Đàm Duy đặt vào mỗi món quà chia tay cho Tina và Perla một lá thư viết tay, cảm ơn sự giúp đỡ của họ trong suốt thời gian qua, lời lẽ vô cùng chân thành.
Ngày hôm sau đi làm, cô bỗng nhiên hoàn toàn “bung xõa”, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn. Bởi vì một khi đã xác định được hướng đi, cô không còn khổ sở vì những chuyện vặt vãnh nữa.
Tính ra cũng chỉ còn vài ngày ở đây. Nhân viên quản lý của khu nghệ thuật đến gặp cô để xác nhận ngày dỡ bỏ showroom, quyết toán chi phí và các hạng mục khác. Đàm Duy mỉm cười gật đầu: “Được, được, sau khi trao đổi với công ty tôi sẽ thông báo cho anh nhé.”
“Thấy lần trước cô cứ mặt mày ủ rũ, hôm nay tâm trạng tốt thế, có chuyện gì vui à?”
“Có sao ạ?” Đàm Duy đưa tay lên ôm mặt, cười ha hả hai tiếng: “Chắc là sắp có chuyện vui rồi.”
“Dù có hay không, thì cũng chúc mừng cô trước nhé.”
“Cảm ơn anh.”
Đàm Duy cầm hóa đơn về lại góc làm việc, sắp xếp gọn gàng rồi cho tất cả vào một tập hồ sơ màu xanh, dán nhãn, cuối cùng cất vào túi giấy, chờ người của bộ phận thị trường đến lấy.
Hôm nay, bình hoa trên bàn cô đã không còn, chỉ có một chiếc máy tính của công ty. Cô lại một lần nữa sắp xếp lại toàn bộ danh sách khách hàng, lọc ra những người cô cảm thấy còn có tiềm năng nhưng cần theo dõi lâu dài, định rằng lúc mình đi sẽ giao lại cho Perla.
“Khụ khụ.”
Bên ngoài có người đến. Đàm Duy đứng dậy, thấy lại là Lục Quan Vụ. Anh ta nghiêng đầu nhìn cô, trông y hệt mấy cậu nhóc tiểu học nghịch ngợm — anh ta nghiễm nhiên đã trở thành khách quen của nơi này.
Đàm Duy rất muốn nói một câu: Sao anh lại đến nữa vậy? tôi thật sự nghi ngờ anh thầm thương trộm nhớ tôi rồi đấy.
“Lục tiên sinh, chào anh.” Cô bước về phía anh ta, một lần nữa hỏi một cách chuyên nghiệp: “Tôi có thể giúp gì cho anh không ạ?”
“Cô tra giúp tôi xem mã hàng này có thể đổi thành chất liệu dệt kim 3D không,” Lục Quan Vụ nói với cô, “Chắc là được chứ?”
Câu hỏi này Đàm Duy căn bản không cần tra. Cô đã thuộc lòng những sản phẩm anh ta từng xem qua. Cô lấy máy tính ra, tìm một tấm ảnh trong kho dữ liệu. “Anh muốn đổi thành màu nào ạ, màu đỏ rượu, hay màu cà phê?”
“Không tệ nhỉ, càng ngày càng chuyên nghiệp đấy.” Lục Quan Vụ nói chuyện lúc nào cũng nửa đùa nửa thật, khiến người ta không phân biệt
được là đang khen hay đang chê. “Nhưng mà hai màu này đều không đẹp.”
Chuyện đó đơn giản. Đàm Duy trực tiếp đổi màu cho anh ta ngay trên phần mềm, nói: “Anh cũng có thể đặt màu riêng, chỉ cần trả thêm 25% phí tùy chỉnh.”
“Còn màu khác không? Mấy màu cô sửa đều không đẹp.”
“Thật ra là do anh xem nhiều lần quá nên hoa mắt thôi. Vẫn là mẫu trưng bày ở cửa hàng hiệu quả nhất, nếu không sao nó lại được chọn làm mẫu chủ lực chứ?” Đương nhiên là vì nó đã trải qua sự kiểm chứng của thời gian và thẩm mỹ của nhà thiết kế rồi.
Đàm Duy thẳng thắn đưa ra ý kiến, chứ không bị anh ta dẫn dắt nữa. Cô mơ hồ nhận ra cách diễn đạt của mình đã trở nên trôi chảy hơn, bắt đầu không còn sợ sệt gì nữa, thậm chí còn muốn đấm cho vị “khách hàng” này một phát.
Quả nhiên là một nhân viên sắp nghỉ việc thì sẽ bung lụa hết mình. Cô căn bản không sợ làm mất lòng khách, thất bại thì thôi vậy.
Lục Quan Vụ nói: “Hôm qua tôi ở cửa hàng Thượng Hải của các cô có thấy một mẫu cùng loại nhưng khác màu, hiệu quả làm tôi vô cùng thất vọng, không có điểm nhấn gì đáng nói, lại còn bị đặt ở một vị trí rất khuất trên lầu hai.”
Đàm Duy đáp: “Dòng thiết kế này ở trong nước tương đối kén người mua, bởi vì phải là người có gu thẩm mỹ mới có thể hiểu được nó. Ngày đầu tiên anh đến đây, anh đã vừa mắt nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, chứng tỏ nó có duyên với anh.”
“Cô cũng hài hước thật.” Lục Quan Vụ đứng bên cạnh cô, mắt vẫn dán vào máy tính, thật khó phân biệt ai là khách ai là nhân viên bán hàng.
“Bán không chạy thì là không chạy, còn bày đặt kén người mua.” “Tôi nói sự thật thôi.” Anh tin hay không thì tùy.
“Tôi đoán mẫu này của các cô năm nay cả nước bán chưa tới năm cái phải không?”
“Làm sao có thể? Riêng qua tay tôi đã bán được một đơn rồi, cả nước sao lại không quá năm cái được?” Đàm Duy thực ra cũng không biết doanh số cả nước thế nào, nhưng cô lấy điện thoại ra, ra vẻ rất thật mà cho Lục Quan Vụ xem, để chứng minh cho lời nói của mình.
Cô mở tài khoản mạng xã hội của Lục Văn Tâm, là bức ảnh cô ta đãi tiệc tân gia, chiếc sofa này vừa hay lọt vào khung hình. “Anh biết người này chứ? Chính là mua từ chỗ tôi đó.”
Chỉ cần hơi quan tâm đến thời trang một chút sẽ biết Lục Văn Tâm. Lục Quan Vụ đương nhiên không lạ gì cô ta. Anh ta nhìn kỹ hơn, “Đặt trong một không gian nhỏ như vậy, trông cũng được đấy.”
Nhà Lục Văn Tâm mà còn nhỏ á? Bên trong có thể đạp xe đạp được luôn đấy! Đàm Duy thầm chửi. “Vậy anh định đặt nó ở đâu ạ?”
“Đặt ở đâu thì tôi không nói cho cô biết.” Lục Quan Vụ nói. Đàm Duy đã quen với thái độ cà chớn, bất lịch sự này của anh ta.
“Nhưng tôi vẫn đề nghị anh chọn da thật, vì nó tiện xử lý hơn. Chất liệu 3D rất đặc biệt, nhưng làm vệ sinh hơi phiền phức. Dù sao sofa cũng là đồ tiêu hao lâu dài, không phải quần áo, mặc một lần rồi treo lên.”
“Công ty các cô không cung cấp dịch vụ vệ sinh à?”
Đàm Duy cười một cách chuyên nghiệp: “Bọn tôi không cung cấp dịch vụ vệ sinh, cũng không cung cấp dịch vụ phân biệt thật giả, nhưng có thể cho anh số điện thoại của một công ty dịch vụ, anh tự mình liên hệ nhé.”
“Ha ha, cô thế mà cũng nghĩ đến vấn đề này, cẩn thận thật đấy.” Tưởng Lục Quan Vụ đang khen cô sao? Không hề, anh ta nói: “Quả nhiên là nghèo đói đã giới hạn trí tưởng tượng của cô rồi.”
“…”
“Nhìn chán thì tôi đổi, không đợi được đến lúc nó bẩn đâu.” “Vậy được rồi, tài lực của anh hơn người, là tôi không hiểu biết.”
Lục Quan Vụ trực tiếp cầm lấy laptop của cô tự mình xem. Đàm Duy cũng không ngăn cản. Trên chiếc bàn đàm phán, cô thậm chí còn chuẩn bị cho anh ta cà phê và bánh ngọt. Hai người chụm đầu vào nhau, thảo luận nghiêm túc cả một buổi chiều.
Mãi đến khi trời tối, Lục Quan Vụ đã biết giờ tan làm của Đàm Duy, rất tự giác mà đứng dậy: “Thấy hôm nay trạng thái của cô không tệ, không còn ì ạch như trước nữa.”
“Phục vụ khách hàng mà.” Sau này tôi cũng chẳng cần phải gồng mình nữa, Đàm Duy thầm nghĩ, bởi vì — “Chẳng còn mấy ngày nữa.”
“Cái gì mà chẳng còn mấy ngày?”
“Tôi nói là tôi ở đây cũng chẳng còn mấy ngày nữa, showroom này sắp phải dỡ bỏ rồi.” Đàm Duy không thể nào nói trước với khách hàng chuyện mình sắp nghỉ việc.
“Gần đây tôi đi xem rất nhiều triển lãm, còn có các cửa hàng ở nhiều thành phố, nhưng chỉ có sự kết hợp giữa sản phẩm và thiết kế không gian ở chỗ cô là tôi thấy khá thích.” Lục Quan Vụ nói với Đàm Duy. Đó là lý do anh ta thỉnh thoảng lại ghé qua.
Mắt Đàm Duy lóe lên: “Ồ? Anh làm trong ngành nào vậy?” “Cô đoán xem?”
Đã đến giờ tan làm, Đàm Duy thay đồng phục ra, càng không còn vẻ nghiêm cẩn của giờ làm việc. Cô cười nói: “Tôi đoán anh đến từ Quảng Đông.” Chuyên bán hàng fake ở chợ.
“Bà nội tôi là người Quảng Đông, mắt cô cũng tinh phết.” “Ha ha.”
Lục Quan Vụ lại nói: “Mấy lần tôi đến lại chỉ có một mình cô, công ty các cô cũng không coi trọng cô lắm nhỉ. Thành tích của cô tệ lắm sao? Hay là nghỉ việc đi rồi qua chỗ tôi làm?”
Đàm Duy: “Để cùng anh đi bán hàng giả sao?”
“Mấy cô nhân viên bán hàng các cô sau lưng cũng bán hàng giả à?”
“Làm sao có thể?” Đàm Duy nói, “Bọn tôi căm thù hàng giả đến tận xương tủy, tuyệt đối ủng hộ hàng chính hãng. Tôi cũng tuyệt đối không bao giờ mặc hàng giả.”
Lục Quan Vụ đi lấy xe, Đàm Duy đi ra trạm tàu điện ngầm. Anh ta vẫy vẫy tay với cô: “Được rồi, tạm biệt cô nhé.”
“Tạm biệt.”
—–
Còn hai ngày nữa là đến ngày dỡ bỏ showroom, Đàm Duy ở nhà viết xong đơn xin nghỉ việc, định bụng vài ngày nữa sẽ nộp lên, rồi gửi hết quà chia tay đi.
Làm xong những việc này, cô cảm thấy lòng mình trống rỗng, ngồi thừ ra trong phòng khách. Hơn nửa năm kinh nghiệm làm việc này, giống như một giấc mơ, chỉ là khi tỉnh lại chỉ toàn là tiếc nuối.
———-
Ngày hôm sau, người của bộ phận thị trường đến, cùng bên bất động sản bàn bạc công việc cụ thể.
Đàm Duy đã khá thành thạo các nghiệp vụ vận hành cửa hàng, sổ sách và hàng tồn kho cũng cơ bản nắm rõ, nên có thể đi bất cứ lúc nào.
10 giờ 30 sáng, cô nhận được cuộc gọi WeChat từ Lục Quan Vụ: “Alô, tôi sắp đến cửa hàng của các người rồi, cô ở đâu?”
“Anh đến đó làm gì?” Anh đến đó để mấy nhân viên kỳ cựu nhìn một cái là xuyên thấu hay sao? Đàm Duy thầm nghĩ.
“Không phải cô nói sắp dỡ bỏ triển lãm sao, nên tôi qua bên này.” Đầu dây bên kia, Lục Quan Vụ hình như vừa nói cảm ơn ai đó, rồi lại tiếp tục nói với Đàm Duy: “Hôm nay cô có đi làm không?”
“Tôi vẫn đang ở bên Thông Châu này.” Đàm Duy nói.
“Vậy thì cô qua đây tìm tôi đi. Nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Lục Quan Vụ nói xong điều mình muốn rồi cúp máy. Đàm Duy muốn nói, nhưng mà tôi đang bận giải quyết công việc cuối cùng, không có cách nào đi chơi với anh được.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngẩn ra hai giây, phát hiện ra một lỗ hổng logic, bèn mở máy tính trên bàn ra. May mà chiều hôm qua sau khi họ nói chuyện xong, cô vẫn kiên trì viết lại ghi chép trao đổi.
Lần gặp cuối cùng, anh ta đã hỏi cái gì nhỉ? À, chu kỳ đặt hàng, giá cả, dịch vụ hậu mãi…
Tuy Lục Quan Vụ chưa bao giờ tiết lộ chuyện riêng tư với Đàm Duy, khiến cô mãi không thể nhìn thấu anh ta.
Nhưng giờ phút này, tim cô đập thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơi thở cũng trở nên khó khăn. Kinh nghiệm của cô đúng là còn non kém, nhưng cô đã từng thấy quá trình Perla theo dõi những khách hàng dài hạn.
Mỗi một lần khách hàng ghé thăm, những thứ họ chú ý sẽ khác nhau. Ban đầu là tìm hiểu thương hiệu, phân tích sản phẩm… cuối cùng sẽ đi đến việc ký hợp đồng một cách có trật tự.
Nhìn qua thì có vẻ là những cuộc kéo đẩy không có cấu trúc, nhưng thực ra mỗi một bước luôn là tuần tự tiến dần đến kết quả. Một nhân viên bán hàng dày dạn kinh nghiệm sẽ có nhịp điệu đàm phán của riêng mình.
Đáng tiếc Đàm Duy còn quá non, không nắm bắt được nhịp điệu đó.
Tuy Lục Quan Vụ lúc nào cũng không khách khí với cô, lại còn rất bí ẩn, nhưng lần nào anh ta cũng nghiêm túc lắng nghe cô nói, thậm chí còn bay riêng đến Thượng Hải.
Có lẽ nào, đã thật sự đến lúc dưa chín cuống rụng? Anh ta không phải là dân bán hàng giả?
Dù có phải hay không, Đàm Duy cũng phải đích thân đến tiếp đón anh ta một chuyến.
Đàm Duy “rầm” một tiếng gập máy tính lại, cất vào túi, nói với cô gái bên bộ phận thị trường: “Phiền chị ở đây trông giúp em vài tiếng được không ạ? Em có việc gấp phải ra ngoài một chuyến.”
“A, em đi đâu vậy, có khách tới chị cũng không biết giới thiệu đâu.” Toàn bộ công ty mỗi vị trí sẽ có chức năng riêng, công việc cũng có rào cản của nó.
“Làm ơn đi mà, thật sự là chuyện vô cùng quan trọng.” Đàm Duy thật sự đang cầu xin, thậm chí còn nói: “Không biết giới thiệu thì chị cứ để khách tự xem cũng được.”
“Thôi được rồi, em đi đi.” Đối phương thấy cô quá đáng thương.
Lúc Đàm Duy ra cửa vô cùng lo lắng, lại gặp phải Chu Giác từ trên lầu đi xuống, suýt nữa thì đâm sầm vào nhau. “Xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi.
Đàm Duy một hai câu khó mà nói rõ, cũng không dám đảm bảo điều gì, liền ấp úng nói: “Tôi có một vị khách đã đến cửa hàng chính, phải do chính tôi tiếp đãi mới được.”
“Là vị khách họ Lục lần trước cô nói?”
“Vâng ạ.”
“Gấp lắm à?” Chu Giác nhìn vẻ mặt cô. Đàm Duy chau mày, nói: “Vô cùng gấp ạ.” “Đừng hoảng, chắc là vẫn kịp.”
Giờ này bắt xe có thể sẽ kẹt rất lâu trên đường. Đàm Duy suy nghĩ một giây rồi chạy thẳng đến trạm tàu điện ngầm.
Cô ôm chiếc máy tính như ôm mạng sống của mình, gửi tin nhắn WeChat báo cho Lục Quan Vụ rằng mình sẽ đến nhanh nhất có thể, bảo anh ta đừng sốt ruột. Cô không dám tiết lộ nhiều, lỡ để khách hàng nghĩ rằng nội bộ họ lục đục với nhau.
Mặc dù đó là sự thật.
Cô lại mở lịch phân ca trong nhóm chat ra xem, hôm nay là thứ Hai,
Cloe làm ca sáng, lúc này chắc đã gặp Lục Quan Vụ rồi. Lỡ mà bị cô ta chặn mất, thì có làm thế nào cũng không đời nào nhả ra.
Đầu óc Đàm Duy thiếu oxy, điện thoại của Perla lại gọi không được. Mối quan hệ duy nhất không có ở đó, cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
—–
Sau khi Chu Giác nói xong chuyện dỡ bỏ showroom thì quay về văn phòng.
Trên xe, anh liếc nhìn đồng hồ, Vivi đã đi được nửa tiếng, nhưng chắc là vẫn chưa tới. Anh suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại: “Stella, chị đang bận việc gì không?”
“Enzo, hiếm khi cậu chủ động gọi cho tôi đấy, có chuyện gì sao?” “Chị còn nhớ Vivi không?”
“Cái tên này nghe hơi quen, là ai vậy?” công việc Stella rất bận rộn, đương nhiên sẽ không nhớ một nhân viên bán hàng ở cửa hàng.
“Ở cửa hàng của Tina, cô bé nhát gan nhất ấy.”
“Ồ…” Nghe Chu Giác nói vậy, ký ức của Stella lập tức ùa về. “Nhớ ra rồi, sao vậy?”
“Vivi có một bất ngờ muốn dành cho chị đấy, hay là chị qua đó một chuyến đi”
Ở đầu dây bên kia Stella sững lại một giây, rồi nhanh chóng phản ứng: “Được.”
------oOo------
Comments