. Không ngờ Tiêu Dực vươn tay bắt chặt lưỡi kiếm, mặc cho máu thịt rách toạc, cưỡng ép đoạt lấy rồi xoay người chĩa ngược về phía bọn chúng.

“Nàng nói thánh chỉ còn có nghi vấn, ta không thể cứ thế mà chết.”

Mưa gió cuồng loạn, đao kiếm giao nhau. Võ nghệ cuả Tiêu Dực không tệ, dù che chở ta vẫn vừa đánh vừa lui, cầm cự được một hồi. May thay không bao lâu sau thì viện binh tới, bao vây toàn bộ. Từ mái ngói, từng mũi tên nỏ vút xuống, máu hòa cùng mưa, loang chảy thành dòng trong bùn đất.

“Phụng thánh chỉ của Bệ hạ: sách lập Ngũ hoàng tử Tiêu Dực làm thái tử.”

Tiêu Dực đứng nơi cửa điện, thương tích đầy mình, thân hình lảo đảo suýt ngã.

“Điện hạ!”

Ta vội vàng đỡ lấy hắn, “Trước hãy nghỉ ngơi đã.”

Hắn nhìn thẳng ta, gật đầu, buông rơi thanh kiếm, để mặc ta dìu vào trong. Vừa đặt xuống mép giường, bất ngờ eo ta bị nhấc bổng, cả người ngã ngửa xuống, bị hắn đè chặt.

“Tiêu Dực…”

Lời ta bị chặn mất, đôi mắt hắn gần ngay trước mặt, trái tim ta bỗng ngừng đập một nhịp. Một lát sau, hắn buông môi ta, ánh mắt sâu thẳm không rời:

“A Kiều, ngươi hãy nghĩ kỹ… ngươi thật sự không hề thích ta sao?”

Ta sững sờ nhìn hắn, đáy mắt thoáng run rẩy:

“Ta… ta từng có trượng phu rồi.”

“Quên hắn đi.”

Tiêu Dực cúi đầu, nụ hôn rơi xuống nơi cổ. Hơi thở nóng hổi lướt qua vành tai khiến đáy lòng ta run rẩy.

“Rõ ràng… ngươi có để tâm đến ta, phải không?”

Khoảnh khắc ấy, ta như bị mê hoặc, quên cả việc đẩy hắn ra. Dù hắn cũng mang tên Tiêu Dực nhưng hắn vô tội. Hắn nhiệt tình, chân thành, chủ động đuổi theo ta… rõ ràng khác hẳn với người kia…

A Kiều, ngươi thật sự không thích Tiêu Dực tuổi mười lăm này một chút nào sao?

“A Kiều tỷ tỷ… á! Hai người đang làm gì vậy!”

Tiểu Hà che mắt, hoảng hốt chạy ra ngoài. Ta giật mình đẩy hắn ra, vội vàng xoay lưng.

“Điện hạ, nghỉ ngơi trước đi, ta… ta đi gọi ngự y.”

Tiêu Dực ngồi bên mép giường, vẫn nhìn ta chằm chằm:

“Được, ta chờ.”

Ta luống cuống bỏ chạy, còn va cả người vào khung cửa.

Mùa đông năm Vĩnh Ninh thứ mười hai, người được sắc lập làm Thái tử chính là Ngũ hoàng tử Tiêu Dực. Sinh mẫu của Kỳ vương là Quý phi, sau khi biết tin thì thông đồng với thái giám làm phản, giả truyền thánh chỉ, mưu hại thái tử. Âm mưu bại lộ, Quý phi uống thuốc độc tự vẫn, toàn bộ thái giám cùng đồng đảng đều bị xử chém.

Tuy Kỳ vương Tiêu Dục không trực tiếp liên can nhưng sinh mẫu làm loạn, hắn khó thoát khỏi liên lụy, bị giam lỏng trong phủ Kỳ vương.

Từ ấy, Điện Nhược Thanh đóng cửa khóa chặt, lặng lẽ hoang lạnh.

13.

Năm Vĩnh Ninh thứ mười ba, Tiêu Dực đưa ta cùng Tiểu Hà dọn vào Đông cung.
Từ đó, nơi này không còn tịch liêu nữa. Đông cung hoa nở rực rỡ, khách khứa lui tới không ngớt, ai ai cũng gọi ta một tiếng A Kiều cô cô. Tiểu Hà khi ấy chín tuổi, được xưng là Thực Hà cô nương, là thị nữ thân cận bên ta.

Nghĩ lại, trước khi xuyên tới đây, ta chưa từng biết Thực Hà và A Kiều lại gắn bó đến vậy. Xem ra những năm ta làm hoàng hậu, thật sự quá hờ hững với người bên cạnh.

Tiêu Dực đích thân chọn chỗ ở cho ta, chính là cung điện gần sát tẩm điện thái tử nhất. Mà nơi này, khi ta hòa thân gả đến từng bị lệnh cấm ngặt nghèo, không được bén mảng tới nửa bước. Ngón tay ta khẽ lướt qua từng cành lá ngọn cỏ. Tất cả, rốt cuộc vẫn không hề thay đổi. Vậy thì, còn ba năm nữa, ta sẽ chết.

Sau khi Tiêu Dực được lập làm thái tử, hắn bận rộn vô cùng. Nhưng hễ có thời gian rảnh, hắn nhất định sẽ tới gặp ta. Từ sau lần ta liều mình chắn kiếm cho hắn, hắn lập tức nhận định trong lòng ta có hắn, bắt đầu dây dưa không dứt. Hắn thích hôn ta, thích ôm ta. Ta vừa nổi giận, hắn liền làm nũng, như thể nắm rõ cách chế ngự ta khiến ta chẳng thể làm gì được. Nhưng chuyện quá phận, hắn chưa từng làm. Dẫu sao thì hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi. So với vị hoàng đế kia, vừa mở miệng đã lôi ta lên giường, quả thật đáng yêu hơn nhiều. Có điều, hắn biết ta hiểu nên thường ẩn ý thúc giục ta chủ động.

“Qua năm ta đã mười bảy rồi.” Thấy ta làm ngơ, hắn lại nhấn mạnh, “Mười bảy tuổi, cũng chẳng còn nhỏ nữa.”

Ta vẫn không đáp lời.

“Huynh trưởng Kỳ vương mười bảy đã có con rồi.”

Ta gật đầu: “Mười bảy tuổi, ta đã gả chồng.”

Sắc mặt hắn thoáng chốc sa sầm xuống.

“Sao nàng vẫn mãi nhớ thương nam nhân kia thế?”

Ta nhìn khuôn mặt hắn, bỗng cảm thấy buồn cười:

“Nếu ngươi là ta, ngươi cũng quên không nổi.”

Trong khoảnh khắc lóe sáng, ta chợt hiểu ra. Về sau, có lẽ Tiêu Dực cũng sẽ giống ta lúc này, nhìn vào gương mặt ta mà chẳng thể nào quên nổi A Kiều. Đang lúc thất thần, ta lại bị kéo vào trong lòng. Tiêu Dực ôm chặt ta, thì thầm bên tai:

“Không được nghĩ tới hắn.”

Hắn ghen rồi. Tranh giành với chính bản thân mình của tương lai, thật sự khó mà tin nổi.

Ba năm ở Đông cung, thấm thoắt như bóng câu qua cửa. Bởi hoàng đế chán ghét ta trinh tiết không sạch sẽ, để Tiêu Dực bớt chịu cảnh trách phạt, ta ngoan ngoãn an phận thủ thường, hiếm khi ra ngoài. Như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son, chẳng hay xuân thu thay đổi bên bức màn trời bao la kia ra sao.

Cho đến một ngày, ta đang chơi đùa với mèo, bỗng nghe hai chữ Khương quốc thì thất thần. Dù bị móng mèo cào rách mu bàn tay cũng chẳng thấy đau. Ta kéo tay cung nữ:

“Ngươi nói là Khương quốc nào?”

“Bẩm cô cô, là Khương quốc ở Tây Nam. Công chúa Khương quốc vào cung hòa thân.”

Khương Vãn, nàng đến rồi. Ta ngẩn ngơ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn trời mới phát hiện thì ra đã là năm Vĩnh Ninh thứ mười lăm. Ta chạy ra khỏi Đông cung, men theo cung đạo, tới bậc thềm bạch ngọc, xa xa trông thấy sứ đoàn Khương quốc tiến cung bái kiến. Người con gái áo trắng đi đầu, dáng vẻ uyển chuyển, đôi mắt bịt dải lụa ấy chính là ta năm mười sáu tuổi. Bên cạnh nàng là một thiếu niên, tuy đeo mặt nạ che khuất dung nhan, song dáng vóc tao nhã, khí độ bất phàm. Người ấy, chính là Tạ Trường Ẩn.

Hắn mới thật sự là người trong lòng ta. Rốt cuộc ra cũng đã gặp lại hắn. Đúng lúc ấy, dường như Tạ Trường Ẩn có cảm ứng, chậm rãi dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía ta. Ánh mắt ta và hắn giao nhau. Tim đập dồn dập như trống trận.

Sau khi trở về, ta nhờ nội giám gửi thư cho Tạ Trường Ẩn, hẹn gặp vào ngày mai. Ta còn tự mình tìm bếp nấu hỏi mất cả buổi chiều, đích thân làm một hộp bánh hoa đào.

Đêm xuống, Tiêu Dực đến.

“Nghe nói nàng xuống bếp… làm sao nàng biết ta thích ăn món này?”

Ta gạt tay hắn, đoạt lấy đĩa bánh.

“Không phải cho ngươi.”

“Hửm? Thế cho ai?”

“Cái đó ngươi đừng quản. Ngươi đến đây làm gì?”

“Nghe nói Khương quốc phái công chúa tới hòa thân, nàng còn chạy đi xem. Ta sợ nàng nghĩ ngợi lung tung… nhưng ta sẽ không cưới nàng ta đâu.”

Ta hờ hững đáp: “Không sao, ngươi cứ cưới cũng được.”

Hắn ngẩn người: “Nếu ta cưới nàng ấy, vậy còn nàng thì sao?”

“Chẳng qua ta cũng chỉ là một cung nữ, lại đã từng có trượng phu, còn chẳng thể sinh con. Ngươi không thể cưới ta, ta cũng chưa từng nghĩ được gả cho ngươi.”

Ta chỉ mải bày biện đĩa bánh, hoàn toàn không hay biết hắn đã rời đi từ khi nào.

Ngày hôm sau, hoa đào hoa lê cùng nở rộ. Gió nổi lên, cánh hoa tung bay đầy trời. Người ấy mặc áo trắng như tuyết, đứng trong đình. Ta bưng hộp thức ăn, chậm rãi bước đến, nhìn bóng lưng hắn, hít sâu một hơi.

“Tạ đại nhân.”

Tạ Trường Ẩn quay người nhìn thẳng vào ta, ánh mắt sâu thẳm:

“A Kiều… cô nương.”

Là giọng nói của hắn. Ta khẽ cúi đầu, đặt hộp xuống bàn, mở ra, lấy bánh bày ra trước mặt hắn.

“Ta làm một phần bánh mà đại nhân ưa thích.”

Tạ Trường Ẩn nhìn chằm chằm bánh đào hoa, giọng thoáng ngập ngừng:

“A Kiều cô nương, ta và cô vốn chưa từng quen biết, sao lại thế này?”

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, trái tim đập cuồng loạn.

“Tạ Trường Ẩn, ta là Khương Vãn! Ngươi hãy nhìn kỹ ta đi, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao? Ta chính là Khương Vãn của bảy năm sau!”

Hắn sững lại, hoàn toàn bất động.

Comments