Chương 11

Chương 11

Đây là lần thứ hai Đàm Duy đến văn phòng công ty.

 

Lần phỏng vấn trước cô không để ý quan sát, lần này cô đến sớm một chút, khóa học vẫn chưa bắt đầu. Hóa ra văn phòng của hơn mười nhãn hàng thuộc tập đoàn lại nằm trong cùng một tòa nhà. Vừa bước vào cửa, trên tường đã trưng bày logo của tất cả các thương hiệu.

 

Điều này mang lại cho Đàm Duy một sự chấn động nho nhỏ, cảm giác như đang làm việc trong một tập đoàn đa quốc gia thực thụ.

 

Văn phòng rất lớn và đẹp, tràn ngập hương thơm của nước hoa cao cấp.

 

Giáo viên huấn luyện phát tài liệu cho mọi người. Chương trình học có rất nhiều nội dung: học màu sắc, quản lý khách hàng, marketing sự kiện… Dù vị trí bán hàng không phải là một vị trí chuyên môn hóa, nhưng những kiến thức chuyên ngành phải biết.

 

Đàm Duy cảm thấy lớp học này thật sự đáng giá, cho dù không thể ở lại thì cũng học được không ít thứ.

 

“Chào mừng mọi người gia nhập Rossi, các khóa huấn luyện sẽ được tổ chức hàng quý. Hy vọng các bạn có thể thích nghi với nhịp độ công việc ở đây.” Giáo viên huấn luyện mở đầu ngắn gọn rồi nhanh chóng vào chủ đề chính.

 

Sau một hồi khởi động học tập theo nhóm, mọi người đã trở nên khá thân quen.

 

Một chàng trai đến chào hỏi Đàm Duy, lấy việc hỏi tên cô làm lời mở đầu. Đàm Duy thầm nghĩ, tôi vừa mới tự giới thiệu xong, anh không nghe thấy sao?

 

Nhưng Tina đã dặn cô, trong công việc không được nói những lời thiếu EQ, nên giả ngốc một chút để tâng đối phương lên. Vì thế, cô cũng giả vờ ngốc nghếch: “Vivi, còn anh?”

 

“Aiden.”

 

“Ồ, một cái tên rất hay.”

 

“Sáng nay tôi đã để ý đến cô rồi, lúc nhập vai nhân vật, khả năng biểu đạt của cô rất tốt, tư duy cũng rất nhanh nhạy.”

 

“Cảm ơn.”

 

Mọi người ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn màu trắng, hai người ngồi cạnh nhau nên trò chuyện thêm một lúc. Cùng là dân công sở mới, chủ đề cũng chỉ xoay quanh công việc.

 

Aiden là một người khá tự luyến, cứ luôn miệng nói về bản thân mình

thế này thế nọ, Đàm Duy gần như không có không gian để chen vào, chỉ có thể làm người lắng nghe.

 

Aiden nhận ra mình đã độc thoại quá nhiều, bèn hỏi Đàm Duy: “À phải rồi, mentor của cô là ai?”

 

Đàm Duy thầm nghĩ dù ngày thường Perla là người đồng hành học tập với mình, nhưng giáo viên chính vẫn là Tina, liền nói: “Tina.”

 

Nghe vậy, ánh mắt Aiden bỗng lóe lên một tia sáng, anh ta nhíu mày, hỏi Đàm Duy: “Từ Lâm Na? Cô làm việc ở cửa hàng à?”

 

“Đúng vậy.” Đàm Duy không hiểu sự thay đổi trong biểu cảm của anh ta có ý gì, nhưng Aiden không nói gì thêm.

 

Cô nhận ra anh ta dường như không còn nhiệt tình như ban đầu, rõ ràng là lười nói chuyện với mình, cô bèn hỏi: “Sao vậy?”

 

Anh ta cười gượng rồi lắc đầu: “Không có gì. Tôi biết Tina. Nghe nói chị ấy kết hôn năm ngoái, chồng là một phú nhị đại. Tôi còn nghe nói chồng chị ấy ban đầu là khách hàng, tán tỉnh nhiều rồi thành chồng luôn. Chị ấy cũng lợi hại thật.”

 

Đàm Duy nghe những lời này có gì đó không đúng, sao lại có ý mỉa mai, cô nhanh chóng đáp trả: “Tina là một người rất ưu tú, đàn ông muốn xứng đôi với chị ấy thì tài hoa và tài lực phải có ít nhất một trong hai

thôi”

 

Cô học theo ánh mắt dò xét của đối phương, nhìn anh ta từ trên xuống dưới.

 

Aiden lại nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Cô cũng rất xinh đẹp, khá tốt, khá tốt.”

 

Nói xong, anh ta bưng ly nước rời đi. Đàm Duy nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ta đến mức muốn xuyên thủng một lỗ, thầm nghĩ, lẽ nào

 

anh ta cho rằng mục đích cô đến cửa hàng làm việc là để câu kéo khách hàng nam sao?

 

Không phải, rốt cuộc anh ta có ý gì?

 

Cô cảm thấy cô bị kỳ thị, chẳng lẽ giữa bộ phận bán lẻ và văn phòng có một bức tường ngăn cách? Rõ ràng trước đây cô cũng từng tiếp xúc với các đồng nghiệp khác, mọi người cũng giữ thái độ giao tiếp thân thiện mà.

 

Đàm Duy mang theo tâm trạng tức giận rời khỏi phòng học. Perla tìm cô nói chuyện, Đàm Duy lập tức kể lại chuyện này cho cô ấy nghe.

 

Perla: “Lúc đó sao em không chửi lại cậu ta?”

 

“Đầu óc em đơ ra luôn, lúc nghĩ lại mới thấy hối hận vô cùng.”

 

Trên tay cô đang treo một chiếc túi đeo vai và áo phao, cô đi đến khu

vực thang máy. Một bóng người cao lớn quay lưng về phía cô, là Enzo. Đàm Duy sững sờ, vốn định nhấn giữ để chuyển giọng nói thành văn bản nhưng không cẩn thận lại nhấn nhầm.

 

Tin nhắn thoại của Perla được phát ra trực tiếp, cô ấy nói: “Nhiều thằng đàn ông lắm mồm kinh khủng, cái thằng khốn đó, đợi lúc nào thấy mặt cậu ta thì em chỉ cho chị xem, xem chị xử lý cậu ta thế nào!”

 

Đàm Duy luống cuống tay chân tắt tin nhắn thoại đi, nhưng Enzo vẫn quay đầu lại.

 

Hơi thở của cô như ngừng lại, cảm giác cả gia đình cô sắp bay màu đến nơi.

 

Chu Giác chỉ lạnh lùng liếc qua một cái, không có biểu cảm gì, như thể không quen biết cô. Sáu cái thang máy đều phải chờ, Đàm Duy thở phào một hơi rồi đi đến một chỗ xa hơn để đợi.

 

Chu Giác đang gọi điện thoại, đầu dây bên kia là Lục Văn Tâm.

 

Anh tặng cho Lục Văn Tâm một bộ đồ ăn, nhưng một tuần sau cô ta mới phát hiện. Ban đầu cô ta tưởng là đồ nhãn hàng gửi tới, nên bảo trợ lý vứt vào phòng chứa đồ, mở ra mới thấy có ký tên Enzo.

 

Lục Văn Tâm tìm Chu Giác để hỏi tội: “Anh đối với em cũng qua loa quá rồi đấy.”

 

Cuối tuần trước là sinh nhật Lục Văn Tâm, Chu Giác chọn một món quà rồi nhờ cửa hàng gửi thẳng qua. Trông có vẻ chẳng có thành ý gì.

 

“Xin lỗi, tôi đang đi công tác.” Anh giải thích.

 

Lục Văn Tâm nói: “Vậy em muốn anh đền bù bằng cách mời em ăn cơm, không quá đáng chứ?”

 

Chu Giác khẽ cười, “Đương nhiên là không quá đáng, em muốn khi nào? Tối nay? tôi qua đón em bây giờ nhé?”

 

“Được rồi, em tạm tha thứ cho anh.” Chu Giác luôn không mấy để tâm đến người khác, nhưng lời nói lại tỏ ra hữu tình khiến người ta khó đoán, và phụ nữ lại không thể từ chối.

 

Ngón tay Đàm Duy vân vê quai túi, nhìn về phía đó. Anh cũng sẽ nói những lời hay ý đẹp với người khác, còn cười rất dịu dàng nữa, thật kỳ diệu.

 

Thang máy mở, anh bước vào.

 

Nhưng cánh cửa thang máy đó mãi không đóng lại, bởi vì có một bàn tay đang chặn ở giữa.

 

Có ý gì đây?

 

Đàm Duy thầm nghĩ, lẽ nào anh đang giữ thang máy cho mình? Lại sợ mình hiểu lầm rồi tự đa tình, trong đầu cô diễn ra một trận cuồng phong dữ dội. Kệ đi, cô nhấc chân chạy tới.

 

Buồng thang máy đóng lại sau khi cô bước vào. Không gian chật hẹp toàn là mùi nước hoa trên người anh, một mùi hương không thể nào lờ đi lại cứ quẩn quanh nơi chóp mũi cô.

 

Đàm Duy không phân biệt được đó là loại nước hoa nào, nhưng cảm thấy rất dễ chịu.

 

Cô cúi đầu không dám nhìn người bên cạnh, thậm chí một lời cảm ơn cũng không dám nói, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, cũng không có ý định chào hỏi, bởi vì Perla nói, chưa bao giờ thấy Enzo thèm nhìn ai bằng nửa con mắt.

 

Nhân viên cấp thấp, một đứa trẻ trong chốn công sở, căn bản sẽ không được lãnh đạo để vào mắt. Nhưng h*m m**n nhìn trộm của cô lại được thể hiện một cách điêu luyện.

 

Anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, quần tây phẳng phiu, vóc dáng gọn gàng rất có phong vị của một người mẫu nam.

 

Đàm Duy dịch vào một góc, vô thức thu hẹp không gian mình chiếm giữ, giảm thiểu cảm giác tồn tại. Cô mặc cho ánh mắt mình trườn đi không kiêng dè, dừng lại trên gò má nghiêng của anh. Sống mũi anh thẳng tắp, đôi môi không mỏng không dày.

 

Cô rõ ràng rất sợ anh, nhưng lại không thể ngừng nhìn.

 

Bởi vì con người ta luôn yêu thích những sự vật đẹp đẽ, trời sinh đã không ưa những thứ xấu xí.

 

Chu Giác cất điện thoại, đột nhiên nhìn về phía cô. Ánh mắt hai người chạm nhau.

“… En… sếp Enzo.” Cô xấu hổ chết đi được, yếu ớt gọi một tiếng.

 

Chu Giác nhìn cô gái này, một gương mặt tràn đầy thanh xuân, vóc dáng cũng được coi là cao ráo thon thả, nhưng gu thẩm mỹ thật sự đáng lo ngại.

 

Trong ngành thời trang, có gu thẩm mỹ tốt là tố chất cơ bản nhất.

 

Đàm Duy nhận ra ánh mắt anh vẫn luôn trên người mình, rất không tự nhiên, “Sếp… có chuyện gì sao ạ?”

 

Chu Giác nói thẳng mấy chữ: “Tôi đang xem quần áo của cô.”

 

“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không mặc thế đến công ty nữa ạ.” Đàm Duy tự cho là thông minh, phản ứng lại ngay lập tức và xin lỗi. Sáng nay lúc

thức dậy, cô thấy nhiệt độ giảm, liền tiện tay vớ lấy một chiếc trong tủ quần áo khoác lên người.

 

Sau khi đi làm cô mới biết, đồng phục lao động không thể mặc về nhà. Cô muộn màng nhận ra mình từng gây họa cho Tina, vì vậy đặc biệt cẩn thận trong phương diện này.

 

Công ty có quy định nghiêm ngặt, cấp quản lý không được tùy tiện mặc quần áo thương hiệu khác vào công ty, đặc biệt là của đối thủ cạnh tranh. Lẽ nào nhân viên cấp thấp cũng phải chú ý vấn đề này sao? Tựa như nhân viên Huawei không được dùng điện thoại Apple?

 

Chu Giác nhất thời không biết nói gì, anh cũng chẳng có ý gì khác. Hơn một tuần trước, khi mua quà sinh nhật cho Lục Văn Tâm, vì tâm lý muốn tìm đồ độc lạ nên anh đã mua một chiếc y hệt.

 

Chờ anh đi công tác về, shipper cũng giao đến, anh mới nhớ ra có một

chiếc áo như vậy. Còn chưa mặc thử đã biết mặc vào trông như một tinh linh khoai tây.

 

Trong nhà anh không thể dung chứa những thứ xấu xí, nên anh đã cho cô giúp việc theo giờ.

 

Xác suất đụng hàng này có hơi cao.

 

Chu Giác không ngờ, thế mà thật sự có một cô gái trẻ chịu bỏ tiền ra

mua một chiếc áo xấu như vậy. Tâm lý tiêu dùng của giới trẻ thật là thiên biến vạn hóa.

 

Rossi cũng có những trang phục tương tự, trước đây Chu Giác từng nghi ngờ đám nhà thiết kế đó đang dùng gót chân để làm việc, bây giờ xem ra là tầm nhìn của anh còn hạn hẹp.

 

Vậy thì anh cần phải nhắc nhở Kris, khi nhập hàng mùa sau, nên cân

nhắc đến nhu cầu của bộ phận đám đông này. Lấy lòng người tiêu dùng tương lai cũng là việc mà ngành hàng xa xỉ hiện nay phải làm.

 

Kris ở đầu dây bên kia trợn trắng mắt, “Enzo, vốn dĩ thành tích của

Stella không tốt đã đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi rồi, cái áo này cả nước bán được mấy chiếc? Có phải cậu muốn xem chúng tôi đấu đá nội bộ

không?”

 

Chu Giác cười không thành tiếng, không trả lời Kris.

 

Đàm Duy thầm nghĩ cái áo này cũng đâu nhìn ra thương hiệu rõ ràng, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, đỡ phải rước phiền vào thân.

 

Chu Giác thấy hành động cẩn trọng của cô, đột nhiên hỏi: “Leader của cô có sắp xếp cho cô đến cửa hàng flagship Rossi không?”

 

“Dạ không có.” Đàm Duy nói, cô chỉ cố định ở một cửa hàng, không hiểu nguyên do liền hỏi: “… Sao, sao vậy ạ?”

 

“Vậy thì tốt rồi.” Biểu cảm của Chu Giác rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, xem ra trong việc dùng người Stella cũng không đến nỗi điên rồ. Thế rồi, anh lại nói một câu trái với lương tâm: “Quần áo của cô, rất đặc biệt.”

 

Đàm Duy nghe ra được đây hẳn không phải lời hay.

 

Tuy chỉ ngắn gọn vài chữ, nhưng ý tứ kéo dài đằng sau lại càng khiến người ta cảm thấy nhục nhã.

 

Đàm Duy tắm rửa xong, như để trút giận, cô nhét chiếc áo hoodie khoai tây đó vào trong tủ, vĩnh viễn không cần thấy ánh mặt trời nữa, nó đã làm cô mất mặt.

 

Cô gửi một tin nhắn trong nhóm chat: [Tớ bị sếp mỉa mai, cảm thấy mình thật ngốc, buồn quá đi mất!]

 

Đông Ca: [Bắt tay +1, bị mắng đến tê liệt rồi, ngược lại có thể dạy cậu cách rèn luyện tâm lý đó.]

 

Cố Văn: [Ngốc là chuyện bình thường thôi, vì đó là sự thật mà. Cậu

nghe câu nói của Milan Kundera chưa: Con người vừa tư duy, Thượng Đế đã bật cười.]

 

Cố Văn luôn có tính cách lười biếng, sao cũng được, dù sao chỉ cần không chết là được. Nhưng trớ trêu thay, vận may của Cố Văn lại khá tốt, Đàm Duy rất ngưỡng mộ tâm thái của cô ấy, nhưng bản thân lại không làm được.

 

Chờ đến rạng sáng, điện thoại của Đàm Duy lại vang lên.

 

Diệp Hiểu Hàng: [Tớ thấy cái này hơi giống cơn đau trưởng thành lúc nhỏ, đau một chút, đứa trẻ sẽ lớn lên. Người lớn ngốc một chút, rồi sẽ thông suốt thôi.]

 

[Nhưng vấn đề căn bản của cậu không phải là chỉ số thông minh, mà là chứng sợ xã hội. Có được khả năng biểu đạt hướng ngoại tốt sẽ giải quyết được nhiều vấn đề hơn là logic trước sau như một. Tớ đã mua cho cậu một khóa học 29.9 tệ trên mạng tên là “Người sợ xã hội làm thế nào để giả vờ thành người hướng ngoại”, link đây: …]

 

Đàm Duy bò ra khỏi chăn, còn có cả loại khóa học này sao? Vì công việc, cô phải học từng chữ một thôi!

 

------oOo------

Comments