Chương 31

Chương 31

Buổi tối, Đàm Duy tắm rửa xong, đứng trước gương ngắm nhìn cơ thể mình. Thật ra cũng rất đẹp, cô cao ráo, dáng người cũng không tệ, vì còn trẻ nên da dẻ và cơ bắp vô cùng săn chắc.

 

Nhìn chính mình, cô lại nghĩ đến nhiệt độ cơ thể và cảm giác khi chạm vào Enzo.

 

Nhưng cô thật sự muốn đấm cho bản thân cô một phát cho rồi! Cô nhớ lại tình cảnh ở cửa nhà hàng hôm đó.

 

Không biết làm thế nào mà cô lại lái chủ đề đến nước hoa, chuyện này đối với cấp trên là quá bất kính rồi. Đã thế Enzo còn đột nhiên hỏi cô tình hình công việc gần đây thế nào: “Thành tích quý này của cô không đội sổ chứ?”

 

Đàm Duy thầm nghĩ anh quá coi thường mình. “Tôi không có đội sổ.”

 

Gần đây cô thật sự rất nỗ lực. Ở thành phố này, người nỗ lực dù không leo lên được top đầu, thì cũng sẽ không quá tệ.

 

“Vậy sao?” Chu Giác trông có vẻ không tin cô lắm.

 

Đàm Duy cũng đã uống chút rượu, đầu óc bị cồn ngâm cho không còn tỉnh táo, cô hùng hồn chứng minh thành tích của mình: “Bọn tôi đã chia đội bán hàng, hai trưởng nhóm đang tranh nhau muốn có tôi đó.”

 

“Cô chọn bên nào?” Lúc anh nói chuyện, trong miệng phả ra mùi rượu nhàn nhạt, nhưng cũng không khó ngửi.

 

“Chắc chắn chọn Tina rồi.” Từ trước đến nay Lâm Hiểu Bội không thích Đàm Duy, vì chị ta chưa bao giờ cho rằng Đàm Duy là một mầm non bán hàng tốt.

 

“Wendy dẫn dắt cô thời gian lâu hơn cả Tina, cô không sợ chị ta giận à?” Chu Giác nhìn cô cười.

 

“Tôi làm theo trái tim tôi thôi, tại sao phải quan tâm người khác có vui hay không làm gì?” Đàm Duy rất có thái độ mà nói.

 

Tâm thái rất tốt.Vốn Chu Giác còn tưởng rằng một cô gái có tính cách như cô, đối với ai cũng vâng vâng dạ dạ, nhẫn nhịn cho qua chuyện, sẽ dễ bị bắt nạt ấy chứ.

 

Lại một cơn gió thổi tới, Đàm Duy nghe thấy anh mở miệng nói: “Cô có thể buông tay tôi ra được không?”

 

“Hả?”

 

“Cô cứ nắm lấy tay tôi mãi, là muốn làm gì?” Anh cúi đầu, nhìn thấy trong mắt cô lóe lên những tia sáng vụn vặt.

 

“Hả?” lúc này Đàm Duy mới nhìn thấy tay mình đang nắm chặt cổ tay anh, lòng bàn tay còn vì căng thẳng mà rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, gần như muốn làm ướt cả áo sơ mi của anh… “Tôi tưởng anh uống rượu say, sắp ngã.”

 

“Xác suất cô uống say còn lớn hơn tôi đấy.” Chu Giác rút tay mình ra, sống lưng thẳng tắp, vóc dáng cao lớn lập tức tạo ra một khoảng cách cao không thể với tới.

 

Cô rốt cuộc đã làm cái gì vậy? Lại còn chủ động sờ mó người ta.

Chỉ cần nghĩ thêm một giây thôi là cô đã hận không thể đập mình thành tương khoai tây! Đàm Duy nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, hối hận mà gào rú, a a a a!

 

Ngày mai Diệp Hiểu Hàng không có tiết, hôm nay cô ấy qua tìm cô, ngồi ở đầu giường liếc cô một cái: “Cậu mà còn đạp loạn nữa, cẩn thận tớ đá cậu xuống giường đấy!”

 

Đàm Duy bèn ngoan ngoãn lại, cuối cùng rên lên một tiếng: “Tớ chết mất thôi!”

 

“Lại là chuyện công việc à?”

 

“Không phải.” Đàm Duy lắc đầu, thấy cô bạn đang làm đồ thủ công, có cuộn len, bản vẽ, kim móc. “Cậu đang làm gì vậy?”

 

“Tớ mua trên mạng mấy món thủ công giải tỏa căng thẳng ấy mà, làm cho cậu một con thỏ nhé, được không?” Diệp Hiểu Hàng hỏi cô.

 

“Cũng đáng yêu đấy.” Đàm Duy gối đầu lên đùi cô bạn. “Dạo này cậu học hành áp lực lắm à? Nói đến giải tỏa căng thẳng, dùng ‘đồ chơi’ tự làm mình vui vẻ một chút không phải tốt hơn sao?”

 

“Tớ móc mắt cậu bây giờ, dạo này cậu có chơi không?”

 

“Dạo này tớ chẳng có h*m m**n gì cả, một lòng một dạ lao vào công việc thôi.” Đàm Duy ngáp một cái, chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ.

 

Thật ra cũng không hoàn toàn như vậy, những tâm tư thầm kín của cô vẫn còn rất nhiều. Đàm Duy nghi ngờ có phải tình cảm của cô quá dạt dào không. Cô gặp Enzo cũng không nhiều, có lẽ chính vì có khoảng cách như thế nên cô mới có thể nảy sinh hảo cảm với anh thôi.

 

Ngày thường những đồng nghiệp làm cùng cô, đặc biệt là đồng nghiệp nam, lúc cô đang bận mà còn đến đùa giỡn, trong lòng Đàm Duy rất muốn tặng cho đối phương một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng, lăn đi càng xa càng tốt.

 

Nhưng đối với Enzo, lòng cô lại như có trăm con mèo cào cấu mới lạ chứ.

 

Điều này làm cô nhớ lại thời học sinh, cậu bạn mình thích không chỉ không học cùng lớp, mà còn không ở cùng một dãy nhà. Thời gian có thể gặp mặt cũng chỉ là nửa tiếng thể dục giữa giờ.

 

Cho nên ngày nào cô cũng mong chờ được ra sân thể dục để được thấy cậu ấy. Có những hôm trời mưa không thể ra ngoài, cô còn cảm thấy mất mát nữa.

 

Trường học là một nơi thuần khiết, không có giai cấp xã hội, không có sự khác biệt về nền tảng giáo dục, chỉ có những rung động nho nhỏ của tuổi thiếu niên.

 

Về mặt tình cảm, cô không phải trải qua quá trình chờ đợi và hao mòn dài đằng đẵng như thế này. Không lâu sau đó, cậu bạn cô thích đã tỏ tình với cô, rồi họ ở bên nhau rất nhiều năm.

 

Cho nên, nguồn cơn của sự khó chịu không phải là hảo cảm với một ai đó, mà là việc đối phương xa không thể với tới, ngược lại sẽ khiến cô trông như một vai hề thế này sao.

 

——–

 

Đàm Duy quyết định sẽ nỗ lực hơn nữa trong công việc, mau chóng thăng chức lên Senior SA.

 

Chức vụ càng cao, lương bổng cũng sẽ tăng theo, nguồn tài nguyên khách hàng có của cô chắc cũng sẽ nhiều hơn.

 

Cô còn quyết định nghỉ việc làm thêm. Khi một người thật sự toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp,họ sẽ không có cách nào lo cho những chuyện khác, huống hồ bây giờ cô cũng không cần đến mấy trăm đồng một tuần đó nữa.

 

Trần Cẩn đồng ý cho Đàm Duy nghỉ việc, và ngay hôm sau đã tìm người thay thế cô. Nhưng người mới chỉ làm được một ngày, Chu Giác đã

không hài lòng, lạnh lùng nhắn cho cô ta: 【?】

 

Trần Cẩn: 【Đã đổi cô giúp việc mới rồi, người này có vấn đề gì sao ạ?】

Chu Giác: 【Cô thấy sao?】 Trần Cẩn: 【Tôi biết rồi】

Thế là, Trần Cẩn lại một lần nữa tìm đến Đàm Duy, giả vờ khó xử nói:

【Cô thông báo đột ngột quá, cần cho tôi chút thời gian để xoay xở chứ.】

Đàm Duy: 【Cần xoay xở bao lâu ạ?】

Trần Cẩn thấy cô nói vậy là biết cô không vui, bèn gửi cho cô một tấm ảnh chụp màn hình, là bài văn nhỏ mà Đàm Duy đã viết một năm trước, chân thành bày tỏ rằng cô rất cần công việc làm thêm này… Mũi tên boomerang này cuối cùng cũng quay lại găm vào mặt cô.

 

Trần Cẩn: 【Đàm Duy, ông chủ đã quen việc cô làm rồi. Làm người không thể vô trách nhiệm như vậy được. Lúc đó cô phạm sai lầm, tôi đã

đứng ra bảo vệ cô, cũng cố gắng dùng đến tình nghĩa cá nhân để ra mặt. Hiện tại cô không chút lưu tình mà nghỉ việc, chẳng phải là tát vào mặt

tôi sao?】

Đàm Duy thấy Trần Cẩn nói vậy cũng cảm thấy khó xử. Về lý mà nói, cô muốn nghỉ thì đương nhiên có quyền đi ngay lập tức. Nhưng năm ngoái

lúc cô cầu xin Trần Cẩn, cô không dùng lý lẽ mà là dùng tình nghĩa.

 

Đàm Duy biết trong công việc, quan hệ giữa người với người vô cùng quan trọng, mà nói đến ơn nghĩa thì lại rất khó trả.

 

【Vậy chị cứ từ từ tìm, tôi sẽ tiếp tục làm cho đến khi chị tìm được người thích hợp.】 Cô chỉ có thể trả lời như vậy.

 

Trần Cẩn đắc ý mỉm cười: 【Cảm ơn cô đã thông cảm.】

Sau đó hai người không còn nhắc đến chuyện này nữa. Đàm Duy vẫn như cũ đến làm vào buổi sáng cuối tuần. Công việc bán hàng vô cùng bận rộn, tăng ca rất nhiều, nhưng may mắn là những sự kiện đột xuất sẽ không xảy ra vào buổi sáng, và cũng không tăng ca vào buổi sáng.

 

Hôm nay Đàm Duy làm xong việc, từ nhà chủ đi ra mới hơn 9 giờ 40 phút. Công việc ngày càng thuận buồm xuôi gió, thời gian cũng sẽ rút ngắn lại. Từ đây cô có thể đi thẳng đến cửa hàng, thời gian trên đường rất ngắn.

 

Cô cảm thấy mình đúng là quá chăm chỉ, rõ ràng cơm áo không lo, lại ở Bắc Kinh làm hai công việc, cô không phát tài thì ai phát tài?

 

Từ thang máy đi ra, đi ngang qua sảnh lớn, ở giữa có một tấm kính màu xám ngăn cách, phía bên kia là khu vực nghỉ ngơi, sâu bên trong nữa là phòng tập thể hình. Cư dân sau khi tập xong sẽ lựa chọn ở khu nghỉ ngơi uống cà phê, hoặc nghỉ ngơi trò chuyện.

 

Ở nơi tấc đất tấc vàng này, thế mà còn có thể mở ra một nơi miễn phí cho cư dân, chỉ có thể nói năng lực của đồng tiền quá mạnh.

 

Buổi sáng vì quá vội vàng, Đàm Duy rất ít khi chú ý đến phong cảnh ven đường, nhưng lại liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đang ngồi trên

chiếc sofa quay lưng về phía cô.

 

Bóng lưng rất giống Enzo, mặc đồ thể thao, tóc hơi ẩm ướt, dường như vừa mới tắm xong, tóc che nửa khuôn mặt nghiêng.

 

Đàm Duy tự thấy gần đây mình làm quá nhiều chuyện ngốc nghếch, tự mình mời khách ăn cơm bị bắt quả tang, còn nhân lúc Enzo say rượu nắm tay anh, tuy rằng cô không cố ý.

 

Nhưng nếu Enzo thật sự muốn so đo, hoàn toàn có thể trừng phạt cô. Cô có chút ý tứ muốn trốn tránh Enzo.

Nhìn thấy bóng lưng này, tim cô như hụt hai nhịp, không thể tin vào mắt mình, bước chân cũng ngập ngừng. Cô siết chặt dây xích túi, đến gần hai bước để xác nhận. Nhìn gần, khuôn mặt đó không thể quen thuộc hơn.

 

Đương nhiên, Chu Giác sẽ không nhìn thấy Đàm Duy, anh đang xem điện thoại.

 

Đây là một khu biệt thự cao cấp dành cho ngoại giao, rất nhiều người nước ngoài, hoặc là quản lý cấp cao của các doanh nghiệp đầu tư nước ngoài. Đàm Duy không ngờ Chu Giác cũng ở đây.

 

Hôm nay Chu Giác chơi bóng với bạn, nhưng bạn anh bị thương ở chân nên anh về trước. Cách 10 giờ còn một chút thời gian, anh không lập tức đi lên, vì biết cô gái nấu ăn đó vẫn chưa đi.

 

Anh không muốn gặp phải đối phương. Đối với cả hai mà nói, đây không phải là chuyện vui vẻ gì.

 

Cho nên anh ở dưới lầu đợi một lát, cho đến 10 giờ 10 phút mới đứng dậy lên lầu.

 

————

 

Luật lao động có quy định nhân viên không được làm thêm sao?

 

Đàm Duy không khỏi rùng mình một cái, trong lòng mãi không thể bình tĩnh. Trên đường đi làm, cô trực tiếp lên mạng tìm kiếm luật lao động,

tra cứu các điều khoản liên quan.

 

Kết quả cho ra câu trả lời rõ ràng: làm nghề thứ hai không vi phạm luật lao động.

 

Nhưng nghề thứ hai chỉ có thể là hợp đồng lao động tạm thời. May quá, may quá.

Sau buổi họp sáng, cô lại tra cứu sổ tay công việc và hợp đồng của mình, hình như cũng không có quy định nào nói không được. Đàm Duy thở phào nhẹ nhõm, bèn tiện thể tra luôn giá nhà của khu căn hộ đó.

 

Chuỗi số không đó làm cô choáng váng. Hóa ra Enzo, là cùng một tầng lớp với Lục Quan Vụ, và cả ông chủ của cô. Lục Quan Vụ chi ra bảy con số để trang trí câu lạc bộ tư nhân của mình, ông chủ của cô thì dùng giá trị của một căn biệt thự ở ngoại ô để thiết kế riêng một gian bếp.

 

Sự xa xỉ trong lĩnh vực riêng tư, khác với việc dùng siêu xe và đồng hồ hiệu.Đó là sự xa xỉ không hề pha tạp.

 

Cô cúi gằm đầu, không muốn nói chuyện.

 

Perla đến, hỏi cô: “Em sao vậy, định mua nhà ở đây à?”

 

“Em mua nổi sao?” Đàm Duy bĩu môi, “Trên thế giới này người giàu nhiều như vậy, tại sao không thể có thêm em chứ?”

 

“Hôm nay em mới nghèo à?” Perla buồn cười nhìn cô.

 

Đàm Duy “rầm” một tiếng gập máy tính lại, tức giận nói: “Em ghét người giàu, chỉ muốn bó hết người giàu trên trái đất lại thành một đống, đóng gói gửi đi, gửi ra ngoài không gian!”

 

Sống cùng một hành tinh với người bình thường, đối với sức khỏe tâm lý của người bình thường vô cùng không thân thiện.

 

“Nếu trên thế giới này không có người giàu, chúng ta sẽ thất nghiệp.”

Perla nói: “Em phải biết ngành của chúng ta, chính là để cho người giàu mua mua mua, đem của cải ra lưu thông, tạo cơ hội việc làm cho nhiều người hơn.”

 

“Hóa ra là làm ba làm mẹ của chúng ta. Được rồi, câu lúc nãy của em là đùa thôi, em yêu người giàu!” Đàm Duy dở khóc dở cười, quy tắc của

thế giới này thật là vòng vèo, lại chẳng có đạo lý gì.

 

Perla: “Đừng ghét người giàu nữa, nói cho em một tin tốt, quý này nhóm của chúng ta có KPI vượt mức hoàn thành, bỏ xa các nhóm khác một đoạn đường lớn.”

 

“Ồ vậy à?”

 

Là một chuyện vui, Đàm Duy lại bị thành tựu trước mắt lây nhiễm, nở nụ cười.

 

Thật ra cũng không tính là gian lận. Trong đội của các cô, không chỉ có chủ quản bán hàng thực lực mạnh mẽ như Chu Địch, top sales Perla, ngay cả người mới như Vivi, cũng mang về một đơn hàng lớn hơn 5 triệu, quy phục dưới trướng Tina.

 

Tina ở cửa hàng này nhiều năm như vậy, quan hệ rất tốt, chị ấy không dễ dàng thua cuộc.

 

Cho nên lúc chị ấy nghỉ phép, biết Stella tìm người thay thế mình, cũng chưa từng quá lo lắng.

 

Đây mới là quý đầu tiên, thành tích đã thể hiện rõ ràng như vậy. Đàm Duy nhìn biểu đồ, thấp thoáng có chút lo lắng, Wendy bị so sánh thảm quá, sau lưng có thể sẽ nổi điên không? dường như chị ta không phải là người chịu thua được.

 

Trên thực tế, Lâm Hiểu Bội đúng là có chút điên, nhưng chị ta cũng nhìn ra được sự không công bằng trong việc phân bổ nhân viên này.

 

Chị ta gọi điện cho Stella bày tỏ sự bất mãn, muốn cải cách. Nhưng bị từ chối, “Tiêu chuẩn cạnh tranh không chỉ xem xét doanh số, mà còn cả

việc quản lý đội nhóm, có được lòng người hay không.”

 

“Nhân viên cũ trong cửa hàng tôi không nói đến nhưng Vivi thì cô đã hướng dẫn nửa năm, Tina chỉ hướng dẫn cô ấy hơn một tháng, nhưng cô ấy vẫn chọn Tina. Có thể thấy trong việc đoàn kết sức mạnh đội nhóm, cô làm không tốt.”

 

“Lúc Tina trở về vài ngày đó, cô ấy cũng không nói qua với Vivi, cũng có làm gì cho cô ấy đâu.” Rõ ràng biết lúc đó Vivi đang ăn không ngồi rồi, Lâm Hiểu Bội không cảm thấy Tina thật sự tốt với Vivi.

 

Mặc dù chính chị ta cũng không hề quan tâm đến Vivi..

 

“Đây chính là chỗ cao tay của cô ấy, cô ấy vẫn làm cho Vivi tin tưởng mình.”

------oOo------

Comments