Hôm sau, Lục Văn Tâm chỉ trả lời Đàm Duy vài chữ. Cô ta nói được, có thời gian sẽ đến.
Thời gian tiếp theo, Đàm Duy có chút mệt mỏi, bởi vì sắp đến Tết Âm lịch, lượng khách trong cửa hàng tăng lên.
Cô mỉm cười cúi người tiễn một vị khách chỉ đi dạo, rồi thấy Cloe đang quỳ một gối trên thảm, giới thiệu một chiếc rương da in họa tiết monogram cổ điển, động tác dịu dàng thành thạo, rất nhanh khách hàng chốt đơn.
Lát sau, lại đến lượt cô đứng ca. Cloe liếc nhìn khách vừa bước chân vào cửa, quét mắt từ trên xuống dưới một giây, rồi chọc vào vai Đàm Duy: “Em lên đi.”
“Không phải đến lượt chị sao?” “Nhường cơ hội cho em đó”
Cô ta chuyển sang hình tượng hiến dâng vô tư từ bao giờ vậy? Đàm Duy không suy nghĩ nhiều cô rất nhanh đi qua chào hỏi khách hàng. Đó là hai quý cô trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, nhưng toàn bộ quá trình họ chỉ chuyên tâm vào việc thay đổi góc độ để chụp ảnh, khiến Đàm Duy có chút bất lực.
Perla đi ngang qua đột nhiên gọi cô một tiếng: “Vivi có thời gian không? Cửa hàng trưởng tìm em kìa.”
“Em đang bận ở đây.” Đàm Duy cảm thấy Perla có chút kỳ quái, sao lại gọi cô lúc này.
“Vậy được rồi.”
Khách hàng nhận ra ánh mắt nghi ngờ của cô, rất nhạy cảm hỏi: “Không được chụp ảnh sao?”
Theo nguyên tắc, quy định của công ty là không được chụp ảnh, nhưng thực tế rất khó tránh khỏi, hơn nữa việc giải thích với khách hàng cũng dễ gây ra tranh chấp, cho nên quy định cứng nhắc này mọi người đều không chấp hành nghiêm ngặt.
Đàm Duy nói: “Chị muốn gửi cho bạn bè tham khảo ý kiến ạ? Được chứ ạ.”
Tiếp đãi nhóm khách này, Đàm Duy tốn gần hai tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng họ chẳng mua gì, thậm chí phương thức liên lạc cũng không để lại, cuối cùng còn khó hiểu chê bai một phen rồi bỏ đi.
Tính chất công việc đòi hỏi phải trân trọng mỗi một khách hàng vãng lai, cung cấp cho khách hàng giá trị về mặt cảm xúc, nhưng quá trình cho đi liên tục cũng rất tiêu hao bản thân. Đàm Duy có chút mệt mỏi trở vào trong, sắc mặt cũng có chút uể oải.
Cô thấy Cloe mặt mày hớn hở. Trong lúc Đàm Duy tiếp nhóm khách kia, cô ta đã tiếp được mấy nhóm khác, chắc hẳn là thu hoạch bội thu.
Đàm Duy ngồi xuống uống nước.
Perla lấy đi cốc nước của cô, “Em còn uống nước nổi à.” “Vậy em nên làm gì?” Đàm Duy rất vô tội.
Perla nói Đàm Duy lại ngốc nữa rồi, “Chị dám cá hai cô gái vừa rồi, em có tiếp đãi họ mười tiếng đồng hồ, thì họ vẫn sẽ chẳng mua gì đâu.”
“Tại sao ạ?”
“Không phải khách hàng mục tiêu.” Perla lắc đầu, chắc chắn nói: “Chụp ảnh về để tìm hàng nhái thôi.”
Thật ra, Đàm Duy không nhìn ra, chỉ cảm thấy trong quá trình tiếp xúc, họ không giống như đang đi dạo cho vui, cũng có vẻ nghiêm túc tìm hiểu.
Perla: “Em nghĩ Cloe tốt bụng nhường khách hàng cho em à?” Đó là vì ngay từ lúc họ vừa vào cửa Cloe đã nhìn ra, không muốn lãng phí thời gian của mình.
Một nhân viên bán hàng có kinh nghiệm, về cơ bản có thể trong vòng mười phút, qua vài câu đối thoại đã phán đoán được người này có phải khách hàng mục tiêu hay không, trong vòng nửa tiếng là có thể nhìn ra hôm đó có chốt được đơn hay không.
Vậy thì có lúc nào người bán sẽ nhìn lầm không?
Ví dụ như một khách ăn mặc giản dị, dung mạo bình thường, bước vào cửa hàng không được nhân viên tiếp đãi nghiêm túc, kết quả quẹt thẻ một cái tiêu hết mấy chục đến cả trăm vạn, vả thẳng vào mặt nhân viên bán hàng.
Có, nhưng xác suất rất thấp. Đó chỉ là những mẩu chuyện sảng văn mà thôi.
Rất nhiều hành vi mà người ngoài ngành xem ra không hợp lý, đều có nguyên nhân tồn tại của nó.
Lần đầu tiên Đàm Duy nghe loại luận điệu “đại nghịch bất đạo” này,
“Trong sổ tay công việc nói, phải đối xử nghiêm túc với mỗi một khách hàng, còn được đưa vào bài kiểm tra nữa.”
“Em làm bán hàng, đầu óc phải linh hoạt.” Làm kinh doanh tất nhiên phải học được cách nắm cái lớn bỏ cái nhỏ, nắm lấy 90% khách hàng chắc chắn, từ bỏ 10% không chắc chắn. Nếu không thì một đơn cũng chẳng thành.
“Làm sao để linh hoạt ạ?” Đàm Duy vẫn rất sợ bị khách hàng khiếu nại. “Em phán đoán một chút, nếu không phải khách hàng mục tiêu thì kết
thúc quá trình ngay lập tức. Có những khách đi dạo không muốn nhân viên đi theo, cứ để họ tự xem, dù sao cửa hàng cũng mở ở đây, có vấn đề gì khách hàng sẽ tự hỏi. Em cứ đi theo người ta cũng có áp lực.” Perla xem như đang âm thầm dốc túi truyền thụ cho Đàm Duy, những lời này không thể để lãnh đạo nghe thấy.
“Tinh lực của con người là có hạn. Em bị vị khách vừa rồi nói những lời khó nghe làm tiêu hao hết kiên nhẫn và thời gian, tất nhiên sẽ thiếu nhiệt tình với vị khách tiếp theo. Vậy có phải là một sự không công bằng đối với những khách hàng thực sự có nhu cầu không?”
“Vậy sao ạ?” Đàm Duy há to miệng.
“Đương nhiên, cái mức độ này vẫn phải do em tự nắm bắt.”
Tuy Đàm Duy không thích Cloe vì cô ta luôn cướp công của mình, nhưng về phương diện này, cô đúng là không bằng con mắt và sức phán đoán của Cloe.
Hôm nay Stella đến cửa hàng, gọi Lâm Hiểu Bội vào nói chuyện nửa tiếng. Chờ Stella rời đi, sắc mặt Lâm Hiểu Bội vô cùng khó coi.
Tối tan làm, chị ta giữ mọi người lại họp, mắng một trận như tát nước vào mặt, nguyên nhân là vì điểm đánh giá của khách hàng bí ẩn tháng này rất thấp. Mọi người im lặng.
Lâm Hiểu Bội đến đây cũng gần hai tháng, lãnh đạo cấp trên cuối cùng cũng không còn khách sáo với chị ta nữa, yêu cầu chị ta phải đưa ra thành tích thực tế; như vậy Lâm Hiểu Bội cũng không còn khách sáo với người bên dưới nữa.
Tuy Stella không nói là nhân viên nào bị chấm điểm thấp, nhưng Lâm Hiểu Bội cũng có thể đoán được, ánh mắt chị ta nhìn về phía Cloe.
Cloe vội vàng giải thích: “Cửa hàng trưởng, tháng này mọi người làm
việc quá tải, đều rất mệt, không thể nào đối với mỗi khách hàng đều giữ được trăm phần trăm nhiệt tình, tất nhiên là có sự lựa chọn. Ai mà biết được sẽ gặp phải khách hàng bí ẩn chứ?”
“Không có lý do gì cả, nếu còn vì chuyện này mà bị Stella tìm đến thì cả tập thể sẽ bị trừ thưởng.” Lâm Hiểu Bội xoay ghế, rồi đổi chủ đề, “Tôi không hy vọng nhìn thấy các em kén chọn khách hàng, phải tĩnh tâm lại để đối xử nghiêm túc với mỗi người.”
Cloe nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật sự có những người chỉ vào đi dạo thôi mà, em cũng phải lãng phí thời gian sao?”
“Tuần trước có người nghỉ phép, Vivi trực ca tối không phải vẫn chốt được đơn sao, đúng không? đừng cứ mãi oán giận chất lượng khách hàng không tốt.”
Đàm Duy bị điểm danh, giật mình một cái.
Tan họp, Cloe ôm laptop đi ra ngoài trước, lúc đi ngang còn lườm Đàm Duy một cái.
Đàm Duy đẩy chiếc ghế mình vừa ngồi vào dưới bàn, làm nũng với Perla: “Chị ta lườm em!”
“Em không lườm lại à?”
“Lúc nãy cửa hàng trưởng khen em đúng không?”
“Đừng mừng vội cô bé ạ, sau này em sẽ biết thôi.” Perla kề vai sát cánh với cô.
—
Công việc bận rộn kéo dài đến mấy ngày trước Tết Âm lịch.
Hội nghị thường niên của công ty được tổ chức tại một khách sạn nghỉ dưỡng, ngoài tiệc tối, mọi người còn có thể đến đó thư giãn hai ngày.
Đàm Duy và Perla đã đến đó từ sáng ngày đầu tiên, đi ngâm suối nước nóng.
Con người một khi không làm việc sẽ vô cùng vui vẻ. Từ khi độc thân trở lại Đàm Duy rất ít khi có được sự nhàn rỗi thoải mái như vậy, việc gặp gỡ bạn bè cũng ít đi, vì ai cũng phải làm việc.
Lúc cô yêu đương cũng là dành thời gian cho đối phương, vì đối phương là một người ham chơi.
Các cô gái tụ lại với nhau có thể nói rất nhiều chủ đề, mặn nhạt cũng không kiêng kỵ gì. Perla gọi một chai rượu vang đỏ, cùng Đàm Duy nằm trên giường, tán gẫu trên trời dưới biển, than thở đủ điều.
Perla hỏi Đàm Duy về tình trạng tình cảm. “Hiện tại em độc thân.”
“Sau đó thì sao? Em biết chị rất hóng chuyện mà.” Perla híp mắt nhìn cô: “Trông em là kiểu người ngấm ngầm làm chuyện lớn.”
Đàm Duy oan uổng: “Em chỉ yêu có một người thôi, từ cấp ba đến tốt nghiệp đại học, đầu năm thì chia tay.”
“Vì sao?”
“Em cũng không biết,” mặt Đàm Duy rất dễ đỏ, say khướt như quả đào chín mọng, mắt cũng mông lung mơ màng, “Ngoại tình tư tưởng có tính là ngoại tình không?”
“Đểu thật.” Perla thật sự không nghe nổi những câu chuyện kiểu mỹ nữ bị tổn thương thế này, đau lòng quá đi: “Đàn ông đều là chó, cơm nhà ngon như vậy mà còn tơ tưởng đến phở ngoài.”
“Này, chị đừng sỉ nhục chó, em còn rất thích chó.” Đàm Duy ngồi dậy đẩy vai Perla, “Đến lượt chị.”
“Chị không có, chị chỉ thích kiếm tiền.” “Thật không, em không tin.”
“… Cũng có một người như vậy, là người Anh, giọng nói cứ như Tom Hiddleston ấy, em biết không?” Lúc đó cô ở Anh đi học quá cô đơn, xem như tìm một giáo viên tiếng Anh, khả năng nói của Perla cứ thế vù vù tăng lên, về nước là chia tay.
Có những người đàn ông chỉ thích hợp để yêu đương, không thể nghiêm túc được.
Đàm Duy uống rượu xong ngủ một giấc trưa, lại bị Perla đánh thức. Để đảm bảo mỗi cô gái có thể lộng lẫy tham gia tiệc tối, đơn vị tổ chức sự kiện đã mời các chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp đến giúp mọi người.
“Tàn nhang trên mũi em rất đáng yêu, em có phiền nếu chị chấm thêm một chút không?” Sau khi hoàn thành lớp nền cho cô, chuyên gia trang điểm cầm một cây bút kẻ mắt nước, háo hức muốn thử.
“Chấm đi ạ, chị thấy đáng yêu là được ạ”
Tuy ngày thường lúc trang điểm Đàm Duy không cố tình che đi, nhưng cũng là xem nhẹ nó, thật ra cô không thích mấy đốm tàn nhang trên mũi mình cho lắm.
Thời thơ ấu sống với ông nội, da cô đặc biệt trắng, lại hay ra ngoài chơi nên bị phơi nắng ra mấy đốm tàn nhang. Cô đã từng buồn rầu vì nó, đã khóc, vì bị các bạn nam cùng tuổi trêu chọc, nói là bánh nướng rắc vừng.
Mẹ cô đã hứa với cô chờ cô lớn lên sẽ đi xóa, nhưng khi thật sự lớn lên, gu thẩm mỹ của mọi người đã thay đổi.
Dưới sự thúc đẩy của chuyên viên và Perla cô đã chấp nhận đề nghị này, trông cô quả thực có phần cởi mở hơn so với hình tượng văn tĩnh ngày thường.
Tiệc tối mang tính chất từ thiện, ban tổ chức phát cho mọi người những dải ruy băng màu xanh lá cây làm vé vào cửa. Nhưng bộ phận bán lẻ là một bộ phận lớn, người quá đông, một số người không đến thì không tiện đưa, nên họ đã đưa cả một túi ruy băng cho Đàm Duy, nhờ cô giúp đi phát.
Khách sạn đã được bao trọn gói, công việc cũng không hề nhỏ. Đàm Duy nhìn Perla, người sau nhếch mép, “Đó là công việc của họ, nói vài lời hay ho là giao việc cho em, chỉ có em mới đi làm người tốt dở hơi đấy.”
“Vậy có phát không ạ?”
“Thấy em vất vả nên chị giúp lần này thôi, lần sau em đừng có ôm việc vào người nữa.” Perla là một người công tư phân minh, giây trước còn đang nói chuyện vui vẻ với người ta, giây sau đã có thể phủi sạch trách nhiệm.
Cho dù là Tina nhắn tin cho cô ất, nhưng hễ là ngày nghỉ thì cô ấy cũng không trả lời. Khách hàng thì ngoại lệ, đó là bố đường của cô ấy.
Nhưng bây giờ Đàm Duy vẫn chưa thể mặt dày từ chối người khác.
Giáo huấn xong Đàm Duy, cô ấy xoay người đi bấm thang máy, chia nhau hành động.
Đàm Duy gõ cửa từng phòng, đa số là các cô gái. Cô thích môi trường làm việc toàn nữ, như vậy rất dễ giao tiếp. Tầng trên cùng là phòng của cấp quản lý, Đàm Duy cố tình không đi, để lại cho Perla – cáo già chốn công sở đó.
Rất nhanh cô đã phát xong ruy băng, còn lại một ít, cô lấy ra một sợi buộc vào cổ tay mình, rồi lại soi gương.
Trong khách sạn máy sưởi rất ấm, nên cô có thể không chút áp lực mà mặc chiếc váy nhỏ xinh đẹp.
Cô không ngờ, tấm gương kim loại lại là một cánh cửa phòng, phòng thông ra ban công. Đàm Duy không cẩn thận chạm vào, cửa mở ra và cô nhìn thẳng vào một hồ bơi màu xanh thẳm.
Cái này có khác gì lột đồ người ta giữa chốn công cộng?
Đó là một phòng họp. Trên chiếc sofa lưng cao có một người đang ngồi, anh vốn đang ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa, liền nói: “Để đó đi.”
“?”
Đàm Duy cảm thấy lời này không phải nói với mình, vì anh còn chẳng thèm quay đầu lại.
Hôm nay Chu Giác họp xong bị đau đầu, anh ở lại phòng họp ngồi thêm một lúc, bảo Tôn Khảng vào xe lấy giúp anh thuốc giảm đau. Cửa mở ra dường như có một cơn gió, rồi lại không có tiếng động.
“Cô tìm tôi có việc gì không?” Anh lên tiếng trước, hỏi Đàm Duy đang đứng ngơ ngác ở cửa.
Đàm Duy hơi thu lại vẻ mặt, “Tôi đi phát ruy băng xanh cho mọi người ạ.”
Cô nói rồi không đợi anh mở miệng đã tự tiện bước vào phòng. Đây cũng là lần đầu tiên Đàm Duy chủ động đến gần Chu Giác, cô không biết cô lấy đâu ra can đảm này nữa.
Vào trong rồi, cô định đặt đồ vật lên bàn, nhưng bên cạnh sofa lại không có bàn. Cô cúi đầu nhìn xung quanh, chẳng lẽ lại đặt lên đùi anh.
Chu Giác thấy hành vi khó hiểu của cô, đầu càng đau hơn, “Cô đang tìm vàng à?”
“…Cái này, để cho anh ở đâu ạ?”
Chu Giác thấy cô đang buộc nó trên cổ tay, thế là anh từ từ đưa tay lên.
Anh là kiểu người lên xe có người mở cửa, xuống lầu có người bấm thang máy, cắt băng có người đưa kéo, đã quen được hầu hạ. Hành động giơ tay rất tự nhiên, căn bản không nghĩ nhiều.
Bảo cô buộc cho anh sao?
Mặt Đàm Duy nóng ran, cô bước đến gần anh, thấy cổ tay áo trắng của anh đè lên cổ tay, ngón tay anh, xương cổ tay anh, đẹp đến như một tác phẩm của họa sĩ, khiến người ta không thể kiểm soát được d*c v*ng.
Bên trong bộ vest của anh là chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo xộc xệch, như thể bị ai đó tùy tay kéo qua.
Enzo vừa mới làm gì sao?
Nhưng anh đang thả lỏng, dáng vẻ như một vũng nước nằm trên sofa, vô cùng quyến rũ.
Một vài hình ảnh lóe lên trong đầu cô, đêm đó vào khoảnh khắc đặc biệt đó, trước mắt cô là khuôn mặt và bàn tay anh. Đàm Duy cảm thấy đầu cô có chút ngứa, nhưng tim còn ngứa hơn như bị thứ gì đó cào.
Quá tội lỗi, thế mà lại nảy sinh ảo tưởng với cấp trên.
Cô không dám nhìn vào mắt Enzo, sợ để lộ sơ hở, cô làm sao thoát khỏi sự dò xét của anh, nhưng một bên lại điên cuồng nảy sinh tà niệm, không biết anh có người yêu chưa.
Nếu như không có, liệu cô có thể lấp vào chỗ trống không.
Bởi vì cô thật sự muốn…
------oOo------
Comments