Chương 12

Chương 12

Ngày huấn luyện hôm sau, Đàm Duy đến công ty từ sớm. Lúc mua cà phê ở dưới lầu thì gặp Perla. “Sao chị cũng đến đây?”

 

Perla nói: “Đến xem mặt cái người nhiều chuyện hôm qua.”

 

“Chị cũng để bụng quá rồi, nghỉ ngơi thì cứ ở nhà nằm cho sướng.” Đàm Duy ngớ người, không ngờ cô ấy lại chuyên môn chạy đến một chuyến, đúng là không cứu nổi tâm hồn hóng hớt của Perla.

 

Perla: “Nghĩ gì thế, sao chị có thể lãng phí ngày nghỉ để đi huấn luyện được, hôm nay tính là chị đi làm.”

 

Đàm Duy càng ngớ người hơn, mím môi nói: “Thế thì càng lỗ.”

 

Perla uống một ngụm cà phê, chê bai: “Không ngon bằng cà phê ở cửa hàng chúng ta, đây là hạt gì vậy trời, lát nữa chị phải bảo Tina mua loại chị đề cử mới được.”

 

Phúc lợi của công ty, không hưởng thì phí, cô ấy phải dùng thứ tốt nhất.

 

Cà phê ở cửa hàng các cô đúng là rất ngon, Đàm Duy thầm nghĩ, dùng tiền công ty bao giờ cũng ngon hơn tiền túi mình bỏ ra.

 

“Chị ở đây lãng phí thời gian thì khách hàng ở cửa hàng biết làm sao?” Đàm Duy lại hỏi, “Chẳng phải là lại lùi một bước trên con đường trở thành top sales sao?”

 

“Doanh số tháng này của chị đã hoàn thành rồi, còn có vài khách hàng hẹn tháng sau ký đơn, như vậy doanh số tháng sau cũng ổn định. Giữ được tiền thưởng cuối năm ở mức tối đa.” Perla nói.

 

“Sao khách hàng lại nghe lời chị thế?”

 

Perla nói: “Không phải là nghe lời, mà là đôi bên tin tưởng lẫn nhau, cùng có lợi. Khi khách hàng có yêu cầu, chị cũng sẽ giúp đỡ, cho nên lúc chị thiếu doanh số, cũng có vài người tốt bụng giúp chị đẩy số.”

 

“Chị giỏi thật đó.”

 

Đàm Duy ngại không dám khen thẳng, nhưng trong lòng rất khâm phục cái cảm giác kiểm soát công việc một cách thành thạo của cô ấy.

 

Ngành này có quá nhiều cô gái ưu tú, lúc các cô ấy tung hoành chốn công sở là lúc có sức hút nhất. Đừng nói đến nữ cường nhân như Tina, sau này cô có thể được như Perla đã là tốt lắm rồi.

 

Perla vốn định “quyết chiến một trận” với gã đàn ông nhiều chuyện kia, nhưng Aiden hôm nay lại không đến.

 

Hai người đành phải ngoan ngoãn đi học.

 

Đàm Duy nghe giảng luôn rất nghiêm túc, còn Perla thì buồn ngủ. Cô ấy lim dim mắt hỏi Đàm Duy: “Chị phát hiện em rất thích đi học, ngày nào Tina cũng bắt em học, em không thấy phiền à?”

 

“Những thứ chị ấy bắt em học là những thứ hữu dụng, em biết quá ít mà.” Đàm Duy nghĩ một lát, rồi lại có chút cô đơn nói: “Hôm qua có người nhìn em bằng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc.”

 

“Vậy thì em học cho giỏi vào.” Perla tiếp tục chống cằm gà gật.

 

Đàm Duy ghi chép vào sổ tay, cuốn sổ da cừu nhỏ mà Perla tặng lúc cô mới vào làm đã dùng hết hơn một nửa.

 

Perla lại nói: “Bây giờ có lẽ em chưa hiểu, nhưng ở trong ngành này, cũng không cần phải nhìn ai qua lăng kính màu hồng, ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Sẽ luôn có người giỏi hơn người, xuất thân, bằng cấp, ngoại hình đều hơn em. Em chỉ cần nghĩ: NGƯỜI TA lợi hại như vậy mà còn làm cùng công ty với mình, vậy thì mình cũng rất tuyệt.”

 

Đàm Duy: “Chị đúng là rất lợi hại mà.”

 

“Chị không lợi hại.” Perla đổi tay chống cằm, “Chị vất vả học một cái thạc sĩ giấy ở Anh, quay về không phải vẫn làm chung với em, quỳ gối phục vụ người có tiền sao?”

 

“Cảm ơn lời khuyên của chị, nhưng sao nghe không giống lời hay ý đẹp lắm?” Đàm Duy cũng cười một chút.

 

“Lời hay thì không nhất định dễ nghe đâu.” Perla nói: “Những người ngồi đây, ai mà chẳng phải đang phục vụ người khác?”

 

Giáo viên huấn luyện đến thông báo buổi chiều sẽ có một buổi học do chính Enzo chủ giảng, đưa cho mọi người xem tài liệu về giảng viên để làm quen trước, và dặn phải trân trọng cơ hội lần này. Bởi vì cơ hội như vậy không phải lần huấn luyện nào cũng có.

 

Đàm Duy rất khó không chú ý đến bức ảnh của anh, anh thế mà đã 30 tuổi, hoàn toàn nhìn không ra. Nhưng ở tuổi này mà làm được đến vị trí này, đã không phải người thường.

 

Perla cũng đeo cặp kính gọng kềnh lên nhìn vào màn hình PPT, miệng lẩm bẩm: “Ngắm trai đẹp nào.”

 

Đàm Duy gật đầu, đúng là đẹp trai thật.

 

“Ai, thật ra vẫn rất đáng lo và tự ti.” Perla nói.

 

Con đường trưởng thành của Chu Giác có lẽ chính là chiêu bài bồi dưỡng thế hệ sau của các gia tộc có tiền, tốt nghiệp thì nhậm chức tại một thương hiệu hàng đầu toàn cầu, một đường thăng tiến thuận lợi, rất nhiều show diễn và sự kiện nổi tiếng cũng có dấu ấn của anh.

 

Biểu cảm của Đàm Duy có chút mông lung, những điều đó quá xa vời với cô.

 

Perla: “Enzo chỉ lớn hơn chị hai tuổi mà đã là sếp lớn. Còn chị, vẫn chỉ là một nhân viên quầy.”

 

“Nhưng đại đa số người trong công ty không ai bằng anh ấy.” Đàm Duy nói: “Mục tiêu của chị cũng đâu phải là thăng chức, chị chỉ muốn kiếm tiền thôi mà.”

 

“Em vẫn còn là trẻ con, không hiểu được cảm giác này đâu. Rất nhiều chuyện từ khi sinh ra đã được định sẵn rồi. Chị không thăng chức là vì chị không muốn sao?”

 

Các cô giống như những nhân vật NPC trong câu chuyện, chỉ có thể đứng nhìn nhân vật chính từ xa, lực bất tòng tâm.

 

Chu Giác bước vào, tầm mắt lướt một vòng trong phòng, nhàn nhạt quét qua mặt mọi người.

 

Đàm Duy theo phản xạ có điều kiện nghĩ đến chiếc áo hoodie tinh linh khoai tây hôm qua. Cô nhanh chóng cúi đầu kiểm tra trang phục của mình, là một chiếc áo sơ mi denim không thể bắt lỗi. Trong văn phòng bật điều hòa, rất ấm áp, nên cổ áo đã mở hai cúc, tay áo cũng được xắn lên đến khuỷu tay.

 

Trang phục còn để lộ ra chiếc đồng hồ mà bạn thân tặng, rất hợp với khí chất của cô hôm nay, theo phong cách tri thức.

 

Chu Giác đương nhiên không phải đến để huấn luyện kỹ năng công việc, mà là từ góc độ của bộ phận Marcom, chia sẻ cách tiếp cận chính xác nhóm khách hàng mục tiêu và nâng cao tiếng tăm của thương hiệu.

 

Những case study anh chia sẻ rất thực tế và bổ ích. Gần hết giờ học, anh tắt màn hình PPT.

“Bất kể là bộ phận trung tâm nào của công ty, công việc đang làm đều là để phục vụ và hỗ trợ cho bộ phận bán lẻ.” Giọng anh không nhanh không chậm, thậm chí còn có một chút thân thiện, “Cho nên các đồng nghiệp thuộc bộ phận bán lẻ đang ngồi đây, có thắc mắc gì cứ việc đưa

ra.”

 

Anh vô tình dừng tầm mắt trên người Đàm Duy.

 

Vốn dĩ cô đang ngẩng đầu nhìn anh, môi hé mở, trông ngây ra như phỗng. Nhưng khi phát hiện anh đang nhìn mình, cô lập tức dời đi, đầu gần như rụt cả vào gầm bàn.

 

Chu Giác đoán trước, không quá một tháng, bị đào thải chính là kết cục xứng đáng của cô.

 

Perla giơ tay: “Enzo, tôi có câu hỏi.” “Mời nói.”

Perla nói: “Rossi trong tháng 3 và tháng 9 năm nay đã liên tục tăng giá trên diện rộng. Vì vậy, khách hàng của tôi không chỉ một lần phàn nàn là quá đắt, không muốn mua nữa, còn mắng thương hiệu một trận. Anh nghĩ nên làm thế nào để cứu vãn những khách hàng đã mất?”

 

Chu Giác cầm một chai nước tinh khiết trên bàn, nói: “Trong kinh tế học có một lời giải thích: Hiệu ứng Veblen. Hàng hóa định giá càng cao, càng được người tiêu dùng ưa chuộng.”

Mọi người khó hiểu bắt đầu thảo luận, Đàm Duy cũng không hiểu. “Logic sâu xa của việc tăng giá là để nâng cao ngưỡng cửa, sàng lọc

khách hàng.” Thế mà anh lại rất kiên nhẫn giải thích: “Nếu mỗi tháng cô nghiêm túc làm tổng kết, cô sẽ phát hiện trong tỷ trọng doanh số của mình, sự đóng góp của khách hàng VIC ngày càng lớn, trong khi khách hàng cấp thấp đang dần teo tóp đi.”

 

Mục đích của việc tăng giá là để thỏa mãn tâm lý của nhóm người có giá trị thực, loại bỏ nhóm người không có thu nhập. Trong một cuộc họp cấp cao của tập đoàn tại Trung Quốc đã đưa ra định nghĩa và quan điểm: Nhóm người không có thu nhập thường là sinh viên, nhân viên văn phòng bình thường, và nhóm người có thu nhập năm dưới 3 triệu nhân dân tệ.

 

Nói một câu: Hàng xa xỉ vốn dĩ không chơi với người nghèo, chỉ là cho bạn xem mà thôi.

 

Perla nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn Enzo.”

 

“Những người khác còn có câu hỏi nào không?”

 

 

Đàm Duy lại ghi chép vào sổ tay, toàn là tinh hoa, tất cả phải ghi nhớ! Cô nghe thấy Perla cảm thán bên tai mình: “Trời ạ, ngủ một giấc dậy mình đã biến thành nhóm người không có thu nhập. Đau lòng quá.”

 

Đàm Duy không hề đau lòng: “Xếp em chung nhóm với người có lương năm cả triệu đô, đúng là nâng tầm em quá.”

 

“Tâm thái của em tốt thật.”

 

“Hàng xa xỉ không lừa tiền người nghèo, vẫn rất lương thiện mà.” Đàm Duy vui vẻ hẳn lên.

 

“Vậy sao em lại mua đồng hồ?” “Bạn em tặng.”

“Sao không có bạn nào tặng chị nhỉ?”

 

“Bởi vì bạn của em là tốt nhất thế giới.” Gương mặt vốn ửng đỏ vì bị săm soi của cô dần trở lại bình thường, rồi lại bắt đầu âm thầm điên cuồng quan sát Chu Giác.

 

Anh đang trả lời câu hỏi của một đồng nghiệp khác, nói: “Bản chất của ngành hàng xa xỉ là k*ch th*ch h*m m**n, chứ không phải thỏa mãn h*m m**n. Tương tự, sản xuất sẽ tạo ra nhu cầu. Nhưng nếu h*m m**n có

thể khiến bạn có những mục tiêu theo đuổi cao hơn, và biến nó thành động lực, thì đó không hẳn là một điều xấu.”

 

Đàm Duy hoàn toàn không nghe rõ, lại bị người khác ngắt lời. Cái gì? Theo đuổi h*m m**n gì?

Luôn có người ngắt lời, khiến Đàm Duy không nghe rõ. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô cảm thấy Enzo vừa chuyên nghiệp vừa lợi hại, cho dù anh có một vỏ bọc và vóc dáng cao ngạo.

 

Đàm Duy và Perla cùng nhau đi thang máy. Perla nói: “Trước đây chị rất không thích Enzo, anh ta quá ngạo mạn, nhưng hôm nay lại cảm thấy con người anh ta cũng khá tốt, kiên nhẫn, bao dung, rất có sức hút trong công việc.”

 

Đàm Duy thì không có thích hay không thích, chỉ có sự căng thẳng vô cớ, bởi vì mỗi khi bị đôi mắt đó nhìn, áp lực của cô lại quá lớn.

 

Một mùi hương từ phía sau ập tới, sau đó một giọng nói vang lên, “Làm ơn nhường đường.”

 

Chu Giác đứng sau lưng các cô. Hai người tách ra, nhường một lối đi, anh bước ra ngoài.

 

Ngoài giờ làm việc, anh vẫn như cũ không thèm để mắt đến những người không quan trọng, trực tiếp biến thành một con người khác.

 

Perla le lưỡi vẻ chột dạ, “Thôi, không nên có bất kỳ lăng kính nghề nghiệp nào đối với đàn ông.”

 

Đàm Duy và Perla chia tay ở tầng một. Perla đi xuống bãi đỗ xe ngầm, còn Đàm Duy đi sang bên kia đường để bắt tàu điện ngầm.

 

Cô bước ra khỏi cửa xoay, mặc áo phao, quàng khăn cổ, hít một hơi thật sâu không khí lạnh, có mùi khoai lang nướng?

 

Ở đâu? Ở đâu?

 

Cô nhìn quanh quất, thấy Chu Giác đang đứng ở cửa chờ tài xế. Anh có vóc dáng cao gầy mặc một chiếc áo khoác đen đứng trong gió, hình tượng lạnh lùng giống như một người nộm đeo mặt nạ, hoặc một cỗ máy hoàn hảo.

 

Anh liếc nhìn cô một cái. Đầu Đàm Duy lại ngứa ngáy, do dự vài giây, tự nhủ không được sợ, không được sợ. Chính là bây giờ, giả vờ thành người hướng ngoại đi chào hỏi, với người mà cô sợ nhất trong cả công

ty!

 

“Sếp Enzo, hi…”

 

“Cô ‘hi’ cái gì?” Đôi mắt Chu Giác nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt không mấy thiện cảm.

 

Đàm Duy cứng đờ, sao anh lại hỏi như vậy? Cô làm sao biết mình “hi” cái gì?

 

Giáo trình của Diệp Hiểu Hàng đâu có nói. “Cần tôi giúp cô gọi 120 không?”

“Ý anh là sao ạ?”

 

“Trông cô sắp bị sốc co giật đến nơi rồi.” Chu Giác nói những lời này

mà mặt vẫn không có chút biến động, đến nỗi Đàm Duy cũng không cảm thấy anh đang nói đùa.

 

“… Vậy sao ạ?” Đàm Duy vội vàng xua tay: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”

 

“Cô gặp ai cũng căng thẳng như vậy sao?” “Dạ không ạ.”

“Cố gắng sửa thói quen này đi.” Chu Giác nói, “Nếu không cô sẽ rất khó làm việc tiếp ở Rossi.”

 

Đàm Duy cảm thấy thật ra cô cũng khá tốt, cô có thể đối mặt với khách hàng, mỉm cười lịch sự, thong dong chào hỏi.

 

Hoàn toàn không như lời Chu Giác nói.

 

Tina hỏi cô huấn luyện thế nào, Đàm Duy nói học được rất nhiều thứ, tuyệt nhiên không kể chuyện cô được Enzo quan tâm, khen quần áo cô đặc biệt, còn chủ động muốn giúp cô gọi 120.

 

Tina lại hỏi: “Có thể tự mình đứng độc lập được chưa?” “Dạ được.” Cô tràn đầy tự tin.

“Hôm nay để em tiếp khách hàng một mình.”

 

 

Gần trưa, cuối cùng Đàm Duy cũng đón được vị khách đầu tiên trong sự nghiệp của mình. Đó là một quý bà trung niên, trên tay xách một chiếc túi cùng thương hiệu, tướng mạo cũng rất hiền hòa. Quá trình tiếp đón ban đầu rất thuận lợi, Đàm Duy thầm bấm like trong lòng, mình đã tiến bộ!

 

Vị khách đặc biệt hứng thú với một chiếc đèn bàn có tạo hình độc đáo, hỏi Đàm Duy giá bao nhiêu, cô đáp: “Hai vạn tám ạ.”

 

Vị khách lẩm bẩm: “Hơi đắt nhỉ.”

 

Đàm Duy thuận theo ý khách gật đầu, “Đúng là rất đắt ạ.” Người bình thường ai lại bỏ ra gần ba vạn để mua một cái đèn chứ, chỉ có người có tiền mới làm được.

 

Vị khách nhìn cô một cái, cười cười, không hỏi gì thêm rồi rời đi.

 

Tina lạnh mặt phê bình cô: “Em thật sự cho rằng khách hàng đó thấy đắt sao? Chính em còn nói đắt, em muốn khách hàng nói gì nữa đây?”

 

Đàm Duy cúi đầu xin lỗi.

 

“Đừng vội nghi ngờ sức mua của khách hàng trước khi đánh giá, tỉnh táo lại đi, có phải là em định hướng giá trị chưa đúng không”

 

Đàm Duy lập tức hiểu ra. Được rồi, phải biết định hướng giá trị.

 

Buổi chiều, cô lại đón một khách hàng khác, lần này là một cô gái trẻ, ăn mặc thời thượng. Đàm Duy mỉm cười phục vụ nửa ngày, đối phương dường như không hứng thú với bất cứ thứ gì, nhưng lại không rời đi.

 

“Đây là sổ tay à, bao nhiêu tiền?” Đàm Duy báo giá.

“Đắt thế?” Cô gái rất kinh ngạc.

 

Lại là cùng một câu hỏi, nhưng Đàm Duy không hề sợ, vì cô đã có câu trả lời tiêu chuẩn, “Cái này không đắt đâu ạ.” Bởi vì là da cừu non…

 

Câu nói tiếp theo cô chưa kịp nói xong, mặt vị khách đã biến sắc, hung hăng nhìn Đàm Duy: “Cô thấy không đắt sao? Vậy một ngày cô đứng ở đây được bao nhiêu tiền?”

 

“…”

 

Sao lại đi quá xa vậy? Tốt, rất tốt.

Cô sắp bị chính mình làm cho tức cười, ngày đầu ra quân đã nhận được vai NPC phản diện.

------oOo------

Comments