Sao anh đi đường mà chẳng có lấy một tiếng động nào vậy? Lại còn mặc một cây đồ đen, là một thương hiệu thời trang nam kinh điển, trông y như một tên sát thủ.
Đàm Duy thầm nghi ngờ, có khi nào ban ngày anh ở công ty ra lệnh, tối đến lại đi làm sát thủ không chừng ấy chứ.
Chu Giác cầm lấy chiếc laptop trên bàn lướt một lúc, màn hình chi chít những bảng biểu ghi lại lịch sử tiêu dùng của khách hàng. “Cô đang liên lạc với những khách hàng cũ không có hoạt động sao?”
Việc này không được sao?
Bị anh mắng nhiều quá, nên cứ mỗi lần đối diện nhau, Đàm Duy lại tự vấn liệu mình có làm sai điều gì không. Cô đành lí nhí trả lời: “Tôi chỉ
tận dụng thời gian rảnh để theo dõi thêm thôi, không hề làm ảnh hưởng đến công việc chính.”
Chu Giác tiếp tục xem hồ sơ. Máy tính là đồ cá nhân của cô, camera bị dán che lại bằng sticker thần tượng, còn có cả một tấm lót bàn phím màu hồng.
“Công việc chính của cô đã làm tốt rồi sao?” Chu Giác hỏi vặn lại, “Khách hàng mới nào cô cũng nắm chắc trong tay rồi à?”
Đàm Duy cứng họng. Cô không hề cảm thấy mình làm sai, chỉ hận cái miệng này không đủ lanh lợ và quá mức vụng về.
Phải chi cô là Perla thì tốt biết mấy, đâu đến nỗi bị người ta cà khịa thế này.
Ngón tay Chu Giác lướt trên bàn phím, kéo xuống xem tiếp, phát hiện cô đã liên lạc với không ít người.
Một lúc sau, nghe thấy giọng cô có vẻ đã thông suốt, đang cố gắng tự bào chữa: “Khách hàng cũ cũng là khách hàng. Họ đã từng mua sắm tức là đã từng tin tưởng thương hiệu, chỉ là vì một lý do nào đó mà tạm ngưng một thời gian. Tỷ lệ khơi gợi lại nhu cầu của khách hàng cũ, chẳng lẽ không cao hơn việc tìm kiếm một khách hàng hoàn toàn mới
sao?”
“Dựa vào lý do nào?” “…”
Trời đất ơi, tôi mà biết thì tôi đã leo lên làm sếp tổng rồi, cần gì anh phải đứng đây dạy đời tôi, làm tôi sợ co rúm lại như con chim cút thế này?
Đàm Duy có chút bực bội, nhưng cũng chỉ dám ấm ức trong lòng. Chu Giác lại hỏi: “Cô dùng cái gì để níu kéo khách hàng?”
Đối mặt với sự chất vấn dồn dập, Đàm Duy chỉ muốn đảo mắt lên trời, nhưng cô không thể. Cô cúi đầu, lí nhí: “Sếp nói đi ạ.”
“Tôi không biết.” Chu Giác thẳng thừng, cuối cùng cũng đặt laptop xuống. “Tôi có nói việc khai thác những khách hàng này không phải là công việc chính đáng không?”
“…”
“Nếu năng lực phản ứng của cô chỉ đến thế này, phải nháp trong đầu đến tám trăm lần mới trả lời được một câu, thì khách hàng không tin tưởng cô cũng là điều dễ hiểu. Một nhân viên bán hàng chuyên nghiệp, có phong cách riêng của mình là rất quan trọng.”
Đàm Duy không hiểu “phong cách cá nhân” là gì. Rốt cuộc cô hợp với phong cách nào chứ? Chẳng phải chỉ cần cố gắng phục vụ khách hàng thật tốt là được rồi sao?
“Tôi ở đây sẽ làm tốt công việc tiếp đón ạ.”
“Cho tôi xem ghi chép tiếp khách hôm nay.” Anh không đợi Đàm Duy đưa, tự mình thấy tập hồ sơ màu xanh trên bàn, có dán nhãn theo ngày, tự ý cầm lên xem.
Lần này cuối cùng cũng có những ghi chép trao đổi tỉ mỉ, nhu cầu, phán đoán sức mua; nhưng cũng có những dòng tương tự như: “Vị khách này không muốn nói chuyện nhiều, đi một vòng rồi vội vã rời đi.”, “Chỉ muốn vào chụp ảnh check-in thôi.”, “Khách không mua gì nhưng lại xin túi giấy, bị từ chối thì lườm nguýt.”
Cô như đang trút giận, cố ý để cho anh thấy.
Chu Giác không biết nói gì với cô cho phải. Anh không tham gia vào
quá trình bán hàng nên cũng không cần biết cô đã nói gì với khách. “Cô ở đây lâu nhất, hẳn là đã có thu hoạch gì đó. Viết một bản báo cáo phân tích số liệu bán lẻ, trước khi tan làm ngày mai gửi vào hòm thư của tôi.”
“Vâng.”
Chu Giác lại nhìn quanh góc làm việc nhỏ của cô. Trên bàn có một bình hoa thược dược đỏ rực, bình giữ nhiệt, nến thơm, trông cũng ra dáng phết. Anh đột nhiên hỏi cô một câu: “Cô có thấy công việc hiện tại của mình có ý nghĩa không?”
Đàm Duy trả lời một cách cực kỳ thảo mai: “Quyết sách của sếp Enzo, đương nhiên là cao minh rồi ạ.”
Anh không nói gì thêm, nhanh chóng rời đi.
——
Đàm Duy không thích làm mấy công việc giấy tờ, ghét nhất là viết báo cáo, cô thấy nó thật vô nghĩa. Kinh nghiệm làm việc một năm qua đã âm thầm thay đổi con người cô.
Cô trở nên thực dụng và nóng vội hơn, chỉ hứng thú với khách hàng và việc chốt đơn.
Mọi số liệu có sẵn trong máy tính nào là lượng khách ghé thăm, tỷ lệ dùng thử, tỷ lệ chuyển đổi. Tan làm về nhà, Đàm Duy vẫn phải bỏ ra hai tiếng đồng hồ để hoàn thành bản báo cáo.
Xong xuôi, cô lại bắt tay vào xử lý danh sách khách hàng của mình.
Cô chia ra để liên lạc. Ngày đầu tiên thử nhắn cho 30 người, thấy tỷ lệ phản hồi cũng không tệ. Nhưng vì ở showroom chỉ có một mình cô, cô không thể lãng phí bất kỳ khách hàng nào, phải đảm bảo mỗi khi có khách đến, cô có đủ sức lực để tiếp đón và trao đổi.
Vì thế, cơ bản cô sẽ duy trì con số này, mỗi ngày lại điều chỉnh một chút. Việc khai thác những khách hàng cũ này đối với cô mà nói cảm giác khá tốt. Họ đã có hiểu biết nhất định về thương hiệu, nên quá trình phá băng cũng đơn giản hơn.
Hơn nữa, khách hàng cũng sẽ nghĩ, mình mấy năm trời không mua sắm ở đây mà họ vẫn còn nhớ đến mình. Họ cũng đối xử với nhân viên bán hàng lịch sự hơn, đôi bên đều dễ nói chuyện.
Vài ngày sau, Đàm Duy quyết định đẩy nhanh tiến độ, vì cô lo rằng các đồng nghiệp khác cũng sẽ phát hiện ra mỏ tài nguyên này, chẳng phải họ sẽ tranh giành với cô sao?
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, giữ chắc phần của mình, tối ngủ mới ngon giấc.
Perla cười cô ngốc: “Ai thèm giành với em mấy cái tài nguyên sắp chết đó chứ. Đừng có suy nghĩ nhiều quá, em tưởng những gì lọt được đến tay em thì sẽ là thứ tốt đẹp gì à?”
Nhưng thứ Đàm Duy có trong tay chỉ có bấy nhiêu. “Em liên lạc với một trăm khách hàng, thế nào cũng có một người giúp được em.”
Nếu kẻ ngốc có cách sinh tồn của riêng mình, thì đó cũng có thể gọi là trí tuệ.
Nhưng suy nghĩ của Perla không sai, số người có thể khai thác thành công gần như là không có.
Đàm Duy lại liên lạc với một loạt khách hàng nữa, lác đác thêm được vài cái WeChat. Vì cô đang ở bên ngoài, nên ngỏ ý hợp tác với Perla, nếu khách của cô đến chốt đơn thì nhờ Perla đứng ra nói chuyện giúp, hoa hồng chia đôi.
“Đợi em có đơn thật đi rồi hãy nói.” “Chị đừng có coi thường em.”
Perla không ngờ Đàm Duy lại làm được thật. Có điều chỉ là một đơn hàng “chân muỗi”, trị giá hơn một vạn tệ, tiền thuê lại có tỷ lệ hoa hồng cực thấp, Perla chẳng thèm để vào mắt, cũng chẳng buồn chia chác, đưa thẳng cho Đàm Duy luôn.
“Tiếp tục cố gắng nhé.”
Đã lâu lắm rồi Đàm Duy không chốt được đơn nào, cô có chút phấn khích, nhưng chưa đầy vài phút sau lại đột nhiên chìm vào bi thương.
Bởi vì cô thấy báo cáo của những người khác trong nhóm chat công việc, đó mới thực sự là niềm vui.
Tối hôm đó, Wendy thông báo trong nhóm về việc báo cáo tháng và tổng kết thành tích cá nhân. Cuộc họp diễn ra online, ai cũng phải báo cáo, toàn là doanh số mấy chục, mấy trăm vạn.
Đàm Duy nghe xong phần của mọi người, rồi đến lượt mình: Doanh số một vạn, số khách hàng mới là 0.
Wendy không bình luận gì về cô, như thể cô là người vô hình.
Ngày đó Enzo hỏi cô, có thấy công việc hiện tại ý nghĩa không? Bây giờ cô có thể đưa ra câu trả lời thật lòng: Không hề có ý nghĩa.
Dù có được 1% hy vọng le lói kia, cũng chỉ như muối bỏ bể, không thể thay đổi được tình cảnh khốn cùng của cô hiện tại.
Giữa đêm khuya thanh vắng, sao có thể không khóc đến tan nát cõi lòng chứ?
Ban đầu, cô oán trách Wendy bất công, đày cô đến nơi này. Đến bây giờ thì lòng đã nguội lạnh, mặc cho số phận trôi đi. Mọi sự kiên trì chỉ là vì thói quen cố chấp của bản thân, vì cô quá sĩ diện, không muốn phải rời đi một cách thảm hại.
Ngược lại Đàm Duy còn mong rằng hết quý này công ty sẽ sa thải cô luôn, cho cô một sự giải thoát. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
———
Con người ta luôn là vậy, đêm mơ trăm lối, sáng dậy vẫn phải đi bán đậu phụ.
Dù tối hôm trước có suy sụp đến đâu, ngày hôm sau vẫn phải trang điểm lộng lẫy, xách laptop chen chúc trên tàu điện ngầm, giống như bao nhân viên văn phòng đáng nể khác, vội vã đi làm, vội vã tan ca.
— Chỉ có điều, trong máy tính của cô toàn là danh sách những khách hàng đã từ chối mình.
Tuần này cô đã sàng lọc xong hết danh sách khách hàng, công việc tiếp theo chỉ là chăm sóc mang tính hình thức, gần như không có hiệu quả
thực tế, càng làm cô thêm chán nản.
Chỉ có một khách hàng trả lời cô một cách nghiêm túc, bảo cô gửi cho anh ta những sản phẩm mới trong triển lãm Milan mùa xuân năm nay.
Đàm Duy gửi cho anh ta hai bộ sưu tập dưới dạng file ảnh điện tử.
Khách hàng lại yêu cầu cô gửi ảnh độ phân giải cao, nói rằng bản
catalogue điện tử này không rõ. Đàm Duy thấy anh ta thật kỳ quặc, rõ ràng là rất nét mà. Không ngờ đối phương thẳng thừng mắng cô: “Cô có hiểu ‘ảnh độ phân giải cao’ nghĩa là gì không vậy?”
Cái giọng điệu chất vấn này…
Ai mà vui cho được chứ? Tôi bán hàng, anh mua hàng, chúng ta cứ khách sáo nói chuyện với nhau không tốt hơn sao? Đàm Duy bĩu môi, từng chi tiết lại rất rõ ràng, người này rõ ràng là đang kiếm chuyện.
“Có ảnh động 3D không? Gửi tôi xem.” Đối phương rất nhanh lại gửi thêm mấy chữ.
Ảnh động thì có thật, bao gồm toàn bộ dữ liệu chi tiết của một sản phẩm, nhưng đó là tài liệu học tập nội bộ của công ty, không thể tùy tiện gửi cho khách.
Đàm Duy cũng không ngốc. Cô từng tiếp những vị khách đến để ăn cắp mẫu mã, quay đầu đi là tìm xưởng ở Quảng Đông để làm nhái y hệt. Vì thế, cô không chủ động gửi tài liệu, chỉ mời đối phương tham gia sự kiện offline.
Người nọ không thèm trả lời cô nữa.
Đàm Duy vào tra lịch sử tiêu dùng của anh ta, là một người đàn ông, tên Lục Quan Vụ, chỉ từng mua một món đồ trang trí hình gấu bông phiên bản hợp tác từ ba năm trước. Con gấu đó là sản phẩm hot trên mạng,
người này chắc là fan đu idol, không phải là đối tượng khách hàng của đồ xa xỉ.
Phán đoán xong, Đàm Duy tắt hồ sơ, ghi chép lại tỉ mỉ nội dung cuộc trao đổi với người này vào hệ thống CRM.
Giờ hành chính rất vắng khách, Đàm Duy xem đồng hồ, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà sớm.
Ngay trước giờ tan làm, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào. Anh ta ăn mặc xuề xòa, khoác chiếc áo hoodie kinh điển của nhà D, phiên bản làm cũ, chỉ nhìn quần áo thì có chút giống kẻ lang thang, trông như thể sống không biết đến ngày mai.
Nhưng dáng người anh ta lại cao ráo, chân dài, bên dưới phối với quần túi hộp, vóc dáng đã cứu vớt cả bộ trang phục, trông lại có chút cá tính.
Đàm Duy theo bản năng phán đoán thân phận và nghề nghiệp của khách, nhưng lần này cô đoán không ra. Cô mỉm cười chào hỏi: “Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh ạ?”
“Xem một chút thôi.” Anh ta chỉ nói vài từ đó rồi đi dạo quanh.
Đa số khách hàng khi bước vào luôn nói câu dạo đầu này. Đàm Duy không vội vàng mở lời, nếu không sẽ gây áp lực cho khách.
Nhưng người này đi một vòng, cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Đàm Duy đành phải ngại ngùng lùi lại một chút, im lặng để anh ta tự xem.
Anh ta đứng đó suy nghĩ vài giây, rồi lờ đi tấm biển “Xin đừng chạm vào”, ngồi thẳng xuống chiếc sofa trị giá 40 vạn, còn không chút thương tiếc mà nhún nhún mông, thử độ mềm cứng của đệm.
Chiếc sofa này trong nước chỉ có hai chiếc, một chiếc ở showroom này, chiếc còn lại ở Thượng Hải.
Đàm Duy sợ đến hít một ngụm khí lạnh, chỉ muốn hét lên bảo anh ta nhấc cái mông ra khỏi đó ngay!
Cái sofa này đắt như vậy, lỡ ngồi hỏng thì phải làm sao? Anh có đền nổi không? Nhưng nếu l* m*ng mở miệng sẽ làm phật lòng khách, cô căng thẳng xoa tay, mở lời: “Thưa anh, anh có thể—”
“Đây là sản phẩm mới trưng bày ở Milan năm nay à?” Người này hỏi Đàm Duy một cách không hề khách khí, “Sao hàng thật trông khác với trong ảnh một chút vậy?”
“Hàng thật và ảnh chụp thì cảm quan chắc chắn sẽ có khác biệt, cho nên mới cần xem mẫu trực tiếp.” Đàm Duy cảm thấy cô thật mâu thuẫn, “Nhưng phiền anh có thể—” đứng lên được không ạ?
“Nhìn cũng được đấy, chỉ là ngồi hơi cứng, có thể sửa cho mềm hơn một chút không?”
“Độ mềm cứng có thể tùy chỉnh ạ, nhưng nhà thiết kế đề nghị chọn độ cứng cao hơn. Mức độ hiện tại được thiết kế dựa trên công thái học, nếu quá mềm có thể sẽ khiến hiệu quả nâng đỡ không tốt bằng mẫu trưng bày.” Đàm Duy vừa nói, vừa hơi cúi người, xoay tấm bảng giá về phía khách hàng.
Hy vọng anh ta có thể nhìn thấy, rồi tự cân nhắc xem cái mông của mình có xứng hay không.
Người đàn ông thấy được, nhướng mày rồi lại nhìn cô, ý như muốn nói: Tôi thấy rồi, thì sao nào?
Thì sao chứ? Tôi cứ ngồi đấy.
Đàm Duy nghẹn lời, nhưng vị khách này cũng chỉ khiêu khích cô một chút chứ không làm khó. Anh ta nhanh chóng đứng dậy xem các sản phẩm khác, lại hỏi rất nhiều chi tiết, từ thiết kế, chất liệu, đến việc bắt Đàm Duy trình diễn các loại công năng cho anh ta xem. Cứ thế qua lại giày vò đến tối mịt.
Đàm Duy cảm thấy anh ta đến để gây rối, chỉ hỏi mà không trả lời, bí ẩn vô cùng. Cô đành chủ động đặt câu hỏi: “Anh muốn tìm hiểu về sản phẩm nào ạ?”
Người đàn ông nói: “Không phải cô bảo tôi tới sao?” “Hả?”
“Cô là Vivi phải không?” Anh ta lại hỏi cô, “Người liên lạc với tôi trên WeChat đó?”
Đàm Duy sững sờ, hóa ra anh ta đến thật.
------oOo------
Comments