Câu nói “làm công cho trợ lý cửa hàng” của Đàm Duy, một lời thành sấm.
Tuy Cloe là cố vấn bán hàng kỳ cựu được điều đến, nhưng cô ta không hề có bất kỳ nguồn khách hàng tích lũy nào tại cửa hàng này, nghiệp vụ cửa hàng cũng không quen thuộc, chẳng giúp ích được gì cho Đàm Duy.
Thế nhưng hơn một tháng tiếp theo, doanh số của Đàm Duy vẫn luôn được ghi vào tài khoản của Cloe, quả thực cô vô cùng ấm ức.
Cứ như vậy cho đến Giáng Sinh và Tết Dương lịch năm đó.
Bận rộn xong đợt Tết Dương lịch, Perla chuẩn bị ra nước ngoài xem show thời trang. Đàm Duy vừa hưng phấn vừa ngạc nhiên: “Oa, nhân
viên bình thường cũng có cơ hội này sao?” Cô cứ tưởng chỉ có quản lý cấp cao mới được đi.
“Oa.” Perla nhại lại giọng cô, sờ sờ khuôn mặt hồng hào của cô, “Em nghĩ người đang đứng trước mặt em là ai, tại sao lại dám đối đầu với Wendy?”
“Chị có thể mua đồ giúp em không?”
“Chị biết ngay em chỉ có chút tâm tư đó thôi.”
Đàm Duy thì lại không thuận lợi như vậy. Ba mẹ biết chuyện cô tự ý đổi việc, không ngoài dự đoán mà bùng nổ một trận mâu thuẫn gia đình.
Cô hẹn bạn bè đến nhà ăn cơm tâm sự.
Perla liên tục đăng bài lên story trong hai ngày, Đàm Duy lần nào lướt cũng thấy, và lần nào cũng không nhịn được mà xem. Họ đi xem show, tham gia tiệc tối, toàn là dàn sao nổi tiếng.
Cô còn thấy Enzo trong một bức ảnh chụp chung, anh đẹp trai đến mức như không cùng một tầng lớp với những người khác.
Đàm Duy bấm like rồi thoát khỏi story, yên lặng nấu ăn trong bếp. Những lúc làm việc một mình, cô thường vui vẻ hơn một chút, bởi vì đây là việc cô giỏi, và có thể thấy hiệu quả ngay lập tức, mang lại cho cô sự khẳng định rõ ràng hơn.
Không giống như công việc, phải gượng cười phục vụ khách hàng, còn bị cấp trên đè nén.
Diệp Hiểu Hàng nếm món cá hấp, Đàm Duy hỏi: “Ngon không?” “Càng ngày càng tuyệt.”
Đàm Duy nghiêng đầu: “Ông chủ làm thêm của tớ tật xấu nhiều như vậy mà vẫn chưa sa thải tớ, đó chính là minh chứng cho thực lực.”
“…” Diệp Hiểu Hàng không biết trả lời thế nào, “Tuần này cậu không làm thêm à?”
“Ông chủ đi công tác, liên tục hai tuần không cần đến.” Đàm Duy thầm nghĩ người đó thật bận rộn, mỗi tuần chỉ ăn cơm ở nhà hai bữa, còn thường xuyên xin nghỉ.
Ngôi nhà của anh ta được bài trí đẹp và cao cấp như vậy, thật quá lãng phí.
Tầm nhìn của Đàm Duy vẫn chưa thể lý giải được người có tiền.
Ba người ngồi quây quần bên nhau, thiếu mất Đông Ca, nhưng các cô đã quen. Lúc ăn cơm, Đàm Duy nhận được tin nhắn WeChat của Cloe, hỏi tại sao đơn hàng chốt hôm qua lại không nhập vào hệ thống của chị ta.
Đàm Duy trả lời: “Tài khoản cá nhân của em đã được mở rồi, đang trong giai đoạn thử nghiệm, mai đi làm em sẽ nhập.”
Cloe nói: “Chị thấy rồi, nên tiện tay nhập luôn rồi.”
Đàm Duy rất muốn nói một câu “sao chị lại như vậy”, cô biết đối phương cố ý, trong lòng có chút tức giận, nhưng vẫn giữ giọng điệu hòa hoãn: “Cloe, đây là đơn hàng cá nhân của em. Bắt đầu từ Tết Dương lịch, em có thể tự làm chủ doanh số của mình.”
Cloe tỏ ra không quan tâm: “Ồ, xin lỗi nhé, chị quên mất.”
Đàm Duy không nói gì thêm, ném điện thoại lên sofa.
Cố Văn chuẩn bị thiệp chúc mừng để mọi người viết, treo lên cây thông Noel trong phòng khách vẫn chưa dọn đi. “Tiểu Hàng, cậu có nguyện vọng gì cho năm mới không?”
Diệp Hiểu Hàng cầm tấm thiệp rất lâu, nói: “Không có.” “Thôi đi, ít nhất cũng phải là phát tài chứ?”
“Tớ cảm thấy lớn lên đã là tốt lắm rồi, có thể đến được Bắc Kinh, kết giao với những người bạn cùng chí hướng, ăn những món mình thích. Tớ không phải là người tham lam.” Cuộc sống hiện tại của cô ấy, so với lúc nhỏ đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
“Duy Duy thì sao?”
Đàm Duy nói: “Bản thân tớ và những người xung quanh đều trở nên thật lợi hại, sau đó có thật nhiều tiền!”
“Hazz, Duy Duy đỉnh quá.”
Đương nhiên, năm nay tham vọng của cô đã trở nên vô cùng cụ thể. Cô muốn tỏa sáng lấp lánh, nóng lòng muốn nắm lấy tấm vé vào cửa của danh vọng trên vũ đài.
Cảm giác cấp bách này sau khi nảy sinh quan hệ cạnh tranh với đồng nghiệp, đã đè nén cô đến mức mỗi ngày đều ngủ không yên, và cuối cùng cũng có thể hiểu được áp lực đến mức nào của các đồng nghiệp.
Đàm Duy không nói ra, rằng cô rất ngưỡng mộ Perla, muốn trở nên giống cô ấy hoặc bất kỳ một cô gái lợi hại nào trong công ty.
Đây là sự chuyển biến tất yếu khi bước từ vườn trường ra đấu trường cạnh tranh.
Tham vọng không còn là thứ khiến cô cảm thấy xấu hổ, nó đã nảy mầm ở một góc nào đó không ai hay biết.
Bởi vì Đàm Duy muốn, nên Đàm Duy sẽ đi tranh giành. Ngày hôm sau Đàm Duy đi làm, Cloe trả lại đơn hàng cho cô.
Đơn hàng đã nhập vào hệ thống thì không thể hủy được, Đàm Duy chỉ có thể nói: “Tiền hoa hồng nhớ trả cho em.”
Cloe cười nói: “Vivi, chị thấy em vẫn không nên quá nóng vội. Ai cũng muốn làm doanh số là đúng, nhưng em còn có rất nhiều thứ cần phải
học.”
Muốn sống tốt, ít nhất phải học được cách nhìn mặt đoán ý, lấy lòng cấp trên của mình.
Đàm Duy không để ý đến chị ta, cô cúi đầu làm việc của mình. Kỳ nghỉ Tết Dương lịch này vận khí của cô không tốt lắm, cũng chẳng có mấy đơn hàng, chỉ có một đơn nhỏ như vậy mà còn bị người ta nhòm ngó.
Chu Địch nói: “Sau này cất kỹ đồ của mình đi, đừng xem nhẹ mức độ đáng ghét của người khác.”
“Em biết rồi.” Nhưng không thể phòng được có người cố tình trộm.
Doanh số của Cloe cộng thêm phần đóng góp của Đàm Duy, vừa hay xếp thứ nhất toàn cửa hàng.Trông cô ta rất vui, lại tuyên bố với các đồng
nghiệp: “Thời gian qua mọi người vất vả rồi, nhưng phải chia ra nghỉ phép. Wendy chi tiền mời mọi người đi chơi, ai muốn đi thì đến đây đăng ký.”
Hai kỳ nghỉ lễ liền nhau khiến mọi người rất mệt, hơn nữa sau lễ việc kinh doanh rõ ràng chững lại, thế là rất nhiều người đều đi đăng ký.
Đa số là người trong nhóm của Cloe. Tuy trên danh nghĩa Đàm Duy là đệ tử của Cloe, nhưng cô không đi hóng náo nhiệt.
Một bộ phận nhân viên đi nước ngoài, một bộ phận đang nghỉ phép, Đàm Duy liên tục đi làm hai ngày, ít nhiều có chút mệt mỏi.
Tối hôm nay cô làm xong việc, trong cửa hàng cũng không có mấy người, cô một mình diễn tập lại quy trình bán hàng.
Hỏi: “Tại sao cái này lại đắt như vậy?”
Đáp: “Chào chị, mắt nhìn của chị tốt thật ạ, sản phẩm này xuất hiện trong show diễn năm xx, là tác phẩm của nhà thiết kế xx, sử dụng da hiếm xx, công nghệ chế tác riêng BALABLA…”
Role-play là môn bắt buộc trong huấn luyện trước khi làm việc, nhưng đối với người sợ xã hội mà nói, quá trình này vẫn quá xấu hổ. Nhưng mỗi một câu nói, động tác và nụ cười của nhân viên bán hàng chuyên nghiệp đối với khách hàng, luôn cần phải được thiết kế và luyện tập nhiều lần.
Đàm Duy nhìn vào gương, để lộ ra tám chiếc răng trắng tinh, nụ cười hiền hòa thân thiện.
“Ha ha.”
Có một tiếng cười truyền đến. Đàm Duy quay người lại thấy một khách hàng nữ đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Toàn bộ quá trình ngớ ngẩn của cô bị khách hàng thấy hết, Đàm Duy gắng gượng trấn tĩnh lại, “Chào quý khách ạ.”
“Không sao không sao, em cứ tiếp tục đi.”
“Không ạ—” Lưỡi cô như thắt lại, cô nhanh chóng quan sát khách hàng này, trang phục hàng hiệu, gu thời trang rất tốt, sau đó bước vào trạng thái làm việc: “Chào chị, xin hỏi chị có nhân viên bán hàng quen thuộc nào không ạ? Em sẽ gọi giúp chị.”
“Không sao đâu, em dẫn tôi xem quanh đi.” Lục Văn Tâm lướt điện thoại, lơ đãng nói.
“Vâng ạ.”
Đàm Duy không ngờ quá trình mua sắm của vị khách này lại nhanh chóng như vậy, giá trị đơn hàng cũng rất lớn.
Cô đã từng gặp những bà chị giàu có ra tay hào phóng, là những khách hàng VIC có mức chi tiêu hàng năm trên 3 triệu nhân dân tệ. Nhưng những khách hàng đó thường sẽ hẹn trước với nhân viên bán hàng riêng của mình rồi mới đến cửa hàng, trực tiếp ký đơn, chứ ít khi cứ thế không hề báo trước mà bước vào.
Đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, đoán rằng đây là một khách hàng bí ẩn.
Công ty hàng tháng sẽ sắp xếp, chấm điểm rồi đưa vào thành tích của
cửa hàng. Tưởng tượng như vậy thì logic thông suốt, làm sao mà chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu cô được.
Chu Địch mang nước cho khách, Đàm Duy làm khẩu hình với cô ấy, sau đó Chu Địch gật đầu, rồi lại đi làm việc của mình.
Lục Văn Tâm chọn mấy món đồ mà mình đã xem qua, nói: “Em giúp tôi tính xem tổng cộng bao nhiêu tiền.”
Đàm Duy báo một con số, thầm nghĩ bài kiểm tra này cũng thật quá, cô nhất định phải thể hiện thật tốt, cho dù doanh số không tốt thì nghiệp vụ cũng phải tỏ ra thuần thục một chút.
Cô nói xong, Lục Văn Tâm đi sang bên cạnh nhận một cuộc điện thoại, “Enzo, em chọn xong rồi, anh đỗ xe xong thì vào đi.”
Lần này Chu Giác ra nước ngoài chủ yếu là để đề xuất với trụ sở chính
về việc hợp tác đa ngành giữa Rossi Casa và phòng trưng bày nghệ thuật của Lục Tư Xa.
Nhưng không có kết quả chắc chắn, nguyên nhân chủ yếu vẫn là tầm ảnh hưởng quốc tế của Lục Tư Xa chưa đủ, chỉ được săn đón trong giới nghệ thuật trong nước, người nước ngoài không công nhận.
Chu Giác đã đoán trước được kết quả này, cũng không quá thất vọng.
Máy bay vừa hạ cánh, còn chưa kịp chỉnh lại múi giờ, anh đã bị Lục Văn Tâm gọi ra ngoài, đi cùng cô ta mua thêm đồ cho nhà mới.
Đàm Duy và Lục Văn Tâm đang trò chuyện trong phòng VIP, thấy Chu Giác bước vào, cô thầm nghĩ, quả nhiên là đến để kiểm tra cô.
Nhưng rất nhanh đã bị vả mặt.
Chu Giác hỏi Lục Văn Tâm: “Đã quyết định hết chưa?” “Anh muốn xem không?”
“Em tự quyết định đi.”
“Em gái xinh đẹp, giúp tôi soạn hợp đồng đi.” Lục Văn Tâm gật đầu với Đàm Duy.
Đàm Duy sững sờ, ý gì đây, đây là thật sao?
Cô đứng sau máy tính đóng dấu, xem hai người họ âm thầm kéo co, bỗng nhiên có sự tự giác của một NPC.
Theo cốt truyện tiểu thuyết, lúc này cô nên tâng bốc một phen: “Anh chị thật là tình cảm!”, “Chị mặc bộ đồ này đẹp quá, anh nhà nhìn đến ngây người luôn. Trông anh ấy thật sự rất yêu chị!” vân vân.
Cô thật sự rất thích ngắm những người và sự vật đẹp đẽ, cho nên mắt luôn không nhịn được mà nhìn đôi trai tài gái sắc đang ngồi trên sofa, cũng không khỏi suy đoán họ là người yêu, hay là vợ chồng?
Tóm lại là rất xứng đôi.
Không biết có phải ánh mắt của cô quá lộ liễu, bị Enzo nhận ra hay không, anh bỗng nhiên ngẩng đầu.
Đàm Duy sợ đến mức rụt đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy in. Nhưng cô cũng không bị ảnh hưởng, bởi vì cô đếm số không trên hợp đồng, rồi lại tính tiền hoa hồng của mình, miệng sắp cười đến méo.
Chu Địch và hai đồng nghiệp khác từ bên ngoài bước vào định giúp đỡ, thấy Chu Giác ở đó, họ ăn ý lui ra ngoài.
Pha này là không giúp được chút nào rồi.
Lúc đó Chu Giác cùng Lục Văn Tâm mỗi người chiếm một góc sofa, đang xem điện thoại. Anh lại đột nhiên từ trên sofa đứng dậy, đi về phía Đàm Duy, nói với cô: “Dùng tên của tôi, soạn hợp đồng mua hàng nội bộ.”
Đàm Duy ngẩn người.
Cấp quản lý cao cấp và nhân viên bình thường vẫn là không giống nhau. Perla và các cô ấy muốn mua sản phẩm giảm giá chỉ có thể chờ đợt mua hàng nội bộ, mua một vài món đã lỗi mốt hoặc không phải hàng hot.
Nhưng cấp bậc như Enzo, mỗi năm sẽ có một hạn mức nhất định, dùng chiết khấu nhân viên để mua sắm bất kỳ sản phẩm nào.
Nhưng hợp đồng mua hàng nội bộ thì không được tính vào thành tích bán hàng, cũng không có hoa hồng.
Một lát sau Đàm Duy phản ứng lại, gật đầu, nói: “Vâng ạ.” Trong lòng cô có chút hụt hẫng, tiền đến tay còn bay mất.
“Thôi đừng, cứ dùng chiết khấu hiện tại là được rồi, không thể để em gái này phục vụ em lâu như vậy mà không được gì.” Lục Văn Tâm rất thông minh, cô ta và Chu Giác chỉ là bạn bè, việc gì phải nhận một ân huệ lớn như vậy.
Mắt nhìn Đàm Duy còn chưa đủ sắc bén, sự việc xảy ra cô cho có chút không biết làm sao, chỉ có thể lại nhìn sang ý của Chu Giác.
Lần này anh không phản ứng, ngồi xuống chiếc sofa vải nhung màu đỏ nhạt, xem như đã ngầm đồng ý với cách làm của Lục Văn Tâm.
Lúc quẹt thẻ, tay Đàm Duy có chút run, vì số tiền quá lớn. Lục Văn Tâm còn cố tình tìm chủ đề để nói chuyện với cô: “Sofa dòng Bầu Trời Sao, trong nước có hàng đúng không.”
“Dạ có ạ.”
“Vậy thì tốt rồi, đầu năm giao sofa trước nhé.”
Cô ta ngồi xuống bên cạnh Chu Giác, nói gì đó vào tai anh.
Đàm Duy đi ra ngoài lấy giấy gói, để lại cho họ một chút không gian riêng tư. Vài phút sau mới bước vào, Lục Văn Tâm và Chu Giác đã không còn nói đùa nữa, lại bắt đầu mỗi người chơi điện thoại của mình.
Lục Văn Tâm xem Đàm Duy gói nến thơm, cô có một đôi tay trắng nõn và linh hoạt, động tác như nước chảy mây trôi. “Tôi có thể quay video được không?”
“Đương nhiên là được ạ.” Đàm Duy cười không mất vẻ lịch sự.
“Tôi cũng thấy cách gói này ở chỗ các nhân viên khác, là các em được huấn luyện thống nhất sao?”
“… Em học trên mạng ạ.”
Lục Văn Tâm nhìn Đàm Duy, ánh mắt chuyển từ mặt xuống tay cô. Xương cốt thanh tú, làn da trắng nõn, cười cũng rất đáng yêu, là một cô em gái có ngoại hình rất dễ mến.
Chẳng trách, cho dù không giỏi ăn nói, toàn dựa vào sự chân thành để chống đỡ, cũng được đặt ở trong cửa hàng.
“Đồng hồ rất đẹp, hợp với em.” Lục Văn Tâm khen Đàm Duy.
Đàm Duy định mở miệng nói cảm ơn, thì thấy tay Lục Văn Tâm cũng đặt trên mặt bàn. Trên ngón tay cô ấy có một viên kim cương lớn vài carat, đồng hồ là của Vacheron Constantin.
Làm việc trong ngành hàng xa xỉ ba tháng, cô cũng đã mưa dầm thấm đất một ít kiến thức. Một chiếc đồng hồ thời trang cấp thấp làm sao so được với Vacheron Constantin.
Cô bỗng nhiên có chút hụt hẫng, cũng có chút hổ thẹn. Bởi vì trong cô đã nảy sinh một chút tâm lý so bì, và cô đã thua một cách thảm hại.
Trước đây Đàm Duy chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ so sánh với khách hàng, cô mơ hồ biết lần này căn nguyên là gì, thật chua xót.
Cô cần phải nhanh chóng vứt bỏ tâm trạng này, một lần nữa sắp xếp lại bản thân.
“Chị có muốn em dẫn đi thử chiếc đồng hồ này không ạ? Ngay cửa hàng bên cạnh thôi, có hàng sẵn đó ạ.” Nếu tối nay đã kiếm được tiền từ vị khách này, không ngại kiếm thêm một chút nữa.
Cô vẫn hưng phấn và vui vẻ, mẹ ơi, con kiếm được tiền rồi!
“Không cần đâu, đây là dòng cho thiếu nữ, tôi không đeo được.” Lục Văn Tâm tiếc nuối nói, tuy rất thanh tú nhưng không hợp với cô ta.
------oOo------
Comments