Ba ngày sau, Perla đã trở lại.
Biết cô ký được đơn hàng lớn, cô ấy kích động ôm lấy mặt Đàm Duy, nói: “Vivi của chúng ta lợi hại thật, đơn thân độc mã, năng lực chẳng có gì, mà vận may thì lại không tệ nha.”
Mặt Đàm Duy bị nặn thành hình cá vàng: “Đây là lời khen sao ạ?” Tuy không phải lời dễ nghe, nhưng cô biết đây là sự trêu chọc thân thiết mà Perla dành cho mình.
“Chị xem như đã hiểu lý do Tina nhất quyết phải tuyển em vào rồi, hóa ra là vì khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ này, đúng là chiêu tài mà.”
Đàm Duy sợ đến mức phải soi gương, “Mặt em béo lắm sao?”
“Nắn lên toàn là thịt, toàn là collagen.” Perla không nhịn được, lại đưa tay lên xoa mặt cô.
Đàm Duy có chút buồn rầu. Cô hy vọng mặt mình có thể góc cạnh rõ ràng như người mẫu, trông sẽ chuyên nghiệp hơn, chứ không phải là một cô bé con chốn công sở. Giống như một khuôn mặt được công nhận như của Lục Văn Tâm chẳng hạn. Cô bỗng nhiên nhớ đến Lục Văn Tâm, thật xinh đẹp, vẻ đẹp khí chất, lại còn vô cùng giàu có.
Đàm Duy không chìm đắm trong sự tâng bốc của Perla. Nhân lúc cô ấy trở về, cô vội vàng kể lại sự mạo hiểm và k*ch th*ch trong đêm ký hợp đồng, đến bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi.
“Ôi, cũng tại chị dạo này bận quá, không dạy em được, sợ chết khiếp phải không?”
Đàm Duy nói: “Lúc đó em thực sự muốn khóc, cứ ngỡ mình tiêu đời rồi.”
“Không sợ không sợ, sau này làm nhiều nghiệp vụ trên hệ thống sẽ quen thôi. Vị trí bán hàng chính là như vậy, mười tám môn võ nghệ đều phải biết một chút.” Perla thở dài: “Buông được thể diện xuống để cười làm lành, mà cũng dựng được cái giá lên để ra vẻ sang chảnh.”
Đàm Duy thầm nghĩ tất cả là do cô học nghệ không tinh, xem ra cô phải chăm chỉ học tập không ngừng, rồi cô lại lo lắng nói: “Hôm đó Enzo cũng ở đó, anh ấy biết hết mọi chuyện. Anh ấy đã mắng em một trận rất thậm tệ, vì khách hàng đó là bạn của anh ấy.”
“Em đúng là…” đen đủi hết chỗ nói, Perla không nỡ nói tiếp.
“Em nhận việc được ba tháng rồi, phòng nhân sự cũng sắp hẹn em nói chuyện, chị nói xem có bị ảnh hưởng không?” Nếu Enzo đến phòng nhân sự nói xấu cô vài câu, cô chắc chắn không thể ở lại.
Perla nào biết được suy nghĩ của sếp lớn, cũng chỉ có thể an ủi Đàm Duy: “Không đến mức đó đâu. Anh ấy nhiều việc như vậy, chẳng hơi đâu mà gây khó dễ cho em.”
“Vâng ạ.”
Tuy nói vậy, nhưng Đàm Duy trong giai đoạn này vẫn sống trong lo sợ. Tina không ở đây, không có ai che chở cho cô, vốn dĩ Wendy đã xem cô không vừa mắt. Đàm Duy giữ thái độ dè dặt của người mới, mỗi ngày dây thần kinh trong đầu căng như dây đàn. Ngày nào chốt được đơn thì
sẽ nhẹ nhõm hơn, ngày nào không thì cảm thấy vô cùng dày vò, chân tóc đều đã dịch lên hai milimet.
Phòng Nhân sự đúng hẹn tìm cô để trao đổi về định hướng phát triển
nghề nghiệp, không khí nhẹ nhàng hơn cô tưởng. Đầu tiên, họ hỏi cô về tâm trạng làm việc trong thời gian qua, có vui vẻ khi chung sống với đồng nghiệp không, và công ty còn có điểm gì có thể cải thiện. Đàm Duy đưa ra phản hồi tích cực, cô không có yêu cầu gì với người khác.
Sau đó, nhân sự chuyển chủ đề sang bản thân cô, làm ở vị trí bán lẻ ba tháng chắc chắn đã gặp phải một số khó khăn, và cô có trưởng thành hơn không.
Đàm Duy nói có.
Trước khi nhận việc, cô hoàn toàn không hiểu về vị trí này, thậm chí còn có chút thành kiến, vì cô không thích những công việc mang tính phục vụ. Nhưng sự thật là con người ta thường vì sự thiển cận của mình mà xem thường thế giới này. Cô đã học được rất nhiều điều, cũng cảm nhận được những bất ngờ mà công việc này mang lại cho mình.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa chắc chắn cô sẽ thích bộ phận nào. Thời gian luân chuyển ở bộ phận bán lẻ là sáu tháng, cô vẫn có thể từ từ suy nghĩ.
Hôm nay Đàm Duy trở lại cửa hàng, lại thấy Enzo cũng ở đó. Nỗi kinh hoàng và sự đe dọa vẫn còn rõ mồn một, cô không dám để Chu Giác nhìn thấy, vì thế lặng lẽ trốn vào nhà kho làm việc.
Lúc ra đứng ca, anh vẫn chưa rời đi. Tâm trạng Đàm Duy hơi chùng xuống, cô cúi đầu né tránh.
Chu Giác lại điểm danh cô: “Vivi, lại đây.”
Trước mắt bao người, sống lưng Đàm Duy như bị kéo thẳng lên. Cô ngơ ngác ngẩng đầu, các đồng nghiệp cũng tò mò nhìn về phía cô.
Cơ thể Đàm Duy cứng đờ đi theo anh ra ngoài.
Enzo mặc một bộ vest nam kinh điển của thương hiệu, cổ chữ V, phong cách Napoli. Chất liệu mềm mại, đường cắt may cũng không quá cứng nhắc, cho nên yêu cầu đối với vóc dáng rất cao. Bên trong anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, so với trang phục nặng nề của đa số nam giới công sở thì có phần thoải mái hơn. Gu thẩm mỹ của anh dường như rất tốt. Tuy sợ hãi, nhưng lần nào nhìn thấy anh, Đàm Duy cũng phải
thừa nhận anh ăn mặc rất đẹp.
Cô chỉ dám nhìn đến vị trí ngực của anh, không có can đảm đối diện.
Chu Giác cũng đang quan sát cô, chỉ có thể nhìn thấy mái đầu đang cúi gằm của cô. Sau khi đi làm, cô vẫn luôn buộc tóc cao gọn gàng, tóc rất dày, dưới đường chân tóc có những sợi tóc con ngốc nghếch không được chải chuốt, cứ chìa ra.
“Hợp đồng của Lục Văn Tâm giải quyết xong chưa?” “Đồng nghiệp bên phòng ngành hàng nói chắc là được ạ.”
“Chắc là?” Anh tỏ ra không hài lòng với từ này.
Đàm Duy ngẩng đầu nhìn cằm và yết hầu của anh, rồi lập tức sửa lời, nói đã xác định được ngày giao hàng, nếu không có gì bất ngờ thì có thể
thực hiện đúng thời hạn hợp đồng. Nhưng cô cũng không dám nói quá chắc chắn.
Chu Giác gật đầu, đột nhiên thắc mắc: “Lúc cô tiếp khách, không giao tiếp bằng mắt sao?”
“Có ạ.” Cuối cùng Đàm Duy cũng nhìn thẳng vào anh, nhưng cần phải ngẩng đầu lên. Cô phát hiện anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt rất có tính xâm lược, hơi thở cứng lại, cô lại sắp chết ngất đến nơi.
Chu Giác lười để ý những động tác nhỏ của cô. Lúc nói chuyện, cô vẫn luôn dùng ngón tay mân mê dây thắt lưng trên váy để giảm bớt căng thẳng. Anh lại nói: “Cô nhớ nhập tên khách hàng này vào hệ thống, thường xuyên liên lạc, có thể hẹn đến sự kiện offline cuối tuần.”
“Vâng ạ.” “…”
“Cảm ơn anh.” “Về đi.”
Chu Giác lên xe, Đàm Duy đẩy cửa vào cửa hàng, có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn. Trong lòng cô cẩn thận phán đoán, Enzo bảo cô liên lạc với khách hàng, có phải điều đó có nghĩa là anh sẽ không còn gây khó dễ cho cô về chuyện đêm đó nữa không? Anh đã nguôi giận rồi?
Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy Perla và một đám người đang nhìn mình. “Làm ơn đi, trai đẹp nói chuyện với em đó, em có cái biểu cảm gì vậy?” Con chim cút này, xin hãy trân trọng cơ hội.
Đàm Duy ngượng ngùng, “Em thật sự có chút sợ anh ấy, từ nhỏ đã có chứng sợ giáo viên, bây giờ lại kéo dài đến nơi làm việc.”
“Anh ấy nói gì với em vậy?” Các đồng nghiệp vô cùng hứng thú, nếu không phải vì ai cũng e dè Enzo, chắc họ đã bò ra khe cửa để nghe lén rồi.
Đàm Duy nói là chuyện của khách hàng. Có người biết tên Lục Văn Tâm, là một tổng biên tập tạp chí thời trang. Bộ phận truyền thông thị trường và giới truyền thông qua lại là chuyện thường ngày.
Đàm Duy hỏi người biết chuyện: “Quan hệ của họ tốt lắm sao?”
“Ai mà biết được, dù sao đối phương chắc chắn là một phần trong mạng lưới xã giao của sếp rồi.”
Đàm Duy cũng không nghĩ rằng Chu Giác sẽ yên tâm giao một khách hàng quan trọng như vậy cho mình theo dõi. Cô đang nghĩ vậy thì Cloe đã lạnh lùng chất vấn cô cùng một vấn đề: “Tại sao Enzo lại giao một khách hàng quan trọng như vậy cho em theo dõi?”
Nếu không thì sao?
“Em không biết, vấn đề này chị có thể tự mình đi hỏi anh ấy.” Đàm Duy thấy khó hiểu, tối hôm đó không phải vì mọi người đều nghỉ phép, chỉ có cô ở lại cửa hàng trực ban sao? Cô chỉ là may mắn mà thôi.
“Em đúng là gặp may như chó ngáp phải ruồi. Thể hiện cho tốt vào, đừng làm hỏng việc rồi kéo theo mọi người gặp xui xẻo.”
“Cô ghen tị à, có muốn ra cửa cũng dẫm lên hai bãi cứt chó không? Tìm không thấy thì cô cũng có thể tự sản xuất mà.” Perla chắn trước mặt Đàm Duy, “Xem cô có vẻ rất giỏi chuyện đó đấy, mọi lúc mọi nơi.”
“…Đồ thần kinh.” Cloe vĩnh viễn không thể bì được với sức chiến đấu của một nhân viên bán hàng xuất sắc.
Tối tan làm, Đàm Duy canh đúng giờ, soạn một tin nhắn gửi cho Lục Văn Tâm, chủ yếu là hàn huyên và hỏi thăm. Ngày ký hợp đồng cô đã thêm WeChat riêng của Lục Văn Tâm, gửi tin nhắn xong mới nhớ ra lướt xem vòng bạn bè của chị.
Ừm, là một nữ cường nhân đáng ngưỡng mộ và ghen tị, một cuộc sống xuất sắc.
Nhưng Lục Văn Tâm không trả lời cô.
Về đến nhà, Đàm Duy bóc một đống đồ chuyển phát nhanh. Ngoài những món đồ mua online, còn có chút đông trùng hạ thảo, hải sâm… mà mẹ cô gửi tới, bao gồm cả một ít dược phẩm. Từ khi cô đổi việc, mẹ
cô đã không còn chu cấp tiền sinh hoạt cho cô nữa. Cô không thể vừa hô hào muốn độc lập, lại vừa không kiêng dè mà tiêu tiền của gia đình. Tiêu tiền của ba mẹ thì phải nghe lời, không nghe lời thì không có tiền, đó là lời ba cô đã nói với cô.
Nhưng trong những ngày tự mình kiếm tiền, những thứ này lại rất hữu dụng, có thể tiết kiệm được không ít chi tiêu. Đàm Duy ngâm hai con hải sâm, chuẩn bị sáng mai nấu cháo, rồi lại tiếp tục bóc đồ.
Có một chiếc hộp đóng gói cô không hiểu, trong ấn tượng cô không hề mua nó. Bóc ra món đồ bên trong làm cô giật mình, là một món đồ chơi
nhỏ dành cho nữ giới.
Cố Văn trong nhóm chat tag cô: 【 Nhận được chưa Duy Duy? 】
Đàm Duy: 【 Cậu gửi cho tớ thứ này làm gì? 】
Cố Văn: 【 Thử xem, rồi viết phản hồi cho tớ. 】
Cố Văn không muốn đi làm thuê, cảm thấy làm cho người khác không có tương lai nên cô ấy cùng bạn mở một cửa hàng online, bán loại đồ chơi… dành cho người lớn này. Tuy nói ra không được vẻ vang cho lắm, nhưng việc kinh doanh lại rất tốt.
Đàm Duy hỏi hai người còn lại có nhận được không?
Lý Đông Ca nói: “Tớ ở cùng bố mẹ, cậu ấy mà dám gửi cho tớ mấy thứ vớ vẩn này, xem tớ có làm thịt cậu ấy không!”
Diệp Hiểu Hàng rất thẳng thắn: “Tớ dùng lâu rồi, rất tốt. Thời đại nào rồi, đừng có ngạc nhiên như vậy.”
Thật ra những cô gái trong một mối quan hệ, đối với việc thăm dò và hiểu biết về t*nh d*c, có thể không nhiều bằng những cô gái độc thân. Đàm Duy chính là một ví dụ, cô luôn ở thế bị động và non nớt đối với việc này.
Diệp Hiểu Hàng nói thật ra thứ này còn dùng tốt hơn người thật rất nhiều. Con gái không cần phải tự làm khổ mình, hãy học cách tận hưởng tuổi thanh xuân, tận hưởng những món quà mà cơ thể mang lại.
Đàm Duy cảm thấy cô ấy nói rất có lý.
Đàm Duy tắm xong, thoa một lớp sữa dưỡng thể, mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, rồi nằm vào trong chăn. Thời gian này cô vẫn luôn phiền lòng vì công việc, hiếm có lúc nào để suy nghĩ về những chuyện ngoài cơm áo gạo tiền, vì vậy lúc này thể xác và tinh thần vô cùng thả lỏng.
Căn phòng bật máy sưởi rất nóng, giống như đang nằm trong một vùng đất ấm áp đầy hơi ẩm, cô nhắm mắt lại. Hơi nóng từ từ bốc lên, trước mắt hiện ra một khuôn mặt đàn ông.
Họ đang ở trong xe của anh, bốn bề rất yên tĩnh. Chu Giác nghiêng người ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi anh, rồi ra lệnh cho cô tháo kính của anh xuống.
Trong lòng Đàm Duy giằng co khó chịu, nỗi uất nghẹn khó giải tỏa. Cô gian nan mở đôi mi mắt ướt át, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh.
Eo cô bị siết chặt, chóp mũi và sau gáy đều rịn ra những giọt mồ hôi li ti, sợi tóc dính trên da, cô nôn nao đến muốn khóc. Bờ vai anh rộng lớn, đường cong cơ bắp trên cánh tay rất có lực, ngón tay thon dài lạ thường, làn da trắng lạnh tinh tế phác họa nên xương cốt, mu bàn tay có gân xanh hơi nổi lên, có một vẻ đẹp cực hạn.
Hơi thở của anh là sự trưởng thành, mạnh mẽ; ngón tay rất linh hoạt. Đàm Duy cuối cùng cũng rên lên một tiếng.
Hơi thở nóng rực quyện vào nhau, anh bắt đầu từ từ m*n tr*n trên mặt cô, qua một lúc lâu mới cuối cùng hôn sâu xuống môi cô.
Đàm Duy đột ngột mở to mắt, cảnh tượng vẫn là trong phòng của mình, chỉ có một mình cô, đầu giường bật một ngọn đèn nhỏ. Người cô toàn là mồ hôi, vội vàng chạy xuống giường vào phòng tắm. Cho đến khi cơ thể ngâm mình trong nước, cô mới cuối cùng tỉnh táo lại.
Đối tượng ảo tưởng t*nh d*c của cô lại là Chu Giác. Nhưng anh còn không thèm nhìn cô bằng nửa con mắt nữa là.
Trên mặt Đàm Duy từ từ ửng lên một tầng ánh sáng ấm vàng, có chút bi thương và khó hiểu, cảm xúc cũng giống như dòng sông ôn hòa chảy trôi.
------oOo------
Comments