Đàm Duy cảm thấy bản thân cô có chút điên rồi, lại dám mơ tưởng đến Enzo. Cô lấy đâu ra gan lớn vậy?
Nhưng đúng là cô đã dám.
Con người ta quả nhiên là no cơm ấm chén rồi sẽ nghĩ đến mấy chuyện vẩn vơ. Nhưng giai đoạn này công việc vẫn là quan trọng nhất, nghĩ đến Enzo cũng chẳng có tác dụng gì, anh cũng sẽ không ngủ với cô.
Lô hàng đầu tiên của Lục Quan Vụ đã được giao đến nơi. Anh ta nhắn tin WeChat cho Đàm Duy, còn hào phóng chụp mấy tấm ảnh nội thất câu lạc bộ, khoe với cô địa bàn riêng của mình. Bên trong cực kỳ lớn, vô cùng xa hoa.
Dù đã gặp qua rất nhiều người có tiền, nhưng trong lòng Đàm Duy vẫn muốn gào lên một tiếng: Anh ta đúng là đại gia!
Cô khen anh ta vài câu trên WeChat, trao đổi về thời gian giao lô hàng tiếp theo. Nhìn chung, Lục Quan Vụ khá hài lòng với sự phục vụ của Đàm Duy. Anh ta nói đùa rằng hôm nào có thời gian sẽ mời cô qua đó chơi.
Sự tin tưởng của nhiều khách hàng đối với nhân viên bán hàng chỉ có được sau khi đã chốt đơn, trước đó họ sẽ vô cùng phòng bị.
Nhưng lời này chỉ là khách sáo mà thôi. Đáng tiếc Đàm Duy lại không nhận ra, cô nói: “Lẽ ra tôi phải cảm ơn sự tin tưởng của anh mới đúng. Hay là hôm nào, tôi mời anh một bữa cơm, được không ạ?”
Lục Quan Vụ nhìn chằm chằm vào điện thoại mà vui vẻ, gần như muốn cười phá lên. Anh ta rất muốn trêu chọc cô gái này: “Được thôi, cô cứ định thời gian và nhà hàng, đến lúc đó báo tôi là được.”
“Vâng ạ, cảm ơn anh!”
Đàm Duy tắt khung chat, bắt đầu tìm kiếm những nhà hàng có đặc sắc và cao cấp ở Bắc Kinh. Dù sao thì mời người có tiền ăn cơm, vẫn phải có phong cách một chút.
Sở dĩ cô muốn mời Lục Quan Vụ ăn cơm, một là vì cảm thấy trước khi chốt đơn, cô đã không làm tốt việc duy trì quan hệ khách hàng, đặc biệt là với khách VIP thế này; nhưng một phương diện quan trọng hơn là, cô đột nhiên phát hiện ra vị khách hàng Lục Quan Vụ này vẫn còn có thể tiếp tục khai thác.
Tiềm năng này lớn hơn nhiều so với khách vãng lai. Cô còn muốn kiếm thêm một khoản từ anh ta. Giờ đây, Đàm Duy đã hoàn toàn bị ám ảnh bởi việc tạo ra thành tích, cô mê muội như điếu đổ.
Bởi vì cô không muốn một lần nữa bị “lưu đày”.
Đàm Duy xem trên mạng cả buổi, có những nơi điểm rất cao nhưng lại có bình luận nói chỉ được cái không gian đẹp chứ đồ ăn dở tệ. Xem hai tiếng đồng hồ đến hoa cả mắt. Vì cô phải tự bỏ tiền túi, lại là lần đầu tiên xây dựng quan hệ khách hàng, cô cũng không muốn tiêu tiền oan.
Thấy một mặt tiền cửa hàng trang trí rất quen mắt, cô nghĩ lại, chính là nhà hàng mà Enzo đã đưa cô đi ăn. Cô cảm thấy hương vị vẫn rất ổn, quan trọng là không gian cũng đẹp.
Cô gọi điện thoại đến hỏi, được báo là vừa hay có một khách hủy hẹn, thứ Sáu tuần sau có chỗ trống có thể giữ lại cho cô. Thế là Đàm Duy nhanh chóng đặt chỗ.
Cô gửi địa chỉ và thời gian cho Lục Quan Vụ, không nói nhiều thêm, rồi yên tâm đi ngủ.
——-
Đến thứ Sáu, theo giờ hẹn với Lục Quan Vụ, hai người cùng nhau bước vào nhà hàng. Vẫn là con đường nhỏ mờ ảo đó. Phục vụ nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi, nụ cười bất giác cũng trở nên mờ ám.
Đàm Duy mơ hồ nhận ra, quyết định mời ăn cơm này của mình có lẽ là một sai lầm.
“Ha ha, nhà hàng này có không khí thật đấy, hy vọng đồ ăn sẽ hợp khẩu vị của anh.” Cô cười gượng với người bên cạnh, lại bất giác xoa xoa tai mình.
Lục Quan Vụ không biểu cảm: “…Ừm.”
“Trước đây anh đã đến đây chưa ạ? Thật ra chỗ này cũng khó đặt chỗ.” Cô lại nói.
Vừa lúc phục vụ đưa họ đến chỗ ngồi. Lục Quan Vụ kéo ghế ra, vẫn một bộ dạng lười biếng. Anh ta liếc nhìn Đàm Duy đang căng cứng người, có chút không nhịn được nói: “Thôi được rồi, cô không cần phải giả vờ thoải mái nữa đâu.”
“…À.”
“Tôi biết những người hướng nội như cô hay ngại ngùng, bất đắc dĩ mới phải nói mấy câu vô nghĩa,” Lục Quan Vụ lúc nào cũng có gì nói đó, chẳng hề bận tâm người đối diện có khó xử đến đâu, “Nhưng mà thật sự cô diễn không tốt chút nào, cô làm tôi cũng thấy ngại theo đấy.”
“Vâng.” Cô ngậm miệng lại.
Đàm Duy đặt set ăn. Khi phục vụ mang đồ ăn lên, cô cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn. Thật ra mời khách hàng ăn cơm không nên chọn loại nhà hàng có không khí thế này, đặc biệt là với khách hàng khác giới.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa nhân viên bán hàng và khách hàng… đương nhiên là có những người rất tốt. Ví dụ như có một nữ khách hàng nói rất thích Đàm Duy, mỗi lần đến sẽ gọi điện trước cho cô để xác nhận xem cô có ở cửa hàng không, còn mang cho cô một ly trà sữa.
Nhưng tốt nhất không nên dính dáng quá nhiều đến quan hệ cá nhân.
Khi Lục Quan Vụ thấy một cành hồng đỏ rực được đặt trên chiếc bàn trắng, rồi lại nhìn cô bằng một ánh mắt không thể hiểu nổi, Đàm Duy hối hận vì mình đã dùng sức quá mạnh.
Cũng may anh ta không nói gì, chỉ chuyên tâm ăn cơm, trông còn khá vui vẻ.
Đàm Duy buồn bực, lần trước Enzo đưa cô đến đây sao cô lại không cảm nhận được cái sự kỳ quái đến nghẹt thở này nhỉ?
Enzo thì có gì khác biệt sao?
Thế là cô cũng cắm cúi ăn. Cô vẫn luôn tò mò về một chuyện, không khỏi buột miệng hỏi: “Hôm đó đồng nghiệp của tôi cũng đang tiếp anh, tôi đến muộn như vậy, mà anh vẫn chọn đợi tôi, tại sao vậy ạ?” Thật ra người tinh mắt sẽ nhìn ra, Cloe đúng là chuyên nghiệp hơn Đàm Duy.
Lục Quan Vụ nói rất tự nhiên: “Tôi mà tìm nhân viên khác, chẳng phải cô sẽ không có hoa hồng sao?”
“…Anh cũng biết mấy thứ này ạ?”
Lục Quan Vụ chỉ muốn đảo mắt lên trời. “Tôi có tiền, nhưng tôi không ngốc, sao lại không biết được?”
“Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi!” Đàm Duy bỗng nhiên vô cùng kích động.
“Ui trời đất ơi, cô làm tôi giật cả mình. Cô đừng cảm ơn tôi nữa.” Lời Lục Quan Vụ nghe nhiều nhất, chính là lời cảm ơn từ miệng cô. “Tôi chọn cô mà không chọn người khác là vì cô thật sự đã bỏ ra rất nhiều công sức, hơn nữa trông vừa ngốc vừa chân thành. Người khác có lẽ chuyên nghiệp, nhưng người quá thông minh thì lại không thành thật.”
Ra là vậy, thì ra chân thành là tuyệt chiêu cuối.
“Tôi hiểu rồi.” Đàm Duy cầm ly nước, do dự một lúc rồi lại nói: “Thật ra hôm nay tôi mời anh ăn cơm, ngoài việc bày tỏ lòng cảm ơn, còn là muốn anh tiếp tục tin tưởng tôi. Hơn nữa, chúng ta còn có rất nhiều sản phẩm chưa trưng bày, rất hợp với anh… Nếu sau này anh muốn mua đồ thời trang của Rossi, cũng có thể tìm tôi mua, đừng tìm người khác được không ạ?”
Ánh mắt Lục Quan Vụ nhìn cô dần trở nên kỳ quái, sau đó anh ta thở phào một hơi, vẻ mặt nhẹ nhõm.
“Cô làm tôi sợ chết khiếp, tôi cứ tưởng cô hẹn tôi ra đây là vì ‘để ý’ tôi, muốn ‘làm gì’ tôi chứ!”
“Hả?” Đàm Duy rất ngạc nhiên trước trí tưởng tượng của anh ta. “Sao có thể ạ?”
“Uổng công tôi vừa mới khen cô là người thành thật.” Lục Quan Vụ cũng chịu thua Đàm Duy. Anh ta là khách hàng lâu năm của các thương hiệu xa xỉ lớn, từng trải nghiệm không ít, nhưng đây là lần đầu tiên được chứng kiến một nhân viên bán hàng xa xỉ như Đàm Duy. “Cô cũng được lắm, vừa mới kiếm được một khoản từ tôi, tiền trong túi còn chưa ấm chỗ, đã lại muốn kiếm thêm một khoản nữa rồi à?”
Đàm Duy mặt dày nói: “Chủ yếu là tôi muốn san sẻ lo âu và giải quyết khó khăn cho khách hàng ạ.”
“…”
Bữa cơm này cả hai ăn chẳng ra gì cả, cũng may là đã nói rõ ràng. Cô thanh toán hóa đơn, trong lòng âm thầm thề, sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.
Trên người Lục Quan Vụ trời sinh đã có cái vẻ ung dung tự tại của người có tiền. Dù ở trong những hoàn cảnh cao cấp đến đâu, đối mặt với ai, anh ta không hề nao núng, có thể biến một cửa hàng xa xỉ thành một cái chợ rau.
Đây mới chính là tầng lớp mà họ thực sự muốn phục vụ.
Lục Quan Vụ đi lấy vé gửi xe, Đàm Duy đứng ở sảnh đợi một lát. Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra. Cô không quay đầu lại, nhưng lại ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc.
Khi ánh mắt chạm phải Chu Giác, cả hai có chút kinh ngạc. Nhưng anh không hề biểu lộ ra ngoài, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua mặt cô, rồi nghiêng người nói với người phụ nữ bên cạnh: “Bên này.”
Đàm Duy nhìn người phụ nữ kia, vô cùng có khí chất, nhưng tuổi tác trông có vẻ lớn hơn Chu Giác một chút.
Cô nhìn hai người họ đi ra ngoài.
Đàm Duy cũng cùng Lục Quan Vụ ra khỏi nhà hàng. Anh ta thật sự không nhịn được, châm một điếu thuốc, hỏi cô: “Có muốn tôi đưa về không?”
“Không cần, không cần, không cần!” Đàm Duy chỉ ước có thể nói từ chối mười lần, để làm rõ thái độ của mình. Nếu đã nhận ra bữa cơm này không thích hợp, đương nhiên cô sẽ không làm ra chuyện để khách hàng đưa mình về nhà nữa.
“Vậy được rồi, tôi đi nhé?”
“Hôm sau tôi gửi catalogue cho anh nhé.” Cô cố nói thêm một câu cuối. “Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt!”
——
Đã hơn 10 giờ, rất muộn, cô định bắt xe về nhà. Nhưng đoạn đường này, vào giờ này, tiền taxi lại còn phải xếp hàng ba mươi mấy người.
Thôi thì đi tàu điện ngầm vậy. Chắc cũng không tìm được chỗ ngồi, cô đã đứng cả một ngày, chân mỏi đến mức không còn là của mình nữa.
Đàm Duy đi về phía trước một đoạn, thấy người vừa gặp lúc nãy thế mà vẫn còn đứng bên đường. Cô không hiểu tại sao anh vẫn còn ở đây, chẳng phải nên cùng người phụ nữ ưu nhã kia lên xe rồi sao?
Đó có phải là cô La không? Tối nay họ ăn cơm ở đây, không khí có phải cũng rất mờ ám không?
Đàm Duy không muốn suy nghĩ thêm, cũng không muốn nghĩ nhiều. Nhưng cô lại bất giác đi về phía Chu Giác.
“Enzo?” Cô chủ động gọi anh. Gặp cấp trên ở hoàn cảnh thế này vẫn rất kỳ quái.
Chu Giác quay người lại, cũng không ngạc nhiên, hỏi cô: “Bạn của cô đâu?”
“Anh ấy đi rồi ạ.” Đàm Duy cũng không hiểu sao mình lại phải giải thích thêm một câu: “Thật ra, đó là khách hàng của tôi.”
“Duy trì quan hệ khách hàng không phải làm như vậy.” Chu Giác sắc bén chỉ ra vấn đề của cô.
Đàm Duy đã biết mình sai, lần sau cũng sẽ không như vậy nữa, nhưng miệng lại nói: “Vậy tại sao anh lại mời nữ khách hàng ăn cơm?”
Đôi mắt Chu Giác sâu thẳm nhìn cô. Đàm Duy bị anh nhìn đến có chút sợ hãi, lời này không nên nói ra. Không đợi anh trả lời, cô vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
“Khách hàng chốt đơn với cô, là họ đang trả tiền cho thương hiệu và dịch vụ, không cần cô phải trả thêm bất cứ thứ gì khác.” Những tầng ý nghĩa sâu xa hơn, anh chọn không nói, hy vọng cô có thể tự mình hiểu ra.
Chu Giác không để ý đến lời xin lỗi của cô. Lưng anh hơi khom xuống, dùng tay kéo cà vạt, rồi rút nó ra khỏi cổ áo. Hôm nay anh mặc một
chiếc áo sơ mi màu xám đậm, vừa vặn lạnh lùng, trông vô cùng trịnh trọng. Chiếc cà vạt được vắt trên cổ tay, anh lại cởi hai cúc áo trên cùng, để cho phần cổ đã ửng đỏ được thả lỏng, rồi cong lưng, khẽ th* d*c.
Đàm Duy cảm thấy anh có chút không ổn. Anh điên rồi sao? Hay là sắp phát bệnh gì?
Cô lại tiến về phía anh hai bước, quan tâm hỏi: “Enzo, anh sao vậy?” “Uống hơi nhiều rượu, đứng đây nghỉ một chút.” Chu Giác nói.
“À.”
Đàm Duy cảm nhận được một cơn gió thổi qua mặt, thổi bay những sợi tóc dính trên má, rất dễ chịu.
Ánh đèn đường mờ ảo, cũng rọi lên khuôn mặt thanh tú của anh, nửa khuôn mặt còn lại chìm trong bóng tối. Anh khẽ nhíu mày, trong mắt có chút cô đơn và suy sụp.
Đây là lần đầu tiên Đàm Duy thấy một Chu Giác thoát ly khỏi công sở. Gió thổi tung mái tóc anh, để lộ thái dương và phần xương mày cao cao. Tấm lưng áo sơ mi cũng phồng lên một chút, nhưng có thể nhìn ra eo anh rất nhỏ.
Có chút tan nát và đáng thương — khi ý nghĩ này nảy ra trong đầu, cô chỉ cảm thấy cô hoàn toàn bị mê muội rồi. Tại sao lại cảm thấy một người cao cao tại thượng như vậy đáng thương chứ?
Người ở địa vị cao đương nhiên không dám xâm phạm, nhưng con người ta luôn có xu hướng làm càn với những đối tượng gầy yếu.
Nhìn anh lung lay sắp đổ, tay cô không biết từ lúc nào đã đặt lên cổ tay anh, nhưng chính cô lại không hề hay biết.
Sự chú ý của Đàm Duy lại hoàn toàn đổ dồn vào mùi hương trên người anh. Cô phát hiện thói quen sinh hoạt của anh rất tốt, chưa từng thấy anh hút thuốc, vóc dáng cũng rất đẹp, mỗi lần ngửi thấy sẽ luôn là mùi nước hoa thanh đạm mà sạch sẽ.
“Cô đang làm gì vậy?” Chu Giác cảm thấy tay cô đặt trên cổ tay mình có hơi lâu rồi.
Không ngờ, Đàm Duy cúi đầu tỉ mỉ ngửi gì đó, rồi bỗng nhiên mở miệng: “Mùi nước hoa trên người anh thơm quá, là dòng nào vậy ạ?”
“…” Câu hỏi này quá đường đột. Anh thở dài, “Hàng đặt riêng.”
“Hình như tôi cũng đã ngửi thấy ở đâu đó rồi, rất quen thuộc.” Năm ngón tay cô hơi khép lại, nắm cổ tay anh càng chặt hơn.
Chu Giác cảm thấy, người say tối nay, hẳn là cô gái này.
------oOo------
Comments